Tôi đang sống ở năm 2021. Hiện tại, hôn nhân đồng tính đã được cả thế giới chấp nhận và ủng hộ.
Nhớ lại, một tháng trước, Kha Đông đưa cho tôi một bản hợp đồng và nói đó là công việc sắp tới của tôi. Đến hôm nay, tôi mới nhìn kĩ lại xem đó là gì. Trời ạ, tôi học ngành khảo cổ chứ có biết gì về nhà đất đâu mà cậu ta lại nộp đơn vào công ty kinh doanh bất động sản?
Sáng nay, Hiểu Nguyệt bị sốt, tôi cũng không đành lòng muốn đi. Nhưng cái tên Kha Đông chết tiệt kia cứ đe dọa tôi, nên tôi đã phải mặc một bộ đồ công sở, nhìn xấu kinh. Tôi quen mặc những cái áo rộng thùng thình, còn giờ thì,...
Đứng một đống trước cổng công ty MY, tôi sợ đến co rúm cả người. MY? Cái tên này sao nghe buồn cười thế?
Nhớ ra rồi! Chết tiệt, chính là Henry, chính anh ta. Thảo nào, mới đứng ở ngoài cửa, tôi đã cảm nhận được luồng gió hắc ám rồi.
Lần trước, anh ta suýt nữa đã "thịt" tôi, nghĩ đến vẫn còn thấy sợ. Bây giờ, anh ta sẽ là sếp tôi, chả lẽ anh ta lại sử dụng uy quyền mà xâm phạm tôi?
Không được! Tôi phải tự bảo vệ bản thân. Một, hai, ba, quay đầu lại và chạy ngay lập tức. Tôi nhanh chân chạy khỏi đó, thầm nghĩ rằng "thua keo này ta bày keo khác", hừ, tôi đây cóc sợ thất nghiệp.
Đang hí hửng với kế hoạch của mình thì "Dừng lại!" - Tiếng nói ghê rợn của Kha Đông tự nhiên vọng tới từ một phía nào đó khiến tôi giật mình. Hix, bị phát hiện rồi sao?
Chân tôi cứng ngắc. Nói cho cùng thì tôi đang nợ cậu ta một khoản kha khá. Phải làm sao đây?
"May mà tôi đã lường trước được điều này. Mục Nhất Dương, anh không vào đó làm việc, lại định chạy đi là thế nào?". Kha Đông nhìn tôi với ánh mắt đề phòng.
Tôi đưa tay lên xoa đầu, giả bộ ngây thơ mà cười trừ: "Tôi đói bụng, muốn đi ăn một lát, nhất định sẽ quay trở về làm việc!!!"
Cứ tưởng là đã xong chuyện, ai ngờ mới sáng sớm mà tôi đã chọc phải một con cáo già thành tinh. Kha Đông nhếch mép nhìn tôi, lại lấy ra đâu đó một chiếc bánh sandwich to đùng, tôi chỉ biết nuốt nước bọt và ảo tưởng đến công phu làm bánh của người đầu bếp nào đó. Nhìn ngon quá!
Tối hôm qua đi bar không ăn được gì, xém chút nữa đã bị người ta ăn. Thành thật mà nói, hiện giờ, tôi đang rất đói! Ván này, Kha Đông chưa đánh, tôi đã thua rồi! Tôi vội vàng lao tới ngoạm một miếng thật to, cứ như một con cún bị nhử mồi. Tôi nghĩ thế!
Hương vị của miếng bả chó này ngon quá, khiến tôi không thể lường trước được hậu quả. Hiện tại, tôi đang ngồi trong phòng làm việc, hix, vậy là tôi không kịp chạy rồi.
Phòng làm việc? Đây là một căn phòng rộng khoảng 50 mét vuông, vậy mà chỉ có 4 người tính cả tôi. Kì quái thật, bốn chiếc bàn ở bốn góc phòng, bốn cánh cửa ở chính giữa mỗi bức tường kính, chẳng có chút không gian riêng tư nào cả. Tôi chết mất!
À quên, có một việc quan trọng. Vấn đề là, tôi phải làm gì?
Vội vội vàng vàng mở bản hợp đồng ra, tôi thấy chức vụ của mình là: trợ lí trưởng phòng kinh doanh. Cũng đúng, tay này lạm quyền mới có thể đưa tôi vào đây, hắn là ai nhỉ? Hắn có quan hệ gì với Kha Đông?
Chậc chậc, dưới trướng tên trưởng phòng này có hẳn bốn trợ lí, hắn ta có vẻ là một tay lão làng lọc lõi chuyên nghiệp mưu mô,.... ặc ặc, mệt quá, hết từ để hình dung rồi.
Tôi đang ngồi trước bàn làm việc của mình, trên đó có một chiếc máy tính, một chậu cây hoa nhài nhỏ. Trong công ty này, từ lễ tân cho tới phòng chủ tịch, dường như ở đâu cũng có hoa nhài nhỉ? Ông chủ nơi đây rất thích hoa nhài sao?
Thôi, không nghĩ linh tinh nữa. Mệt chết đi được, tôi nằm gục xuống bàn, đánh một giấc ngon lành.
Tôi mơ đến cảnh mình đang ở chốn Bồng Lai, các tiên nữ xinh đẹp như hoa đang vây quanh tôi, bồi tôi rượu trà ca hát. Thật vui vẻ, thật nhộn nhịp. Tôi ngất ngây trong khoảnh khắc này!
"Dậy ngay!". Một tiếng nói âm trầm vang lên, sao nghe quen vậy? Thôi, cứ ngủ đi đã. Biết đâu là Hiểu Nguyệt đang xem phim hành động?
"Trừ nửa tháng lương!"
"Nếu không dậy, cậu lập tức bị đuổi việc."
"Trưởng phòng Lưu, cậu ta là người từ đâu đến?"
"Dạ thưa chủ tịch, đó là nhân viên mới, mong ngài thông cảm!" - Cái người được gọi là trợ lí đang nói giúp tôi sao?
"Gọi cậu ta dậy, ngay lập tức đến phòng tôi!"
"Rầm!" Đây là tiếng đóng cửa, tôi còn nghe thấy tiếng những bước chân kịch liệt dần chạy ra khỏi phòng.
Tôi đang suy nghĩ xem, điều đó có liên quan gì tới mình không nữa. Nhưng các mĩ nhân xung quanh lại kéo tôi lại... cho đến khi...
Tự nhiên, có đàn chó sói ở đâu đó, tru tréo ầm ĩ, thật phiền quá. Các mĩ nữ quanh tôi đã chạy hết đi rồi, bực mình.
"Phiền quá!" - Tôi hét lên thật to.
Thấy tôi hiên ngang chưa?
Nhưng chỉ chưa đầy năm giây sau, mặt tôi đã đỏ hết lên rồi. Mọi người trong phòng đang ngơ ngác nhìn tôi. Thật ngại! Tôi bị hố nặng rồi. Tôi thế nào mà lại đi hét toáng lên trong phòng làm việc vậy? Trời ơi!
Mọi người không ai nói gì, sao họ lãnh cảm đến vậy?
"Xin lỗi. Làm phiền rồi!"
"Xin lỗi. Làm phiền rồi!"
Tôi lặp đi lặp lại câu nói ấy, vậy mà chẳng ai thèm hưởng ứng với tôi. Thôi không sao cả. Dù họ có nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kì đến đâu đi chăng nữa thì tôi vẫn chịu được! Mà khoan, tại sao chứ?
Hix, tôi nhớ ra rồi! Trong phòng này còn một người nữa....
Tôi chột dạ quay đầu lại, nhìn vị trưởng phòng đáng kính vừa nói giúp mình kia.
Tôi nhìn thấy cái gì thế này?
Lưu Anh Nhã????
Năm năm rồi, tôi chưa từng gặp lại cô ấy. Nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt, lòng tôi trào dâng lên một cảm giác tội lỗi. Tôi đã cướp lấy bạn trai cô ấy mà! Vậy mà cô ấy còn giúp tôi tìm kiếm được công việc này.
Lưu Anh Nhã cũng nhìn tôi. Có vẻ như sẽ đoán trước được tình huống này, tôi thấy cô ấy bình thản lắm.
"Mục Nhất Dương, tôi đưa cậu đi gặp chủ tịch!"
"Cảm ơn!". Đây là điều duy nhất tôi có thể nói vào lúc này. Tôi biết mình đã mắc phải một sai lầm khá nghiêm trọng. Dù có bị đuổi, tôi nhất định sẽ không làm liên lụy tới cô ấy.
Cùng đi trên một dãy hành lang, cùng đứng trong một chiếc thang máy, tôi ấp úng không thể mở lời. Cô ấy cũng không nhắc gì tới "chuyện xưa" nữa.
Đi tới nơi, trước khi rời đi, cô ấy nói với tôi vỏn vẹn ba chữ: "Đừng bất ngờ!"
"Cộc, cộc, cộc" - Ba tiếng gõ cửa định mệnh vang lên.
"Vào đi!". Tiếng nói trong căn phòng phát ra khiến tôi sợ chết khiếp. Đúng rồi, là Henry, tôi run lẩy bẩy, chậm rãi lê lết vào trong phòng.
Không có bất cứ một cái gì trong phòng cả. Vậy là sao?
Tôi bây giờ mới nhận ra rằng ngoài gian phòng chính giữa ra thì trong đây còn có bốn cánh cửa nữa. Biến thái! Cách bài trí trong các phòng đều giống nhau sao?
"Cạch!" Cánh cửa phía sau lưng tôi đột nhiên kêu lên. Tôi lại tưởng tượng đến bộ phim ma mà mình mới xem tuần trước, hẳn là sẽ có ai đó cầm thìa ra đập tôi đi! (phim ma hài: Con ma kiên trì nhất thế giới)
Và.... tôi quay lại....
Trong khoảnh khắc đó, tôi như chết đứng.
Trong giây phút này, trái tim tôi cứ như muốn nổ tung ra.
Là anh, chính là anh - Cao Minh.
Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc này. Tôi nên khóc hay nên cười đây?
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, các giác quan của tôi bị kích thích mạnh mẽ, nhìn anh, tôi không còn nhận ra chính mình nữa rồi.
Chưa đợi tôi phản ứng thì Cao Minh đã nhanh chóng tiến tới, anh ôm tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. Tốt quá rồi! Tôi nhớ anh, và anh cũng nhớ tôi!
"Cao...Cao..." - Tôi gọi anh trong tiếng khóc, tiếng nấc. Tên của anh, tôi thốt lên ngập ngừng, có một chút đau xót, cứ như thể đó là chiếc phao cứu sinh vớt vát cuộc đời lạc lõng của tôi vậy.
Tôi sẽ không thể chịu đựng được nếu một lần nữa mất đi anh.
"Tôi ở đây!" - Cao Minh đã nói với tôi như vậy đấy. Ba tiếng này, còn chắc chắn hơn tất cả những lời yêu thương sến súa khác mà tôi từng nghe.
Anh ôm tôi, tôi vòng tay qua thắt lưng và ôm chặt lấy anh. Tôi sợ anh sẽ biến mất, sợ lắm! Cao Minh, tại sao đến giờ anh mới quay trở lại, sao anh không xuất hiện sớm hơn?
Trái tim lạnh lẽo suốt mấy năm nay của tôi bây giờ như được rót đầy một dòng nước ấm. Trái tim con người có bốn ngăn, Cao Minh, một nửa trái tim tôi, là anh!
Tôi khóc òa lên trong niềm hạnh phúc này. Mọi người có thể khinh bỉ, giễu cợt tôi. Nhưng đối với tôi, tình yêu này là mãi mãi, là mạng sống của tôi.
Tôi khóc như chưa từng được khóc, Cao Minh vẫn dịu dàng như vậy, anh khẽ vuốt ve tôi, thủ thỉ với tôi, khiến tôi đang khóc chuyển sang cười, hết cười lại tới xấu hổ. Nói đúng ra là, tâm trạng của tôi hôm nay lên xuống thất thường, tôi hạnh phúc lắm!
"Cao Minh, anh đã ở đâu vậy?"
"Cao Minh, tôi nhớ anh!"
Tôi dùng những lời nói chân thành nhất để bày tỏ với anh. Anh cười, tôi cũng cường, anh âu yếm, xoa đầu tôi rồi nói.
"Tôi đã trở về rồi, từ giờ, chúng ta sẽ không rời xa nữa!"
Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ không bao giờ bị chia cắt nữa...
Nói rồi, anh hôn tôi. Cảm giác này, vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đã năm năm trôi qua, nay tái ngộ, nụ hôn mang tới cho tôi một xúc cảm tuyệt vời. Cơ thể tôi cứ như đang trên mây vậy.
Đầu lưỡi anh khuấy động trong tôi, rất kịch liệt, cứ như muốn bù đắp cho những trống vắng trong khoảng thời gian xa cách vậy. Tôi nhiệt tình đáp trả lại anh. Tôi muốn trút hết mật ngọt trong miệng anh, muốn nhấm nháp mùi hương của anh, muốn ôm riết lấy anh, muốn say, muốn ngất ngây trong những cái hôn sâu và trong tình yêu này. Tôi đê mê, tôi muốn ôm cả sức sống trong anh, tôi muốn chiếm hết tất cả mọi thứ thuộc về anh. Tôi có tham lam quá không?
Bao nhiêu năm rồi? Tôi đã chờ đợi bao lâu rồi? Tôi quay cuồng, tôi điên loạn trong cơn mê tình yêu. Chúng cứ như những vì sao băng tinh tú, ban đầu bổ nát trái tim tôi, sau lại khiến tôi hào hứng đến mức này.
Tôi siết chặt lấy anh, cứ như kiểu nếu buông tay, anh sẽ biến mất mãi mãi vậy.
"Dương Dương, nếu cậu còn động, tôi sẽ không kiềm chế nữa đâu."
Tôi hiểu được ý tứ trong lời nói đó là gì nên đã đỏ mặt, lúc này mới xấu hổ buông anh ra, nhưng một cánh tay vẫn giữ chặt lấy anh.
Lúc này, tôi mới được nhìn kĩ khuôn mặt anh. Đôi mắt của anh, giọng nói của anh đã thay đổi, nhưng anh vẫn là Cao Minh của tôi, là người mà tôi suốt đời yêu thương và trân trọng.
"Tại sao?" - Tôi đau lòng vuốt ve khuôn mặt anh.
Dường như anh hiểu được suy nghĩ của tôi, nên nói ngay: "Năm đó, tôi đã phẫu thuật giác mạc và yết hầu." Sau đó, anh còn vạch áo lên cho tôi xem. Tôi giật mình, trên bụng anh có một vết sẹo rất dài, anh nói rằng đó là do anh phải cấy ghép nội tạng.
Tôi đau đớn nhìn anh, tôi hôn lên mắt anh, hôn lên cổ anh, hôn lên vết sẹo của anh. Tại sao? Tại sao khi anh đau đớn nhất thì tôi lại không ở bên cạnh?
"Tại sao anh không sớm xuất hiện? Tôi đã mong chờ ngày này rất lâu rồi!"
Cao Minh mỉm cười, anh nhìn tôi ôn nhu và nói: "Tôi xin lỗi, đã để cậu phải chờ lâu rồi!". Rồi anh lại ôm chầm lấy tôi.
Tôi mặc kệ! Dù thời gian có là bao lâu đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không truy cứu. Chẳng phải bây giờ anh đã xuất hiện rồi sao? Tôi chỉ mong có vậy!
Tôi yếu ớt dụi vào trong ngực anh, nghĩ tới chuyện tối hôm qua, ở quán bar của Hoàng Diệu, chắc Cao Minh lại muốn trêu chọc tôi đây.
"Anh không tuân thủ đạo làm chồng!". Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại nói ra câu này, đến bây giờ tôi vẫn thấy hối hận.
Cao Minh sửng sốt, anh đứng lặng, một lúc sau khi đã bình tĩnh lại, anh lại nham hiểm nói: "Bảo bối, nếu cậu cứ thế này, tôi sẽ không nhịn được nữa đâu!".
"Ai bắt anh nhịn?". Tôi đã phát ngôn như vậy đấy. =))
Hô hấp của cả hai chúng tôi trở nên gấp gáp. Anh khẽ mở cánh cửa lúc nãy ra, đặt tôi lên giường và bắt đầu chơi trò tình thú. Đêm đó, bao nhiêu yêu thương bị dồn nén cuối cùng cũng được biểu lộ hết ra. Cũng chính vì sự "yêu thương" của anh ta mà tôi đã ba ngày không xuống được giường, thắt lưng đau nhức. Trời ơi, đàn ông đúng là cầm thú mà. Anh ta còn luôn miệng nói tôi phóng túng này nọ, như thế có thể đưa anh ta lên cao trào sao? Thật hết biết.
....................................................
"Dương Dương, đến đây sống chung với tôi đi!". Trưa nay, khi đang ngồi ăn thì anh ta mở lời. Tất nhiên rồi, tôi mong còn không hết nữa mà.
"Reng reng,."
Đang nói thì tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Là Kha Đông, tôi vội vàng bỏ đũa xuống rồi nghe máy.
"Alo. "
"Mục Nhất Dương chết tiệt, mấy hôm nay anh đi đâu vậy? Hiểu Nguyệt bị viêm phổi, giờ còn đang nằm trong bệnh viện chờ anh đấy. Khôn hồn thì mau trở về đi."
"Cái gì? Được, tôi ngay lập tức trở về!"
"Anh đang ở đâu?"
"Công ty MY"
"Được, tôi sẽ tới đón anh!"
............................................
Cao Minh thấy tôi hoảng hốt liền gặng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi không để ý đến thái độ của anh nhiều lắm nên nói thẳng: "Con gái tôi bị ốm, tôi muốn tới thăm nó!".
Hai hàng lông mày anh nhíu lại, lúc đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều lắm mà chỉ một mực lo cho Hiểu Nguyệt. Nó bị viêm phổi, và đang rất cần tôi lúc này. Tôi dự định sẽ kể chuyện này cho Cao Minh sau, rằng chúng tôi có một đứa con....
"Có cần tôi đưa cậu đi không?" Cao Minh lại hỏi tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kha Đông giờ này chắc cũng đợi ở dưới kia rồi, tôi cũng không muốn làm liên lụy tới công việc của anh nên đã nhanh chóng đáp lại rồi li khai.
Quả thật, Kha Đông đã tới rồi. Chúng tôi đi tới bệnh viện. Bệnh viêm phổi của Hiểu Nguyệt khá trầm trọng, tôi trực ở bên con bé suốt mấy ngày. Tiểu Nguyệt cũng thật ngoan, nó không nhõng nhẽo như mấy đứa trẻ khác mà còn biết lo nghĩ nữa. Thật hạnh phúc khi có một đứa con nghe lời như vậy.
Mấy hôm sau, tôi trở lại công ty, gặp lại anh, tôi nói lời xin lỗi vì lần trước rời đi quá nhanh. Anh không những không trách tôi mà còn nói ra một câu khiến tôi xúc động vô cùng.
"Chúng ta kết hôn đi!"
Tôi chưa kịp đáp lại thì anh đã lấy ra một chiếc hộp nhỏ nhắn. Nắp hộp mở ra, một chiếc nhẫn nho nhỏ xuất hiện, anh đeo nó lên tay tôi.
"Nhẫn cũng đã nhận rồi, đừng từ chối tôi nhé!"
Tôi khóc, vội vàng gật đầu đồng ý, cái này, tôi đã mong chờ từ rất lâu rồi.
Kết hôn? Đến lúc đó, tôi sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.
"Dương Dương, cậu là của tôi!"
"Chúng ta sẽ mãi mãi như vậy nhé, tuyệt đối không tách rời!"
Tôi chỉ biết gật đầu lia lịa, tôi đắm chìm trong tình yêu. Tôi đã quá lún sâu vào nó rồi. Nhưng tôi không muốn thoát ra khỏi đây, tôi cứ muốn mình được mãi như vậy thôi!
Tôi kiễng chân lên, chủ động trao cho anh một nụ hôn nồng thắm. Thân thể tôi, tôi trao cho anh, Cao Minh. Cuộc đời tôi phó thác vào anh!
"Chồng à, anh là mạng sống của tôi!"
Liệu hạnh phúc này sẽ kéo dài bao lâu đây?