Tịnh Tề nhéo nhéo mũi Ninh Nhi, “Tiểu gia hỏa nhà em sớm như vậy đã rời giường?”
“Nhân gia nhớ anh thôi!” Ninh Nhi ngồi xuống giường của Tịnh, huơ huơ túi nilon trên tay lên, “Sữa đậu nành và bánh rán trái cây, em cố ý lái xe đến rất xa để mua cho anh, em thích nhất bánh rán của chỗ này, anh mau nếm thử xem.”
Tịnh Tề cầm bánh lên cắn một miếng, đáp lại ánh mắt mong chờ của Ninh Nhi, Tịnh Tề giơ ngón tay cái lên, “Rất ngon.”
Ninh Nhi đắc ý cười, cô cũng cắn một ngụm lớn, lại đưa đến trước mặt Tịnh Tề một miếng. Ninh Nhi cố nài nỉ Tịnh Tề ăn bánh, anh một miếng em một miếng làm cho hương vị của bánh rán trái cây cũng phá lệ mà trở nên vô cùng thơm ngon, ngọt ngào.
“Đúng rồi, dì đã thức dậy chưa?Em mua tổng cộng đến ba cái lận, mỗi người một cái.” Hai má của Ninh Nhi phình to vì bánh, giọng có chút mơ hồ khó nghe.
Tịnh Tề cười nói: “Mẹ anh đã đi làm. Hôm nay ở nhà xưởng tăng ca.”
“Vậy à!” Ninh Nhi có chút thất vọng nói, lại nghĩ nghĩ, mắt lại sáng lên, “Vậy anh ăn thâm nữađi, anh gầy quá, mập một chút mới tốt.”
Tịnh Tề cười nói: “Anh không ăn vô được, em ănđi anh cũng sẽ không chê em béo mà.”
“Nếu anh béo, em mới muốn cùng anh trở nên béo lên” Ninh Nhi kiên định nói, vẻ mặt hùng hồn mang biểu tình sắp hi sinh đến nơi.
Tịnh Tề yêu thương xoa xoa mái tóc xoăn của cô, cơ thể anh gần đây không được tốt, mặc dù đoạn thời gian trước sinh bệnh vẫn có thể gạt được Ninh Nhi, nhưng sắc mặt tái nhợt vẫn làm Ninh Nhi đau lòng không thôi. Anh nghĩ anh nên rèn luyện cơ thể khỏe mạnh một chút để tránh làm Ninh Nhi đau lòng.
Cuối cùng vẫn là Ninh Nhi giải quyết gần hết bữa sáng, vuốt cái bụng đã no tròn của mình, cô ợ vài tiếng. Dạ dày đã được thỏa mãn Ninh Nhi muốn được ra ngoài thay đổi không khí, cô phe phẩy cánh tay của Tịnh Tề nũng nịu nói: “Chúng ta đi dạo phố có được không? Em xem tạp chí gần đây có vài thương hiệu em thích vừa mới ra vài mẫu mới.”Mặc dù chân Tịnh Tề bất tiện, nhưng cũng không bài xích việc ra ngoài cùng Ninh Nhi, Ninh Nhi cũng không thèm để ý ánh mắt của người qua đường, có thể cùng người mình thích đi dạo phố, là chuyện vốn rất hạnh phúc rồi, cần gì quản người khác nhìn mình như thế nào? Lại nói, cùng Tịnh Tề có bộ dáng xinh đẹp như vậy ra ngoài, nhiều khi người ta phải ganh tỵ với cô cũng nên. Ninh Nhi vô cùng tự tin với Tịnh Tề của cô.
Nhưng lần này Tịnh Tề lại có chút khó khăn lắc đầu, “Hôm nay thực sự bận quá, có trang web thiết kế làm việc hai ngày nữa muốn anh giao bản thảo!”
“A? Anh không phải từ chức rồi sao?” Ninh Nhi nhất thời không kịp phản ứng.
Tịnh Tề cười, giải thích: “Anh tạo ra trang cá nhân rồi đăng những tác phẩm trước đây của anh lên, sau đó gửi bưu kiện đến rất nhiều công ty, hỏi bọn họ có cần làm trang web hay không. Không ngờ thật sự có hồi âm, cho nên anh hiện tại lại có làm việc.”
“Oa!” Ninh Nhi ngạc nhiên thở dài nói: “Hóa ra anh đã thành một SOHO* rồi, anh bại hoại, vậy mà hiện tại mới cho em biết!”
(*): SOHO là viết tắt của Small Office, Home Office. Trong câu này đại ý nói Tịnh Tề làm việc ngay tại nhà.
Tịnh Tề nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu cô, cười nói: “Anh trước đây cũng làm như vậy rồi, chỉ là khi đó anh là đợi người khác tìm anh, bây giờ là tự mình chủ động xuất kích, gửi rất nhiều bưu kiện để giới thiệu về khả năng của chính mình. Anh cảm thấy làm việc ở nhà phù hợp với anh hơn.”
“Đúng vậy!” Ninh Nhi gật đầu nói: “Hiện tại rất lưu hành SOHO đó!”
“Trước đây anh luôn cảm thấy có chút địa vị mới được tính là làm việc, mới có cảm giác người khác cần mình. Hiện tại anh sẽ không nghĩ như vậy, chỉ cần có thể giúp người khác, chính mình nuôi sống bản thân, anh mới chính là một người hữu dụng, có đúng không?” Tịnh Tề nghiêm túc nói.
Ninh Nhi ra sức gật đầu, trong lòng có một chút chua xót, Tịnh Tề nhất định đã trải qua rất nhiều khổ cực, rất nhiều ngăn trở, mới đạt được sự công nhận và tín nhiệm của người khác như hôm nay.
Tịnh Tề vỗ vỗ Ninh Nhi, “Bảo bối tự mình xem tạp chí có được không? Anh có hơi bận rộn.”
Ninh Nhi gật đầu, nghĩ nghĩ, thực sự cô không có cách nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của quần áo đẹp, lại lắc đầu, “Anh cứ tiếp tục công việc đi, còn em đi mua quần áo.”
“Cũng tốt.Xin lỗi bảo bối, hôm nay anh không thể cùng em đi dạo phố.”Tịnh Tề áy náy.
“Không sao mà!Công việc vẫn luôn được ưu tiên nhất mà!” Ninh Nhi cười nói, cố tình cường điệu hai chữ “công việc”.