Đặc Công Xuất Ngũ - Chương 214: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (1)
Chương trước- Chương 1: Mười năm giết ngàn người, vạn dặm không lưu dấu
- Chương 2: Con vịt cao cấp
- Chương 3: PR đại thúc
- Chương 4: Bà cô đi lấy Rocket Launcher
- Chương 5: "Cảnh giác" cực độ
- Chương 6: Trần Kỳ
- Chương 7: Người đàn ông kia
- Chương 8: Lão già bất lương
- Chương 9: Quán bar Báo Ti
- Chương 10: Không có cách nào thay đổi chi bằng cứ yên lặng mà hưởng thụ
- Chương 11: Hoàng tử phải quan trọng hơn Bạch mã
- Chương 12: Đây là cha tôi
- Chương 13: Lợn ăn thịt hổ
- Chương 14: Vật thể màu đỏ
- Chương 15: Một lần làm con gái có sao đâu
- Chương 16: Anh trai
- Chương 17: Cái ôm ám muội
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: Phụ nữ uống trà
- Chương 22: Kinh hãi
- Chương 23: Phóng túng một phen
- Chương 24: Bình thản
- Chương 25: Chỉ thị tối cao
- Chương 26: Thân thể buồn chán
- Chương 27: Truyền nhiệt
- Chương 28: Đấu rượu
- Chương 29: Tôi là chú con bé
- Chương 30: Vì người đẹp
- Chương 31: Hắc quyền nữ vương
- Chương 32: Màu quần chíp yêu thích
- Chương 33: Sự thay đổi bất ngờ của một người phụ nữ
- Chương 34: Thăng chức
- Chương 35: Khuôn mặt nghiêng xinh đẹp
- Chương 36: Người phụ nữ trầm mặc!
- Chương 37: Lần đầu tiên
- Chương 38: Lãnh Nguyệt
- Chương 39: Trò đời anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 40: Giả dạng anh hùng trước mặt xã hội đen
- Chương 41: Hạ gục đối thủ
- Chương 42: Mập mờ
- Chương 43: Tình yêu
- Chương 44: Cháu gái của tôi
- Chương 45: Ông chú bị gay
- Chương 46: Gay trả thù gay
- Chương 47: Mẫu Bạo long
- Chương 48: Ánh mắt rực lửa
- Chương 49: Tặng cho chị !
- Chương 50: Anh rể
- Chương 51: Trêu ghẹo kiểu kỉ Phấn Trắng
- Chương 52: "Tình địch" quyết chiến
- Chương 53: Từ thục nữ biến thành lưu manh
- Chương 54: Từ thục nữ biến thành lưu manh (2)
- Chương 55: Tố sa nội y
- Chương 56: Đối thủ giấu mặt
- Chương 57: Kế hoạch thất bại
- Chương 58: Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu
- Chương 59: Chiến ý
- Chương 60: Trò chơi
- Chương 61: Khí phách của người phụ nữ
- Chương 62: Tình địch
- Chương 63: Tôi không phải là Tố Sa Y
- Chương 64: Có hai người chị làm tổng giám đốc
- Chương 65: Rất không chuyên nghiệp
- Chương 66: Giết người diệt khẩu
- Chương 67: Thấu tình đạt lý
- Chương 68: Cháu muốn trao đổi với chú cái này
- Chương 69: Cháu vẫn còn con át chủ bài!
- Chương 70: Một ông chú rất khác
- Chương 71: Chấm dứt
- Chương 72: Người mẹ
- Chương 73: Kỳ tích
- Chương 74: Kết quả cuối cùng
- Chương 75: Lấy một kẻ giết người
- Chương 76: Lo lắng của mẹ
- Chương 77: Dị tượng
- Chương 78: Thù hận
- Chương 79: Khủng hoảng nhân sự
- Chương 80: Năng lực
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91: Người đàn bà tóc vàng
- Chương 92: Trà dùng để giải khát
- Chương 93: Bữa tiệc
- Chương 94: Làm đối thủ của Jonh
- Chương 95: Rượu cũng dùng để giải khát
- Chương 96: Thứ đồ tốt
- Chương 97: Mượn sức
- Chương 98: Thân thế của Jonh
- Chương 99: Nhị ca
- Chương 100: Cái giá phải trả
- Chương 101: Sự ái náy của người đàn ông
- Chương 102: Con riêng
- Chương 103: Ba phó tổng giám đốc
- Chương 104: Mọi việc để tôi lo
- Chương 105: Điền Á Phỉ
- Chương 106: Điền Cậu chủ
- Chương 107: Điền Xem diễn trò
- Chương 108: Tự cầu phúc
- Chương 109: Một dao đó
- Chương 110: Bắt cướp trước tiên phải bắt vua
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Kinh hãi
- Chương 122: Một thương nhân "rất quy củ"
- Chương 123: Chân tướng!
- Chương 124: Cuộc hẹn
- Chương 125: Giới thiệu một cô nàng cho tôi
- Chương 126: Một Hạng Quân khác thường
- Chương 127: Sát khí!
- Chương 128: Những trải nghiệm giống nhau
- Chương 129: Những phụ nữ tham ăn
- Chương 130: Tiếng động dị thường!
- Chương 131: Uy hiếp
- Chương 132: Bản lĩnh
- Chương 133: Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 134: Tạm biệt Nhị ca
- Chương 135: Lưu manh ngoại quốc
- Chương 136: Lo lắng của Hà Tích Phượng
- Chương 137: Đoạn Chính Thiên
- Chương 138: Hiểu lầm
- Chương 139: Gặp mặt
- Chương 140: Hay nói đùa
- Chương 141: Kêu gọi trợ giúp
- Chương 142: Tôi chỉ dùng một người
- Chương 143: Thiếu chủ
- Chương 144: Trưởng phòng La
- Chương 145: Điều động tính tích cực của một người nào đó!
- Chương 146: Kinh hồn bạt vía
- Chương 147: Gây họa rồi
- Chương 148: Cái giá của tán gái
- Chương 149: Như hắn mong muốn
- Chương 150: Thần thánh phương nào
- Chương 151: Con dâu
- Chương 152: PK* người thật!
- Chương 153: Phục thù!
- Chương 154: Tùy ý!
- Chương 155: Nhân phẩm tốt là do bị ép buộc mà thành!
- Chương 156: Lợi dụng sơ hở để sàm sỡ
- Chương 157: Người đẹp Ferrari
- Chương 158: Lại một người phụ nữ xinh đẹp lái xe xịn
- Chương 159: Lễ ký kết hợp đồng (1)
- Chương 160: Lễ ký kết hợp đồng (2)
- Chương 161: Thăm dò
- Chương 162: Người đàn ông ma quỷ
- Chương 163: Anh bạn thấy tôi có tốt không?
- Chương 164: Thiêu thành tro
- Chương 165: Ba người phụ nữ độc thân
- Chương 166: Quan hệ xã hội
- Chương 167: Bóng dáng thân quen
- Chương 168: Một chuyện rất quan trọng
- Chương 169: Chỉ cần tôi là đủ rồi, không cần tới bảo vệ!
- Chương 170: Gia tộc Tiêu thị
- Chương 171: Đạo cao một thước, ma cao một trượng!
- Chương 172: Phục kích
- Chương 173: Chuyện xảy ra trên đường cao tốc
- Chương 174: Tiểu diệp phi đao
- Chương 175: Phi đao, lại thấy phi đao
- Chương 176: Tranh đấu lần thứ hai - không cần
- Chương 177: Ve sầu, bọ ngựa và phượng hoàng
- Chương 178: Tìm kiếm bóng dáng người đàn ông
- Chương 179: Bây giờ vấn đề không phải là có đủ tiền mặt hay không!
- Chương 180: Chẳng phải đó là điều anh đã dạy tôi sao?
- Chương 181: Bình thường và quá kém
- Chương 182: Sững sờ
- Chương 183: Không ngừng cố gắng
- Chương 184: Đây là cha vợ con
- Chương 185: Khiêu khích mãnh nữ
- Chương 186: Như thế mới là con trai ta
- Chương 187: Một mình chiến đấu
- Chương 188: Bạn tốt
- Chương 189: Chỉ cần tác phong không vấn đề
- Chương 190: Sự thật là như thế
- Chương 191: Cùng nhau ăn bữa cơm
- Chương 192: Còng tay
- Chương 193: Đáng ăn mừng
- Chương 194: Tài trợ
- Chương 195: Vì tôi kính trọng ông
- Chương 196: Hai người đàn ông ra mặt
- Chương 197: Cùng loại
- Chương 198: Tao còn ngang bướng hơn bố mày
- Chương 199: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 200: Cô gái không có chút bình tĩnh
- Chương 201: Bất đồng
- Chương 202: Chuyện hấp dẫn
- Chương 203: Giao dịch công bằng
- Chương 204: Đầy tự tin
- Chương 205: Đánh cược
- Chương 206: Đến thủ đô
- Chương 207: Anh chàng này muốn đến đây gây sự thì phải!
- Chương 208: Mùi khói thuốc của chiến tranh!
- Chương 209: Xe quân đội
- Chương 210: Diệp Thành Trù
- Chương 211: Đột nhiên bình yên sau cơn mưa bão!
- Chương 212: Đối mặt
- Chương 213: Em làm sao mà bị thương vậy?
- Chương 214: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (1)
- Chương 215: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (2)
- Chương 216: Em cũng muốn ở cùng với anh
- Chương 217: Trêu nghẹo
- Chương 218: Người hàng xóm tốt bụng
- Chương 219: Hôn anh một cái đi
- Chương 220: Thế giới riêng của hai người
- Chương 221: Con át chủ bài
- Chương 222: Không chỉ có như vậy
- Chương 223: Phương pháp tiêu tiền nhanh và tiện nhất
- Chương 224: Người nào đó
- Chương 225: Anh sẽ phải chịu trách nhiệm
- Chương 226: Cô tự tin thái quá rồi đấy!
- Chương 227: Tinh thần quân nhân
- Chương 228: Bộ mặt thật của Chung Tân Dân
- Chương 229: Tôi không cần một phụ nữ ngốc nghếch
- Chương 230: Thân phận
- Chương 231: Chị trùm
- Chương 232: Mời vào!
- Chương 233: Thời gian sẽ trả lời tất cả!
- Chương 234: Cuộc chiến ác liệt
- Chương 235: Gặp mặt
- Chương 236: Khúc dạo đầu
- Chương 237: Nguy cơ của Thính Vũ Các
- Chương 238: Vấn đề hôn nhân
- Chương 239: Bà mối
- Chương 240: Lựa chọn
- Chương 241: Gặp lại Lý Đan
- Chương 242: Mỹ nam kế
- Chương 243: Có người phụ nữ khác
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252: Bạn online gặp nhau
- Chương 253: Ngươi dám đánh trả cảnh sát!
- Chương 254: Quả nhiên rất giống (1)
- Chương 255: Quả nhiên rất giống (2)
- Chương 256: Thủ đoạn phi thường
- Chương 257: Bắt cóc
- Chương 258: Không thể tưởng tượng nổi!
- Chương 259: Vấn đề nhân lực!
- Chương 260: Gã trai sành điệu!
- Chương 261: Ích kỷ!
- Chương 262: Hôn sự
- Chương 263: Nghĩa khí bạn bè? Hay là…
- Chương 264: Thân thế của Lãnh Nguyệt
- Chương 265: Bí mật ở trong lòng
- Chương 266: Hỏi tội
- Chương 267: Vọng Nguyệt Thiên Tâm
- Chương 268: Cái gì cũng phải có giá của nó
- Chương 269: Miếng ngọc màu xanh thẫm
- Chương 270: Hậu thuẫn
- Chương 271: Tư cách
- Chương 272: Bỏ đi?
- Chương 273: Tin nhắn
- Chương 274
- Chương 275: Kết quả không muốn thấy nhất
- Chương 276: Bí mật
- Chương 277: Hồ sơ
- Chương 278: Bỏ cuộc
- Chương 279: Anh chưa phải là đối thủ của tôi
- Chương 280: Mạng đã định
- Chương 281: Tương tự nhau
- Chương 282: Kế hoạch
- Chương 283: Nhất Lang ca
- Chương 284: Nam nhân gầy
- Chương 285: Khoái cảm báo thù
- Chương 286: Tiểu Lâm Khang Phu
- Chương 287: Sinh mệnh bằng thương phẩm
- Chương 288: Cường thế phục xuất
- Chương 289: Ông mày giờ đây rất rỗi
- Chương 290: Gặp đồng hương ở nơi đất khách quê người
- Chương 291: Tiêu nhị gia tái hiện
- Chương 292: Lời mời cọ sát
- Chương 293: Nhân vật không thể thiếu
- Chương 294: Đến lúc rồi
- Chương 295: Hạ sách
- Chương 296: Hội võ
- Chương 297: Kẻ thù
- Chương 298: Điền Cương Tuấn Trường không bình thường
- Chương 299: Tuyệt chiêu
- Chương 300: Tranh cướp
- Chương 301: Hợp tác
- Chương 302
- Chương 303: Cùng chung kẻ thù
- Chương 304: Hình ảnh gây xúc động
- Chương 305: Lựa chọn khác
- Chương 306: Nhổ cỏ tận gốc
- Chương 307: Gợn sóng
- Chương 308: Nội chiến không liên quan đến tôi
- Chương 309: Thần súng
- Chương 310: Xuất chinh
- Chương 311: Ba nguyện vọng
- Chương 312: Vì bản thân mà nói
- Chương 313: Thẳng thắn
- Chương 314: Khúc dạo đầu đại chiến
- Chương 315: Điền Cương Tín Trường khiêu khích
- Chương 316: Nhiệm vụ mới
- Chương 317: Ở đâu ngã xuống liền ở đó bò lên
- Chương 318: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 319: Đối với nhân dân lao động nước R cũng có yêu mến
- Chương 320: Tế cờ
- Chương 321: Mẹ con gặp mặt
- Chương 322: Khúc dạo đầu của nguy hiểm
- Chương 323: Tử Xuyên sử thượng tối đại điwchs phục kích hành động
- Chương 324: Huỵnh đệ nói chuyện
- Chương 325: Dị biến ở Trân Ni Đảo
- Chương 326: Gặp lại phi đao
- Chương 327: Thay đổi rất nhanh
- Chương 328
- Chương 329: Trận chiến cuối cùng
- Chương 330: The end
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đặc Công Xuất Ngũ
Chương 214: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (1)
Không cần nghĩ ngợi nhiều, cũng biết vì sự việc ngoài ý muốn màLãnh Nguyệt mới về nước một cách đột ngột như vậy, còn ý đại khái hắn chỉ biết được là cô đã bị thương, năng lực của Lãnh Nguyệt ra sao, thì Diệp Phong biết rõ hơn ai hết, đưa mắt lên khắp nước R, thì đúng là cũng có những địch thủ đáng gờm, nhưng để cho Lãnh Nguyệt bị thương về nước như vậy, thì cũng là chuyện khá là hi hữu.
Vẻ mặt của Lãnh Nguyệt lúc này đang vô cùng hạnh phúc, nhưng khi nghe Diệp Phong hỏi vậy, thì ngay lập tức trầm xuống, tuy đây là lần đầu tiên thất bại trong bảy năm nay, nhưng lại làm cho cô có được một kết quả ngoài ý muốn. Nhưng Lãnh Nguyệt vốn là một cô gái kiên cường, và hiếu thắng, cô cũng vô cùng ân hận vì mình đã quá khinh địch, nên mới xảy ra chuyện như vậy, đây cũng là bài học xương máu của cô trên con đường sát thủ, nhưng bây giờ cô đã xuất ngũ, cô không còn cơ hội để sửa sai nữa.
Lãnh Nguyệt quay sang Diệp Phong, bẽn lẽn thu cánh tay trái lại đáp: "Cũng chẳng có gì cả, chẳng qua là lúc đó em sơ ý quá, chính vì thế mà mới…."
Nhưng hành động này của Lãnh Nguyệt làm sao thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Diệp Phong, không đợi cho Lãnh Nguyệt kịp giải thích thêm, hắn đã đưa tay lên kéo cánh tay trái của Lãnh Nguyệt lại, vì khoảng cách giữa hai người là khá gần, cộng thêm hành động của Diệp Phong lại quá nhanh, nên Lãnh Nguyệt chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hắn kéo lại, cô cố gắng giằng tay mình ra, nhưng rồi lại thôi, vì hai mắt của cô vừa ngước lên đã trông thấy ánh mắt thương xót của Diệp Phong, làm cho cô mềm lòng lại, rồi cô cúi đầu thấp xuống không nói câu gì nữa.
Diệp Phong nhẹ nhàng vắn ống tay áo thun của Lãnh Nguyệt lên, một làn da trắng hồng đập vào mắt hắn, nhưng giờ đây trên đó đã có một vết thẹo kéo dài ở ngay giữa, màu sắc của nó đậm hơn với màu da xung quanh nó, hiện lên như một bức tranh nghệ thuật, với những đường nứt vô tình hữu ý để lại, làm cho Diệp Phong khi nhìn thấy nó thì không khỏi cau mày lại.
Bởi vì hắn không phải là một nghệ thuật gia trong lĩnh vực này, hắn không bao giờ có thể cảm nhận được cái đẹp của nó. Điều mà hắn quan tâm chỉ là tại sao Lãnh Nguyệt lại bị thương như vậy, và cảm giác của cô khi đó ra sao. Nếu mà đổi thành hắn, thì hắn không bao giờ để ý đến những vết thương như thế này cả, nhưng sự thật là người bị thương là người con gái mà hắn yêu mến, hắn cũng cảm thấy đau xót thay cho Lãnh Nguyệt. Cho dù, lúc trước hắn biết Lãnh Nguyệt phải chấp hành nhiệm vụ, lúc nào cũng có thể mất mạng được, nhưng hắn tin vào năng lực của cô, vậy mà lần này Lãnh Nguyệt lại bị thương, thật ngoài sức tưởng tượng của hắn…
Lãnh Nguyệt im lặng ngước mắt lên nhìn vào người đàn ông ngồi cạnh mình, trong lòng của cô bỗng nhiên như sóng dậy, tuy hai người đã có hai lần quan hệ xác thịt với nhau, nhưng Lãnh Nguyệt vẫn có cảm giác như rung động đầu đời, cô vẫn ngượng ngùng như một người thiếu nữ vậy. Nhất là khi cô ý thức được Diệp Phong đang vô cùng quan tâm đến cô, nên cô càng cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy lần bị thương này cũng thật là đáng giá, cuộc đời thật vô cùng công bằng với cô. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau khi trầm ngâm được một lúc lâu thì Lãnh Nguyệt mới nhỏ nhẹ thấp giọng nói: "Em nghĩ là em chỉ cần đi thẩm mỹ viện là có thể khiến cho vết sẹo này mất đi ngay thôi! Chỉ là em vừa mới về, chưa kịp đi, ngày mai em sẽ…"
"Khi đó em có đau lắm không?" Diệp Phong nhè nhẹ vuốt vuốt lên vết sẹo của Lãnh Nguyệt hỏi, giọng nói tràn đầy âu yếm, yêu thương. Nhớ khi xưa, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc Lãnh Nguyệt bị thương, thậm chí hắn còn cho rằng năng lực của cô có khi còn kinh khủng hơn cả hắn, cho dù là các cao thủ của cả nước G cũng không có mấy người có thể ngăn chặn được cô, vậy mà…
Lãnh Nguyệt nghe thấy Diệp Phong bỗng nhiên hỏi mình như vậy thì khẽ gật đầu đáp: "Lúc đó rất đau!" Lãnh Nguyệt không hề có thói quen nói dối, càng không bao giờ nói dối trước mặt Diệp Phong cả. Từ trước đến giờ cô luôn cho rằng mình rất mạnh, cho đến lúc này cô mới phát hiện ra tính mạng là một cái gì đó vô cùng mỏng manh, dễ vỡ. Khi cô ôm lấy cánh tay bị thương của mình chạy trong ngõ ngách của nước R, cô mới phát hiện ra sự đau đớn nó kinh khủng như thế nào, bao nhiêu năm nay cô đều đem sự đau đớn này trao gửi lên thân thể của người khác, và đến tận bây giờ cô mới có cơ hội nếm trải nó.
Ảnh Phong thì nổi tiếng trong giới vũ khí áp sát tầm gần, dĩ nhiên hắn có thể từ vết thương của Lãnh Nguyệt mà phán đoán ra thứ vũ khí đã đả thương Lãnh Nguyệt là vũ khí gì, chắc nó là một thứ vũ khí đại loại như trường đao vậy.
"Có phải là tổ Nhẫn Sát gây ra không vậy?" Diệp Phong chưa từng đi tới nước R, nhưng hắn cũng biết được sức mạnh của gia tộc Tử Xuyên, và theo như những tư liệu ở trong tay của hắn, thì vũ khí hay dùng của gia tộc Tử Xuyên chính là trường đao, đây là một thứ vũ khí chuyên dụng của tổ Nhẫn Sát, vừa dài lại vừa sắc, rất có lợi thế trong cận chiến.
"Em không biết nữa!" Lãnh Nguyệt chần chừ một lát, sau đó thuật lại toàn bộ sự tình: "Nhiệm vụ của em không phải là đi đối kháng với tổ Nhẫn Sát, thậm chí còn chẳng có gì dính dáng đến bọn họ nữa! Khi đó trong tư tưởng của em thì nước R ngoài tổ Nhẫn Sát ra, thì không có một ai có thể ngăn chặn được em cả, nhưng kết quả là em đã sai, bên cạnh mục tiêu của em có một đội ngũ vệ sĩ vô cùng kinh khủng, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ ám sát này, mà em chỉ còn mỗi một cách là vượt qua xác bọn họ…"
Lãnh Nguyệt nói sơ qua về tình hình khi đó cho Diệp Phong nghe, và đối với Diệp Phong mà nói thì hắn cũng thấu hiểu được sự nguy hiểm trong từng câu nói cảu cô, bởi vì hắn cũng từng trải qua những thời khắc y như vậy. Lãnh Nguyệt đánh đổi cánh tay của mình để lấy được tính mạng của người kia, đây cũng là phương pháp của Diệp Phong khi mới lên đường đi làm nhiệm vụ.
Cho dù Lãnh Nguyệt không hề nói đến người nào đã chém cô bị thương, thì cũng có thể tưởng tượng được người đó phải là người có năng lực vô cùng phi phàm, bởi vì không phải ai cũng có đủ trình độ làm cho Lãnh Nguyệt bị thương như vậy cả.
"Cho đến tận bây giờ, em vẫn không biết gã vệ sĩ đó là ai, thật đáng tiếc, ông đã cho em xuất ngũ rồi, nếu không thì…." Lãnh Nguyệt hồi tưởng lại tình huống khi đó, thở dài nói. Sau khi về nước, cô đã từng nghĩ đến việc tìm người tìm hiểu về người vệ sĩ đó, nhưng người liên lạc trong Lãnh Tổ đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị này của cô, vì cô bây giờ đã không còn là người của Lãnh Tổ nữa, nên cô không được phép biết thêm về vụ này nữa, trừ khi cô có được mệnh lệnh trực tiếp của người phụ trách của Lãnh Tổ mới được phép tìm hiểu sâu thêm. Nhưng, khi ở nhà Diệp gia mấy hôm nay, Lãnh Nguyệt cũng đã nhận ra được ông của Diệp Phong không muốn để cho cô tiếp tục cuộc sống sát thủ trước kia nữa, nên bây giờ cô cũng chỉ biết thở dài tiếc nuối mà thôi.
"Thôi bỏ đi! Đây dù sao cũng là những chuyện đã qua rồi!" Diệp Phong thở hắt ra một cái, thần sắc của hắn giãn ra nói: "Ông đã quyết định như vậy rồi, thì cũng nói lên được một điều là người đó cũng chẳng có gì đáng sợ cả đâu, nếu không thì ông đã không để một người mạnh như em xuất ngũ sớm như vậy!" Tuy ngoài miệng Diệp Phong an ủi Lãnh Nguyệt như thế, nhưng trong lòng hắn thừa biết là ông nội hắn đang lợi dụng quyền hành của mình mà làm việc tư, bởi hắn biết Diệp Thành Trù rất yêu quý Lãnh Nguyệt, muốn Lãnh Nguyệt làm cháu dâu của mình, chính vì thế mà không muốn cô phải mạo hiểm thêm một phút nào nữa.
Lãnh Nguyệt làm cái gì cũng rất trực diện, làm cái gì cũng rất nhanh gọn, nhưng điều này không có nghĩa là cô là người không biết suy nghĩ. Tuy kỹ thuật diễn xuất của Diệp Phong khá tốt, nhưng ánh mắt lộ lên hung quang, tràn đầy sát khí của hắn thì làm sao thoát khỏi con mắt của Lãnh Nguyệt. Cũng giống như bảy năm trước, trong một đêm mưa gió bão bùng, Lãnh Nguyệt bị bao vây, rồi đột nhiên Diệp Phong xuất hiện, ánh mắt của hắn khi đó, chẳng khác gì bây giờ. Lãnh Nguyệt hiểu ngay ra rằng, người vệ sĩ chém nàng bị thương giờ đây đã nằm trong danh sách tử hình của Diệp Phong, có lẽ trong một dịp thích hợp nào đó, Diệp Phong sẽ biến mình trở thành Ảnh Phong, lại một lần nữa giết người một cách vô tình vì người con gái của hắn.
Cũng vào lúc này, tại nước R, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện uống trà với nhau trong một gian phòng, nhưng dường như sự chú ý của hai người đàn ông này không phải là ở trong trà đạo, thậm chí họ còn không buồn nhấc cốc lên nữa: "Tử Xuyên tiên sinh! Tôi không có một lý do nào để có thể giúp anh được cả!" Người đàn ông trông lớn tuổi hơn một chút, nghiêm sắc mặt lại, trầm giọng nói.
Tử Xuyên Khang Giới ngồi đối diện nghe vậy liền lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Ông vẫn còn đau đáu chuyện năm xưa mãi như vậy sao? Ông nên biết rằng, ngày đó tôi cũng chỉ là đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, chưa có tiếng nói gì trong gia tộc Tử Xuyên hết, chính vì thế mà chuyện giữa hai chúng ta không có bất kỳ một sự ân oán nào hết cả, nói trắng ra là quan hệ giữa hai chúng ta, chẳng ai phải nợ ai cái gì cả!"
Điền Cương Tuấn Trường, một người từ trước đến giờ không được gia tộc Tử Xuyên xem trọng, giờ đang cố gắng nỗ lực để cải thiện giá trị của bản thân, thậm chí giờ đây còn đã vượt qua được cả người anh em song sinh của mình là Điền Cương Tín Trường nữa.
"Nếu mà đã như vậy, thì cuộc hội ngộ này của chúng ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả!" Điền Cương Tuấn Trường nói xong liền đứng thẳng người dậy, ông ta giờ đây chẳng có chút cảm tình nào với gia tộc Tử Xuyên nữa, ngay cả người kế tộc duy nhất của gia tộc Tử Xuyên này cũng vậy. Gia tộc Điền Cương vốn từ khi sinh ra đã là nô bộc cho Tử Xuyên, vì Tử Xuyên mà cống hiến cả bản thân của mình, quan niệm này gắn kết vô cùng sâu đậm trong tâm chí bọn họ. Vậy nhưng, hai mươi năm trước, trong lần tuyển trọn đó thì cái tư tưởng này của ông đã thay đổi một cách chóng mặt.
Khi lý tưởng của cả một đời người bị phủ định một cách tàn nhẫn, thì tuyệt vọng là hai từ hình dung xác đáng nhất dành riêng cho người đó. Điền Cương Tuấn Trường là người nếm trải mùi vị cay đắng đó một cách chân thực nhất, ông cũng không hiểu mình kém hơn Điền Cương Tín Trường ở điểm nào, vậy mà ông ta có thể trở thành tổ trưởng của tổ Nhẫn Sát, còn ông thì đến cả tư cách gia nhập tổ Nhẫn Sát cũng không có nữa. Tử Xuyên Khang Giới trông thấy bóng dáng quay người rời đi của Điền Cương Tuấn Trường, không những không vội vàng hấp tấp, mà vẫn rất bình thảnh, thì buông thõng một câu: "Tôi vẫn còn nhớ rõ, Tiến Đằng Chính Hùng đã bị giết như thế nào, không biết thủ hạ của ông ta giờ đây sinh sống ra sao nữa!"
Điền Cương Tuấn Trường vốn định bỏ đi, nhưng khi nghe xong câu nói này thì dừng chân đứng lại, trong lòng ông đột nhiên nhớ đến Tiến Đằng Chính Hùng chính là ông chủ của ông. Những năm trở lại đây, tất cả nơi ăn chốn ở của ông đều do Tiến Đằng Chính Hùng chu cấp hết. Vậy mà giờ đây, ông bắt đầu phải tìm cách để sinh sống, dựa theo năng lực của ông để làm một vệ sĩ, thì chắc chắn sẽ có một khoản thu nhập tốt, nhưng đấy không phải là điều ông mong muốn. Ông sống trong gia tộc Tiến Đằng, một trong ba gia tộc lớn của Nhật Bản là vì muốn chứng minh thực lực của ông không hề thua kém người anh song sinh của mình, nhưng bây giờ mục tiêu này của ông đã trở nên quá đỗi xa vời, vì Tiến Đằng Chính Hùng đã không còn nữa, và ông giờ đây đã không còn chỗ dựa vững chắc của một gia tộc nổi tiếng, chính vì vậy mà giá trị của ông cũng theo đó mà mất đi.
"Thực ra giữa chúng ta không phải là không có lời nào để nói, tôi có thể cho ông cái mà ông muốn!" Tử Xuyên Khang Giới với nét mặt vô cùng tự tin nói với Điền Cương Tuấn Trường, bởi vì hắn đã trông thấy sự dao động trong thái độ của ông ta, là một thiếu chủ của gia tộc Tử Xuyên, Tử Xuyên Khang Giới đủ khả năng để đáp ứng mọi nhu cầu của Điền Cương Tuấn Trường.
Vẻ mặt của Lãnh Nguyệt lúc này đang vô cùng hạnh phúc, nhưng khi nghe Diệp Phong hỏi vậy, thì ngay lập tức trầm xuống, tuy đây là lần đầu tiên thất bại trong bảy năm nay, nhưng lại làm cho cô có được một kết quả ngoài ý muốn. Nhưng Lãnh Nguyệt vốn là một cô gái kiên cường, và hiếu thắng, cô cũng vô cùng ân hận vì mình đã quá khinh địch, nên mới xảy ra chuyện như vậy, đây cũng là bài học xương máu của cô trên con đường sát thủ, nhưng bây giờ cô đã xuất ngũ, cô không còn cơ hội để sửa sai nữa.
Lãnh Nguyệt quay sang Diệp Phong, bẽn lẽn thu cánh tay trái lại đáp: "Cũng chẳng có gì cả, chẳng qua là lúc đó em sơ ý quá, chính vì thế mà mới…."
Nhưng hành động này của Lãnh Nguyệt làm sao thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Diệp Phong, không đợi cho Lãnh Nguyệt kịp giải thích thêm, hắn đã đưa tay lên kéo cánh tay trái của Lãnh Nguyệt lại, vì khoảng cách giữa hai người là khá gần, cộng thêm hành động của Diệp Phong lại quá nhanh, nên Lãnh Nguyệt chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hắn kéo lại, cô cố gắng giằng tay mình ra, nhưng rồi lại thôi, vì hai mắt của cô vừa ngước lên đã trông thấy ánh mắt thương xót của Diệp Phong, làm cho cô mềm lòng lại, rồi cô cúi đầu thấp xuống không nói câu gì nữa.
Diệp Phong nhẹ nhàng vắn ống tay áo thun của Lãnh Nguyệt lên, một làn da trắng hồng đập vào mắt hắn, nhưng giờ đây trên đó đã có một vết thẹo kéo dài ở ngay giữa, màu sắc của nó đậm hơn với màu da xung quanh nó, hiện lên như một bức tranh nghệ thuật, với những đường nứt vô tình hữu ý để lại, làm cho Diệp Phong khi nhìn thấy nó thì không khỏi cau mày lại.
Bởi vì hắn không phải là một nghệ thuật gia trong lĩnh vực này, hắn không bao giờ có thể cảm nhận được cái đẹp của nó. Điều mà hắn quan tâm chỉ là tại sao Lãnh Nguyệt lại bị thương như vậy, và cảm giác của cô khi đó ra sao. Nếu mà đổi thành hắn, thì hắn không bao giờ để ý đến những vết thương như thế này cả, nhưng sự thật là người bị thương là người con gái mà hắn yêu mến, hắn cũng cảm thấy đau xót thay cho Lãnh Nguyệt. Cho dù, lúc trước hắn biết Lãnh Nguyệt phải chấp hành nhiệm vụ, lúc nào cũng có thể mất mạng được, nhưng hắn tin vào năng lực của cô, vậy mà lần này Lãnh Nguyệt lại bị thương, thật ngoài sức tưởng tượng của hắn…
Lãnh Nguyệt im lặng ngước mắt lên nhìn vào người đàn ông ngồi cạnh mình, trong lòng của cô bỗng nhiên như sóng dậy, tuy hai người đã có hai lần quan hệ xác thịt với nhau, nhưng Lãnh Nguyệt vẫn có cảm giác như rung động đầu đời, cô vẫn ngượng ngùng như một người thiếu nữ vậy. Nhất là khi cô ý thức được Diệp Phong đang vô cùng quan tâm đến cô, nên cô càng cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy lần bị thương này cũng thật là đáng giá, cuộc đời thật vô cùng công bằng với cô. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau khi trầm ngâm được một lúc lâu thì Lãnh Nguyệt mới nhỏ nhẹ thấp giọng nói: "Em nghĩ là em chỉ cần đi thẩm mỹ viện là có thể khiến cho vết sẹo này mất đi ngay thôi! Chỉ là em vừa mới về, chưa kịp đi, ngày mai em sẽ…"
"Khi đó em có đau lắm không?" Diệp Phong nhè nhẹ vuốt vuốt lên vết sẹo của Lãnh Nguyệt hỏi, giọng nói tràn đầy âu yếm, yêu thương. Nhớ khi xưa, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc Lãnh Nguyệt bị thương, thậm chí hắn còn cho rằng năng lực của cô có khi còn kinh khủng hơn cả hắn, cho dù là các cao thủ của cả nước G cũng không có mấy người có thể ngăn chặn được cô, vậy mà…
Lãnh Nguyệt nghe thấy Diệp Phong bỗng nhiên hỏi mình như vậy thì khẽ gật đầu đáp: "Lúc đó rất đau!" Lãnh Nguyệt không hề có thói quen nói dối, càng không bao giờ nói dối trước mặt Diệp Phong cả. Từ trước đến giờ cô luôn cho rằng mình rất mạnh, cho đến lúc này cô mới phát hiện ra tính mạng là một cái gì đó vô cùng mỏng manh, dễ vỡ. Khi cô ôm lấy cánh tay bị thương của mình chạy trong ngõ ngách của nước R, cô mới phát hiện ra sự đau đớn nó kinh khủng như thế nào, bao nhiêu năm nay cô đều đem sự đau đớn này trao gửi lên thân thể của người khác, và đến tận bây giờ cô mới có cơ hội nếm trải nó.
Ảnh Phong thì nổi tiếng trong giới vũ khí áp sát tầm gần, dĩ nhiên hắn có thể từ vết thương của Lãnh Nguyệt mà phán đoán ra thứ vũ khí đã đả thương Lãnh Nguyệt là vũ khí gì, chắc nó là một thứ vũ khí đại loại như trường đao vậy.
"Có phải là tổ Nhẫn Sát gây ra không vậy?" Diệp Phong chưa từng đi tới nước R, nhưng hắn cũng biết được sức mạnh của gia tộc Tử Xuyên, và theo như những tư liệu ở trong tay của hắn, thì vũ khí hay dùng của gia tộc Tử Xuyên chính là trường đao, đây là một thứ vũ khí chuyên dụng của tổ Nhẫn Sát, vừa dài lại vừa sắc, rất có lợi thế trong cận chiến.
"Em không biết nữa!" Lãnh Nguyệt chần chừ một lát, sau đó thuật lại toàn bộ sự tình: "Nhiệm vụ của em không phải là đi đối kháng với tổ Nhẫn Sát, thậm chí còn chẳng có gì dính dáng đến bọn họ nữa! Khi đó trong tư tưởng của em thì nước R ngoài tổ Nhẫn Sát ra, thì không có một ai có thể ngăn chặn được em cả, nhưng kết quả là em đã sai, bên cạnh mục tiêu của em có một đội ngũ vệ sĩ vô cùng kinh khủng, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ ám sát này, mà em chỉ còn mỗi một cách là vượt qua xác bọn họ…"
Lãnh Nguyệt nói sơ qua về tình hình khi đó cho Diệp Phong nghe, và đối với Diệp Phong mà nói thì hắn cũng thấu hiểu được sự nguy hiểm trong từng câu nói cảu cô, bởi vì hắn cũng từng trải qua những thời khắc y như vậy. Lãnh Nguyệt đánh đổi cánh tay của mình để lấy được tính mạng của người kia, đây cũng là phương pháp của Diệp Phong khi mới lên đường đi làm nhiệm vụ.
Cho dù Lãnh Nguyệt không hề nói đến người nào đã chém cô bị thương, thì cũng có thể tưởng tượng được người đó phải là người có năng lực vô cùng phi phàm, bởi vì không phải ai cũng có đủ trình độ làm cho Lãnh Nguyệt bị thương như vậy cả.
"Cho đến tận bây giờ, em vẫn không biết gã vệ sĩ đó là ai, thật đáng tiếc, ông đã cho em xuất ngũ rồi, nếu không thì…." Lãnh Nguyệt hồi tưởng lại tình huống khi đó, thở dài nói. Sau khi về nước, cô đã từng nghĩ đến việc tìm người tìm hiểu về người vệ sĩ đó, nhưng người liên lạc trong Lãnh Tổ đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị này của cô, vì cô bây giờ đã không còn là người của Lãnh Tổ nữa, nên cô không được phép biết thêm về vụ này nữa, trừ khi cô có được mệnh lệnh trực tiếp của người phụ trách của Lãnh Tổ mới được phép tìm hiểu sâu thêm. Nhưng, khi ở nhà Diệp gia mấy hôm nay, Lãnh Nguyệt cũng đã nhận ra được ông của Diệp Phong không muốn để cho cô tiếp tục cuộc sống sát thủ trước kia nữa, nên bây giờ cô cũng chỉ biết thở dài tiếc nuối mà thôi.
"Thôi bỏ đi! Đây dù sao cũng là những chuyện đã qua rồi!" Diệp Phong thở hắt ra một cái, thần sắc của hắn giãn ra nói: "Ông đã quyết định như vậy rồi, thì cũng nói lên được một điều là người đó cũng chẳng có gì đáng sợ cả đâu, nếu không thì ông đã không để một người mạnh như em xuất ngũ sớm như vậy!" Tuy ngoài miệng Diệp Phong an ủi Lãnh Nguyệt như thế, nhưng trong lòng hắn thừa biết là ông nội hắn đang lợi dụng quyền hành của mình mà làm việc tư, bởi hắn biết Diệp Thành Trù rất yêu quý Lãnh Nguyệt, muốn Lãnh Nguyệt làm cháu dâu của mình, chính vì thế mà không muốn cô phải mạo hiểm thêm một phút nào nữa.
Lãnh Nguyệt làm cái gì cũng rất trực diện, làm cái gì cũng rất nhanh gọn, nhưng điều này không có nghĩa là cô là người không biết suy nghĩ. Tuy kỹ thuật diễn xuất của Diệp Phong khá tốt, nhưng ánh mắt lộ lên hung quang, tràn đầy sát khí của hắn thì làm sao thoát khỏi con mắt của Lãnh Nguyệt. Cũng giống như bảy năm trước, trong một đêm mưa gió bão bùng, Lãnh Nguyệt bị bao vây, rồi đột nhiên Diệp Phong xuất hiện, ánh mắt của hắn khi đó, chẳng khác gì bây giờ. Lãnh Nguyệt hiểu ngay ra rằng, người vệ sĩ chém nàng bị thương giờ đây đã nằm trong danh sách tử hình của Diệp Phong, có lẽ trong một dịp thích hợp nào đó, Diệp Phong sẽ biến mình trở thành Ảnh Phong, lại một lần nữa giết người một cách vô tình vì người con gái của hắn.
Cũng vào lúc này, tại nước R, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện uống trà với nhau trong một gian phòng, nhưng dường như sự chú ý của hai người đàn ông này không phải là ở trong trà đạo, thậm chí họ còn không buồn nhấc cốc lên nữa: "Tử Xuyên tiên sinh! Tôi không có một lý do nào để có thể giúp anh được cả!" Người đàn ông trông lớn tuổi hơn một chút, nghiêm sắc mặt lại, trầm giọng nói.
Tử Xuyên Khang Giới ngồi đối diện nghe vậy liền lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Ông vẫn còn đau đáu chuyện năm xưa mãi như vậy sao? Ông nên biết rằng, ngày đó tôi cũng chỉ là đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, chưa có tiếng nói gì trong gia tộc Tử Xuyên hết, chính vì thế mà chuyện giữa hai chúng ta không có bất kỳ một sự ân oán nào hết cả, nói trắng ra là quan hệ giữa hai chúng ta, chẳng ai phải nợ ai cái gì cả!"
Điền Cương Tuấn Trường, một người từ trước đến giờ không được gia tộc Tử Xuyên xem trọng, giờ đang cố gắng nỗ lực để cải thiện giá trị của bản thân, thậm chí giờ đây còn đã vượt qua được cả người anh em song sinh của mình là Điền Cương Tín Trường nữa.
"Nếu mà đã như vậy, thì cuộc hội ngộ này của chúng ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả!" Điền Cương Tuấn Trường nói xong liền đứng thẳng người dậy, ông ta giờ đây chẳng có chút cảm tình nào với gia tộc Tử Xuyên nữa, ngay cả người kế tộc duy nhất của gia tộc Tử Xuyên này cũng vậy. Gia tộc Điền Cương vốn từ khi sinh ra đã là nô bộc cho Tử Xuyên, vì Tử Xuyên mà cống hiến cả bản thân của mình, quan niệm này gắn kết vô cùng sâu đậm trong tâm chí bọn họ. Vậy nhưng, hai mươi năm trước, trong lần tuyển trọn đó thì cái tư tưởng này của ông đã thay đổi một cách chóng mặt.
Khi lý tưởng của cả một đời người bị phủ định một cách tàn nhẫn, thì tuyệt vọng là hai từ hình dung xác đáng nhất dành riêng cho người đó. Điền Cương Tuấn Trường là người nếm trải mùi vị cay đắng đó một cách chân thực nhất, ông cũng không hiểu mình kém hơn Điền Cương Tín Trường ở điểm nào, vậy mà ông ta có thể trở thành tổ trưởng của tổ Nhẫn Sát, còn ông thì đến cả tư cách gia nhập tổ Nhẫn Sát cũng không có nữa. Tử Xuyên Khang Giới trông thấy bóng dáng quay người rời đi của Điền Cương Tuấn Trường, không những không vội vàng hấp tấp, mà vẫn rất bình thảnh, thì buông thõng một câu: "Tôi vẫn còn nhớ rõ, Tiến Đằng Chính Hùng đã bị giết như thế nào, không biết thủ hạ của ông ta giờ đây sinh sống ra sao nữa!"
Điền Cương Tuấn Trường vốn định bỏ đi, nhưng khi nghe xong câu nói này thì dừng chân đứng lại, trong lòng ông đột nhiên nhớ đến Tiến Đằng Chính Hùng chính là ông chủ của ông. Những năm trở lại đây, tất cả nơi ăn chốn ở của ông đều do Tiến Đằng Chính Hùng chu cấp hết. Vậy mà giờ đây, ông bắt đầu phải tìm cách để sinh sống, dựa theo năng lực của ông để làm một vệ sĩ, thì chắc chắn sẽ có một khoản thu nhập tốt, nhưng đấy không phải là điều ông mong muốn. Ông sống trong gia tộc Tiến Đằng, một trong ba gia tộc lớn của Nhật Bản là vì muốn chứng minh thực lực của ông không hề thua kém người anh song sinh của mình, nhưng bây giờ mục tiêu này của ông đã trở nên quá đỗi xa vời, vì Tiến Đằng Chính Hùng đã không còn nữa, và ông giờ đây đã không còn chỗ dựa vững chắc của một gia tộc nổi tiếng, chính vì vậy mà giá trị của ông cũng theo đó mà mất đi.
"Thực ra giữa chúng ta không phải là không có lời nào để nói, tôi có thể cho ông cái mà ông muốn!" Tử Xuyên Khang Giới với nét mặt vô cùng tự tin nói với Điền Cương Tuấn Trường, bởi vì hắn đã trông thấy sự dao động trong thái độ của ông ta, là một thiếu chủ của gia tộc Tử Xuyên, Tử Xuyên Khang Giới đủ khả năng để đáp ứng mọi nhu cầu của Điền Cương Tuấn Trường.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mười năm giết ngàn người, vạn dặm không lưu dấu
- Chương 2: Con vịt cao cấp
- Chương 3: PR đại thúc
- Chương 4: Bà cô đi lấy Rocket Launcher
- Chương 5: "Cảnh giác" cực độ
- Chương 6: Trần Kỳ
- Chương 7: Người đàn ông kia
- Chương 8: Lão già bất lương
- Chương 9: Quán bar Báo Ti
- Chương 10: Không có cách nào thay đổi chi bằng cứ yên lặng mà hưởng thụ
- Chương 11: Hoàng tử phải quan trọng hơn Bạch mã
- Chương 12: Đây là cha tôi
- Chương 13: Lợn ăn thịt hổ
- Chương 14: Vật thể màu đỏ
- Chương 15: Một lần làm con gái có sao đâu
- Chương 16: Anh trai
- Chương 17: Cái ôm ám muội
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: Phụ nữ uống trà
- Chương 22: Kinh hãi
- Chương 23: Phóng túng một phen
- Chương 24: Bình thản
- Chương 25: Chỉ thị tối cao
- Chương 26: Thân thể buồn chán
- Chương 27: Truyền nhiệt
- Chương 28: Đấu rượu
- Chương 29: Tôi là chú con bé
- Chương 30: Vì người đẹp
- Chương 31: Hắc quyền nữ vương
- Chương 32: Màu quần chíp yêu thích
- Chương 33: Sự thay đổi bất ngờ của một người phụ nữ
- Chương 34: Thăng chức
- Chương 35: Khuôn mặt nghiêng xinh đẹp
- Chương 36: Người phụ nữ trầm mặc!
- Chương 37: Lần đầu tiên
- Chương 38: Lãnh Nguyệt
- Chương 39: Trò đời anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 40: Giả dạng anh hùng trước mặt xã hội đen
- Chương 41: Hạ gục đối thủ
- Chương 42: Mập mờ
- Chương 43: Tình yêu
- Chương 44: Cháu gái của tôi
- Chương 45: Ông chú bị gay
- Chương 46: Gay trả thù gay
- Chương 47: Mẫu Bạo long
- Chương 48: Ánh mắt rực lửa
- Chương 49: Tặng cho chị !
- Chương 50: Anh rể
- Chương 51: Trêu ghẹo kiểu kỉ Phấn Trắng
- Chương 52: "Tình địch" quyết chiến
- Chương 53: Từ thục nữ biến thành lưu manh
- Chương 54: Từ thục nữ biến thành lưu manh (2)
- Chương 55: Tố sa nội y
- Chương 56: Đối thủ giấu mặt
- Chương 57: Kế hoạch thất bại
- Chương 58: Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu
- Chương 59: Chiến ý
- Chương 60: Trò chơi
- Chương 61: Khí phách của người phụ nữ
- Chương 62: Tình địch
- Chương 63: Tôi không phải là Tố Sa Y
- Chương 64: Có hai người chị làm tổng giám đốc
- Chương 65: Rất không chuyên nghiệp
- Chương 66: Giết người diệt khẩu
- Chương 67: Thấu tình đạt lý
- Chương 68: Cháu muốn trao đổi với chú cái này
- Chương 69: Cháu vẫn còn con át chủ bài!
- Chương 70: Một ông chú rất khác
- Chương 71: Chấm dứt
- Chương 72: Người mẹ
- Chương 73: Kỳ tích
- Chương 74: Kết quả cuối cùng
- Chương 75: Lấy một kẻ giết người
- Chương 76: Lo lắng của mẹ
- Chương 77: Dị tượng
- Chương 78: Thù hận
- Chương 79: Khủng hoảng nhân sự
- Chương 80: Năng lực
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91: Người đàn bà tóc vàng
- Chương 92: Trà dùng để giải khát
- Chương 93: Bữa tiệc
- Chương 94: Làm đối thủ của Jonh
- Chương 95: Rượu cũng dùng để giải khát
- Chương 96: Thứ đồ tốt
- Chương 97: Mượn sức
- Chương 98: Thân thế của Jonh
- Chương 99: Nhị ca
- Chương 100: Cái giá phải trả
- Chương 101: Sự ái náy của người đàn ông
- Chương 102: Con riêng
- Chương 103: Ba phó tổng giám đốc
- Chương 104: Mọi việc để tôi lo
- Chương 105: Điền Á Phỉ
- Chương 106: Điền Cậu chủ
- Chương 107: Điền Xem diễn trò
- Chương 108: Tự cầu phúc
- Chương 109: Một dao đó
- Chương 110: Bắt cướp trước tiên phải bắt vua
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Kinh hãi
- Chương 122: Một thương nhân "rất quy củ"
- Chương 123: Chân tướng!
- Chương 124: Cuộc hẹn
- Chương 125: Giới thiệu một cô nàng cho tôi
- Chương 126: Một Hạng Quân khác thường
- Chương 127: Sát khí!
- Chương 128: Những trải nghiệm giống nhau
- Chương 129: Những phụ nữ tham ăn
- Chương 130: Tiếng động dị thường!
- Chương 131: Uy hiếp
- Chương 132: Bản lĩnh
- Chương 133: Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 134: Tạm biệt Nhị ca
- Chương 135: Lưu manh ngoại quốc
- Chương 136: Lo lắng của Hà Tích Phượng
- Chương 137: Đoạn Chính Thiên
- Chương 138: Hiểu lầm
- Chương 139: Gặp mặt
- Chương 140: Hay nói đùa
- Chương 141: Kêu gọi trợ giúp
- Chương 142: Tôi chỉ dùng một người
- Chương 143: Thiếu chủ
- Chương 144: Trưởng phòng La
- Chương 145: Điều động tính tích cực của một người nào đó!
- Chương 146: Kinh hồn bạt vía
- Chương 147: Gây họa rồi
- Chương 148: Cái giá của tán gái
- Chương 149: Như hắn mong muốn
- Chương 150: Thần thánh phương nào
- Chương 151: Con dâu
- Chương 152: PK* người thật!
- Chương 153: Phục thù!
- Chương 154: Tùy ý!
- Chương 155: Nhân phẩm tốt là do bị ép buộc mà thành!
- Chương 156: Lợi dụng sơ hở để sàm sỡ
- Chương 157: Người đẹp Ferrari
- Chương 158: Lại một người phụ nữ xinh đẹp lái xe xịn
- Chương 159: Lễ ký kết hợp đồng (1)
- Chương 160: Lễ ký kết hợp đồng (2)
- Chương 161: Thăm dò
- Chương 162: Người đàn ông ma quỷ
- Chương 163: Anh bạn thấy tôi có tốt không?
- Chương 164: Thiêu thành tro
- Chương 165: Ba người phụ nữ độc thân
- Chương 166: Quan hệ xã hội
- Chương 167: Bóng dáng thân quen
- Chương 168: Một chuyện rất quan trọng
- Chương 169: Chỉ cần tôi là đủ rồi, không cần tới bảo vệ!
- Chương 170: Gia tộc Tiêu thị
- Chương 171: Đạo cao một thước, ma cao một trượng!
- Chương 172: Phục kích
- Chương 173: Chuyện xảy ra trên đường cao tốc
- Chương 174: Tiểu diệp phi đao
- Chương 175: Phi đao, lại thấy phi đao
- Chương 176: Tranh đấu lần thứ hai - không cần
- Chương 177: Ve sầu, bọ ngựa và phượng hoàng
- Chương 178: Tìm kiếm bóng dáng người đàn ông
- Chương 179: Bây giờ vấn đề không phải là có đủ tiền mặt hay không!
- Chương 180: Chẳng phải đó là điều anh đã dạy tôi sao?
- Chương 181: Bình thường và quá kém
- Chương 182: Sững sờ
- Chương 183: Không ngừng cố gắng
- Chương 184: Đây là cha vợ con
- Chương 185: Khiêu khích mãnh nữ
- Chương 186: Như thế mới là con trai ta
- Chương 187: Một mình chiến đấu
- Chương 188: Bạn tốt
- Chương 189: Chỉ cần tác phong không vấn đề
- Chương 190: Sự thật là như thế
- Chương 191: Cùng nhau ăn bữa cơm
- Chương 192: Còng tay
- Chương 193: Đáng ăn mừng
- Chương 194: Tài trợ
- Chương 195: Vì tôi kính trọng ông
- Chương 196: Hai người đàn ông ra mặt
- Chương 197: Cùng loại
- Chương 198: Tao còn ngang bướng hơn bố mày
- Chương 199: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 200: Cô gái không có chút bình tĩnh
- Chương 201: Bất đồng
- Chương 202: Chuyện hấp dẫn
- Chương 203: Giao dịch công bằng
- Chương 204: Đầy tự tin
- Chương 205: Đánh cược
- Chương 206: Đến thủ đô
- Chương 207: Anh chàng này muốn đến đây gây sự thì phải!
- Chương 208: Mùi khói thuốc của chiến tranh!
- Chương 209: Xe quân đội
- Chương 210: Diệp Thành Trù
- Chương 211: Đột nhiên bình yên sau cơn mưa bão!
- Chương 212: Đối mặt
- Chương 213: Em làm sao mà bị thương vậy?
- Chương 214: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (1)
- Chương 215: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (2)
- Chương 216: Em cũng muốn ở cùng với anh
- Chương 217: Trêu nghẹo
- Chương 218: Người hàng xóm tốt bụng
- Chương 219: Hôn anh một cái đi
- Chương 220: Thế giới riêng của hai người
- Chương 221: Con át chủ bài
- Chương 222: Không chỉ có như vậy
- Chương 223: Phương pháp tiêu tiền nhanh và tiện nhất
- Chương 224: Người nào đó
- Chương 225: Anh sẽ phải chịu trách nhiệm
- Chương 226: Cô tự tin thái quá rồi đấy!
- Chương 227: Tinh thần quân nhân
- Chương 228: Bộ mặt thật của Chung Tân Dân
- Chương 229: Tôi không cần một phụ nữ ngốc nghếch
- Chương 230: Thân phận
- Chương 231: Chị trùm
- Chương 232: Mời vào!
- Chương 233: Thời gian sẽ trả lời tất cả!
- Chương 234: Cuộc chiến ác liệt
- Chương 235: Gặp mặt
- Chương 236: Khúc dạo đầu
- Chương 237: Nguy cơ của Thính Vũ Các
- Chương 238: Vấn đề hôn nhân
- Chương 239: Bà mối
- Chương 240: Lựa chọn
- Chương 241: Gặp lại Lý Đan
- Chương 242: Mỹ nam kế
- Chương 243: Có người phụ nữ khác
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252: Bạn online gặp nhau
- Chương 253: Ngươi dám đánh trả cảnh sát!
- Chương 254: Quả nhiên rất giống (1)
- Chương 255: Quả nhiên rất giống (2)
- Chương 256: Thủ đoạn phi thường
- Chương 257: Bắt cóc
- Chương 258: Không thể tưởng tượng nổi!
- Chương 259: Vấn đề nhân lực!
- Chương 260: Gã trai sành điệu!
- Chương 261: Ích kỷ!
- Chương 262: Hôn sự
- Chương 263: Nghĩa khí bạn bè? Hay là…
- Chương 264: Thân thế của Lãnh Nguyệt
- Chương 265: Bí mật ở trong lòng
- Chương 266: Hỏi tội
- Chương 267: Vọng Nguyệt Thiên Tâm
- Chương 268: Cái gì cũng phải có giá của nó
- Chương 269: Miếng ngọc màu xanh thẫm
- Chương 270: Hậu thuẫn
- Chương 271: Tư cách
- Chương 272: Bỏ đi?
- Chương 273: Tin nhắn
- Chương 274
- Chương 275: Kết quả không muốn thấy nhất
- Chương 276: Bí mật
- Chương 277: Hồ sơ
- Chương 278: Bỏ cuộc
- Chương 279: Anh chưa phải là đối thủ của tôi
- Chương 280: Mạng đã định
- Chương 281: Tương tự nhau
- Chương 282: Kế hoạch
- Chương 283: Nhất Lang ca
- Chương 284: Nam nhân gầy
- Chương 285: Khoái cảm báo thù
- Chương 286: Tiểu Lâm Khang Phu
- Chương 287: Sinh mệnh bằng thương phẩm
- Chương 288: Cường thế phục xuất
- Chương 289: Ông mày giờ đây rất rỗi
- Chương 290: Gặp đồng hương ở nơi đất khách quê người
- Chương 291: Tiêu nhị gia tái hiện
- Chương 292: Lời mời cọ sát
- Chương 293: Nhân vật không thể thiếu
- Chương 294: Đến lúc rồi
- Chương 295: Hạ sách
- Chương 296: Hội võ
- Chương 297: Kẻ thù
- Chương 298: Điền Cương Tuấn Trường không bình thường
- Chương 299: Tuyệt chiêu
- Chương 300: Tranh cướp
- Chương 301: Hợp tác
- Chương 302
- Chương 303: Cùng chung kẻ thù
- Chương 304: Hình ảnh gây xúc động
- Chương 305: Lựa chọn khác
- Chương 306: Nhổ cỏ tận gốc
- Chương 307: Gợn sóng
- Chương 308: Nội chiến không liên quan đến tôi
- Chương 309: Thần súng
- Chương 310: Xuất chinh
- Chương 311: Ba nguyện vọng
- Chương 312: Vì bản thân mà nói
- Chương 313: Thẳng thắn
- Chương 314: Khúc dạo đầu đại chiến
- Chương 315: Điền Cương Tín Trường khiêu khích
- Chương 316: Nhiệm vụ mới
- Chương 317: Ở đâu ngã xuống liền ở đó bò lên
- Chương 318: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 319: Đối với nhân dân lao động nước R cũng có yêu mến
- Chương 320: Tế cờ
- Chương 321: Mẹ con gặp mặt
- Chương 322: Khúc dạo đầu của nguy hiểm
- Chương 323: Tử Xuyên sử thượng tối đại điwchs phục kích hành động
- Chương 324: Huỵnh đệ nói chuyện
- Chương 325: Dị biến ở Trân Ni Đảo
- Chương 326: Gặp lại phi đao
- Chương 327: Thay đổi rất nhanh
- Chương 328
- Chương 329: Trận chiến cuối cùng
- Chương 330: The end
- bình luận