Đàn Anh, Tha Mạng! Xin Đừng Kéo Váy Em - Chương 5: Nó cầm tay em, tôi còn chưa bao giờ chạm vào tay em

Đàn Anh, Tha Mạng! Xin Đừng Kéo Váy Em Chương 5: Nó cầm tay em, tôi còn chưa bao giờ chạm vào tay em
Mục Tuấn Sâm đã nán lại với tôi trước khi đi, nếu có ai đến nói chuyện cùng tôi hay là rủ tôi uống rượu, chỉ cần tôi không muốn thì có thể không trả lời.

Bởi vậy, tôi chọn cách phớt lờ đi và cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc váy da mỏng.

Cái váy này hơi chật, cấu tạo cơ thể của nam và nữ khác nhau, lúc đầu tôi thực sự lo lắng có thể nhìn ra điểm gì khác thường về hình dáng hay không.

Nhưng mà, đêm nay, tôi thỉnh thoảng dán mắt vào nó, mỗi lần vậy tôi đều thất vọng, phát hiện ra không có gì khác thường.

"Tôi biết chắc mấy người hôn giả thôi, em, em bao nhiêu tuổi rồi? Em tên gì?" Đầu đinh nhích người về phía tôi. "Em khí chất đặc biệt như vậy... Sao chả nói câu nào? Không nói chuyện thì thôi, thế uống rượu? Nể mặt tôi uống một ly nhé? Tôi rót cho em."

Dưới váy bố mày cũng một con chim hai trái trứng như mày thôi, khí chất đương nhiên đặc biệt.

Mặc dù không phải con gái thật, ngồi gần đàn ông một chút cũng chẳng có gì, nhưng chỉ đơn giản là không ưa cậu ta cho lắm, tôi xích ra ngồi bên kia.

"Trương Kế Cương, mày định làm gì? Bạn gái đầu tiên, mối tình đầu của thằng Sâm đấy, biết không? Lát nữa thằng Sâm quay lại thấy mày đang cua bồ nó, coi nó có đập mày không!"

Có người để ý đến phía chúng tôi, nhắc nhở Trương đầu đinh.

"Bạn gái gì chứ, lừa gạt lừa gạt." Cậu ta bực mình nói, rót một ly rượu, đưa cho tôi, giọng điệu trở thành lấy lòng. "Em uống một ly đi, uống ngon lắm."

Uống ngon lắm?

Tôi liếc nhìn thứ chất lỏng trong ly rượu, ngửi thấy được một mùi vị ngọt ngào.

"Chưa uống bao giờ à? Ngọt thật mà, không lừa em đâu, thử xem?" Cậu ta vẫn vô cùng cố chấp.

Lòng hiếu kì thúc đẩy tôi nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm, phát hiện ra đúng là ngọt thật, có hương vị ngọt ngào như hồng trà. Sau đó tôi uống gần hết ly dưới ánh nhìn chòng chọc của cậu ta.

"Ngọt phải không? Tôi, tôi không có lừa em."

Khi cậu ta đang nói chuyện, tôi cảm nhận được có thứ gì đó nóng ran phủ lên mu bàn tay mình. Vừa cúi đầu nhìn xuống, là tay cậu ta, đã nắm lấy tay tôi.

Cậu ta nắm tay tôi làm cái gì?

Còn đang nghi hoặc, sau lưng có ai đó đang tới gần.

"Trương Kế Cương, con mẹ mày!"

Mục Tuấn Sâm ở đằng sau tôi vươn tay túm chặt lấy cổ áo Trương Kế Cương tung một đấm.

Các bạn học cấp 2 tụ tập lại khi cuộc hỗn chiến giữa hắn và Trương Kế Cương chấm dứt. Trương Kế Cương bị đánh đến mặt mũi bầm dập biến dạng.

"Nó cho em uống bao nhiêu?"

Mục Tuấn Sâm kéo tôi đến toilet, chính giữa là bồn rửa tay cho nam nữ dùng chung. Hắn cúi đầu, vốc nước rửa mặt.

"Một ly..." Tôi có cảm giác giống như mình không nên uống ly rượu kia.

"Rửa tay đi." Mục Tuấn Sâm lau mặt, nói với tôi.

"Hả?" Tay tôi có bẩn đâu...

"Nó cầm tay em..."

Mục Tuấn Sâm bất mãn lầm bầm.

Tôi không hiểu gì nhưng cũng rửa sạch tay.

Mục Tuấn Sâm cùng tôi ngồi xe trở về huyện. Trên đường về, hai người ngồi ở ghế sau đều không nói tiếng nào. Mỗi người dựa vào một cửa xe ô tô, chính giữa còn cách ra một khoảng đủ cho một người.

Tôi không biết phải nói gì, Mục Tuấn Sâm rõ ràng tâm trạng đang rất tệ.

Vậy hắn có còn đưa tôi tiền thưởng không, tôi hơi lo lắng.

Đột nhiên, Mục Tuấn Sâm bên kia gây tiếng sột soạt, khi tôi quay đầu lại, phát hiện hắn đã ngồi gần đây.

"Dây an toàn chưa thắt." Hắn mặt không biểu cảm thắt dây an toàn cho tôi, rồi cũng thản nhiên ngồi bên cạnh, không nói gì.

Cảm giác bây giờ chưa phải lúc thích hợp để hỏi về tiền thưởng, nên tôi cũng chọn cách im lặng. Tính toán đợi lát nữa đến huyện, lúc xuống xe mặc kệ như thế nào đều phải hỏi.

Trong xe vô cùng tĩnh lặng, nghe được cả tiếng bánh xe lăn trên đường. Xe đang đi trên một con dốc thoai thoải, với hai bên là đồng ruộng bát ngát. Ánh đèn xe thưa thớt phía trước đang chuyển động chầm chậm trên con đường cái.

"Tôi còn chưa bao giờ chạm vào tay em..." Mục Tuấn Sâm đột nhiên trong xe tĩnh lặng nhẹ nhàng nói một câu.

Qua hai giây, tôi mới nhận ra hắn đang nói gì.

"Anh thích cầm tay người khác à?" Tôi nhỏ giọng hỏi hắn, vừa nghĩ đến tiền thưởng kia, đưa tay ra. "Đây, cho anh cầm một lúc nhé?"

Mục Tuấn Sâm ngơ ngác nhìn tôi. Một lúc sau, yết hầu hắn lên xuống hai lần, ở trong thân xe nhẹ nhàng chậm chạp lắc lư và nắm lấy tay tôi. Đôi mắt ánh lên tia sáng giống như những vì sao. Bàn tay lớn, ấm áp, gần như bao trọn bàn tay tôi vào lòng bàn tay hắn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận