Hiệp Ước Chiếm Hữu - Chương 12: Một Chút Khó Chịu Nhẹ Của Tịch Duy An
Chương trước- Chương 1: Người Thừa Kế Tịch Gia
- Chương 2: Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
- Chương 3: Kế Hoạch Bất Ngờ
- Chương 4: Hôn Nhân Giả
- Chương 5: Đó Chỉ Là Lớp Mặt Nạ
- Chương 6: Nụ Hôn
- Chương 7: Về Nhà
- Chương 8: Ra Mắt Gia Đình
- Chương 9: Lần Đầu Tiếp Xúc Cơ Thể Của Nhau
- Chương 10: Chú Và Cháu
- Chương 11: Diễn Kịch
- Chương 12: Một Chút Khó Chịu Nhẹ Của Tịch Duy An
- Chương 13: Làm Theo Lời Bà Nội
- Chương 14: Dã Tâm Của Bạn Gái Anh
- Chương 15: Cưỡng Hôn
- Chương 16: Tai Nạn
- Chương 17: Tôi Sẽ Thả Em Đi
- Chương 18: Ý Định Năm Xưa
- Chương 19: Ở Chung Phòng
- Chương 20: Độc Dược
- Chương 21: Hiểu Lầm
- Chương 22: Hôn Nhầm
- Chương 23: Vô Tình Nghe Thấy
- Chương 24: Tịch Duy An Tức Giận
- Chương 25: Anh Muốn Chiếm Hữu Người Con Gái Này
- Chương 26: Sự Xinh Đẹp Của Chung Linh
- Chương 27: Danh Phận Thiếu Phu Nhân Tịch Gia
- Chương 28: Kế Hoạch Ấu Trĩ
- Chương 29: Mẹ Ruột
- Chương 30: Em Phải Là Của Anh
- Chương 31: Trở Thành Người Phụ Nữ Của Anh(H+)
- Chương 32: Không Phải Là Con, Thì Ai ?
- Chương 33: Ly Hôn Và Kết Hôn Lại
- Chương 34: Anh Rời Đi
- Chương 35: Rời Khỏi Nhà Họ Tịch
- Chương 36: Bản Tin Cầu Hôn Của Bốn Năm Sau
- Chương 37: Trở Về
- Chương 38: Quay Trở Lại Nhà Họ Tịch
- Chương 39: Vào Công Ty
- Chương 40: Ra Mắt Vợ Sắp Cưới
- Chương 41: Anh Em Cùng Mẹ Khác Cha
- Chương 42: Đây Là Con Của Con
- Chương 43: Mẫn Nhi Là Con Của Anh
- Chương 44: Sự Cố Không Ngờ Tới
- Chương 45: Người Quen Đến Nhà
- Chương 46: Anh Trai & Em Gái
- Chương 47: Đồng Ý Hôn Sự
- Chương 48: Là Vợ Của Tịch Duy An
- Chương 49: Mình Chia Tay Đi
- Chương 50: Báo Ứng
- Chương 51: Em Thách Thì Anh Làm
- Chương 52: Uống Thuốc Tránh Thai
- Chương 53: Điều Tra
- Chương 54: Giai Ý Là Con Của Tôi Phải Không?
- Chương 55: Làm Người Phụ Nữ Của Anh
- Chương 56: Không Được Tiếp Cận Con Gái Của Tôi
- Chương 57: Bé Gái Năm Xưa
- Chương 58: Con Riêng
- Chương 59: Em Thuộc Về Tôi
- Chương 60: Tịch Đình Kiên Thủ Đoạn
- Chương 61: Hủy Hôn Đi...
- Chương 62: Hiệp Ước Chiếm Hữu
- Chương 63: Nguyên Nhân Em Kết Hôn Với Tịch Đình Kiên
- Chương 64: Tôi Không Phải Bạn Giường Của Anh
- Chương 65: Anh Thích Em
- Chương 66: Ván Cược
- Chương 67: Đến Công Ty Làm Việc
- Chương 68: Tâm Tư Của Cô
- Chương 69: Đánh Nhau
- Chương 70: Bí Mật Của Tạ Thiên Duật
- Chương 71: Ý Đồ
- Chương 72: Anh Yêu
- Chương 73: Ghét Của Nào Trời Trao Của Nấy
- Chương 74: Thừa Nhận
- Chương 75: Đánh Nhau
- Chương 76: Giai Ý Bị Thương
- Chương 77: Người Đàn Ông Này Là Của Tôi
- Chương 78: Phá Sản
- Chương 79: Chúng Ta Là Gia Đình
- Chương 80: Sự Thấy Đổi Của Tịch Bách Nghiêm
- Chương 81: Tranh Giành
- Chương 82: Em Có Muốn Lấy Anh Không?
- Chương 83: Hết Phần 1
- Chương 84: Cuộc Ấu Đả
- Chương 85: Mẹ Kế
- Chương 86: Chuyện Không Nên Nghe
- Chương 87: Bí Mật Không Nên Nghe
- Chương 88: Sự Lựa Chọn Của Chung Linh
- Chương 89: Mong Anh Trở Về
- Chương 90: "Nếu Như Bụng Em To Lên Thì Sao"
- Chương 91: Cuộc Hẹn
- Chương 92: Tranh Cãi
- Chương 93: Món Quà Của Anh
- Chương 94: Để Anh Tập Bơi Cho Em
- Chương 95: Vòng Gia Bảo
- Chương 96: Tin Tức Trước Hôn Lễ.
- Chương 97: Không Liên Quan Đến Cô Ấy
- Chương 98: Đã Là Vợ Chồng Từ 4 Năm Trước
- Chương 99: Sự Việc 4 Năm Trước
- Chương 100: Đi Thử Đồ
- Chương 101: Khung Cảnh Hôn Lễ
- Chương 102: “Anh Yêu Em, Bà Xã Của Anh”
- Chương 103: Cô Vẫn Chưa Nói Yêu Anh
- Chương 104: Cô Dâu Mất Tích Ngày Đêm Tân Hôn
- Chương 105: Cuộc Chiến Tại Hộp Đêm
- Chương 106: Hình Phạt Anh Dành Cho Cô
- Chương 107: Anh Cho Em Làm Chủ
- Chương 108: Lời Xúi Giục Từ Bạn Thân
- Chương 109: Hôn Nhân Bấc Đắc Dĩ, Nhưng Yêu Thật Lòng
- Chương 110: Em Sinh Đôi
- Chương 111: Anh Muốn Thử Tay Nghề Của Cô
- Chương 112: Em Là Của Anh
- Chương 113: Nếu Như Người Đó Xuất Hiện
- Chương 114: Đều Là Anh Làm
- Chương 115: Cuộc Chiến Anh Em
- Chương 116: Còn Một Đứa Con Khác
- Chương 117: Lật Bài Ngửa
- Chương 118: Bóng Lưng Sáng Sớm
- Chương 119: Sự Cố Cuộc Họp
- Chương 120: Dị Ứng Thuốc
- Chương 121: Tác Dụng Mùi Hương Lạ
- Chương 122: Đi Công Tác
- Chương 123: Trại Tình Thương
- Chương 124: Nơi Sinh Ra Của Tiểu Dịch Thần
- Chương 125: Người Đàn Ông Trốn Gầm Bàn
- Chương 126: Bí Mật Bị Vạch Trần
- Chương 127: Màu Dọn Khỏi Phòng Tôi
- Chương 128: Ảnh Trên Mạng Xã Hội
- Chương 129: Anh Mới Là Người Nên Giận
- Chương 130: Ở Riêng
- Chương 131: Đến Không Đúng Lúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hiệp Ước Chiếm Hữu
Chương 12: Một Chút Khó Chịu Nhẹ Của Tịch Duy An
Câu nói của Chung Linh chính xác đã đụng đến ngồi lửa trong lòng của Mộ Vân, cô ta lập tức nổi trận lôi đình, hét lên.
“Cô đúng là hồ ly tinh,dám lên giường với bạn trai của tôi“.
“Ai là bạn trai của ai.....”Đúng lúc này tiếng nói của bà nội đột ngột vang lên.
Cả ba ngay sau đó liền nhìn về phía sau.
Chung Linh còn đang định nhảy xuống khỏi người anh.Nhưng dường như hai tay của Tịch Duy An như có cục nam châm cứ dính chặt vào mông của cô khiến cô muốn nhảy khỏi anh cũng khó.
Bà nội nhìn Mộ Vân đương nhiên nhận ra.Tình trường yêu đương của cháu trai cưng của bà,đương nhiên bà biết rất rõ.
Nét mặt bà lúc này trở nên khó chịu ra mặt, nhưng nhìn thấy Duy An ôm Chung Linh,trong lòng bà cũng đã yên tâm phần nào.
“Duy An bây giờ đã là người có vợ, cháu hãy dẹp hết tất cả những ong bướm bên ngoài.Bà không muốn Chung Linh phải buồn.”
Dứt lời bà nhìn về phía Mộ Vân thở dài.
“Duy An cũng đã lớn rồi, bây giờ nó không cưới cô mà cưới người con gái khác thì cô cũng phải hiểu là đứa cháu của tôi chỉ vui vẻ nhất thời khi ở bên cạnh cô....Và cho đến khi gặp người con gái của cuộc đời mình,Duy An chắc chắn sẽ có sự lựa chọn khác“.
“Vậy bà chắc cô ta là điểm đích cuối cùng của anh ấy không?” Mộ Vân tỏ vẻ không can tâm,trong lòng chỉ muốn nói sự thật ra.
Tịch Duy An thấp giọng, nghiến răng ra lệnh.
“Đi về đi...Đừng để tôi nóng” Giọng điệu anh tràn đầy giá lạnh, lại còn mang theo ánh mắt chán ghét nhìn về cô ta.
Biết trước như thế,anh cũng chẳng mong cô ta biết nhiều về kế hoạch của anh.
Bà nội nhìn Chung Linh và Tịch Duy An, cười nhẹ nhàng nói.
“Hai đứa mau vào nhà, đêm nay nhất định phải có cháu cho bà đấy nhé....!”
Nghe xong,Tịch Duy An á khẩu,Chung Linh thì lại đỏ mặt.Nhưng chỉ có Mộ Vân là tức oái oăm trong lòng.
Bỗng nhiên lúc này đột nhiên trong đầu Chung Linh liền nghĩ ra một sáng kế,ngay sau đó cô lập tức giả vờ choáng váng liền ngã vào lòng của anh.
“Em mệt quá...! Đầu em nhức quá...“.
Tịch Duy An liền tưởng thiệt, sắc mặt cũng tái mét, trở nên lo lắng cho cô.
“Em không sao chứ? Anh đưa em vào bệnh viện.” Trong đầu anh còn nghĩ có khi nào do môi trường thay đổi, nên cô không thể nào thích ứng được không.
“Không cần đâu, chắc hôm qua em thiếu ngủ, nằm nghỉ một chút là khỏe thôi”Chung Linh ôm lấy anh,ánh mắt như hình tia lửa nhìn về phía Mộ Vân.
Cái nhìn của cô khiến chỉ có một mình Mộ Vân phát hiện đây chính là sự bày trò của cô.Ngay lúc Mộ Vân đang định vạch trần cô, thì bà nội đã bước đến nhìn Tịch Duy An, giận dữ.
“Bà đã nói không được ức hiếp vợ của mình.Cháu xem...Chung Linh bị như vậy, chắc chắn tối qua cháu đã hành hạ cháu dâu của bà rồi phải không?”
“Bà ơi.... không phải....”
“Không phải đâu bà ơi, là do cháu yếu ớt thôi....!”
Tịch Duy An định lên tiếng giải thích, thì Chung Linh đã vội lên tiếng giúp anh, đầu thì vẫn luôn tựa vào anh.Làm cho anh cũng cảm nhận được sự dựa dẫm của cô.
“Vậy hai đứa mau vào nhà đi....”Bà nội cố ý hối thúc,dáng vẻ không ngừng lo lắng cho Chung Linh.
Nghe vậy Tịch Duy An liền ôm lấy Chung Linh đi thẳng vào nhà dưới sự chứng kiến của Mộ Vân.Thật lòng anh cũng đang lo lắng cho sức khỏe của cô gái nhỏ này rất nhiều.
Mộ Vân còn muốn đuổi theo anh, nhưng lúc này bà nội đã nhanh trí kêu một tài xế ở trong nhà đưa Mộ Vân về.
Cho dù có ấm ức, nhưng Mộ Vân cũng chẳng dám đứng ở đây trông khi Tịch Duy An dường như đã bỏ rơi cô thật rồi.
Cô không cam tâm, nhất định cô sẽ giành lấy anh lại.
*****
Tịch Duy An bế Chung Linh vào phòng,sau đó anh lập tức đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn nóng đem ra để ở trên trán của cô.
“Cháu thấy sao rồi, đã đỡ hơn chưa?” Nhìn thấy nét mặt của cô đã không xanh xao nữa, Tịch Duy An có chút thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu không sao? Cảm ơn chú!” Vừa nói cô vừa đưa tay gỡ cái khăn trên trán ra.
Tịch Duy An nhìn cô, nhưng quả thật là anh đang nhìn vào bờ môi xinh đẹp vẫn còn in dấu bị anh dày vò khi nãy.Trái tim lại vô thức đập lên một nhịp.
Nếu như khi nãy Mộ Vân không đến can ngăn,anh không biết mình còn say mê hôn cô gái này đến khi nào nữa.
Thấy anh nhìn mình mà không nói gì nữa, trong lòng Chung Linh có một sự lo lắng, là khi nãy có khi nào cách hành xử của cô đối với Mộ Vân đã quá đáng lắm không? Anh sẽ giận cô chứ.
“Chú....”
“Cháu....”
Mãi một lúc sau, cả hai liền đồng thanh lên tiếng gọi đối phương.
Cảm giác cả hai nhìn nhau thất thần đến vài giây.Cuối cùng Tịch Duy An mới là người mở miệng ra trước.
“Khi còn ở Giang Tô, cháu đã từng yêu ai chưa....? Hay là cảm giác với một ai đó không?”
Vừa hỏi xong, Tịch Duy An vừa cảm thấy mình rất ấu trĩ, tại sao phải cô câu hỏi này.Anh có là gì của cô đâu mà muốn biết quá khứ của cô chứ.
Nhân lúc cô còn chưa kịp trả lời, Tịch Duy An định đứng lên đi về phòng, thì đột nhiên lúc này Chung Linh đã kéo anh lại, cô rướn người lại gần anh, khẽ thầm thì.
“Thật ra cháu có thích một người....Nhưng hiện tại có lẽ người đó đã quên cháu rồi...!“.Chung Linh vừa nói, nhưng lại né tránh ánh mắt của anh.
Nghe cô nói xong, nét mặt Tịch Duy An bỗng trở nên cau có,hai đôi mày nhíu chặt lại lộ vẻ bất bình thường,không vui trong lòng.
“Là ai? Chú có quen không?”
Chung Linh cười khẽ, đáp ngay.
“Biết....Chú còn rất thân với người đó nữa....” Cô trả lời một cách ngây ngô mà không hề để ý đến tâm trạng của người đàn ông,ánh mắt Tịch Duy An như muốn nuốt chửng cả cô.
“Thật vậy sao?”
“Vâng...”
Tịch Duy An nhìn cô rất lâu,sau đó nhịn không nổi liền đứng lên,hờ hững nói một câu trước khi rời khỏi.
“Vậy cháu ở đây mà tương tư với người trong mộng đi....”
Dứt lời,anh liền đi một mạch về phòng của mình.
Nhất thời Chung Linh còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với người đàn ông này nữa...? Tại sao phải nóng giận với cô?
Thấy vậy Chung Linh cũng không chịu được liền bước xuống giường đuổi theo anh.
Qua phòng, cô không chừng chờ liền hỏi anh.
“Chú sao vậy? Chúng ta đang nói chuyện mà...”
Tịch Duy An vừa khó chịu,tay muốn bức chiếc cà vạt trên cổ của mình ra, liếc nhẹ cô.
“Nói bao nhiêu đủ rồi!”
“Nhưng tại sao?” Chung Linh bước đến giúp anh tháo chiếc cà vạt ra.
Nhưng vì anh cao quá, cô thì chỉ đứng tới vai của anh nên đành phải đứng lên trên giường giúp anh.
Dường như trên người Chung Linh có một thứ gì đó rất mê hoặc đối phương,cho nên khi cô hành động như thế.Tịch Duy An cũng chẳng nỡ đẩy cô ra.
“Người đàn ông đó học chung với cháu sao?”
Chung Linh ngước mắt lên nhìn anh, lắc đầu nhẹ.
“Không... Người đó cháu chỉ mới gặp mấy lần thôi...”
“Hả...” Tịch Duy An sững người.
Vậy là đúng rồi, chắc chắn là cái tên khốn kiếp đó.
Khi vừa nghe cô nói đến người mình thích, thì trong đầu của anh đã nhảy ra một cái tên mà chỉ có thể là hắn ta.... Đó chính là Hoắc Thiếu Tiên, chỉ có anh và Hoắc Thiếu Tiên là cùng lúc gặp cô.Nếu như cô không có tình cảm với cậu ta, thì tại sao lúc nào nói chuyện cũng nhẹ nhàng với cậu ta.Nhưng với anh thì lại gai góc.
So sánh những gì cô nói vừa rồi, người anh nghi ngờ đúng thật là tên đó rồi.
Chung Linh cố ý nhìn thẳng vào mắt của Tịch Duy An, khẽ hỏi.
“Thái độ của chú làm cho cháu suy nghĩ là chú thích cháu rồi đó....... Chỉ mới ở chung mấy ngày thôi,rung động sớm vậy chú hai....” Cô vừa đùa vừa có chút nghiêm túc.
Nghe xong Tịch Duy An vội giật mình, không cẩn thận liền ngã nhào xuống đất.Nét mặt có đôi chút chột dạ.
“Ai nói chứ....? Ai nói chú thích cháu...?”
“Hỏi tý thôi,chú đừng căng thẳng như thế” Chung Linh miệng thì cười nhưng lòng nghe xong thì lại chùng xuống.
Tịch Duy An cố gắng tỉnh táo lại,đứng lên nhìn sâu vào ánh mắt cô,phun ra một câu thề thốt.
“Tịch Duy An này cho dù suốt đời không có ai yêu, thì chú sẽ không bao giờ yêu một người con gái như cháu...” Nói rồi anh nhếch môi cười khẩy liếc nhẹ từ trên xuống dưới người cô “Cháu nhìn xem trên người mình có điểm nào là giống con gái không? Trên dưới đều bằng phẳng không có một chút gì là quyến rũ, rồi lại còn ăn mặc giống như một thằng con trai....Con gái là phải mặc váy, cháu có hiểu không?”
Từ cái lần anh gặp cô ở chỗ suối nước nóng,anh không còn thấy cô chưng diện những chiếc váy đầm ngắn nữa,thay vào đó chỉ là quần dài và áo thun hoặc buổi tối cô chỉ thay thế là quần ngắn thay cho quần dài.
Sự xinh đẹp mà khiến anh khi đó muốn chinh phục đã bay đi đâu rồi, cô gái có dáng vẻ xinh đẹp khiến anh muốn kéo chiếc khẩu trang xuống để ngắm nhìn khuôn mặt bên trong đã đi đâu rồi.
Tại sao từ ngày trở về đây,Chung Linh dường như có gì đó dè chừng anh....Sợ anh sẽ giở trò với cô sao?
Câu nói của anh đã vô tình châm ngòi ngọn lửa bùng cháy trong người của Chung Linh, đây chính là sự xúc phạm mà lần đầu tiên cô nghe từ chính miệng của người khác.Trước giờ chẳng ai dám nói với cô nặng lời như vậy.
Tịch Duy An! Người đàn ông vô nhân tính này,dám đối xử với tôi như vậy sao? Được rồi, hãy chờ đó...
Chung Linh đứng lên, nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh,ngay sau đó cô không nói một tiếng nào liền rời khỏi phòng với những bước chân dậm mạnh.
Chung Linh vừa đi khỏi, lúc này Tịch Duy An mới đưa tay lên đè lên trái tim của mình,anh hít sâu một hơi rồi liền thở ra một cách nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ một chút nữa thôi,anh chắc chắn con nhóc đó sẽ phá tung bức tường kiêng cố của anh.Cũng may anh cũng còn một chút mạnh mẽ khi đứng trước cô.
Mặc dù biết cô sẽ giận, nhưng anh cũng đành chịu.... Anh và cô vẫn chưa biết sau này sẽ ra sao?
Nhưng Tịch Duy An đâu ngờ, cuộc nói chuyện của cả hai đã được bà nội nghe thấy.Nét mặt của bà giờ đây đã hoàn toàn chết sững, cứ tưởng niềm hạnh phúc mà bà luôn mong chờ, nó đã trở thành hiện thực rồi.Thì giờ đây, nó lại như một cú tát thẳng vào mặt của bà.
Bà không nghĩ Duy An có thể làm ra chuyện động trời như vậy?
Nhưng mục đích không lẽ nào là..... Tài sản nhà họ Tịch sao?
“Cô đúng là hồ ly tinh,dám lên giường với bạn trai của tôi“.
“Ai là bạn trai của ai.....”Đúng lúc này tiếng nói của bà nội đột ngột vang lên.
Cả ba ngay sau đó liền nhìn về phía sau.
Chung Linh còn đang định nhảy xuống khỏi người anh.Nhưng dường như hai tay của Tịch Duy An như có cục nam châm cứ dính chặt vào mông của cô khiến cô muốn nhảy khỏi anh cũng khó.
Bà nội nhìn Mộ Vân đương nhiên nhận ra.Tình trường yêu đương của cháu trai cưng của bà,đương nhiên bà biết rất rõ.
Nét mặt bà lúc này trở nên khó chịu ra mặt, nhưng nhìn thấy Duy An ôm Chung Linh,trong lòng bà cũng đã yên tâm phần nào.
“Duy An bây giờ đã là người có vợ, cháu hãy dẹp hết tất cả những ong bướm bên ngoài.Bà không muốn Chung Linh phải buồn.”
Dứt lời bà nhìn về phía Mộ Vân thở dài.
“Duy An cũng đã lớn rồi, bây giờ nó không cưới cô mà cưới người con gái khác thì cô cũng phải hiểu là đứa cháu của tôi chỉ vui vẻ nhất thời khi ở bên cạnh cô....Và cho đến khi gặp người con gái của cuộc đời mình,Duy An chắc chắn sẽ có sự lựa chọn khác“.
“Vậy bà chắc cô ta là điểm đích cuối cùng của anh ấy không?” Mộ Vân tỏ vẻ không can tâm,trong lòng chỉ muốn nói sự thật ra.
Tịch Duy An thấp giọng, nghiến răng ra lệnh.
“Đi về đi...Đừng để tôi nóng” Giọng điệu anh tràn đầy giá lạnh, lại còn mang theo ánh mắt chán ghét nhìn về cô ta.
Biết trước như thế,anh cũng chẳng mong cô ta biết nhiều về kế hoạch của anh.
Bà nội nhìn Chung Linh và Tịch Duy An, cười nhẹ nhàng nói.
“Hai đứa mau vào nhà, đêm nay nhất định phải có cháu cho bà đấy nhé....!”
Nghe xong,Tịch Duy An á khẩu,Chung Linh thì lại đỏ mặt.Nhưng chỉ có Mộ Vân là tức oái oăm trong lòng.
Bỗng nhiên lúc này đột nhiên trong đầu Chung Linh liền nghĩ ra một sáng kế,ngay sau đó cô lập tức giả vờ choáng váng liền ngã vào lòng của anh.
“Em mệt quá...! Đầu em nhức quá...“.
Tịch Duy An liền tưởng thiệt, sắc mặt cũng tái mét, trở nên lo lắng cho cô.
“Em không sao chứ? Anh đưa em vào bệnh viện.” Trong đầu anh còn nghĩ có khi nào do môi trường thay đổi, nên cô không thể nào thích ứng được không.
“Không cần đâu, chắc hôm qua em thiếu ngủ, nằm nghỉ một chút là khỏe thôi”Chung Linh ôm lấy anh,ánh mắt như hình tia lửa nhìn về phía Mộ Vân.
Cái nhìn của cô khiến chỉ có một mình Mộ Vân phát hiện đây chính là sự bày trò của cô.Ngay lúc Mộ Vân đang định vạch trần cô, thì bà nội đã bước đến nhìn Tịch Duy An, giận dữ.
“Bà đã nói không được ức hiếp vợ của mình.Cháu xem...Chung Linh bị như vậy, chắc chắn tối qua cháu đã hành hạ cháu dâu của bà rồi phải không?”
“Bà ơi.... không phải....”
“Không phải đâu bà ơi, là do cháu yếu ớt thôi....!”
Tịch Duy An định lên tiếng giải thích, thì Chung Linh đã vội lên tiếng giúp anh, đầu thì vẫn luôn tựa vào anh.Làm cho anh cũng cảm nhận được sự dựa dẫm của cô.
“Vậy hai đứa mau vào nhà đi....”Bà nội cố ý hối thúc,dáng vẻ không ngừng lo lắng cho Chung Linh.
Nghe vậy Tịch Duy An liền ôm lấy Chung Linh đi thẳng vào nhà dưới sự chứng kiến của Mộ Vân.Thật lòng anh cũng đang lo lắng cho sức khỏe của cô gái nhỏ này rất nhiều.
Mộ Vân còn muốn đuổi theo anh, nhưng lúc này bà nội đã nhanh trí kêu một tài xế ở trong nhà đưa Mộ Vân về.
Cho dù có ấm ức, nhưng Mộ Vân cũng chẳng dám đứng ở đây trông khi Tịch Duy An dường như đã bỏ rơi cô thật rồi.
Cô không cam tâm, nhất định cô sẽ giành lấy anh lại.
*****
Tịch Duy An bế Chung Linh vào phòng,sau đó anh lập tức đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn nóng đem ra để ở trên trán của cô.
“Cháu thấy sao rồi, đã đỡ hơn chưa?” Nhìn thấy nét mặt của cô đã không xanh xao nữa, Tịch Duy An có chút thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu không sao? Cảm ơn chú!” Vừa nói cô vừa đưa tay gỡ cái khăn trên trán ra.
Tịch Duy An nhìn cô, nhưng quả thật là anh đang nhìn vào bờ môi xinh đẹp vẫn còn in dấu bị anh dày vò khi nãy.Trái tim lại vô thức đập lên một nhịp.
Nếu như khi nãy Mộ Vân không đến can ngăn,anh không biết mình còn say mê hôn cô gái này đến khi nào nữa.
Thấy anh nhìn mình mà không nói gì nữa, trong lòng Chung Linh có một sự lo lắng, là khi nãy có khi nào cách hành xử của cô đối với Mộ Vân đã quá đáng lắm không? Anh sẽ giận cô chứ.
“Chú....”
“Cháu....”
Mãi một lúc sau, cả hai liền đồng thanh lên tiếng gọi đối phương.
Cảm giác cả hai nhìn nhau thất thần đến vài giây.Cuối cùng Tịch Duy An mới là người mở miệng ra trước.
“Khi còn ở Giang Tô, cháu đã từng yêu ai chưa....? Hay là cảm giác với một ai đó không?”
Vừa hỏi xong, Tịch Duy An vừa cảm thấy mình rất ấu trĩ, tại sao phải cô câu hỏi này.Anh có là gì của cô đâu mà muốn biết quá khứ của cô chứ.
Nhân lúc cô còn chưa kịp trả lời, Tịch Duy An định đứng lên đi về phòng, thì đột nhiên lúc này Chung Linh đã kéo anh lại, cô rướn người lại gần anh, khẽ thầm thì.
“Thật ra cháu có thích một người....Nhưng hiện tại có lẽ người đó đã quên cháu rồi...!“.Chung Linh vừa nói, nhưng lại né tránh ánh mắt của anh.
Nghe cô nói xong, nét mặt Tịch Duy An bỗng trở nên cau có,hai đôi mày nhíu chặt lại lộ vẻ bất bình thường,không vui trong lòng.
“Là ai? Chú có quen không?”
Chung Linh cười khẽ, đáp ngay.
“Biết....Chú còn rất thân với người đó nữa....” Cô trả lời một cách ngây ngô mà không hề để ý đến tâm trạng của người đàn ông,ánh mắt Tịch Duy An như muốn nuốt chửng cả cô.
“Thật vậy sao?”
“Vâng...”
Tịch Duy An nhìn cô rất lâu,sau đó nhịn không nổi liền đứng lên,hờ hững nói một câu trước khi rời khỏi.
“Vậy cháu ở đây mà tương tư với người trong mộng đi....”
Dứt lời,anh liền đi một mạch về phòng của mình.
Nhất thời Chung Linh còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với người đàn ông này nữa...? Tại sao phải nóng giận với cô?
Thấy vậy Chung Linh cũng không chịu được liền bước xuống giường đuổi theo anh.
Qua phòng, cô không chừng chờ liền hỏi anh.
“Chú sao vậy? Chúng ta đang nói chuyện mà...”
Tịch Duy An vừa khó chịu,tay muốn bức chiếc cà vạt trên cổ của mình ra, liếc nhẹ cô.
“Nói bao nhiêu đủ rồi!”
“Nhưng tại sao?” Chung Linh bước đến giúp anh tháo chiếc cà vạt ra.
Nhưng vì anh cao quá, cô thì chỉ đứng tới vai của anh nên đành phải đứng lên trên giường giúp anh.
Dường như trên người Chung Linh có một thứ gì đó rất mê hoặc đối phương,cho nên khi cô hành động như thế.Tịch Duy An cũng chẳng nỡ đẩy cô ra.
“Người đàn ông đó học chung với cháu sao?”
Chung Linh ngước mắt lên nhìn anh, lắc đầu nhẹ.
“Không... Người đó cháu chỉ mới gặp mấy lần thôi...”
“Hả...” Tịch Duy An sững người.
Vậy là đúng rồi, chắc chắn là cái tên khốn kiếp đó.
Khi vừa nghe cô nói đến người mình thích, thì trong đầu của anh đã nhảy ra một cái tên mà chỉ có thể là hắn ta.... Đó chính là Hoắc Thiếu Tiên, chỉ có anh và Hoắc Thiếu Tiên là cùng lúc gặp cô.Nếu như cô không có tình cảm với cậu ta, thì tại sao lúc nào nói chuyện cũng nhẹ nhàng với cậu ta.Nhưng với anh thì lại gai góc.
So sánh những gì cô nói vừa rồi, người anh nghi ngờ đúng thật là tên đó rồi.
Chung Linh cố ý nhìn thẳng vào mắt của Tịch Duy An, khẽ hỏi.
“Thái độ của chú làm cho cháu suy nghĩ là chú thích cháu rồi đó....... Chỉ mới ở chung mấy ngày thôi,rung động sớm vậy chú hai....” Cô vừa đùa vừa có chút nghiêm túc.
Nghe xong Tịch Duy An vội giật mình, không cẩn thận liền ngã nhào xuống đất.Nét mặt có đôi chút chột dạ.
“Ai nói chứ....? Ai nói chú thích cháu...?”
“Hỏi tý thôi,chú đừng căng thẳng như thế” Chung Linh miệng thì cười nhưng lòng nghe xong thì lại chùng xuống.
Tịch Duy An cố gắng tỉnh táo lại,đứng lên nhìn sâu vào ánh mắt cô,phun ra một câu thề thốt.
“Tịch Duy An này cho dù suốt đời không có ai yêu, thì chú sẽ không bao giờ yêu một người con gái như cháu...” Nói rồi anh nhếch môi cười khẩy liếc nhẹ từ trên xuống dưới người cô “Cháu nhìn xem trên người mình có điểm nào là giống con gái không? Trên dưới đều bằng phẳng không có một chút gì là quyến rũ, rồi lại còn ăn mặc giống như một thằng con trai....Con gái là phải mặc váy, cháu có hiểu không?”
Từ cái lần anh gặp cô ở chỗ suối nước nóng,anh không còn thấy cô chưng diện những chiếc váy đầm ngắn nữa,thay vào đó chỉ là quần dài và áo thun hoặc buổi tối cô chỉ thay thế là quần ngắn thay cho quần dài.
Sự xinh đẹp mà khiến anh khi đó muốn chinh phục đã bay đi đâu rồi, cô gái có dáng vẻ xinh đẹp khiến anh muốn kéo chiếc khẩu trang xuống để ngắm nhìn khuôn mặt bên trong đã đi đâu rồi.
Tại sao từ ngày trở về đây,Chung Linh dường như có gì đó dè chừng anh....Sợ anh sẽ giở trò với cô sao?
Câu nói của anh đã vô tình châm ngòi ngọn lửa bùng cháy trong người của Chung Linh, đây chính là sự xúc phạm mà lần đầu tiên cô nghe từ chính miệng của người khác.Trước giờ chẳng ai dám nói với cô nặng lời như vậy.
Tịch Duy An! Người đàn ông vô nhân tính này,dám đối xử với tôi như vậy sao? Được rồi, hãy chờ đó...
Chung Linh đứng lên, nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh,ngay sau đó cô không nói một tiếng nào liền rời khỏi phòng với những bước chân dậm mạnh.
Chung Linh vừa đi khỏi, lúc này Tịch Duy An mới đưa tay lên đè lên trái tim của mình,anh hít sâu một hơi rồi liền thở ra một cách nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ một chút nữa thôi,anh chắc chắn con nhóc đó sẽ phá tung bức tường kiêng cố của anh.Cũng may anh cũng còn một chút mạnh mẽ khi đứng trước cô.
Mặc dù biết cô sẽ giận, nhưng anh cũng đành chịu.... Anh và cô vẫn chưa biết sau này sẽ ra sao?
Nhưng Tịch Duy An đâu ngờ, cuộc nói chuyện của cả hai đã được bà nội nghe thấy.Nét mặt của bà giờ đây đã hoàn toàn chết sững, cứ tưởng niềm hạnh phúc mà bà luôn mong chờ, nó đã trở thành hiện thực rồi.Thì giờ đây, nó lại như một cú tát thẳng vào mặt của bà.
Bà không nghĩ Duy An có thể làm ra chuyện động trời như vậy?
Nhưng mục đích không lẽ nào là..... Tài sản nhà họ Tịch sao?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Người Thừa Kế Tịch Gia
- Chương 2: Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
- Chương 3: Kế Hoạch Bất Ngờ
- Chương 4: Hôn Nhân Giả
- Chương 5: Đó Chỉ Là Lớp Mặt Nạ
- Chương 6: Nụ Hôn
- Chương 7: Về Nhà
- Chương 8: Ra Mắt Gia Đình
- Chương 9: Lần Đầu Tiếp Xúc Cơ Thể Của Nhau
- Chương 10: Chú Và Cháu
- Chương 11: Diễn Kịch
- Chương 12: Một Chút Khó Chịu Nhẹ Của Tịch Duy An
- Chương 13: Làm Theo Lời Bà Nội
- Chương 14: Dã Tâm Của Bạn Gái Anh
- Chương 15: Cưỡng Hôn
- Chương 16: Tai Nạn
- Chương 17: Tôi Sẽ Thả Em Đi
- Chương 18: Ý Định Năm Xưa
- Chương 19: Ở Chung Phòng
- Chương 20: Độc Dược
- Chương 21: Hiểu Lầm
- Chương 22: Hôn Nhầm
- Chương 23: Vô Tình Nghe Thấy
- Chương 24: Tịch Duy An Tức Giận
- Chương 25: Anh Muốn Chiếm Hữu Người Con Gái Này
- Chương 26: Sự Xinh Đẹp Của Chung Linh
- Chương 27: Danh Phận Thiếu Phu Nhân Tịch Gia
- Chương 28: Kế Hoạch Ấu Trĩ
- Chương 29: Mẹ Ruột
- Chương 30: Em Phải Là Của Anh
- Chương 31: Trở Thành Người Phụ Nữ Của Anh(H+)
- Chương 32: Không Phải Là Con, Thì Ai ?
- Chương 33: Ly Hôn Và Kết Hôn Lại
- Chương 34: Anh Rời Đi
- Chương 35: Rời Khỏi Nhà Họ Tịch
- Chương 36: Bản Tin Cầu Hôn Của Bốn Năm Sau
- Chương 37: Trở Về
- Chương 38: Quay Trở Lại Nhà Họ Tịch
- Chương 39: Vào Công Ty
- Chương 40: Ra Mắt Vợ Sắp Cưới
- Chương 41: Anh Em Cùng Mẹ Khác Cha
- Chương 42: Đây Là Con Của Con
- Chương 43: Mẫn Nhi Là Con Của Anh
- Chương 44: Sự Cố Không Ngờ Tới
- Chương 45: Người Quen Đến Nhà
- Chương 46: Anh Trai & Em Gái
- Chương 47: Đồng Ý Hôn Sự
- Chương 48: Là Vợ Của Tịch Duy An
- Chương 49: Mình Chia Tay Đi
- Chương 50: Báo Ứng
- Chương 51: Em Thách Thì Anh Làm
- Chương 52: Uống Thuốc Tránh Thai
- Chương 53: Điều Tra
- Chương 54: Giai Ý Là Con Của Tôi Phải Không?
- Chương 55: Làm Người Phụ Nữ Của Anh
- Chương 56: Không Được Tiếp Cận Con Gái Của Tôi
- Chương 57: Bé Gái Năm Xưa
- Chương 58: Con Riêng
- Chương 59: Em Thuộc Về Tôi
- Chương 60: Tịch Đình Kiên Thủ Đoạn
- Chương 61: Hủy Hôn Đi...
- Chương 62: Hiệp Ước Chiếm Hữu
- Chương 63: Nguyên Nhân Em Kết Hôn Với Tịch Đình Kiên
- Chương 64: Tôi Không Phải Bạn Giường Của Anh
- Chương 65: Anh Thích Em
- Chương 66: Ván Cược
- Chương 67: Đến Công Ty Làm Việc
- Chương 68: Tâm Tư Của Cô
- Chương 69: Đánh Nhau
- Chương 70: Bí Mật Của Tạ Thiên Duật
- Chương 71: Ý Đồ
- Chương 72: Anh Yêu
- Chương 73: Ghét Của Nào Trời Trao Của Nấy
- Chương 74: Thừa Nhận
- Chương 75: Đánh Nhau
- Chương 76: Giai Ý Bị Thương
- Chương 77: Người Đàn Ông Này Là Của Tôi
- Chương 78: Phá Sản
- Chương 79: Chúng Ta Là Gia Đình
- Chương 80: Sự Thấy Đổi Của Tịch Bách Nghiêm
- Chương 81: Tranh Giành
- Chương 82: Em Có Muốn Lấy Anh Không?
- Chương 83: Hết Phần 1
- Chương 84: Cuộc Ấu Đả
- Chương 85: Mẹ Kế
- Chương 86: Chuyện Không Nên Nghe
- Chương 87: Bí Mật Không Nên Nghe
- Chương 88: Sự Lựa Chọn Của Chung Linh
- Chương 89: Mong Anh Trở Về
- Chương 90: "Nếu Như Bụng Em To Lên Thì Sao"
- Chương 91: Cuộc Hẹn
- Chương 92: Tranh Cãi
- Chương 93: Món Quà Của Anh
- Chương 94: Để Anh Tập Bơi Cho Em
- Chương 95: Vòng Gia Bảo
- Chương 96: Tin Tức Trước Hôn Lễ.
- Chương 97: Không Liên Quan Đến Cô Ấy
- Chương 98: Đã Là Vợ Chồng Từ 4 Năm Trước
- Chương 99: Sự Việc 4 Năm Trước
- Chương 100: Đi Thử Đồ
- Chương 101: Khung Cảnh Hôn Lễ
- Chương 102: “Anh Yêu Em, Bà Xã Của Anh”
- Chương 103: Cô Vẫn Chưa Nói Yêu Anh
- Chương 104: Cô Dâu Mất Tích Ngày Đêm Tân Hôn
- Chương 105: Cuộc Chiến Tại Hộp Đêm
- Chương 106: Hình Phạt Anh Dành Cho Cô
- Chương 107: Anh Cho Em Làm Chủ
- Chương 108: Lời Xúi Giục Từ Bạn Thân
- Chương 109: Hôn Nhân Bấc Đắc Dĩ, Nhưng Yêu Thật Lòng
- Chương 110: Em Sinh Đôi
- Chương 111: Anh Muốn Thử Tay Nghề Của Cô
- Chương 112: Em Là Của Anh
- Chương 113: Nếu Như Người Đó Xuất Hiện
- Chương 114: Đều Là Anh Làm
- Chương 115: Cuộc Chiến Anh Em
- Chương 116: Còn Một Đứa Con Khác
- Chương 117: Lật Bài Ngửa
- Chương 118: Bóng Lưng Sáng Sớm
- Chương 119: Sự Cố Cuộc Họp
- Chương 120: Dị Ứng Thuốc
- Chương 121: Tác Dụng Mùi Hương Lạ
- Chương 122: Đi Công Tác
- Chương 123: Trại Tình Thương
- Chương 124: Nơi Sinh Ra Của Tiểu Dịch Thần
- Chương 125: Người Đàn Ông Trốn Gầm Bàn
- Chương 126: Bí Mật Bị Vạch Trần
- Chương 127: Màu Dọn Khỏi Phòng Tôi
- Chương 128: Ảnh Trên Mạng Xã Hội
- Chương 129: Anh Mới Là Người Nên Giận
- Chương 130: Ở Riêng
- Chương 131: Đến Không Đúng Lúc
- bình luận