Gọi Dượng Là Chồng - Chương 87: Hơi ấm quen thuộc
Chương trước- Chương 1: Hãy buồn khi không có tiền đừng buồn khi không có tình
- Chương 2: Người bạn lạnh lùng
- Chương 3: Hậu bối
- Chương 4: Trạch Dương
- Chương 5: Ông ta là ai ?
- Chương 7: Tăng tình cảm
- Chương 8: " Chỉ vì em câu dẫn tôi "
- Chương 9: Tự cảm thấy dơ bẩn
- Chương 10: Chở đi học
- Chương 11: Kiểm Tra
- Chương 12: Không có ba nhưng con bé có dượng
- Chương 13: Bạn trai của Lam Y
- Chương 14: Nấu ăn cho dượng
- Chương 15: Nhẫn tâm bán con
- Chương 16: Chuyển trường
- Chương 17: Đi chơi cùng Trạch Dương
- Chương 18: " Đợi tôi, được không ? "
- Chương 19: Chủ động
- Chương 20: Sợ nước mắt ?
- Chương 21: Va chạm
- Chương 22: Hành động không ngờ đến
- Chương 23: Sự mất mát năm xưa của Trạch Dương
- Chương 24: Sự hiểu lầm
- Chương 25: Bày tỏ tình cảm
- Chương 26: Người bí ẩn
- Chương 27: Ba !!
- Chương 28: Quá khứ của Bạch Phong Thần
- Chương 29: Trẻ tuổi, nhiều tiền ?
- Chương 30: Người phụ nữ đảm đang [ Lam Y × Hi Vãn ]
- Chương 31: Buổi tiệc sinh nhật
- Chương 32: Phá hỏng
- Chương 33: Lo Lắng
- Chương 34: Bênh vực, tức điên
- Chương 35: Chỗ tựa vững chắc
- Chương 36: Đi guốc trong bụng
- Chương 37: Trái tim thuộc về nhau
- Chương 38: Hù dọa
- Chương 39: Có thật là mẹ đẻ ?
- Chương 40: Chọc ghẹo rồi lại bỏ chạy
- Chương 41: Không ai xứng đáng ngoài em
- Chương 42: Lớn xác nhưng vẫn còn là đứa trẻ
- Chương 43: Tai nạn
- Chương 44: La em vì lo lắng cho em
- Chương 45: Ghen với y tá
- Chương 46: Kỉ niệm đẹp của chúng ta
- Chương 47: Người con trai thích hợp để bên cạnh bạn
- Chương 48: Không phải con rể
- Chương 49: Chuyện cưới hỏi
- Chương 50: Sự thật vụ tai nạn
- Chương 51: Con chó trung thành
- Chương 52: Ác mộng
- Chương 53: Hồn bay phách lạc
- Chương 54: Buổi sáng hạnh phúc
- Chương 55: Bà ta sẽ phải trả giá
- Chương 56: Bước đầu hàn gắn
- Chương 57: Anh ăn giùm em
- Chương 58: Thần hộ mệnh
- Chương 59: Sau cuộc cãi vã
- Chương 60: Bộ dạng thê thảm
- Chương 61: Chủ đề bàn tán
- Chương 62: Nét đẹp quyền lực
- Chương 63: " Người của tao..."
- Chương 64: Tỏ tình
- Chương 65: Hàn Mỹ Lâm!! Cô bị nổi sản à
- Chương 66: Trận đấu chưa bắt đầu đã giải tán
- Chương 67: Là người hỗ trợ cho em!!
- Chương 68: Người mang lại cảm giác tin tưởng
- Chương 69: Em phải sinh cho anh thật nhiều đứa trẻ
- Chương 70: Trở về nơi sinh sống cũ
- Chương 71: Nhà là tổ ấm
- Chương 72: Nếu cô muốn biết tôi cũng sẵn sàng chia sẻ
- Chương 73: Cậu không có tư cách xen vào chuyện của tôi!!
- Chương 74: Trái tim bỗng đập lên vài nhịp
- Chương 75: Cưng chiều bảo bối nhỏ
- Chương 76: Vì tôi là điểm yếu của Bạch Phong Thần
- Chương 77: Tên lừa đảo nhà anh
- Chương 78: Chỉ biết nghĩ cho bản thân
- Chương 79: Bạch Tổng nhõng nhẽo ư?
- Chương 80: Lam Y ra dáng bà chủ trẻ tuổi
- Chương 81: Hoặc là bị ngủ hoặc là được thức
- Chương 82: Cô ấy có chồng!!
- Chương 83: Hưởng thụ giây phút cuối cùng
- Chương 84: Giải cứu Lam tiểu thư
- Chương 85: Chỉ cần trừ khử nó
- Chương 86: Nhất định không để em ở lại!!
- Chương 87: Hơi ấm quen thuộc
- Chương 88: Màn kịch kết thúc
- Chương 89: Đừng giả vờ nữa
- Chương 90: Tạo bất ngờ!
- Chương 91: Hắn chính là con hồ ly tinh
- Chương 92: Cưng chiều vợ yêu
- Chương 93: Cậu có thể đập được cái chậu này không?
- Chương 94: Xích mích thì chúng ta giải quyết trên giường
- Chương 95: Bà dì đến thăm
- Chương 96: Đưa em đi chọn váy cưới
- Chương 97: Ngang ngược độc chiếm
- Chương 98: Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Gọi Dượng Là Chồng
Chương 87: Hơi ấm quen thuộc
Bạch Phong Thần được đưa đến phòng hồi sức sau ca phẫu thuật vừa rồi. Cơ thể hắn vẫn gắn liền với những sợi dây truyền nước biển, máy thở oxi.
" Ây, cậu mới tỉnh lại nên nằm nghĩ một chút đi " Hi Vãn đang ngồi thờ thẫn suy nghĩ, thấy Lam Y đang nằm thì đột ngột ngồi bật dậy, cô liền đi đến ép cho Lam Y nằm xuống.
" Bạch Phong Thần sao rồi? Ca phẫu thuật đã hoàn thành ổn thỏa hết đúng không? "
Vốn dĩ cô chắc chắn nó sẽ thành công nên mới hỏi như vậy. Ca phẫu thuật ấy không thể thất bại được!!
Vừa tỉnh dậy cô đã muốn rút cộng dây truyền nước ở tay ra mà chạy thẳng đến chỗ hắn, may mắn có Hi Vãn ở đó nên đã ngăn cản.
Lam Y vô cùng xoắn xuyết lên, cô vịn lấy cánh tay Hi Vãn đang đỡ mình, ánh mắt chứa chấp nổi buồn, nơm nớp lo sợ.
" Chú Thần không sao, vết thương không quá sâu, cuộc phẫu thuật đã diễn ra rất tốt, chỉ cần sau 6 - 8 tiếng thì có thể tỉnh lại "
Khi nảy cô nghe bác sĩ nói gì thì bây giờ lập lại cho Lam Y nghe y như vậy, không sai một chữ.
Nghe Hi Vãn nói xong, cô thở phù, trút bỏ đi không biết bao nhiêu là nỗi lo lắng, sợ hãi. Nếu không may hắn không tỉnh lại nữa thì cô sẽ rất hối hận, hối hận vì để hắn đỡ nhát dao cho mình, hối hận vì tất cả mọi thứ...
Không ở phòng hồi sức được bao lâu thì cô đã đi sang phòng Bạch Phong Thần xem thử. Cô không yên tâm để nghỉ ngơi, đầu óc luôn chỉ có Bạch Phong Thần trong mỗi phút mỗi giây, không thể ngừng nhớ về hắn.
Lam Y đứng bên ngoài, cô vẫn chưa có can đảm để mở cửa. Chỉ nhìn qua lớp cửa kính bên cánh cửa, cơ thể hắn đang xuất hiện trước mắt cô, toàn thân gắn liền với những sợi dây, cô không kìm lòng được nên đã bật khóc lên trước khi bước vào phòng.
" Cậu bình tĩnh, không khóc nữa "
Lam Y vịn tay vào cửa, khóc nấc lên không thành tiếng, Hi Vãn thì loay hoay lo đỡ lấy cô, liên miệng động viên tinh thần nhưng Lam Y hoàn toàn không thể nghe thấy. Bởi tiếng khóc của cô và tiếng lòng trong cô đã lấn át mất giọng nói của Hi Vãn!!
Trạch Dương ở bên trong phòng, cậu đang ngồi ở ghế sofa xem điện thoại thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhanh chân chạy ra xem thử.
" Ể sao vậy? Sao khóc dữ vậy? " Cậu hoang mang nhìn cô và Hi Vãn, vẫn chưa định hình lại được nên ngơ ngác hỏi như kẻ ngốc.
Khi ấy, do đã khóc quá nhiều nên cô quên mất phải trả lời, Hi Vãn bèn lắc đầu bất lực : " Cậu ấy vẫn còn sốc về chuyện khi nảy "
Trạch Dương thở dài, cậu nói : " Anh ta có sao đâu, còn khỏe như gì đấy. Chỉ là thuốc mê còn tác dụng nên mới ngủ mê như thế, có gì mà chị phải khóc nhỉ? "
Dù biết là mọi lời nói của họ chỉ là lời động viên an ủi, nhung cô vẫn có chút an tâm trong lòng.
Đó chẳng phải là một vật thể an toàn gì cả, đó là dao. Nơi hắn bị đâm trúng là ngực, là một nơi nguy hiểm, dù hắn được cứu khỏi tay thần chết cũng phải mất rất nhiều thời gian để hồi phục. Vết thương của hắn chẳng đơn giản như những gì bọn họ động viên cô!!
" Vào phòng đi " Trạch Dương mở cửa phòng cho cả cô và Hi Vãn, giọng nói cậu êm nhẹ.
Lam Y cùng Hi Vãn chầm chậm bước vào trong, Hi Vãn thì có bạn trai bên cạnh, cô ấy vừa vào đã liền được Trạch Dương cưng chiều mà nắm tay nắm chân, vui vẻ. Cô nhìn thấy họ hạnh phúc cũng vui lây, nhưng nhìn lại người đàn ông cô yêu thương đang nằm trên giường bệnh, yếu ớt đến nổi phải thở bằng bình oxi, trên cánh tay là một cây kim nhọn để truyền nước biển, cố lắm cũng chỉ mỉm cười được một chút, vẻ mặt u buồn không vui.
Hai người họ hiểu chuyện nên ôm nhau ngồi một góc, để chừa khoảng cách riêng cho cô cùng Bạch Phong Thần yêu thương nhau.
Cô nhẹ nhàng bước từng bước chân nặng nề như đeo chì đến chỗ hắn, chân cô cứ run rẩy chẳng ngừng. Lam Y đến được cạnh giường Phong Thần, liền cảm thấy trong lòng rất vui.
Cô khòm thấp người xuống, khuôn mặt bần thần mất hồn giờ đây đã có sức sống hơn rất nhiều. Lam Y nắm nhẹ bàn tay, cảm nhận được từng hơi ấm của Phong Thần truyền đến, cô thì thâm vào bên tai hắn :
" Anh mau khỏe rồi về nhà với em nhé, Thần? "
Cô mỉm cười, ngắt quãng một thời gian giống như đợi hắn trả lời, nhưng đáp lại cô lại là một sự im lặng không mấy bất ngờ. Lam Y nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, đôi môi khô khốc đang công lên giống như hắn đang cười mỉm với cô. Không kìm được, cô giơ tay sờ nhẹ vào khuôn mặt hắn rồi cúi xuống hôn vào môi hắn, cảm giác ấm áp quen thuộc vẫn ở đây, không thay đổi.
Cổ tay và cổ chân cô dù đã được sơ cứu nhưng vẫn còn có chút đau rát mỗi khi hoạt động. Lam Y nhăn mặt cúi xuống sờ nhẹ vào cổ chân của mình, nhưng lại cắn răng không phát ra tiếng động.
Hi Vãn thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy, dìu cô đến ghế ngồi : " Đừng đi lại nhiều, cậu ngồi yên một chỗ đi "
Lam Y cầm bàn tay của Hi Vãn, ấp ôm lòng bàn tay của cô ấy trong bàn tay cô, giọng nói thỏ thẻ : " Mình không sao mà!! "
Câu nói này quen thuộc đến nỗi Hi Vãn đã thuộc nằm lòng, đến khi Lam Y nói cô cũng chẳng buồn muốn nghe.
" Đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi, trời gần sáng rồi, đừng để bác gái ở nhà lo " Lam Y xoay sang nhìn Trạch Dương, cậu có đôi chút khó xử.
Dù sao cũng là bạn bè, không thân nhưng cũng gắn bó với nhau được nhiều năm liền, nhìn thấy cô cực nhọc như vậy chẳng nhẽ nào lại bỏ đi về, vả lại chắc gì Hi Vãn chịu theo cậu về nhà nghỉ ngơi!
Hi Vãn nghe vậy liền lắc đầu từ chối. Nhìn cơ thể của Lam Y bây giờ, bần thần không tỉnh táo, Hi Vãn làm sao mà dám để cô ở đây một mình chứ.
" Mình ở đây với cậu, một mình cậu thì sao mà xoay sở nổi " Hi Vãn dốc hết những lời nói thật nhất từ tận đấy lòng. Cô biết Lam Y cứng đầu, bướng bỉnh lại rất cố chấp, đã quyết định gì thì khó thay đổi được, nhưng vẫn mong Lam Y hiểu cho cô, cô cũng rất đau lòng khi thấy người bạn của mình ngày ngày mệt mỏi như vậy!
" Mình đang rất ổn " Lam Y cứ liên tục nói bản thân mình rất ổn.
Nhưng cô đâu thể tự xem lấy bản thân mình? Xanh xao đến nổi chỉ nhìn sơ cũng cảm thấy đáng thương.
" Mình nói không ổn là không ổn. Mình ở lại với cậu, còn Trạch Dương, anh có muốn về hay không? " Hi Vãn quay sang nhìn cậu, ánh nhìn sắc lẹm khó mà từ chối.
" Kh-không, anh ở lại "
" Ây, cậu mới tỉnh lại nên nằm nghĩ một chút đi " Hi Vãn đang ngồi thờ thẫn suy nghĩ, thấy Lam Y đang nằm thì đột ngột ngồi bật dậy, cô liền đi đến ép cho Lam Y nằm xuống.
" Bạch Phong Thần sao rồi? Ca phẫu thuật đã hoàn thành ổn thỏa hết đúng không? "
Vốn dĩ cô chắc chắn nó sẽ thành công nên mới hỏi như vậy. Ca phẫu thuật ấy không thể thất bại được!!
Vừa tỉnh dậy cô đã muốn rút cộng dây truyền nước ở tay ra mà chạy thẳng đến chỗ hắn, may mắn có Hi Vãn ở đó nên đã ngăn cản.
Lam Y vô cùng xoắn xuyết lên, cô vịn lấy cánh tay Hi Vãn đang đỡ mình, ánh mắt chứa chấp nổi buồn, nơm nớp lo sợ.
" Chú Thần không sao, vết thương không quá sâu, cuộc phẫu thuật đã diễn ra rất tốt, chỉ cần sau 6 - 8 tiếng thì có thể tỉnh lại "
Khi nảy cô nghe bác sĩ nói gì thì bây giờ lập lại cho Lam Y nghe y như vậy, không sai một chữ.
Nghe Hi Vãn nói xong, cô thở phù, trút bỏ đi không biết bao nhiêu là nỗi lo lắng, sợ hãi. Nếu không may hắn không tỉnh lại nữa thì cô sẽ rất hối hận, hối hận vì để hắn đỡ nhát dao cho mình, hối hận vì tất cả mọi thứ...
Không ở phòng hồi sức được bao lâu thì cô đã đi sang phòng Bạch Phong Thần xem thử. Cô không yên tâm để nghỉ ngơi, đầu óc luôn chỉ có Bạch Phong Thần trong mỗi phút mỗi giây, không thể ngừng nhớ về hắn.
Lam Y đứng bên ngoài, cô vẫn chưa có can đảm để mở cửa. Chỉ nhìn qua lớp cửa kính bên cánh cửa, cơ thể hắn đang xuất hiện trước mắt cô, toàn thân gắn liền với những sợi dây, cô không kìm lòng được nên đã bật khóc lên trước khi bước vào phòng.
" Cậu bình tĩnh, không khóc nữa "
Lam Y vịn tay vào cửa, khóc nấc lên không thành tiếng, Hi Vãn thì loay hoay lo đỡ lấy cô, liên miệng động viên tinh thần nhưng Lam Y hoàn toàn không thể nghe thấy. Bởi tiếng khóc của cô và tiếng lòng trong cô đã lấn át mất giọng nói của Hi Vãn!!
Trạch Dương ở bên trong phòng, cậu đang ngồi ở ghế sofa xem điện thoại thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhanh chân chạy ra xem thử.
" Ể sao vậy? Sao khóc dữ vậy? " Cậu hoang mang nhìn cô và Hi Vãn, vẫn chưa định hình lại được nên ngơ ngác hỏi như kẻ ngốc.
Khi ấy, do đã khóc quá nhiều nên cô quên mất phải trả lời, Hi Vãn bèn lắc đầu bất lực : " Cậu ấy vẫn còn sốc về chuyện khi nảy "
Trạch Dương thở dài, cậu nói : " Anh ta có sao đâu, còn khỏe như gì đấy. Chỉ là thuốc mê còn tác dụng nên mới ngủ mê như thế, có gì mà chị phải khóc nhỉ? "
Dù biết là mọi lời nói của họ chỉ là lời động viên an ủi, nhung cô vẫn có chút an tâm trong lòng.
Đó chẳng phải là một vật thể an toàn gì cả, đó là dao. Nơi hắn bị đâm trúng là ngực, là một nơi nguy hiểm, dù hắn được cứu khỏi tay thần chết cũng phải mất rất nhiều thời gian để hồi phục. Vết thương của hắn chẳng đơn giản như những gì bọn họ động viên cô!!
" Vào phòng đi " Trạch Dương mở cửa phòng cho cả cô và Hi Vãn, giọng nói cậu êm nhẹ.
Lam Y cùng Hi Vãn chầm chậm bước vào trong, Hi Vãn thì có bạn trai bên cạnh, cô ấy vừa vào đã liền được Trạch Dương cưng chiều mà nắm tay nắm chân, vui vẻ. Cô nhìn thấy họ hạnh phúc cũng vui lây, nhưng nhìn lại người đàn ông cô yêu thương đang nằm trên giường bệnh, yếu ớt đến nổi phải thở bằng bình oxi, trên cánh tay là một cây kim nhọn để truyền nước biển, cố lắm cũng chỉ mỉm cười được một chút, vẻ mặt u buồn không vui.
Hai người họ hiểu chuyện nên ôm nhau ngồi một góc, để chừa khoảng cách riêng cho cô cùng Bạch Phong Thần yêu thương nhau.
Cô nhẹ nhàng bước từng bước chân nặng nề như đeo chì đến chỗ hắn, chân cô cứ run rẩy chẳng ngừng. Lam Y đến được cạnh giường Phong Thần, liền cảm thấy trong lòng rất vui.
Cô khòm thấp người xuống, khuôn mặt bần thần mất hồn giờ đây đã có sức sống hơn rất nhiều. Lam Y nắm nhẹ bàn tay, cảm nhận được từng hơi ấm của Phong Thần truyền đến, cô thì thâm vào bên tai hắn :
" Anh mau khỏe rồi về nhà với em nhé, Thần? "
Cô mỉm cười, ngắt quãng một thời gian giống như đợi hắn trả lời, nhưng đáp lại cô lại là một sự im lặng không mấy bất ngờ. Lam Y nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, đôi môi khô khốc đang công lên giống như hắn đang cười mỉm với cô. Không kìm được, cô giơ tay sờ nhẹ vào khuôn mặt hắn rồi cúi xuống hôn vào môi hắn, cảm giác ấm áp quen thuộc vẫn ở đây, không thay đổi.
Cổ tay và cổ chân cô dù đã được sơ cứu nhưng vẫn còn có chút đau rát mỗi khi hoạt động. Lam Y nhăn mặt cúi xuống sờ nhẹ vào cổ chân của mình, nhưng lại cắn răng không phát ra tiếng động.
Hi Vãn thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy, dìu cô đến ghế ngồi : " Đừng đi lại nhiều, cậu ngồi yên một chỗ đi "
Lam Y cầm bàn tay của Hi Vãn, ấp ôm lòng bàn tay của cô ấy trong bàn tay cô, giọng nói thỏ thẻ : " Mình không sao mà!! "
Câu nói này quen thuộc đến nỗi Hi Vãn đã thuộc nằm lòng, đến khi Lam Y nói cô cũng chẳng buồn muốn nghe.
" Đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi, trời gần sáng rồi, đừng để bác gái ở nhà lo " Lam Y xoay sang nhìn Trạch Dương, cậu có đôi chút khó xử.
Dù sao cũng là bạn bè, không thân nhưng cũng gắn bó với nhau được nhiều năm liền, nhìn thấy cô cực nhọc như vậy chẳng nhẽ nào lại bỏ đi về, vả lại chắc gì Hi Vãn chịu theo cậu về nhà nghỉ ngơi!
Hi Vãn nghe vậy liền lắc đầu từ chối. Nhìn cơ thể của Lam Y bây giờ, bần thần không tỉnh táo, Hi Vãn làm sao mà dám để cô ở đây một mình chứ.
" Mình ở đây với cậu, một mình cậu thì sao mà xoay sở nổi " Hi Vãn dốc hết những lời nói thật nhất từ tận đấy lòng. Cô biết Lam Y cứng đầu, bướng bỉnh lại rất cố chấp, đã quyết định gì thì khó thay đổi được, nhưng vẫn mong Lam Y hiểu cho cô, cô cũng rất đau lòng khi thấy người bạn của mình ngày ngày mệt mỏi như vậy!
" Mình đang rất ổn " Lam Y cứ liên tục nói bản thân mình rất ổn.
Nhưng cô đâu thể tự xem lấy bản thân mình? Xanh xao đến nổi chỉ nhìn sơ cũng cảm thấy đáng thương.
" Mình nói không ổn là không ổn. Mình ở lại với cậu, còn Trạch Dương, anh có muốn về hay không? " Hi Vãn quay sang nhìn cậu, ánh nhìn sắc lẹm khó mà từ chối.
" Kh-không, anh ở lại "
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hãy buồn khi không có tiền đừng buồn khi không có tình
- Chương 2: Người bạn lạnh lùng
- Chương 3: Hậu bối
- Chương 4: Trạch Dương
- Chương 5: Ông ta là ai ?
- Chương 7: Tăng tình cảm
- Chương 8: " Chỉ vì em câu dẫn tôi "
- Chương 9: Tự cảm thấy dơ bẩn
- Chương 10: Chở đi học
- Chương 11: Kiểm Tra
- Chương 12: Không có ba nhưng con bé có dượng
- Chương 13: Bạn trai của Lam Y
- Chương 14: Nấu ăn cho dượng
- Chương 15: Nhẫn tâm bán con
- Chương 16: Chuyển trường
- Chương 17: Đi chơi cùng Trạch Dương
- Chương 18: " Đợi tôi, được không ? "
- Chương 19: Chủ động
- Chương 20: Sợ nước mắt ?
- Chương 21: Va chạm
- Chương 22: Hành động không ngờ đến
- Chương 23: Sự mất mát năm xưa của Trạch Dương
- Chương 24: Sự hiểu lầm
- Chương 25: Bày tỏ tình cảm
- Chương 26: Người bí ẩn
- Chương 27: Ba !!
- Chương 28: Quá khứ của Bạch Phong Thần
- Chương 29: Trẻ tuổi, nhiều tiền ?
- Chương 30: Người phụ nữ đảm đang [ Lam Y × Hi Vãn ]
- Chương 31: Buổi tiệc sinh nhật
- Chương 32: Phá hỏng
- Chương 33: Lo Lắng
- Chương 34: Bênh vực, tức điên
- Chương 35: Chỗ tựa vững chắc
- Chương 36: Đi guốc trong bụng
- Chương 37: Trái tim thuộc về nhau
- Chương 38: Hù dọa
- Chương 39: Có thật là mẹ đẻ ?
- Chương 40: Chọc ghẹo rồi lại bỏ chạy
- Chương 41: Không ai xứng đáng ngoài em
- Chương 42: Lớn xác nhưng vẫn còn là đứa trẻ
- Chương 43: Tai nạn
- Chương 44: La em vì lo lắng cho em
- Chương 45: Ghen với y tá
- Chương 46: Kỉ niệm đẹp của chúng ta
- Chương 47: Người con trai thích hợp để bên cạnh bạn
- Chương 48: Không phải con rể
- Chương 49: Chuyện cưới hỏi
- Chương 50: Sự thật vụ tai nạn
- Chương 51: Con chó trung thành
- Chương 52: Ác mộng
- Chương 53: Hồn bay phách lạc
- Chương 54: Buổi sáng hạnh phúc
- Chương 55: Bà ta sẽ phải trả giá
- Chương 56: Bước đầu hàn gắn
- Chương 57: Anh ăn giùm em
- Chương 58: Thần hộ mệnh
- Chương 59: Sau cuộc cãi vã
- Chương 60: Bộ dạng thê thảm
- Chương 61: Chủ đề bàn tán
- Chương 62: Nét đẹp quyền lực
- Chương 63: " Người của tao..."
- Chương 64: Tỏ tình
- Chương 65: Hàn Mỹ Lâm!! Cô bị nổi sản à
- Chương 66: Trận đấu chưa bắt đầu đã giải tán
- Chương 67: Là người hỗ trợ cho em!!
- Chương 68: Người mang lại cảm giác tin tưởng
- Chương 69: Em phải sinh cho anh thật nhiều đứa trẻ
- Chương 70: Trở về nơi sinh sống cũ
- Chương 71: Nhà là tổ ấm
- Chương 72: Nếu cô muốn biết tôi cũng sẵn sàng chia sẻ
- Chương 73: Cậu không có tư cách xen vào chuyện của tôi!!
- Chương 74: Trái tim bỗng đập lên vài nhịp
- Chương 75: Cưng chiều bảo bối nhỏ
- Chương 76: Vì tôi là điểm yếu của Bạch Phong Thần
- Chương 77: Tên lừa đảo nhà anh
- Chương 78: Chỉ biết nghĩ cho bản thân
- Chương 79: Bạch Tổng nhõng nhẽo ư?
- Chương 80: Lam Y ra dáng bà chủ trẻ tuổi
- Chương 81: Hoặc là bị ngủ hoặc là được thức
- Chương 82: Cô ấy có chồng!!
- Chương 83: Hưởng thụ giây phút cuối cùng
- Chương 84: Giải cứu Lam tiểu thư
- Chương 85: Chỉ cần trừ khử nó
- Chương 86: Nhất định không để em ở lại!!
- Chương 87: Hơi ấm quen thuộc
- Chương 88: Màn kịch kết thúc
- Chương 89: Đừng giả vờ nữa
- Chương 90: Tạo bất ngờ!
- Chương 91: Hắn chính là con hồ ly tinh
- Chương 92: Cưng chiều vợ yêu
- Chương 93: Cậu có thể đập được cái chậu này không?
- Chương 94: Xích mích thì chúng ta giải quyết trên giường
- Chương 95: Bà dì đến thăm
- Chương 96: Đưa em đi chọn váy cưới
- Chương 97: Ngang ngược độc chiếm
- Chương 98: Kết thúc