Con Thuyền Tình Bạn, Nói Lật Là Lật - Chương 20
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Con Thuyền Tình Bạn, Nói Lật Là Lật
Chương 20
Thỏ tinh hái mấy cây nấm, lại trộm một con gà con trong sơn động của hồ ly cách vách, làm món gà hầm nấm cho mỹ nhân.
Mỹ nhân vẫn là bộ dáng bệnh dở dở ương ương.
Lúc nấu cơm, thỏ tinh còn tranh thủ đi xem y một chút.
Mỹ nhân đứng ở sau bàn sách, múa bút thành văn. Tuy không biết y đang viết gì, nhưng thỏ tinh đoán là chuyện quan trọng, bởi vì mỹ nhân mím chặt môi, mặt mày nghiêm túc.
Bệnh đến xanh xao cũng không che nổi một thân khí thế.
Thỏ tinh đột nhiên co rúm lại.
Nó sợ mỹ nhân lúc này, rồi lại không biết vì sao mình sợ.
Nếu thỏ tinh từng trải nhiều một chút, nó sẽ biết thứ toát ra từ người mỹ nhân là sự yêu dị hình thành do giết chóc, tích tụ bởi huyết nhục xương khô.
Mỹ nhân vẫn là bộ dáng bệnh dở dở ương ương.
Lúc nấu cơm, thỏ tinh còn tranh thủ đi xem y một chút.
Mỹ nhân đứng ở sau bàn sách, múa bút thành văn. Tuy không biết y đang viết gì, nhưng thỏ tinh đoán là chuyện quan trọng, bởi vì mỹ nhân mím chặt môi, mặt mày nghiêm túc.
Bệnh đến xanh xao cũng không che nổi một thân khí thế.
Thỏ tinh đột nhiên co rúm lại.
Nó sợ mỹ nhân lúc này, rồi lại không biết vì sao mình sợ.
Nếu thỏ tinh từng trải nhiều một chút, nó sẽ biết thứ toát ra từ người mỹ nhân là sự yêu dị hình thành do giết chóc, tích tụ bởi huyết nhục xương khô.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69