Đại Tụng Sư
Chương 40: Chương 40: Phổ Độ Chúng Sinh
Q1 – CHƯƠNG 40: PHỔ ĐỘ CHÚNG SINH
Editor: Luna Huang
Hoa Tử và Nháo nhi cũng ngồi xuống, đều nhìn Trần Lãng.
“Mọi người ở tại nơi này hơn mười ngày, từ ngày đầu tiên Cửu Ngôn cho ta tiền, chỗ ta đã có hơn năm mươi lượng.” Hắn để lên bàn đếm, “Có Cửu Ngôn cho, cũng có Ngân Thủ và Bả Tử cùng với Hoa Tử cho. Tất cả mọi người nói một chút, tiền này quy hoạch thế nào?”
“Tiêu a.” Ngân Thủ nói: “Nên mua cái gì thì mua cái đố, không cần tiết kiệm.”
Trần Lãng bất đắc dĩ nói: “Cửu Ngôn nói rất đúng, các ngươi đều không nhỏ, phải tiết kiệm thú tức phụ, có một cái nhà mới kiên định.”
“Ta không thú, nữ nhân không có ý nghĩa.” Ngân Thủ lắc đầu, “Bả Tử ca đi, hắn lớn tuổi, hẳn là thú tức phụ.”
Bả Tử rũ tròng mắt nhàn nhạt nói: “Ta thú tức phụ, không cần tiền.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiên sinh ghi sổ đi, sổ thu chi ghi lại hết, chờ tiền của chúng ta tích đủ, mới có thể làm chút chuyện khác.”
Mọi người đều nhìn nàng, vẻ mặt chờ mong.
“Làm cái gì?” Nháo nhi hỏi.
Ngân Thủ gật đầu, “Buôn bán sao?? Bằng không mở tụng hành đi?” Lại nói, “Cửu tỷ, ngày hôm trước ở cửa nhà Hoa gia náo một trò, có phải là ngươi hay không. Lúc đó ta bận rộn không xem, nhưng nghe có một Đỗ tiểu ca miệng như hoa nở, cắn đứt hôn sự của hai nhà Liêu Hoa.”
“Cái trước không sai, cái sau không đúng. Ta không làm hư, mà là thành toàn.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Thành toàn nhân duyên và tương lai của ba thanh niên tốt đẹp.”
“Cửu tỷ, ngươi không phải là chưa thi sao, hiện tại có thể lo tụng án rồi a? Có phải tiên sinh trong Tây Nam đặc biệt coi trọng ngươi, phát hiện ngươi là nhân tài hay không?” Hoa Tử vỗ tay, vẻ mặt sùng bái.
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Quên chưa nói với mọi người, ta không ở Tây Nam.” Lúc nói chuyện đưa danh thiếp, “Tam Xích đường, Đỗ Cửu Ngôn!”
Trần Lãng tiếp nhận danh thiếp nhìn, mọi người vẻ mặt mộng, một lúc lâu Nháo nhi hỏi: “Tam Xích đường, có phải rất nhỏ rất nát hay không? Cửu tỷ, Tây Nam không cần ngươi sao, chúng ta tìm bọn họ tính sổ.”
“Lương thiện cần chọn gỗ mà gõ, Tam Xích đường thích hợp với ta hơn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không xem trọng Tây Nam.”
Bả Tử bật cười, nâng ly trà đụng một cái với nàng, “Chúc ngươi sớm ngày bay cao!”
“Chúc cửu tỷ sớm ngày bay cao.” Hoa Tử và Nháo nhi cũng bắt đầu, Trần Lãng và Ngân Thủ cũng cạn ly với nàng.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn tùy tính, nhưng nàng làm việc từ trước đến nay có thứ tự. Nàng nguyện ý nói cho mọi người tình hình gần đây của mình đã rất tốt, cái khác bọn họ không cưỡng cầu không có năng lực can thiệp.
Mọi người lấy trà thay rượu, Đỗ Cửu Ngôn tiếu nạp tất cả, “Hiện tại tiền của tất cả chung vào một chỗ, vẫn chưa thể buôn bán được, cứ như vậy trước đi. Ngân Thủ cũng không cần đi trộm, tìm chút chính sự làm.”
“Ta a?” Ngân Thủ ủ rũ, “Ta cái gì cũng không biết, ngoại trừ trộm không biết cái khác.”
Vọng Thư Uyển.com
Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Chờ cơ hội đi. Gần đây ở nhà theo tiên sinh đọc sách!”
“Ta đọc sách?” Vẻ mặt Ngân Thủ kinh ngạc, “Ta không có năng khiếu này.”
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nhìn hắn không nói lời nào.
“Đọc, ta đọc được chưa.” Ngân Thủ bĩu môi, rũ vai, “Đây là muốn lấy cái mạng già này của ta.”
Hình dạng của hắn thú vị, mọi người để cười, Hoa Tử ôm hắn, nói: “Ngân Thủ ca, cửu tỷ là vì tốt cho ngươi, chỉ có đọc sách biết chữ, mới có thể giỏi, mới có tiền đồ.”
“Chi ngươi biết nhiều.” Ngân Thủ đẩy Hoa Tử ra, nằm lên bàn than thở.
Đúng lúc này, cửa hờ khép bị đẩy ra, Lộ lão tứ một thân mệt mỏi đứng ở cửa, “Tiên sinh, ta đã trở về.”
“Đã ăn cơm chưa, ăn ở đây đi rồi về.” Trần Lãng mời hắn vào, “Đều là hài tử nủa lớn, ngươi không nên câu nệ.”
Lộ lão tứ xua tay, “Ta, ta cũng ăn không vô, không thêm phiền toái cho mọi người.”
Trần Lãng đưa Thiết Ngưu cho hắn ôm, “Ngày mai đưa đến nữa đi, tìm người quan trọng hơn. Ta vẫn là câu nói kia, ngươi sớm báo quan một chút thỉnh quan phủ hỗ trợ.”
Lộ lão tứ đỏ vành mắt hành lễ, xoay người muốn đi.
“Chờ một chút!” Đỗ Cửu Ngôn đi tới cười khanh khách nói: “Lộ đại ca, vừa lúc chúng ta rảnh rỗi, có thể qua nhà ngươi ngồi chút hay không?”
Lộ lão tứ đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, lập tức a một tiếng, chỉa về phía nàng, “Ngươi, ngươi là Đỗ Cửu Ngôn? Ngày hôm trước ta ở cửa nhà Hoa gia thấy ngươi, ngươi là tụng sư?”
“Đúng vậy.” Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn cùng Lộ lão tứ sóng vai đi tới sát vách.
Bả Tử cũng thả chung trà, không nói tiếng nào đi theo.
Nhà của Lộ lão tứ nhỏ hơn bọn hắn, ba gian chính phòng thêm hai gian nhĩ phòng ở hướng đông, trong phòng khách bày cái bàn cũ nát, bên ngoài đều là đồ chơi của trẻ con đặt trên bàn hoặc trên mặt đất.
Đỗ Cửu Ngôn trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra.
Bên trong phòng bày một cái giường một người ngủ, tủ quần áo tựa tường mất nửa cánh cửa, vài kiện y phục nữ nhân treo ở bên trong, đại thể đều là xếp y phục của hài tử.
“Đỗ tiên sinh.” Lộ lão tứ phát hiện Bả Tử đứng ở cửa, hắn có chút sợ, “Người. . .ngươi có thể giúp ta tìm sao?”
Đỗ Cửu Ngôn tựa ở cánh cửa, nhướng mày nhìn hắn, “Ngươi có tiền?”
“Tụng, tụng phí rất đắt sao? Ta không kiện tụng, ta, ta tìm Quế Hương!” Lộ lão tứ cúi thấp đầu, ôm chặt Thiết Ngưu vào trong ngực, “Ta, ta không có tiền, nhưng, nhưng ta có đồ tổ truyền, có thể đưa cho tiên sinh.”
Hắn sợ Đỗ Cửu Ngôn không đáp ứng, “Thực sự, là bảo bối tổ truyền, ta không có dùng gì, nhưng các ngươi là người đọc sách nói không chừng hữu dụng.”
Lúc nói chuyện, ôm Thiết Ngưu đặt lên giường, hắn kéo nửa cánh cửa tủ còn lại ra, khom người lục lọi một trận, lập tức hào hứng chạy đến, đưa đồ trong tay cho nàng.
Một thanh chiết phiến ngoại hình rất thông thường.
“Ngươi xem một chút.” Lộ lão tứ thận trọng mở chiết phiến ra, chỉ vào chữ phía trên, “Cha ta nói đây là lão tổ tông lưu lại. Bài thơ phía trên viết rất hay, trước đây rất nhiều người đọc sách đều từng mượn cây quạt này của ta để đọc.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn cây quạt.
Mặt quạt chỉ giấy Tuyên Thành thông thường, đã ố vàng hiển nhiên thời gian không ngắn, Đỗ Cửu Ngôn nhìn không ra nó đặc biệt chỗ nào.
Nếu như cứ phải nói đặc biệt.
Vậy chỉ có thể là thơ và chữ phía trên. Chữ giản thể cộng thêm một bài《 Tái Biệt Khang Kiều 》.
Ở chỗ này thấy được Từ Chí Ma, với nàng mà nói, thật là một bảo bối.
“Một cây quạt cũ mà thôi.” Thần sắc của Đỗ Cửu Ngôn bình thản, hơi nhìn lướt qua xong thì không nghĩ gì nữa.
Ánh mắt của Lộ lão tứ triệt để ảm đạm, yên lặng thu cây quạt, cười khổ nói: “Ngày mai có thể còn phải làm phiền tiên sinh giúp ta trông chừng Thiết Ngưu, ta, ta phải đi tìm Quế Hương tiếp.”
“Vương Lại là ai của Quế Hương?” Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên hỏi.
Lộ lão tứ biến sắc, nhìn trái phải mà nói, “Biểu ca a, thật, thật là biểu ca.” Dứt lời, len lén lướt qua Bả Tử một mắt.
“Ta vốn muốn làm người tốt việc tốt.” Đỗ Cửu Ngôn mạn bất kinh tâm tiếp nhận cây quạt của hắn, mở quạt, “Nhưng ngươi đến lời nói với người đến giúp đỡ cũng không chịu nói thật, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Ta cũng không phải Bồ Tát, đến phổ độ chúng sinh.”
“Đỗ tiên sinh.” Lộ lão tứ ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi, ngươi nguyện ý giúp ta tìm Quế Hương?”
“Nếu như ngươi nguyện ý hỗ trợ, nhất định có thể tìm được Quế Hương. Ngươi thông minh như vậy, vừa ra tay có thể tìm được.” Lộ lão tứ chờ đợi nhìn hắn.
Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn nhìn, diện vô biểu tình.
Lộ lão tứ rũ đầu, rũ vai như là trái cà phủ sương, không đề được tinh thần, “Đỗ tiên sinh, Vương Lại thật là biểu ca.”
“Được rồi, cây quạt ta thu. Ngày mai hừng đông chúng ta gặp ở cửa, giúp ngươi tìm Quế Hương!” Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn phe phẩy cây quạt đi ra ngoài.
Phía sau Lộ lão tứ phù phù một tiếng quỳ xuống , “Đa tạ Đỗ tiên sinh, đa tạ!”
(Luna: Thế là ta đã đoán sai. Bất quá nhà bốn người, giờ chỉ mới xuất hiện 2 người lại bảo mất tích một người, @@)
—— lời nói ngoài ——.
Vẫn có thể dựa vào để đoán, ha ha. Có thể thấy được não mọi người động rất mạnh, ha ha.