.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 45
"Ôi."
Âm thanh vô cớ vang lên khiến cho hai người sợ hãi dừng lại, Giang Mộ Bình buông Thành Nham ra, quay đầu nhìn một cái.
Dì của Thành Nham đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, giữ chặt khung cửa, không biết nên đi hay không.
Đã từng tuổi này mà còn bị trưởng bối bắt gặp đang thân mật, hai người đều có chút lúng túng. Không quản họ có đang xấu hổ hay không, dì còn một câu khiến họ càng xấu hổ hơn: "Hai đứa xem hai đứa muốn thân mật mà không chịu đóng cửa, dì đi tới liền thấy, cũng không phải tại dì. Cũng may người đến là dì, nếu như bị Tiểu Ngữ thấy được vậy thì càng lúng túng."
Thành Nham âm thầm nói bị dì nhìn thấy đã đủ xấu hổ rồi.
Dì đi vào nói: "Thế nào, dì dọn phòng cho hai đứa có được không, dì cố ý đến tiệm hoa để mua hoa hồng đấy, tốn không ít đâu."
Giang Mộ Bình nói: "Rất dễ nhìn, phiền dì phí tâm."
Dì cười đến không ngậm được mồm: "Ai, hai đứa thích là tốt rồi, vốn là dì còn muốn thổi thêm bóng bay, nhưng Tiểu Ngữ nói bóng bay không thân thiện với môi trường, còn rất chiếm diện tích nên dì không làm nữa."
Thành Nham không nhịn được ghé vào tai Giang Mộ Bình nói nhỏ: "Cũng may là không làm."
Giang Mộ Bình cúi đầu, nở một nụ cười thành tiếng ngắn ngủi.
Dì vẫn tươi cười: "Con thì thầm cái gì đấy, vui vẻ như vậy?"
"Nói dì dụng tâm quan tâm chăm sóc." Giang Mộ Bình cười đến tao nhã.
"Dì mới không tin." Lão thái thái tuy nói ngoài miệng là như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, ánh mắt nhìn Giang Mộ Bình càng ngày càng tràn đầy tình cảm.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lúc này Thành Nham mới phát hiện Giang Mộ Bình có thể dỗ dành các trưởng bối đến vui vẻ như thế này.
Miệng lưỡi của giáo sư đúng là không tầm thường, không chỉ khiến cho anh đam mê đến thất điên bát đảo, còn có thể làm hống cho trường bối không phân được bắc nam.
"Đêm giao thừa hôm nay, gia đình chúng ta sẽ ăn hoành thánh." Dì nói, "Dì không chuẩn bị món chính nào cả, chỉ có hoành thánh thôi."
"Hoành thánh?" Giang Mộ Bình lộ vẻ mặt nghi hoặc.
"Tương đương với sủi cảo." Thành Nham giải thích, "Giống như ngày lễ tết ở Bắc Thành các anh sẽ ăn sủi cảo, còn Giang Châu sẽ ăn hoành thánh, hoành thánh lớn."
Giang Mộ Bình gật gật đầu.
"Con vẫn chưa ăn đúng không?" Dì cười hỏi Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nói: "Vẫn chưa, lúc trước con chỉ ăn loại hoành thánh nhỏ thôi."
"Vậy một lát nữa ăn nhiều một chút, ăn thử hoành thánh của chúng ta."
Giang Mộ Bình cười cười, đồng ý.
"Tiểu Nham, đến phòng của dì một lát đi, dì muốn nói chuyện với con."
"Được, dì."
Dì nhìn Giang Mộ Bình nói: "Một hồi sẽ trả người lại cho con."
Giang Mộ Bình nở nụ cười: "Được." Hắn nửa thật nửa đùa nói: "Dì cố gắng nhanh một chút."
Dì cao giọng cười lớn: "Biết rồi, biết rồi."
Dì đi ra ngoài cửa, Thành Nham đi theo, quay sang Giang Mộ Bình nhún mũi, làm ra vẻ rất đáng yêu. Giang Mộ Bình hơi nâng cằm, nhướng mày nhìn anh.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Có lẽ Thành Nham đã mười năm rồi không về Giang Châu, Triệu Thanh Ngữ xưa nay chưa từng gặp Thành Nham, nhưng Thành Nham đã từng nhìn thấy cô khi cô còn rất nhỏ, lúc ấy cô chỉ chừng ba, bốn tuổi, còn chưa ghi nhớ được chuyện gì.
Khi đó, Thành Nham mới ngoài đôi mươi, còn rất trẻ.
Thành Nham chỉ ở lại Giang Châu trong một thời gian ngắn, sau lần rời đi đó, liền không bao giờ trở lại Giang Châu.
Thành Nham không trở lại Giang Châu, nhưng thỉnh thoảng dì sẽ đến Bắc Thành thăm anh, cũng thỉnh thoảng gọi điện video cho anh. Năm tháng dần trôi đi, Thành Nham dần dần lớn lên, trên thái dương của dì cũng ngày càng nhiều sợi tóc bạc.
Họ rất ít tiếp xúc nhưng không hề xa lạ, trong lòng vẫn rất thân thiết với nhau.
Kể từ khi Thành Nham nói với dì rằng anh đã kết hôn với một giáo sư đại học, dì liền ba ngày hai lần gọi điện cho anh, niệm thuộc làu cái tên Giang Mộ Bình, vừa nãy không cần Thành Nham giới thiệu dì đã có thể trực tiếp thốt ra cái tên của Giang Mộ Bình.
Nhưng Thành Nham không gửi ảnh của Giang Mộ Bình cho dì xem, vì vậy hôm nay là lần đầu tiên dì nhìn thấy tướng mạo của Giang Mộ Bình.
"Ngồi đi." Dì chỉ vào giường.
Thành Nham không chịu ngồi, nói: "Con ngồi máy bay nửa ngày, sau đó lại ngồi xe, quần rất bẩn."
"Thật để ý." Dì cười cười, "Con xem con ăn mặc đẹp đẽ như vậy, Triệu Tĩnh đứng bên cạnh con y như chiến binh đất nung vậy."
Thành Nham bị chọc cười: "Dì ẩn dụ kiểu gì thế?"
"Con không muốn ngồi trên giường thì ngồi trên ghế đi."
Thành Nham ngồi xuống ghế xích đu, dì đi đóng cửa lại, ngồi trước mặt Thành Nham, nhìn anh chằm chằm.
Thành Nham nhìn dì chằm chằm. Biểu cảm của dì không có biến hóa quá lớn, nhưng ánh mắt đã thay đổi nhanh chóng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Rất lâu sau, Thành Nham mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của dì: "Thật tốt."
"Dì có khỏe không?" Thành Nham liếc nhìn sợi tóc bạc trên thái dương dì.
"Con nghe giọng nói này của dì có giống không khỏe không?"
Thành Nham cười: "Không giống."
"Sao lần này Thành Kính không về cùng con?"
"Em ấy có việc phải làm, không thể đến."
"Con đừng dỗ dì, có phải nó không muốn tới không?"
"...Ừm."
"Con đứng ở giữa, đừng cảm thấy khó xử," dì ăn ngay nói thật, "vốn dĩ quan hệ giữa dì và em con không thân thiết lắm, nó chỉ mới gặp dì có vài lần, không tính là thân."
"Con không khó xử." Thành Nham nói.
"Như vậy là được rồi." Dì vỗ vỗ vai Thành Nham, "Nhưng Thành Kính sẽ mãi là người thân của con, dì cũng vậy."
Thành Nham ừ một tiếng.
"Tiểu Nham, Giang tiên sinh của con thực sự là giáo sư đại học?"
"Phải, làm sao vậy?"
"Không giống như dì nghĩ."
"Tại sao lại không giống?"
"Trưởng thành quá mức đẹp trai, giống như minh tinh hơn," dì hơi nghi ngờ, "con không gạt dì đúng không?"
Thành Nham không nhịn được cười: "Con gạt dì làm gì?"
"Dì không muốn con tìm phải một quỷ nghèo." Dì nói thẳng, "Mẹ con ngày trước phải sống cùng một quỷ nghèo hèn, cả cuộc đời vất vả nhưng cuối cùng lại có một cái kết cục như vậy."
"Trông anh ấy không giống một quỷ nghèo đúng không?" Thành Nham vẫn cười.
"Này, có rất nhiều người đàn ông chỉ đẹp được cái vẻ bề ngoài, còn bên trong rỗng tuếch, con nhìn xem mấy cô gái bây giờ sống chết gì cũng phải nhất định ở với đám phế vật đó, họ đều còn trẻ, chưa từng trải nên không nhìn rõ bản chất của người ta."
"Con không còn trẻ nữa." Thành Nham nói, "Dì tưởng con là nữ chính phim thần tượng ngốc bạch ngọt sao?"
Dì vui vẻ nói: "Ngốc cái rắm, Thành Nham của chúng ta là thông minh nhất. Nếu lúc trước không bỏ học, bây giờ nhất định con sẽ là sinh viên tài cao đứng đầu một trường danh tiếng."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lão thái thái tâm lớn, nói mấy câu đã đạp phải bãi mìn, gợi lên không ít chuyện cũ, nhưng đều là hồi ức không tốt đẹp gì, Thành Nham thất thần trong thoáng chốc, thế nhưng không quá mức để ý.
Thành Nham thuận theo lời dì nói: "Vậy dì cảm thấy con là kẻ ngốc tìm một người không có tiền sao?"
Dì trầm ngâm gật đầu: "Vậy Giang tiên sinh thật sự là giáo sư đại học sao?"
"Đúng vậy," Thành Nham có chút muốn cười, "'Quỷ nghèo' có thể có được khí chất giống như anh ấy sao?"
Dì biểu thị tán đồng: "Đúng là người đọc sách có khác. Sao tuổi còn trẻ như vậy lại có thể trở thành giáo sư? Người và người thật sự là không thể so sánh."
Bữa cơm đêm giao thừa này ăn rất thanh tịnh, chỉ có dì, gia đình ba người của Triệu Tĩnh và Triệu Thanh Ngữ. Dì cũng không đặc biệt chuẩn bị đồ ăn, giống như những gì dì nói với Thành Nham và Giang Mộ Bình, hôm nay họ sẽ ăn hoành thánh.
Giang Mộ Bình lần đầu tiên ăn hoành thánh, quả thật không khác sủi cảo lắm, nhưng vỏ lại hình vuông. Dì rất thật thà, vỏ hoành thánh gói mỏng và nhân rất nhiều.
Sau khi kết hôn, khẩu vị của Giang Mộ Bình đã bị Thành Nham nuôi đến kén chọn, đồ ăn ngon bây giờ cũng không lọt nổi mắt xanh của hắn. Dì làm hoành thánh có mấy loại nhân, Giang Mộ Bình chỉ thích hoành thánh nhân tôm mà thôi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau bữa tối, dì muốn đi ra ngoài, đóng cửa lại hỏi Thành Nham xem họ có muốn đi không, Thành Nham từ chối, cùng Giang Mộ Bình trở về phòng.
Triệu Thanh Ngữ cũng không thích ra cửa, liền lên lầu nhốt mình trong phòng làm việc riêng. May mắn là nhà ở nông thôn rộng lớn, có ba tầng, tầng ba cũng có phòng. Thành Nham và Giang Mộ Bình sẽ ở phòng khách trên tầng ba, ra khỏi cửa cũng sẽ không đụng tới Triệu Thanh Ngữ.
Dù sao cũng là một cô gái nhỏ, trong nhà có hai ông già đi đi lại lại vẫn sẽ có chút bất tiện.
Giang Châu không có máy sưởi, trong nhà cũng không có lò sưởi, Giang Mộ Bình có chút không quen.
Thành Nham đã sống ở Bắc Thành từ rất lâu, mùa đông quen với máy sưởi, cũng không thích ứng. Anh bật điều hòa, một lúc sau lại thấy hơi khô, không ngừng liếm môi.
Thành Nham ngồi trên giường thở dài, "Em quên mang theo máy tạo độ ẩm rồi."
Giang Mộ Bình hỏi anh: "Xử lý cánh hoa trên giường sao đây?"
Thành Nham chếch con người, dò xét liếc hắn một cái, nửa đùa nửa thật nói: "Lấy ngâm chân."
Giang Mộ Bình cười nhẹ: "Được." Nói xong liền cúi người muốn phủi cánh hoa trên chăn bông.
Thành Nham vội vàng ngăn lại, nắm lấy cổ tay hắn cười, nói: "Nói đùa với anh thôi."
Giang Mộ Bình dừng động tác, dùng trái tay nắm lấy tay của anh, "Vậy em muốn thế nào?"
Thành Nham liếm đôi môi khô khốc, dùng ngón tay cọ nhẹ lên lòng bàn tay Giang Mộ Bình, tay kia lấy điện thoại trong túi ra, nói: "Em chụp ảnh cái đã, chụp xong lại dọn."
Thành Nham lấy điện thoại, tìm một góc chuẩn chụp liên tục vài bức, dự định để lại một bức ảnh cho dì trước khi những cánh hoa này hương tiêu ngọc vẫn.
Giang Mộ Bình tìm thấy một cái chậu, thả nhẹ những cánh hoa vào trong đó. Thành Nham cầm chăn bông lên, giũ bỏ hai lần, nhìn chiếc giường sạch sẽ mới mẻ, tâm lý mới cảm thấy thoải mái.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hai người bọn họ chạy loạn cả ngày, hiện tại không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Tầng ba có một phòng tắm. Thành Nham đi tắm trước, sau đó là Giang Mộ Bình.
Khi Giang Mộ Bình vào phòng, Thành Nham đang xem video bằng máy tính bảng. Thành Nham ngẩng đầu lên, phát hiện Giang Mộ Bình tóc vẫn còn ướt.
"Sao anh không sấy khô tóc đi?"
"Tôi không tìm thấy máy sấy."
"Ở ngăn tủ phía sau gương." Thành Nham đặt máy tính bảng xuống, đi vào phòng tắm giúp Giang Mộ Bình tìm máy sấy tóc.
Giang Mộ Bình sấy tóc ở trong phòng tắm, Thành Nham mặc đồ ngủ, dựa vào khung cửa quan sát hắn. Một lúc sau, tiếng "vù vù" dừng lại, Giang Mộ Bình đặt máy sấy tóc xuống, liếc mắt nhìn hình ảnh của Thành Nham phản chiếu trong gương.
Giang Mộ Bình vừa mới tắm xong, có chút thiếu nước, đôi môi khô khốc.
Thành Nham đi tới, Giang Mộ Bình quay lại, thấy Thành Nham đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.
"Đang nhìn cái gì vậy?" Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn anh.
"Môi của anh hơi khô." Thành Nham vươn tay sờ lên mặt Giang Mộ Bình, "Khuôn mặt cũng khô rồi. Giáo sư Giang, anh có muốn đắp mặt nạ không?"
Giang Mộ Bình cười, "Mặt nạ ở đâu ra?"
"Em mang theo." Thành Nham nói rồi trở về phòng, một lúc sau, anh cầm một chiếc mặt nạ quay lại.
Da dẻ của Thành Nham rất trơn loáng, nước da cũng trắng. Lúc thường anh rất chú ý, da dẻ đẹp như vậy cũng phải tốn rất nhiều công sức. Giang Mộ Bình không nhịn được nặn nặn khuôn mặt của anh, thấp giọng nói: "Mùi rất kỳ."
Thành Nham mỉm cười và xé túi đóng gói mặt nạ ra, hỏi: "Anh đắp hay không đắp? Không đắp thì em đắp."
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, đưa mặt về phía anh.
Bên cạnh bồn rửa mặt có một sợi dây chun màu đen, Thành Nham cầm lên, bảo Giang Mộ Bình cúi đầu xuống, "Cột tóc lên nếu không tóc sẽ bị dính mặt nạ."
Giang Mộ Bình cúi đầu, Thành Nham túm tóc trên trán của Giang Mộ Bình, dùng dây chun buộc lại một chỏm. Sau đó đắp mặt nạ lên mặt của hắn.
Giang Mộ Bình lần đầu tiên đắp mặt nạ, cảm giác lạnh cả người. Hắn mở mắt ra nhìn chính mình trong gương, ánh mắt xẹt qua, mơ hồ nhìn thấy trong gương Thành Nham đang nhìn hắn, câu khóe miệng.
Thành Nham cười không rõ ràng lắm, trong lòng đang lẩm bẩm: Sao lại đáng yêu như vậy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Mặc dù trong phòng khách có một chiếc giường đôi, nhưng vẫn nhỏ hơn một chút so với chiếc giường mà Thành Nham và Giang Mộ Bình ngủ ở nhà, hai người bọn họ thoạt nhìn cũng không nhỏ, vừa nằm xuống đã thấy giường có hơi chật.
Máy điều hòa tỏa hơi nóng, trong phòng thực sự rất khô ráo, nên khi tắt đèn, Thành Nham đã thuận tay tắt luôn máy điều hòa.
Đèn đầu giường bật sáng, Thành Nham và Giang Mộ Bình nằm nghiêng, mặt đối mặt.
"Máy điều hòa mà bật cả đêm, chúng ta sẽ bị vắt khô mất, nói không chừng ngày mai sẽ trở thành thây khô luôn." Thành Nham liếm môi một cái, đêm nay anh đã liếm môi rất nhiều lần, môi rất khô.
Thành Nham tự nhận mình đã nói điều gì đó rất buồn cười, anh nghĩ mình có thể làm cho Giang Mộ Bình thích thú, nhưng vẻ mặt của Giang Mộ Bình vẫn không thay đổi, cứ nhìn anh.
"A Nham, môi của em rất khô."
"Ừm, rất khô."
Thành Nham cảm thấy Giang Mộ Bình có lẽ sẽ hôn anh.
Tim Thành Nham đập nhanh hơn, vô thức liếm khóe môi.
"Tôi tắt đèn." Giang Mộ Bình nói.
"Ừm."
Giang Mộ Bình nâng cánh tay tắt đèn đầu giường, ở trong bóng tối, hắn không hề báo trước mà đến gần hôn lên môi của Thành Nham, dùng đôi môi ướŧ áŧ của mình bao phủ đôi môi khô khốc của anh.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn như vậy, không còn trưng cầu ý kiến của Thành Nham, sẽ trực tiếp hôn đến.
Thành Nham không những không chán ghét, mà còn rất say mê.
Đây là một nụ hôn ướŧ áŧ thánh khiết, đôi môi của Giang Mộ Bình rất mềm mại.
Giang Mộ Bình rời khỏi môi của Thành Nham, khàn cổ hỏi: "Còn khô không?"
"Vẫn còn hơi khô."
Vì vậy, Giang Mộ Bình hôn anh thêm lần nữa.
Giường trong phòng khách không đủ lớn, khiến Thành Nham và Giang Mộ Bình không giữ được khoảng cách nhất định như mọi khi trước khi đi ngủ. Họ phải nằm xích lại gần nhau, tay áp vào tay, ma sát ra nhiệt ý.
Đêm mùa đông ở Giang Châu có một chút khó khăn, không có hệ thống sưởi, khí hậu ẩm ướt. Trong nhà còn khó chịu hơn ngoài trời.
Thành Nham có chút không chịu được, che kín chăn bông vẫn thấy lạnh.
"Giáo sư, anh đã ngủ chưa?" Giọng nói của Thành Nham rất nhẹ.
"Vẫn chưa."
"Anh có lạnh không?"
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, sau đó vươn tay kéo Thành Nham vào trong lồng ngực, một tay đặt ở gáy Thành Nham, đôi môi kề sát tóc trên trán anh.
Họ chưa bao giờ ngủ trong một tư thế thân mật như vậy, Thành Nham bị hơi thở từ thân thể của Giang Mộ Bình bao bọc, ôm lấy eo và bụng rắn chắc của anh.
Hết chương 45.