Nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị chảy máu mũi không rõ nguyên do.
Thẩm Chiêu vội vã nhảy xuống ghế, quan tâm hỏi: “Anh Lục anh không sao chứ, đang yên đang lành sao lại chảy máu mũi vậy?”
“Không sao.” Lục Cẩm Duyên hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay thon dài mạnh mẽ bóp chặt sụn dưới sống mũi, “Xuống dưới lầu mua giúp tôi túi chườm lạnh là được.”
“Được được được, em đi ngay đây!” Thẩm Chiêu cất bước chạy đi, được một đoạn lại quay về lấy điện thoại, “Đợi em đấy! Em quay lại liền!”
“Từ từ thôi.” Lục Cẩm Duyên dặn dò xong bèn ngồi xuống ghế tiếp tục bóp mũi cầm máu.
Mấy phút sau, Khương Duật Bạch chuẩn bị tâm lý xong xuôi cuối cùng cũng chậm rãi rời khỏi phòng tắm.
Đang tắm bỗng dưng có người xông vào, mặc dù cùng giới nhưng Lục Cẩm Duyên là trai thẳng biết về tính hướng của cậu, đôi bên sẽ khó tránh khỏi mất tự nhiên.
Nhưng vừa ra đã thấy Lục Cẩm Duyên tay toàn là máu, cậu sợ tới mức khựng lại: “Cậu chảy máu mũi hả?”
Lục Cẩm Duyên nghe thấy tiếng cậu bèn ngước mặt lên, hình ảnh chàng trai đẫm đầy hơi nước len lỏi vào tầm mắt.
Ánh nhìn vô tình trượt xuống, tựa như có thể xuyên qua bộ đồ ngủ lỏng lẻo hơi ẩm ướt kia, trông thấy cơ thể và làn da nấp sau lớp vải…
Chớp mắt, cả khoang mũi nóng hầm hập, một dòng nước ấm tuôn ra, Lục Cẩm Duyên vội vàng dùng sức đè chặt hai bên mũi.
“Hình như máu chảy nhiều lắm đấy…” Khương Duật Bạch nhanh chóng quên đi xấu hổ ban nãy, bước nhanh tới cạnh hắn, giọng điệu lo lắng, “Có cần tới bệnh viện không?”
“Không cần!” Lục Cẩm Duyên phản ứng rất mạnh, vội ngửa người về phía sau, “Tôi không sao!”
Bàn tay đang giơ lên của Khương Duật Bạch dừng giữa không trung, đứng im tại chỗ chẳng biết nên làm gì.
Lục Cẩm Duyên nhận ra hành động của mình dễ làm người ta hiểu nhầm, bèn ôm mũi trầm giọng giải thích: “Tôi sợ máu làm dơ cậu… Tôi thật sự không sao mà.”
Khương Duật Bạch gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho cậu không?”
“Em về rồi nè!” Lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh thở dốc của Thẩm Chiêu, “Mua được túi chườm lạnh rồi!”
Hắn bước nhanh vào ký túc xá, đưa túi đá tỏa ra hơi lạnh cho Lục Cẩm Duyên: “Anh Lục, chườm chỗ nào?”
“Đưa tôi.” Lục Cẩm Duyên nhận lấy túi chườm lạnh, trở tay đặt nó lên gáy, “Cảm ơn lão tam.”
Thẩm Chiêu phất tay: “Quan hệ giữa chúng ta như nào mà còn nói cảm ơn chứ?”
Lục Cẩm Duyên không đáp thêm gì, vùi đầu chườm lạnh để cầm máu.
“Tôi giúp cậu nhé.” Một lát sau, Khương Duật Bạch đứng bên cạnh nhịn không được mở lời, “Tôi giúp cậu cầm túi chườm.”
Lục Cẩm Duyên vô thức muốn từ chối, nhưng nghĩ lại nếu vậy có thể Tiểu Bạch sẽ khó chịu, đành sửa lời: “Được, nhờ cậu nhé.”
Khương Duật Bạch lặng lẽ cầm chặt túi đá, cố định vị trí.
Ngón tay của cậu trước giờ luôn hơi lạnh, nhưng vẫn ấm hơn nhiều so với túi chườm, lúc đầu ngón tay lỡ chạm vào gáy hắn, một cơn rùng mình chạy dọc xuống cổ lan ra khắp nơi khiến sống lưng Lục Cẩm Duyên cứng đờ.
Hai phút sau, cuối cùng máu cũng ngừng chảy.
Lục Cẩm Duyên không dám ở lại nữa, ngượng ngùng đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra rửa sạch máu trong tay.
Hơi nước bên trong vẫn chưa tản hết, tiếng nước chảy ào ào, hắn giương mắt lên, qua tấm gương sương khói mờ ảo dường như có thể thấy lại bóng lưng lả lướt kia.
Lục Cẩm Duyên nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, hứng nước lạnh tạt lên mặt, buộc cơ thể hạ nhiệt xuống.
Khi hắn ra ngoài thì Khương Duật Bạch đã leo lên giường trên.
Không cần phải đối mặt với đối phương nữa, Lục Cẩm Duyên lặng lẽ thở dài một hơi, nằm lên giường chuẩn bị ngủ.
Nhưng cứ vừa nhắm mắt chưa được hai giây, là dáng hình trắng trẻo kia lại hiện ra trước mắt hắn, ngay cả hình xăm đen bên hông cũng như khắc sâu vào trí nhớ của hắn.
Tối hôm đó, Lục Cẩm Duyên hết nhắm mắt rồi lại mở mắt, vì muốn ném hình ảnh đó ra khỏi đầu nên đã xem liên tục hai bộ phim trinh thám kinh dị, mãi tới khi sắc trời sáng lên, hắn mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày nghỉ Quốc khánh đầu tiên, Khương Duật Bạch tỉnh dậy từ rất sớm.
Cậu tay chân nhẹ nhàng trèo xuống thang sắt, rửa mặt xong bèn lặng lẽ rời khỏi ký túc xá.
Kỳ nghỉ đã gần kín lịch rồi, phải đến hiệu xăm làm việc, còn phải học chơi game và tập bóng rổ, thời gian để vẽ tranh không có nhiều.
Vẽ được tầm khoảng một tiếng thì có người đẩy cửa vào.
“Ơ kìa! Đây không phải họa sĩ thiên tài của chúng ta sao?” Dương Văn Kiệt cứ mở mồm là châm chọc đầy quái gở, “Hôm nay sao không thấy bạn trai nhỏ của mày?”
Ngừng bút lại, Khương Duật Bạch hiếm khi mới giải thích một câu: “Đông Đông không phải bạn trai tôi.”
“Dám làm mà không dám nhận?” Dương Văn Kiệt buông cặp xuống, giọng điệu ác ý không hề che giấu, “Sao nào, sợ tao công khai chuyện của mày à?”
Khương Duật Bạch nghiêng mặt nhìn gã, vẻ mặt dửng dưng: “Cậu muốn công khai thì cứ công khai, nhưng đừng dính dáng đến bạn tôi.”
“Mày…” Dương Văn Kiệt ghét nhất là thái độ này của cậu, giận dữ uy hiếp, “Mày yên tâm, chờ tao có chứng cứ đi, nhất định sẽ công khai chuyện mày là gay cho cả trường biết!”
Khương Duật Bạch không thèm phản ứng lại, quay mặt tiếp tục pha màu.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Khương Duật Bạch vừa đặt bút xuống thì điện thoại trên bàn liền reo lên.
Lật điện thoại xem thử, cuộc gọi hiện thị là người đó.
Cậu cầm điện thoại ra ngoài phòng vẽ, vừa bắt máy đã cướp lời trước: “Con té gãy chân rồi, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi.”
Mưa gió bão bùng đầu bên kia bị đứt gánh giữa đường: “Gãy chân?”
“Vâng.” Khương Duật Bạch mặt không cảm xúc trả lời, “Lúc đi đường bị xe đâm.”
Bên kia không nói gì cả, cúp điện thoại cái rụp.
Khương Duật Bạch cất điện thoại, quay đầu lại bỗng trông thấy Dương Văn Kiệt đang tựa bên hông cửa nhìn cậu.
“Bị xe đâm?” Dương Văn Kiệt liếc cậu từ trên xuống dưới, “Thì ra học bá cũng biết nói dối, cái dáng vẻ thuần thục này của mày e là không phải lần đầu nhỉ?”
Khương Duật Bạch đi thẳng vào trong, lúc đi ngang đối phương bèn lạnh giọng cảnh cáo: “Tính tôi chẳng hề hiền lành đâu, bớt thăm dò giới hạn của tôi đi.”
Tâm trạng của cậu trước nay chưa bao giờ bị dao động bởi những người không liên quan, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ nén giận để người ta vượt quá giới hạn.
Mấy năm trước, ngay cả khi đối mặt với sự ngăn cản mạnh mẽ của Khương Thịnh Đạt, cậu cũng đã từng dựa vào cách của mình để giành được cơ hội học vẽ bây giờ.
Giọng nói của cậu quá lạnh lẽo, khiến đáy lòng Dương Văn Kiệt không khỏi sợ hãi, nhưng gã lại giả bộ bình tĩnh hỏi ngược: “Mày bị vạch trần lời nói dối nên thẹn quá hóa giận à?”
Khương Duật Bạch nói xong câu kia bèn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng vẽ.
Khi cậu đang đi tới nhà ăn thì bỗng nhận được tin nhắn WeChat của Lục Cẩm Duyên.
Lục Cẩm Duyên: Trưa nay tôi ăn cơm với đội bóng, không đi ăn cùng cậu được.
Khương Duật Bạch: Được, cố lên.
Cậu không suy nghĩ nhiều, càng không ngờ rằng Lục Cẩm Duyên vì muốn xóa đi ký ức ngày hôm qua nên mới quyết định vùi đầu vào bóng rổ.
Nhưng cả ngày hôm nay, thân thể trắng nõn ấy thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trước mắt Lục Cẩm Duyên, tựa như một câu thần chú, mỗi lần nhớ tới là khí huyết lại dâng trào.
Càng nghĩ, lực ném bóng càng mạnh hơn, các thành viên khác tưởng như không đỡ nổi.
Cuối cùng cũng kết thúc buổi huấn luyện, Lục Cẩm Duyên ngồi trên ghế thở hồng hộc, uống hết nửa chai nước suối, nửa chai còn lại đổ hết lên đầu.
Dòng nước lạnh buốt xuôi theo mái tóc đen chảy xuống, hắn đưa tay vuốt ngược tóc trước trán lên trên, lộ ra ngũ quan đẹp đẽ có chiều sâu.
Các thành viên đội bóng khoác vai nhau rời khỏi sân bóng, Lục Cẩm Duyên chờ mọi người đi hết mới lấy điện thoại ra, mở khung tìm kiếm gõ vấn đề.
[Nghĩ về cơ thể của người cùng giới có bình thường không?]
Kết quả tìm kiếm hiện ra trong tích tắc, ba chữ “Đồng tính luyến” to đùng đập vào mắt.
Đồng tử Lục Cẩm Duyên co lại, căn bản không dám nhìn thêm nữa, vội vàng thoát khỏi giao diện tìm kiếm, nhét điện thoại vào túi, như sợ điện thoại sẽ há miệng cắn người.
Hắn là đồng tính luyến ái sao?
Không thể nào!
Trước khi Tiểu Bạch xuất hiện, thái độ của hắn đối với đồng tính luyến ái rõ ràng là chỉ dám nhìn từ xa, thậm chí còn không kiềm được mà thấy rất chán ghét, dù sao đồng tính luyến ái cùng từng mang lại cho hắn ám ảnh không nhỏ.
Đúng là Tiểu Bạch đã thay đổi thành kiến của hắn với đồng tính luyến ái, nhưng hắn tuyệt đối không thể tự nhiên biến thành đồng tính được.
Chắc chắn do thân hình của Tiểu Bạch quá đẹp, từ làn da trắng nõn như ngọc, cho đến vòng eo uyển chuyển nhỏ nhắn, hay cả hốc eo đầy đặn đáng yêu, tất thảy đều đúng gu thẩm mỹ của hắn, nên hắn mới không nhịn được mà nhớ hoài nghĩ mãi.
Chuẩn rồi, theo đuổi cái đẹp là bản năng của con người, hắn không phải ngoại lệ.
Lục Cẩm Duyên tự cho là đã nghĩ thông suốt rồi, đứng bật dậy, vội vàng rời khỏi sân bóng.
Trong ký túc xá 611, Thẩm Chiêu đang cố gắng dạy cho bạn cùng phòng chơi game.
Hắn chọn một nhân vật tân thủ cho Tiểu Bạch, sau đó chỉ dạy kỹ càng quy tắc trò chơi.
May thay Khương Duật Bạch có trí nhớ tốt, nói một lần là nhớ ngay, vì là lần đầu chơi game nên khó tránh khỏi thao tác chưa lưu loát.
“Không sao đâu, cậu học nhanh lắm, chơi game cần phải tập nhiều.” Thẩm Chiêu vỗ vai cậu, “Đừng sợ, anh Thẩm kéo rank cho cậu!”
Khương Duật Bạch gật đầu, chân thành nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì, việc nên làm mà.” Thẩm Chiêu dứt lời bèn liếc mắt xem giờ, khó hiểu hỏi, “Anh Lục sao giờ chưa về ta? Hôm nay tập bóng muộn thế à?”
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, một giây sau cửa ký túc xá bị đẩy ra.
“Về rồi à!” Thẩm Chiêu nhìn về phía cửa, “Anh Lục, tôi và Tiểu Bạch vừa nhắc anh xong đấy.”
“Ừm.” Lục Cẩm Duyên đáp lời, không dám ngồi xuống ghế nghỉ, “Cả người toàn mồ hôi, tôi đi tắm trước đây.”
Tắm rửa xong ra ngoài, hắn phát hiện Tiểu Bạch đang vẽ, vẻ mặt chăm chú, cần cổ thiên nga cúi xuống tạo thành đường vòng cung tuyệt đẹp, thoạt nhìn rất dẻo dai.
Nhìn thoáng qua một lúc hắn lại cuống quít dời mắt đi, ngồi đàng hoàng vào chỗ của mình.
Được một lát Thẩm Chiêu bèn đứng dậy: “Tôi đi tắm nha.”
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Lục Cẩm Duyên lơ đễnh lướt điện thoại, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng.
Do dự mấy giây, hắn đứng dậy đến gần phòng tắm gõ cửa: “Lão tam, hình như tôi rơi đồ trong phòng tắm, tìm giúp tôi với.”
“Gì á?” Bên trong truyền ra giọng nói mơ màng của Thẩm Chiêu, “Anh tự vào kiếm đi.”
Lục Cẩm Duyên quyết tâm, mở cửa phòng tắm đi vào.
Thẩm Chiêu đang xoa xà bông lên người, quay đầu nhìn hắn: “Rơi gì vậy?”
Lục Cẩm Duyên liếc mắt nhìn thân hình không có gì nổi bật kia, trông lên trông xuống, chắc chắn rằng trong lòng mình không hề dao động chút nào, thậm chí còn thấy hơi ghê ghê.
Hắn lập tức yên tâm, âm thầm thở ra một hơi.
Đúng như hắn nghĩ, hắn căn bản không thể là gay!
“Rảnh thì đi tập thể hình tí đi, đừng chơi game cả ngày thế.” Lục Cẩm Duyên quay người ra ngoài, “Bảy múi hợp làm một bảo sao không có người yêu.”
Thẩm Chiêu: “?”
Ngờ đâu vừa ra ngoài, ánh mắt lại bắt gặp bóng lưng đang quỳ một chân thu xếp vali.
Ở tư thế đó, vòng eo thon hóp vào càng làm nổi bật lên bờ mông căng tròn, quần ngủ bằng chất lụa tốt cũng không giấu nổi đường cong đang lộ ra.
Hai tai của Lục Cẩm Duyên đỏ bừng, hắn phản xạ có điều kiện đưa tay lên sờ mũi.