Ngô Tà đã chuẩn bị tinh thần trước, thấy hai người kia về thì rót cho mỗi người một ly nước: "Uống đi, không sao cả."
"Bà ta chửi nhanh như súng liên thanh, không vấp một chút nào!" Bàn Tử uống miếng nước mới bình tĩnh lại bắt đầu than thở.
Ngô Tà gật đầu qua loa rồi quay sang phía A Khôn, hỏi: "Thế nào?"
A Khôn ôm cái ly nhìn Ngô Tà, ánh mắt trong trẻo mang theo chút ngơ ngẩn đâm thẳng vào trái tim Ngô Tà, không một ai có thể chống đỡ nổi trước đôi mắt xinh đẹp của Trương Khởi Linh được.
"Rồi rồi, tôi sẽ đi tìm bà ta báo thù cho hai người!" Ngô Tà cầm lấy áo đi ra ngoài.
Bàn Tử vỗ vai A Khôn, "Nào, chúng ta phải đi hỗ trợ cho Thiên Chân thôi."
Thái độ của Ngô Tà đối với A Khôn và Tiểu Ca vẫn có sự khác biệt nhất định bởi vì cơ sở tình cảm vốn không giống nhau, nhưng Bàn Tử đã coi Trương Khởi Linh là anh em của hắn thì dù là người nào cũng vậy, giống như việc hắn luôn tin vào những người họ Trương, cách hắn đối xử với Trương Khởi Linh sẽ không bao giờ thay đổi.
Bàn Tử vẫn luôn dùng trái tim chân thành nhất để đối xử với mỗi một Thiên Chân và Tiểu Ca mà hắn đã tin tưởng.
Nhân lúc Thiên Chân còn đang ở ngoài chiến tuyến cãi nhau với bác gái, trong khi rửa rau, Bàn Tử có hỏi A Khôn đứng ở cửa phòng bếp: "Tối nay cậu ngủ ở đâu?"
A Khôn khẽ nhíu mày lắc đầu, hắn sẽ nghe theo sự sắp xếp của Ngô Tà.
Bàn Tử cười một tiếng: "A Khôn, cậu có thấy trong nhà chỉ có hai phòng ngủ thôi không?"
A Khôn gật đầu, hôm nay hắn đã quan sát rồi, nơi này chỉ có hai phòng ngủ.
"Được rồi, vậy xem ý trời đi." Bàn Tử thấy thế cũng biết Ngô Tà vẫn chưa nói gì cả, hắn không thể kéo thêm rắc rối được, chuyện này cứ để Tiểu Thiên Chân giải quyết.
A Khôn không hiểu ý Bàn Tử nhưng hắn vẫn gật đầu, sau đó ngồi xuống sofa chờ Ngô Tà trở về. Bàn Tử bưng rổ đến trước bàn ăn để nhặt rau, đột nhiên A Khôn lên tiếng: "Các cậu sống rất tốt."
Bàn Tử ngẩng lên nhìn thoáng qua gáy A Khôn, cười nói: "Không đúng! Cậu cũng là hắn mà, chúng ta đều như nhau!"
Thấy A Khôn không nói nữa, Bàn Tử lại cúi đầu làm việc của mình. Mặc dù cả hai đều là Trương Khởi Linh, nhưng so với A Khôn, bây giờ Tiểu Ca càng toát lên hơi thở sinh hoạt mà hắn và Thiên Chân mang đến.
Đôi tai A Khôn khẽ giật, hắn quay đầu nhìn về phía cửa, Bàn Tử thấy vậy liền hỏi: "Thiên Chân về rồi à?"
"Thiên Chân?" A Khôn lặp lại, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.
Bàn Tử hơi sửng sốt rồi nhanh chóng giải thích cho hắn: "À, đó là biệt danh!" A Khôn là học sinh mới đến cần phải học bù.
Ngô Tà vừa đi vào vừa lải nhải luôn miệng: "Bà ta lại còn dám ra tay nữa..."
Bàn Tử nghe thế vội vàng đổi sắc mặt: "Bà ta đánh cậu à?"
A Khôn cũng mau chóng quan sát kỹ càng Ngô Tà từ trên xuống dưới một lần: "Chỗ nào?"
Ngô Tà huých Bàn Tử một cái, sau đó vội giải thích là bác gái tiện tay đẩy cậu chút thôi, không sao cả, hai người bọn họ thường xuyên bị ăn chửi, tập mãi thành quen rồi. Thấy A Khôn vẫn nhíu mày sẵn sàng lao ra ngoài bất cứ lúc nào, Bàn Tử mau lẹ ngắt lời: "Thiên Chân, đêm nay chúng ta ngủ thế nào!"
Ngô Tà gãi đầu: "Còn chưa ăn cơm mà! Ngày mai ra chợ mua gà đi."
Bàn Tử kéo Ngô Tà vào phòng bếp, vừa đi vừa nói vọng lại với A Khôn: "A Khôn, cậu cứ xem TV đi, để tôi và Ngô Tà nấu cơm cho cậu!"
A Khôn bình tĩnh nhìn theo bóng dáng hai người, nhớ lại đồ ăn trưa nay, hắn thầm nghĩ bọn họ sẽ thật sự nấu sao? A Khôn mím môi, do dự một lát rồi quyết định ngồi xuống sofa xem TV, chờ đến giờ ăn cơm.
"Anh làm gì đó?" Ngô Tà bị Bàn Tử lôi vào phòng bếp, hoàn toàn không hiểu Bàn Tử có ý gì, không phải ai cũng biết cậu sẽ không nấu cơm ư?
Bàn Tử đóng cửa phòng bếp cẩn thận, sau đó trịnh trọng nhìn Ngô Tà: "Tôi muốn nghiêm túc nói chuyện với cậu."
Thấy Bàn Tử như vậy, Ngô Tà cũng trở nên đứng đắn hơn, cậu gật đầu với Bàn Tử. Bàn Tử hài lòng nói: "Bây giờ Tiểu Ca không có ở đây, cậu tuyệt đối không thể mắc sai lầm!"
Mắc sai lầm?
Ngô Tà hoang mang, ai mắc sai lầm? Mắc sai lầm gì cơ?
Bàn Tử: "Tiểu Ca không phải người dễ chọc, nếu hắn trở về mà biết lúc hắn không có nhà, Thiên Chân và hắn của quá khứ ở bên nhau, thì có khi..."
"Tên mập chết tiệt, anh bị điên à!" Ngô Tà hiểu rồi, thì ra tên mập chết tiệt này định giảng đạo đức cho cậu!
Bàn Tử giơ tay làm động tác stop, "Thiên Chân, vậy cậu nói xem nhà chỉ có hai phòng, đêm nay chia hai giường kiểu gì?"
Ngô Tà trừng mắt nhìn hắn: "Mọi người đều là anh em cả, sao lại không ngủ với nhau được?"
"Hay cho câu mọi người đều là anh em!" Bàn Tử vỗ tay cho sự khẳng khái của Ngô Tà, "Vậy khi cậu và Tiểu Ca tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình, xa lánh Bàn gia, sao lúc ấy không nói mọi người đều là anh em!"
Ngô Tà bịt mồm Bàn Tử, hung dữ trừng hắn: "Tên mập chết tiệt mau câm miệng! Tôi nói cho anh biết, tôi vô cùng trong sáng thẳng thắn! Được rồi! Đêm nay tôi và anh ngủ chung, A Khôn sẽ ngủ một mình một phòng!"
Bàn Tử vỗ lên tay Ngô Tà, vừa lòng nói: "Tôi sẽ thuật lại sự thật cho Tiểu Ca!"
Tên mập chết tiệt này đang trả thù việc giữa cậu và Tiểu Ca trước đây, nhưng mà chuyện này làm sao tránh được?. Ngôn Tình Ngược
Ngô Tà ra khỏi phòng bếp, thấy A Khôn ngồi thẳng tắp nhìn chiếc TV đen thui, cậu khẽ bật cười bước đến: "Quên mở TV mất."
A Khôn quay lại nhìn cậu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu đứng dậy ngó về phía phòng bếp. Ngô Tà hiểu rõ: "Yên tâm, Bàn Tử biết nấu ăn, thức ăn trưa nay cũng là do hắn và Tiểu Ca để lại."
Đôi mắt A Khôn mở to, do dự hỏi: "Hắn... sẽ nấu ăn sao?"
Ngô Tà không biết phải diễn tả như thế nào về một Trương Khởi Linh sẵn sàng nấu ăn vì một người đàn ông khác cho một Trương Khởi Linh còn chưa bao giờ trải qua những chuyện này.
"À, hắn biết nấu chứ."
Thấy A Khôn kinh ngạc, Ngô Tà nhịn không được tiết lộ thêm một chút: "Đây chính là cậu, sau này cậu sẽ làm rất nhiều việc mà mình chưa bao giờ nghĩ tới."
A Khôn lẳng lặng nhìn sâu vào mắt Ngô Tà, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt đến nỗi khó thấy: "Ví dụ như nấu ăn và nuôi gà?"
Ngô Tà sửng sốt, không ngờ mới chỉ đến thôn Vũ nửa ngày mà A Khôn đã học được cách nói đùa rồi. Cậu cười đáp: "Đúng vậy! Còn nhiều nữa!"
Ví dụ như cùng chung chăn gối với Ngô Tà, buổi tối có nụ hôn trước khi đi ngủ, sáng sớm nhận được nụ hôn chào buổi sáng chẳng hạn.
Ví dụ như cậu sẽ có một gia đình.