Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ - Chương 44: Mỹ thực

Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ Chương 44: Mỹ thực
Trên sân khấu của Oanh Chuyển quán, vở hài kịch do Liên Châu Phường diễn đang đến hồi cao trào.

Vai hề vẽ mũi trắng ngồi xổm giả làm người lùn, sau khi bị lừa thì đấm ngực dậm chân khiến mọi người được trận cười lớn. Ngay cả mấy đứa Vương Hi đang ở trên lầu cũng bị con hát đó thu hút sự chú ý, tiếng nói chuyện nhỏ dần, ánh mắt tập chung vào gã, cùng mọi người bên dưới xem trò vui.

Riêng Lục Linh còn nhỏ, ham những thứ đẹp đẽ nên chỉ cười một cái rồi thôi, chẳng mấy chốc đã thấy nhàm chán. Muội ấy khẽ giật góc áo của Vương Hi, tò mò hỏi:

- Sao tỷ nấu được nhiều món ngon thế?

Những nhà như bọn nàng ấy à, thật sự không mong bọn nàng xuống bếp nấu ngon, chỉ cần nắm được những thứ căn bản để dùng khi cần là tốt lắm rồi. Nhưng Vương Hi lại có thể nói tỉ mỉ bất cứ món ăn nào, chứng tỏ đã phải rèn luyện rất chăm chỉ.

Mà thế thì lại không giống bình thường.

Vương Hi thấy con hát kia diễn không tệ, song nội dung lại không có gì đặc sắc. Mặc dù biết diễn ở phủ đệ quyền quý phải cầu toàn, nhưng sau khi tiếng cười qua đi, nàng vẫn không khỏi thất vọng. Giờ Lục Linh hỏi nàng, nàng lập tức quay sang tiếp chuyện:

- Có lần ông sơ nhà tỷ ra ngoài làm ăn gặp mưa lớn, phải tránh trong miếu, tuy trên người có rất nhiều vàng bạc, cũng có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nhưng chẳng mấy ai biết chế biến. Ông sơ trải qua kiếp nạn, về nhà đã bắt con cháu trước khi ra ngoài phải học được cách làm mấy món mặn, ngọt linh tinh. Nhờ vậy mà ông cố nhà tỷ phát hiện mình khá có thiên phú trong việc nấu nướng, kéo theo ông nội tỷ cũng rất thích mỹ thực. Tỷ mưa dầm thấm lâu nên học được cách nấu của rất nhiều món.

Còn có một chuyện nàng không kể cho Lục Linh biết. Đó là ông cố của nàng mở một tửu lâu vang danh, và hiện tại đã thành sản nghiệp kiếm lời bậc nhất nhà nàng.

Lục Linh nghe xong trợn mắt há mồm, thán phục nói:

- Bảo sao nhà tỷ có thể làm lớn như vậy! Bà nội muội nói, người giỏi đều sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, xem nghịch cảnh như đá mài dao. Ông bà nhà tỷ chỉ vì không thể nấu ăn được mà muốn con cháu phải biết nấu ăn, rèn luyện bản lãnh trước khi ra ngoài. Đó thật sự lợi hại.

Ôi, tiểu cô nương này khéo ăn nói quá! Mà khi nói chuyện, ánh mắt kia trong veo, nhìn thôi cũng đủ khiến người đối diện cảm nhận được sự chân thành.

Vương Hi càng quý muội ấy hơn, nói:

- Muội còn thích ăn gì? Cuối tháng Sáu này là có thể chuyển vào Liễu Ấm viên ở rồi. Kinh thành tháng Bảy có gì ngon nhất nhỉ? Đấy là mùa cá khoai được đưa ra thị trường, còn có nhím biển cũng rất béo ngậy. Nhưng chắc là muội không quen ăn nhím biển đâu. Người phương Bắc bọn muội thích ăn sủi cảo. Muội từng ăn sủi cảo nhân cá thu chưa? Tháng Bảy cũng là lúc cá thu được đưa ra thị trường. Khi nào muội qua chơi, tỷ sẽ làm sủi cảo nhân cá thu cho muội, hoặc là cá thu hấp cũng được.

Chỉ bằng những câu này cũng đủ biết nàng ăn ngon thế nào.

Đừng nói là Lục Linh, mà ngay đến Ngô Nhị tiểu thư nghe loáng thoáng cũng phải ứa nước miếng.

Tỷ ấy hỏi:

- Cá thu còn có thể làm nhân sủi cảo ư? Tanh lắm phải không?

Vương Hi cười đáp:

- Cá thu làm nhân sủi cảo là cách ăn của vùng Giao Đông*. Còn về chuyện tanh hay không thì phải tùy vào khẩu vị mỗi người, như muội cảm thấy thịt dê rất mùi nhưng mọi người lại thích ăn đó.

Bán đảo Giao Đông, Sơn Đông, Trung Quốc. Đọc tại trang chính chủ Wattpad uyenchap210

Ngô Nhị tiểu thư chẳng buồn xem hát nữa, quay sang nói chuyện ăn uống với Vương Hi luôn:

- Sao thịt dê lại mùi được, chắc là muội không ăn đúng nơi rồi. Người phương Bắc chúng tỷ thích ăn thịt dê của Hà Sáo, bỏ thêm ít muối lên đĩa dê luộc là ngon không tả nổi.

Quả nhiên nhà Thanh Bình Hầu thích ẩm thực vùng Tây Bắc.

Vương Hi cười bảo:

- Phủ nhà tỷ mở tiệc, món sở trường chắc chắn là thịt dê luộc, thịt dê xé tay, thịt dê nướng đúng không?

Ngô Nhị tiểu thư trừng mắt, nói:

- Muội đừng xem thường nhà tỷ. Món đỉnh nhất nhà tỷ chính là mỳ du bát xả.

- Vẫn là món ăn vùng Tây Bắc. - Vương Hi cười ha ha, hiếm lắm mới có cơ hội được thoải mái, không cần lo người khác phật lòng, hoặc là gió mới thổi, cỏ mới lay thôi họ đã tức giận.

Ngô Nhị tiểu thư cười ha hả, không bận lòng trước lời bông đùa của Vương Hi.

Vương Hi rất muốn ôm chầm lấy Lục Linh rồi hôn một cái. Tiểu cô nương này đã giới thiệu cho nàng một người bạn thật tuyệt vời.

Ngô Nhị tiểu thư gợi ý:

- Hay tháng Mười muội mở tiệc thưởng hoa đi? Đó là mùa cua. Muội sành ăn như vậy, chắc chắn đã ăn qua không chỉ một loại. Tỷ nghe phu tử dạy học của mình kể, cua mỗi miền có một hương vị riêng nên tỷ rất muốn thử xem rốt cuộc là có gì khác.

Vương Hi sảng khoái nhận lời.

Kịch hài trên sân khấu đã hạ màn. Lê Hoa Ban bắt đầu hát "Tứ Lang thăm mẹ".

Không còn tiếng chiêng trống ồn ào, tiếng của bọn nàng bỗng trở nên to hơn.

Thường Kha nói:

- Thôi đừng mở tiệc thưởng hoa làm gì. Rồi đến lúc đó có mời Thi biểu tỷ không?

Thiếu nước nói thẳng là có Thi Châu thì sẽ mất vui.

Mấy người bắt đầu bàn bạc mời khách thế nào? Khi nào mời?

Vai Tứ Lang mặc áo giáp trụ cắm cờ, đi giày độn đế bước lên sân khấu. Giọng hát trong ve vừa cất lên, các cô nương lập tức bị thu hút.

Thường Kha kích động hỏi:

- Tiểu Vinh Hỉ của Lê Hoa Ban đấy ư?

Lục Linh đáp:

- Y đấy. Giờ Vinh Hỉ không hát nữa, bảo là đã có tuổi, giọng không còn hay.

Ngô Nhị tiểu thư nói:

- Tỷ còn nhớ lúc y mười hai, mười ba tuổi lên hát, môi hồng răng trắng, đẹp như tranh treo tết. Y năm nay hai mươi mốt, hai mươi hai rồi nhỉ? Đúng độ hát vai võ sinh.

Lục Linh nói:

- Giờ y cũng rất đẹp, dáng người không cao, song lại thon thả, nước da thì cực kỳ nõn nà. Trong tiệc mừng thọ của mình, Đại trưởng công chúa Lâm An còn đặc biệt gọi y tới nói chuyện. Thấy mắt y long lanh sáng ngời, Đại trưởng công chúa Lâm An còn phải khen. Y nói là y luyện nhìn tú cầu từ nhỏ, lâu dần mới được đôi mắt này. Muội về nhà cũng học theo, nhưng mới được mấy bữa đã theo bà nội đi dự tiệc phủ Khánh Vân Hâu, thế là chuyện này cũng quên luôn.

Muội ấy nói xong thì ngượng ngùng cười cười.

Ngô Nhị tiểu thư cười to, hỏi:

- Muội tìm được trò vui khác đúng không?

Lục Linh không phủ nhận, cười hì hì đáp:

- Bạc Minh Nguyệt nói huynh ấy có thể dạy mèo con chúc tết, muội cũng muốn dạy Hoàn Tử nhà mình chúc tết.

Mọi người bật cười.

Vú hầu do Thúy Cô phái đến lên tiếp nước cho các nàng.

Tiểu Vinh Hỉ đấu võ một trận, động tác cực kỳ mau gọn, rất có phong thái của người lành nghề.

Vương Hi không thể không bật thốt khen hay, thậm chí còn ló người ra xem.

Ngô Nhị tiểu thư kéo nàng lại, đặt vào tay nàng một vật gì đó và nói:

- Muội dùng cái này này! Mà muội từng dùng kính thiên lí chưa? Tuyệt đối đừng để người khác phát hiện đấy.

Vương Hi nhận lấy và xem. Cái này nhẹ hơn kính thiên lí của nàng, có thể thu ngắn lại rồi cất trong túi, đương nhiên tầm nhìn cũng rất có hạn.

Nhưng có còn hơn không. Vương Hi mỉm cười cảm ơn.

Lục Linh nói:

- Trúc tỷ tỷ có đồ tốt mà không nói với muội.

Ngô Nhị tiểu thư cười nói:

- Không phải vì tỷ sợ muội rêu rao cho mọi người đều biết à? Tỷ lén lấy của Thất ca nhà tỷ đấy. Nó là đồ hải ngoại, rất khó kiếm. Thất ca nhà tỷ phải đổi Cẩm Xuân đao quý báu của mình với Lạc Nhị ca, bình thường huynh ấy không nỡ cho người khác nhìn một chút đâu.

Vương Hi sửng sốt.

Liệu đây có phải là kính thiên lí mà Trần Lạc dùng? Và nếu đúng là cái này thì chắc chắn chàng không thể thấy mình.

Nàng vội hỏi:

- Thất ca nhà tỷ có cái kính thiên lí này khi nào thế?

Ngô Nhị tiểu thư cười đáp:

- Chắc hơn nửa năm trước! Huynh ấy đang lén lút lau kinh thì bị tỷ phát hiện. Tỷ nhân lúc huynh ấy không chú ý đã lấy đi, vừa hay hôm nay có thể thử xem có nhìn rõ mọi thứ như huynh ấy nói không.

Nói cách khác, trong tay Trần Lạc không chỉ có một cái kính thiên lí, mà có khi chàng còn có cái giống cái của Đại ca, có thể nhìn rất xa.

Vương Hi thầm mắng Trần Lạc mấy câu trong bụng.

Cái kính thiên lí trong tay này cũng chẳng phải đồ mới lạ gì với nàng, nhưng Ngô Nhị tiểu thư đã đưa nó cho nàng đầu tiên, nàng xem qua Tiểu Vinh Hỉ trông như thế nào rồi mau đưa cho người khác thôi. Ấy thế mà, qua kính thiến lí, nàng lại thấy được bóng dáng của Thanh Trù.

Tại sao lại không có Hồng Trù? Vương Hi nhíu mày, nhanh chóng bình tĩnh lại rồi xoay người trả kính thiên lí cho Ngô Nhị tiểu thư:

- Mỗi người chúng ta nhìn một lúc.

Bạn bè chơi với nhau phải chiều theo nhau, nhường nhịn nhau. Ngô Nhị tiểu thư cũng cảm thấy Lục Linh đã giới thiệu cho mình một người bạn tốt, thế nên đã đưa luôn cho Lục Linh, còn chỉ cách dùng giúp muội ấy.

Cảnh trong mắt đột nhiên phóng đại khiến người lần đầu dùng kính thiên lí như Lục Linh phải bất ngờ thốt lên, lập tức đưa kính thiên lí cho Thường Kha:

- Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn kìa! Hay chưa kìa!

Một cô nương như vậy, Thường Kha nào có thể không thích? Nhưng nàng cũng giống như Vương Hi nên chỉ cười nói cảm ơn, song vẫn bị Lục Linh kéo đến cửa sổ bên cạnh.

Vương Hi cũng đứng ở cửa sổ bên cạnh. Biết Thanh Trù đang ngồi nói chuyện với các vú hầu ở dưới, nàng bèn nói với Ngô Nhị tiểu thư:

- Muội thấy a hoàn của mình đang tìm, để muội xuống xem là chuyện gì rồi lên ngay ạ!

Mấy người đang chơi thiên lý kính, nghe vậy chỉ "ừ ừ" hai cài, còn không quay sang xem nàng thế nào.

Vương Hi đi xuống lầu, thấy Thanh Trù ngoài mặt tươi cười nhưng trong mắt lại ánh lên sự lo lắng,

Vương Hi chào vú hầu kìa rồi dẫn Thanh Trù sang gốc hòe bên cạnh nói chuyện.

- Nô tì nghe bảo Hồng Trù đi tìm nô tì, nhưng nô tì không gặp được nó. - Thanh Trù lo lắng kể. - Nô tì tìm một vòng mà vẫn không tìm được nó. Còn những chỗ khác, nô tì không dám tự ý đi vào, sợ gây phiền phức cho tiểu thư.

Vương Hi đã liệu trước chuyện này. Nàng hỏi Thanh Trù:

- Sao người đi lâu như vậy? Có gặp phải phiền phức gì không?

Thanh Trù lắc đầu, thưa:

- Quả thật là có việc phiền phức ạ —— Nô tì sợ bị phát hiện và để tiết kiệm thời gian nên đã đi thẳng đến Lộc Minh hiên. Ai ngờ Lộc Minh Hiên lại được canh gác tầng trong tầng ngoài, khắp nơi đều là hộ vệ. Nô tì sợ đánh cỏ động rắn, vì vậy đã trốn một lúc lâu trên xà ngang của lương đình, chờ những ám vệ kia rời khỏi mới đến rừng trúc. - Thế rồi hai má nàng ửng hồng, kích động nói. - Không ai phát hiện hết ạ. Nô tì rút thanh đao kia rồi vứt sang Liễu Ấm viên như lời tiểu thư dặn. Thêm nữa, nô tì sợ thợ xây bên kia vô tình phát hiện nên đã trèo tường qua, chôn xong thanh đao rồi mới quay lại đây.

Vương Hi nhìn xuống giày của Thanh Trù. Đế giày rất sạch.

Thanh Trù thưa:

- Nô tì đã xử lí hết, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện ạ.

Nhưng cớ gì Lộc Minh Hiên lại có nhiều hộ vệ như vậy?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận