Dì Ghẻ - Chương 56: Chú cháu ủ mưu...
Chương trước- Chương 1: “ Mấy đời bánh đúc có xương...”
- Chương 2: " Món quà của bố."
- Chương 3: Miệng lưỡi thế gian
- Chương 4: Tiền ăn sáng
- Chương 5: Cái tát " Sai Lầm."
- Chương 6: Chú Đại
- Chương 7: Dì ghẻ và thợ săn
- Chương 8: Chùm chìa khoá
- Chương 9: Bà đưa cháu đi Viện
- Chương 10: Mưu Mô - Xảo Quyệt
- Chương 11: Ấm Ức
- Chương 12: Điều không mong muốn
- Chương 13: Đám cưới linh đình
- Chương 14: Quay về
- Chương 15: Không thể hàn gắn
- Chương 16: Phải biết chấp nhận
- Chương 17: Cuối thu
- Chương 18: “Mẹ” Hường…
- Chương 19: Đẻ con “Chung”
- Chương 20: Gáo nước hất đi
- Chương 21: Con anh - con tôi- nhưng không có…
- Chương 22: Tâm tư hiểm độc…
- Chương 23: Xấu người bẩn cả nết
- Chương 24: Nước cờ nham hiểm
- Chương 25: Niềm an ủi…..
- Chương 26: Chú Đại về thăm...
- Chương 27: Lên phố...
- Chương 28: Bé Hạnh vào viện..
- Chương 29: Con mụ độc ác..
- Chương 30: Tình anh em…
- Chương 31: Niềm vui phía sau lưng
- Chương 32: Chịu đựng…
- Chương 33: Tình thế đảo chiều…
- Chương 34: Nỗi niềm không của riêng ai...
- Chương 35: Căm phẫn trong lòng
- Chương 36: Tiếng khóc nghẹn lời
- Chương 37: Sự thật khó chấp nhận…?
- Chương 38: Phòng vip của bệnh viện
- Chương 39: Điều nên làm…
- Chương 40: Suy nghĩ thấu đáo..
- Chương 41: Đại “ ca” đến trường
- Chương 42: Tưởng gì hóa ra gỉ tường
- Chương 43: Tham thì thâm
- Chương 44: ” đề cương “ của cô giáo..
- Chương 45: Ông tuấn tỉnh lại...
- Chương 46: Chú đại biết yêu...
- Chương 47: Hậu quả nghiêm trọng...
- Chương 48: 51%
- Chương 49: Cái kim trong bọc…
- Chương 50: Bia Đỡ Đạn...
- Chương 51: Tin vui...
- Chương 52: Chia cắt...
- Chương 53: Câu chuyện tạm giam…
- Chương 54: Em lại phải đi đâu nữa…?
- Chương 55: Yêu muộn……
- Chương 56: Chú cháu ủ mưu...
- Chương 57: Bể kèo…
- Chương 58: Không phải xoắn…
- Chương 59: Chú đại đi “ xin lỗi.”
- Chương 60: Phiền cô mang về…
- Chương 61: Cũng thường thôi...
- Chương 62: Chuyện làm ăn - mụ hường bị đòi nợ
- Chương 63: Chú đại ra mặt giúp mụ hường...
- Chương 64: Tương tư..
- Chương 65: Tìm địa chỉ...
- Chương 66: Đi câu cá
- Chương 67: “ chú cháu ủ mưu lần 2 “
- Chương 68: Điệp viên 00 đại
- Chương 69: Người bí ẩn
- Chương 70: Hương vị ngày tết
- Chương 71: Chúc tết nhà cô thúy
- Chương 72: Không chấp nhận
- Chương 73: Chạm trán
- Chương 74: 1 - 0
- Chương 75: Hẹn trả nợ
- Chương 76: Cô thúy thế nào…?
- Chương 77: Nam lại bày cách - liệu có ổn không..?
- Chương 78: Hồi trống “ bất ngờ “
- Chương 79: “ thư tay không lỗi thời. “
- Chương 80: Đào tẩu.
- Chương 81: Lời đe dọa...
- Chương 82: Ông tuấn ra viện
- Chương 83: Hành động...
- Chương 84: Kẻ máu lạnh
- Chương 85: Quà được gửi đến
- Chương 86: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 87: Kẻ bị săn lùng
- Chương 88
- Chương 89: Nước cờ nguy hiểm
- Chương 90: Lá thư của thuận..!
- Chương 91: Công an vào cuộc
- Chương 92: Linh cảm xấu
- Chương 93: Lòng thù hận..
- Chương 94: Thỏa thuận “ ngầm “.
- Chương 95: Tham vọng.
- Chương 96: Nguyên nhân không ai biết
- Chương 97: Ngoạn ra tay…
- Chương 98: Nước cờ nguy hiểm
- Chương 99: Cuộc trao đổi bất thành
- Chương 100: Bắt cóc
- Chương 101: Pha giải cứu kịp thời
- Chương 102: Cái bẫy của ngoạn...
- Chương 103: Tập kích
- Chương 104: Tình thế bất lợi
- Chương 105: Ngón tay út
- Chương 106: Nam đang ở đâu…?
- Chương 107: Suy luận và kế hoạch của chú đại
- Chương 108: Triển khai theo kế hoạch
- Chương 109: Đột nhập hang hùm...
- Chương 110: Bại lộ...
- Chương 111: Phát súng kết liễu
- Chương 112: Quả báo
- Chương 113: Nam Được Cứu…...
- Chương 114: Dấu Chấm Hết
- Chương 115: Khởi đầu mới.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Dì Ghẻ
Chương 56: Chú cháu ủ mưu...
Ba ngày nghỉ sau khi thi của Nam cũng đã hết, ông Tuấn cũng đã khỏe dần theo từng ngày nên Nam chỉ vào thăm bố những lúc rảnh hoặc được nghỉ buổi chiều. Mọi chuyện trong bệnh viện đã có bố mẹ chú Đại lo liệu. Có hôm Nam mở cửa phòng bệnh bước vào thấy có cả mụ Hường cũng ở đó nó tỏ vẻ không vui, đúng hơn là chẳng ai thấy vui nhưng để cho yên cửa yên nhà nên ai cũng cố gắng tỏ ra vui vẻ. Khi đó Nam cũng chỉ vào ngồi qua loa một lúc rồi viện lý do bận học ra về.
Tưởng những sau mọi chuyện mụ Hường sẽ bị một hậu quả gì đó nặng nề hơn, nhưng ngoài cái tát hộc máu mũi của chú Đại ra thì mụ vẫn bình an vô sự. À không, ngồi trong phòng Nam cũng nghe đâu số tiền 4 tỉ cho vay đó ông Tuấn chỉ có thể lấy lại cho mụ được 500tr dựa vào các chứng từ, giấy đất với giấy sang tên một mảnh đất của mẹ gã vay nợ ở dưới quê. Nói trắng ra là sau khi ông Tuấn tỉnh dậy có đưa cho mụ Hường những giấy tờ đó để mụ phần nào nguôi ngoai sau vụ bùng tiền. Ông Tuấn có nói:
- - Lúc trước bảo chỉ cho nó vay tầm 1 tỉ, cùng lắm là 2 tỉ thôi vì mình có giấy tờ đất làm tin. Cùng với tiền lãi hàng tháng thì dù xảy ra trường hợp xấu nhất mình vẫn thu hồi được vốn. Cho nó vay đến 4 tỉ, lại còn rút hết những chỗ khác về đập vào đó giờ nó trốn biết tìm sao được.
Tham thì thâm, thấy lãi nhiều tưởng bở cuối cùng nhận quả đắng, nhưng ít ra ông Tuấn còn giữ lại cho mụ một khoản. Cầm giấy tờ trong tay mụ Hường lập tức gọi điện thông báo cho mẹ gã vay nợ bằng một giọng khá gay gắt:
- - Bà có phải mẹ của thằng Vinh không…? Tôi có chuyện này muốn nói với bà, giờ bà đang ở đâu tôi muốn đến nói chuyện trực tiếp…
Vì không mở loa ngoài nên mọi người không biết bên trong điện thoại mẹ gã kia nói gì, chỉ biết lúc sau mụ Hường nói với ông Tuấn:
- - Anh bảo 3 thằng lát lấy xe chở em đi nhé...Không nhanh có khi mảnh đất đấy nó cũng gán cho bao nhiêu người rồi.
Mẹ chú Đại thấy vậy thì hơi sợ sợ, bà nói:
- - Đi đòi nợ mà sao phải dắt theo đông người vậy con...Dù sao nó cũng trốn rồi, mẹ nó có biết gì đâu, dọa dẫm người ta thế thì chết…
Mụ Hường đáp:
- - Không biết được đâu mẹ ạ, có khi nó lừa tiền rồi tuồn cho mẹ nó đấy. Không đưa người đi thì ai nó sợ…
Chú Đại thấy vậy tham gia với mẹ:
- - Mẹ kệ đi, không phải việc của mình…
Nam cũng chẳng muốn nghe những gì liên quan đến mụ Hường, đứng dậy Nam xin phép ra về. Chú Đại hỏi Nam:
- - Còn bao lâu nữa thì được nghỉ tết hả Nam..? Mà được nghỉ bao nhiêu hôm..?
Nam đáp:
- - Cháu còn tầm 10 ngày nữa là nghỉ rồi, cũng chưa biết được nghỉ bao nhiêu hôm nhưng nghe bảo nghỉ một tuần chú ạ.
Hai chú cháu đi với nhau ra khỏi phòng, chú Đại hỏi:
- - Thế việc chú nhờ làm xong chưa..?
Nam ngơ ngác:
- - Việc gì chú nhỉ..?
Chú Đại đấm vào lưng nó trách:
- - Lại giả vờ quên, việc mà mấy hôn trước ăn cơm ngoài nhà chú bảo ấy..?
Nam nhìn chú Đại rồi ồ lên:
- - À, là việc lấy số cô giáo chủ nhiệm của cháu phải không…? Cháu chưa làm được, giờ đi học tự nhiên hỏi số cô giáo nó cứ làm sao ấy. Với lại hỏi xong cô ấy lại hỏi xin làm gì thì sao..?
Chú Đại chép miệng:
- - Thằng ngố này, cứ giả vờ bảo em xin số để có việc đột xuất còn gọi điện xin phép. Xong rồi viết ra giấy…?
Nam đáp:
- - Nhưng chẳng phải cô giáo cháu biết chú có số rồi sao..? Hơn nữa học sinh gọi điện xin phép ai người ta cho…
Chú Đại tiếp:
- - Không thì cháu bảo mấy đứa bạn gái hôm đến đây xin cho, bọn nó kiểu gì cũng biết số cô giáo. Nhất là con lớp trưởng….
Nam lắc đầu:
- - Không, cháu chẳng nói chuyện với chúng nó bao giờ, xin xỏ ngại lắm...Biết đâu lại hiểu lầm.
Chú Đại bực:
- - Thế là mày không giúp chú phải không..? Có mỗi việc xin số mà cũng không xong..? Thanh niên hoi..?
Nam hơi tự ái đáp:
- - Dạ vâng, cháu hoi thì chú đi đến trường mà xin….Cháu còn chưa khoe với ông bà là may cho chú rồi.
Chú Đại cứng họng luôn, mà đúng thật, từ cái ngày gặp cô giáo Thúy, chú Đại thay đổi khá nhiều mỗi khi nói chuyện về cô giáo. Yêu vào cái con người nó khác hẳn, bỏ qua mọi chuyện chú Đại giờ sẵn sàng xuống nước thỏa hiệp với thằng cháu ranh ma:
- - ́y chết, chú nhầm….Bây giờ thế này nhá...Cháu có giúp chú không..?
Nam nhìn chú Đại ấp úng vì chú Đại thật sự nghiêm túc trong chuyện này:
- - Dạ...thì có...Nhưng để cháu xem đã…
Chú Đai khoác vai nó đi ra cổng nói sát vào tai:
- - Mày chịu giúp thì chú có cách này, chắc chắn cháu không phải xin số mà cô giáo sẽ tự cho...Có làm không..?
Nam thấy hơi nghi nghi, làm gì có cái cách nào mà ngon ăn thế được. Nhưng nhìn ánh mắt khẩn thiết của ông chú đáng thương hơn 30 tuổi mới biết mùi yêu Nam cũng khẽ gật đầu. Chú Đại thì thầm vào tai nó cái gì thì không biết, chỉ biết nó hẩy tay chú Đại ra mặt hoảng hốt:
- - Không được, làm thế không được đâu...Cuối năm sắp nghỉ tết rồi mà chú còn bảo làm thế là toi đấy…
Chú Đại nịnh nọt:
- - Thì thế chú mới cần nhờ đến mày, mày mà không giúp chú thì ai giúp. Hơn nữa những cách đơn giản chú bày ra mày có chịu nghe đâu. Cố gắng đi tết thích gì chú cũng chiều...Nhá nhá….
Nhìn ông chú hơn 30 tuổi đứng ra điều kiện với thằng cháu 16 tuổi khiến ai đang đi qua cổng cũng thấy buồn cười. Suy nghĩ một lúc Nam khẽ thở dài rồi đáp:
- - Thôi được rồi, cháu sẽ làm...Nhưng mà có làm sao chú phải chịu trách nhiệm đấy..
Chú Đại mừng rỡ nói:
- - Thật hả, thế đã định làm gì chưa..? Cứ như ban nãy chú bảo ấy...Dễ mà, lại còn thích nữa chứ..
Nam mặt đỏ như gấc xua tay trả lời:
- - Không được, làm thế chết ấy….Kệ cháu, cháu tự có cách….
Chú Đại ngạc nhiên:
- - Ái chà, ghê nhỉ...Nhưng thôi kệ, miễn sao cháu lấy được số cho chú là được. Giờ chú chở về nhé, mà ăn gì không chú mua, tiện chú mua cho bà ngoại mấy cái áo ấm….
Giao dịch thành công hai chú cháu nhìn nhau cười bí hiểm, bỗng nhiên cả hai giật mình bởi giọng nói của mẹ chú Đại:
- - Ơ, tưởn chở cháu về rồi mà giờ vẫn đứng đây, hai chú cháu mày tính buôn bạc giả hả. Nhìn mặt đứa nào cũng gian như ăn trộm…
Chú Đại lắp bắp đáp:
- - À không, con với nó đang tính xem ăn gì đấy mà...Nam nhỉ..?
Cu Nam cũng vội gật đầu trong vô thức, chú Đại hỏi mẹ:
- - Mà mẹ đi đâu đấy…?
Mẹ chú Đại đáp:
- - Thằng Tuấn với bố mày thích ăn cháo tim nên mẹ ra đầu cổng này mua.
Chú Đại nói:
- - Thế mẹ đi mua đi nhé, con chở cháu về….Mà sao không bảo vợ anh ấy đi mua..?
Mẹ chú Đại đáp:
- - Nó cũng bảo nó đi nhưng mẹ nghĩ bụng để mẹ đi...Thôi chở cháu về đi, nhớ vào chào bà bên ấy hộ mẹ một tiếng. Mà mày cứ ăn cơm ở đấy không ngại à..?
Chú Đại cười lớn:
- - Ha ha con ngại gì, thế mới là người nhà Nam nhể..?
Nam tiếp tục gật đầu, mẹ chú Đại mắng yêu:
- - Sư bố chúng mày, thằng chú không ra thằng chú, thằng cháu thì không ra thằng cháu. Nhìn chúng mày cứ như hai anh em thì đúng hơn…
Chú Đại vội nói:
- - Thế sao được, thế hóa ra nó cũng là em bố nó à...Ha ha ha….
Kệ bà đang đứng chửi, hai chú cháu ra xe phóng khỏi bệnh viện. Trong đầu Nam đang suy nghĩ xem kê hoạch mà chú Đại nói ban nãy sẽ được thực hiện như thế nào..?
Tưởng những sau mọi chuyện mụ Hường sẽ bị một hậu quả gì đó nặng nề hơn, nhưng ngoài cái tát hộc máu mũi của chú Đại ra thì mụ vẫn bình an vô sự. À không, ngồi trong phòng Nam cũng nghe đâu số tiền 4 tỉ cho vay đó ông Tuấn chỉ có thể lấy lại cho mụ được 500tr dựa vào các chứng từ, giấy đất với giấy sang tên một mảnh đất của mẹ gã vay nợ ở dưới quê. Nói trắng ra là sau khi ông Tuấn tỉnh dậy có đưa cho mụ Hường những giấy tờ đó để mụ phần nào nguôi ngoai sau vụ bùng tiền. Ông Tuấn có nói:
- - Lúc trước bảo chỉ cho nó vay tầm 1 tỉ, cùng lắm là 2 tỉ thôi vì mình có giấy tờ đất làm tin. Cùng với tiền lãi hàng tháng thì dù xảy ra trường hợp xấu nhất mình vẫn thu hồi được vốn. Cho nó vay đến 4 tỉ, lại còn rút hết những chỗ khác về đập vào đó giờ nó trốn biết tìm sao được.
Tham thì thâm, thấy lãi nhiều tưởng bở cuối cùng nhận quả đắng, nhưng ít ra ông Tuấn còn giữ lại cho mụ một khoản. Cầm giấy tờ trong tay mụ Hường lập tức gọi điện thông báo cho mẹ gã vay nợ bằng một giọng khá gay gắt:
- - Bà có phải mẹ của thằng Vinh không…? Tôi có chuyện này muốn nói với bà, giờ bà đang ở đâu tôi muốn đến nói chuyện trực tiếp…
Vì không mở loa ngoài nên mọi người không biết bên trong điện thoại mẹ gã kia nói gì, chỉ biết lúc sau mụ Hường nói với ông Tuấn:
- - Anh bảo 3 thằng lát lấy xe chở em đi nhé...Không nhanh có khi mảnh đất đấy nó cũng gán cho bao nhiêu người rồi.
Mẹ chú Đại thấy vậy thì hơi sợ sợ, bà nói:
- - Đi đòi nợ mà sao phải dắt theo đông người vậy con...Dù sao nó cũng trốn rồi, mẹ nó có biết gì đâu, dọa dẫm người ta thế thì chết…
Mụ Hường đáp:
- - Không biết được đâu mẹ ạ, có khi nó lừa tiền rồi tuồn cho mẹ nó đấy. Không đưa người đi thì ai nó sợ…
Chú Đại thấy vậy tham gia với mẹ:
- - Mẹ kệ đi, không phải việc của mình…
Nam cũng chẳng muốn nghe những gì liên quan đến mụ Hường, đứng dậy Nam xin phép ra về. Chú Đại hỏi Nam:
- - Còn bao lâu nữa thì được nghỉ tết hả Nam..? Mà được nghỉ bao nhiêu hôm..?
Nam đáp:
- - Cháu còn tầm 10 ngày nữa là nghỉ rồi, cũng chưa biết được nghỉ bao nhiêu hôm nhưng nghe bảo nghỉ một tuần chú ạ.
Hai chú cháu đi với nhau ra khỏi phòng, chú Đại hỏi:
- - Thế việc chú nhờ làm xong chưa..?
Nam ngơ ngác:
- - Việc gì chú nhỉ..?
Chú Đại đấm vào lưng nó trách:
- - Lại giả vờ quên, việc mà mấy hôn trước ăn cơm ngoài nhà chú bảo ấy..?
Nam nhìn chú Đại rồi ồ lên:
- - À, là việc lấy số cô giáo chủ nhiệm của cháu phải không…? Cháu chưa làm được, giờ đi học tự nhiên hỏi số cô giáo nó cứ làm sao ấy. Với lại hỏi xong cô ấy lại hỏi xin làm gì thì sao..?
Chú Đại chép miệng:
- - Thằng ngố này, cứ giả vờ bảo em xin số để có việc đột xuất còn gọi điện xin phép. Xong rồi viết ra giấy…?
Nam đáp:
- - Nhưng chẳng phải cô giáo cháu biết chú có số rồi sao..? Hơn nữa học sinh gọi điện xin phép ai người ta cho…
Chú Đại tiếp:
- - Không thì cháu bảo mấy đứa bạn gái hôm đến đây xin cho, bọn nó kiểu gì cũng biết số cô giáo. Nhất là con lớp trưởng….
Nam lắc đầu:
- - Không, cháu chẳng nói chuyện với chúng nó bao giờ, xin xỏ ngại lắm...Biết đâu lại hiểu lầm.
Chú Đại bực:
- - Thế là mày không giúp chú phải không..? Có mỗi việc xin số mà cũng không xong..? Thanh niên hoi..?
Nam hơi tự ái đáp:
- - Dạ vâng, cháu hoi thì chú đi đến trường mà xin….Cháu còn chưa khoe với ông bà là may cho chú rồi.
Chú Đại cứng họng luôn, mà đúng thật, từ cái ngày gặp cô giáo Thúy, chú Đại thay đổi khá nhiều mỗi khi nói chuyện về cô giáo. Yêu vào cái con người nó khác hẳn, bỏ qua mọi chuyện chú Đại giờ sẵn sàng xuống nước thỏa hiệp với thằng cháu ranh ma:
- - ́y chết, chú nhầm….Bây giờ thế này nhá...Cháu có giúp chú không..?
Nam nhìn chú Đại ấp úng vì chú Đại thật sự nghiêm túc trong chuyện này:
- - Dạ...thì có...Nhưng để cháu xem đã…
Chú Đai khoác vai nó đi ra cổng nói sát vào tai:
- - Mày chịu giúp thì chú có cách này, chắc chắn cháu không phải xin số mà cô giáo sẽ tự cho...Có làm không..?
Nam thấy hơi nghi nghi, làm gì có cái cách nào mà ngon ăn thế được. Nhưng nhìn ánh mắt khẩn thiết của ông chú đáng thương hơn 30 tuổi mới biết mùi yêu Nam cũng khẽ gật đầu. Chú Đại thì thầm vào tai nó cái gì thì không biết, chỉ biết nó hẩy tay chú Đại ra mặt hoảng hốt:
- - Không được, làm thế không được đâu...Cuối năm sắp nghỉ tết rồi mà chú còn bảo làm thế là toi đấy…
Chú Đại nịnh nọt:
- - Thì thế chú mới cần nhờ đến mày, mày mà không giúp chú thì ai giúp. Hơn nữa những cách đơn giản chú bày ra mày có chịu nghe đâu. Cố gắng đi tết thích gì chú cũng chiều...Nhá nhá….
Nhìn ông chú hơn 30 tuổi đứng ra điều kiện với thằng cháu 16 tuổi khiến ai đang đi qua cổng cũng thấy buồn cười. Suy nghĩ một lúc Nam khẽ thở dài rồi đáp:
- - Thôi được rồi, cháu sẽ làm...Nhưng mà có làm sao chú phải chịu trách nhiệm đấy..
Chú Đại mừng rỡ nói:
- - Thật hả, thế đã định làm gì chưa..? Cứ như ban nãy chú bảo ấy...Dễ mà, lại còn thích nữa chứ..
Nam mặt đỏ như gấc xua tay trả lời:
- - Không được, làm thế chết ấy….Kệ cháu, cháu tự có cách….
Chú Đại ngạc nhiên:
- - Ái chà, ghê nhỉ...Nhưng thôi kệ, miễn sao cháu lấy được số cho chú là được. Giờ chú chở về nhé, mà ăn gì không chú mua, tiện chú mua cho bà ngoại mấy cái áo ấm….
Giao dịch thành công hai chú cháu nhìn nhau cười bí hiểm, bỗng nhiên cả hai giật mình bởi giọng nói của mẹ chú Đại:
- - Ơ, tưởn chở cháu về rồi mà giờ vẫn đứng đây, hai chú cháu mày tính buôn bạc giả hả. Nhìn mặt đứa nào cũng gian như ăn trộm…
Chú Đại lắp bắp đáp:
- - À không, con với nó đang tính xem ăn gì đấy mà...Nam nhỉ..?
Cu Nam cũng vội gật đầu trong vô thức, chú Đại hỏi mẹ:
- - Mà mẹ đi đâu đấy…?
Mẹ chú Đại đáp:
- - Thằng Tuấn với bố mày thích ăn cháo tim nên mẹ ra đầu cổng này mua.
Chú Đại nói:
- - Thế mẹ đi mua đi nhé, con chở cháu về….Mà sao không bảo vợ anh ấy đi mua..?
Mẹ chú Đại đáp:
- - Nó cũng bảo nó đi nhưng mẹ nghĩ bụng để mẹ đi...Thôi chở cháu về đi, nhớ vào chào bà bên ấy hộ mẹ một tiếng. Mà mày cứ ăn cơm ở đấy không ngại à..?
Chú Đại cười lớn:
- - Ha ha con ngại gì, thế mới là người nhà Nam nhể..?
Nam tiếp tục gật đầu, mẹ chú Đại mắng yêu:
- - Sư bố chúng mày, thằng chú không ra thằng chú, thằng cháu thì không ra thằng cháu. Nhìn chúng mày cứ như hai anh em thì đúng hơn…
Chú Đại vội nói:
- - Thế sao được, thế hóa ra nó cũng là em bố nó à...Ha ha ha….
Kệ bà đang đứng chửi, hai chú cháu ra xe phóng khỏi bệnh viện. Trong đầu Nam đang suy nghĩ xem kê hoạch mà chú Đại nói ban nãy sẽ được thực hiện như thế nào..?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: “ Mấy đời bánh đúc có xương...”
- Chương 2: " Món quà của bố."
- Chương 3: Miệng lưỡi thế gian
- Chương 4: Tiền ăn sáng
- Chương 5: Cái tát " Sai Lầm."
- Chương 6: Chú Đại
- Chương 7: Dì ghẻ và thợ săn
- Chương 8: Chùm chìa khoá
- Chương 9: Bà đưa cháu đi Viện
- Chương 10: Mưu Mô - Xảo Quyệt
- Chương 11: Ấm Ức
- Chương 12: Điều không mong muốn
- Chương 13: Đám cưới linh đình
- Chương 14: Quay về
- Chương 15: Không thể hàn gắn
- Chương 16: Phải biết chấp nhận
- Chương 17: Cuối thu
- Chương 18: “Mẹ” Hường…
- Chương 19: Đẻ con “Chung”
- Chương 20: Gáo nước hất đi
- Chương 21: Con anh - con tôi- nhưng không có…
- Chương 22: Tâm tư hiểm độc…
- Chương 23: Xấu người bẩn cả nết
- Chương 24: Nước cờ nham hiểm
- Chương 25: Niềm an ủi…..
- Chương 26: Chú Đại về thăm...
- Chương 27: Lên phố...
- Chương 28: Bé Hạnh vào viện..
- Chương 29: Con mụ độc ác..
- Chương 30: Tình anh em…
- Chương 31: Niềm vui phía sau lưng
- Chương 32: Chịu đựng…
- Chương 33: Tình thế đảo chiều…
- Chương 34: Nỗi niềm không của riêng ai...
- Chương 35: Căm phẫn trong lòng
- Chương 36: Tiếng khóc nghẹn lời
- Chương 37: Sự thật khó chấp nhận…?
- Chương 38: Phòng vip của bệnh viện
- Chương 39: Điều nên làm…
- Chương 40: Suy nghĩ thấu đáo..
- Chương 41: Đại “ ca” đến trường
- Chương 42: Tưởng gì hóa ra gỉ tường
- Chương 43: Tham thì thâm
- Chương 44: ” đề cương “ của cô giáo..
- Chương 45: Ông tuấn tỉnh lại...
- Chương 46: Chú đại biết yêu...
- Chương 47: Hậu quả nghiêm trọng...
- Chương 48: 51%
- Chương 49: Cái kim trong bọc…
- Chương 50: Bia Đỡ Đạn...
- Chương 51: Tin vui...
- Chương 52: Chia cắt...
- Chương 53: Câu chuyện tạm giam…
- Chương 54: Em lại phải đi đâu nữa…?
- Chương 55: Yêu muộn……
- Chương 56: Chú cháu ủ mưu...
- Chương 57: Bể kèo…
- Chương 58: Không phải xoắn…
- Chương 59: Chú đại đi “ xin lỗi.”
- Chương 60: Phiền cô mang về…
- Chương 61: Cũng thường thôi...
- Chương 62: Chuyện làm ăn - mụ hường bị đòi nợ
- Chương 63: Chú đại ra mặt giúp mụ hường...
- Chương 64: Tương tư..
- Chương 65: Tìm địa chỉ...
- Chương 66: Đi câu cá
- Chương 67: “ chú cháu ủ mưu lần 2 “
- Chương 68: Điệp viên 00 đại
- Chương 69: Người bí ẩn
- Chương 70: Hương vị ngày tết
- Chương 71: Chúc tết nhà cô thúy
- Chương 72: Không chấp nhận
- Chương 73: Chạm trán
- Chương 74: 1 - 0
- Chương 75: Hẹn trả nợ
- Chương 76: Cô thúy thế nào…?
- Chương 77: Nam lại bày cách - liệu có ổn không..?
- Chương 78: Hồi trống “ bất ngờ “
- Chương 79: “ thư tay không lỗi thời. “
- Chương 80: Đào tẩu.
- Chương 81: Lời đe dọa...
- Chương 82: Ông tuấn ra viện
- Chương 83: Hành động...
- Chương 84: Kẻ máu lạnh
- Chương 85: Quà được gửi đến
- Chương 86: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 87: Kẻ bị săn lùng
- Chương 88
- Chương 89: Nước cờ nguy hiểm
- Chương 90: Lá thư của thuận..!
- Chương 91: Công an vào cuộc
- Chương 92: Linh cảm xấu
- Chương 93: Lòng thù hận..
- Chương 94: Thỏa thuận “ ngầm “.
- Chương 95: Tham vọng.
- Chương 96: Nguyên nhân không ai biết
- Chương 97: Ngoạn ra tay…
- Chương 98: Nước cờ nguy hiểm
- Chương 99: Cuộc trao đổi bất thành
- Chương 100: Bắt cóc
- Chương 101: Pha giải cứu kịp thời
- Chương 102: Cái bẫy của ngoạn...
- Chương 103: Tập kích
- Chương 104: Tình thế bất lợi
- Chương 105: Ngón tay út
- Chương 106: Nam đang ở đâu…?
- Chương 107: Suy luận và kế hoạch của chú đại
- Chương 108: Triển khai theo kế hoạch
- Chương 109: Đột nhập hang hùm...
- Chương 110: Bại lộ...
- Chương 111: Phát súng kết liễu
- Chương 112: Quả báo
- Chương 113: Nam Được Cứu…...
- Chương 114: Dấu Chấm Hết
- Chương 115: Khởi đầu mới.