Đầu Hạ Năm Ấy - Chương 1: Thật tốt quá!
Chương trước- Chương 1: Thật tốt quá!
- Chương 2: Đắc tội
- Chương 3: Trận bóng rổ
- Chương 4: Lúc chúng ta gặp nhau
- Chương 5: Đóng vai anh hùng
- Chương 6: Giành đất diễn
- Chương 7: Không muốn trưởng thành
- Chương 8: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 9: Cơm tối
- Chương 10: Nghe lời mỗi cậu
- Chương 11: Quỷ ghen tuông
- Chương 12: Bí mật
- Chương 13: Say nắng
- Chương 14: Hi vọng
- Chương 15: Em lấy cô ấy
- Chương 16: Tớ hứa với cậu
- Chương 17: Lỡ nhịp
- Chương 18: Không đủ dũng khí
- Chương 19: Viên kẹo anh đào
- Chương 20: Sự ganh tị hay ghen tuông?
- Chương 21: Thẩm Văn Tiêu xuất hiện
- Chương 22: Đừng khóc
- Chương 23: Quản tâm từ những điều nhỏ nhất
- Chương 24: Sóng gió kéo đến
- Chương 25: Sóng gió kéo đến (2)
- Chương 26: Sóng gió kéo đến (3)
- Chương 27: Khoảng cách dần rút ngắn lại
- Chương 28: Quan tâm từ những điều nhỏ nhất (2)
- Chương 29: Tiến thêm một bước
- Chương 30: Chụp trộm
- Chương 31: Cậu có bệnh à?
- Chương 32: Hình như cậu ấy giận rồi!
- Chương 33: Bí mật của Lâm Nhã Tịnh
- Chương 34: Bùa nhân duyên, dây tơ hồng
- Chương 35: Giả vờ thành người bệnh
- Chương 36: Đối mặt thừa nhận
- Chương 37: Cạnh tranh
- Chương 38: Xoa dịu nỗi buồn
- Chương 39: Sự giận dỗi của Dật Hiên
- Chương 40: Chiếc khăn tay
- Chương 41: Giúp tớ với
- Chương 42: Sự ân cần từ hai phía
- Chương 43: Xoa mặt cho tớ
- Chương 44: Núi Đông Nhạc
- Chương 45: Cáo chín đuôi và thỏ con
- Chương 46: Sự nhẫn nại của Dật Hiên
- Chương 47: Bữa sáng tình yêu
- Chương 48: Không ai được động vào cậu
- Chương 49: Hi Nhiễm, tôi muốn.
- Chương 50: Tớ đến đây vì cậu
- Chương 51: Vừa tinh tế lại còn ân cần
- Chương 52: Giải thích
- Chương 53: Tam giác tình yêu
- Chương 54: Muốn quản tớ?
- Chương 55: Sự trừng phạt cho kẻ thích đối đầu
- Chương 56: Nỗi lòng Ôn Chính Phàm
- Chương 57: Màn đối đầu giữa hai người
- Chương 58: Bí mật trong máy ảnh
- Chương 59: Khó khăn lại chồng chất
- Chương 60: Những tháng ngày khó khăn
- Chương 61: Những tháng ngày khó khăn (2)
- Chương 62: Bảo vệ cậu bằng mọi giá
- Chương 63: Màn kịch bất ngờ
- Chương 64: Không phải người ưu tú như cậu ấy nói
- Chương 65: Trùng hợp sao?
- Chương 66: Lại một lần nữa ném cô xuống vực thẳm
- Chương 67: Không thể để cậu chết
- Chương 68: Tìm đến tính sổ
- Chương 69: Hy vọng cậu sẽ luôn bình yên như loài hoa đó
- Chương 70: Có phải cố tình?
- Chương 71: Hoá thân làm gối ngủ
- Chương 72: Cuộc chạm trán giữa hai người
- Chương 73: Vì cậu là bạn thân của tớ
- Chương 74: Ước nguyện và số phận sau này
- Chương 75: Biến thái
- Chương 76: Giấm chua
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đầu Hạ Năm Ấy
Chương 1: Thật tốt quá!
Tít....tít.. tít......
Tiếng máy đo nhịp tim kêu liên tục và đều đặn trong căn phòng hồi sức bệnh viện. Ánh nắng chiều hắt vào gương mặt thanh tú của một chàng trai cứ nắm khư khư đôi bàn tay một cô gái nằm trên giường bệnh và đang được truyền dịch.
Có lẽ do chăm sóc cô ấy mà cậu đã tiều tụy đi nhiều. Bỗng cô mở mắt, tay đã cử động đôi chút, ngồi phắt dậy như chưa hề xảy ra chuyện gì. Cậu trai cảm nhận được tiếng động vội mở mắt, mừng rỡ ôm lấy cô.
- An Hy thật tốt quá!! Thật tốt quá cậu...Cậu tỉnh lại rồi.
Tay cậu không tự chủ mà ôm lấy cô.
- Nếu đến trễ, có lẽ tớ sẽ không còn nhìn thấy được cô gái ngốc cậu mất!
Nước mắt bỗng rơi xuống từ đôi mắt như được tạo ra từ biển xanh sâu thẳm. An Hy chưa hiểu chuyện gì, đầu như rối bời. Cô suy nghĩ:
- Chờ đã, chuyện gì thế này? Bây giờ mình đang ở đâu vậy? Chàng trai này là ai thế? Đẹp trai quá đi mất...Không mình đang nghĩ cái quái gì thế chứ. Lúc nãy cậu ấy nói An Hy.....Nghe như đã gặp ở đâu rồi vậy!!!
Một hồi sắp sếp kí ức. Cuối cùng cô cũng đã nhận ra rằng đây là bộ tiểu thuyết mà cô đang đọc "Vị ngọt của thanh xuân".
An Hy chỉ là một nhân vật phụ, làm nền cho nam nữ chính. Và là một kẻ yêu nam chính Hàn Quân Dật điên cuồng. Làm mọi cách để có được trái tim cậu ta, hãm hại, đe dọa những người dám đến gần nam chính, nói đúng hơn là nữ chính Quách Từ Ân.
Ngày lễ tình nhân, An Hy viết thư tặng chocolate cho Quân Dật, tỏ tình cậu ấy nhưng lại bị cậu ta từ chối thẳng thừng và còn bị khinh bỉ, ghét bỏ.
Một đoạn hồi ức ngắn:
" - Tớ thích cậu, rất thích cậu tại sao cậu không quan tâm hay để ý đến tớ dù chỉ một lần thôi vậy. Là do Quách Từ Ân đúng không? Cô ta thì được gì? Sao cậu lại quan tâm cô ta đến thế??
Quân Dật cười khinh bỉ, vỗ vai An Hy.
- Cô ấy tuy gia cảnh không bằng tiểu thư Lục đây. Nhưng những mặt khác cô ấy đều hơn cô. Làm ơn đấy, xin đừng vây lấy tôi như một con cáo ngu xuẩn nữa. Dù cho cô có làm gì...Tôi cũng sẽ không bao giờ thích cô đâu! Lục An Hy!
Câu nói ấy như lưỡi dao đâm vào tim rất đau.
Ngu ngốc vì tình yêu, đau đớn vì bị từ chối An Hy nghĩ quẩn cầm lọ thuốc ngủ định chấm dứt cuộc đời, chấm dứt cái tình cảm không được đền đáp. Chấm dứt hết tất cả những hi vọng được cậu ấy đón nhận. Thật sự đã rất mệt mỏi rồi.
- Hahahhahahahahaa không có cậu, tớ không sống nổi đâu, tớ thích cậu muốn có cậu muốn ở bên cậu. Nhưng cậu không cần tớ, không thích tớ, thích một người mà người đó không thích mình. Thì sống còn ý nghĩa gì nữa, đâu nhất thiết phải sống làm gì, chỉ như một con cáo ngu xuẩn ngốc nghếch.
Đôi bàn tay An Hy cầm cả nắm thuốc ngủ run run.
- Chỉ cần tớ chết đi, cậu sẽ hạnh phúc đúng chứ? Vậy tớ sẽ không làm phiền cậu nữa, không quấn lấy cậu nữa....
Uống thẳng vào họng, cổ nghẹn ứ, mặt đỏ bừng nước mắt trào ra không dứt, tầm nhìn như tan biến hẳn, giấc ngủ có lẽ đang đến rồi, có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa.
Vĩnh biệt cậu Hàn Quân Dật!!!"
Hồi ức trong tiểu thuyết của An Hy:
Tống Lưu Viễn - thanh mai trúc mã của Lục An Hy, kẻ có diện mạo tựa hồ ly mê hoặc con người. Với đôi đồng tử như được tạo ra bởi các vì sao trong dải ngân hà, mái tóc xanh đen hệt như biển khơi sâu thẳm. Sóng mũi cao, ngũ quan tinh tế như được điêu khắc từ bàn tay của nghệ nhân. Trông hắn ta đẹp đến mê hồn.
Cậu ta cũng chính là người luôn bên cạnh cô từ lúc còn bé đến bây giờ, là người dù có việc gì xảy ra cũng luôn đứng về phía cô. Luôn che chở, luôn bên cạnh chăm sóc cô và luôn luôn thích An Hy.
Luôn muốn thổ lộ tình cảm. Nhưng mọi cố gắng của cậu luôn bị cô xem là trò trẻ con, chả bao giờ bận lòng.
Hồi ức kết thúc. An Hy lòng thầm nghĩ: "Vậy cậu ấy là Lưu Viễn là thanh mai trúc mã của mình ư!!?"
Đôi bàn tay trắng trẻo xinh đẹp ấy cũng bất giác ôm lấy Lưu Viễn.
- Tớ ổn rồi, ổn rồi không sao mà...
- Cô gái ngốc nhà cậu, tớ lo lắm đấy!! Chỉ toàn làm người ta lo lắng!
- Tớ..Xin lỗi, xin lỗi cậu Lưu Viễn à...
Cô cười gượng mà chẳng dám nhìn vào mắt cậu. Nghĩ thầm trong lòng:
- Ha..An Hy là kẻ yêu điên cuồng, vậy nên bây giờ đối tượng yêu điên cuồng của tôi là cậu. Tống Lưu Viễn, tôi nhất định sẽ không bao giờ buông tay cậu đâu, phải nắm tay cậu thật chặt, bằng mọi giá cậu phải là người của An Hy này!
Thật tốt quá, cảm ơn ông trời đã đưa tôi đến thế giới này.
Để có thể được bên cạnh cậu ấy.
Tiếng máy đo nhịp tim kêu liên tục và đều đặn trong căn phòng hồi sức bệnh viện. Ánh nắng chiều hắt vào gương mặt thanh tú của một chàng trai cứ nắm khư khư đôi bàn tay một cô gái nằm trên giường bệnh và đang được truyền dịch.
Có lẽ do chăm sóc cô ấy mà cậu đã tiều tụy đi nhiều. Bỗng cô mở mắt, tay đã cử động đôi chút, ngồi phắt dậy như chưa hề xảy ra chuyện gì. Cậu trai cảm nhận được tiếng động vội mở mắt, mừng rỡ ôm lấy cô.
- An Hy thật tốt quá!! Thật tốt quá cậu...Cậu tỉnh lại rồi.
Tay cậu không tự chủ mà ôm lấy cô.
- Nếu đến trễ, có lẽ tớ sẽ không còn nhìn thấy được cô gái ngốc cậu mất!
Nước mắt bỗng rơi xuống từ đôi mắt như được tạo ra từ biển xanh sâu thẳm. An Hy chưa hiểu chuyện gì, đầu như rối bời. Cô suy nghĩ:
- Chờ đã, chuyện gì thế này? Bây giờ mình đang ở đâu vậy? Chàng trai này là ai thế? Đẹp trai quá đi mất...Không mình đang nghĩ cái quái gì thế chứ. Lúc nãy cậu ấy nói An Hy.....Nghe như đã gặp ở đâu rồi vậy!!!
Một hồi sắp sếp kí ức. Cuối cùng cô cũng đã nhận ra rằng đây là bộ tiểu thuyết mà cô đang đọc "Vị ngọt của thanh xuân".
An Hy chỉ là một nhân vật phụ, làm nền cho nam nữ chính. Và là một kẻ yêu nam chính Hàn Quân Dật điên cuồng. Làm mọi cách để có được trái tim cậu ta, hãm hại, đe dọa những người dám đến gần nam chính, nói đúng hơn là nữ chính Quách Từ Ân.
Ngày lễ tình nhân, An Hy viết thư tặng chocolate cho Quân Dật, tỏ tình cậu ấy nhưng lại bị cậu ta từ chối thẳng thừng và còn bị khinh bỉ, ghét bỏ.
Một đoạn hồi ức ngắn:
" - Tớ thích cậu, rất thích cậu tại sao cậu không quan tâm hay để ý đến tớ dù chỉ một lần thôi vậy. Là do Quách Từ Ân đúng không? Cô ta thì được gì? Sao cậu lại quan tâm cô ta đến thế??
Quân Dật cười khinh bỉ, vỗ vai An Hy.
- Cô ấy tuy gia cảnh không bằng tiểu thư Lục đây. Nhưng những mặt khác cô ấy đều hơn cô. Làm ơn đấy, xin đừng vây lấy tôi như một con cáo ngu xuẩn nữa. Dù cho cô có làm gì...Tôi cũng sẽ không bao giờ thích cô đâu! Lục An Hy!
Câu nói ấy như lưỡi dao đâm vào tim rất đau.
Ngu ngốc vì tình yêu, đau đớn vì bị từ chối An Hy nghĩ quẩn cầm lọ thuốc ngủ định chấm dứt cuộc đời, chấm dứt cái tình cảm không được đền đáp. Chấm dứt hết tất cả những hi vọng được cậu ấy đón nhận. Thật sự đã rất mệt mỏi rồi.
- Hahahhahahahahaa không có cậu, tớ không sống nổi đâu, tớ thích cậu muốn có cậu muốn ở bên cậu. Nhưng cậu không cần tớ, không thích tớ, thích một người mà người đó không thích mình. Thì sống còn ý nghĩa gì nữa, đâu nhất thiết phải sống làm gì, chỉ như một con cáo ngu xuẩn ngốc nghếch.
Đôi bàn tay An Hy cầm cả nắm thuốc ngủ run run.
- Chỉ cần tớ chết đi, cậu sẽ hạnh phúc đúng chứ? Vậy tớ sẽ không làm phiền cậu nữa, không quấn lấy cậu nữa....
Uống thẳng vào họng, cổ nghẹn ứ, mặt đỏ bừng nước mắt trào ra không dứt, tầm nhìn như tan biến hẳn, giấc ngủ có lẽ đang đến rồi, có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa.
Vĩnh biệt cậu Hàn Quân Dật!!!"
Hồi ức trong tiểu thuyết của An Hy:
Tống Lưu Viễn - thanh mai trúc mã của Lục An Hy, kẻ có diện mạo tựa hồ ly mê hoặc con người. Với đôi đồng tử như được tạo ra bởi các vì sao trong dải ngân hà, mái tóc xanh đen hệt như biển khơi sâu thẳm. Sóng mũi cao, ngũ quan tinh tế như được điêu khắc từ bàn tay của nghệ nhân. Trông hắn ta đẹp đến mê hồn.
Cậu ta cũng chính là người luôn bên cạnh cô từ lúc còn bé đến bây giờ, là người dù có việc gì xảy ra cũng luôn đứng về phía cô. Luôn che chở, luôn bên cạnh chăm sóc cô và luôn luôn thích An Hy.
Luôn muốn thổ lộ tình cảm. Nhưng mọi cố gắng của cậu luôn bị cô xem là trò trẻ con, chả bao giờ bận lòng.
Hồi ức kết thúc. An Hy lòng thầm nghĩ: "Vậy cậu ấy là Lưu Viễn là thanh mai trúc mã của mình ư!!?"
Đôi bàn tay trắng trẻo xinh đẹp ấy cũng bất giác ôm lấy Lưu Viễn.
- Tớ ổn rồi, ổn rồi không sao mà...
- Cô gái ngốc nhà cậu, tớ lo lắm đấy!! Chỉ toàn làm người ta lo lắng!
- Tớ..Xin lỗi, xin lỗi cậu Lưu Viễn à...
Cô cười gượng mà chẳng dám nhìn vào mắt cậu. Nghĩ thầm trong lòng:
- Ha..An Hy là kẻ yêu điên cuồng, vậy nên bây giờ đối tượng yêu điên cuồng của tôi là cậu. Tống Lưu Viễn, tôi nhất định sẽ không bao giờ buông tay cậu đâu, phải nắm tay cậu thật chặt, bằng mọi giá cậu phải là người của An Hy này!
Thật tốt quá, cảm ơn ông trời đã đưa tôi đến thế giới này.
Để có thể được bên cạnh cậu ấy.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Thật tốt quá!
- Chương 2: Đắc tội
- Chương 3: Trận bóng rổ
- Chương 4: Lúc chúng ta gặp nhau
- Chương 5: Đóng vai anh hùng
- Chương 6: Giành đất diễn
- Chương 7: Không muốn trưởng thành
- Chương 8: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 9: Cơm tối
- Chương 10: Nghe lời mỗi cậu
- Chương 11: Quỷ ghen tuông
- Chương 12: Bí mật
- Chương 13: Say nắng
- Chương 14: Hi vọng
- Chương 15: Em lấy cô ấy
- Chương 16: Tớ hứa với cậu
- Chương 17: Lỡ nhịp
- Chương 18: Không đủ dũng khí
- Chương 19: Viên kẹo anh đào
- Chương 20: Sự ganh tị hay ghen tuông?
- Chương 21: Thẩm Văn Tiêu xuất hiện
- Chương 22: Đừng khóc
- Chương 23: Quản tâm từ những điều nhỏ nhất
- Chương 24: Sóng gió kéo đến
- Chương 25: Sóng gió kéo đến (2)
- Chương 26: Sóng gió kéo đến (3)
- Chương 27: Khoảng cách dần rút ngắn lại
- Chương 28: Quan tâm từ những điều nhỏ nhất (2)
- Chương 29: Tiến thêm một bước
- Chương 30: Chụp trộm
- Chương 31: Cậu có bệnh à?
- Chương 32: Hình như cậu ấy giận rồi!
- Chương 33: Bí mật của Lâm Nhã Tịnh
- Chương 34: Bùa nhân duyên, dây tơ hồng
- Chương 35: Giả vờ thành người bệnh
- Chương 36: Đối mặt thừa nhận
- Chương 37: Cạnh tranh
- Chương 38: Xoa dịu nỗi buồn
- Chương 39: Sự giận dỗi của Dật Hiên
- Chương 40: Chiếc khăn tay
- Chương 41: Giúp tớ với
- Chương 42: Sự ân cần từ hai phía
- Chương 43: Xoa mặt cho tớ
- Chương 44: Núi Đông Nhạc
- Chương 45: Cáo chín đuôi và thỏ con
- Chương 46: Sự nhẫn nại của Dật Hiên
- Chương 47: Bữa sáng tình yêu
- Chương 48: Không ai được động vào cậu
- Chương 49: Hi Nhiễm, tôi muốn.
- Chương 50: Tớ đến đây vì cậu
- Chương 51: Vừa tinh tế lại còn ân cần
- Chương 52: Giải thích
- Chương 53: Tam giác tình yêu
- Chương 54: Muốn quản tớ?
- Chương 55: Sự trừng phạt cho kẻ thích đối đầu
- Chương 56: Nỗi lòng Ôn Chính Phàm
- Chương 57: Màn đối đầu giữa hai người
- Chương 58: Bí mật trong máy ảnh
- Chương 59: Khó khăn lại chồng chất
- Chương 60: Những tháng ngày khó khăn
- Chương 61: Những tháng ngày khó khăn (2)
- Chương 62: Bảo vệ cậu bằng mọi giá
- Chương 63: Màn kịch bất ngờ
- Chương 64: Không phải người ưu tú như cậu ấy nói
- Chương 65: Trùng hợp sao?
- Chương 66: Lại một lần nữa ném cô xuống vực thẳm
- Chương 67: Không thể để cậu chết
- Chương 68: Tìm đến tính sổ
- Chương 69: Hy vọng cậu sẽ luôn bình yên như loài hoa đó
- Chương 70: Có phải cố tình?
- Chương 71: Hoá thân làm gối ngủ
- Chương 72: Cuộc chạm trán giữa hai người
- Chương 73: Vì cậu là bạn thân của tớ
- Chương 74: Ước nguyện và số phận sau này
- Chương 75: Biến thái
- Chương 76: Giấm chua
- bình luận