Đặc Công Xuất Ngũ - Chương 164: Thiêu thành tro
Chương trước- Chương 1: Mười năm giết ngàn người, vạn dặm không lưu dấu
- Chương 2: Con vịt cao cấp
- Chương 3: PR đại thúc
- Chương 4: Bà cô đi lấy Rocket Launcher
- Chương 5: "Cảnh giác" cực độ
- Chương 6: Trần Kỳ
- Chương 7: Người đàn ông kia
- Chương 8: Lão già bất lương
- Chương 9: Quán bar Báo Ti
- Chương 10: Không có cách nào thay đổi chi bằng cứ yên lặng mà hưởng thụ
- Chương 11: Hoàng tử phải quan trọng hơn Bạch mã
- Chương 12: Đây là cha tôi
- Chương 13: Lợn ăn thịt hổ
- Chương 14: Vật thể màu đỏ
- Chương 15: Một lần làm con gái có sao đâu
- Chương 16: Anh trai
- Chương 17: Cái ôm ám muội
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: Phụ nữ uống trà
- Chương 22: Kinh hãi
- Chương 23: Phóng túng một phen
- Chương 24: Bình thản
- Chương 25: Chỉ thị tối cao
- Chương 26: Thân thể buồn chán
- Chương 27: Truyền nhiệt
- Chương 28: Đấu rượu
- Chương 29: Tôi là chú con bé
- Chương 30: Vì người đẹp
- Chương 31: Hắc quyền nữ vương
- Chương 32: Màu quần chíp yêu thích
- Chương 33: Sự thay đổi bất ngờ của một người phụ nữ
- Chương 34: Thăng chức
- Chương 35: Khuôn mặt nghiêng xinh đẹp
- Chương 36: Người phụ nữ trầm mặc!
- Chương 37: Lần đầu tiên
- Chương 38: Lãnh Nguyệt
- Chương 39: Trò đời anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 40: Giả dạng anh hùng trước mặt xã hội đen
- Chương 41: Hạ gục đối thủ
- Chương 42: Mập mờ
- Chương 43: Tình yêu
- Chương 44: Cháu gái của tôi
- Chương 45: Ông chú bị gay
- Chương 46: Gay trả thù gay
- Chương 47: Mẫu Bạo long
- Chương 48: Ánh mắt rực lửa
- Chương 49: Tặng cho chị !
- Chương 50: Anh rể
- Chương 51: Trêu ghẹo kiểu kỉ Phấn Trắng
- Chương 52: "Tình địch" quyết chiến
- Chương 53: Từ thục nữ biến thành lưu manh
- Chương 54: Từ thục nữ biến thành lưu manh (2)
- Chương 55: Tố sa nội y
- Chương 56: Đối thủ giấu mặt
- Chương 57: Kế hoạch thất bại
- Chương 58: Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu
- Chương 59: Chiến ý
- Chương 60: Trò chơi
- Chương 61: Khí phách của người phụ nữ
- Chương 62: Tình địch
- Chương 63: Tôi không phải là Tố Sa Y
- Chương 64: Có hai người chị làm tổng giám đốc
- Chương 65: Rất không chuyên nghiệp
- Chương 66: Giết người diệt khẩu
- Chương 67: Thấu tình đạt lý
- Chương 68: Cháu muốn trao đổi với chú cái này
- Chương 69: Cháu vẫn còn con át chủ bài!
- Chương 70: Một ông chú rất khác
- Chương 71: Chấm dứt
- Chương 72: Người mẹ
- Chương 73: Kỳ tích
- Chương 74: Kết quả cuối cùng
- Chương 75: Lấy một kẻ giết người
- Chương 76: Lo lắng của mẹ
- Chương 77: Dị tượng
- Chương 78: Thù hận
- Chương 79: Khủng hoảng nhân sự
- Chương 80: Năng lực
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91: Người đàn bà tóc vàng
- Chương 92: Trà dùng để giải khát
- Chương 93: Bữa tiệc
- Chương 94: Làm đối thủ của Jonh
- Chương 95: Rượu cũng dùng để giải khát
- Chương 96: Thứ đồ tốt
- Chương 97: Mượn sức
- Chương 98: Thân thế của Jonh
- Chương 99: Nhị ca
- Chương 100: Cái giá phải trả
- Chương 101: Sự ái náy của người đàn ông
- Chương 102: Con riêng
- Chương 103: Ba phó tổng giám đốc
- Chương 104: Mọi việc để tôi lo
- Chương 105: Điền Á Phỉ
- Chương 106: Điền Cậu chủ
- Chương 107: Điền Xem diễn trò
- Chương 108: Tự cầu phúc
- Chương 109: Một dao đó
- Chương 110: Bắt cướp trước tiên phải bắt vua
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Kinh hãi
- Chương 122: Một thương nhân "rất quy củ"
- Chương 123: Chân tướng!
- Chương 124: Cuộc hẹn
- Chương 125: Giới thiệu một cô nàng cho tôi
- Chương 126: Một Hạng Quân khác thường
- Chương 127: Sát khí!
- Chương 128: Những trải nghiệm giống nhau
- Chương 129: Những phụ nữ tham ăn
- Chương 130: Tiếng động dị thường!
- Chương 131: Uy hiếp
- Chương 132: Bản lĩnh
- Chương 133: Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 134: Tạm biệt Nhị ca
- Chương 135: Lưu manh ngoại quốc
- Chương 136: Lo lắng của Hà Tích Phượng
- Chương 137: Đoạn Chính Thiên
- Chương 138: Hiểu lầm
- Chương 139: Gặp mặt
- Chương 140: Hay nói đùa
- Chương 141: Kêu gọi trợ giúp
- Chương 142: Tôi chỉ dùng một người
- Chương 143: Thiếu chủ
- Chương 144: Trưởng phòng La
- Chương 145: Điều động tính tích cực của một người nào đó!
- Chương 146: Kinh hồn bạt vía
- Chương 147: Gây họa rồi
- Chương 148: Cái giá của tán gái
- Chương 149: Như hắn mong muốn
- Chương 150: Thần thánh phương nào
- Chương 151: Con dâu
- Chương 152: PK* người thật!
- Chương 153: Phục thù!
- Chương 154: Tùy ý!
- Chương 155: Nhân phẩm tốt là do bị ép buộc mà thành!
- Chương 156: Lợi dụng sơ hở để sàm sỡ
- Chương 157: Người đẹp Ferrari
- Chương 158: Lại một người phụ nữ xinh đẹp lái xe xịn
- Chương 159: Lễ ký kết hợp đồng (1)
- Chương 160: Lễ ký kết hợp đồng (2)
- Chương 161: Thăm dò
- Chương 162: Người đàn ông ma quỷ
- Chương 163: Anh bạn thấy tôi có tốt không?
- Chương 164: Thiêu thành tro
- Chương 165: Ba người phụ nữ độc thân
- Chương 166: Quan hệ xã hội
- Chương 167: Bóng dáng thân quen
- Chương 168: Một chuyện rất quan trọng
- Chương 169: Chỉ cần tôi là đủ rồi, không cần tới bảo vệ!
- Chương 170: Gia tộc Tiêu thị
- Chương 171: Đạo cao một thước, ma cao một trượng!
- Chương 172: Phục kích
- Chương 173: Chuyện xảy ra trên đường cao tốc
- Chương 174: Tiểu diệp phi đao
- Chương 175: Phi đao, lại thấy phi đao
- Chương 176: Tranh đấu lần thứ hai - không cần
- Chương 177: Ve sầu, bọ ngựa và phượng hoàng
- Chương 178: Tìm kiếm bóng dáng người đàn ông
- Chương 179: Bây giờ vấn đề không phải là có đủ tiền mặt hay không!
- Chương 180: Chẳng phải đó là điều anh đã dạy tôi sao?
- Chương 181: Bình thường và quá kém
- Chương 182: Sững sờ
- Chương 183: Không ngừng cố gắng
- Chương 184: Đây là cha vợ con
- Chương 185: Khiêu khích mãnh nữ
- Chương 186: Như thế mới là con trai ta
- Chương 187: Một mình chiến đấu
- Chương 188: Bạn tốt
- Chương 189: Chỉ cần tác phong không vấn đề
- Chương 190: Sự thật là như thế
- Chương 191: Cùng nhau ăn bữa cơm
- Chương 192: Còng tay
- Chương 193: Đáng ăn mừng
- Chương 194: Tài trợ
- Chương 195: Vì tôi kính trọng ông
- Chương 196: Hai người đàn ông ra mặt
- Chương 197: Cùng loại
- Chương 198: Tao còn ngang bướng hơn bố mày
- Chương 199: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 200: Cô gái không có chút bình tĩnh
- Chương 201: Bất đồng
- Chương 202: Chuyện hấp dẫn
- Chương 203: Giao dịch công bằng
- Chương 204: Đầy tự tin
- Chương 205: Đánh cược
- Chương 206: Đến thủ đô
- Chương 207: Anh chàng này muốn đến đây gây sự thì phải!
- Chương 208: Mùi khói thuốc của chiến tranh!
- Chương 209: Xe quân đội
- Chương 210: Diệp Thành Trù
- Chương 211: Đột nhiên bình yên sau cơn mưa bão!
- Chương 212: Đối mặt
- Chương 213: Em làm sao mà bị thương vậy?
- Chương 214: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (1)
- Chương 215: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (2)
- Chương 216: Em cũng muốn ở cùng với anh
- Chương 217: Trêu nghẹo
- Chương 218: Người hàng xóm tốt bụng
- Chương 219: Hôn anh một cái đi
- Chương 220: Thế giới riêng của hai người
- Chương 221: Con át chủ bài
- Chương 222: Không chỉ có như vậy
- Chương 223: Phương pháp tiêu tiền nhanh và tiện nhất
- Chương 224: Người nào đó
- Chương 225: Anh sẽ phải chịu trách nhiệm
- Chương 226: Cô tự tin thái quá rồi đấy!
- Chương 227: Tinh thần quân nhân
- Chương 228: Bộ mặt thật của Chung Tân Dân
- Chương 229: Tôi không cần một phụ nữ ngốc nghếch
- Chương 230: Thân phận
- Chương 231: Chị trùm
- Chương 232: Mời vào!
- Chương 233: Thời gian sẽ trả lời tất cả!
- Chương 234: Cuộc chiến ác liệt
- Chương 235: Gặp mặt
- Chương 236: Khúc dạo đầu
- Chương 237: Nguy cơ của Thính Vũ Các
- Chương 238: Vấn đề hôn nhân
- Chương 239: Bà mối
- Chương 240: Lựa chọn
- Chương 241: Gặp lại Lý Đan
- Chương 242: Mỹ nam kế
- Chương 243: Có người phụ nữ khác
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252: Bạn online gặp nhau
- Chương 253: Ngươi dám đánh trả cảnh sát!
- Chương 254: Quả nhiên rất giống (1)
- Chương 255: Quả nhiên rất giống (2)
- Chương 256: Thủ đoạn phi thường
- Chương 257: Bắt cóc
- Chương 258: Không thể tưởng tượng nổi!
- Chương 259: Vấn đề nhân lực!
- Chương 260: Gã trai sành điệu!
- Chương 261: Ích kỷ!
- Chương 262: Hôn sự
- Chương 263: Nghĩa khí bạn bè? Hay là…
- Chương 264: Thân thế của Lãnh Nguyệt
- Chương 265: Bí mật ở trong lòng
- Chương 266: Hỏi tội
- Chương 267: Vọng Nguyệt Thiên Tâm
- Chương 268: Cái gì cũng phải có giá của nó
- Chương 269: Miếng ngọc màu xanh thẫm
- Chương 270: Hậu thuẫn
- Chương 271: Tư cách
- Chương 272: Bỏ đi?
- Chương 273: Tin nhắn
- Chương 274
- Chương 275: Kết quả không muốn thấy nhất
- Chương 276: Bí mật
- Chương 277: Hồ sơ
- Chương 278: Bỏ cuộc
- Chương 279: Anh chưa phải là đối thủ của tôi
- Chương 280: Mạng đã định
- Chương 281: Tương tự nhau
- Chương 282: Kế hoạch
- Chương 283: Nhất Lang ca
- Chương 284: Nam nhân gầy
- Chương 285: Khoái cảm báo thù
- Chương 286: Tiểu Lâm Khang Phu
- Chương 287: Sinh mệnh bằng thương phẩm
- Chương 288: Cường thế phục xuất
- Chương 289: Ông mày giờ đây rất rỗi
- Chương 290: Gặp đồng hương ở nơi đất khách quê người
- Chương 291: Tiêu nhị gia tái hiện
- Chương 292: Lời mời cọ sát
- Chương 293: Nhân vật không thể thiếu
- Chương 294: Đến lúc rồi
- Chương 295: Hạ sách
- Chương 296: Hội võ
- Chương 297: Kẻ thù
- Chương 298: Điền Cương Tuấn Trường không bình thường
- Chương 299: Tuyệt chiêu
- Chương 300: Tranh cướp
- Chương 301: Hợp tác
- Chương 302
- Chương 303: Cùng chung kẻ thù
- Chương 304: Hình ảnh gây xúc động
- Chương 305: Lựa chọn khác
- Chương 306: Nhổ cỏ tận gốc
- Chương 307: Gợn sóng
- Chương 308: Nội chiến không liên quan đến tôi
- Chương 309: Thần súng
- Chương 310: Xuất chinh
- Chương 311: Ba nguyện vọng
- Chương 312: Vì bản thân mà nói
- Chương 313: Thẳng thắn
- Chương 314: Khúc dạo đầu đại chiến
- Chương 315: Điền Cương Tín Trường khiêu khích
- Chương 316: Nhiệm vụ mới
- Chương 317: Ở đâu ngã xuống liền ở đó bò lên
- Chương 318: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 319: Đối với nhân dân lao động nước R cũng có yêu mến
- Chương 320: Tế cờ
- Chương 321: Mẹ con gặp mặt
- Chương 322: Khúc dạo đầu của nguy hiểm
- Chương 323: Tử Xuyên sử thượng tối đại điwchs phục kích hành động
- Chương 324: Huỵnh đệ nói chuyện
- Chương 325: Dị biến ở Trân Ni Đảo
- Chương 326: Gặp lại phi đao
- Chương 327: Thay đổi rất nhanh
- Chương 328
- Chương 329: Trận chiến cuối cùng
- Chương 330: The end
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đặc Công Xuất Ngũ
Chương 164: Thiêu thành tro
Đoàn Chính Thiên cố kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, nhưng vẫn không dấu nổi sự tức giận, ông lớn tiếng oán trách Diệp Tồn Chí: "Diệp điên! Mấy năm nay anh đã làm được việc gì cho ra hồn chưa, toàn đi làm những việc vớ vớ vẩn vẩn chẳng ra làm sao cả! Bây giờ anh giết hết cả lũ bọn chúng rồi thì những việc sau này sẽ giải quyết ra sao đây? Bọn chúng còn đồng lõa thì sao? Mục đích của chúng là gì? Bọn chúng còn có kế hoạch gì tiếp theo nữa, tất cả mọi thứ vẫn chưa được sáng tỏ, mà đã giết người đốt xác phi tang! Mấy cái việc này anh chẳng suy nghĩ gì mà đã làm bừa như vậy sao? Tôi lúc này chỉ muốn, chỉ muốn...."
"Muốn làm gì?" Diệp Tồn Chí làm ra vẻ thách thức nói: "Lẽ nào anh muốn cho mấy tên cảnh sát đến cho tôi vào ngục sao? Nếu như anh muốn như vậy thì cứ thử xem..."
"Anh!" Đoạn Chính Thiên tức đến nghẹn họng, Diệp điên mà lại bó tay chịu trói một cách dễ dàng như thế sao? Cho dù có hai chục, hay hai trăm tên cảnh sát ở đây thì cũng chẳng thể nào động đến được sợi lông chân của anh nữa là bắt anh ta! Giả dụ có thành công bắt được anh ta thì chỉ vài giờ sau, lão thủ trưởng của anh ta cũng chỉ cần một cú điện thoại, là anh ta đã được tại ngoại rồi. Bây giờ mình tức thì cũng chẳng làm được gì, bởi mình đúng là không thể làm gì nổi tên Diệp điên này.
Diệp Tồn Chí dường như thấy được Đoạn Chính Thiên đã thực sự tức giận, nên ông ta liền cười xuề xòa nói: "Lão Đoạn à! Anh đã năm sáu chục tuổi đầu rồi, sao mà vẫn hăng máu, tức giận mất khôn như thời trẻ vậy? Chuyện gì anh cũng phải dùng đầu óc mà phán đoán chứ, tôi bây giờ nghi ngờ cái chức bộ trưởng của anh có khi là nhờ có quan hệ mà ngồi lên được mất! Anh nghĩ xem, một Diệp Tồn Chí thông minh tuyệt đỉnh như vậy, lẽ nào không giữ được một mạng sống của con tin chứ? Đúng là buồn cười thật!"
Đoạn Chính Thiên nghe vậy thì lập tức chuyển lo lắng thành vui mừng, ông thầm tự trách mình lại bị tên điên kia cho một vố dễ dàng như vậy, hôm nay gặp Diệp Tồn Chí đúng là có cảm giác trời đã sinh Lượng (Gia Cát Lượng) sao lại sinh Du (Chu Du). Bất kể là ngôn ngữ hay là hành động ông biết mình không bao giờ là đối thủ của tên điên này. Cái thủ đoạn trêu ghẹo, chọc ngoáy của ông ta đúng là đã xuất quỷ nhập thần rồi, hôm nay mình đúng là cam lòng chịu thua.
"Tên còn sống đó bây giờ ở đâu? Tôi muốn gặp hắn một chút!" Đoạn Chính Thiên bình tĩnh một chút, rồi nghiêm sắc mặt nói. Sự việc lần này là một sự thử thách lớn trong sự nghiệp làm cảnh sát của ông, ngày trước ông sử lý các vụ án, chẳng qua chỉ là giết người cướp của, vượt biên buôn lậu thuốc phiện mà thôi, chứ ông chưa từng động tay đến những vụ án an toàn quốc gia như thế này bao giờ cả. Lần hợp tác với quân đội phá án này cũng là lần đầu tiên của ông, nếu như bên đối tác là người khác thì chắc ông sẽ vô cùng oai phong. Nhưng, lần này người đối tác lại là Diệp Tồn Chí, chính vì vậy mà ông có phần lép vế, đây dường như là một số phận đã an bài, có lẽ cả đời này ông không thể nào vượt qua được Diệp Tồn Chí.
"Tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý! Tôi đã dùng một chút hình với hắn ta, có lẽ anh sẽ không nhận thức được tình hình trước mắt anh, vì nó không thuộc vào phạm trù nhận thức cảnh sát của các anh!" Diệp Tồn Chí nói xong bèn đứng dậy đi về căn phòng nhốt Jimmi.
Đoạn Chính Thiên chỉ ừ lên một tiếng rồi nói: "Tôi đã dự trù hết rồi, nếu như anh làm việc gì phù hợp với nhận thức cảu tôi thì anh chắc đã không phải là Diệp điên rồi!"
"Chính xác!" Diệp Tồn Chí múc này đã mở cửa phòng giam Jimmi ra, rồi đưa tay mời Đoạn Chính Thiên: "Thủ đoạn của tôi cũng giống như lúc theo đuổi tiểu Lam, đều nằm ngoài sự dự đoán của anh đúng không?"
Đoạn Chính Thiên nghe xong thì đanh mặt lại tức giận quát: "Mẹ kiếp! Thế mà anh cũng thốt được à? Anh thuê hai người giả làm kẻ cướp, rồi anh ra tay đóng vở anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó giả vờ bị hai tên cướp đánh bị thương phải nhập viện! Mẹ kiếp! Cái trò quê một cục đó mà cũng làm cho tôi không dự đoán được à?" Trong trận chiến tranh đoạt người đẹp đó, Đoạn Chính Thiên sử dụng biện pháp lãng mạn để theo đuổi Tôn Thi Lam, nhưng ông thể ngờ được Diệp Tồn Chí lại mặt dầy vô đối đến như vậy! Ông ta không tiếc việc mình tự đổ máu rồi nằm viện hai tháng để tiểu Lam phải chăm sóc ông ta, sau đó hai người lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thế là tiểu Lam bị Diệp Tồn Chí cuỗm đi một cách dễ dàng.
"Bất kể thủ đoạn gì, cho dù có là hạ cấp, hay là nhà quê đi chăng nữa thì sự thật đã chứng minh hết tất cả! Chính vì thế mà mẹ của con trai tôi mới tên là Tôn Thi Lam, còn mẹ của con gái anh chỉ có thể tên là Hạ Tòng Vân!" Diệp Tồn Chí bất chấp đối phương đang tức điên lên, vẫn cứ dương dương tự đắc, tiểu nhân đắc chí. Trong công cuộc chiến tranh giành giật tình yêu, thì giai đoạn anh hùng cứu mỹ nhân của ông ta đúng là một bước ngoặt, từ đó ông mới có đủ tư cách đứng trước Đoạn Chính Thiên mà ngẩng cao đầu như vậy.
Nhẫn nhị trong trường hợp biết chắc không thể thắng đối phương, là một quyết định đúng đắn nhất. Đoạn Chính Thiên cố gắng buông lỏng cơ thể, trong lòng thầm an ủi mình, lần này đến đây là vì công việc, vì công việc có thể bỏ qua hết những tư thù, đây cũng là tông chỉ làm việc của Đoạn Chính Thiên từ bao lâu nay, chính vì thế ông cứ coi những lời nói của Diệp Tồn Chí giống như tiếng chó sủa, coi như không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất.
Diệp Tồn Chí thấy vậy thì vô cùng thất vọng, khách quan mà nói, trong hơn hai mươi năm lại đây Đoạn Chính Thiên đúng là đã thay đổi quá nhiều, bây giờ Diệp Tồn Chí không thể nhìn thấy hình ảnh còn trẻ của ông ta một chút nào cả. Gã thanh niên vốn ngang ngược, nóng tính, lỗ mãng, đã biến thành một nhân vật thâm trầm, trấn tĩnh, cũng chính vì sự thay đổi này mà ông ta mới ngồi lên được chiếc ghế bộ trưởng hiện nay của mình.
Khi hai người bước vào trong phòng giam, thì tên canh gác ở đây bèn cúi người thi lễ vô cùng cung kính, rồi lại đứng thẳng người như trước.
Đoạn Chính Thiên đã từng hoài nghi nhân phẩm, đạo đức của Diệp Tồn Chí, thậm chí có một thời ông từng có ý nghĩ vô cùng đê tiện là cầu mong cho chức năng sinh lý của Diệp Tồn Chí có vấn đề. Nhưng, thực lực của Diệp Tồn Chí thì ông chưa từng hoài nghi bao giờ cả, một khi Diệp Tồn Chí tập trung làm việc, thì đơn giản đó là một việc vô cùng đáng sợ. Hai mươi năm trước cả hai cùng theo đuổi một cô gái, vậy mà giờ đây Đoạn Chính Thiên đã làm lên đến chức bộ trưởng đáng kính, còn Diệp Tồn Chí thì vẫn giữ cái phong cách bất cần đời như vậy. Vậy mà, bây giờ trông thấy thủ hạ của ông ta được huấn luyện có tư chất cao như vậy, bất giác làm cho Đoạn Chính Thiên phải thay đổi quan điểm của mình. Tuy Diệp Tồn Chí mở bang làm đại ca ngoài mặt thì ít nhiều có nhân tố chơi bời, nhưng bản chất thì lại vô cùng khác, bởi đó là một tập đoàn xã hội đen vô cùng có kỷ luật, và tố chất cực cao.
Các tiểu đệ của Lãnh Phong Đường là những tiểu đệ thành công nhất của Trung Quốc.
Chỉ cần trông tác phong lịch lãm , và chuyên nghiệp của tên đàn em canh gác vừa rồi, cũng đã đủ hiểu tư chất của họ cao như thế nào rồi.
Nếu đem ra so sánh với mấy tên cảnh sát đàn em của Đoạn Chính Thiên thì khác xa một trời một vực.
Nếu như những bang đảng xã hội đen của Trung Quốc, cũng có những tên đàn em có tố chất như của Lãnh Phong Đường thì e rằng sở cảnh sát của Trung Quốc sẽ phải đóng cửa nghỉ hưu sớm, bởi vì đơn giản là chẳng còn có ai có thể ngăn chặn được bọn chúng cả.
Trong khi Đoạn Chính Thiên thầm khen ngợi Diệp Tồn Chí, thì ông ta đã trông thấy một bóng người nằm trên chiếc giường con ở trong góc phòng giam. Người đó mặt nằm ngửa, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng ông ta đã nhận ra anh ta có một mái tóc vàng khác biệt. Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là lính đánh thuê của tập đoàn Đao Phong, còn lý do vì sao mà chúng lại tấn công con gái mình, thì phải tra hỏi mới biết được.
Trải qua những cơn đau về thể xác, và giày vò về tinh thần là cho Jimmi trở nên vô cùng tuyệt vọng, và mệt mỏi. Sự mệt mỏi của gã bây giờ đã lên đến cực điểm, trong lúc hắn định nhắm mắt vào ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Jimmi lập tức cảm thấy lạnh tóc gáy, gã liền vội mở mắt ra e sợ nhìn về phía cánh cửa âm thâm cầu mong cho người đàn ông ma quỷ kia đừng đến hành hạ hắn nữa.
Khi Đoạn Chính Thiên trông vào ánh mắt của Jimmi thì ông lập tức thay đổi quan điểm về quân nhân. Bởi vì lúc trước trong đầu ông luôn nghĩ rằng, những người trong tập đoàn lính đánh thuê tuy không phải là một quân nhân đúng nghĩa, nhưng chúng cũng có tư chất của một người quân nhân, một người đàn ông kiên định đúng nghĩa, nhưng giờ đây trông ánh mắt vô hồn, tuyệt vọng, sợ hãi của Jimmi những ý nghĩ đó của ông đã hoàn toàn phá sản.
Đoạn Chính Thiên trông bộ dạng thê thảm của Jimmi, cùng với ánh mắt sợ hãi khi trông thấy Diệp Tồn Chí của gã lúc này, thì trong lòng thầm kinh hãi. Ông thầm thán phục khả năng bức cung Lãnh Tổ, cho dù đó là người đàn ông kiên định như thế nào đi chăng nữa, đều bị thủ đoạn hành hạ của Lãnh Tổ làm cho tan biến. Đoạn Chính Thiên cũng từng là lính trinh sát, và đã tra khảo qua tù binh, nhưng ông biết rằng thủ đoạn bức cung của ông vẫn còn thua xa thủ đoạn của Diệp Tồn Chí. Đoạn Chính Thiên trông vào đôi chân gãy của Jimmi cũng không biết nó bị gãy thế nào, và nó đã từng bị hành hạ ra sao.
Diệp Tồn Chí chủ động đem mọi quyền quyết định cho Đoạn Chính Thiên, ông tự lấy một chiếc ghế đem ra góc phòng ngồi xuống, rồi tự cho mình quyền thưởng thức thủ đoạn bức cung của vị Boss cao cấp trong ngành cảnh sát. Không biết ngài Boss trong ngành cảnh sát này sẽ dùng tư tưởng chính trị, hai là những lời chỉ dẫn ra sao để hàng phục Jimmi nữa.
"Anh đánh cậu ta hả?" Đoạn Chính Thiên sau một hồi quan sát bèn lên tiếng hỏi, ông thấy mặt của gã thanh niên ngoại quốc này không có vết thương nào, nhưng đôi chân gãy lìa kia là một minh chứng không thể chối cãi.
"Nói nhảm! Tôi không đánh thì lẽ nào chân của nó tự nhiên bị gãy à?" Diệp Tồn Chí bất mãn nói.
"Vậy anh đã tra khảo anh rồi, thì đã thu thập được những tin tức có giá trị gì không?" Đoạn Chính Thiên chẳng thèm để ý đến câu hỏi trái khoáy của Diệp Tồn Chí hỏi lại. Xem tình hình này, thì gã thanh niên ngoại quốc gãy chân này đúng là sợ Diệp Tồn Chí đến phát khiếp rồi.
"Nó đã khai ra rất nhiều tin tức có giá trị rồi!" Diệp Tồn Chí lại dương dương tự đắc nói: "Nhưng tiếc là những tin này lại chẳng liên quan gì đến anh cả! Đừng có hòng mà moi được thành quả của người khác một cách dễ dàng như vậy! Có giỏi thì anh tự đi mà hỏi, nhưng tôi nhắc nhở anh trước rằng, anh tốt nhất là nên giữ cái hình tượng cảnh sát tốt đẹp của anh! Đừng có dùng thủ đoạn bạo lực uy hiếp tội phạm anh phải dùng đòn tâm lý, đòn tâm lý..."
Đoạn Chính Thiên không ngờ Diệp Tồn Chí đến lúc này vẫn còn chơi đểu mình như vậy, nhưng mà theo tình hình thì có lẽ ông ta đã có trong tay những tin tức khá giá trị rồi, chính vì thế nên mới trêu đùa mình như vậy, không sao, cứ bình tĩnh mà làm thôi.
Diệp Tồn Chí lúc này nhớ lại ngày xưa dường như lão Đoạn cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, sau đó mới học tại chức mà lấy được bằng đại học thì phải. Như thế thì chắc ngoại ngữ của ông ta kém lắm, cho dù có thể miễn cưỡng giao lưu với người khác, nhưng cũng không thể linh hoạt vận dụng nó trong việc bức cung được. Xem ra, mình sắp được xem trò hay rồi đây, ha ha! Không biết một người nghiêm túc như lão Đoạn dùng ngôn ngữ chân tay sẽ sao, chắc là sẽ buồn cười lắm đây! Nghĩ đến đây Diệp Tồn Chí bất giác có cảm giác hơn người hơn bao giờ hết, ngoại ngữ của ông ta lại làm cho ông ta có cớ để khoe mẽ trước mặt Đoạn Chính Thiên. Diệp Tồn Chí lúc này mới phát hiện ra là ông ta có một ưu thế hơn hẳn Đoạn Chính Thiên, ông thầm nghĩ thế mà hồi xưa mình không nghĩ ra, nếu thời đó mà dùng trình độ ngoại ngữ trôi chảy của ông ra làm trò trước mặt Tôn Thi Lam thì Đoạn Chính Thiên chỉ có nước khóc thét, muốn cưa đổ Tôn Thi Lam thì có lẽ chỉ cưa được bằng niềm tin mà thôi! Ha ha ha!
Diệp Tồn Chí trong lòng không ngừng hiện lên những ý tưởng vô cùng đê hèn, và hạ cấp, ông bây giờ lại tưởng tượng ra mình lại có một thủ đoạn khác để hạ nhục lão Đoạn rồi, mặc dù trình độ ngoại ngữ của ông không thể nào sánh được với Diệp Phong, nhưng mà trình độ ngoại ngữ của ông cũng thuộc vào dạng mà có thể coi Toefl, hay Ielst cũng chỉ là chuyện vặt.
Đoạn Chính Thiên không bao giờ có thể ngờ được, Diệp Tồn Chí lại có trò bẩn như vậy với mình, mặc dù trong lòng ông vô cùng căm ghét nước G, nhưng vì độ phổ cập của tiếng G lại bao trùm lên toàn thế giới, chính vì vậy mà những năm gần đây ông đều bỏ thời gian ra mà luyện học tiếng G, ngoài ra còn có một lý do rất đơn giản để ông phải học tiếng G nữa là vợ của ông là người sinh ra ở nước G.
Đoạn Chính Thiên cũng không biết Diệp Tồn Chí đang há hốc mồm kinh ngạc khi nghe ông nói tiếng G: "Cậu tên là gì?"
Khẩu âm của Đoạn Chính Thiên không nặng không nhẹ, nhưng lại tràn đầy sự uy nghiêm, đối với Jimmi mà nói thì sau khi bị Diệp Tồn Chí hành hạ đến hẹn lại lên, thì gã đã coi bất kỳ người nào ở đây đều là người đàn ông ma quỷ, gã cảm giác nơi này chẳng khác nào với trại tập trung của phát xít Đức khi xưa, hoàn toàn không hề có một chút gì khoan nhượng, hay là chủ nghĩa nhân đạo gì cả.
Sau một hồi quan sát, Jimmi cảm thấy người đàn ông vừa lên tiếng hỏi gã cũng không giống với một tên bác sĩ bệnh hoạn nào đó, mà trên người ông ta toát ra một luồng chính khí vô cùng mạnh mẽ, ông ta hoàn toàn khác ngược hẳn lại với người đàn ông tà ác ngồi ở trong góc kia.
Sau khi trải qua một trận tra tấn thê thảm của Diệp Tồn Chí, Jimmi đã trở nên thông minh hơn hẳn, gã biết mình dù sao đã khai hết sự việc ra rồi, thì bây giờ có khai nữa cũng chẳng có vấn đề gì cả: "Tôi tên Jimmi, là lính đánh thuê của tập đoàn Đao Phong, lần hành động này có mười ba người, mười một người đã chết, còn một người con gái tên Lisa đang trốn chạy bên ngoài, chúng tôi thực hiện nhiệm vụ này cũng không có chỉ thị rõ ràng nào cả, chỉ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Lisa mà thôi! Cô ấy đến Trung Quốc là vì một người đàn ông, tên người đàn ông đó là.....Tôi đã nói ra hết cả rồi, tôi chỉ biết có như vậy thôi!" nguồn TruyenFull.vn
Trong vòng mười phút, Jimmi đã đem toàn bộ quá trình, mục đích, nhiệm vụ khai ra hết sạch, sau khi khai xong gã liền đưa mắt lên nhìn người đàn ông nghiêm nghị đứng trước mặt gã, cố gắng quan sát xem ông ta có vừa ý với câu trả lời của mình không, ông ta có định giở thêm trò gì hành hạ mình nữa không!
Sự thẳng thắn của Jimmi làm cho Đoạn Chính Thiên kinh ngạc vô cùng, sau đó lại nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Tồn Chí ở phía sau lưng thì ông lập tức hiểu ngay vấn đề. Xem ra gã thanh niên ngoại quốc này đã bị Diệp Tồn Chí dày vò cho đến độ sợ phát khiếp rồi, tâm trí kiên định của gã cũng đã bị Diệp điên mài mòn, chính vì thế mà bây giờ gã gặp ai hỏi cũng vô cùng thành thực trả lời không sót một câu, một chữ.
Sau một hồi suy nghĩ, Đoạn Chính Thiên thấy jimmi bỏ sót mất một điểm quan trọng, đó chính là việc liên quan đến vụ tấn công cảnh sát. So với việc an toàn quốc gia, thì chuyện con gái của ông chỉ là một chuyện nhỏ, vặt vãnh, nhưng cũng nên hỏi cho ra nhẽ, xem hôm đó người nào đã ra tay tấn công Đoạn Băng.
"Vậy mấy người các cậu đều trốn ở trong khu đó chưa từng thò mặt ra ngoài sao?" Ngữ điệu của Đoạn Chính Thiên trở nên nặng hơn, vì thế mà Jimmi nghe xong liền giật mình thon thót sợ hãi.
Sau một hồi đắn đo, thì gã biết rằng có thừa nhận việc giết cảnh sát cũng chẳng thoát chết được, dù sao việc cũng đến nước này rồi, nếu vẫn cứ cứng mồm thì lại càng bị dày vò đau đớn thêm thôi, nghĩ vậy bèn thấp giọng đáp: "Theo chỉ thị của Lisa, chúng tôi không thể tùy tiện ra ngoài được, nhưng tôi nghĩ rằng cô ta lằng nhằng với người đàn ông kia nên mới bắt chúng tôi không được phép thò mặt ra ngoài như vậy. Chính vì thế mà tôi đã kéo theo một đồng đội nữa ra ngoài uống rượu, sau đó thì phát sinh mộ xô xát nhỏ với người trong quán bar, rồi sau khi thoát khỏi bàn tay của cảnh sát, chúng tôi liền quay lại khu đó ẩn nấp,từ đó không dám lộ diện thêm lần nào nữa, cho đến khi vị tiên sinh kia xuất hiện..."
"Xô xát nhỏ?" Đôi lông mày kiếm của Đoạn Chính Thiên cau lại, quát lên: "Tình hình cụ thể thế nào? Cậu nói rõ ra xem nào! Có phải là xẩy ra đấu súng với cảnh sát không?" Đoạn Chính Thiên lúc này chỉ quan tâm xem ai mới là người bắn bị thương Đoạn Băng, là gã thanh niên bị gãy chân này hay là đồng đội của gã.
Jimmi không ngờ đối phương mới đầu có vẻ trầm tính, nhưng giờ bỗng nhiên lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy> Hắn giờ đây cảm thấy lo sợ vô cùng, cho đến tận giờ hắn cũng không biết được thân phận của người đàn ông ma quỷ giết hết đồng đội, và đánh gãy chân mình kia là ai. Giờ đây lại xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, càng làm cho hắn trở nên khó hiểu, dường như người này là người của chính phủ, nhưng mà người của chính phủ chẳng bao giờ lại có quan hệ với người đối đãi với tù binh tàn nhẫn như thế này cả. Xem cách ăn mặc của người đàn ông ma quỷ kia thì có lẽ ông ta là đại ca xã hội đen, nhưng hắn lại không hiểu tại sao Đao Phong lại có khúc mắc gì với băng đảng xã hội đen Trung Quốc, để người ta đến chém giết mình vô cớ như vậy.
Nhưng bây giờ, Jimmi chỉ biết có một điều là người đàn ông ma quỷ kia là kẻ giết người không ghê tay, và có thủ đoạn hành hạ người khác vô cùng kinh dị, chính vì thế mà tốt nhất cứ thật thà khai báo đỡ phải chịu khổ về thể xác.
"Khi chúng tôi uống rượu với nhau thì có một đôi nam nữ xảy ra xung đột, rồi cảnh sát tới, chúng tôi ở đây vốn là việc bất hợp pháp, nên quyết không thể để bị bắt, thế là chúng tôi phải nổ súng tự vệ! Trong đó có lẽ là có một người cảnh sát bị bắn trúng!" Jimmi hồi tưởng lại cảnh tượng hôm đó, cho dù khi đó trời tối nhưng gã vẫn nhớ như in phát súng của đồng đội gã đã làm cho một người cảnh sát phải gục xuống.
"Tự vệ?" Đoạn Chính Thiên hứ lên một tiếng, ông không ngờ rằng bọn lính đánh thuê chuyên giết người này, lại có thể sử dụng ngôn từ này: "Vậy là cả hai người các cậu đều nổ súng hả?"
"Không, không!" Jimmi đáp: "Chỉ có đồng đội của tôi nổ súng thôi, chúng tôi luôn biết cách đối phó với cảnh sát, nên chỉ cần một mình cậu ta nổ súng là đủ rồi, tôi chỉ cần ngồi đợi kết quả thôi!"
"Vậy đồng đội của cậu đâu rồi?" Gân xanh lúc này nổi trên trán của Đoạn Chính Thiên một cách ghồ ghề, ông đang rất quan tâm đến cái gã đã bắn phát súng oan nghiệt lên người con gái yêu quý của ông."
"Ồ thì ra người bắn con gái của anh không phải là tên này à!" Không chờ cho Jimmi kịp trả lời, Diệp Tồn Chí đã chen vào nói: "Vậy thì tôi đúng là đã báo thù thay cho cô con gái bé bỏng của anh rồi, thế là cái gã bắn con gái anh lúc này đã bị thiêu thành tro rồi!"
"Muốn làm gì?" Diệp Tồn Chí làm ra vẻ thách thức nói: "Lẽ nào anh muốn cho mấy tên cảnh sát đến cho tôi vào ngục sao? Nếu như anh muốn như vậy thì cứ thử xem..."
"Anh!" Đoạn Chính Thiên tức đến nghẹn họng, Diệp điên mà lại bó tay chịu trói một cách dễ dàng như thế sao? Cho dù có hai chục, hay hai trăm tên cảnh sát ở đây thì cũng chẳng thể nào động đến được sợi lông chân của anh nữa là bắt anh ta! Giả dụ có thành công bắt được anh ta thì chỉ vài giờ sau, lão thủ trưởng của anh ta cũng chỉ cần một cú điện thoại, là anh ta đã được tại ngoại rồi. Bây giờ mình tức thì cũng chẳng làm được gì, bởi mình đúng là không thể làm gì nổi tên Diệp điên này.
Diệp Tồn Chí dường như thấy được Đoạn Chính Thiên đã thực sự tức giận, nên ông ta liền cười xuề xòa nói: "Lão Đoạn à! Anh đã năm sáu chục tuổi đầu rồi, sao mà vẫn hăng máu, tức giận mất khôn như thời trẻ vậy? Chuyện gì anh cũng phải dùng đầu óc mà phán đoán chứ, tôi bây giờ nghi ngờ cái chức bộ trưởng của anh có khi là nhờ có quan hệ mà ngồi lên được mất! Anh nghĩ xem, một Diệp Tồn Chí thông minh tuyệt đỉnh như vậy, lẽ nào không giữ được một mạng sống của con tin chứ? Đúng là buồn cười thật!"
Đoạn Chính Thiên nghe vậy thì lập tức chuyển lo lắng thành vui mừng, ông thầm tự trách mình lại bị tên điên kia cho một vố dễ dàng như vậy, hôm nay gặp Diệp Tồn Chí đúng là có cảm giác trời đã sinh Lượng (Gia Cát Lượng) sao lại sinh Du (Chu Du). Bất kể là ngôn ngữ hay là hành động ông biết mình không bao giờ là đối thủ của tên điên này. Cái thủ đoạn trêu ghẹo, chọc ngoáy của ông ta đúng là đã xuất quỷ nhập thần rồi, hôm nay mình đúng là cam lòng chịu thua.
"Tên còn sống đó bây giờ ở đâu? Tôi muốn gặp hắn một chút!" Đoạn Chính Thiên bình tĩnh một chút, rồi nghiêm sắc mặt nói. Sự việc lần này là một sự thử thách lớn trong sự nghiệp làm cảnh sát của ông, ngày trước ông sử lý các vụ án, chẳng qua chỉ là giết người cướp của, vượt biên buôn lậu thuốc phiện mà thôi, chứ ông chưa từng động tay đến những vụ án an toàn quốc gia như thế này bao giờ cả. Lần hợp tác với quân đội phá án này cũng là lần đầu tiên của ông, nếu như bên đối tác là người khác thì chắc ông sẽ vô cùng oai phong. Nhưng, lần này người đối tác lại là Diệp Tồn Chí, chính vì vậy mà ông có phần lép vế, đây dường như là một số phận đã an bài, có lẽ cả đời này ông không thể nào vượt qua được Diệp Tồn Chí.
"Tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý! Tôi đã dùng một chút hình với hắn ta, có lẽ anh sẽ không nhận thức được tình hình trước mắt anh, vì nó không thuộc vào phạm trù nhận thức cảnh sát của các anh!" Diệp Tồn Chí nói xong bèn đứng dậy đi về căn phòng nhốt Jimmi.
Đoạn Chính Thiên chỉ ừ lên một tiếng rồi nói: "Tôi đã dự trù hết rồi, nếu như anh làm việc gì phù hợp với nhận thức cảu tôi thì anh chắc đã không phải là Diệp điên rồi!"
"Chính xác!" Diệp Tồn Chí múc này đã mở cửa phòng giam Jimmi ra, rồi đưa tay mời Đoạn Chính Thiên: "Thủ đoạn của tôi cũng giống như lúc theo đuổi tiểu Lam, đều nằm ngoài sự dự đoán của anh đúng không?"
Đoạn Chính Thiên nghe xong thì đanh mặt lại tức giận quát: "Mẹ kiếp! Thế mà anh cũng thốt được à? Anh thuê hai người giả làm kẻ cướp, rồi anh ra tay đóng vở anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó giả vờ bị hai tên cướp đánh bị thương phải nhập viện! Mẹ kiếp! Cái trò quê một cục đó mà cũng làm cho tôi không dự đoán được à?" Trong trận chiến tranh đoạt người đẹp đó, Đoạn Chính Thiên sử dụng biện pháp lãng mạn để theo đuổi Tôn Thi Lam, nhưng ông thể ngờ được Diệp Tồn Chí lại mặt dầy vô đối đến như vậy! Ông ta không tiếc việc mình tự đổ máu rồi nằm viện hai tháng để tiểu Lam phải chăm sóc ông ta, sau đó hai người lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thế là tiểu Lam bị Diệp Tồn Chí cuỗm đi một cách dễ dàng.
"Bất kể thủ đoạn gì, cho dù có là hạ cấp, hay là nhà quê đi chăng nữa thì sự thật đã chứng minh hết tất cả! Chính vì thế mà mẹ của con trai tôi mới tên là Tôn Thi Lam, còn mẹ của con gái anh chỉ có thể tên là Hạ Tòng Vân!" Diệp Tồn Chí bất chấp đối phương đang tức điên lên, vẫn cứ dương dương tự đắc, tiểu nhân đắc chí. Trong công cuộc chiến tranh giành giật tình yêu, thì giai đoạn anh hùng cứu mỹ nhân của ông ta đúng là một bước ngoặt, từ đó ông mới có đủ tư cách đứng trước Đoạn Chính Thiên mà ngẩng cao đầu như vậy.
Nhẫn nhị trong trường hợp biết chắc không thể thắng đối phương, là một quyết định đúng đắn nhất. Đoạn Chính Thiên cố gắng buông lỏng cơ thể, trong lòng thầm an ủi mình, lần này đến đây là vì công việc, vì công việc có thể bỏ qua hết những tư thù, đây cũng là tông chỉ làm việc của Đoạn Chính Thiên từ bao lâu nay, chính vì thế ông cứ coi những lời nói của Diệp Tồn Chí giống như tiếng chó sủa, coi như không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất.
Diệp Tồn Chí thấy vậy thì vô cùng thất vọng, khách quan mà nói, trong hơn hai mươi năm lại đây Đoạn Chính Thiên đúng là đã thay đổi quá nhiều, bây giờ Diệp Tồn Chí không thể nhìn thấy hình ảnh còn trẻ của ông ta một chút nào cả. Gã thanh niên vốn ngang ngược, nóng tính, lỗ mãng, đã biến thành một nhân vật thâm trầm, trấn tĩnh, cũng chính vì sự thay đổi này mà ông ta mới ngồi lên được chiếc ghế bộ trưởng hiện nay của mình.
Khi hai người bước vào trong phòng giam, thì tên canh gác ở đây bèn cúi người thi lễ vô cùng cung kính, rồi lại đứng thẳng người như trước.
Đoạn Chính Thiên đã từng hoài nghi nhân phẩm, đạo đức của Diệp Tồn Chí, thậm chí có một thời ông từng có ý nghĩ vô cùng đê tiện là cầu mong cho chức năng sinh lý của Diệp Tồn Chí có vấn đề. Nhưng, thực lực của Diệp Tồn Chí thì ông chưa từng hoài nghi bao giờ cả, một khi Diệp Tồn Chí tập trung làm việc, thì đơn giản đó là một việc vô cùng đáng sợ. Hai mươi năm trước cả hai cùng theo đuổi một cô gái, vậy mà giờ đây Đoạn Chính Thiên đã làm lên đến chức bộ trưởng đáng kính, còn Diệp Tồn Chí thì vẫn giữ cái phong cách bất cần đời như vậy. Vậy mà, bây giờ trông thấy thủ hạ của ông ta được huấn luyện có tư chất cao như vậy, bất giác làm cho Đoạn Chính Thiên phải thay đổi quan điểm của mình. Tuy Diệp Tồn Chí mở bang làm đại ca ngoài mặt thì ít nhiều có nhân tố chơi bời, nhưng bản chất thì lại vô cùng khác, bởi đó là một tập đoàn xã hội đen vô cùng có kỷ luật, và tố chất cực cao.
Các tiểu đệ của Lãnh Phong Đường là những tiểu đệ thành công nhất của Trung Quốc.
Chỉ cần trông tác phong lịch lãm , và chuyên nghiệp của tên đàn em canh gác vừa rồi, cũng đã đủ hiểu tư chất của họ cao như thế nào rồi.
Nếu đem ra so sánh với mấy tên cảnh sát đàn em của Đoạn Chính Thiên thì khác xa một trời một vực.
Nếu như những bang đảng xã hội đen của Trung Quốc, cũng có những tên đàn em có tố chất như của Lãnh Phong Đường thì e rằng sở cảnh sát của Trung Quốc sẽ phải đóng cửa nghỉ hưu sớm, bởi vì đơn giản là chẳng còn có ai có thể ngăn chặn được bọn chúng cả.
Trong khi Đoạn Chính Thiên thầm khen ngợi Diệp Tồn Chí, thì ông ta đã trông thấy một bóng người nằm trên chiếc giường con ở trong góc phòng giam. Người đó mặt nằm ngửa, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng ông ta đã nhận ra anh ta có một mái tóc vàng khác biệt. Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là lính đánh thuê của tập đoàn Đao Phong, còn lý do vì sao mà chúng lại tấn công con gái mình, thì phải tra hỏi mới biết được.
Trải qua những cơn đau về thể xác, và giày vò về tinh thần là cho Jimmi trở nên vô cùng tuyệt vọng, và mệt mỏi. Sự mệt mỏi của gã bây giờ đã lên đến cực điểm, trong lúc hắn định nhắm mắt vào ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Jimmi lập tức cảm thấy lạnh tóc gáy, gã liền vội mở mắt ra e sợ nhìn về phía cánh cửa âm thâm cầu mong cho người đàn ông ma quỷ kia đừng đến hành hạ hắn nữa.
Khi Đoạn Chính Thiên trông vào ánh mắt của Jimmi thì ông lập tức thay đổi quan điểm về quân nhân. Bởi vì lúc trước trong đầu ông luôn nghĩ rằng, những người trong tập đoàn lính đánh thuê tuy không phải là một quân nhân đúng nghĩa, nhưng chúng cũng có tư chất của một người quân nhân, một người đàn ông kiên định đúng nghĩa, nhưng giờ đây trông ánh mắt vô hồn, tuyệt vọng, sợ hãi của Jimmi những ý nghĩ đó của ông đã hoàn toàn phá sản.
Đoạn Chính Thiên trông bộ dạng thê thảm của Jimmi, cùng với ánh mắt sợ hãi khi trông thấy Diệp Tồn Chí của gã lúc này, thì trong lòng thầm kinh hãi. Ông thầm thán phục khả năng bức cung Lãnh Tổ, cho dù đó là người đàn ông kiên định như thế nào đi chăng nữa, đều bị thủ đoạn hành hạ của Lãnh Tổ làm cho tan biến. Đoạn Chính Thiên cũng từng là lính trinh sát, và đã tra khảo qua tù binh, nhưng ông biết rằng thủ đoạn bức cung của ông vẫn còn thua xa thủ đoạn của Diệp Tồn Chí. Đoạn Chính Thiên trông vào đôi chân gãy của Jimmi cũng không biết nó bị gãy thế nào, và nó đã từng bị hành hạ ra sao.
Diệp Tồn Chí chủ động đem mọi quyền quyết định cho Đoạn Chính Thiên, ông tự lấy một chiếc ghế đem ra góc phòng ngồi xuống, rồi tự cho mình quyền thưởng thức thủ đoạn bức cung của vị Boss cao cấp trong ngành cảnh sát. Không biết ngài Boss trong ngành cảnh sát này sẽ dùng tư tưởng chính trị, hai là những lời chỉ dẫn ra sao để hàng phục Jimmi nữa.
"Anh đánh cậu ta hả?" Đoạn Chính Thiên sau một hồi quan sát bèn lên tiếng hỏi, ông thấy mặt của gã thanh niên ngoại quốc này không có vết thương nào, nhưng đôi chân gãy lìa kia là một minh chứng không thể chối cãi.
"Nói nhảm! Tôi không đánh thì lẽ nào chân của nó tự nhiên bị gãy à?" Diệp Tồn Chí bất mãn nói.
"Vậy anh đã tra khảo anh rồi, thì đã thu thập được những tin tức có giá trị gì không?" Đoạn Chính Thiên chẳng thèm để ý đến câu hỏi trái khoáy của Diệp Tồn Chí hỏi lại. Xem tình hình này, thì gã thanh niên ngoại quốc gãy chân này đúng là sợ Diệp Tồn Chí đến phát khiếp rồi.
"Nó đã khai ra rất nhiều tin tức có giá trị rồi!" Diệp Tồn Chí lại dương dương tự đắc nói: "Nhưng tiếc là những tin này lại chẳng liên quan gì đến anh cả! Đừng có hòng mà moi được thành quả của người khác một cách dễ dàng như vậy! Có giỏi thì anh tự đi mà hỏi, nhưng tôi nhắc nhở anh trước rằng, anh tốt nhất là nên giữ cái hình tượng cảnh sát tốt đẹp của anh! Đừng có dùng thủ đoạn bạo lực uy hiếp tội phạm anh phải dùng đòn tâm lý, đòn tâm lý..."
Đoạn Chính Thiên không ngờ Diệp Tồn Chí đến lúc này vẫn còn chơi đểu mình như vậy, nhưng mà theo tình hình thì có lẽ ông ta đã có trong tay những tin tức khá giá trị rồi, chính vì thế nên mới trêu đùa mình như vậy, không sao, cứ bình tĩnh mà làm thôi.
Diệp Tồn Chí lúc này nhớ lại ngày xưa dường như lão Đoạn cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, sau đó mới học tại chức mà lấy được bằng đại học thì phải. Như thế thì chắc ngoại ngữ của ông ta kém lắm, cho dù có thể miễn cưỡng giao lưu với người khác, nhưng cũng không thể linh hoạt vận dụng nó trong việc bức cung được. Xem ra, mình sắp được xem trò hay rồi đây, ha ha! Không biết một người nghiêm túc như lão Đoạn dùng ngôn ngữ chân tay sẽ sao, chắc là sẽ buồn cười lắm đây! Nghĩ đến đây Diệp Tồn Chí bất giác có cảm giác hơn người hơn bao giờ hết, ngoại ngữ của ông ta lại làm cho ông ta có cớ để khoe mẽ trước mặt Đoạn Chính Thiên. Diệp Tồn Chí lúc này mới phát hiện ra là ông ta có một ưu thế hơn hẳn Đoạn Chính Thiên, ông thầm nghĩ thế mà hồi xưa mình không nghĩ ra, nếu thời đó mà dùng trình độ ngoại ngữ trôi chảy của ông ra làm trò trước mặt Tôn Thi Lam thì Đoạn Chính Thiên chỉ có nước khóc thét, muốn cưa đổ Tôn Thi Lam thì có lẽ chỉ cưa được bằng niềm tin mà thôi! Ha ha ha!
Diệp Tồn Chí trong lòng không ngừng hiện lên những ý tưởng vô cùng đê hèn, và hạ cấp, ông bây giờ lại tưởng tượng ra mình lại có một thủ đoạn khác để hạ nhục lão Đoạn rồi, mặc dù trình độ ngoại ngữ của ông không thể nào sánh được với Diệp Phong, nhưng mà trình độ ngoại ngữ của ông cũng thuộc vào dạng mà có thể coi Toefl, hay Ielst cũng chỉ là chuyện vặt.
Đoạn Chính Thiên không bao giờ có thể ngờ được, Diệp Tồn Chí lại có trò bẩn như vậy với mình, mặc dù trong lòng ông vô cùng căm ghét nước G, nhưng vì độ phổ cập của tiếng G lại bao trùm lên toàn thế giới, chính vì vậy mà những năm gần đây ông đều bỏ thời gian ra mà luyện học tiếng G, ngoài ra còn có một lý do rất đơn giản để ông phải học tiếng G nữa là vợ của ông là người sinh ra ở nước G.
Đoạn Chính Thiên cũng không biết Diệp Tồn Chí đang há hốc mồm kinh ngạc khi nghe ông nói tiếng G: "Cậu tên là gì?"
Khẩu âm của Đoạn Chính Thiên không nặng không nhẹ, nhưng lại tràn đầy sự uy nghiêm, đối với Jimmi mà nói thì sau khi bị Diệp Tồn Chí hành hạ đến hẹn lại lên, thì gã đã coi bất kỳ người nào ở đây đều là người đàn ông ma quỷ, gã cảm giác nơi này chẳng khác nào với trại tập trung của phát xít Đức khi xưa, hoàn toàn không hề có một chút gì khoan nhượng, hay là chủ nghĩa nhân đạo gì cả.
Sau một hồi quan sát, Jimmi cảm thấy người đàn ông vừa lên tiếng hỏi gã cũng không giống với một tên bác sĩ bệnh hoạn nào đó, mà trên người ông ta toát ra một luồng chính khí vô cùng mạnh mẽ, ông ta hoàn toàn khác ngược hẳn lại với người đàn ông tà ác ngồi ở trong góc kia.
Sau khi trải qua một trận tra tấn thê thảm của Diệp Tồn Chí, Jimmi đã trở nên thông minh hơn hẳn, gã biết mình dù sao đã khai hết sự việc ra rồi, thì bây giờ có khai nữa cũng chẳng có vấn đề gì cả: "Tôi tên Jimmi, là lính đánh thuê của tập đoàn Đao Phong, lần hành động này có mười ba người, mười một người đã chết, còn một người con gái tên Lisa đang trốn chạy bên ngoài, chúng tôi thực hiện nhiệm vụ này cũng không có chỉ thị rõ ràng nào cả, chỉ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Lisa mà thôi! Cô ấy đến Trung Quốc là vì một người đàn ông, tên người đàn ông đó là.....Tôi đã nói ra hết cả rồi, tôi chỉ biết có như vậy thôi!" nguồn TruyenFull.vn
Trong vòng mười phút, Jimmi đã đem toàn bộ quá trình, mục đích, nhiệm vụ khai ra hết sạch, sau khi khai xong gã liền đưa mắt lên nhìn người đàn ông nghiêm nghị đứng trước mặt gã, cố gắng quan sát xem ông ta có vừa ý với câu trả lời của mình không, ông ta có định giở thêm trò gì hành hạ mình nữa không!
Sự thẳng thắn của Jimmi làm cho Đoạn Chính Thiên kinh ngạc vô cùng, sau đó lại nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Tồn Chí ở phía sau lưng thì ông lập tức hiểu ngay vấn đề. Xem ra gã thanh niên ngoại quốc này đã bị Diệp Tồn Chí dày vò cho đến độ sợ phát khiếp rồi, tâm trí kiên định của gã cũng đã bị Diệp điên mài mòn, chính vì thế mà bây giờ gã gặp ai hỏi cũng vô cùng thành thực trả lời không sót một câu, một chữ.
Sau một hồi suy nghĩ, Đoạn Chính Thiên thấy jimmi bỏ sót mất một điểm quan trọng, đó chính là việc liên quan đến vụ tấn công cảnh sát. So với việc an toàn quốc gia, thì chuyện con gái của ông chỉ là một chuyện nhỏ, vặt vãnh, nhưng cũng nên hỏi cho ra nhẽ, xem hôm đó người nào đã ra tay tấn công Đoạn Băng.
"Vậy mấy người các cậu đều trốn ở trong khu đó chưa từng thò mặt ra ngoài sao?" Ngữ điệu của Đoạn Chính Thiên trở nên nặng hơn, vì thế mà Jimmi nghe xong liền giật mình thon thót sợ hãi.
Sau một hồi đắn đo, thì gã biết rằng có thừa nhận việc giết cảnh sát cũng chẳng thoát chết được, dù sao việc cũng đến nước này rồi, nếu vẫn cứ cứng mồm thì lại càng bị dày vò đau đớn thêm thôi, nghĩ vậy bèn thấp giọng đáp: "Theo chỉ thị của Lisa, chúng tôi không thể tùy tiện ra ngoài được, nhưng tôi nghĩ rằng cô ta lằng nhằng với người đàn ông kia nên mới bắt chúng tôi không được phép thò mặt ra ngoài như vậy. Chính vì thế mà tôi đã kéo theo một đồng đội nữa ra ngoài uống rượu, sau đó thì phát sinh mộ xô xát nhỏ với người trong quán bar, rồi sau khi thoát khỏi bàn tay của cảnh sát, chúng tôi liền quay lại khu đó ẩn nấp,từ đó không dám lộ diện thêm lần nào nữa, cho đến khi vị tiên sinh kia xuất hiện..."
"Xô xát nhỏ?" Đôi lông mày kiếm của Đoạn Chính Thiên cau lại, quát lên: "Tình hình cụ thể thế nào? Cậu nói rõ ra xem nào! Có phải là xẩy ra đấu súng với cảnh sát không?" Đoạn Chính Thiên lúc này chỉ quan tâm xem ai mới là người bắn bị thương Đoạn Băng, là gã thanh niên bị gãy chân này hay là đồng đội của gã.
Jimmi không ngờ đối phương mới đầu có vẻ trầm tính, nhưng giờ bỗng nhiên lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy> Hắn giờ đây cảm thấy lo sợ vô cùng, cho đến tận giờ hắn cũng không biết được thân phận của người đàn ông ma quỷ giết hết đồng đội, và đánh gãy chân mình kia là ai. Giờ đây lại xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, càng làm cho hắn trở nên khó hiểu, dường như người này là người của chính phủ, nhưng mà người của chính phủ chẳng bao giờ lại có quan hệ với người đối đãi với tù binh tàn nhẫn như thế này cả. Xem cách ăn mặc của người đàn ông ma quỷ kia thì có lẽ ông ta là đại ca xã hội đen, nhưng hắn lại không hiểu tại sao Đao Phong lại có khúc mắc gì với băng đảng xã hội đen Trung Quốc, để người ta đến chém giết mình vô cớ như vậy.
Nhưng bây giờ, Jimmi chỉ biết có một điều là người đàn ông ma quỷ kia là kẻ giết người không ghê tay, và có thủ đoạn hành hạ người khác vô cùng kinh dị, chính vì thế mà tốt nhất cứ thật thà khai báo đỡ phải chịu khổ về thể xác.
"Khi chúng tôi uống rượu với nhau thì có một đôi nam nữ xảy ra xung đột, rồi cảnh sát tới, chúng tôi ở đây vốn là việc bất hợp pháp, nên quyết không thể để bị bắt, thế là chúng tôi phải nổ súng tự vệ! Trong đó có lẽ là có một người cảnh sát bị bắn trúng!" Jimmi hồi tưởng lại cảnh tượng hôm đó, cho dù khi đó trời tối nhưng gã vẫn nhớ như in phát súng của đồng đội gã đã làm cho một người cảnh sát phải gục xuống.
"Tự vệ?" Đoạn Chính Thiên hứ lên một tiếng, ông không ngờ rằng bọn lính đánh thuê chuyên giết người này, lại có thể sử dụng ngôn từ này: "Vậy là cả hai người các cậu đều nổ súng hả?"
"Không, không!" Jimmi đáp: "Chỉ có đồng đội của tôi nổ súng thôi, chúng tôi luôn biết cách đối phó với cảnh sát, nên chỉ cần một mình cậu ta nổ súng là đủ rồi, tôi chỉ cần ngồi đợi kết quả thôi!"
"Vậy đồng đội của cậu đâu rồi?" Gân xanh lúc này nổi trên trán của Đoạn Chính Thiên một cách ghồ ghề, ông đang rất quan tâm đến cái gã đã bắn phát súng oan nghiệt lên người con gái yêu quý của ông."
"Ồ thì ra người bắn con gái của anh không phải là tên này à!" Không chờ cho Jimmi kịp trả lời, Diệp Tồn Chí đã chen vào nói: "Vậy thì tôi đúng là đã báo thù thay cho cô con gái bé bỏng của anh rồi, thế là cái gã bắn con gái anh lúc này đã bị thiêu thành tro rồi!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mười năm giết ngàn người, vạn dặm không lưu dấu
- Chương 2: Con vịt cao cấp
- Chương 3: PR đại thúc
- Chương 4: Bà cô đi lấy Rocket Launcher
- Chương 5: "Cảnh giác" cực độ
- Chương 6: Trần Kỳ
- Chương 7: Người đàn ông kia
- Chương 8: Lão già bất lương
- Chương 9: Quán bar Báo Ti
- Chương 10: Không có cách nào thay đổi chi bằng cứ yên lặng mà hưởng thụ
- Chương 11: Hoàng tử phải quan trọng hơn Bạch mã
- Chương 12: Đây là cha tôi
- Chương 13: Lợn ăn thịt hổ
- Chương 14: Vật thể màu đỏ
- Chương 15: Một lần làm con gái có sao đâu
- Chương 16: Anh trai
- Chương 17: Cái ôm ám muội
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: Phụ nữ uống trà
- Chương 22: Kinh hãi
- Chương 23: Phóng túng một phen
- Chương 24: Bình thản
- Chương 25: Chỉ thị tối cao
- Chương 26: Thân thể buồn chán
- Chương 27: Truyền nhiệt
- Chương 28: Đấu rượu
- Chương 29: Tôi là chú con bé
- Chương 30: Vì người đẹp
- Chương 31: Hắc quyền nữ vương
- Chương 32: Màu quần chíp yêu thích
- Chương 33: Sự thay đổi bất ngờ của một người phụ nữ
- Chương 34: Thăng chức
- Chương 35: Khuôn mặt nghiêng xinh đẹp
- Chương 36: Người phụ nữ trầm mặc!
- Chương 37: Lần đầu tiên
- Chương 38: Lãnh Nguyệt
- Chương 39: Trò đời anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 40: Giả dạng anh hùng trước mặt xã hội đen
- Chương 41: Hạ gục đối thủ
- Chương 42: Mập mờ
- Chương 43: Tình yêu
- Chương 44: Cháu gái của tôi
- Chương 45: Ông chú bị gay
- Chương 46: Gay trả thù gay
- Chương 47: Mẫu Bạo long
- Chương 48: Ánh mắt rực lửa
- Chương 49: Tặng cho chị !
- Chương 50: Anh rể
- Chương 51: Trêu ghẹo kiểu kỉ Phấn Trắng
- Chương 52: "Tình địch" quyết chiến
- Chương 53: Từ thục nữ biến thành lưu manh
- Chương 54: Từ thục nữ biến thành lưu manh (2)
- Chương 55: Tố sa nội y
- Chương 56: Đối thủ giấu mặt
- Chương 57: Kế hoạch thất bại
- Chương 58: Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu
- Chương 59: Chiến ý
- Chương 60: Trò chơi
- Chương 61: Khí phách của người phụ nữ
- Chương 62: Tình địch
- Chương 63: Tôi không phải là Tố Sa Y
- Chương 64: Có hai người chị làm tổng giám đốc
- Chương 65: Rất không chuyên nghiệp
- Chương 66: Giết người diệt khẩu
- Chương 67: Thấu tình đạt lý
- Chương 68: Cháu muốn trao đổi với chú cái này
- Chương 69: Cháu vẫn còn con át chủ bài!
- Chương 70: Một ông chú rất khác
- Chương 71: Chấm dứt
- Chương 72: Người mẹ
- Chương 73: Kỳ tích
- Chương 74: Kết quả cuối cùng
- Chương 75: Lấy một kẻ giết người
- Chương 76: Lo lắng của mẹ
- Chương 77: Dị tượng
- Chương 78: Thù hận
- Chương 79: Khủng hoảng nhân sự
- Chương 80: Năng lực
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91: Người đàn bà tóc vàng
- Chương 92: Trà dùng để giải khát
- Chương 93: Bữa tiệc
- Chương 94: Làm đối thủ của Jonh
- Chương 95: Rượu cũng dùng để giải khát
- Chương 96: Thứ đồ tốt
- Chương 97: Mượn sức
- Chương 98: Thân thế của Jonh
- Chương 99: Nhị ca
- Chương 100: Cái giá phải trả
- Chương 101: Sự ái náy của người đàn ông
- Chương 102: Con riêng
- Chương 103: Ba phó tổng giám đốc
- Chương 104: Mọi việc để tôi lo
- Chương 105: Điền Á Phỉ
- Chương 106: Điền Cậu chủ
- Chương 107: Điền Xem diễn trò
- Chương 108: Tự cầu phúc
- Chương 109: Một dao đó
- Chương 110: Bắt cướp trước tiên phải bắt vua
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Kinh hãi
- Chương 122: Một thương nhân "rất quy củ"
- Chương 123: Chân tướng!
- Chương 124: Cuộc hẹn
- Chương 125: Giới thiệu một cô nàng cho tôi
- Chương 126: Một Hạng Quân khác thường
- Chương 127: Sát khí!
- Chương 128: Những trải nghiệm giống nhau
- Chương 129: Những phụ nữ tham ăn
- Chương 130: Tiếng động dị thường!
- Chương 131: Uy hiếp
- Chương 132: Bản lĩnh
- Chương 133: Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 134: Tạm biệt Nhị ca
- Chương 135: Lưu manh ngoại quốc
- Chương 136: Lo lắng của Hà Tích Phượng
- Chương 137: Đoạn Chính Thiên
- Chương 138: Hiểu lầm
- Chương 139: Gặp mặt
- Chương 140: Hay nói đùa
- Chương 141: Kêu gọi trợ giúp
- Chương 142: Tôi chỉ dùng một người
- Chương 143: Thiếu chủ
- Chương 144: Trưởng phòng La
- Chương 145: Điều động tính tích cực của một người nào đó!
- Chương 146: Kinh hồn bạt vía
- Chương 147: Gây họa rồi
- Chương 148: Cái giá của tán gái
- Chương 149: Như hắn mong muốn
- Chương 150: Thần thánh phương nào
- Chương 151: Con dâu
- Chương 152: PK* người thật!
- Chương 153: Phục thù!
- Chương 154: Tùy ý!
- Chương 155: Nhân phẩm tốt là do bị ép buộc mà thành!
- Chương 156: Lợi dụng sơ hở để sàm sỡ
- Chương 157: Người đẹp Ferrari
- Chương 158: Lại một người phụ nữ xinh đẹp lái xe xịn
- Chương 159: Lễ ký kết hợp đồng (1)
- Chương 160: Lễ ký kết hợp đồng (2)
- Chương 161: Thăm dò
- Chương 162: Người đàn ông ma quỷ
- Chương 163: Anh bạn thấy tôi có tốt không?
- Chương 164: Thiêu thành tro
- Chương 165: Ba người phụ nữ độc thân
- Chương 166: Quan hệ xã hội
- Chương 167: Bóng dáng thân quen
- Chương 168: Một chuyện rất quan trọng
- Chương 169: Chỉ cần tôi là đủ rồi, không cần tới bảo vệ!
- Chương 170: Gia tộc Tiêu thị
- Chương 171: Đạo cao một thước, ma cao một trượng!
- Chương 172: Phục kích
- Chương 173: Chuyện xảy ra trên đường cao tốc
- Chương 174: Tiểu diệp phi đao
- Chương 175: Phi đao, lại thấy phi đao
- Chương 176: Tranh đấu lần thứ hai - không cần
- Chương 177: Ve sầu, bọ ngựa và phượng hoàng
- Chương 178: Tìm kiếm bóng dáng người đàn ông
- Chương 179: Bây giờ vấn đề không phải là có đủ tiền mặt hay không!
- Chương 180: Chẳng phải đó là điều anh đã dạy tôi sao?
- Chương 181: Bình thường và quá kém
- Chương 182: Sững sờ
- Chương 183: Không ngừng cố gắng
- Chương 184: Đây là cha vợ con
- Chương 185: Khiêu khích mãnh nữ
- Chương 186: Như thế mới là con trai ta
- Chương 187: Một mình chiến đấu
- Chương 188: Bạn tốt
- Chương 189: Chỉ cần tác phong không vấn đề
- Chương 190: Sự thật là như thế
- Chương 191: Cùng nhau ăn bữa cơm
- Chương 192: Còng tay
- Chương 193: Đáng ăn mừng
- Chương 194: Tài trợ
- Chương 195: Vì tôi kính trọng ông
- Chương 196: Hai người đàn ông ra mặt
- Chương 197: Cùng loại
- Chương 198: Tao còn ngang bướng hơn bố mày
- Chương 199: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 200: Cô gái không có chút bình tĩnh
- Chương 201: Bất đồng
- Chương 202: Chuyện hấp dẫn
- Chương 203: Giao dịch công bằng
- Chương 204: Đầy tự tin
- Chương 205: Đánh cược
- Chương 206: Đến thủ đô
- Chương 207: Anh chàng này muốn đến đây gây sự thì phải!
- Chương 208: Mùi khói thuốc của chiến tranh!
- Chương 209: Xe quân đội
- Chương 210: Diệp Thành Trù
- Chương 211: Đột nhiên bình yên sau cơn mưa bão!
- Chương 212: Đối mặt
- Chương 213: Em làm sao mà bị thương vậy?
- Chương 214: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (1)
- Chương 215: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (2)
- Chương 216: Em cũng muốn ở cùng với anh
- Chương 217: Trêu nghẹo
- Chương 218: Người hàng xóm tốt bụng
- Chương 219: Hôn anh một cái đi
- Chương 220: Thế giới riêng của hai người
- Chương 221: Con át chủ bài
- Chương 222: Không chỉ có như vậy
- Chương 223: Phương pháp tiêu tiền nhanh và tiện nhất
- Chương 224: Người nào đó
- Chương 225: Anh sẽ phải chịu trách nhiệm
- Chương 226: Cô tự tin thái quá rồi đấy!
- Chương 227: Tinh thần quân nhân
- Chương 228: Bộ mặt thật của Chung Tân Dân
- Chương 229: Tôi không cần một phụ nữ ngốc nghếch
- Chương 230: Thân phận
- Chương 231: Chị trùm
- Chương 232: Mời vào!
- Chương 233: Thời gian sẽ trả lời tất cả!
- Chương 234: Cuộc chiến ác liệt
- Chương 235: Gặp mặt
- Chương 236: Khúc dạo đầu
- Chương 237: Nguy cơ của Thính Vũ Các
- Chương 238: Vấn đề hôn nhân
- Chương 239: Bà mối
- Chương 240: Lựa chọn
- Chương 241: Gặp lại Lý Đan
- Chương 242: Mỹ nam kế
- Chương 243: Có người phụ nữ khác
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252: Bạn online gặp nhau
- Chương 253: Ngươi dám đánh trả cảnh sát!
- Chương 254: Quả nhiên rất giống (1)
- Chương 255: Quả nhiên rất giống (2)
- Chương 256: Thủ đoạn phi thường
- Chương 257: Bắt cóc
- Chương 258: Không thể tưởng tượng nổi!
- Chương 259: Vấn đề nhân lực!
- Chương 260: Gã trai sành điệu!
- Chương 261: Ích kỷ!
- Chương 262: Hôn sự
- Chương 263: Nghĩa khí bạn bè? Hay là…
- Chương 264: Thân thế của Lãnh Nguyệt
- Chương 265: Bí mật ở trong lòng
- Chương 266: Hỏi tội
- Chương 267: Vọng Nguyệt Thiên Tâm
- Chương 268: Cái gì cũng phải có giá của nó
- Chương 269: Miếng ngọc màu xanh thẫm
- Chương 270: Hậu thuẫn
- Chương 271: Tư cách
- Chương 272: Bỏ đi?
- Chương 273: Tin nhắn
- Chương 274
- Chương 275: Kết quả không muốn thấy nhất
- Chương 276: Bí mật
- Chương 277: Hồ sơ
- Chương 278: Bỏ cuộc
- Chương 279: Anh chưa phải là đối thủ của tôi
- Chương 280: Mạng đã định
- Chương 281: Tương tự nhau
- Chương 282: Kế hoạch
- Chương 283: Nhất Lang ca
- Chương 284: Nam nhân gầy
- Chương 285: Khoái cảm báo thù
- Chương 286: Tiểu Lâm Khang Phu
- Chương 287: Sinh mệnh bằng thương phẩm
- Chương 288: Cường thế phục xuất
- Chương 289: Ông mày giờ đây rất rỗi
- Chương 290: Gặp đồng hương ở nơi đất khách quê người
- Chương 291: Tiêu nhị gia tái hiện
- Chương 292: Lời mời cọ sát
- Chương 293: Nhân vật không thể thiếu
- Chương 294: Đến lúc rồi
- Chương 295: Hạ sách
- Chương 296: Hội võ
- Chương 297: Kẻ thù
- Chương 298: Điền Cương Tuấn Trường không bình thường
- Chương 299: Tuyệt chiêu
- Chương 300: Tranh cướp
- Chương 301: Hợp tác
- Chương 302
- Chương 303: Cùng chung kẻ thù
- Chương 304: Hình ảnh gây xúc động
- Chương 305: Lựa chọn khác
- Chương 306: Nhổ cỏ tận gốc
- Chương 307: Gợn sóng
- Chương 308: Nội chiến không liên quan đến tôi
- Chương 309: Thần súng
- Chương 310: Xuất chinh
- Chương 311: Ba nguyện vọng
- Chương 312: Vì bản thân mà nói
- Chương 313: Thẳng thắn
- Chương 314: Khúc dạo đầu đại chiến
- Chương 315: Điền Cương Tín Trường khiêu khích
- Chương 316: Nhiệm vụ mới
- Chương 317: Ở đâu ngã xuống liền ở đó bò lên
- Chương 318: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 319: Đối với nhân dân lao động nước R cũng có yêu mến
- Chương 320: Tế cờ
- Chương 321: Mẹ con gặp mặt
- Chương 322: Khúc dạo đầu của nguy hiểm
- Chương 323: Tử Xuyên sử thượng tối đại điwchs phục kích hành động
- Chương 324: Huỵnh đệ nói chuyện
- Chương 325: Dị biến ở Trân Ni Đảo
- Chương 326: Gặp lại phi đao
- Chương 327: Thay đổi rất nhanh
- Chương 328
- Chương 329: Trận chiến cuối cùng
- Chương 330: The end
- bình luận