Cây Lựu Ngọt Như Đường - Chương 2: 2% Độ Ngọt: Tớ là người đứng đắn

Cây Lựu Ngọt Như Đường

Chương 2: 2% Độ Ngọt: Tớ là người đứng đắn

Không biết có phải do Mạnh Hành Du từ nhỏ đến lớn không làm người khác bớt lo hay không, một đống mưu ma chước quỷ, lúc nào cũng làm theo ý mình, những chuyện của người khác, nếu muốn bàn luận từng vụ từng việc một, sợ là một ngày một đêm cũng không thể nói rõ.

Mẹ Mạnh cảm thấy mình có khả năng trong tiềm thức thường bị đứa nhỏ này làm kinh hách, nên cũng có lực miễn dịch nhất định.

Cho nên bà ngồi trong văn phòng, trước hết hồi phục lại tinh thần.

"Mạnh Hành Du, con phát bệnh thần kinh gì thế?"

Giọng nói của mẹ Mạnh không thể lạnh hơn, thật sự là bị chọc giận, trong lòng Mạnh Hành Du lộp bộp vài tiếng, nhưng cô không thể thoái nhượng.

"Con chỉ chuyển khi nào điểm con đủ vào lớp thực nghiệm."

Mẹ Mạnh thật sự áp không được cơn giận, trừng mắt, "Con lặp lại lần nữa cho mẹ. Đứa nhỏ này sao không biết tốt xấu, mẹ làm nhiều như vậy rốt cuộc là vì ai?"Mạnh Hành Du nhỏ giọng cãi lại, "Chẳng lẽ đi lên bằng thực lực là sai sao?"

Nữ sinh đứng thẳng, thân hình mảnh khảnh không cao, đồng phục mặc trên người cũng rộng thùng thình, làn da trắng nõn, tóc buộc đuôi ngựa, trên trán không có tóc mái, chỉ có vài sợ tóc tơ rơi xuống, tuỳ ý tự nhiên mà không phản cảm, khuôn mặt lại làm cho người khác nhớ kỹ.

Đặc biệt là cặp mắt kia, đôi mắt phượng, ngoan ngoãn lại đáng yêu, xứng với ngũ quan linh động, quanh thân lại đầy hơi thở vô hại, chính là từ đôi mắt hạnh nhân này lộ ra.

Ở thời đại này, cô lại xem như không uổng công phu lấy được hảo cảm của người lạ mà không cần nỗ lực gì.

Tiểu loli mềm mại nhưng không yếu đuối, đúng là hình mẫu lí tưởng của không ít trạch nam, Trì Nghiên càng nhìn càng buồn cười.

Lần trước Mạnh Hành Du ở đường cao tốc bộ dạng cà lơ phất phơ vẫn còn in hằn trong kí ức vẫn còn mới mẻ của anh, trước sau có sự tương phản quá lớn.

Cô ấy vừa mới nói gì nhỉ? Muốn tự mình thi sao?

Rất có ý tứ.

Trì Nghiên kéo hành lí đi ra ngoài, cong môi cười, âm thanh ồn ào trong văn phòng bị anh ném lại phía sau.

Triệu Hải Thành thấy mẹ Mạnh giơ tay lên, vội vàng đứng lên ngăn lại: "Bà Mạnh, đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói."

Ông dạy học nhiều năm, tình huống này vẫn là lần đầu bị.

Việc Mạnh Hành Du chuyển vào lớp thực nghiệm, ông đã nghe hiệu trưởng nói hôm qua, hôm nay người nhà tới cũng chỉ là như đi ngang qua sân khấu mà thôi, chuyện này đã sớm được định rồi.

Kết quả bản thân học sinh lại không muốn.

Rất có cá tính.

Mạnh Hành Du biết chính mình đơn phương độc mã, đánh lâu dài tuyệt đối với thế cục bên mình, cô đành nói một câu tàn nhẫn, "Dù sao con sẽ không chuyển lớp, nếu mẹ một hai phải bắt con chuyển, vậy con không học nữa."

Để không đứng trước mũi sào cơn giận của mẹ Mạnh, Mạnh Hành Du xoay người chạy, lòng bàn chân nhanh như giẻ lau vậy.

Lúc chạy ra khỏi văn phòng, cô vẫn còn có thể nghe tiếng nói chuyện của mẹ Mạnh và Triệu Hải Thành ở bên trong, đơn giản là mấy câu như "Không cầu tiến", "Bất hảo bất kham (*)", "Nuôi phải đứa con bạch nhãn lang (**).

(*) bất hảo bất kham: (ngựa) dữ, không dễ dàng chịu để cho điều khiển, không nghe lời.

(*) bạch nhãn lang: chỉ người vong ân bội nghĩa.

Mạnh Hành Du kinh hồn, vỗ ngực, đứng dựa góc tường, lấy điện thoại trong túi ra, nhắn cho bố Mạnh một tin, nội dung ngắn gọn, đi thẳng vào chủ đề.

"Lão Mạnh, con lỡ chọc giận vợ bố rồi, bố nhớ dỗ mẹ nhé, làm tốt công tác giải quyết hậu quả."

Bố Mạnh hình như chưa đến công ty, chưa được 1 phút đã trả lời.

"Chuyện chuyển lớp sao?"

Bố lúc nào cũng hiểu mình, Mạnh Hành Du nghĩ thầm, cuối cùng cũng có một gia trưởng bình thường, vì thế thêm mắm dặm muốn nói bản thân thảm thế nào.

"Đúng vậy, lão Mạnh, bố phải quản vợ bố cho tốt, là tiền quá dễ kiếm hay là bố không đủ mị lực, làm gì mà Phương nữ sĩ mỗi ngày đều nhìn chằm chằm con thế?"

"Tối hôm qua con còn thấy mình có tóc bạc đấy, bố xem con sầu vì chuyện này thế nào. Chuyển lớp là không có khả năng, đời này con sẽ không chuyển, hai người là người làm ăn, đừng đem cái chiêu khéo đưa đầy ở thương trường mà sử dụng trên người đoá hoa nhỏ của Tổ Quốc là con đây, không thích hợp, con là người đứng đắn."

"Được, vậy về sau con tự trưởng thành đi."

Mạnh Hành Du cảm động đến mức, hận không thể chui vào điện thoại ôm bố cô mà khen ngợi một phen, kết quả không được bao lâu, ông đã lập tức tống cổ cô đến dòng sông băng ở Bắc Cực rồi.

"Còn nữa, lần này bị bớt tiền tiêu vặt, đoá hoa nhỏ con nhớ tự chăm sóc bản thân, rốt cuộc con là người đứng đắn mà."

"Khai giảng vui vẻ, bảo bối nhỏ, bố thương con lắm, con quyết định thế nào bố đều ủng hộ."

Mạnh Hành Du: "..."

Lão bà của ngài đã bớt tiền tiêu vặt, ngài còn muốn con tự chăm sóc bản thân, đây phải là cha dượng xấu xa mới đúng.

Mạnh Hành Du ở góc tường đau thương một lát, nghe thấy khu dạy học ồn ào, nên đi đến hành lang xem, thì ra là nghi thức kéo cờ đã kết thúc, mọi người đang di chuyển về lớp học.

Cô đánh giá thấy mẹ Mạnh cũng Triệu Hải Thành nói chuyện cũng hơi lâu, bước chân nhỏ hoảng loạn đến bên ngoài văn phòng, đang muốn thăm dò nhìn lén bên trong, lại đâm trúng mẹ Mạnh vừa vặn đi ra.

Mạnh Hành Du nhìn bà cười, mẹ Mạnh ném cho cô một ánh mắt xem thường, trực tiếp chạy lấy người.

Mạnh Hành Du vội theo sau, lấy lòng nói, "Mẹ, mẹ phải về sao? Con đưa mẹ ra cổng trường nhé."

Mẹ Mạnh căn bản ăn không vào, "Ai là mẹ cô?"

"Đường nhiên là người mẹ đẹp như tiên nữ này rồi, con yêu mẹ nhất."

"Âm thanh gì thế? Con heo nào vừa đánh rắm sao?"

"....."

Mẹ Mạnh hừ lạnh một tiếng, hất tóc một cái, một bụng nghẹn khuất, bực tức đứa con này lại không làm gì được.

"Mạnh Hành Du, mẹ hiện tại không quản được cô, cô đúng là có chủ kiến, mẹ ở trong lòng cô chính là một ác bà, được thôi, dù sao về sau điểm thi của con có được hạng nhất từ dưới đếm lên cũng không quan hệ đến mẹ."

Ánh mắt của Mạnh Hành Du chân thành, tha thiết, hứa hẹn với bà, "Mẹ yên tâm, cái hạng nhất này, mặc kệ là đếm xuôi hay đếm ngược, con cũng thi không được đâu."

Mẹ Mạnh: "...."

Nếu có một ngày tuổi xuân của bà chết sớm, chắc chắn là vì đứa con gái này mang tặng.

Bà không rõ, trong nhà có rất nhiều người, cũng không ai như Mạnh Hành Du, nói một câu đã làm chúng sinh sặc chết rồi.

Không biết có phải do lúc sinh con bé lúc trời đang mưa và sấm sét đan xen hay không, ánh đèn phòng sinh chớp tắt hai phát, làm đứa nhỏ này đột biến gien, biến thành oan gia đến để tra tấn bà.

Mẹ Mạnh nhìn thời gian cũng gần tới giờ bà hẹn khách hàng, không rảnh tiếp tục bẻ xả với Mạnh Hành Du nữa, dẫm giày cao gót đi về phía trước, thấy Mạnh Hành Du vẫn còn tung tăng đi theo, quay đầu cảnh cáo, "Còn không trở về phòng học, quan hệ mẹ con của hai ta hôm nay coi như xong."

"...." Nghiêm trọng như vậy sao.

Một chân của Mạnh Hành Du vừa nâng lên, nghe thấy lời này, một cử động cũng không dám, cứ bảo trì tư thế Kim Kê Độc Lập (***), nhìn mẹ Mạnh rời đi, cho đến lúc không nhìn thấy nữa, cô mới dám buông cái chân kia xuống, lau mồ hôi lạnh trên trán.

(***) Kim Kê Độc Lập: động tác gà vàng đứng một chân nổi tiếng kim cổ

*

Trước khi về phòng học, Mạnh Hành Du bị Hạ Cần kêu vào văn phòng, nói chuyện vài phút.

Ý tứ đại khái là, cô vẫn đợi ở lớp thường, chuyện chuyển lớp dừng ở đây.

Hạ Cần nói xong, dựa vào chức trách của chủ nhiệm lớp, dong dài thêm một câu: "Mạnh Hành Du, mẹ em cũng muốn tốt cho em, đừng có giận bà ấy, xong việc nhớ rõ xin lỗi đấy."

Mạnh Hành Du liên tục gật đầu, "Đã biết, Cần ca."

Hạ Cần năm nay 25 tuổi dầu, nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp một năm, không có cái giá gì của thầy giáo, đây là lần đầu thầy ấy làm chủ nhiệm lớp, lúc quân huấn cùng học sinh cũng không tệ lắm. Nên mọi người gọi thấy ấy là Cần ca.

"Trong văn phòng phải gọi là thầy, được rồi, về lớp đi, đến giờ học rồi."

"Tốt, Cần....Thầy Hạ."

Từ văn phòng đi ra, nếu không phải hành lang cứ có người đến người đi, Mạnh Hành Du đã muốn nhảy chân sáo đến lớp, để biểu đạt sự vui sướng của mình.

Mẹ Mạnh tuy rằng tức giận, nhưng về trận chiến dịch chuyển lớp này, vẫn kết thúc với phần thắng hiểm của cô, thật đáng mừng, đáng giá được ghi chép vào sử sách.

Lúc Mạnh Hành Du đến lớp học, tiếng chuông học cũng vừa vang lên.

Sở Tư Dao cùng kí túc xá thấy cô, vẫy vẫy tay, "Du Du, bên này."

Mạnh Hành Du thấy cậu ấy ngồi một mình, không ngồi cũng mấy cô gái khác trong kí túc xá, ngồi xuống hỏi, "Thi Kiều đâu?"

Sở Tư Dao ngại nói thẳng Thi Kiều không vừa mắt Mạnh Hành Du, nên ngồi với người khác, vò đầu nói qua loa, "Ở trước, dù sao chút nữa cũng đổi chỗ, trước cứ ngồi đi."

"Được."

Mạnh Hành Du ngẩng đầu thì chạm tầm mắt của Thi Kiều, hai ngừơi nhìn nhau cỡ ba giây, cô ta sau đó trợn mắt, cười lạnh rồi quay đầu đi.

"...." Cái tật xấu gì đây.

Mạnh Hành Du thật sự muốn kiến nghị cô nàng nên đi khám lại mắt, kiểm tra xem mắt có bị chột.

Cô đến giờ vẫn không rõ địch ý của Thi Kiều với cô đến từ đâu, chỉ là Thi Kiều nghẹn đến mức ở cùng cũng không được, cô cũng lừoi vạch trần, dù sao người không phạm ta, ta sẽ không phạm người, một bên đường chính là đại lộ lên trời.

Mạnh Hành Du bị việc chuyển lớp ngâm nước nóng làm vui vẻ đến choáng cả đầu, lúc này mới nhớ tới việc của Trì Nghiên.

Cô nhìn phía trước lớp học một vòng, lại nhìn phía sau một vòng, cũng không thấy người, nghĩ thầm kì quái, rõ ràng thấy anh đưa tin chỗ Hạ Cần, sao giờ lại không thấy người.

Sở Tư Dao thấy Mạnh Hành Du ngồi xuống liền lôi kéo dông dài không để yên, nhưng mười câu trong miệng chuồn ra đều không mang theo tiếng vọng lại nào, cô ấy thấy Mạnh Hành Du thất thần, duỗi tay trước mặt cô lung lay hai ba cái, hỏi: "Cậu đang tìm cái gì thế?"

Mạnh Hành Du còn chưa sắp xếp lại từ ngữ để nói rõ với Sở Tư Dao, lúc này, nghe thấy tiếng nam sinh nói chuyện ở cứa sau lớp học, giọng mỗi người đều không nhỏ, dẫn đến không ít người trong lớp nhìn quá.

Rất trùng hợp, người cô muốn tìm cũng ở đó.

Trì Nghiên đi cuối cùng, đàn ghi-ta được đeo trên lưng, mí mắt nhíu vào nhau, giống như ngay cả kính cũng không nhấc nổi, một thân đen tuyền làm ánh mắt anh đạm mạc hơn.

Nửa tháng quân huấn, huấn luyện cũng tách riêng nam và nữ, nên Mạnh Hành Du cũng không biết hết bạn cùng lớp, chỉ là nam sinh đi bên cạnh Trì Nghiên, gíup anh kéo hành lí thì cô biết, gọi là Hoắc Tu Lệ.

Nghe mọi người ở sơ trung số Năm nói, Hoắc Tu Lệ chính là tiểu bá vương ở số Năm, thành tích chẳng ra gì, lại am hiểu đánh nhau tán gái, trong nhà có quyền thế, diện mạo lại thượng thừa, thú vị thì chơi, nên nhân duyên ở trường học cũng không tệ lắm.Hoắc Tu Lệ câu được câu không nói chuyện với Trì Nghiên, đối lại chỉ được hai tiếng "ừ", đi đến cuối, cậu ta đá chân vào bàn học, "Tiền Phàm, cậu tránh ra, vị trí này chỗ cậu có thể đặt mông xuống sao?"Tiền Phàm: "...."Mẹ nó, trước đó mừoi phút ai mới lôi kéo mình ngồi đây mở màn trò chơi cho nóng hổi đây?Một giây trước còn trình diễn một màn "ngồi cùng bàn nóng hổi", bây giờ lại rút điếu vô tình, giấy tiếp theo khi đối mặt với Trì Nghiên, Hoắc Tu Lệ lập tức lộ ra vẻ xuân phong mỉm cười, còn lấy áo đồng phục phủi ghế cho anh, "Tới đây, mời Thái Tử ngồi."

Trì nghiên không dao động, đè bả vai của Tiền Phàm lại, để cậu ta tiếp tục ngồi. Chính mình lại đi đến góc bàn học đơn bên cạnh, để ghi-ta xuống góc nghiêng cạnh bàn, rồi kéo ra ngồi xuống, quét mắt liếc Hoắc Tu Lệ một cái, không chút để ý nói: "Con ta câm miệng bình thân."

Hoắc Tu Lệ: "...."

Mạnh Hành Du: "...."

Đại ca cậu là danh hiệu tiểu bá vương của số Năm, cái này có phải hay không hơi xem trọng cậu rồi.

Mạnh Hành Du vốn đang xem diễn hăng say, cho đến khi thấy Trì Nghiên bước từng bước đến bên này, ý cười dần cứng lại.

Giây tiếp theo, cô nghe tiếng kéo ghế phía sau, Trì Nghiên ngồi xuống, hai chân giao trên bàn học, như có như không nhìn cô một cái, ánh mắt thanh đạm không ánh sáng, lại truyền ra một tin tức ------ Đừng trốn, tôi đang nhìn đấy, xem cậu chạy đi đâu.

Mạnh Hành Du: "..."

Cơ hồ theo phản ứng bản năng, Mạnh Hành Du xoay người lại, chỉ để lại cái lưng cho anh, cuộc đời lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là tuyệt vọng.

Quá mất mặt, sống 15 năm, chưa từng mất mặt như vậy.

Cuộc đời lần đầu nếm trải mùi vị thất bại còn chưa tính, vì cái gì mà ông trời còn muốn an bài bọn họ còn gặp nhau lần thứ hai, gặp lại thì thôi, vì cái gì mà bọn họ lại cùng lớp, cùng lớp cũng thôi đi, nhưng vị huynh đệ này còn làm ra cái dạng khó chơi không để yên thế này.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh sợ, để nó bay theo gió không phải tốt rồi sao.

Được rồi, cảm thấy khó chấp nhận hình như chỉ có mình cô thôi.

Hoắc Tu Lệ bị anh em tốt vắng vẻ, không phục ồn ào, "Không được, Trì Nghiên, cậu mẹ nó ngồi đó chơi trò tự bế gì thế?"

Trì Nghiên dựa lưng vào ghế, đánh giá người phía trước.

Sau lưng của thiếu nữ ngồi thẳng tắp, dáng ngồi y hệt học sinh tiểu học tiêu chuẩn, hai lỗi tai nhỏ vì khẩn trương nên run vài cái, vẫn là bộ dạng mềm yếu vô hại, tiểu khả ái ngoan ngoãn.

Kỳ thật không phải.

Tóc đuôi ngựa dài để lộ làn da trắng, mơ hồ có thể thấy được bài đường cong màu đen, hẳn là hình xăm, hai vành tai đeo hai chiếc khuyên tai, không phải màu đỏ, tự nhiên như một bộ phận của cơ thể, tuyệt đối không phải mới xăm.

Thật sự có ý tứ.

Đáy mắt của Trì Nghiên nổi lên một tia nghiền ngẫm, lại lương bạc không mang theo chút độ ấm nào, nở ra một nụ cười, gần đây thường mất ngủ, nên giọng nói có hơi trầm, "Giao lưu cảm tình, với, bạn học mới, của tớ."

Tớ, hai chữ này cần gì nhấn mạnh thế.

"...."

Tim của Mạnh Hành Du muốn nhảy ra ngoài.

Tư vị chật vật lại hoảng sợ này, một hai phải đánh cái cách khác, chính là cô ở bên cái hồ kia cẩn thận mà đi đường vòng, sợ quấy nhiễu đến quái thú dưới hồ, nhưng lúc này lại có một tẳng đá lớn đột nhiên nhảy vào trong hồ, dội nguyên một thau nước lên người cô thì không nói, ngay cả quái thú cũng nhảy ra, một bộ dáng như muốn ăn thịt cô.

Ánh mắt Hoắc Tu Lệ khó tin xoay quanh hai người, cuối cùng nhìn Mạnh Hành Du, khó tin nói, "Hai người biết nhau?"

Mạnh Hành Du như bị người khác đi vào khu vực của mình, lập tức xù lông.

Cô xoay người lại, không nhìn Trì Nghiên, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Tu Lệ, trả lời có nề nếp, tốc độ cũng nhanh, cực lực phủi sạch quan hệ, "Không quen biết, chưa thấy qua, cậu đừng nói bậy, tớ là người đứng đắn đấy."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận