Dì Ghẻ - Chương 107: Suy luận và kế hoạch của chú đại
Chương trước- Chương 1: “ Mấy đời bánh đúc có xương...”
- Chương 2: " Món quà của bố."
- Chương 3: Miệng lưỡi thế gian
- Chương 4: Tiền ăn sáng
- Chương 5: Cái tát " Sai Lầm."
- Chương 6: Chú Đại
- Chương 7: Dì ghẻ và thợ săn
- Chương 8: Chùm chìa khoá
- Chương 9: Bà đưa cháu đi Viện
- Chương 10: Mưu Mô - Xảo Quyệt
- Chương 11: Ấm Ức
- Chương 12: Điều không mong muốn
- Chương 13: Đám cưới linh đình
- Chương 14: Quay về
- Chương 15: Không thể hàn gắn
- Chương 16: Phải biết chấp nhận
- Chương 17: Cuối thu
- Chương 18: “Mẹ” Hường…
- Chương 19: Đẻ con “Chung”
- Chương 20: Gáo nước hất đi
- Chương 21: Con anh - con tôi- nhưng không có…
- Chương 22: Tâm tư hiểm độc…
- Chương 23: Xấu người bẩn cả nết
- Chương 24: Nước cờ nham hiểm
- Chương 25: Niềm an ủi…..
- Chương 26: Chú Đại về thăm...
- Chương 27: Lên phố...
- Chương 28: Bé Hạnh vào viện..
- Chương 29: Con mụ độc ác..
- Chương 30: Tình anh em…
- Chương 31: Niềm vui phía sau lưng
- Chương 32: Chịu đựng…
- Chương 33: Tình thế đảo chiều…
- Chương 34: Nỗi niềm không của riêng ai...
- Chương 35: Căm phẫn trong lòng
- Chương 36: Tiếng khóc nghẹn lời
- Chương 37: Sự thật khó chấp nhận…?
- Chương 38: Phòng vip của bệnh viện
- Chương 39: Điều nên làm…
- Chương 40: Suy nghĩ thấu đáo..
- Chương 41: Đại “ ca” đến trường
- Chương 42: Tưởng gì hóa ra gỉ tường
- Chương 43: Tham thì thâm
- Chương 44: ” đề cương “ của cô giáo..
- Chương 45: Ông tuấn tỉnh lại...
- Chương 46: Chú đại biết yêu...
- Chương 47: Hậu quả nghiêm trọng...
- Chương 48: 51%
- Chương 49: Cái kim trong bọc…
- Chương 50: Bia Đỡ Đạn...
- Chương 51: Tin vui...
- Chương 52: Chia cắt...
- Chương 53: Câu chuyện tạm giam…
- Chương 54: Em lại phải đi đâu nữa…?
- Chương 55: Yêu muộn……
- Chương 56: Chú cháu ủ mưu...
- Chương 57: Bể kèo…
- Chương 58: Không phải xoắn…
- Chương 59: Chú đại đi “ xin lỗi.”
- Chương 60: Phiền cô mang về…
- Chương 61: Cũng thường thôi...
- Chương 62: Chuyện làm ăn - mụ hường bị đòi nợ
- Chương 63: Chú đại ra mặt giúp mụ hường...
- Chương 64: Tương tư..
- Chương 65: Tìm địa chỉ...
- Chương 66: Đi câu cá
- Chương 67: “ chú cháu ủ mưu lần 2 “
- Chương 68: Điệp viên 00 đại
- Chương 69: Người bí ẩn
- Chương 70: Hương vị ngày tết
- Chương 71: Chúc tết nhà cô thúy
- Chương 72: Không chấp nhận
- Chương 73: Chạm trán
- Chương 74: 1 - 0
- Chương 75: Hẹn trả nợ
- Chương 76: Cô thúy thế nào…?
- Chương 77: Nam lại bày cách - liệu có ổn không..?
- Chương 78: Hồi trống “ bất ngờ “
- Chương 79: “ thư tay không lỗi thời. “
- Chương 80: Đào tẩu.
- Chương 81: Lời đe dọa...
- Chương 82: Ông tuấn ra viện
- Chương 83: Hành động...
- Chương 84: Kẻ máu lạnh
- Chương 85: Quà được gửi đến
- Chương 86: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 87: Kẻ bị săn lùng
- Chương 88
- Chương 89: Nước cờ nguy hiểm
- Chương 90: Lá thư của thuận..!
- Chương 91: Công an vào cuộc
- Chương 92: Linh cảm xấu
- Chương 93: Lòng thù hận..
- Chương 94: Thỏa thuận “ ngầm “.
- Chương 95: Tham vọng.
- Chương 96: Nguyên nhân không ai biết
- Chương 97: Ngoạn ra tay…
- Chương 98: Nước cờ nguy hiểm
- Chương 99: Cuộc trao đổi bất thành
- Chương 100: Bắt cóc
- Chương 101: Pha giải cứu kịp thời
- Chương 102: Cái bẫy của ngoạn...
- Chương 103: Tập kích
- Chương 104: Tình thế bất lợi
- Chương 105: Ngón tay út
- Chương 106: Nam đang ở đâu…?
- Chương 107: Suy luận và kế hoạch của chú đại
- Chương 108: Triển khai theo kế hoạch
- Chương 109: Đột nhập hang hùm...
- Chương 110: Bại lộ...
- Chương 111: Phát súng kết liễu
- Chương 112: Quả báo
- Chương 113: Nam Được Cứu…...
- Chương 114: Dấu Chấm Hết
- Chương 115: Khởi đầu mới.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Dì Ghẻ
Chương 107: Suy luận và kế hoạch của chú đại
Ông Tuấn hỏi:
- - Có chuyện gì…?
Chú Đại đáp:
- - Ban nãy trong cuộc gọi video anh có nghe thấy ngoài giọng nói của lão Phiến còn có điều gì xảy ra không.?
Ồng Tuấn lắc đầu:
- - Thì xung quanh con chó già ấy còn có mấy thằng đàn em chứ có gì nữa đâu.?
Chú Đại tiếp:
- - Là tiếng sóng biển, tiếng sóng biển rì rào...Nó vang lên liên tục trong cuộc gọi video đó.
Long nói:
- - Vậy thì đúng là ở cảng cá rồi...Phải không ạ..?
Cường đen đáp:
- - Không phải, ở trong cảng nước rất lặng, không thể nào có tiếng sóng vỗ mà gọi điện cũng nghe được cả..
Chú Đại hỏi Cường:
- - Nhà lão Phiến nằm ở đâu..?
Cường đen đáp:
- - Nằm đối diện với rừng thông, gần khu bãi biển…
Cường há hốc mồm ngạc nhiên nhưng ngay lập tức phủ nhận:
- - Cũng không đúng vì tôi có thể chắc xe của lão Phiến là xe quay về biệt thự đầu tiên...Bởi lúc đến đó tôi đi đường rừng, có thể nói xe oto có chạy cỡ nào cũng không thể nhanh bằng tôi được. Chưa kể lúc đó còn là giờ tan tầm…
Chú Đại nói:
- - Không nhất thiết chúng chở Nam về đó mà có thể Nam cũng ở gần khu vực đó….Long này, nếu khu lão Phiến ở bờ biển có chiều dài khoảng bao nhiêu..?
Long đáp:
- - Khu vực đó thông thoáng, yên tĩnh...giao thông thuận lợi, đường bờ biển dài khoảng 5km.
Chú Đại gật đầu:
- - Vậy trong khoảng 5km đó có cái kho hay địa bàn làm ăn gì của lão Phiến không..?
Long suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- - Theo em biết thì biệt thự của lão nằm ở giữa chỗ đó...Tuy nhiên chỗ đó giống như một khu nghỉ dưỡng không có kho hay địa bàn gì ở đấy cả. Anh cũng thừa biết lão rất thông minh, làm sao lão có thể để việc làm ăn phi pháp ngay chỗ lão ở được.
Ông Tuấn đáp ;
- - Long nó nói đúng đấy, trước giờ con chó già chỉ đứng sau chỉ đạo….Hầu như chuyện làm ăn nó không nhúng tay, sống như một đại gia lương thiện. Với lại khu ấy cũng không có gì đáng chú ý.
Chú Đại phân tích:
- - Thứ nhất, có thể lão Phiến không đưa Nam về biệt thự để tránh sự dòm ngó của công an, cũng như phía ta nhưng em đoán Nam đang ở gần khu vực ấy, bởi tiếng sóng biển rất rõ ràng. Thứ hai, đôi khi càng những chỗ không nghĩ đến thì lại là những chỗ được sử dụng. Thứ ba tại sao em lại nghĩ Nam ở gần chỗ ấy là bởi vì vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn lão sẽ không mạo hiểm đi xa ra khỏi khu vực an toàn. Tuy nhiên em không phải người ở đây nên không nắm rõ được địa hình chỗ này.
Đột nhiên Long có điện thoại, tất cả im lặng, trên màn hình báo số của một người quen. Long vội nói:
- - Thằng Quang, là thằng Quang đi với em ban nãy, nhưng khi bọn em chạy khỏi đó thì không thấy nó….Sao nó lại gọi điện được nhỉ..? Hay là bọn kia gọi uy hiếp..?
Ông Tuấn đáp:
- - Cứ nghe xem thế nào..?
Long bắt máy, đầu dây bên kia Quang thở hổn hển:
- - Anh Long, phù...phù….là...là….em...Quang...đây….Anh...với..mọi người an...toàn chứ..?
Long vội trả lời:
- - Anh với mọi người đều ổn, mày đang ở đâu...Nghe giọng sao giống như đang bị thương vậy..?
Quang nói:
- - Em đang….ở….trên đồi thông….chân em bị thương do vụ nổ lựu đạn...Lợi dụng lúc đó em trốn được….Em định gọi cho mọi người sớm nhưng giờ em mới gọi bởi có chuyện này..
Long hỏi:
- - Có chuyện gì vậy..?
Quang đáp:
- - Lúc nãy có công an vào biệt thự nhưng lại đi rồi, sau đó lão Phiến lên xe oto chạy dọc đi theo con đường xuống cuối đường bờ biển...Vừa rồi chiếc oto đó đã quay lại, xuống xe em chỉ thấy một mình lão Phiến.
Long tiếp:
- - Vậy bây giờ có di chuyển được không..?
Quang thở dốc nói:
- - Anh đừng lo cho em, chân em bị mảnh sắt ghim vào, hiện tại trước biệt thự có nhiều người canh phòng, em tạm thời chưa thể thoát được….Nhưng em sẽ tìm cách.
Long đáp:
- - Cố gắng cầm cự, thông tin của chú rất có ích...Có thể con anh Tuấn đang bị chúng nó giam ở gần đấy…
Từ bên trong điện thoại vang lên tiếng kêu:
- - Ứ…..ư…..á….hộc hộc….vâng, anh nhớ mang con anh Tuấn về nhé….Đừng lo cho em, vừa em rút mảnh sắt ra, đang nhai lá rừng đắp vào vết thương...Em sẽ quay về sau…
Nói xong Quang tắt máy, phải nói đàn em ông Tuấn gã nào gã đấy lỳ lợm, ứng biến tính huống nhanh nhạy và hợp lý vô cùng. Tắt điện thoại Long vui mừng:
- - Đúng như anh Đại nói, theo như lời Quang báo về thì quả thật xe chở lão Phiến đi và về trùng khớp với khoảng thời gian mà lão gọi điện.
Chú Đại mỉm cười:
- - Vậy là chỉ có hơn 2km đường cuối bãi biển, chắc chắn tụi nó giữ Nam ở đấy...Giờ cần xác định xem ở đó có chỗ nào khả nghi không..?
Ông Tuấn trả lời:
- - Chính là chỗ ấy, ở đó ngày trước có một lán đóng tàu. Nhưng sau này người ta chuyển đi vì lập cơ sở mới. Cũng phải bỏ hoang mấy năm nay rồi, chỉ có nơi đó là nằm cuối đường bờ biển. Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa…
Chú Đại gật đầu:
- - Vậy giờ cần phải lên kế hoạch, mà phải lập tức làm ngay….Bởi lẽ giờ này lão Phiến còn đang chờ đợi kết quả từ cái kho của thằng Kiên báo….Hơn nữa lão không thể ngờ chúng ta lại có thể tìm ra được vị trí ấy. Quả thật nếu không có tin báo về thì không thể nào lần ra được. Được rồi giờ như thế này…..
Chú Đại nhìn qua Long với Cường, cả ông Tuấn một lượt rồi nói:
- - Cường với anh Tuấn giờ không thể đi lại, chỉ còn em với Long…
Cường đứng dậy mặc dù vai vẫn đau:
- - Không được, kiểu gì tôi cũng sẽ đi...Chút vết thương này nhằm nhò gì…?
Ông Tuấn cũng nói:
- - Anh biết chỗ đó….anh sẽ đi cứu con mình….Nếu là em lên kế hoạch thì anh tin chắc sẽ thành công. Long, gọi tất cả các anh em vào đây….Đêm nay chúng ta sẽ kết thúc tất cả..
- - Có chuyện gì…?
Chú Đại đáp:
- - Ban nãy trong cuộc gọi video anh có nghe thấy ngoài giọng nói của lão Phiến còn có điều gì xảy ra không.?
Ồng Tuấn lắc đầu:
- - Thì xung quanh con chó già ấy còn có mấy thằng đàn em chứ có gì nữa đâu.?
Chú Đại tiếp:
- - Là tiếng sóng biển, tiếng sóng biển rì rào...Nó vang lên liên tục trong cuộc gọi video đó.
Long nói:
- - Vậy thì đúng là ở cảng cá rồi...Phải không ạ..?
Cường đen đáp:
- - Không phải, ở trong cảng nước rất lặng, không thể nào có tiếng sóng vỗ mà gọi điện cũng nghe được cả..
Chú Đại hỏi Cường:
- - Nhà lão Phiến nằm ở đâu..?
Cường đen đáp:
- - Nằm đối diện với rừng thông, gần khu bãi biển…
Cường há hốc mồm ngạc nhiên nhưng ngay lập tức phủ nhận:
- - Cũng không đúng vì tôi có thể chắc xe của lão Phiến là xe quay về biệt thự đầu tiên...Bởi lúc đến đó tôi đi đường rừng, có thể nói xe oto có chạy cỡ nào cũng không thể nhanh bằng tôi được. Chưa kể lúc đó còn là giờ tan tầm…
Chú Đại nói:
- - Không nhất thiết chúng chở Nam về đó mà có thể Nam cũng ở gần khu vực đó….Long này, nếu khu lão Phiến ở bờ biển có chiều dài khoảng bao nhiêu..?
Long đáp:
- - Khu vực đó thông thoáng, yên tĩnh...giao thông thuận lợi, đường bờ biển dài khoảng 5km.
Chú Đại gật đầu:
- - Vậy trong khoảng 5km đó có cái kho hay địa bàn làm ăn gì của lão Phiến không..?
Long suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- - Theo em biết thì biệt thự của lão nằm ở giữa chỗ đó...Tuy nhiên chỗ đó giống như một khu nghỉ dưỡng không có kho hay địa bàn gì ở đấy cả. Anh cũng thừa biết lão rất thông minh, làm sao lão có thể để việc làm ăn phi pháp ngay chỗ lão ở được.
Ông Tuấn đáp ;
- - Long nó nói đúng đấy, trước giờ con chó già chỉ đứng sau chỉ đạo….Hầu như chuyện làm ăn nó không nhúng tay, sống như một đại gia lương thiện. Với lại khu ấy cũng không có gì đáng chú ý.
Chú Đại phân tích:
- - Thứ nhất, có thể lão Phiến không đưa Nam về biệt thự để tránh sự dòm ngó của công an, cũng như phía ta nhưng em đoán Nam đang ở gần khu vực ấy, bởi tiếng sóng biển rất rõ ràng. Thứ hai, đôi khi càng những chỗ không nghĩ đến thì lại là những chỗ được sử dụng. Thứ ba tại sao em lại nghĩ Nam ở gần chỗ ấy là bởi vì vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn lão sẽ không mạo hiểm đi xa ra khỏi khu vực an toàn. Tuy nhiên em không phải người ở đây nên không nắm rõ được địa hình chỗ này.
Đột nhiên Long có điện thoại, tất cả im lặng, trên màn hình báo số của một người quen. Long vội nói:
- - Thằng Quang, là thằng Quang đi với em ban nãy, nhưng khi bọn em chạy khỏi đó thì không thấy nó….Sao nó lại gọi điện được nhỉ..? Hay là bọn kia gọi uy hiếp..?
Ông Tuấn đáp:
- - Cứ nghe xem thế nào..?
Long bắt máy, đầu dây bên kia Quang thở hổn hển:
- - Anh Long, phù...phù….là...là….em...Quang...đây….Anh...với..mọi người an...toàn chứ..?
Long vội trả lời:
- - Anh với mọi người đều ổn, mày đang ở đâu...Nghe giọng sao giống như đang bị thương vậy..?
Quang nói:
- - Em đang….ở….trên đồi thông….chân em bị thương do vụ nổ lựu đạn...Lợi dụng lúc đó em trốn được….Em định gọi cho mọi người sớm nhưng giờ em mới gọi bởi có chuyện này..
Long hỏi:
- - Có chuyện gì vậy..?
Quang đáp:
- - Lúc nãy có công an vào biệt thự nhưng lại đi rồi, sau đó lão Phiến lên xe oto chạy dọc đi theo con đường xuống cuối đường bờ biển...Vừa rồi chiếc oto đó đã quay lại, xuống xe em chỉ thấy một mình lão Phiến.
Long tiếp:
- - Vậy bây giờ có di chuyển được không..?
Quang thở dốc nói:
- - Anh đừng lo cho em, chân em bị mảnh sắt ghim vào, hiện tại trước biệt thự có nhiều người canh phòng, em tạm thời chưa thể thoát được….Nhưng em sẽ tìm cách.
Long đáp:
- - Cố gắng cầm cự, thông tin của chú rất có ích...Có thể con anh Tuấn đang bị chúng nó giam ở gần đấy…
Từ bên trong điện thoại vang lên tiếng kêu:
- - Ứ…..ư…..á….hộc hộc….vâng, anh nhớ mang con anh Tuấn về nhé….Đừng lo cho em, vừa em rút mảnh sắt ra, đang nhai lá rừng đắp vào vết thương...Em sẽ quay về sau…
Nói xong Quang tắt máy, phải nói đàn em ông Tuấn gã nào gã đấy lỳ lợm, ứng biến tính huống nhanh nhạy và hợp lý vô cùng. Tắt điện thoại Long vui mừng:
- - Đúng như anh Đại nói, theo như lời Quang báo về thì quả thật xe chở lão Phiến đi và về trùng khớp với khoảng thời gian mà lão gọi điện.
Chú Đại mỉm cười:
- - Vậy là chỉ có hơn 2km đường cuối bãi biển, chắc chắn tụi nó giữ Nam ở đấy...Giờ cần xác định xem ở đó có chỗ nào khả nghi không..?
Ông Tuấn trả lời:
- - Chính là chỗ ấy, ở đó ngày trước có một lán đóng tàu. Nhưng sau này người ta chuyển đi vì lập cơ sở mới. Cũng phải bỏ hoang mấy năm nay rồi, chỉ có nơi đó là nằm cuối đường bờ biển. Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa…
Chú Đại gật đầu:
- - Vậy giờ cần phải lên kế hoạch, mà phải lập tức làm ngay….Bởi lẽ giờ này lão Phiến còn đang chờ đợi kết quả từ cái kho của thằng Kiên báo….Hơn nữa lão không thể ngờ chúng ta lại có thể tìm ra được vị trí ấy. Quả thật nếu không có tin báo về thì không thể nào lần ra được. Được rồi giờ như thế này…..
Chú Đại nhìn qua Long với Cường, cả ông Tuấn một lượt rồi nói:
- - Cường với anh Tuấn giờ không thể đi lại, chỉ còn em với Long…
Cường đứng dậy mặc dù vai vẫn đau:
- - Không được, kiểu gì tôi cũng sẽ đi...Chút vết thương này nhằm nhò gì…?
Ông Tuấn cũng nói:
- - Anh biết chỗ đó….anh sẽ đi cứu con mình….Nếu là em lên kế hoạch thì anh tin chắc sẽ thành công. Long, gọi tất cả các anh em vào đây….Đêm nay chúng ta sẽ kết thúc tất cả..
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: “ Mấy đời bánh đúc có xương...”
- Chương 2: " Món quà của bố."
- Chương 3: Miệng lưỡi thế gian
- Chương 4: Tiền ăn sáng
- Chương 5: Cái tát " Sai Lầm."
- Chương 6: Chú Đại
- Chương 7: Dì ghẻ và thợ săn
- Chương 8: Chùm chìa khoá
- Chương 9: Bà đưa cháu đi Viện
- Chương 10: Mưu Mô - Xảo Quyệt
- Chương 11: Ấm Ức
- Chương 12: Điều không mong muốn
- Chương 13: Đám cưới linh đình
- Chương 14: Quay về
- Chương 15: Không thể hàn gắn
- Chương 16: Phải biết chấp nhận
- Chương 17: Cuối thu
- Chương 18: “Mẹ” Hường…
- Chương 19: Đẻ con “Chung”
- Chương 20: Gáo nước hất đi
- Chương 21: Con anh - con tôi- nhưng không có…
- Chương 22: Tâm tư hiểm độc…
- Chương 23: Xấu người bẩn cả nết
- Chương 24: Nước cờ nham hiểm
- Chương 25: Niềm an ủi…..
- Chương 26: Chú Đại về thăm...
- Chương 27: Lên phố...
- Chương 28: Bé Hạnh vào viện..
- Chương 29: Con mụ độc ác..
- Chương 30: Tình anh em…
- Chương 31: Niềm vui phía sau lưng
- Chương 32: Chịu đựng…
- Chương 33: Tình thế đảo chiều…
- Chương 34: Nỗi niềm không của riêng ai...
- Chương 35: Căm phẫn trong lòng
- Chương 36: Tiếng khóc nghẹn lời
- Chương 37: Sự thật khó chấp nhận…?
- Chương 38: Phòng vip của bệnh viện
- Chương 39: Điều nên làm…
- Chương 40: Suy nghĩ thấu đáo..
- Chương 41: Đại “ ca” đến trường
- Chương 42: Tưởng gì hóa ra gỉ tường
- Chương 43: Tham thì thâm
- Chương 44: ” đề cương “ của cô giáo..
- Chương 45: Ông tuấn tỉnh lại...
- Chương 46: Chú đại biết yêu...
- Chương 47: Hậu quả nghiêm trọng...
- Chương 48: 51%
- Chương 49: Cái kim trong bọc…
- Chương 50: Bia Đỡ Đạn...
- Chương 51: Tin vui...
- Chương 52: Chia cắt...
- Chương 53: Câu chuyện tạm giam…
- Chương 54: Em lại phải đi đâu nữa…?
- Chương 55: Yêu muộn……
- Chương 56: Chú cháu ủ mưu...
- Chương 57: Bể kèo…
- Chương 58: Không phải xoắn…
- Chương 59: Chú đại đi “ xin lỗi.”
- Chương 60: Phiền cô mang về…
- Chương 61: Cũng thường thôi...
- Chương 62: Chuyện làm ăn - mụ hường bị đòi nợ
- Chương 63: Chú đại ra mặt giúp mụ hường...
- Chương 64: Tương tư..
- Chương 65: Tìm địa chỉ...
- Chương 66: Đi câu cá
- Chương 67: “ chú cháu ủ mưu lần 2 “
- Chương 68: Điệp viên 00 đại
- Chương 69: Người bí ẩn
- Chương 70: Hương vị ngày tết
- Chương 71: Chúc tết nhà cô thúy
- Chương 72: Không chấp nhận
- Chương 73: Chạm trán
- Chương 74: 1 - 0
- Chương 75: Hẹn trả nợ
- Chương 76: Cô thúy thế nào…?
- Chương 77: Nam lại bày cách - liệu có ổn không..?
- Chương 78: Hồi trống “ bất ngờ “
- Chương 79: “ thư tay không lỗi thời. “
- Chương 80: Đào tẩu.
- Chương 81: Lời đe dọa...
- Chương 82: Ông tuấn ra viện
- Chương 83: Hành động...
- Chương 84: Kẻ máu lạnh
- Chương 85: Quà được gửi đến
- Chương 86: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 87: Kẻ bị săn lùng
- Chương 88
- Chương 89: Nước cờ nguy hiểm
- Chương 90: Lá thư của thuận..!
- Chương 91: Công an vào cuộc
- Chương 92: Linh cảm xấu
- Chương 93: Lòng thù hận..
- Chương 94: Thỏa thuận “ ngầm “.
- Chương 95: Tham vọng.
- Chương 96: Nguyên nhân không ai biết
- Chương 97: Ngoạn ra tay…
- Chương 98: Nước cờ nguy hiểm
- Chương 99: Cuộc trao đổi bất thành
- Chương 100: Bắt cóc
- Chương 101: Pha giải cứu kịp thời
- Chương 102: Cái bẫy của ngoạn...
- Chương 103: Tập kích
- Chương 104: Tình thế bất lợi
- Chương 105: Ngón tay út
- Chương 106: Nam đang ở đâu…?
- Chương 107: Suy luận và kế hoạch của chú đại
- Chương 108: Triển khai theo kế hoạch
- Chương 109: Đột nhập hang hùm...
- Chương 110: Bại lộ...
- Chương 111: Phát súng kết liễu
- Chương 112: Quả báo
- Chương 113: Nam Được Cứu…...
- Chương 114: Dấu Chấm Hết
- Chương 115: Khởi đầu mới.