Đại Tụng Sư
Chương 60: Chương 60: Tìm Người Hỏi Người
Q1 – CHƯƠNG 60: TÌM NGƯỜI HỎI NGƯỜI
Editor: Luna Wong
“Có xa lắm không?” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cây du tiền ngẩng đầu nhìn, táng cây che hết ánh mặt trời gai mắt, tiểu lâu Lộ phủ, không hề cách trở đứng ở cách đó không xa.
Tiền Đạo An ngưng mi, đoán chừng nói: “Ít nhất ba mươi trượng đi.”
Lão nhân gia đang cầm quạt quạt dưới cây, cười ha hả hỏi: “Có phải hay không hỏi cự ly của Lộ gia không?”
“Đúng vậy, có người từng đến hỏi sao?” Đỗ Cửu Ngôn lập tức nghĩ tới Thái Trác Như.
Lão nhân gia gật đầu, cười nói: “Mấy ngày hôm trước Thái công tử cũng tới hỏi qua vấn đề này, bất quá hắn không phải suy đoán, mà là mang người từng bước một từ đây đo đến đó.”
“Bao nhiêu?” Thật đúng là đủ nghiêm cẩn.
Lão nhân gia suy nghĩ một chút, trả lời: “Hình như nghe được hai mươi tám trượng lẻ ba bước.”
Một bước một thước, một trượng mười thước.
“Vị Thái công tử này thú vị, hắn làm nhiều chuyện như vậy, cũng có đối tượng hoài nghi, vì sao không tự mình đi tra?” Đậu Vinh Hưng kỳ quái hỏi, “Còn đo đạc ở đây.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn tiểu lâu không nói gì.
“Hư, không nên quấy rầy Cửu Ngôn suy nghĩ.” Tiền Đạo An để Đậu Vinh Hưng câm miệng, bản thân hắn an tĩnh đứng ở một bên.
Qua một lúc lâu, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn không phải là không tra, hắn là không dám tra!”
“Không dám tra?” Đậu Vinh Hưng kinh ngạc, “Ý của ngươi là, hắn sợ người trộm đồ?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Đậu Vinh Hưng, bỗng nhiên nắm mặt của Đậu Vinh Hưng, kéo ra hai bên, “Đậu Vinh Hưng, đầu óc của ngươi dùng để tạo gương mặt xinh đẹp này hết rồi sao?”
Da mặt Đậu Vinh Hưng tuấn tú bị nàng kéo đến thay hình đổi dạng.
“Đau, ô ô…” Đậu Vinh Hưng vỗ tay của Đỗ Cửu Ngôn, vừa quay đầu ngao ô cắn cổ tay của nàng, Đỗ Cửu Ngôn lúc này mới ghét bỏ buông ra.
Đậu Vinh Hưng xoa quai hàm, lên án nói: “Ngươi đây là đố kị ta.”
Giận ghê, hắn cao hơn Đỗ Cửu Ngôn, to hơn Đỗ Cửu Ngôn, vì sao hắn lại bị khi dễ.
“Cửu Ngôn.” Tiền Đạo An thấp giọng nói: “Ý của ngươi là, Thái Trác Như là sợ biết đồ trong rương, nên lúc này mới thỉnh ngươi qua đây.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hắn chính là có ý này.”
“Vậy chúng ta thì sao? Bằng không, vẫn là từ chối đi.” Tiền Đạo An cảm thấy an toàn quan trọng nhất, nếu như vì vậy mà biết chuyện không nên biết, cái được không bù đắp đủ cái mất.
“Hắn sợ, chúng ta lại không dụng.” Đỗ Cửu Ngôn chậm rãi đi tới, nói: “Huống chi, có người tặng tiền cho chúng ta, nào có đạo lý không lấy.”
“… Kế tiếp làm như thế nào?” Tiền Đạo An hỏi.
Noveltown.asia
Đỗ Cửu Ngôn theo đường hẻm trở về Lộ gia, gõ cửa nói với thủ vệ bà tử mở cửa: “Thiếu gia không cùng chi, tên gọi là gì, bình thường sống ở đâu, có biết không?”
Thủ vệ bà tử biết bọn họ là ai, cũng sớm được Thái Trác Như giao phó, lập tức nói: “Tam thiếu gia đại danh Lộ Chinh, biểu tự vẫn là lão thái gia chúng ta đặt, tên Thủ Chính. Ban ngày hắn đều ngủ trong phủ, buổi tối đi ra hoạt động, không phải nghe nhạc ở hồng lâu, thì chính là cũng một đám bằng hữu đi sòng bạc trong Du Tiền thôn.”
Đại Chu cấm chơi bài bạc, tất cả sòng bạc đều mở vào đêm, bình thường đổi địa phương, vì không cho người của quan phủ tìm được.
Kỳ thực muốn tìm tự nhiên có thể tìm tới, nhưng quan phủ lấy tiền làm việc, cũng liền mở một con mắt nhắm một con.
“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, bà tử cười khanh khách tiễn nàng, lại bổ sung một câu, “Đỗ tiên sinh, biểu thiếu gia chúng ta còn nói, nếu như người tới hỏi chuyện của Thủ Chính thiếu gia, thuận tiện nói một câu, nhà hắn ở trong ngõ hẻm đối diện, cửa thứ hai là nó.”
“Biểu thiếu gia các ngươi thật chân thành.” Đỗ Cửu Ngôn tán dương.
Bà tử cười gật đầu, “Phải, biểu thiếu gia chúng ta thông minh lại tri kỷ, hễ hắn đến toàn gia chúng ta cũng rất cao hứng.”
“Người thông minh, tổng có biện pháp để người cao hứng.” Đỗ Cửu Ngôn ly khai Lộ phủ, ba người đi trở về, đi phân nửa, nàng nói: “Các ngươi về trước đi, ta đi nha môn làm ít chuyện.”
Tiền Đạo An muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút lôi kéo Đậu Vinh Hưng đi.
Đỗ Cửu Ngôn không có lập tức gặp Bả Tử, mà là gặp tám bộ khoái đều cởi trần đánh nước trong giếng tắm ở trong viện tử, ầm ỉ nói chuyện.
Nàng đứng ở cửa, phóng nhãn nhìn lại, đều là thấy cánh tay mông đít của nam nhân.
Nàng và viện tử của Tiêu Tam. Bát tự không hợp, đến hai lần, đều có thể thấy nam nhân tắm.
Tựa ở cửa, nhìn trời, bỗng nhiên có người sau lưng nói: “Ngày hôm nay trái lại tự giác?”
“Đầy mỡ!” Đỗ Cửu Ngôn quan sát Bả Tử một mắt, hắn quần áo nón nảy chỉnh tề, hiển nhiên là không có tắm giống như mọi người, nàng bĩu môi, nói: “Ban sai trở về người toàn mồ hôi, sao ngươi không tắm?”
Trong ánh mắt Bả Tử xẹt qua tiếu ý, nhàn nhạt nói: “Sợ bị ngươi nói đầy mỡ.”
“Vậy cũng phải.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ bên ngoài, hai người đứng ở dưới bóng cây, nàng hỏi: “Ngươi biết bắn tên không?”
Bả Tử khẽ run, gật đầu, “Biết! Muốn học bắn tên?”
“Có thể bắn bao xa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời: “Người thường lực cánh tay năm mươi bước, nhưng nếu là ta, tám mươi bước. Nếu thuận gió một trăm bước cũng có thể.”
“Còn ta?” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi hỏi.
Bả Tử nhíu mày, quan sát cánh tay nhỏ của nàng một mắt, ghét bỏ nói: “Nếu ngươi có thể bắn, nhiều nhất ba mươi bước! Giả sử sau luyện tập, cũng nhiều nhất năm mươi bước.”
Lực lượng của nữ tử, và nam tử vẫn có khác nhau.
“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn xua tay đi, “Nên tắm thì phải tắm, hôi chết.”
Noveltown.asia
Bả Tử ngưng mi, cầm y phục lên ngửi, cũng không hôi, hắn mặc dù không có cỡi hết tắm, nhưng vẫn là có lâu chùi thay đổi y phục ở trong phòng.
Hắn quay về viện tử, vẫn là múc nước cọ rửa một hồi.
Buổi chiều Đỗ Cửu Ngôn về nhà ngủ một giấc, mãi cho đến bầu trời tối đen ăn cơm xong, mới lôi kéo Ngân Thủ đi ra.
“Cửu ca, ngươi rốt cuộc biết chỗ tốt của ta rồi. Ngày hôm nay có chuyện gì cần ta xuất mã?” Ngân Thủ cười hì hì theo nàng.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mang ta đi sòng bạc Du Tiền thôn.”
“Ngươi muốn đỏ đen?” Ngân Thủ nhỏ giọng nói: “Bên kia không được, Trang gia mở đen lắm, đi vào mười lần đánh cuộc chín lần thua.”
Đỗ Cửu Ngôn giơ giơ túi tiền trong tay, “Mười lượng, thua thì ra.”
“Không đủ một lần.” Ngân Thủ mang theo quẹo trái quẹo phải vào Du Tiền thôn, trong thôn vừa chui tới chui lui, cuối cùng vào một viện tử, phía tây viện tử có cái nhà xí, hôi thối ruồi bay loạn, nhưng vào nhà xí, bên trong còn có cửa, đẩy cửa ra, đi xuống dưới một đoạn lên thang, liền thấy sòng bạc trong truyền thuyết.
Một gian phòng rất rộng, không có cửa sổ, bên trong cây đuốc và ngọn đèn treo trên tường, trước hơn mười cái bàn, số người đứng đầy.
Tiêng thét to, tiếng mắng, còn có tiếng khóc tang.
Phi thường náo nhiệt.
“Đây là bài cửu, bên kia tài xỉu, bên kia ném thẻ vào bình rượu, bên kia. . .” Ngân Thủ giới thiệu cho nàng, lỗ tai của Đỗ Cửu Ngôn đang nghe, ánh mắt tìm chung quanh, Ngân Thủ nhìn nghi hoặc, hỏi: “Ngươi tới tìm người?”
“Ân. Tìm một niên thiếu tên Lộ Thủ Chính, mười bốn tuổi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Ngân Thủ hắc một tiếng, “Ngươi không nói sớm. Hắn ai mà không biết a!” Lúc nói chuyện tay vừa nhấc, trong đám người chơi ném thẻ vào bình rượu, “Thiếu niên mặc trực xuyết chu hồng sắc chính là hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn theo ánh mắt nhìn, liền thấy thiếu niên kia, thật cao gầy teo, hắn đang cầm một mũi tên, đứng ở ngoài dây, nhắm kỹ vào trong bình sứ.
Lạch cạch một tiếng, tên rơi ở bên ngoài, niên thiếu tức giận một cước đá trên người tùy tùng ở bên cạnh.
Sai vặt tráng kiện, hàm hàm không sợ đau, bị đá cũng toét miệng cười.
“Lộ Thủ Chính, ngươi thua a.” Hai bên trái phải có người la hét, cười khẩy nói: “Đưa tiền, lần này là mười lượng!”
Lộ Thủ Chính sờ sờ trên người, lại từ trên người tùy tùng sờ sờ, mắng: “Ngày mai đưa, lão tử hôm nay không có mang đủ tiền.”
“Ngày mai sẽ là hai mươi lượng.” Người nọ la hét nói: “Ngươi nhà có tiền như thế, lão tử phải thu chút lợi tức mới được.”
Lộ Thủ Chính phi một cái, xoay người diêu diêu bãi bãi đi ra ngoài, tráng tráng tùy tùng kia đi theo phía sau hắn, hai người ra sòng bạc. . .
Đỗ Cửu Ngôn theo ở phía sau.
Đoàn người trước sau ra Du Tiền thôn, niên thiếu đi tới, hình như phát hiện có người theo mình, bỗng nhiên quay đầu lại!
—— lời nói ngoài ——
Báo trước một chút, ngày mai có hoạt động, xem xong văn ngày mai xem lời nói ngoài nha. Hắc hắc!