Dược Hương Trùng Sinh - Chương 128: Nhất niên
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3: Vận mệnh
- Chương 4: Ngăn cản
- Chương 5: Đồng tâm
- Chương 6: Học đường
- Chương 7: Học sinh
- Chương 8: Chuyển lời
- Chương 9
- Chương 10: Viễn Chí
- Chương 11
- Chương 12: Hiệu thuốc bắc
- Chương 13: Ý nghĩ
- Chương 14
- Chương 15: Thiệt giả
- Chương 16: Không bán
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19: Song Hỉ
- Chương 20: Bắt Bò Cạp
- Chương 21: Đưa thuốc
- Chương 22: Luận dược
- Chương 23: Hôn Ước
- Chương 24: Bỏ qua
- Chương 25: Bày tỏ ý tốt
- Chương 26: Thất Tịch
- Chương 27
- Chương 28: Lời mời
- Chương 29: Quyết định
- Chương 30: Chuẩn bị
- Chương 31: Đại hội dược thảo
- Chương 32: Giám định
- Chương 33: Mua dược
- Chương 34: Nhìn thấu
- Chương 35: Hợp Tác
- Chương 36: Thành giao
- Chương 37: Kiện tụng
- Chương 38: Hỏi Ý
- Chương 39: Phân biệt
- Chương 40: Lừa bịp tống tiền
- Chương 41: Điều kiện
- Chương 42: Ân oán
- Chương 43: Thề
- Chương 44: Khai trương
- Chương 45: Buôn bán
- Chương 46: Cự giám
- Chương 47: Lão giả
- Chương 48: Nhận dược (Phân biệt dược)
- Chương 49: Chí học
- Chương 50: Cơ hội
- Chương 51: Bí mật chế tạo
- Chương 52: Mua dược
- Chương 53: Đột nhiên tới
- Chương 54: Vô vi
- Chương 55: Từ biệt
- Chương 56: Khách đến
- Chương 57: Cao đồ
- Chương 58: Phong động
- Chương 59: Tranh mua
- Chương 60: Tạm trú
- Chương 61: Bái kiến
- Chương 62: Cơ hội
- Chương 63: Lộ trình
- Chương 64: Trợ giúp
- Chương 65: Thương nghị
- Chương 66: Nhượng bộ
- Chương 67: Trách tội
- Chương 68: Rửa mắt
- Chương 69: Danh mục quà tặng
- Chương 70: Lặp lại
- Chương 71: Hỏi ý
- Chương 72: Báo ân
- Chương 73: Hiểu lầm
- Chương 74: Lại gặp
- Chương 75: Chỉ điểm
- Chương 76: Thay đổi
- Chương 77: Cầu học
- Chương 78: Chấn kinh
- Chương 79: Nghi hoặc
- Chương 80: Trù bị
- Chương 81: Giận dữ
- Chương 82: Thất bộ
- Chương 83: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 84: Giao phong
- Chương 85: Tìm cơ hội
- Chương 86: Suy tư
- Chương 87: Xuất thủ
- Chương 88-1: Thừa nhận (1)
- Chương 88-2: Thừa nhận (2)
- Chương 88-3: Thừa nhận (3)
- Chương 90: Thay đổi vận mệnh
- Chương 91: Nói rõ
- Chương 92-1: Gặp nhau (1)
- Chương 92-2: Gặp nhau (2)
- Chương 93: Bỏ được
- Chương 93-2
- Chương 94-1: Hẹn nói chuyện (1)
- Chương 94-2: Hẹn nói chuyện (2)
- Chương 95-1: Giành trước (1)
- Chương 95-2: Giành trước (2)
- Chương 95-3: Giành trước (3)
- Chương 95-4: Giành trước (4)
- Chương 96-1: Đổi biển (1)
- Chương 96-2: Đổi biển (2)
- Chương 96-3: Đổi biển (3)
- Chương 97-1: Công bố (1)
- Chương 97-2: Công bố (2)
- Chương 98-1: Hạ Yến (1)
- Chương 98-2: Hạ Yến (2)
- Chương 98-3: Hạ Yến (3)
- Chương 99-1: Nghi ngờ, chất vấn (1)
- Chương 99-2: Nghi ngờ, chất vấn (2)
- Chương 100-1: Vô tâm (1)
- Chương 100-2: Vô tâm (2)
- Chương 101-1: Xuân đến (1)
- Chương 101-2: Xuân đến (2)
- Chương 102-1: Thính phật (1)
- Chương 102-2: Thính phật (2)
- Chương 102-3: Thính phật (3)
- Chương 103: Du xuân
- Chương 104: Nhướng mày
- Chương 106: Ly biệt
- Chương 107: Dỗi
- Chương 108: Tha hương
- Chương 109: Tá thế
- Chương 110: Thổ khí
- Chương 111: Vật tạ
- Chương 112: Lợi lai
- Chương 113: Làm mai
- Chương 114: Hứa hẹn
- Chương 115: Trách móc
- Chương 116: Cân nhắc
- Chương 117: Tri ân
- Chương 118: Tiền lộ
- Chương 119: Giao phó
- Chương 120: Dạ khúc
- Chương 121: Ám tư
- Chương 122: Bái kiến
- Chương 123: Quen biết
- Chương 124: Suy đoán
- Chương 125: Đồng tình
- Chương 126: Vô thường
- Chương 127: Trả thù
- Chương 128: Nhất niên
- Chương 129: Lại mặt
- Chương 130: Rửa nhục
- Chương 131: Y cựu (Như cũ)
- Chương 132: Tin tức bất ngờ
- Chương 133: Vào kinh
- Chương 134: Tình thế
- Chương 135: Tương trợ
- Chương 136: Cô độc
- Chương 137: Đưa tin
- Chương 138: Đối thoại
- Chương 139: Dự tính
- Chương 140: Liên lụy
- Chương 141: Rời đi
- Chương 142: Thay đổi dần
- Chương 143: Tình cờ
- Chương 144: Tương hộ
- Chương 145: Không biết
- Chương 146: Lừa gạt
- Chương 147: Hứa hẹn
- Chương 148: Hiện thân
- Chương 149: Giá phải trả
- Chương 150: Dạ hành
- Chương 151: Chuẩn bị
- Chương 152: Bắt đầu
- Chương 153: Thắng lợi ban đầu
- Chương 154: Bất ngờ
- Chương 155: Thất bại
- Chương 156: Hung hãn
- Chương 157: Giành khói
- Chương 158: Chịu thua
- Chương 159: Độc vong
- Chương 160: Dang dở
- Chương 161: Cùng chết
- Chương 162: Quy lai (quay đầu lại)
- Chương 163: Đối lập
- Chương 165: Đối chọi
- Chương 166: Bí mật
- Chương 167: Quyết định
- Chương 168: Buông thả
- Chương 169: Hồi kinh
- Chương 171: Tận lực
- Chương 172: Lời đồn
- Chương 173: Vân khởi
- Chương 174: Sấm động
- Chương 176: Mới bắt đầu
- Chương 178: Không sợ
- Chương 179: Toại nguyện
- Chương 180: Hỗ trợ
- Chương 181: Say
- Chương 182: Yên tĩnh chờ đợi
- Chương 183: Trước thời hạn
- Chương 184: Thay đổi
- Chương 185: Xuất cung
- Chương 186: Phân ưu
- Chương 187: Đạt được
- Chương 188: Điều tra
- Chương 191: Tin tức
- Chương 192: Rạch mặt
- Chương 193: Khách đến
- Chương 194: Đần độn
- Chương 195: Ý nghĩ
- Chương 196: Khốn cục
- Chương 197: Sự cầu xin đáng giá
- Chương 198: Nói chuyện
- Chương 199: Hiểu chuyện
- Chương 202: Thật thật giả giả
- Chương 203: Tiễn đưa
- Chương 204: Thông báo
- Chương 205: Tuyển chọn
- Chương 206: Gặp mặt ban đêm
- Chương 207: Tức giận
- Chương 209: Quy tắc
- Chương 211: Nghe tin bất ngờ
- Chương 212: Điên cuồng
- Chương 213: Nguyên nhân
- Chương 214: Khơi mào
- Chương 215: Xem cuộc vui
- Chương 217: Mở màn
- Chương 220: Vân thủ
- Chương 221: Chiêng trống
- Chương 222: Truy nã
- Chương 223: Giằng co
- Chương 224: Tuyên án
- Chương 225: Giam giữ
- Chương 226: Dò xét
- Chương 228: Đột ngột
- Chương 229: Phản công
- Chương 230: Không vui
- Chương 231: Kết thúc
- Chương 232-1: Ngoại truyện: Chưa nguôi
- Chương 232-2: Ba năm
- Chương 233: Tiếp tục (Đại Kết Cục)
- Chương 234: Ngoại truyện: Ngày tốt
- Chương 235: Ngoại truyện : Động phòng
- Chương 236: Ngoại truyện: Cuối hạ
- Chương 237: Ngoại truyện : Nhất chiêu
- Chương 238: Ngoại truyện: Sinh khí
- Chương 239: Ngoại truyện: Có thai
- Chương 240: Chính văn: Tri kỉ
- Chương 241: Sinh nhi tử
- Chương 242: Dạy con
- Chương 243: Dạy con 2
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Dược Hương Trùng Sinh
Chương 128: Nhất niên
Edit: nnttrang
Náo nhiệt tản đi, đại môn Cố gia từ từ đóng lại, ngăn cách tiếng động ồn ào hết thảy bên ngoài.
“Ca ca, huynh cần gì phải như vậy?” Cố Thập Bát Nương từ trong phòng đi ra, thở dài nói.
Cho đến nay nàng lúc nào cũng cảnh giác như mãnh thú, tùy thời giơ nanh múa vuốt bảo vệ hạnh phúc mong manh dễ tan như bọt nước, không có thời gian cũng không có lòng suy nghĩ hành động của mình sẽ thay đổi nhiều qua phản bội, cũng không nghĩ qua người ngoài sẽ đối đãi như thế nào.
Ngoại nhân đối với mình thế nào, Cố Thập Bát Nương căn bản là thờ ơ, nhưng chuyện Lâm gia đột nhiên làm nàng thức tỉnh, nàng không phải một người, tự chịu trách nhiệm với việc làm của mình, nhưng nàng không phải một người trần trụi không có gánh nặng, phía sau nàng còn có mẫu thân, còn có ca ca, còn có họ Cố thị này.
Tiền triều có một gian thần họ Tôn, bới vì làm nhiều chuyện ác khiến vạn dân thóa mạ, đến mức người họ Tôn trong thiên hạ cũng không dám thừa nhận minh họ Tôn, coi đó là sỉ nhục.
Nàng sẽ ảnh hưởng đến danh dự cả nhà sao, ảnh hưởng đến hôn sự ca ca sao?
Lúc này nàng mới nhớ đến ban ngày đi trong ngõ hẻm, những vẻ mặt né tránh kia của người trong tộc, thái độ trốn tránh.
Được người yêu mến là tiêu chuẩn một đời kia nàng theo đuổi đến chết, kết quả không như ý muốn mà lại khiến bản thân thê thảm mà chết, đời này nàng muốn khiến người ta kính sợ, làm cho người khác không dám khi dễ mình, nên trước mắt mà nói, nàng đã làm được bước đầu.
Danh tiếng lợi hại, dọa những người tâm bát chính tránh xa, cũng dọa lui hôn sự ca ca.
Đây chính là vô thường sao? Đây chính là có được mất được? Đây còn là..lỗi.?
Thật ra cách làm của Lâm phu nhân không sai, Cố Thập Bát Nương cười khổ một tiếng, quan hệ em chồng chị dâu vốn là tế nhị, bà ấy là mẫu thân đương nhiên sợ nữ nhi của mình gặp phải tiểu cô tiếng xấu như vậy, việc làm dù hoang đường như thế, cũng là bất đắc dĩ.
“Ta biết ý của muội.” Cố Hải xoay người, nhìn muội muội cười một tiếng, vẻ mặt thản nhiên, “Trực tiếp cự tuyệt nàng cũng được..”
Hắn đứng trước muội muội, hôm nay vóc dáng so với Cố Thập Bát Nương lại cao hơn rất nhiều, đứng ngược hướng với ánh nắng, chắn trước người Cố Thập Bát Nương, bóng che lấp thân hình nàng.
“Ý nghĩ của bà ấy không sai, làm người không ai không có tư tâm, bà muốn bảo hộ nữ nhi chu toàn, như vậy ta cũng muốn bảo hộ muội muội, dĩ nhiên không có sai..” Cố Hải chậm rãi nói, “Khi đó ta có thể trực tiếp cự tuyệt cửa hôn sự này, nhưng phụ nhân như thế, nếu như làm như vậy vậy, vì bảo hộ danh dự nữ nhi của mình, tất nhiên cũng không thừa nhận chúng ta từ hôn, mà có thể dùng đủ loại lời từ chối hất nước bẩn lên người chúng ta, từ chối lên người muội, phụ nhân này chính là loại đổi trắng thay đen, ta không chấp nhận được, tại sao, chúng ta lãnh tiếng xấu, còn bà ta nguyên vẹn lui ra?”
Sống mũi Cố Thập Bát Nương có chút cay cay, nghiêng đầu.
“Đúng vậy, ta biết nữ nhi Lâm gia vô tội, muội muội ta cũng vậy..” Cố Hải thở dài, xoay người, “Cho nên nói, ác niệm là đem con dao hai mặt, đả thương người bao nhiêu tất mình cũng chịu bấy nhiêu, Lâm phu nhân cũng vậy, ta cũng vậy, không thể nói ai đúng ai sai, ai thiện ai ác, đều là bất đắc dĩ thôi.”
“Chẳng qua là.. chỉ sợ hôn sự ca ca.. " Cố Thập Bát Nương thở dài.
“Muội không nên suy nghĩ nhiều” Cố Hải ngắt lời nàng, không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn ngày một chút, “Thời điểm không còn sớm, muội muội không đi tiệm thuốc?”
Cố Thập Bát Nương gật đầu, “Muội phải đi rồi.”
“Trưa nhớ dùng cơm nhé.” Tào thị từ trong nhà đi ra, vội căn dặn.
Cố Thập Bát Nương đáp dạ, nói tiếng con đi đây, rồi mang theo tiểu nha đầu bước ra cửa.
Mẫu tử hai người đứng trên bậc thềm đưa mắt nhìn nàng, sau khi cửa đóng lại, hai người đồng thanh thở dài, giữa hai lông mày lộ vẻ ưu tư.
“Nương, lần này ta..” Cố Hải nhìn mẫu thân thấp giọng nói.
“Con làm đúng.” Tào thị ngắt lời. “Ta biết con là vì Thập Bát Nương.”
“Ta cũng phải muốn nói những lời này, chẳng qua việc làm của Lâm gia lần này, đã thành cây gai ghim trong lòng muội muội, muội ấy sẽ tự trách mình, cũng có thể vì ta, vội vàng gả mình đi ra ngoài..” Cố Hải khóa chặt chân mày, đấm một quả, cái gai này không những sẽ không vì thôi cửa hôn sự này mà mất đi, ngược lại theo thời gian càng lún sâu hơn, cho đến khi tổn thương tận cũng ngũ tạng tâm phế.
Muội muội của hắn đã bị tâm ma cắn nuốt, thương tích khắp người, tại sao còn phải chịu hành hạ như thế nữa.
“Cho nên ta muốn phá hủy thanh danh của ta, ta không thể để muội muội khốn cục một mình, hãy để cho huynh muội chúng ta cùng chịu cái tiếng xấu này, thần thiên cũng tốt, ác ma cũng được, bất ly bất khí.” Cố Hải mỉm cười nói.
Tào thị không nhịn được đưa tay ôm lấy nhi tử khóc lớn thành tiếng.
Tín gia, trong thư phòng Tín Triều Dương ấm áp như gió mùa xuân, mùi hoa thanh nhã thoang thoảng, nghe Tín Xuân Phương tường thuật lại, Tín Triều Lăng từ trên ghế nhảy dựng lên, không kịp lưu luyến bàn tay nhỏ bé nhu thuận của mỹ tỳ bên cạnh, “Không tin được, Lâm gia nói như vậy thạt sao?”
Tín Xuân Phương gật đầu một cái, trên mặt còn lưu lại mấy phần xúc động lẫn phẫn nộ, hôm nay hắn may mắn được Giải Nguyên công mời tham gia thi văn, không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy.
“Ta không tin.. Cố nương tử như....như…” Tín Triều Lăng lắp bắp nói, muốn tìm ra từ ngữ miêu tả Cố nương tử, chợt nhận ra trong đầu óc mình ngoại trừ những thứ nhưng kiều diễm như hoa, mị thái nhập cốt vân vân quả thật rất không thích hợp, cứ như như nữa ngày, mới vỗ tay một cái nói, “..Như là nghĩa bạc vân thiên ra tay phóng khoáng vung tiền như rác.. Vừa nhìn đã biết là một cái bằng hữu có thể giúp bạn không từ mạng sống… Có một cái tiểu cô tử (em chồng), Lâm gia còn không thấy may mắn thay nữ nhi mà đốt cao hương, ngược lại còn ghét bỏ người ta…Nhắc đến mới thấy lòng dạ phụ nhân có tư tưởng thật là cổ quái.”
Tín Triều Dương bị lời này của hắn làm cho buồn cười, nhìn hắn một cái, “Lời này lần sau không cho nói.”
Tín Triều Lăng có chút không hiểu, cảm thấy mỹ danh đó của Cố nương tử được tuyên dương thật to mới đúng, nhưng một cái đạo lý từ nhỏ hắn đã biết, chính là lời của đại ca chỉ cần thành thật nghe theo là được.
Hắn gật đầu nói ừ, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất bình, “Thật là, Cố nương tử là một người tốt như vậy,,,” Vừa nói vừa đưa tay vỗ Tín Xuân Phương một cái, “..Mọt sách, ngươi nói có đúng hay không?”
Tín Xuân Phương lắc đầu, “Chưa tiếp xúc qua, không dám khẳng định.”
Tín Triều Lăng xuy một tiếng, còn định nói tiếp, Tín Triều Dương đã ngăn hắn lại.
“ Đệ gần đây không tệ, đây là thư phòng của ta, đệ thích gì cứ tùy ý mang đi chơi đi.” Tín Triều Dương cười nói.
Tín Triều Lăng mừng rỡ, đưa tay kéo mỹ tỳ một bên, “ Đệ muốn nàng.”
Tín Triều Dương gật đầu một cái, mỹ tỳ kia nghe vậy nhẹ nhàng thi lễ, ngẩng đầu nhìn Tín Triều Dương, trong mắt lóe lên một tia không nỡ, rồi uyển chuyển đi theo Tín Triều Lăng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tín Triều Dương và Tín Xuân Phương, sau một trận yên lặng, Tín Triều Dương thở dài.
“Ngươi có biết gia cảnh trước đây của Cố giải nguyên đã từng như thế nào không.” Hắn thưởng thức điền hoàng thạch trên tay, làm như mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nói một câu.
Tín Xuân Phương gật đầu nói, “Giải Nguyên năm xưa cha mất sớm, gia cảnh điêu linh..”
Hắn vừa nói vẻ mặt có chút buồn bã, chuyện của Cố Hải đã được mấy vị học sinh lưu truyền với nhau, vô cùng giống với chính mình, từ nhỏ mất cha, gia cảnh khốn đốn, nhược mẫu cầu sinh, có lẽ cũng vì thế, Giải Nguyên công đối đãi với hắn cũng có mấy phần luyến tiếc.
“Vì chống lên gia nghiệp, đỡ mẫu giúp huynh đi học, Cố nương tử từ thân phận thiên kim tiểu thư bái sư học bào chế thuốc, nắm kỹ thuật thợ thủ công, một tấm lòng tâm huyết vì người thân, hôm nay gia huynh thành đạt, gia nghiệp thịnh vượng, nhưng lại có phụ nhân muốn kì huynh mẫu khí, Phi điểu tẫn, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh..(*)” Tín Triều Dương chậm rãi nói.
[i](*)Phi điểu tẫn, lương cung tàng”: Trích trong thư Phạm Lãi thời Xuân Thu gửi cho thầy mình là Văn Chủng, nguyên văn là: "Phi điểu tẫn, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nạn, bất khả dữ cộng lạc. Tử hà bất khứ?"
Dịch nghĩa:
Chim bay mất hết cả rồi thì cung tên được cất đi. Thỏ khôn mà chết, chó săn sẽ bị nấu. Việt vương là người cao cổ, miệng chim, chỉ có chung hoạn nạn mà không thể chung vui. Thầy sao còn chưa lui về?
Văn Chủng nhận được thư, liền cáo bệnh không vào triều. Có người sàm tấu Văn Chủng muốn làm phản. Việt Vương Câu Tiễn nghe lời sàm, liền ép Văn Chủng tự sát, dù cho Văn Chủng chẳng có tội gì.
Cũng từ đó mà có thành ngữ "Thỏ tử cẩu phanh", dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở mặt giết hại công thần. [/i]
Thần sắc Tín Xuân Phương chăm chú, gật đầu, trên mặt tăng thêm mấy phần xúc động cùng phẫn nộ, “Giải Nguyên tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, có muội muội như thế, che chở còn không hết..”
“Vậy còn ngươi?” Tín Triều Dương chợt hỏi.
Tín Xuân Phương hơi sửng sốt, không kịp phản ứng Tín Triều Dương nói gì, nhìn vị chưởng môn của một nhà Tín gia ngồi trên chiếc ghế bọc da chồn màu bạc hơi rũ mắt xuống, một màu đen che phủ con ngươi của hắn, chỉ có câu nói nhàn nhạt truyền vào tai.
“Vậy..Ngươi đối với nàng…được không.”
Tín Xuân Phương nghe vậy hơi chấn động, lập tức hiểu ra ý tứ của những lời này, mặt trong nháy mắt đỏ lên.
“Ta..ta..” Thanh âm của hắn không khỏi có chút bối rối.
“Không kể đến vì huynh trưởng của nàng liệu còn có gì khác..” tiếng nói của Tín Triều Dương lại vang lên sau đó.
“Ta..ta…ta sẽ, ta sẽ giống như kỳ huynh đưa tay ra bảo hộ nàng.” Tín Xuân Phương cố gắng kìm chế khuôn mặt nóng bừng, cắn răng nói.
Lời này nói xong, trong phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
“Như thế…rất tốt..” Dường như qua thật lâu, giọng nói của Tín Triều Dương mới khẽ vang lên, “…Chờ sang năm, đi bày môi đi.”
Nói xong, hắn phất nhẹ tay, Tín Xuân Phương hiểu ý, vội cáo lui ra.
Màng dày buông xuống, ngăn cách một khung cảnh đầy thuyết bên ngoài, Tín Xuân Phương bị gió đông mang theo những bông tuyết thổi đến, khiến cho đầu óc chợt thanh tỉnh lại, nhớ lại lời vừa rồi, mặt nhất thời lại đỏ.
Có mỹ tỳ thon thả vô cùng xinh đẹp đang cười đùa với nhau đi hướng bên này, thấy hắn ngây ngô đứng giữa hành lang, không khỏi nhìn bằng ánh mắt tò mò.
Tín Xuân Phương lấy lại tinh thần, cầm ô vải lên, bước đi ra ngoài như chạy trốn.
Năm mới đến rất nhanh, vào buổi tối, bông tuyết bay đầy trời, trên hành lang mỗi nhà đều đốt thêm mấy ngọn đèn lồng màu đỏ, khiến cả thành như một ngọn đèn cùng nhau sáng rực rỡ, vô số tiếng pháo vang lên, cùng theo đó là những lời chúc tụng vu mừng.
Cố Thập Bát Nương đứng ở hành lang ngoài chính đường, nhìn những nha hoàn bà vú đi qua đi lại trên mặt mang theo nét vui mừng, bàn ghế được mấy gã sai vặt mang đến trong sân, bông tuyết bay múa trong sân bị ánh đỏ của đèn lồng nhuốm lên một màu đỏ tươi, khuôn mặt nàng bên dưới cũng bị nhuộm một chút đỏ.
“Lại một năm trôi qua..” Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, “Kiến nguyên năm thứ bảy đã đến..”
Bất kể một năm này trôi qua với bao nhiêu khúc chiết, nhưng nương cùng ca ca đều bình an vượt qua.
“Thập Bát Nương, vào đây thôi.” Tào thị ở bên trong gọi nàng,
Quá ba tuần rượu, trên mặt ba người một nhà cũng thêm mấy phần xuân ý.
“Mọi người nghe xem, vế trên ta đối..” Cố Hải quơ chiếc đũa làm thành bút viết thơ, “…Đại trượng phu sợ gì không vợ..”
Tào thị và Cố Thập Bát Nương không nhịn được cười, mấy bọn nha hoàn phía sau cũng che miệng cười nhỏ theo.
“Vậy muội đối vế dưới..” Cố Thập Bát Nương hơi nghiêng đầu, cười nói, “..Tiểu nữ tử ngại gì không chồng.”
“Hoành phi thôi.” Tào thị bưng ly rượu lên, nhìn hai đứa con hai bên, “Không hơn thua.”
“Ai nha, nương, ngươi cũng thử làm một câu?” Cố Thập Bát Nương cười nói.
“Thế nào, ngươi cho rằng nương ngươi chỉ biết khóc à?” Tào thị nửa đùa nửa thật mắng yêu nữ nhi, lại uống một hơi cạn sạch.
Mọi người trong phòng cùng cười, Cố Thập Bát Nương vội đưa tay giành ly rượu của bà, “Nương, người không được uống nữa, nếu không ngày mai giỗ tổ sẽ không dậy nổi..”
Mà lúc này bên trong vườn mai Cố tộc, hương thơm quấn quanh những bông tuyết, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có một chiếc pháo hoa bay lên, khiến những bông mai trên cành lung linh như những đốm lửa nhỏ.
Bên trong chỗ sâu thẳm của vườn mai, một thiếu niên ngồi trên đỉnh núi đá, hắn khoác áo choàng lông cừu, khuôn mặt trong suốt trên nền tuyết xinh đẹp như đóa hoa.
Hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời, nhìn những bông tuyết rơi xuống, vỡ tan trên khuôn mặt trắng noãn.
Đóa hoa mai trong tay hắn nở rộ, pháo bông bên cạnh nở rộ trên bầu trời, hắn giơ tay che, lấy bông hoa che một nữa đôi mắt, như muốn ngăn cách ánh sáng này
Hắn che được đôi mắt, nhưng không thể ngăn được tiếng cười theo gió mà đến.
“Tích ngã vãng hĩ, …dương liễu y y. ….Kim ngã lai tư, ….vũ tuyết phi phi.” Thiếu niên chợt cất tiếng ca, thanh âm của hắn trong trẻo lạnh lùng, càng hát giọng hát càng lớn, như muốn xua đi tiếng động ồn ào bốn phía bay, mấy từ trong câu thơ, lại phản phất ngâm xướng, cùng với mùi hương hoa mai nhàn nhạt tỏa lên bầu trời, mang theo nỗi cô độc chia lìa không nói hết.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Lời tác giả: đi họp, không kiểm tra, có chỗ sai nhớ nói ta, ta về sẽ sửa lại.
Bài hát phía cuối:
"Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y.
Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi.
Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ.
Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai…”
Bài Thái vi, dịch thơ:
Khi đi tha thướt cành dương,
Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.
Thấp cao dặm thẳng xa xôi,
Biết bao đói khát, khúc nhôi cơ cầu.
Lòng ta buồn bã thương đau,
Ta buồn ai biết, ta rầu ai hay.
Edit: Đã beta, quá nhiều lỗi, xin lỗi mọi người
Náo nhiệt tản đi, đại môn Cố gia từ từ đóng lại, ngăn cách tiếng động ồn ào hết thảy bên ngoài.
“Ca ca, huynh cần gì phải như vậy?” Cố Thập Bát Nương từ trong phòng đi ra, thở dài nói.
Cho đến nay nàng lúc nào cũng cảnh giác như mãnh thú, tùy thời giơ nanh múa vuốt bảo vệ hạnh phúc mong manh dễ tan như bọt nước, không có thời gian cũng không có lòng suy nghĩ hành động của mình sẽ thay đổi nhiều qua phản bội, cũng không nghĩ qua người ngoài sẽ đối đãi như thế nào.
Ngoại nhân đối với mình thế nào, Cố Thập Bát Nương căn bản là thờ ơ, nhưng chuyện Lâm gia đột nhiên làm nàng thức tỉnh, nàng không phải một người, tự chịu trách nhiệm với việc làm của mình, nhưng nàng không phải một người trần trụi không có gánh nặng, phía sau nàng còn có mẫu thân, còn có ca ca, còn có họ Cố thị này.
Tiền triều có một gian thần họ Tôn, bới vì làm nhiều chuyện ác khiến vạn dân thóa mạ, đến mức người họ Tôn trong thiên hạ cũng không dám thừa nhận minh họ Tôn, coi đó là sỉ nhục.
Nàng sẽ ảnh hưởng đến danh dự cả nhà sao, ảnh hưởng đến hôn sự ca ca sao?
Lúc này nàng mới nhớ đến ban ngày đi trong ngõ hẻm, những vẻ mặt né tránh kia của người trong tộc, thái độ trốn tránh.
Được người yêu mến là tiêu chuẩn một đời kia nàng theo đuổi đến chết, kết quả không như ý muốn mà lại khiến bản thân thê thảm mà chết, đời này nàng muốn khiến người ta kính sợ, làm cho người khác không dám khi dễ mình, nên trước mắt mà nói, nàng đã làm được bước đầu.
Danh tiếng lợi hại, dọa những người tâm bát chính tránh xa, cũng dọa lui hôn sự ca ca.
Đây chính là vô thường sao? Đây chính là có được mất được? Đây còn là..lỗi.?
Thật ra cách làm của Lâm phu nhân không sai, Cố Thập Bát Nương cười khổ một tiếng, quan hệ em chồng chị dâu vốn là tế nhị, bà ấy là mẫu thân đương nhiên sợ nữ nhi của mình gặp phải tiểu cô tiếng xấu như vậy, việc làm dù hoang đường như thế, cũng là bất đắc dĩ.
“Ta biết ý của muội.” Cố Hải xoay người, nhìn muội muội cười một tiếng, vẻ mặt thản nhiên, “Trực tiếp cự tuyệt nàng cũng được..”
Hắn đứng trước muội muội, hôm nay vóc dáng so với Cố Thập Bát Nương lại cao hơn rất nhiều, đứng ngược hướng với ánh nắng, chắn trước người Cố Thập Bát Nương, bóng che lấp thân hình nàng.
“Ý nghĩ của bà ấy không sai, làm người không ai không có tư tâm, bà muốn bảo hộ nữ nhi chu toàn, như vậy ta cũng muốn bảo hộ muội muội, dĩ nhiên không có sai..” Cố Hải chậm rãi nói, “Khi đó ta có thể trực tiếp cự tuyệt cửa hôn sự này, nhưng phụ nhân như thế, nếu như làm như vậy vậy, vì bảo hộ danh dự nữ nhi của mình, tất nhiên cũng không thừa nhận chúng ta từ hôn, mà có thể dùng đủ loại lời từ chối hất nước bẩn lên người chúng ta, từ chối lên người muội, phụ nhân này chính là loại đổi trắng thay đen, ta không chấp nhận được, tại sao, chúng ta lãnh tiếng xấu, còn bà ta nguyên vẹn lui ra?”
Sống mũi Cố Thập Bát Nương có chút cay cay, nghiêng đầu.
“Đúng vậy, ta biết nữ nhi Lâm gia vô tội, muội muội ta cũng vậy..” Cố Hải thở dài, xoay người, “Cho nên nói, ác niệm là đem con dao hai mặt, đả thương người bao nhiêu tất mình cũng chịu bấy nhiêu, Lâm phu nhân cũng vậy, ta cũng vậy, không thể nói ai đúng ai sai, ai thiện ai ác, đều là bất đắc dĩ thôi.”
“Chẳng qua là.. chỉ sợ hôn sự ca ca.. " Cố Thập Bát Nương thở dài.
“Muội không nên suy nghĩ nhiều” Cố Hải ngắt lời nàng, không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn ngày một chút, “Thời điểm không còn sớm, muội muội không đi tiệm thuốc?”
Cố Thập Bát Nương gật đầu, “Muội phải đi rồi.”
“Trưa nhớ dùng cơm nhé.” Tào thị từ trong nhà đi ra, vội căn dặn.
Cố Thập Bát Nương đáp dạ, nói tiếng con đi đây, rồi mang theo tiểu nha đầu bước ra cửa.
Mẫu tử hai người đứng trên bậc thềm đưa mắt nhìn nàng, sau khi cửa đóng lại, hai người đồng thanh thở dài, giữa hai lông mày lộ vẻ ưu tư.
“Nương, lần này ta..” Cố Hải nhìn mẫu thân thấp giọng nói.
“Con làm đúng.” Tào thị ngắt lời. “Ta biết con là vì Thập Bát Nương.”
“Ta cũng phải muốn nói những lời này, chẳng qua việc làm của Lâm gia lần này, đã thành cây gai ghim trong lòng muội muội, muội ấy sẽ tự trách mình, cũng có thể vì ta, vội vàng gả mình đi ra ngoài..” Cố Hải khóa chặt chân mày, đấm một quả, cái gai này không những sẽ không vì thôi cửa hôn sự này mà mất đi, ngược lại theo thời gian càng lún sâu hơn, cho đến khi tổn thương tận cũng ngũ tạng tâm phế.
Muội muội của hắn đã bị tâm ma cắn nuốt, thương tích khắp người, tại sao còn phải chịu hành hạ như thế nữa.
“Cho nên ta muốn phá hủy thanh danh của ta, ta không thể để muội muội khốn cục một mình, hãy để cho huynh muội chúng ta cùng chịu cái tiếng xấu này, thần thiên cũng tốt, ác ma cũng được, bất ly bất khí.” Cố Hải mỉm cười nói.
Tào thị không nhịn được đưa tay ôm lấy nhi tử khóc lớn thành tiếng.
Tín gia, trong thư phòng Tín Triều Dương ấm áp như gió mùa xuân, mùi hoa thanh nhã thoang thoảng, nghe Tín Xuân Phương tường thuật lại, Tín Triều Lăng từ trên ghế nhảy dựng lên, không kịp lưu luyến bàn tay nhỏ bé nhu thuận của mỹ tỳ bên cạnh, “Không tin được, Lâm gia nói như vậy thạt sao?”
Tín Xuân Phương gật đầu một cái, trên mặt còn lưu lại mấy phần xúc động lẫn phẫn nộ, hôm nay hắn may mắn được Giải Nguyên công mời tham gia thi văn, không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy.
“Ta không tin.. Cố nương tử như....như…” Tín Triều Lăng lắp bắp nói, muốn tìm ra từ ngữ miêu tả Cố nương tử, chợt nhận ra trong đầu óc mình ngoại trừ những thứ nhưng kiều diễm như hoa, mị thái nhập cốt vân vân quả thật rất không thích hợp, cứ như như nữa ngày, mới vỗ tay một cái nói, “..Như là nghĩa bạc vân thiên ra tay phóng khoáng vung tiền như rác.. Vừa nhìn đã biết là một cái bằng hữu có thể giúp bạn không từ mạng sống… Có một cái tiểu cô tử (em chồng), Lâm gia còn không thấy may mắn thay nữ nhi mà đốt cao hương, ngược lại còn ghét bỏ người ta…Nhắc đến mới thấy lòng dạ phụ nhân có tư tưởng thật là cổ quái.”
Tín Triều Dương bị lời này của hắn làm cho buồn cười, nhìn hắn một cái, “Lời này lần sau không cho nói.”
Tín Triều Lăng có chút không hiểu, cảm thấy mỹ danh đó của Cố nương tử được tuyên dương thật to mới đúng, nhưng một cái đạo lý từ nhỏ hắn đã biết, chính là lời của đại ca chỉ cần thành thật nghe theo là được.
Hắn gật đầu nói ừ, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất bình, “Thật là, Cố nương tử là một người tốt như vậy,,,” Vừa nói vừa đưa tay vỗ Tín Xuân Phương một cái, “..Mọt sách, ngươi nói có đúng hay không?”
Tín Xuân Phương lắc đầu, “Chưa tiếp xúc qua, không dám khẳng định.”
Tín Triều Lăng xuy một tiếng, còn định nói tiếp, Tín Triều Dương đã ngăn hắn lại.
“ Đệ gần đây không tệ, đây là thư phòng của ta, đệ thích gì cứ tùy ý mang đi chơi đi.” Tín Triều Dương cười nói.
Tín Triều Lăng mừng rỡ, đưa tay kéo mỹ tỳ một bên, “ Đệ muốn nàng.”
Tín Triều Dương gật đầu một cái, mỹ tỳ kia nghe vậy nhẹ nhàng thi lễ, ngẩng đầu nhìn Tín Triều Dương, trong mắt lóe lên một tia không nỡ, rồi uyển chuyển đi theo Tín Triều Lăng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tín Triều Dương và Tín Xuân Phương, sau một trận yên lặng, Tín Triều Dương thở dài.
“Ngươi có biết gia cảnh trước đây của Cố giải nguyên đã từng như thế nào không.” Hắn thưởng thức điền hoàng thạch trên tay, làm như mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nói một câu.
Tín Xuân Phương gật đầu nói, “Giải Nguyên năm xưa cha mất sớm, gia cảnh điêu linh..”
Hắn vừa nói vẻ mặt có chút buồn bã, chuyện của Cố Hải đã được mấy vị học sinh lưu truyền với nhau, vô cùng giống với chính mình, từ nhỏ mất cha, gia cảnh khốn đốn, nhược mẫu cầu sinh, có lẽ cũng vì thế, Giải Nguyên công đối đãi với hắn cũng có mấy phần luyến tiếc.
“Vì chống lên gia nghiệp, đỡ mẫu giúp huynh đi học, Cố nương tử từ thân phận thiên kim tiểu thư bái sư học bào chế thuốc, nắm kỹ thuật thợ thủ công, một tấm lòng tâm huyết vì người thân, hôm nay gia huynh thành đạt, gia nghiệp thịnh vượng, nhưng lại có phụ nhân muốn kì huynh mẫu khí, Phi điểu tẫn, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh..(*)” Tín Triều Dương chậm rãi nói.
[i](*)Phi điểu tẫn, lương cung tàng”: Trích trong thư Phạm Lãi thời Xuân Thu gửi cho thầy mình là Văn Chủng, nguyên văn là: "Phi điểu tẫn, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nạn, bất khả dữ cộng lạc. Tử hà bất khứ?"
Dịch nghĩa:
Chim bay mất hết cả rồi thì cung tên được cất đi. Thỏ khôn mà chết, chó săn sẽ bị nấu. Việt vương là người cao cổ, miệng chim, chỉ có chung hoạn nạn mà không thể chung vui. Thầy sao còn chưa lui về?
Văn Chủng nhận được thư, liền cáo bệnh không vào triều. Có người sàm tấu Văn Chủng muốn làm phản. Việt Vương Câu Tiễn nghe lời sàm, liền ép Văn Chủng tự sát, dù cho Văn Chủng chẳng có tội gì.
Cũng từ đó mà có thành ngữ "Thỏ tử cẩu phanh", dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở mặt giết hại công thần. [/i]
Thần sắc Tín Xuân Phương chăm chú, gật đầu, trên mặt tăng thêm mấy phần xúc động cùng phẫn nộ, “Giải Nguyên tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, có muội muội như thế, che chở còn không hết..”
“Vậy còn ngươi?” Tín Triều Dương chợt hỏi.
Tín Xuân Phương hơi sửng sốt, không kịp phản ứng Tín Triều Dương nói gì, nhìn vị chưởng môn của một nhà Tín gia ngồi trên chiếc ghế bọc da chồn màu bạc hơi rũ mắt xuống, một màu đen che phủ con ngươi của hắn, chỉ có câu nói nhàn nhạt truyền vào tai.
“Vậy..Ngươi đối với nàng…được không.”
Tín Xuân Phương nghe vậy hơi chấn động, lập tức hiểu ra ý tứ của những lời này, mặt trong nháy mắt đỏ lên.
“Ta..ta..” Thanh âm của hắn không khỏi có chút bối rối.
“Không kể đến vì huynh trưởng của nàng liệu còn có gì khác..” tiếng nói của Tín Triều Dương lại vang lên sau đó.
“Ta..ta…ta sẽ, ta sẽ giống như kỳ huynh đưa tay ra bảo hộ nàng.” Tín Xuân Phương cố gắng kìm chế khuôn mặt nóng bừng, cắn răng nói.
Lời này nói xong, trong phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
“Như thế…rất tốt..” Dường như qua thật lâu, giọng nói của Tín Triều Dương mới khẽ vang lên, “…Chờ sang năm, đi bày môi đi.”
Nói xong, hắn phất nhẹ tay, Tín Xuân Phương hiểu ý, vội cáo lui ra.
Màng dày buông xuống, ngăn cách một khung cảnh đầy thuyết bên ngoài, Tín Xuân Phương bị gió đông mang theo những bông tuyết thổi đến, khiến cho đầu óc chợt thanh tỉnh lại, nhớ lại lời vừa rồi, mặt nhất thời lại đỏ.
Có mỹ tỳ thon thả vô cùng xinh đẹp đang cười đùa với nhau đi hướng bên này, thấy hắn ngây ngô đứng giữa hành lang, không khỏi nhìn bằng ánh mắt tò mò.
Tín Xuân Phương lấy lại tinh thần, cầm ô vải lên, bước đi ra ngoài như chạy trốn.
Năm mới đến rất nhanh, vào buổi tối, bông tuyết bay đầy trời, trên hành lang mỗi nhà đều đốt thêm mấy ngọn đèn lồng màu đỏ, khiến cả thành như một ngọn đèn cùng nhau sáng rực rỡ, vô số tiếng pháo vang lên, cùng theo đó là những lời chúc tụng vu mừng.
Cố Thập Bát Nương đứng ở hành lang ngoài chính đường, nhìn những nha hoàn bà vú đi qua đi lại trên mặt mang theo nét vui mừng, bàn ghế được mấy gã sai vặt mang đến trong sân, bông tuyết bay múa trong sân bị ánh đỏ của đèn lồng nhuốm lên một màu đỏ tươi, khuôn mặt nàng bên dưới cũng bị nhuộm một chút đỏ.
“Lại một năm trôi qua..” Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, “Kiến nguyên năm thứ bảy đã đến..”
Bất kể một năm này trôi qua với bao nhiêu khúc chiết, nhưng nương cùng ca ca đều bình an vượt qua.
“Thập Bát Nương, vào đây thôi.” Tào thị ở bên trong gọi nàng,
Quá ba tuần rượu, trên mặt ba người một nhà cũng thêm mấy phần xuân ý.
“Mọi người nghe xem, vế trên ta đối..” Cố Hải quơ chiếc đũa làm thành bút viết thơ, “…Đại trượng phu sợ gì không vợ..”
Tào thị và Cố Thập Bát Nương không nhịn được cười, mấy bọn nha hoàn phía sau cũng che miệng cười nhỏ theo.
“Vậy muội đối vế dưới..” Cố Thập Bát Nương hơi nghiêng đầu, cười nói, “..Tiểu nữ tử ngại gì không chồng.”
“Hoành phi thôi.” Tào thị bưng ly rượu lên, nhìn hai đứa con hai bên, “Không hơn thua.”
“Ai nha, nương, ngươi cũng thử làm một câu?” Cố Thập Bát Nương cười nói.
“Thế nào, ngươi cho rằng nương ngươi chỉ biết khóc à?” Tào thị nửa đùa nửa thật mắng yêu nữ nhi, lại uống một hơi cạn sạch.
Mọi người trong phòng cùng cười, Cố Thập Bát Nương vội đưa tay giành ly rượu của bà, “Nương, người không được uống nữa, nếu không ngày mai giỗ tổ sẽ không dậy nổi..”
Mà lúc này bên trong vườn mai Cố tộc, hương thơm quấn quanh những bông tuyết, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có một chiếc pháo hoa bay lên, khiến những bông mai trên cành lung linh như những đốm lửa nhỏ.
Bên trong chỗ sâu thẳm của vườn mai, một thiếu niên ngồi trên đỉnh núi đá, hắn khoác áo choàng lông cừu, khuôn mặt trong suốt trên nền tuyết xinh đẹp như đóa hoa.
Hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời, nhìn những bông tuyết rơi xuống, vỡ tan trên khuôn mặt trắng noãn.
Đóa hoa mai trong tay hắn nở rộ, pháo bông bên cạnh nở rộ trên bầu trời, hắn giơ tay che, lấy bông hoa che một nữa đôi mắt, như muốn ngăn cách ánh sáng này
Hắn che được đôi mắt, nhưng không thể ngăn được tiếng cười theo gió mà đến.
“Tích ngã vãng hĩ, …dương liễu y y. ….Kim ngã lai tư, ….vũ tuyết phi phi.” Thiếu niên chợt cất tiếng ca, thanh âm của hắn trong trẻo lạnh lùng, càng hát giọng hát càng lớn, như muốn xua đi tiếng động ồn ào bốn phía bay, mấy từ trong câu thơ, lại phản phất ngâm xướng, cùng với mùi hương hoa mai nhàn nhạt tỏa lên bầu trời, mang theo nỗi cô độc chia lìa không nói hết.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Lời tác giả: đi họp, không kiểm tra, có chỗ sai nhớ nói ta, ta về sẽ sửa lại.
Bài hát phía cuối:
"Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y.
Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi.
Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ.
Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai…”
Bài Thái vi, dịch thơ:
Khi đi tha thướt cành dương,
Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.
Thấp cao dặm thẳng xa xôi,
Biết bao đói khát, khúc nhôi cơ cầu.
Lòng ta buồn bã thương đau,
Ta buồn ai biết, ta rầu ai hay.
Edit: Đã beta, quá nhiều lỗi, xin lỗi mọi người
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3: Vận mệnh
- Chương 4: Ngăn cản
- Chương 5: Đồng tâm
- Chương 6: Học đường
- Chương 7: Học sinh
- Chương 8: Chuyển lời
- Chương 9
- Chương 10: Viễn Chí
- Chương 11
- Chương 12: Hiệu thuốc bắc
- Chương 13: Ý nghĩ
- Chương 14
- Chương 15: Thiệt giả
- Chương 16: Không bán
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19: Song Hỉ
- Chương 20: Bắt Bò Cạp
- Chương 21: Đưa thuốc
- Chương 22: Luận dược
- Chương 23: Hôn Ước
- Chương 24: Bỏ qua
- Chương 25: Bày tỏ ý tốt
- Chương 26: Thất Tịch
- Chương 27
- Chương 28: Lời mời
- Chương 29: Quyết định
- Chương 30: Chuẩn bị
- Chương 31: Đại hội dược thảo
- Chương 32: Giám định
- Chương 33: Mua dược
- Chương 34: Nhìn thấu
- Chương 35: Hợp Tác
- Chương 36: Thành giao
- Chương 37: Kiện tụng
- Chương 38: Hỏi Ý
- Chương 39: Phân biệt
- Chương 40: Lừa bịp tống tiền
- Chương 41: Điều kiện
- Chương 42: Ân oán
- Chương 43: Thề
- Chương 44: Khai trương
- Chương 45: Buôn bán
- Chương 46: Cự giám
- Chương 47: Lão giả
- Chương 48: Nhận dược (Phân biệt dược)
- Chương 49: Chí học
- Chương 50: Cơ hội
- Chương 51: Bí mật chế tạo
- Chương 52: Mua dược
- Chương 53: Đột nhiên tới
- Chương 54: Vô vi
- Chương 55: Từ biệt
- Chương 56: Khách đến
- Chương 57: Cao đồ
- Chương 58: Phong động
- Chương 59: Tranh mua
- Chương 60: Tạm trú
- Chương 61: Bái kiến
- Chương 62: Cơ hội
- Chương 63: Lộ trình
- Chương 64: Trợ giúp
- Chương 65: Thương nghị
- Chương 66: Nhượng bộ
- Chương 67: Trách tội
- Chương 68: Rửa mắt
- Chương 69: Danh mục quà tặng
- Chương 70: Lặp lại
- Chương 71: Hỏi ý
- Chương 72: Báo ân
- Chương 73: Hiểu lầm
- Chương 74: Lại gặp
- Chương 75: Chỉ điểm
- Chương 76: Thay đổi
- Chương 77: Cầu học
- Chương 78: Chấn kinh
- Chương 79: Nghi hoặc
- Chương 80: Trù bị
- Chương 81: Giận dữ
- Chương 82: Thất bộ
- Chương 83: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 84: Giao phong
- Chương 85: Tìm cơ hội
- Chương 86: Suy tư
- Chương 87: Xuất thủ
- Chương 88-1: Thừa nhận (1)
- Chương 88-2: Thừa nhận (2)
- Chương 88-3: Thừa nhận (3)
- Chương 90: Thay đổi vận mệnh
- Chương 91: Nói rõ
- Chương 92-1: Gặp nhau (1)
- Chương 92-2: Gặp nhau (2)
- Chương 93: Bỏ được
- Chương 93-2
- Chương 94-1: Hẹn nói chuyện (1)
- Chương 94-2: Hẹn nói chuyện (2)
- Chương 95-1: Giành trước (1)
- Chương 95-2: Giành trước (2)
- Chương 95-3: Giành trước (3)
- Chương 95-4: Giành trước (4)
- Chương 96-1: Đổi biển (1)
- Chương 96-2: Đổi biển (2)
- Chương 96-3: Đổi biển (3)
- Chương 97-1: Công bố (1)
- Chương 97-2: Công bố (2)
- Chương 98-1: Hạ Yến (1)
- Chương 98-2: Hạ Yến (2)
- Chương 98-3: Hạ Yến (3)
- Chương 99-1: Nghi ngờ, chất vấn (1)
- Chương 99-2: Nghi ngờ, chất vấn (2)
- Chương 100-1: Vô tâm (1)
- Chương 100-2: Vô tâm (2)
- Chương 101-1: Xuân đến (1)
- Chương 101-2: Xuân đến (2)
- Chương 102-1: Thính phật (1)
- Chương 102-2: Thính phật (2)
- Chương 102-3: Thính phật (3)
- Chương 103: Du xuân
- Chương 104: Nhướng mày
- Chương 106: Ly biệt
- Chương 107: Dỗi
- Chương 108: Tha hương
- Chương 109: Tá thế
- Chương 110: Thổ khí
- Chương 111: Vật tạ
- Chương 112: Lợi lai
- Chương 113: Làm mai
- Chương 114: Hứa hẹn
- Chương 115: Trách móc
- Chương 116: Cân nhắc
- Chương 117: Tri ân
- Chương 118: Tiền lộ
- Chương 119: Giao phó
- Chương 120: Dạ khúc
- Chương 121: Ám tư
- Chương 122: Bái kiến
- Chương 123: Quen biết
- Chương 124: Suy đoán
- Chương 125: Đồng tình
- Chương 126: Vô thường
- Chương 127: Trả thù
- Chương 128: Nhất niên
- Chương 129: Lại mặt
- Chương 130: Rửa nhục
- Chương 131: Y cựu (Như cũ)
- Chương 132: Tin tức bất ngờ
- Chương 133: Vào kinh
- Chương 134: Tình thế
- Chương 135: Tương trợ
- Chương 136: Cô độc
- Chương 137: Đưa tin
- Chương 138: Đối thoại
- Chương 139: Dự tính
- Chương 140: Liên lụy
- Chương 141: Rời đi
- Chương 142: Thay đổi dần
- Chương 143: Tình cờ
- Chương 144: Tương hộ
- Chương 145: Không biết
- Chương 146: Lừa gạt
- Chương 147: Hứa hẹn
- Chương 148: Hiện thân
- Chương 149: Giá phải trả
- Chương 150: Dạ hành
- Chương 151: Chuẩn bị
- Chương 152: Bắt đầu
- Chương 153: Thắng lợi ban đầu
- Chương 154: Bất ngờ
- Chương 155: Thất bại
- Chương 156: Hung hãn
- Chương 157: Giành khói
- Chương 158: Chịu thua
- Chương 159: Độc vong
- Chương 160: Dang dở
- Chương 161: Cùng chết
- Chương 162: Quy lai (quay đầu lại)
- Chương 163: Đối lập
- Chương 165: Đối chọi
- Chương 166: Bí mật
- Chương 167: Quyết định
- Chương 168: Buông thả
- Chương 169: Hồi kinh
- Chương 171: Tận lực
- Chương 172: Lời đồn
- Chương 173: Vân khởi
- Chương 174: Sấm động
- Chương 176: Mới bắt đầu
- Chương 178: Không sợ
- Chương 179: Toại nguyện
- Chương 180: Hỗ trợ
- Chương 181: Say
- Chương 182: Yên tĩnh chờ đợi
- Chương 183: Trước thời hạn
- Chương 184: Thay đổi
- Chương 185: Xuất cung
- Chương 186: Phân ưu
- Chương 187: Đạt được
- Chương 188: Điều tra
- Chương 191: Tin tức
- Chương 192: Rạch mặt
- Chương 193: Khách đến
- Chương 194: Đần độn
- Chương 195: Ý nghĩ
- Chương 196: Khốn cục
- Chương 197: Sự cầu xin đáng giá
- Chương 198: Nói chuyện
- Chương 199: Hiểu chuyện
- Chương 202: Thật thật giả giả
- Chương 203: Tiễn đưa
- Chương 204: Thông báo
- Chương 205: Tuyển chọn
- Chương 206: Gặp mặt ban đêm
- Chương 207: Tức giận
- Chương 209: Quy tắc
- Chương 211: Nghe tin bất ngờ
- Chương 212: Điên cuồng
- Chương 213: Nguyên nhân
- Chương 214: Khơi mào
- Chương 215: Xem cuộc vui
- Chương 217: Mở màn
- Chương 220: Vân thủ
- Chương 221: Chiêng trống
- Chương 222: Truy nã
- Chương 223: Giằng co
- Chương 224: Tuyên án
- Chương 225: Giam giữ
- Chương 226: Dò xét
- Chương 228: Đột ngột
- Chương 229: Phản công
- Chương 230: Không vui
- Chương 231: Kết thúc
- Chương 232-1: Ngoại truyện: Chưa nguôi
- Chương 232-2: Ba năm
- Chương 233: Tiếp tục (Đại Kết Cục)
- Chương 234: Ngoại truyện: Ngày tốt
- Chương 235: Ngoại truyện : Động phòng
- Chương 236: Ngoại truyện: Cuối hạ
- Chương 237: Ngoại truyện : Nhất chiêu
- Chương 238: Ngoại truyện: Sinh khí
- Chương 239: Ngoại truyện: Có thai
- Chương 240: Chính văn: Tri kỉ
- Chương 241: Sinh nhi tử
- Chương 242: Dạy con
- Chương 243: Dạy con 2