Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ - Chương 53

Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ Chương 53
Edit: uyenchap210

Vương Hi nghĩ vậy liền bình tĩnh lại.

May thay, bất kể ai ưng Vương Hi thì cũng không có chuyện thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu sẽ làm mai cho người ta vào lúc này, kiểu gì cũng phải sau khi thọ yến của Trưởng công chúa Bảo Khánh kết thúc, rồi tìm một cơ hội chính thức đến chơi phủ Vĩnh Thành Hầu, đánh giá thái độ đằng gái.

Chuyện này nói đùa vài câu rồi tạm gác lại. Vương Hi cũng giả bộ không biết, theo lưng thái phu nhân xã giao một vòng, sau đó đi chúc thọ Trưởng công chúa.

Dù phủ Vĩnh Thành Hầu được sắp xếp trong nhóm thứ nhất, nhưng nhìn những người họ kết giao cũng đủ biết, chưa so đến phủ Giang Xuyên Bá ít người, mà mới tính đến phủ Tương Dương Hầu thôi đã quá không bằng người ta.

Xem ra, vị thế của phủ Vĩnh Thành Hầu được yên ổn trong chốn quan trường hoàn toàn là dựa vào nam đinh. Mà Vĩnh Thành Hầu có thể ngồi vào một ghế trong phủ Đô đốc Ngũ quân là dựa vào thánh ân. Cái này tựa như đàn bà dùng sắc hầu người, không bền vững đã đành, nhỡ đâu xa cơ lỡ vận thì ngay đến một người giúp đỡ thật lòng cũng không có.

Quá nguy hiểm!

Vương Hi nghĩ mà càng cảm thấy kinh thành không phải chốn có thể ở lâu. Nếu trước khi đến tết, nàng về được Tứ Xuyên thì không gì tốt bằng.

Trưởng công chúa Bảo Khánh đang ngồi trên giường La Hán. Bà đã đổi sang một bộ đỏ rực dệt kim, đội mũ phượng mà chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách mang.

Hai bên có Thanh Cô và Thúy Cô đứng hầu.

Lúc Vương Hi bước vào chúc thọ, không biết là bà quá phóng khoáng hay còn ý gì khác mà cười cười với Vương Hi. Nụ cười khiến Vương Hi run sợ. Ngay cả khi đã kết thúc tiệc tối, nàng bám sát thái phu nhân phủ Vĩnh Thành Hầu, rời khỏi phủ Trưởng công chúa mà tim vẫn không thôi đập nhanh.

Nàng phát hiện Trưởng công chúa Bảo Khánh và Trần Lạc không hổ là mẫu tử, đều có năng lực khiến người ta bất an.

Chỉ là khi nàng lên kiệu thì bị Thường Kha kéo tay áo, hơn nữa còn nhắn nàng:

- Lát về phủ chúng ta nói chuyện.

Theo lễ, các nàng về phủ là phải đi vấn an thái phu nhân đầu tiên, rồi mới được về phòng mình nghỉ ngơi. Vương Hi đoán Thường Kha có chuyện muốn nói cho mình nên khẽ gật đầu đồng ý.

Lúc đến vấn an thái phu nhân, thái phu nhân cũng rất mệt nên không giữ bọn nàng lại, hối mọi người về nghỉ sớm, và hơn nữa còn miễn vấn an sớm mai:

- Nay mọi người đều mệt mỏi, tối về nghỉ sớm đi. Mùng một tháng Năm là sinh thần của Hầu phu nhân phủ Tương Dương Hầu, nhà họ chỉ mời mấy nhà thân thiết thôi. Các cháu nhớ chuẩn bị váy áo trang sức để đi dự thọ yến. Mà mười bốn tháng Năm này là đại thọ sáu mươi của cụ nhà họ Hàn, mấy đứa là hàng con cháu cũng phải đến góp vui.

Thế là thế nào? Bắt đầu chuỗi ngày xã giao? Nhưng mà sao lại có cả cụ nhà họ Hàn?

Họ Hàn mà còn là thông gia thì chắc là nhà vợ của Thường Tam gia, Thiêm sự Mật Vân Vệ - Hàn Lâm.

Nhưng nhà họ ở tận Mật Vân vệ đấy! Không lẽ bọn nàng phải cực khổ ngồi xe đến Mật Vân vệ?

Vương Hi không định đi.

Cơ mà nàng thông minh nên sẽ không nói ra lúc này, hơn nữa chuyện lại chưa rõ ràng. Mọi người cũng không nói gì, chỉ mỉm cười tạ ơn thái phu nhân rồi nối đuôi nhau ra khỏi Ngọc Xuân Đường.

Vương Hi và Thường Kha chung đường về. Ai ngờ Phan tiểu thư hay đi với Thường Nghiên nay lại đi cùng theo, thành ra Vương Hi và Thường Kha không thể nói chuyện riêng.

Thường Kha vô thức nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm đắc tội với Phan tiểu thư, nói ngay khi đến Tình Tuyết Viên:

- Đêm nay, muội có hẹn ở lại với Vương biểu muội...

Ý bảo Phan tiểu thư về một mình.

Phan tiểu thư là người tinh tế, lập tức đáp:

- Vậy tỷ về trước. - Hơn nữa còn hỏi Thường Kha có cần mình chuyển lời cho vú hầu trong phòng Thường Kha không.

Trong phòng các tiểu thư chưa xuất giá luôn có vú hầu quản gia coi sóc.

Thường Kha cảm ơn, kêu hai a hoàn bên cạnh về lấy đồ cá nhân của mình rồi cùng Vương Hi vào Tình Tuyết Viên.

Tỷ ấy vừa bước vào cổng đã không nhịn được kéo Vương Hi, nói nhỏ:

- Muội biết thái phủ nhân phủ Tương Dương Hầu muốn làm mai cho muội với công tử nhà ai không? Là đường huynh của Lục tiểu thư phủ Khánh Vân Hầu, công tử nhỏ tuổi nhất của Bạc gia, Bạc Minh Nguyệt đấy!

- Tỷ nói gì? - Vương Hi đứng hình, không tin vào tai mình. - Tỷ không nghe lầm chứ? Bạc Minh Nguyệt của phủ Khánh Vân Hầu á?

Nhưng nghe đồn hắn là giọt máu đầu tim của thái phu nhân phủ Khánh Vân Hầu mà.

Loại công tử được nuôi trong hũ mật, được trưởng bối nâng niu như hắn còn cảm thấy trên đời này có cô nương xứng với hắn ư? Thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu có não không vậy? Sao lại nghĩ đến chuyện mai mối cho nàng với Bạc Minh Nguyệt? Bà ta không sợ làm mai không thành lại thành ra kết một đống thù à?

Thường Kha vội la lên:

- Than ôi, muội biết gì không? Bạc Minh Nguyệt người ta nói: "Nếu luận gia thế, nhà nào có thể vượt mặt được phủ Khánh Vân Hầu bọn họ! Môn đăng hộ đối là thứ không tồn tại. Hắn muốn lấy thê tử thì đó phải là một tuyệt sắc giai nhân." Chắc chắn là thái phu nhân phủ Tương Dương hầu thấy muội đẹp nên nổi hứng làm mai. Mà có khi bà ấy còn chỉ cho người của phủ Khánh Vân Hầu nhìn lén muội rồi.

- Muội nhất định không được đồng ý! Muội đừng nhìn vẻ hào nhoáng bây giờ của phủ Khánh Vân Hầu. Chỉ cần thêm một ngày chuyện Thái tử chưa được quyết định thì không ai dám chắc phủ Khánh Vân Hầu trong tương lai sẽ ra sao. Gả cho hắn chẳng thà mong bình an, chọn người ổn định. Mà nhé, Bạc Minh nguyệt kia từ nhỏ đã thích chơi với những cô nương xinh đẹp, ai muốn được hầu trong phòng hắn thì trước hết phải đẹp đã. Tóm lại, hắn là kẻ rất khó chiều. Nhà hắn chỉ có thể lừa được người ngoài không biết thôi.

- Nhưng theo ý Thường Nghiên mà tỷ nghe được, bà nội cảm thấy đây là mối duyên quá tốt. Nếu phủ Khánh Vân Hầu tới cầu hôn, thể nào bà nội cũng đồng ý. Muội mau tranh thủ thời gian báo tin cho đại chưởng quỹ nhà mình, nghĩ cách liên lạc với Đại ca của muội cũng được, cô mẫu cũng được, viết thư về nhà cũng được, hay bất cứ ai cũng được, miễn sao đừng để muội bước chân vào nhà họ Bạc.

Vương Hi muốn cười lắm rồi. Nàng hận không thể chống nạnh ngửa đầu cười to ba tiếng.

Nếu họ Bạc kia đến cầu hôn thật thì có trò hay để xem rồi!

Bạc Minh Nguyệt muốn thoát thân nên đã nghĩ kế lợi dụng thanh danh của nàng. Ấy thế mà trong nháy mắt, nhà hắn lại ưng cô nương có lời đồn mến mộ Trần Lạc... Đây là báo ứng chứ còn gì nữa!

Vương Hi rất muốn nói với Thường Kha rằng, cứ để Bạc gia tới cầu hôn, tới luôn càng tốt.

Rồi thể nào bản mặt của Bạc Minh Nguyệt cũng rất thú vị!

Nhưng Thường Kha lại hiểu lầm, cho rằng Vương Hi nghĩa chuyện này chỉ là hão huyền. Tỷ ấy vội cuống cả người, kéo Vương Hi vào buồng trong, ấn nàng xuống sập bên cửa sổ và nói:

- Cô của tôi ơi, cô đừng tưởng đây là trò đùa. Cô không chỉ xinh đẹp mà còn giàu có. Nếu không phải vì mấy vị hoàng tử chưa lập chính thất, không dám nạp thiếp thì cô có thể thành người của họ đó. Cô đừng nghĩ tôi đang làm quá lên!

- Không, không! - Vương Hi an ủi Thường Kha.

A Nam bưng trà bánh lên. Vú Vương nghe được tin cũng phải chạy tới ngay.

Bà lập tức hỏi:

- Chuyện là thế nào? Thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu tự quyết hay phủ Khánh Vân Hầu đã đánh tiếng trước với thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu? Lúc nói chuyện còn ai ở đó? Từng người nói cái gì?

Vú Vương cảm thấy mối này "tề đại phi ngẫu", Bạc Minh Nguyệt không phải là lương phối của Vương Hi.

Hai gia đình không ngang xứng, không tương đương thì không nói chuyện hôn nhân với nhau.

Thường Kha cũng không rõ, kể là mình nghe từ Phan tiểu thư:

- Tam tỷ cũng nói vậy. Tỷ thấy không giống lời đồn đâu.

Nhưng cứ ngươi hỏi ta, ta hỏi ngươi thế này thì quá mất thời gian, lại còn dễ truyền sai thông tin.

Vú Vương nói:

- Chắc là vú Thi luôn hầu bên thái phu nhân. Nếu có chuyện này, bà ấy sẽ biết rõ nhất, để vú đi hỏi bà ấy.

Sau đó, vú Vương không ngớt cảm ơn Thường Kha, khiến Thường Kha đỏ bừng cả mặt, nói:

- Ta và A Hi là tỷ muội. Ta mong chuyện của muội ấy tốt như mong chuyện ta vậy.

Vú Vương phải nhìn Thường Kha bằng con mắt khác. Thường Kha không nổi bật trong các tỷ muội, nhà cũng không giàu có gì, nhưng không ngờ con người lại chính trực như vậy. Từ đây hễ có chuyện gì, vú Vương luôn sẵn lòng giúp tỷ ấy một tay. Đương nhiên, đây là chuyện của sau này không được nhắc đến.

Vú Vương vội vàng qua chỗ vú Thi.

Vương Hi thì giục Thường Kha mau rửa mặt rồi đi nghỉ sớm.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng còn phải ngẫm lại một lượt.

Ôn cố tri tân*. Chỉ có thường xuyên ngẫm lại mới có thể biết mình hỏng ở đâu, sau này gặp chuyện tương tự mới có thể xử lí tốt hơn.

Ôn cố nhi tri tân, khả dĩ vi sư hĩ: Ôn tập tri thức cũ mà nắm được tri thức mới thì có thể làm thầy giáo được. (Trích từ "Luận Ngữ")

Thường Kha bực không thôi:

- Muội có thể để tâm một ít được không?

Vương Hi cười nói:

- Chẳng phải vú Vương đang đi nghe ngóng rồi ư? Chúng ta sốt ruột có tác dụng gì? Chẳng thà nghỉ ngơi cho tốt để mai có tinh thần ứng phó!

Thường Kha ngẫm lại thì thấy đúng. Nhưng nàng vẫn không hết lo, trằn trọc mãi đến canh ba mới mơ màng thiếp đi.

Còn người giảng đạo lí là Vương Hi lại lên giường nhắm mắt nhưng không ngủ.

Chuyện phủ Khánh Vân Hầu có thể gác lại lo lắng. Chuyện Trưởng công chúa Bảo Khánh và Trần Lạc cũng có thể vững tâm. Nhưng chuyện Tứ Hoàng tử thiếu nàng một món nợ nhân tình thì phải ngẫm lại cẩn thận.

Nàng không thể vừa vứt thanh danh vừa không hưởng được lợi ích gì thực tế.

Nhưng Tứ Hoàng tử không phải đích cũng không phải trưởng, mẫu phi thì uổng có dung nhan mà con không được sủng ái. Một Hoàng tử như thế thì có thể mang lại lợi ích cho nàng? Này chẳng khác gì Lã Bất Vi, mà Tứ Hoàng tử cũng chẳng phải Doanh Chính!

Cơ mà cứ tính thế thì Vương Hi không cam lòng. Tứ Hoàng tử phải có tác dụng gì chứ?

Chuyện buôn bán ở kinh thành thì khỏi cần nghĩ, núi cao còn có núi cao hơn. Trông cậy vào Tứ Hoàng tử thì thà mong Bạc Minh Nguyệt trả món nợ nhân tình này còn hơn.

Buôn bán ở phía Nam thì sao? Nước Tô Chiết sâu khôn kể, đừng nói là Tứ Hoàng tử, mà ngay đến phụ thân của nàng đã bỏ rất nhiều công sức nhưng vẫn không thể kiếm được một chén canh ở đó.

Nghĩ đến những điều này sao tự dưng lại thấy Tứ Hoàng tử phế thế nhỉ?

Chẳng lẽ nàng hy sinh vô ích rồi ư!

Không được! Vụ mua bán của nàng không thể thua lỗ thế được!

Đợi đến lúc Tứ Hoàng tử có đất phong?

Có khi đợi một, hai năm nữa ấy chứ?

Hoàng đế đâu thể cấm con mình không cưới vợ, đâu thể không lập trữ quân? Như Phùng đại phu đã nói ấy, bệnh tim của Hoàng đế là bệnh nhà giàu, chịu một xíu tức giận cũng không được.

Vương Hi nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt.

Không có năng lực thì không làm, không thì mình làm gần chết nhưng người khác vẫn không công nhận, có khi còn làm hỏng chuyện. Mà thể chẳng phải tự chuốc khổ vào thân ư?

Nàng quyết định sớm mai phải viết thư ngay cho đại chưởng quỹ, nhờ ông ấy truyền tin cho Đại ca về món nợ ân tình của Tứ Hoàng tử, để Đại ca nghĩ xem nên làm gì bây giờ.

Trời sập còn có cây cột chống mà phải không? Buồn rầu trong lòng Vương Hi lập tức tiêu tan, cuối cùng thì nàng cũng yên lòng đi ngủ rồi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận