Cuối tuần, bầu trời theo thường lệ bay mưa nhỏ, Ninh Nhi bị Lưu Hằng phái đi tiễn một người khách ngoại quốc đến sân bay, Tịnh Tề một mình một người đi tham quan hội triển trung tâm mời dự họp quốc tế internet. Anh ở bên trong một đi dạo cả ngày, góp nhặt lượng lớn tư liệu, quan sát rất nhiều biểu thị, thời gian chạng vạng mới ôm một xấp tài liệu thật dày chuẩn bị rời đi khu triển lãm. Google ?gaу tra?g || TrùmTr? уệ?.?? ||
Một nhân viên ở hội phát triển thấy anh chống nạng lấy tư liệu bất tiện, còn tìm riêng cho anh một túi giấy đựng đồ. Tịnh Tề cười nói cám ơn, mang theo túi giấy, chống nạng rời khỏi hội triển.
Cơn mưa so với sáng sớm đã giảm, chỉ có những giọt mưa nhỏ không chịu cô đơn rơi xuống trên mặt đất ướt sũng cơ hồ có thể chiếu ra bóng người. Tịnh Tề đứng ở bên ngoài phòng triển lãm, nhìn mấy chục bậc tam cấp xa xa, không khỏi có chút phát sầu. Bậc tam cấp ướt át trơn trượt, chống nạng đi vốn đã bất ổn, ngoài phòng cầu thang lại không có tay vịn, mặc dù luôn luôn thân thủ linh hoạt, nhưng dù sao gần đây chân lại đau, Tịnh Tề cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.
Tịnh Tề giật giật khóe miệng, đối với mình cười khổ một cái, cầu thang bên cạnh mặc dù cũng thiết bị cho người tàn tật, nhưng đó là dành cho xe lăn, đối với anh mà nói một chút tác dụng cũng không có. Cách đó không xa thì có nhân viên công tác, nhưng anh lại thực sự không muốn xin giúp đỡ với người khác. Đang ở do dự, chuông điện thoại di động vang lên, là Ninh Nhi.
” Tịnh Tề, em đã đem người đưa đi rồi, anh đang ở đâu? Chúng ta cùng nhau ăn cơm, em nhớ anh muốn chết!” ngữ khí của Ninh Nhi nhẹ nhõm mà vui vẻ.
Tịnh Tề hít một hơi thật sâu, không muốn làm cho Ninh Nhi nhìn thấy mình ở cầu thang trước mắt với bộ dáng bất lực, anh đáp: “Đã rời khỏi phòng triển lãm rồi, gần đây có một quán lẩu không tồi hay là anh chờ em ở đó.”
Ninh Nhi ở trong điện thoại nhịn không được hoan hô lên, la hét muốn ăn vài món ăn ngon, bảo Tịnh Tề giúp cô chọn, Tịnh Tề cười đáp ứng mèo nhỏ tham ăn, cất xong di động, không biết sợ mà chống nạng xuống bậc tam cấp, chân trái cẩn thận nương theo nạng, rất tốn sức lực để đi được.
Một bậc, hai bậc, Tịnh Tề không khỏi nguyền rủa cái chân này của mình, bình thường một chân này sao có thể làm khó anh, thế nhưng chỉ mới mưa một chút liền trở nên không ổn! Trong lòng quở trách cái chân đáng thương một trận, lại thay nó cảm thấy oan uổng, thật ra không ai hiểu sự cô đơn của chân trái này hơn anh, nhờ có sự tồn tại của nó anh mới có thể cố gắng để mình cũng giống như những người khác có thể bước đi thậm chí chạy nhảy, nhưng kỳ thực nó cũng sẽ mệt, đến lúc quá mệt mỏi nó sẽ thể hiện sự bất mãn bằng cách tra tấn anh bằng cơn đau!
Đang ở nghĩ ngợi lung tung, chân trái đột nhiên đau đớn tê buốt, Tịnh Tề trong lòng cả kinh, bản năng vươn tay muốn bắt ở cái gì đó, nhưng lại không bắt được, chân mềm nhũn, nạng trượt ra, Tịnh Tề té ngã ở trên bậc thang, túi giấy trong tay cũng bay ra ngoài, Tịnh Tề lăn xuống những bậc thang, tư liệu rơi đầy trên đất …
Người chung quanh kinh hô, ý thức của Tịnh Tề từ hỗn loạn rồi dần rõ ràng, toàn thân đau nhói, trái tim cũng đau nhói, sự đau đớn ấy nhắm thẳng vào ở chỗ tận cùng của tâm trạng! Lăn đến tầng dưới chót nhất, Tịnh Tề mới bị người qua đường chặn ngang chặn đứng, anh suy nhược giơ lên mí mắt, nhúc nhích khóe miệng, cư nhiên nặn ra hai chữ: “Cảm ơn…” Tay phải lục lọi theo trong túi quần tìm được di động, bản năng bấm số Ninh Nhi, âm thanh vui vẻ của Ninh Nhi truyền tới: “Em lập tức tới ngay, Tịnh Tề ngoan, chờ thêm chút nữa thôi!” sâu trong nội tâm của Tịnh Tề ẩn ẩn đau nhói, lại nói không nên lời, tay mềm nhũn buông thỏng xuống, di động rơi trên mặt đất, Ninh Nhi giọng trở nên lo lắng: “Tịnh Tề, anh làm sao vậy? Vì sao anh không nói lời nào?”