Nhân sinh đắc mỹ, khí tức sạch sẻ, bình thường động vật cũng thích nhích tới gần.
Vì vậy khi y thử đưa tay nhỏ bé ngay cả thân thể con ngựa cũng mò không tới ,đã bị hơi thở ẩm ướt nong nóng phun xuống, kế tiếp tự nhiên tránh không được một trận đại lễ rửa mặt miễn phí ,bị làm cho sợ đến mứcTử Đồng đầu tiên là ngây ngốc sửng sờ ở tại chỗ, rồi sau đó bối rối kêulên, chạy vội tới trong ngực Mộ Dung Viêm Hạo mà núp, cuối cùng lại khóc như hài tử.
“Không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi,đừng khóc có được hay không?” Mộ Dung Viêm Hạo luống cuống tay chân anủi bảo bối trong ngực khóc đến lê hoa đái lệ , ba người bên cạnhkhông có một ý nghĩ tiến lên hỗ trợ, nhất là Định Duệ,vẻ mặt lại cànghưng tai nhạc họa .
Thiếu gia bình thường cự tuyệt cô nương luônlà lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, nhắm trúng khuê tú như hoakhông ngừng rơi lệ, hắn như cũ vẫy cũng không vẫy vứt một cái, hiện tạirốt cục nhận được báo ứng đi! Công tử bất quá bị ngựa hù đến, rơi vàigiọt nước mắt mà thôi, thiếu gia bộ dạng giống như là trời sập xuống .
Cáp, không biết là ai nói Mộ Dung Viêm Hạo lãnh tâm như sắt, nếu là thấy một màn như vậy ,dứt khoát tự mình vả miệng đập đầu vô đậu hủ mà tìm chếtđi.
“Ô. . . . . . Tử Đồng sợ, ngựa hư,dọa Tử Đồng.” Tử Đồng cốgắng hấp hấp cái mũi nhỏ đỏ bừng, nước mắt tròn tròn rơi xuống hướng Mộ Dung Viêm Hạo khóc lóc kể lể.
“Không sợ! Tử Đồng không sợ! Nókhông phải cố ý hù dọa Tử Đồng,nó thích Tử Đồng cho nên mới thânngươi,không phải cố ý.” Có Tử Đồng,không cần kết hôn sinh con hắn cũngrất rõ ràng nãi nương phải làm thế nào.
[thân: hôn]
Tử Đồng dùng sức hấp hấp cái mũi nhỏ.”Giống như Viêm Hạo thân Tử Đồng?”
Trước trợn mắt nhìn ba người bên cạnh lấy ánh mắt mập mờ nhìn mình,Mộ DungViêm Hạo mới quay đầu lại an ủi: “Đúng a! Tựa như ta thân ngươi ,là bởivì ta thích ngươi, cho nên mới làm như vậy.”
Nghe vậy, Định Duệ đứng ở một bên chợt tuôn tiếu thanh không muốn sống .
Thì ra là thiếu gia cùng ngựa giống nhau, cáp!
Mộ Dung Viêm Hạo híp nửa mắt, trong lòng đã nghĩ kỹ muốn làm sao trừng phạt cái tên nô tài đối với chủ tử bất kính .
“Nhưng là Tử Đồng thích Hạo thân thân,không thích ngựa thân thân.”Hạo thânthân nong nóng tê tê , có vị đạo rất dễ ngửi ,ngựa ẩm ướt dinh dính ,không hảo.
“Ta đây bảo nó không nên thân ngươi, có được haykhông? Chúng ta lên xe trước, lên xe ngựa không thân tới nữa.” Giơ taylên hướng Định Duệ mới vừa rồi cười ra tiếng ngoắt ngoắt tay, gương mặt búp bê lộ ra bộ dáng thiên tướng vong ngã .Biết vậy chẳng làm a, nhấtthất tiếu thành thiên cổ hận.
Tử Đồng không biết phía sau có mặt quỷ thất nguyệt,nhẹ nhàng đẩy Mộ Dung Viêm Hạo nói: “Lên xe, Tử Đồng muốn lên xe.”
“Hảo,Tử Đồng có muốn ăn quế hoa mai tô?”
Quế hoa mai tô?
Ở trong đầu nghĩ danh từ xa lạ này,suy nghĩ thật lâu, y lắc đầu.”Tử Đồng không nhớ rõ.” Không ai nói với y đồ ăn là những thứ gì.
“Không sao, ta bảo Đinh Duệ đi mua , chúng ta trên đường ăn có được hay không?”
Biết rõ công tử không có năng lực suy nghĩ còn cố ý hỏi như vậy, nói rõchính là muốn bảo hắn đi mua đi! Hắn dám đánh cuộc nhất định là muốn hắn đến thành đông Lý Ký đi mua.
Quả nhiên, Tử Đồng không chút do dự gật đầu,Mộ Dung Viêm Hạo liền đối Định Duệ mỉm cười.”Đã làm phiềnngươi, tới mua quế hoa mai tô của Lý Ký .Nhanh một chút, cao điểm lạnhkhông dễ ăn, chúng ta đi trước một bước, phải đuổi kịp nha!”
Là uy hiếp, một câu cuối cùng là uy hiếp!
Rõ ràng chính là muốn hắn chạy đến chết!
Định Duệ khóc không ra nước mắt liếc chủ tử một cái, mới giống như con báothi triển tuyệt đỉnh khinh công, hướng thành đông bánh ngọt Lý Ký chạyđi.
“Thì ra Định Duệ võ công tốt như vậy, thật đúng là nhìn không ra.” Thoáng cái không nhìn thấy bóng người.
Vô Tình len lén nhìn Mộ Dung Viêm Hạo một cái.
Có người yêu thương toàn bộ con người chủ tử như vậy,công sức cũng không mấy khó khăn.
“Định Duệ đi nơi nào? Không cùng đi?” Cảm giác được khí tức Định Duệ thất tung,Tử Đồng kéo vạt áo Mộ Dung Viêm Hạo.
Những ngày qua ,y đã đem tên bốn người nhớ lấy, bởi vì Định Duệ ngườitương đối hoạt bát, thường đi theo bên cạnh Mộ Dung Viêm Hạo,cho nênngược lại là sau Mộ Dung Viêm Hạo,hắn người thứ hai y nhớ được có thểnhận ra .
“Hắn đi lấy điểm tâm, chờ một chút sẽ trở lại, chúngta lên xe trước.” Mộ Dung Viêm Hạo dắt tay của y từ từ hướng cửa xe ngựa lên.
Tử Đồng còn chưa bắt đầu học tự bước đi, dùng tay dò phíatrước đều quên, cho nên bên cạnh một khi không ai, cũng rất dễ dàng thất điên bát đảo ,cũng là bởi vì trước kia được người ta ôm tới ôm lui mớidưỡng thành thói quen, hiện tại nghĩ để một mình y đi lại sợ nguy hiểm.
Đến bên cạnh xe, Mộ Dung Viêm Hạo trực tiếp đem người ôm vào trong xe, bêntrong xe không gian tương đối rộng rãi, bên trong còn có thảm lót bằnglông mềm mại ấm áp.
“Đây là xe ngựa sao?” Tử Đồng tò mò đông sờ sờ tây đụng đụng, hoàn toàn quên cuộc gặp gỡ với ngựa lúc đầu.
“Đúng vậy a, ngồi xong, chờ một chút xe di chuyển mới động sẽ không ngãnhào.” Suy nghĩ một chút, Mộ Dung Viêm Hạo dứt khoát áp sát cạnh y,thậtsự không cho là Tử Đồng có năng lực chiếu cố mình.
Nhưng Tử Đồng nghĩ hoàn toàn không phải là như vậy ,ý nghĩ của y đơn thuần vô cùng,lại nói ra sự thực. “Hạo ở bên cạnh,Tử Đồng sẽ không ngã nhào.”
Ba người kia nghe vậy, nhất thời toàn bộ mắt choáng váng.
“Tử Đồng, không nên nghĩ như vậy.” Hắn tự hỏi , hết lần này tới lần kháclại không thể nói y không đúng. Tựa như đại nhân nói cho tiểu hài tử lấy trò chơi là một việc rất nguy hiểm ,hài tử lại trả lời đại nhân rằng,không sao, bị thương đại nhân sẽ ngăn cản .
“Cái gì không nênnghĩ như vậy?” Trước mắt Tử Đồng chỉ có năng lực trả lời mọi người trước một câu, qua câu sau, y sẽ quăng phía sau đầu.
Mộ Dung Viêm Hạothở dài.”Không có gì.” Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn cũng nóikhông thông, hay là chờ sau này từ từ sẽ đến.