Đinh Duệ rất rõ ràng điểm này, đó cũng là bằng hắn một loại thân thủ không thua kém ai, nhưng cam nguyện thần phục Mộ Dung Viêm Hạo là chủ tử. Thiếu gia chẳng những dạy hắn võ công cùng hết thảy kỹ xảo kiếm sống, trả lại cho hắn thân tình mà hắn cái cô nhi này chưa từng có. Ở trong lòng hắn, hắn có thể vì chủ tử chết, vì chủ tử sống.
* * *
Tử Đồng tay ba một tiếng, đập lên trán Đinh Duệ đang ở bên cạnh hầu hạ hai người ăn cơm, dọa mọi người giật mình thật lớn. Kỳ quái hành động bạo lực như thế làm sao có thể xuất hiện trên người Tử Đồng?
“Định Duệ, là lạ, Tử Đồng không thích.” Bắt đầu từ khoảng khắc Đinh Duệ đến gần bên cạnh y, Tử Đồng nhạy cảm liền phát giác ra hắn sa sút. Y không biết đây là cái dạng cảm giác gì, cũng không biết làm sao hỏi, cho nên thật trực tiếp làm ra hành động kinh người như thế.
Đinh Duệ vuốt cái trán, một đôi mắt to mãnh liệt nháy mắt, mặc dù không đau, nhưng là động tác của Tử Đồng làm cho hắn không biết vì sao, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, tay kia thì còn cầm bầu rượu thì đem thả đổ.
Chỉ có Mộ Dung Viêm Hạo một người hiểu ý tứ của Tử Đồng, kinh ngạc cảm giác y so với người bình thường nhạy cảm, trong lòng đối với y phân thương tiếc cũng là sâu hơn.
Sẽ có cảm giác như vậy, là bởi vì trải qua thời gian bị vây trong trạng thái yên tĩnh bồi dưỡng mà thành, hay là bản năng trời sinh của y, mà bị phụ thân đè nén ở trong một trò chơi cô độc?
Nếu như là cái thứ hai. . . . . .
Kéo qua tay Tử Đồng, hắn tỉ mỉ cảm giác được một ít lực lượng liên quan tồn tại.
Tử Đồng bị bàn tay to của hắn kéo về lực chú ý, một tay khác sờ hướng gương mặt của hắn.
“Hạo cũng quái lạ, không thoải mái sao? Hạo không thoải mái sao?” Học tự mình lúc sinh bệnh, Tử Nhan cũng sẽ đưa tay dò hướng y cái trán trơn bóng cảm nhận nhiệt độ, lòng bàn tay mảnh khảnh của y chậm rãi theo hình dáng khuôn mặt đi lên phía trên, tới cái trán Mộ Dung Viêm Hạo.
Song động tác này vẻn vẹn dừng ở bản năng bắt chước, nguyên nhân tại sao muốn chạm tới cái trán y cũng không hiểu được, cho nên không cách nào từ đó nhận được đáp án làm y hoảng hốt.
“Hạo có phải là không thoải mái hay không? Tử Đồng không biết, Tử Đồng không biết. . . . . .” Giống như tâm tính hài tử chưa từng học xong giấu diếm tâm tình, nước mắt gấp gáp rất nhanh trượt xuống hai má trắng noãn, thủy châu từng giọt tích lạc một ít thì lưu lại dấu vết trên gương mặt xinh đẹp, phảng phất như dây thủy tinh bị chặt đứt vô số viên lăn xuống, bộ dáng rất là xinh đẹp động lòng người, mang theo tinh oánh trong suốt thuần nhiên.
Mộ Dung Viêm Hạo lập tức hôn tới nước mắt trên gương mặt y, đau lòng ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng an ủi. “Không có chuyện gì, Hạo không có không thoải mái, Hạo hiện tại rất tốt, Tử Đồng đừng khóc, đừng khổ sở.”
Quay đầu, tức giận thấy không rõ cảnh vật trước mắt, y đem thân thể tiến sát trong ngực Mộ Dung Viêm Hạo. “Hạo không thoải mái cùng Tử Đồng nói, Tử Đồng giúp Hạo.” Làm sao giúp y không hiểu được, càng không tốn tâm tư suy nghĩ, trong đầu đơn thuần chỉ xác định nếu như Mộ Dung Viêm Hạo thật không thoải mái, y nhất định sẽ dùng tất cả năng lực của y đi hỗ trợ, bằng không tim của y cũng sẽ rất không thoải mái, rất đau, cảm giác rất đau.
Mộ Dung Viêm Hạo vui mừng nói: “Hạo nhất định cùng Tử Đồng , hiện tại Hạo rất tốt, nếu như Tử Đồng nhanh một chút đem ngọ thiện ăn hết, Hạo sẽ tốt hơn.”
Tử Đồng lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, lđể hắn từng ngụm đem thức ăn đút vào trong bụng y, ăn vào một nửa mới nhớ tới tại sao y ăn hết Hạo sẽ rất tốt? Song cái vấn đề này còn không có tìm được đáp án, y lại nghĩ tới mới vừa rồi cảm giác được Đinh Duệ hơi thở bất đồng.
“Đinh Duệ đâu? Đinh Duệ có phải không thoải mái?”
Có không thoải mái cũng đều bị bộ dáng y thuần mỹ, ngây thơ cấp mang đi, Đinh Duệ lập tức khống chế không được giống như đứa ngốc cười toe toét.
“Rất tốt, Đinh Duệ rất tốt, đa tạ công tử quan tâm.” Coi như không có nghe thấy được trận đố kỵ không có đạo lý của chủ tử, trong lòng vì Tử Đồng đối hắn quan tâm vui vẻ cực kỳ, cảm thấy trong lòng một khối đất đai có rất nhiều, rất nhiều hoa, sau đó ở công tử thuần nhiên nở nụ cười, một đóa tiếp một đóa nở rộ, hạnh phúc cực kỳ.
Cảm giác được hơi thở không tốt biến mất, Tử Đồng rất vui vẻ, để Mộ Dung Viêm Hạo đút cho y mỗi một dạng thức ăn đều ăn vào trong bụng, không có kiêng ăn. Bởi vì lúc trước Mộ Dung Hàn đều chỉ uy y ăn một chút hoa hoa thảo thảo mang theo mùi thơm, cho nên vừa bắt đầu y còn không dám ăn thức ăn mặn.
Song Mộ Dung Viêm Hạo hết sức chú ý tình huống thân thể của y, tự nhiên không cho phép y tiếp tục kiêng ăn , cho nên hắn muốn đầu bếp từng chút từng chút, gia tăng thức ăn mặn trong thức ăn cẩn thận không để cho Tử Đồng phát giác. Hiện tại trừ thịt dê cùng cá tôm mùi so sánh nặng, ngoài những loại hải sản, vật gì khác Tử Đồng đều dám ăn, chẳn qua là sức ăn tương đối nhỏ mà thôi.
Sau đó tựa hồ lại nghĩ tới cái chuyện trọng yếu gì, Tử Đồng cái miệng nhỏ nhắn a một tiếng. “Đinh Duệ nên rửa thủy thủy, thối thối, trên người thối thối, không thích.”
Nghe vậy, Đinh Duệ ngửi mùi vị trên người mình. Là lúc vừa mới đánh nhau lưu lại mùi mồ hôi bẩn sao?
Đầu hãy còn nghĩ tới, Tử Đồng trước tiên đã nói ra đáp án. “Máu, Đinh Duệ có mùi thịt.” Y thật chán ghét, thật chán ghét mùi vị này, mỗi lần nghe thấy được loại mùi vị này, trên người nhất định có chỗ đau đau.
Nguyên lai là mùi máu tươi vừa rồi a! Mũi công tử thật đúng là nhạy cảm, nhận được chủ tử ném tới ánh mắt, Đinh Duệ rất nhanh lui xuống đi đem một thân mùi máu tươi tẩy đi.
“Tử Đồng không thích mùi vị này sao?”
Y không chút do dự lập tức gật đầu. “Mùi vị, rất đau, không thích, bụng không có thoải mái, muốn ói.”
Nói xong, tất cả mọi người đưa lời nói vừa rồi ghi ở trong lòng, sẽ nhớ được lần sau hành động, tuyệt không bị lây dính mùi máu. Phương thức giết người không thấy máu, có nhiều vô cùng.
Không khí thoáng cái đông lạnh, Tử Đồng không nhìn thấy gì nhăn đôi mi thanh tú lại, theo bản năng kéo cổ áo. “Các ngươi là lạ, Tử Đồng không thích.” Y bò ra trong ngực Mộ Dung Viêm Hạo, tìm theo tiếng bánh bao mới vừa rồi còn đang theo y chơi đùa.
Mộ Dung Viêm Hạo dĩ nhiên không thể nào để một mình y chạy loạn khắp nơi như vậy, rất nhanh đem người ôm trở về trong ngực. “Muốn đi nơi nào?”
“Tìm bánh bao, các ngươi là lạ .” Cho là hắn không nghe thấy y vừa mới nói, y lại lập lại một lần.
“Là lạ ? Lạ chỗ nào?” Mộ Dung Viêm Hạo nhịn xuống nghe thấy trên người mình mùi vị xúc động, nhớ được mới vừa rồi hắn cách chiến trường tương đối xa, hẳn là không có dính vào mùi máu tươi mới đúng.
“Lạnh lạnh, như muốn Tử Đồng làm búp bê, không thích.” Mộ Dung Hàn hơi thở quỷ mị, đột nhiên quen thuộc từ trong đầu trống rỗng của Tử Đồng hiện lên, làm thân thể y cũng run rẩy theo.
Phát giác y sợ hãi, Mộ Dung Viêm Hạo đau lòng ôm chặt y, nhớ tới quá khứ y sở gặp hành hạ không phải của mình.
“Hạo muốn Tử Đồng làm búp bê sao?” Mộ Dung Hàn cho y cỗ bất an cùng sợ hãi, như không khí trong nước không ngừng nổi lên mặt nước, một cái tiếp một cái.
“Không, Hạo không muốn Tử Đồng làm búp bê.” Tử Đồng cắn môi. “Nhưng là Hạo lạnh lạnh . . . . . .” Cùng trong trí nhớ cái cỗ hơi thở kia giống nhau.
“Tử Đồng đừng sợ, Hạo không cần Tử Đồng làm búp bê, lạnh lạnh không phải bởi vì Tử Đồng.” Sau này ngàn vạn lần nhớ đến đừng ở bên người bảo bối hiển lộ tính cách tàn ác. Kế tục từ phụ thân tàn ác, không những Tử Đồng không thích,hắn lại tự thân ác, hắn làm sao lại quên mất mà tùy ý mà làm cho nó tiếp tục như vậy?
Tử Đồng đại khái hiểu rõ ý tứ của hắn, bất an rất nhanh từ nội tâm tiêu trừ. “Hạo không làm lạnh lanh, làm ấm áp, cùng mặt trời giống nhau ấm ấm.”
“Biết rồi, Hạo sẽ vì Tử Đồng ấm ấm.” Hắn cùng Tử Đồng tính hài tử nói.
Vì Tử Đồng, vì mình, hắn phải làm chút thay đổi, nhưng tại bắt đầu thay đổi phía trước, hết thảy chướng ngại ven đường đều phải thanh trừ, cái gì cũng không lưu lại.