Gả Thế Thành Sủng Phi - Chương 1-2
Chương trước- Chương 1-1: Giới thiệu
- Chương 1-2
- Chương 1-3
- Chương 2: Sống lại
- Chương 3: Cậu
- Chương 4: Bức họa
- Chương 5: Kẹo đường
- Chương 6: Lưu kinh
- Chương 7: Hôn sự
- Chương 8: Ấn ký
- Chương 9: Mèo con
- Chương 10: Ngày hôm sau
- Chương 11: Thanh Thành
- Chương 12: Đêm mưa
- Chương 13: Vệ Hành
- Chương 14: Thanh Thành
- Chương 15: Chuyện xưa
- Chương 16: Ôn Lương
- Chương 17: Miêu nhi
- Chương 18: Lỗ tai
- Chương 19: Nhàn nhạt
- Chương 20: Một ngàn người mới chọn được một người
- Chương 21: Tà tâm không dứt
- Chương 22-1: Sắc đảm ngập trời
- Chương 22-2: Sắc đảm ngập trời 2
- Chương 22-3: Sắc đảm ngập trời 3
- Chương 23: Tiểu chân ngắn
- Chương 24: Chân ngắn phản kích
- Chương 25: Ca ca tốt
- Chương 26: Cổ tay nốt ruồi
- Chương 27: Ngươi quá nhỏ
- Chương 28: Tiểu điện hạ
- Chương 29: Thì ra là chàng
- Chương 30: Trời muốn đổ mưa
- Chương 31: Xa cách
- Chương 32: Chắc chắn là nữ nhi thân sinh.
- Chương 33: Tăng trưởng chiều cao
- Chương 34: Về nhà cho mèo ăn
- Chương 35: Rất giống nàng
- Chương 36: Cữu cữu là mẫu thân.
- Chương 37: Lão đại dũng mãnh.
- Chương 38: Ca ca
- Chương 39: Từ Nhàn Nhàn
- Chương 40: Nhàn Nhàn rời đi.
- Chương 41: Thiếu nữ A Man
- Chương 42: Thê tử của ta mà.
- Chương 43: Tình huynh muội.
- Chương 44: Ca Ca tốt.
- Chương 45: Nghịch thiên cải mệnh
- Chương 46: Thật xấu hổ
- Chương 47: Lang quân như ý
- Chương 48: Tâm tư A Man.
- Chương 49: Trai tài gái sắc.
- Chương 50: Thân càng thêm thân
- Chương 51: Ngươi quá lùn
- Chương 52: Nhất chi độc tú
- Chương 53: Chết chìm trong sự dịu dàng.
- Chương 54: Vô cùng hẹp hòi
- Chương 55: Nữ quan Đông cung.
- Chương 56: Thiếu niên nhanh nhẹn.
- Chương 57: Có tình có nghĩa.
- Chương 58: Tâm tư thiếu nữ
- Chương 59: Cá cũng vui mừng
- Chương 60: Cô nương trong lòng ngươi.
- Chương 61: Quận Vương gia.
- Chương 62: Rành rành trước mắt.
- Chương 63: Đừng lừa gạt bản thân.
- Chương 64: Càng lúc càng xa
- Chương 65: Bóng đêm động lòng người.
- Chương 66: Muội muội tốt
- Chương 67: Thiếu niên Thiếu nữ
- Chương 68: Thấu tình đạt lý
- Chương 69: Biển sao rơi xuống
- Chương 70: Nhớ nàng
- Chương 71: Cười cho qua.
- Chương 72: Mẫu thân ngươi không tệ.
- Chương 73: Ôi, Tiểu Thẩm à…
- Chương 74: Triệu Trân Châu
- Chương 75: Đúng ý A Man
- Chương 76: Hai người con rể
- Chương 77: Thiếu
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Gả Thế Thành Sủng Phi
Chương 1-2
Edit: quynhle2207—diễn đàn
Vừa mở cửa sổ, cơn gió Nam thổi tới còn mang theo hương thơm thoang thoảng.
Hoa quế đang nở trong vườn, khắp cả cây là một màu vàng nhạt, tiểu nha hoàn Hồng Phúc lanh lợi chạy ra bên ngoài nhìn hướng gió, Hồng Châu đóng của phòng lại, lật đật chạy tới bên cạnh giường.
Trên giường bày cái bàn vuông nhỏ, Từ Oản chống cằm nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, cơn gió cuốn theo những cánh hoa vàng nhạt, có những cánh hoa bị gió cuốn lên không trung, cũng có cánh hoa trôi dạt trên mặt nước.
Hồ nước được đào lượn quanh những gốc cây mới được dẫn nước vào hai ngày nay, dòng nước trong xanh, sâu thẳm, chờ đến sang năm bỏ những con cá nhỏ vào, chắc chắn cảnh trí càng đẹp hơn.
Ngón tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng nâng mặt, một bàn tay khác thì cầm lấy một trái nho ở trong dĩa, đưa lên miệng, cắn một miếng ngon lành, tay áo rộng cũng rơi xuống theo động tác của nàng, để lộ ra trên cổ tay nàng một vết màu hồng.
Vẻ mặt Hồng Châu khổ sở, lấy lọ thuốc cao tới: "Tiểu thư à, ai chà, tại sao hiện giờ người không lo lắng chút nào vậy? Không phải tối qua Vương Gia đã gọi nhũ danh A Man của người sao?"
Từ Oản ăn bất cứ cái gì cũng phải nhai kỹ nuốt chậm, quả nho vẫn còn ở trong miệng, nàng thích thưởng thức thật kỹ, rồi từ từ nuốt xuống, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, hướng về phía Hồng Châu nháy mắt nhẹ nhàng, giống như đây không phải là chuyện gì ghê gớm lắm vậy.
"Ừ, tối hôm qua hắn giày vò ta nhiều lần vậy, rõ ràng nghe hắn gọi A Man."
Cả người nàng mặc một bộ quần áo sậm màu, những hoa văn mờ ảo lung linh làm nổi bật lên làn da vốn đã trắng như ngọc của nàng càng thêm mềm mại, trắng như tuyết, lông mày của nàng sắc nét như kiếm, gương mặt mỹ lệ, cặp mắt dài hẹp, lộ ra vẻ anh khí trời sinh.
Nhưng mà da thịt lại quá mềm mại, chỉ cần vô ý đụng phải, thì sẽ để lại vết đỏ.
Trả lời Hồng Châu, Từ Oản kéo kéo cổ áo, /ddlequydon..quynh..le2207/ để cho nàng ta có thể nhìn thấy những dấu vết trên cổ.
Vốn là bất đắc dĩ bị gả tới đây chưa được bao lâu, đối với chuyện phòng the thì nàng còn chưa biết gì, hơn nữa, nàng có hơi sợ hắn, nên không dám nói.
Trong lòng Hồng Châu nóng như lửa đốt, vừa thoa thuốc cho nàng, cũng không quên lẩm bẩm: “Nhưng đây là chuyện lớn, là chuyện lớn đó tiểu thư, phải về nhà nói chuyện này với Gián Nghị đại phu mới được, dù sao cũng phải có cách giải quyết, nếu không chuyện tráo hôn, dối gạt người trên, phạm tội khi quân này bị người nào đó cố tình làm rõ, chỉ sợ chúng ta cũng không giữ được cái đầu nữa!”
Từ Oản nhướng mày, cười cười không nói lời nào, Gián Nghị đại phu trong miệng Hồng Châu là tiểu cữu của nàng. Nàng sinh ra trong võ tướng nhà, nhũ danh A Man, chưa từng thấy qua cha mẹ, lấy theo họ mẹ, vốn dĩ sự tồn tại của nàng là một bí mật, người khác cũng không biết Từ gia còn có vị tiểu thư tồn tại như vậy.
Nàng có hai người cậu, đại cữu là Từ Cẩn Du,, không ôm chí lớn, miễn cưỡng lăn lộn mới giữ được một chức vị nhàn hạ, trong nhà có ba người thê thiếp, dạy dỗ dưới gối có bốn người con gái, một người con trai, mỗi ngày uống rượu mua vui, dạy dỗ bọn họ học chữ, đánh đàn cũng rất hài lòng.
Tiểu cữu là Từ Phượng Bạch, lúc trước phải chinh chiến sa trường hàng năm, sau nhiều lần thay đổi hiện đang giữ chức Gián Nghị đại phu.
Nếu nói trắng ra thì đều là chức vị nhàn nhã, nhưng cho dù là chức vị nhàn nhã, cũng là chức vị nhàn nhã không giống nhau, đại cữu thì không màng thế sự, còn tiểu cữu thì hao tổn tâm trí.
Lúc Thiên Tử củng cố ngôi vua, đã truyền Thường Thắng tướng quân thu quân hồi triều, phong làm vương, nghe đồn rằng hắn máu lạnh tàn bạo, là một ác ma cuồng sát, trong thời gian chinh chiến còn tệ hại đến mức biến thái. Đều nói rằng hắn ta không thể quan hệ với với nữ nhân, nhưng nữ nhân ở bên cạnh hắn ta cũng bị hành hạ đến nỗi chết đi cũng không ít, Thiên Tử thương tiếc hắn đã qua hai mươi tuổi mà còn chưa cưới vợ, cho nên đặc biệt chỉ hôn.
Vốn những chuyện này không có quan hệ gì đến Từ Oản, chỉ là đại biểu tỷ Từ Viên của nàng là người được ban cho mối hôn sự xui xẻo này, nàng nghe nói sau chuyện này thiếu chút nữa đã thắt cổ tự sát. Thật sự là vừa khóc vừa kêu gào muốn tìm chết để cầu xin đừng gả nàng ấy đi, vốn đại cữu thương nàng ấy nhất, nên khóc lóc náo loạn đi cầu xin tiểu cữu nghĩ biện pháp giúp ông ta.
Loại chuyện như vậy thì có thể có biện pháp gì nữa, kháng chỉ là tội chết.
Thường ngày Từ Oản ở cùng với mấy người tỷ muội, mắt thấy bọn họ cùng một dạng đòi sống đòi chết, nàng chủ động đứng dậy, nói rằng nếu được thì nàng có thể gả thay, dù sao thì đại biểu tỷ không ra cổng trước, cũng chẳng bước cổng sau,không có ai biết mặt nàng ấy, gì mà hố lửa, rồi gì mà ác ma cuồng sát, đối với Từ Oản nàng mà nói chỉ đơn giản là chuyển sang nơi khác, tiếp tục một cuộc sống không cần suy nghĩ gì, cũng không sao cả.
Mặc dù nàng ăn nhờ ở đậu ở Từ gia, nhưng ăn ngon uống tốt cũng đã sống tới 17 năm, không nghĩ rằng nàng lại có cơ hội để trả ơn nhanh như vậy
Vừa mở cửa sổ, cơn gió Nam thổi tới còn mang theo hương thơm thoang thoảng.
Hoa quế đang nở trong vườn, khắp cả cây là một màu vàng nhạt, tiểu nha hoàn Hồng Phúc lanh lợi chạy ra bên ngoài nhìn hướng gió, Hồng Châu đóng của phòng lại, lật đật chạy tới bên cạnh giường.
Trên giường bày cái bàn vuông nhỏ, Từ Oản chống cằm nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, cơn gió cuốn theo những cánh hoa vàng nhạt, có những cánh hoa bị gió cuốn lên không trung, cũng có cánh hoa trôi dạt trên mặt nước.
Hồ nước được đào lượn quanh những gốc cây mới được dẫn nước vào hai ngày nay, dòng nước trong xanh, sâu thẳm, chờ đến sang năm bỏ những con cá nhỏ vào, chắc chắn cảnh trí càng đẹp hơn.
Ngón tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng nâng mặt, một bàn tay khác thì cầm lấy một trái nho ở trong dĩa, đưa lên miệng, cắn một miếng ngon lành, tay áo rộng cũng rơi xuống theo động tác của nàng, để lộ ra trên cổ tay nàng một vết màu hồng.
Vẻ mặt Hồng Châu khổ sở, lấy lọ thuốc cao tới: "Tiểu thư à, ai chà, tại sao hiện giờ người không lo lắng chút nào vậy? Không phải tối qua Vương Gia đã gọi nhũ danh A Man của người sao?"
Từ Oản ăn bất cứ cái gì cũng phải nhai kỹ nuốt chậm, quả nho vẫn còn ở trong miệng, nàng thích thưởng thức thật kỹ, rồi từ từ nuốt xuống, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, hướng về phía Hồng Châu nháy mắt nhẹ nhàng, giống như đây không phải là chuyện gì ghê gớm lắm vậy.
"Ừ, tối hôm qua hắn giày vò ta nhiều lần vậy, rõ ràng nghe hắn gọi A Man."
Cả người nàng mặc một bộ quần áo sậm màu, những hoa văn mờ ảo lung linh làm nổi bật lên làn da vốn đã trắng như ngọc của nàng càng thêm mềm mại, trắng như tuyết, lông mày của nàng sắc nét như kiếm, gương mặt mỹ lệ, cặp mắt dài hẹp, lộ ra vẻ anh khí trời sinh.
Nhưng mà da thịt lại quá mềm mại, chỉ cần vô ý đụng phải, thì sẽ để lại vết đỏ.
Trả lời Hồng Châu, Từ Oản kéo kéo cổ áo, /ddlequydon..quynh..le2207/ để cho nàng ta có thể nhìn thấy những dấu vết trên cổ.
Vốn là bất đắc dĩ bị gả tới đây chưa được bao lâu, đối với chuyện phòng the thì nàng còn chưa biết gì, hơn nữa, nàng có hơi sợ hắn, nên không dám nói.
Trong lòng Hồng Châu nóng như lửa đốt, vừa thoa thuốc cho nàng, cũng không quên lẩm bẩm: “Nhưng đây là chuyện lớn, là chuyện lớn đó tiểu thư, phải về nhà nói chuyện này với Gián Nghị đại phu mới được, dù sao cũng phải có cách giải quyết, nếu không chuyện tráo hôn, dối gạt người trên, phạm tội khi quân này bị người nào đó cố tình làm rõ, chỉ sợ chúng ta cũng không giữ được cái đầu nữa!”
Từ Oản nhướng mày, cười cười không nói lời nào, Gián Nghị đại phu trong miệng Hồng Châu là tiểu cữu của nàng. Nàng sinh ra trong võ tướng nhà, nhũ danh A Man, chưa từng thấy qua cha mẹ, lấy theo họ mẹ, vốn dĩ sự tồn tại của nàng là một bí mật, người khác cũng không biết Từ gia còn có vị tiểu thư tồn tại như vậy.
Nàng có hai người cậu, đại cữu là Từ Cẩn Du,, không ôm chí lớn, miễn cưỡng lăn lộn mới giữ được một chức vị nhàn hạ, trong nhà có ba người thê thiếp, dạy dỗ dưới gối có bốn người con gái, một người con trai, mỗi ngày uống rượu mua vui, dạy dỗ bọn họ học chữ, đánh đàn cũng rất hài lòng.
Tiểu cữu là Từ Phượng Bạch, lúc trước phải chinh chiến sa trường hàng năm, sau nhiều lần thay đổi hiện đang giữ chức Gián Nghị đại phu.
Nếu nói trắng ra thì đều là chức vị nhàn nhã, nhưng cho dù là chức vị nhàn nhã, cũng là chức vị nhàn nhã không giống nhau, đại cữu thì không màng thế sự, còn tiểu cữu thì hao tổn tâm trí.
Lúc Thiên Tử củng cố ngôi vua, đã truyền Thường Thắng tướng quân thu quân hồi triều, phong làm vương, nghe đồn rằng hắn máu lạnh tàn bạo, là một ác ma cuồng sát, trong thời gian chinh chiến còn tệ hại đến mức biến thái. Đều nói rằng hắn ta không thể quan hệ với với nữ nhân, nhưng nữ nhân ở bên cạnh hắn ta cũng bị hành hạ đến nỗi chết đi cũng không ít, Thiên Tử thương tiếc hắn đã qua hai mươi tuổi mà còn chưa cưới vợ, cho nên đặc biệt chỉ hôn.
Vốn những chuyện này không có quan hệ gì đến Từ Oản, chỉ là đại biểu tỷ Từ Viên của nàng là người được ban cho mối hôn sự xui xẻo này, nàng nghe nói sau chuyện này thiếu chút nữa đã thắt cổ tự sát. Thật sự là vừa khóc vừa kêu gào muốn tìm chết để cầu xin đừng gả nàng ấy đi, vốn đại cữu thương nàng ấy nhất, nên khóc lóc náo loạn đi cầu xin tiểu cữu nghĩ biện pháp giúp ông ta.
Loại chuyện như vậy thì có thể có biện pháp gì nữa, kháng chỉ là tội chết.
Thường ngày Từ Oản ở cùng với mấy người tỷ muội, mắt thấy bọn họ cùng một dạng đòi sống đòi chết, nàng chủ động đứng dậy, nói rằng nếu được thì nàng có thể gả thay, dù sao thì đại biểu tỷ không ra cổng trước, cũng chẳng bước cổng sau,không có ai biết mặt nàng ấy, gì mà hố lửa, rồi gì mà ác ma cuồng sát, đối với Từ Oản nàng mà nói chỉ đơn giản là chuyển sang nơi khác, tiếp tục một cuộc sống không cần suy nghĩ gì, cũng không sao cả.
Mặc dù nàng ăn nhờ ở đậu ở Từ gia, nhưng ăn ngon uống tốt cũng đã sống tới 17 năm, không nghĩ rằng nàng lại có cơ hội để trả ơn nhanh như vậy
Chương trước
Chương sau
- Chương 1-1: Giới thiệu
- Chương 1-2
- Chương 1-3
- Chương 2: Sống lại
- Chương 3: Cậu
- Chương 4: Bức họa
- Chương 5: Kẹo đường
- Chương 6: Lưu kinh
- Chương 7: Hôn sự
- Chương 8: Ấn ký
- Chương 9: Mèo con
- Chương 10: Ngày hôm sau
- Chương 11: Thanh Thành
- Chương 12: Đêm mưa
- Chương 13: Vệ Hành
- Chương 14: Thanh Thành
- Chương 15: Chuyện xưa
- Chương 16: Ôn Lương
- Chương 17: Miêu nhi
- Chương 18: Lỗ tai
- Chương 19: Nhàn nhạt
- Chương 20: Một ngàn người mới chọn được một người
- Chương 21: Tà tâm không dứt
- Chương 22-1: Sắc đảm ngập trời
- Chương 22-2: Sắc đảm ngập trời 2
- Chương 22-3: Sắc đảm ngập trời 3
- Chương 23: Tiểu chân ngắn
- Chương 24: Chân ngắn phản kích
- Chương 25: Ca ca tốt
- Chương 26: Cổ tay nốt ruồi
- Chương 27: Ngươi quá nhỏ
- Chương 28: Tiểu điện hạ
- Chương 29: Thì ra là chàng
- Chương 30: Trời muốn đổ mưa
- Chương 31: Xa cách
- Chương 32: Chắc chắn là nữ nhi thân sinh.
- Chương 33: Tăng trưởng chiều cao
- Chương 34: Về nhà cho mèo ăn
- Chương 35: Rất giống nàng
- Chương 36: Cữu cữu là mẫu thân.
- Chương 37: Lão đại dũng mãnh.
- Chương 38: Ca ca
- Chương 39: Từ Nhàn Nhàn
- Chương 40: Nhàn Nhàn rời đi.
- Chương 41: Thiếu nữ A Man
- Chương 42: Thê tử của ta mà.
- Chương 43: Tình huynh muội.
- Chương 44: Ca Ca tốt.
- Chương 45: Nghịch thiên cải mệnh
- Chương 46: Thật xấu hổ
- Chương 47: Lang quân như ý
- Chương 48: Tâm tư A Man.
- Chương 49: Trai tài gái sắc.
- Chương 50: Thân càng thêm thân
- Chương 51: Ngươi quá lùn
- Chương 52: Nhất chi độc tú
- Chương 53: Chết chìm trong sự dịu dàng.
- Chương 54: Vô cùng hẹp hòi
- Chương 55: Nữ quan Đông cung.
- Chương 56: Thiếu niên nhanh nhẹn.
- Chương 57: Có tình có nghĩa.
- Chương 58: Tâm tư thiếu nữ
- Chương 59: Cá cũng vui mừng
- Chương 60: Cô nương trong lòng ngươi.
- Chương 61: Quận Vương gia.
- Chương 62: Rành rành trước mắt.
- Chương 63: Đừng lừa gạt bản thân.
- Chương 64: Càng lúc càng xa
- Chương 65: Bóng đêm động lòng người.
- Chương 66: Muội muội tốt
- Chương 67: Thiếu niên Thiếu nữ
- Chương 68: Thấu tình đạt lý
- Chương 69: Biển sao rơi xuống
- Chương 70: Nhớ nàng
- Chương 71: Cười cho qua.
- Chương 72: Mẫu thân ngươi không tệ.
- Chương 73: Ôi, Tiểu Thẩm à…
- Chương 74: Triệu Trân Châu
- Chương 75: Đúng ý A Man
- Chương 76: Hai người con rể
- Chương 77: Thiếu