Hiệp Ước Chiếm Hữu - Chương 85: Mẹ Kế
Chương trước- Chương 1: Người Thừa Kế Tịch Gia
- Chương 2: Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
- Chương 3: Kế Hoạch Bất Ngờ
- Chương 4: Hôn Nhân Giả
- Chương 5: Đó Chỉ Là Lớp Mặt Nạ
- Chương 6: Nụ Hôn
- Chương 7: Về Nhà
- Chương 8: Ra Mắt Gia Đình
- Chương 9: Lần Đầu Tiếp Xúc Cơ Thể Của Nhau
- Chương 10: Chú Và Cháu
- Chương 11: Diễn Kịch
- Chương 12: Một Chút Khó Chịu Nhẹ Của Tịch Duy An
- Chương 13: Làm Theo Lời Bà Nội
- Chương 14: Dã Tâm Của Bạn Gái Anh
- Chương 15: Cưỡng Hôn
- Chương 16: Tai Nạn
- Chương 17: Tôi Sẽ Thả Em Đi
- Chương 18: Ý Định Năm Xưa
- Chương 19: Ở Chung Phòng
- Chương 20: Độc Dược
- Chương 21: Hiểu Lầm
- Chương 22: Hôn Nhầm
- Chương 23: Vô Tình Nghe Thấy
- Chương 24: Tịch Duy An Tức Giận
- Chương 25: Anh Muốn Chiếm Hữu Người Con Gái Này
- Chương 26: Sự Xinh Đẹp Của Chung Linh
- Chương 27: Danh Phận Thiếu Phu Nhân Tịch Gia
- Chương 28: Kế Hoạch Ấu Trĩ
- Chương 29: Mẹ Ruột
- Chương 30: Em Phải Là Của Anh
- Chương 31: Trở Thành Người Phụ Nữ Của Anh(H+)
- Chương 32: Không Phải Là Con, Thì Ai ?
- Chương 33: Ly Hôn Và Kết Hôn Lại
- Chương 34: Anh Rời Đi
- Chương 35: Rời Khỏi Nhà Họ Tịch
- Chương 36: Bản Tin Cầu Hôn Của Bốn Năm Sau
- Chương 37: Trở Về
- Chương 38: Quay Trở Lại Nhà Họ Tịch
- Chương 39: Vào Công Ty
- Chương 40: Ra Mắt Vợ Sắp Cưới
- Chương 41: Anh Em Cùng Mẹ Khác Cha
- Chương 42: Đây Là Con Của Con
- Chương 43: Mẫn Nhi Là Con Của Anh
- Chương 44: Sự Cố Không Ngờ Tới
- Chương 45: Người Quen Đến Nhà
- Chương 46: Anh Trai & Em Gái
- Chương 47: Đồng Ý Hôn Sự
- Chương 48: Là Vợ Của Tịch Duy An
- Chương 49: Mình Chia Tay Đi
- Chương 50: Báo Ứng
- Chương 51: Em Thách Thì Anh Làm
- Chương 52: Uống Thuốc Tránh Thai
- Chương 53: Điều Tra
- Chương 54: Giai Ý Là Con Của Tôi Phải Không?
- Chương 55: Làm Người Phụ Nữ Của Anh
- Chương 56: Không Được Tiếp Cận Con Gái Của Tôi
- Chương 57: Bé Gái Năm Xưa
- Chương 58: Con Riêng
- Chương 59: Em Thuộc Về Tôi
- Chương 60: Tịch Đình Kiên Thủ Đoạn
- Chương 61: Hủy Hôn Đi...
- Chương 62: Hiệp Ước Chiếm Hữu
- Chương 63: Nguyên Nhân Em Kết Hôn Với Tịch Đình Kiên
- Chương 64: Tôi Không Phải Bạn Giường Của Anh
- Chương 65: Anh Thích Em
- Chương 66: Ván Cược
- Chương 67: Đến Công Ty Làm Việc
- Chương 68: Tâm Tư Của Cô
- Chương 69: Đánh Nhau
- Chương 70: Bí Mật Của Tạ Thiên Duật
- Chương 71: Ý Đồ
- Chương 72: Anh Yêu
- Chương 73: Ghét Của Nào Trời Trao Của Nấy
- Chương 74: Thừa Nhận
- Chương 75: Đánh Nhau
- Chương 76: Giai Ý Bị Thương
- Chương 77: Người Đàn Ông Này Là Của Tôi
- Chương 78: Phá Sản
- Chương 79: Chúng Ta Là Gia Đình
- Chương 80: Sự Thấy Đổi Của Tịch Bách Nghiêm
- Chương 81: Tranh Giành
- Chương 82: Em Có Muốn Lấy Anh Không?
- Chương 83: Hết Phần 1
- Chương 84: Cuộc Ấu Đả
- Chương 85: Mẹ Kế
- Chương 86: Chuyện Không Nên Nghe
- Chương 87: Bí Mật Không Nên Nghe
- Chương 88: Sự Lựa Chọn Của Chung Linh
- Chương 89: Mong Anh Trở Về
- Chương 90: "Nếu Như Bụng Em To Lên Thì Sao"
- Chương 91: Cuộc Hẹn
- Chương 92: Tranh Cãi
- Chương 93: Món Quà Của Anh
- Chương 94: Để Anh Tập Bơi Cho Em
- Chương 95: Vòng Gia Bảo
- Chương 96: Tin Tức Trước Hôn Lễ.
- Chương 97: Không Liên Quan Đến Cô Ấy
- Chương 98: Đã Là Vợ Chồng Từ 4 Năm Trước
- Chương 99: Sự Việc 4 Năm Trước
- Chương 100: Đi Thử Đồ
- Chương 101: Khung Cảnh Hôn Lễ
- Chương 102: “Anh Yêu Em, Bà Xã Của Anh”
- Chương 103: Cô Vẫn Chưa Nói Yêu Anh
- Chương 104: Cô Dâu Mất Tích Ngày Đêm Tân Hôn
- Chương 105: Cuộc Chiến Tại Hộp Đêm
- Chương 106: Hình Phạt Anh Dành Cho Cô
- Chương 107: Anh Cho Em Làm Chủ
- Chương 108: Lời Xúi Giục Từ Bạn Thân
- Chương 109: Hôn Nhân Bấc Đắc Dĩ, Nhưng Yêu Thật Lòng
- Chương 110: Em Sinh Đôi
- Chương 111: Anh Muốn Thử Tay Nghề Của Cô
- Chương 112: Em Là Của Anh
- Chương 113: Nếu Như Người Đó Xuất Hiện
- Chương 114: Đều Là Anh Làm
- Chương 115: Cuộc Chiến Anh Em
- Chương 116: Còn Một Đứa Con Khác
- Chương 117: Lật Bài Ngửa
- Chương 118: Bóng Lưng Sáng Sớm
- Chương 119: Sự Cố Cuộc Họp
- Chương 120: Dị Ứng Thuốc
- Chương 121: Tác Dụng Mùi Hương Lạ
- Chương 122: Đi Công Tác
- Chương 123: Trại Tình Thương
- Chương 124: Nơi Sinh Ra Của Tiểu Dịch Thần
- Chương 125: Người Đàn Ông Trốn Gầm Bàn
- Chương 126: Bí Mật Bị Vạch Trần
- Chương 127: Màu Dọn Khỏi Phòng Tôi
- Chương 128: Ảnh Trên Mạng Xã Hội
- Chương 129: Anh Mới Là Người Nên Giận
- Chương 130: Ở Riêng
- Chương 131: Đến Không Đúng Lúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hiệp Ước Chiếm Hữu
Chương 85: Mẹ Kế
Tịch Đình Kiên và Thẩm Tư Niệm đưa mắt nhìn nhau với sự cảnh giác.
Một giây sau, Tịch Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn Tịch Duy An, nở một nụ cười đắc ý.
"Ngày giờ kết hôn của chú và Chung Linh đã định sẵn, cháu có muốn thay đổi cũng chẳng thể nào được, cháu nghĩ chỉ có nhà họ Tịch biết thôi sao...?"
Dứt lời, Tịch Đình Kiên để tay lên vai của Thẩm Tư Niệm,hai người cùng nhau bước về phòng dưới sự chứng kiến kinh ngạc của Tịch Bách Nghiêm.
"Em nói như vậy là sao?"
Tịch Bách Nghiêm run rẩy, vội vã muốn đuổi theo Tịch Đình Kiên để hỏi câu nói đó là có ý gì
Nhưng lúc này Tịch Duy An đã bước đến trước một bước,chặn ông lại.Anh khẽ ngồi xuống đối diện với ông, rồi đưa tay chỉnh lấy cổ áo của bố mình.Một giây sau,anh ngẩng đầu lên nhìn ông nhẹ nhàng nói.
"Chú ấy đã tung tin tức kết hôn cho báo chí. Ngày mai gia đình chúng ta sẽ được lên trang nhất....Chú ấy biết rằng bố rất trọng thể diện của nhà họ Tịch.Chắc chắn việc kết hôn, nếu như Chung Linh có không đồng ý,bố cũng sẽ ép cô ấy làm...."
"Nhưng mà ..."
Tịch Bách Nghiêm cũng không thể ngờ Tịch Đình Kiên đi nước cờ mạo hiểm như vậy.Nhưng tại sao có thể chắc chẳn ông sẽ tán thành hồn sự này.
Nghĩ đến đây, Tịch Bách Nghiêm chợt nhớ lại ngày trước ông đã từng hứa với Tịch Đình Kiên cho dù có xảy ra chuyện gì ông cũng sẽ đứng ra ủng hộ hai người kết hôn với nhau.
Nhưng đó là khi ông chưa biết Chung Linh có con với Duy An.
Tịch Duy An im lặng một lúc, rất lâu sau anh mới nhìn thẳng vào mắt ông, nghiêm túc hỏi một câu khiến ông chợt đứng hình vài giây.
"Con nên gọi chú ấy là chú hay là.....anh vậy bố...?"
"Con..."
Tịch Bách Nghiêm sững người,hai mắt trợn lên nhìn anh.
Tịch Duy An cười khê.
"Bao nhiêu năm qua,bố che giấu điều gì.... Tại sao lại dung túng cho chú ấy hết lần này đến lần khác".
Tịch Bách Nghiêm giờ đây nghe từng câu từng giọng điệu của anh, ông đã biết rằng anh rất có thể đã biết hết tất cả.
Nhưng là ai ..? Ai đã nói ra.Chuyện này ông đã giấu kín đến tận bây giờ.
Chẳng lẽ là vợ của ông nói sao?
*****
Sau khi lên phòng, Tiểu Dịch Thần không ngừng khóc ẩm ĩ, có lẽ cậu bé đã quá hoảng sợ. Cho nên luôn bám dính lấy Chung Linh, liên tục gọi cô là mẹ hết lần này đến lần khác.Ngay cả Triệu Duy Ngọc và bà nội cũng cảm thấy chua xót cho đứa cháu này.
Nắm trên giường,Tiều Dịch Thần rút vào trong lòng của Chung Linh, nức nở nói.
"Mẹ... mẹ ở bên cạnh con nhé, không được đi đâu cả".
Giai Y cùng nằm bên cạnh, thấy vậy cũng ôm lấy cô rưng rưng cất tiếng.
"Mẹ ơi...! Mẹ đừng lấy ông ta, chẳng phải mẹ và bố đã ở cùng nhau rồi sao? Con không thích ông ta... Ông ta là người xấu, chỉ biết ức hiếp mẹ..."
"Giai Ý!" Chung Linh nhìn con gái với dáng vẻ lo lắng, vì ở đây ngoài cô và hai đứa trẻ ra, vẫn còn có bà nội và mẹ của anh đang ở đây.
Triệu Duy Ngọc thấy vậy, chỉ mỉm cười nhẹ rồi đi đến bên cạnh Giai Ý, bà xoa đầu con bé.
"Giai Ý ngoan....Bà sẽ không để chuyện đó xảy ra, cháu đừng lo lắng".
Hai mắt Giai Y chợt sáng lên ngầng đầu lên nhìn bà.
"Có thật không ạ?"
"Thật chứ.... Cháu không tin lời bà sao?" Triệu Duy Ngọc khẽ cười.
Đúng lúc này,cửa phòng bất chợt mở ra.Ngay sau đó Tịch Duy An bước vào, trên tay còn cầm một khay đồ ăn.
Anh nhìn bà nội và mẹ của mình, rồi nói.
"Bà nội và mẹ hãy về phòng nghỉ ngơi, ở đây có con và Chung Linh chăm sóc hai đứa nhỏ rồi".
"Hả.." Bà nội kinh ngạc, chỉ tay về hai người với ánh mắt nghi hoặc "Hai đứa... ở chung sao?"
Tịch Duy An gật đầu, cười nhẹ
"Cô ấy không ở phòng này thì ở phòng nào nữa".
"Nhung.…"
Trong lòng bà nội tự hỏi thầm.Không biết đứa cháu này của bà đang suy nghĩ gì? Tại sao muốn Chung Linh ở chung phòng,trong khi hai người đã không còn là vợ chồng.
"Mẹ! Chúng ta về phòng thôi, Dịch Thần và Giai Ý đã buồn ngủ lắm rồi, mình không nên làm phiền bọn trẻ".
Khi bà nội vẫn còn chưa phản ứng, Triệu Duy Ngọc đã bước đến bên cạnh dìu bà ra ngoài.
Trước khi đóng cửa lại, Triệu Duy Ngọc quay đầu nhìn bốn người trong phòng, chợt mỉm cười, sau đó quay đầu rời đì.
Sau khi bà nội và mẹ đi rồi, Tịch Duy An mới thở dài một hơi, rồi mang khay đồ ăn để lên trên bàn, khẽ nói.
"Khi nãy anh thấy em vẫn chưa ăn no lắm, nên anh cho người làm cho em một ít điểm tâm".
Chung Linh nhìn vào bóng lưng của anh, cất tiếng hỏi.
"Duy An.... Tịch Đình Kiên không gây khó dễ anh chứ?". Không biết khi cô đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn Tịch Đình Kiên sẽ lấy vai vế của anh ta ra sức ép với anh cho xem.
Tịch Duy An quay đầu lại,anh sải bước lên giường, đưa tay bế Tiểu Dịch Thần.Nhưng lúc này Tiểu Dịch Thần lại tỏ vẻ không muốn lại gần anh, cậu bé lại tiếp tục bám vào người của cô.
"Mẹ ơi!"
Chung Linh ngạc nhiên.
"Dịch Thần sao vậy? Là bố của con mà".
"Hu hu... nhưng con vẫn còn sợ lắm,con chỉ thích ở bên mẹ thôi!" Tiểu Dịch Thần lại bật khóc nức nở thêm một lần nữa.
Giai Ý nhìn thấy Tiểu Dịch Thần khóc lóc còn ôm lấy mẹ của mình như thế, thì lập tức tỏ vẻ khó chịu ra mặt,hai tay liền chống nạnh.
"Này..... Là con trai sao mà nhõng nhẽo thế.Em bị thương cũng không đâu có khóc nhiều như vậy.Còn nữa, đây là mẹ của em không phải của anh".
Nói rồi, Giai Ý đứng dậy đi đến Chung Linh ngồi vào lòng của cô.
Tiểu Dịch Thần mếu máo, cậu ôm lấy tay Chung Linh.
"Mẹ ơi! Mẹ là mẹ của con mà,Giai Ý cũng gọi bố của con là bố... Vậy con được gọi mẹ là mẹ đúng không?"
"À cái này..." Chung Linh nhìn Tịch Duy An với ánh mắt khó xử.
Thật lòng cô cũng rất muốn Tiều Dịch Thần xem cô như là mẹ của thằng bé, nhưng cô không biết người đàn ông trước mặt sẽ nghĩ gì.Với lại ở đây vẫn còn ở nhà họ Tịch, họ sẽ nghĩ gì khi thấy thằng bé suốt ngày gọi cô là mẹ.Huống hồ cô không biết mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần có khi nào đột ngột xuất hiện không, đến khi đó cô phải biết tính làm sao?
Tịch Duy An mỉm cười, anh nắm lấy tay cô.
"Sao em không trả lời với thằng bé,em có muốn làm mẹ kế của Tiểu Dịch Thần không?"
Chung Linh giựt mình.
Mẹ kế sao?
Đúng là Tiều Dịch Thần luôn xem cô là mẹ và cô cũng rất thích thằng bé, nhưng cô dường như đã quên đi nếu cô ở cùng với anh thì thần phận của cô chính là mẹ kể của thắng bé.Đây là một điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, thậm chí là có chút khó chịu.
Thật lòng cô chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ trở thành là một người mẹ kế.
Nhưng Tiểu Dịch Thần sẽ như thế nào nếu cô nói không thích làm mẹ kể của thằng bé?
Chẳng lẽ thằng bé từ nhỏ cho đến lớn chưa từng nhìn thấy mẹ ruột của mình sao, rốt cuộc mẹ của Tiểu Dịch Thần là ai? Tại sao lại không ở bên cạnh thằng bé, cô ta không thương con mình sao?
Thấy cô không trả lời, mà như đang suy nghĩ một điều gì đó. Tịch Duy Anh liền cố ý cất thêm một câu.
"Hay em muốn làm mẹ kế con gái của Tịch Đình Kiên."
Nghe xong câu nói của anh, tâm hồn Chung Linh như được kéo lại, cô bất chợt giựt mình kinh hãi,hai mắt trợn lên nhìn anh.
"Anh nói cái gì....Con gái sao..? Ai chứ... Con của Tịch Đình Kiên sao?"
"Ừm...Con gái, bằng tuổi Tiểu Dịch Thần và Giai Y" Vừa nói, Tịch Duy An liền lười biến ngồi dậy,cởi vài chiếc cúc áo sơ mi của mình ra.
Chung Linh hoang mang,cô vội từ trên giường bước xuống theo anh.
"Ý anh là sao... Tịch Đình Kiên cũng có con, thậm chí còn lớn bằng Giai Ý và Tiểu Dịch Thần.... Vậy con anh ta đang ở đâu.?"
Cô không thể tin nổi, Tịch Đình Kiên cũng có con rồi sao? Tại sao anh ta lại không nói cho cô biết?
Tịch Duy An không trả lời cô,anh đi đến bên cạnh hai đứa con của mình, rồi cúi đầu xuống hôn lên trán của cả hai, khẽ cất tiếng ra lệnh.
"Đến giờ các con phải đi ngủ rồi,mau uống hết hai ly sữa, rồi đi ngủ.Ngày mai bố sẽ dẫn hai đứa đi tham quan ngồi nhà này" .
"Duy An...!" Chung Linh nhìn anh,trong đôi mắt vẫn muốn anh nói ra hết tất cả những gì liên quan đến Tịch Đình
Kiên cho cô nghe.
Tịch Duy An hiểu cô, biết cô rất tò mò.Nhưng anh chỉ nhìn cô rồi mím môi cười,quay đầu đi vào phòng tắm.
Cuối cùng, cả một buổi tối Chung Linh đều không ngủ được cũng vì câu nói của anh.
Chiếc giường trong phòng này quả thật to gấp mấy lần ở chung cư của cô và của anh,bốn người nằm trên giường đều không cảm thấy chật chội, còn dư chỗ trống rất nhiều.
Hai đứa trẻ được nằm ở giữa,anh và cô mỗi người đều nằm bên ngoài, một nhà bốn người như một gia đình thật sự, điều này làm cho trong lòng cô lại có chút nhen nhóm lên tình thân gia đình. Cảm giác này tuy đối với mọi người có thể là khá bình thường, nhưng với cô, một người sống cô đơn từ nhỏ đến lớn, đây là giây phút mà cô luôn ước mơ có một ngày cô sẽ cảm nhận và bây giờ có lẽ cô đã có một chút cảm nhận được.
Trong bóng tối, khi cảm nhận nhịp thở đều đều của ba cha con đã đi vào giấc ngủ.Chung Linh mới nhẹ nhàng từ từ ngồi dậy,cô dựa vào đầu giường nghiên đầu nhìn Tiểu Dịch Thần.Trái Tim bất chợt vô thức đập mạnh.
Tại sao cô càng nhìn, càng thấy hình bóng lúc nhỏ của cô trong người của Tiểu Dịch Thần,ngay cả nét mặt sợ hãi của thằng bé lúc nhỏ cũng làm cô nhớ đến khi cô bắt buộc phải rời xa bố của mình.
Lúc nhỏ cô cũng đâu có được mạnh mẽ như bây giờ, cô cũng có sự yếu đuối, nói đúng hơn là sự nhúc nhát từ tận trong đáy lòng khi cô không còn ai ở bên cạnh.
Cô mặc cảm với tất cả mọi người, nhìn ai ai đều có đủ cha lẫn mẹ, cô thật sự rất ghen tị.Nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, vì cô sợ mọi người sẽ nhìn mình với ánh mắt quái lạ.Cô sợ rằng mình sẽ bị người khác căm ghét,
khong muon tiep xic voi co.
Một giây sau, Tịch Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn Tịch Duy An, nở một nụ cười đắc ý.
"Ngày giờ kết hôn của chú và Chung Linh đã định sẵn, cháu có muốn thay đổi cũng chẳng thể nào được, cháu nghĩ chỉ có nhà họ Tịch biết thôi sao...?"
Dứt lời, Tịch Đình Kiên để tay lên vai của Thẩm Tư Niệm,hai người cùng nhau bước về phòng dưới sự chứng kiến kinh ngạc của Tịch Bách Nghiêm.
"Em nói như vậy là sao?"
Tịch Bách Nghiêm run rẩy, vội vã muốn đuổi theo Tịch Đình Kiên để hỏi câu nói đó là có ý gì
Nhưng lúc này Tịch Duy An đã bước đến trước một bước,chặn ông lại.Anh khẽ ngồi xuống đối diện với ông, rồi đưa tay chỉnh lấy cổ áo của bố mình.Một giây sau,anh ngẩng đầu lên nhìn ông nhẹ nhàng nói.
"Chú ấy đã tung tin tức kết hôn cho báo chí. Ngày mai gia đình chúng ta sẽ được lên trang nhất....Chú ấy biết rằng bố rất trọng thể diện của nhà họ Tịch.Chắc chắn việc kết hôn, nếu như Chung Linh có không đồng ý,bố cũng sẽ ép cô ấy làm...."
"Nhưng mà ..."
Tịch Bách Nghiêm cũng không thể ngờ Tịch Đình Kiên đi nước cờ mạo hiểm như vậy.Nhưng tại sao có thể chắc chẳn ông sẽ tán thành hồn sự này.
Nghĩ đến đây, Tịch Bách Nghiêm chợt nhớ lại ngày trước ông đã từng hứa với Tịch Đình Kiên cho dù có xảy ra chuyện gì ông cũng sẽ đứng ra ủng hộ hai người kết hôn với nhau.
Nhưng đó là khi ông chưa biết Chung Linh có con với Duy An.
Tịch Duy An im lặng một lúc, rất lâu sau anh mới nhìn thẳng vào mắt ông, nghiêm túc hỏi một câu khiến ông chợt đứng hình vài giây.
"Con nên gọi chú ấy là chú hay là.....anh vậy bố...?"
"Con..."
Tịch Bách Nghiêm sững người,hai mắt trợn lên nhìn anh.
Tịch Duy An cười khê.
"Bao nhiêu năm qua,bố che giấu điều gì.... Tại sao lại dung túng cho chú ấy hết lần này đến lần khác".
Tịch Bách Nghiêm giờ đây nghe từng câu từng giọng điệu của anh, ông đã biết rằng anh rất có thể đã biết hết tất cả.
Nhưng là ai ..? Ai đã nói ra.Chuyện này ông đã giấu kín đến tận bây giờ.
Chẳng lẽ là vợ của ông nói sao?
*****
Sau khi lên phòng, Tiểu Dịch Thần không ngừng khóc ẩm ĩ, có lẽ cậu bé đã quá hoảng sợ. Cho nên luôn bám dính lấy Chung Linh, liên tục gọi cô là mẹ hết lần này đến lần khác.Ngay cả Triệu Duy Ngọc và bà nội cũng cảm thấy chua xót cho đứa cháu này.
Nắm trên giường,Tiều Dịch Thần rút vào trong lòng của Chung Linh, nức nở nói.
"Mẹ... mẹ ở bên cạnh con nhé, không được đi đâu cả".
Giai Y cùng nằm bên cạnh, thấy vậy cũng ôm lấy cô rưng rưng cất tiếng.
"Mẹ ơi...! Mẹ đừng lấy ông ta, chẳng phải mẹ và bố đã ở cùng nhau rồi sao? Con không thích ông ta... Ông ta là người xấu, chỉ biết ức hiếp mẹ..."
"Giai Ý!" Chung Linh nhìn con gái với dáng vẻ lo lắng, vì ở đây ngoài cô và hai đứa trẻ ra, vẫn còn có bà nội và mẹ của anh đang ở đây.
Triệu Duy Ngọc thấy vậy, chỉ mỉm cười nhẹ rồi đi đến bên cạnh Giai Ý, bà xoa đầu con bé.
"Giai Ý ngoan....Bà sẽ không để chuyện đó xảy ra, cháu đừng lo lắng".
Hai mắt Giai Y chợt sáng lên ngầng đầu lên nhìn bà.
"Có thật không ạ?"
"Thật chứ.... Cháu không tin lời bà sao?" Triệu Duy Ngọc khẽ cười.
Đúng lúc này,cửa phòng bất chợt mở ra.Ngay sau đó Tịch Duy An bước vào, trên tay còn cầm một khay đồ ăn.
Anh nhìn bà nội và mẹ của mình, rồi nói.
"Bà nội và mẹ hãy về phòng nghỉ ngơi, ở đây có con và Chung Linh chăm sóc hai đứa nhỏ rồi".
"Hả.." Bà nội kinh ngạc, chỉ tay về hai người với ánh mắt nghi hoặc "Hai đứa... ở chung sao?"
Tịch Duy An gật đầu, cười nhẹ
"Cô ấy không ở phòng này thì ở phòng nào nữa".
"Nhung.…"
Trong lòng bà nội tự hỏi thầm.Không biết đứa cháu này của bà đang suy nghĩ gì? Tại sao muốn Chung Linh ở chung phòng,trong khi hai người đã không còn là vợ chồng.
"Mẹ! Chúng ta về phòng thôi, Dịch Thần và Giai Ý đã buồn ngủ lắm rồi, mình không nên làm phiền bọn trẻ".
Khi bà nội vẫn còn chưa phản ứng, Triệu Duy Ngọc đã bước đến bên cạnh dìu bà ra ngoài.
Trước khi đóng cửa lại, Triệu Duy Ngọc quay đầu nhìn bốn người trong phòng, chợt mỉm cười, sau đó quay đầu rời đì.
Sau khi bà nội và mẹ đi rồi, Tịch Duy An mới thở dài một hơi, rồi mang khay đồ ăn để lên trên bàn, khẽ nói.
"Khi nãy anh thấy em vẫn chưa ăn no lắm, nên anh cho người làm cho em một ít điểm tâm".
Chung Linh nhìn vào bóng lưng của anh, cất tiếng hỏi.
"Duy An.... Tịch Đình Kiên không gây khó dễ anh chứ?". Không biết khi cô đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn Tịch Đình Kiên sẽ lấy vai vế của anh ta ra sức ép với anh cho xem.
Tịch Duy An quay đầu lại,anh sải bước lên giường, đưa tay bế Tiểu Dịch Thần.Nhưng lúc này Tiểu Dịch Thần lại tỏ vẻ không muốn lại gần anh, cậu bé lại tiếp tục bám vào người của cô.
"Mẹ ơi!"
Chung Linh ngạc nhiên.
"Dịch Thần sao vậy? Là bố của con mà".
"Hu hu... nhưng con vẫn còn sợ lắm,con chỉ thích ở bên mẹ thôi!" Tiểu Dịch Thần lại bật khóc nức nở thêm một lần nữa.
Giai Ý nhìn thấy Tiểu Dịch Thần khóc lóc còn ôm lấy mẹ của mình như thế, thì lập tức tỏ vẻ khó chịu ra mặt,hai tay liền chống nạnh.
"Này..... Là con trai sao mà nhõng nhẽo thế.Em bị thương cũng không đâu có khóc nhiều như vậy.Còn nữa, đây là mẹ của em không phải của anh".
Nói rồi, Giai Ý đứng dậy đi đến Chung Linh ngồi vào lòng của cô.
Tiểu Dịch Thần mếu máo, cậu ôm lấy tay Chung Linh.
"Mẹ ơi! Mẹ là mẹ của con mà,Giai Ý cũng gọi bố của con là bố... Vậy con được gọi mẹ là mẹ đúng không?"
"À cái này..." Chung Linh nhìn Tịch Duy An với ánh mắt khó xử.
Thật lòng cô cũng rất muốn Tiều Dịch Thần xem cô như là mẹ của thằng bé, nhưng cô không biết người đàn ông trước mặt sẽ nghĩ gì.Với lại ở đây vẫn còn ở nhà họ Tịch, họ sẽ nghĩ gì khi thấy thằng bé suốt ngày gọi cô là mẹ.Huống hồ cô không biết mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần có khi nào đột ngột xuất hiện không, đến khi đó cô phải biết tính làm sao?
Tịch Duy An mỉm cười, anh nắm lấy tay cô.
"Sao em không trả lời với thằng bé,em có muốn làm mẹ kế của Tiểu Dịch Thần không?"
Chung Linh giựt mình.
Mẹ kế sao?
Đúng là Tiều Dịch Thần luôn xem cô là mẹ và cô cũng rất thích thằng bé, nhưng cô dường như đã quên đi nếu cô ở cùng với anh thì thần phận của cô chính là mẹ kể của thắng bé.Đây là một điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, thậm chí là có chút khó chịu.
Thật lòng cô chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ trở thành là một người mẹ kế.
Nhưng Tiểu Dịch Thần sẽ như thế nào nếu cô nói không thích làm mẹ kể của thằng bé?
Chẳng lẽ thằng bé từ nhỏ cho đến lớn chưa từng nhìn thấy mẹ ruột của mình sao, rốt cuộc mẹ của Tiểu Dịch Thần là ai? Tại sao lại không ở bên cạnh thằng bé, cô ta không thương con mình sao?
Thấy cô không trả lời, mà như đang suy nghĩ một điều gì đó. Tịch Duy Anh liền cố ý cất thêm một câu.
"Hay em muốn làm mẹ kế con gái của Tịch Đình Kiên."
Nghe xong câu nói của anh, tâm hồn Chung Linh như được kéo lại, cô bất chợt giựt mình kinh hãi,hai mắt trợn lên nhìn anh.
"Anh nói cái gì....Con gái sao..? Ai chứ... Con của Tịch Đình Kiên sao?"
"Ừm...Con gái, bằng tuổi Tiểu Dịch Thần và Giai Y" Vừa nói, Tịch Duy An liền lười biến ngồi dậy,cởi vài chiếc cúc áo sơ mi của mình ra.
Chung Linh hoang mang,cô vội từ trên giường bước xuống theo anh.
"Ý anh là sao... Tịch Đình Kiên cũng có con, thậm chí còn lớn bằng Giai Ý và Tiểu Dịch Thần.... Vậy con anh ta đang ở đâu.?"
Cô không thể tin nổi, Tịch Đình Kiên cũng có con rồi sao? Tại sao anh ta lại không nói cho cô biết?
Tịch Duy An không trả lời cô,anh đi đến bên cạnh hai đứa con của mình, rồi cúi đầu xuống hôn lên trán của cả hai, khẽ cất tiếng ra lệnh.
"Đến giờ các con phải đi ngủ rồi,mau uống hết hai ly sữa, rồi đi ngủ.Ngày mai bố sẽ dẫn hai đứa đi tham quan ngồi nhà này" .
"Duy An...!" Chung Linh nhìn anh,trong đôi mắt vẫn muốn anh nói ra hết tất cả những gì liên quan đến Tịch Đình
Kiên cho cô nghe.
Tịch Duy An hiểu cô, biết cô rất tò mò.Nhưng anh chỉ nhìn cô rồi mím môi cười,quay đầu đi vào phòng tắm.
Cuối cùng, cả một buổi tối Chung Linh đều không ngủ được cũng vì câu nói của anh.
Chiếc giường trong phòng này quả thật to gấp mấy lần ở chung cư của cô và của anh,bốn người nằm trên giường đều không cảm thấy chật chội, còn dư chỗ trống rất nhiều.
Hai đứa trẻ được nằm ở giữa,anh và cô mỗi người đều nằm bên ngoài, một nhà bốn người như một gia đình thật sự, điều này làm cho trong lòng cô lại có chút nhen nhóm lên tình thân gia đình. Cảm giác này tuy đối với mọi người có thể là khá bình thường, nhưng với cô, một người sống cô đơn từ nhỏ đến lớn, đây là giây phút mà cô luôn ước mơ có một ngày cô sẽ cảm nhận và bây giờ có lẽ cô đã có một chút cảm nhận được.
Trong bóng tối, khi cảm nhận nhịp thở đều đều của ba cha con đã đi vào giấc ngủ.Chung Linh mới nhẹ nhàng từ từ ngồi dậy,cô dựa vào đầu giường nghiên đầu nhìn Tiểu Dịch Thần.Trái Tim bất chợt vô thức đập mạnh.
Tại sao cô càng nhìn, càng thấy hình bóng lúc nhỏ của cô trong người của Tiểu Dịch Thần,ngay cả nét mặt sợ hãi của thằng bé lúc nhỏ cũng làm cô nhớ đến khi cô bắt buộc phải rời xa bố của mình.
Lúc nhỏ cô cũng đâu có được mạnh mẽ như bây giờ, cô cũng có sự yếu đuối, nói đúng hơn là sự nhúc nhát từ tận trong đáy lòng khi cô không còn ai ở bên cạnh.
Cô mặc cảm với tất cả mọi người, nhìn ai ai đều có đủ cha lẫn mẹ, cô thật sự rất ghen tị.Nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, vì cô sợ mọi người sẽ nhìn mình với ánh mắt quái lạ.Cô sợ rằng mình sẽ bị người khác căm ghét,
khong muon tiep xic voi co.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Người Thừa Kế Tịch Gia
- Chương 2: Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
- Chương 3: Kế Hoạch Bất Ngờ
- Chương 4: Hôn Nhân Giả
- Chương 5: Đó Chỉ Là Lớp Mặt Nạ
- Chương 6: Nụ Hôn
- Chương 7: Về Nhà
- Chương 8: Ra Mắt Gia Đình
- Chương 9: Lần Đầu Tiếp Xúc Cơ Thể Của Nhau
- Chương 10: Chú Và Cháu
- Chương 11: Diễn Kịch
- Chương 12: Một Chút Khó Chịu Nhẹ Của Tịch Duy An
- Chương 13: Làm Theo Lời Bà Nội
- Chương 14: Dã Tâm Của Bạn Gái Anh
- Chương 15: Cưỡng Hôn
- Chương 16: Tai Nạn
- Chương 17: Tôi Sẽ Thả Em Đi
- Chương 18: Ý Định Năm Xưa
- Chương 19: Ở Chung Phòng
- Chương 20: Độc Dược
- Chương 21: Hiểu Lầm
- Chương 22: Hôn Nhầm
- Chương 23: Vô Tình Nghe Thấy
- Chương 24: Tịch Duy An Tức Giận
- Chương 25: Anh Muốn Chiếm Hữu Người Con Gái Này
- Chương 26: Sự Xinh Đẹp Của Chung Linh
- Chương 27: Danh Phận Thiếu Phu Nhân Tịch Gia
- Chương 28: Kế Hoạch Ấu Trĩ
- Chương 29: Mẹ Ruột
- Chương 30: Em Phải Là Của Anh
- Chương 31: Trở Thành Người Phụ Nữ Của Anh(H+)
- Chương 32: Không Phải Là Con, Thì Ai ?
- Chương 33: Ly Hôn Và Kết Hôn Lại
- Chương 34: Anh Rời Đi
- Chương 35: Rời Khỏi Nhà Họ Tịch
- Chương 36: Bản Tin Cầu Hôn Của Bốn Năm Sau
- Chương 37: Trở Về
- Chương 38: Quay Trở Lại Nhà Họ Tịch
- Chương 39: Vào Công Ty
- Chương 40: Ra Mắt Vợ Sắp Cưới
- Chương 41: Anh Em Cùng Mẹ Khác Cha
- Chương 42: Đây Là Con Của Con
- Chương 43: Mẫn Nhi Là Con Của Anh
- Chương 44: Sự Cố Không Ngờ Tới
- Chương 45: Người Quen Đến Nhà
- Chương 46: Anh Trai & Em Gái
- Chương 47: Đồng Ý Hôn Sự
- Chương 48: Là Vợ Của Tịch Duy An
- Chương 49: Mình Chia Tay Đi
- Chương 50: Báo Ứng
- Chương 51: Em Thách Thì Anh Làm
- Chương 52: Uống Thuốc Tránh Thai
- Chương 53: Điều Tra
- Chương 54: Giai Ý Là Con Của Tôi Phải Không?
- Chương 55: Làm Người Phụ Nữ Của Anh
- Chương 56: Không Được Tiếp Cận Con Gái Của Tôi
- Chương 57: Bé Gái Năm Xưa
- Chương 58: Con Riêng
- Chương 59: Em Thuộc Về Tôi
- Chương 60: Tịch Đình Kiên Thủ Đoạn
- Chương 61: Hủy Hôn Đi...
- Chương 62: Hiệp Ước Chiếm Hữu
- Chương 63: Nguyên Nhân Em Kết Hôn Với Tịch Đình Kiên
- Chương 64: Tôi Không Phải Bạn Giường Của Anh
- Chương 65: Anh Thích Em
- Chương 66: Ván Cược
- Chương 67: Đến Công Ty Làm Việc
- Chương 68: Tâm Tư Của Cô
- Chương 69: Đánh Nhau
- Chương 70: Bí Mật Của Tạ Thiên Duật
- Chương 71: Ý Đồ
- Chương 72: Anh Yêu
- Chương 73: Ghét Của Nào Trời Trao Của Nấy
- Chương 74: Thừa Nhận
- Chương 75: Đánh Nhau
- Chương 76: Giai Ý Bị Thương
- Chương 77: Người Đàn Ông Này Là Của Tôi
- Chương 78: Phá Sản
- Chương 79: Chúng Ta Là Gia Đình
- Chương 80: Sự Thấy Đổi Của Tịch Bách Nghiêm
- Chương 81: Tranh Giành
- Chương 82: Em Có Muốn Lấy Anh Không?
- Chương 83: Hết Phần 1
- Chương 84: Cuộc Ấu Đả
- Chương 85: Mẹ Kế
- Chương 86: Chuyện Không Nên Nghe
- Chương 87: Bí Mật Không Nên Nghe
- Chương 88: Sự Lựa Chọn Của Chung Linh
- Chương 89: Mong Anh Trở Về
- Chương 90: "Nếu Như Bụng Em To Lên Thì Sao"
- Chương 91: Cuộc Hẹn
- Chương 92: Tranh Cãi
- Chương 93: Món Quà Của Anh
- Chương 94: Để Anh Tập Bơi Cho Em
- Chương 95: Vòng Gia Bảo
- Chương 96: Tin Tức Trước Hôn Lễ.
- Chương 97: Không Liên Quan Đến Cô Ấy
- Chương 98: Đã Là Vợ Chồng Từ 4 Năm Trước
- Chương 99: Sự Việc 4 Năm Trước
- Chương 100: Đi Thử Đồ
- Chương 101: Khung Cảnh Hôn Lễ
- Chương 102: “Anh Yêu Em, Bà Xã Của Anh”
- Chương 103: Cô Vẫn Chưa Nói Yêu Anh
- Chương 104: Cô Dâu Mất Tích Ngày Đêm Tân Hôn
- Chương 105: Cuộc Chiến Tại Hộp Đêm
- Chương 106: Hình Phạt Anh Dành Cho Cô
- Chương 107: Anh Cho Em Làm Chủ
- Chương 108: Lời Xúi Giục Từ Bạn Thân
- Chương 109: Hôn Nhân Bấc Đắc Dĩ, Nhưng Yêu Thật Lòng
- Chương 110: Em Sinh Đôi
- Chương 111: Anh Muốn Thử Tay Nghề Của Cô
- Chương 112: Em Là Của Anh
- Chương 113: Nếu Như Người Đó Xuất Hiện
- Chương 114: Đều Là Anh Làm
- Chương 115: Cuộc Chiến Anh Em
- Chương 116: Còn Một Đứa Con Khác
- Chương 117: Lật Bài Ngửa
- Chương 118: Bóng Lưng Sáng Sớm
- Chương 119: Sự Cố Cuộc Họp
- Chương 120: Dị Ứng Thuốc
- Chương 121: Tác Dụng Mùi Hương Lạ
- Chương 122: Đi Công Tác
- Chương 123: Trại Tình Thương
- Chương 124: Nơi Sinh Ra Của Tiểu Dịch Thần
- Chương 125: Người Đàn Ông Trốn Gầm Bàn
- Chương 126: Bí Mật Bị Vạch Trần
- Chương 127: Màu Dọn Khỏi Phòng Tôi
- Chương 128: Ảnh Trên Mạng Xã Hội
- Chương 129: Anh Mới Là Người Nên Giận
- Chương 130: Ở Riêng
- Chương 131: Đến Không Đúng Lúc
- bình luận