Đối với anh mà nói thì chuyện này thật sự không hợp lý chút nào.
Ngay sau khi cô đi thì có một hộ sĩ xuất hiện trong phòng bệnh của Lục Minh Huy, nói rằng bản thân là người được Sư Âm mời đến để chăm sóc cho anh. Lục Minh Huy cũng không hề nghi ngờ gì cả, anh chỉ lo lắng có phải cô đang có việc gì gấp hay không, nếu không thì cô sẽ không đi mà không báo trước với anh như vậy.
Hơn nữa lại còn là thời khắc quan trọng khi mắt anh sắp hồi phục thị lực.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trước kia, lúc hai người quen nhau, anh đã từng nghe Sư Âm kể qua một ít chuyện trong nhà, biết mẹ cô đã qua đời vì bệnh tật, vài năm sau bố cô cưới vợ mới, cũng đã có con riêng. Khi đó Sư Âm đã mười tám mười chín tuổi cho nên khó có thể hòa nhập được với gia đình mới của bố mình. Sư Âm tự dọn ra ở riêng, mấy năm nay cô hầu như không liên lạc với bố mình.
Vậy có phải bố cô đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Lục Minh Huy muốn gọi điện thoại hỏi một câu.
Hộ sĩ giúp anh gọi vào số của Sư Âm, nhưng vẫn không có người nhận.
Anh không biết nên làm gì, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng sau khi xử lý xong mọi chuyện thì Sư Âm có thể gửi tin nhắn cho anh, để anh yên tâm hơn.
Nhưng mà không có.
Vẫn luôn không có.
Dường như cô đã biến mất, đến tận ngày hôm sau khi anh được tháo băng cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, càng không có bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào được gửi đến.
“Cô hộ sĩ, cô có thấy bạn gái của tôi đâu không?” Lục Minh Huy hỏi người hộ sĩ đang tháo băng gạc cho anh.
Người kia suy nghĩ một lúc: “Là cô gái có mái tóc dài, đeo khẩu trang ấy à?…… Không có, hôm nay cô ấy cũng không đến.”
Lục Minh Huy nhíu mày không nói lời nào.
Không nhìn thấy Sư Âm, sự vui sướng khi hồi phục thị giác cũng giảm đi hơn nửa. Anh tiễn hộ sĩ về, tự mình xử lý thủ tục xuất viện, sau đó ngồi nghỉ ngơi trên ghế ở tầng một, lẳng lặng nhìn dòng người qua lại.
Tóc dài, đeo khẩu trang……
Bệnh viện có rất nhiều phụ nữ phù hợp với hai đặc điểm này.
Nhưng anh đã từng ôm cô nên cũng có thể đoán được thân hình và chiều cao, huống chi anh còn nhận biết được giọng nói của cô. Chỉ cần Sư Âm xuất hiện trước mặt anh thì không có lý do gì mà anh không nhận ra.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Lục Minh Huy đợi ở tầng một rất lâu, rất lâu……
Anh hy vọng lúc Sư Âm đến bệnh viện sẽ thấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng, anh vẫn không chờ thấy người mà bản thân muốn gặp.
Tại sao Sư Âm vẫn chưa tới?
Cô yêu anh như vậy, không có lý do gì mà cô lại không đến. Cho dù trong nhà có chuyện quan trọng thì cũng không nên bặt vô âm tín mà phải gọi cho anh một cuộc điện thoại hay gửi tin nhắn báo anh chứ.
Lòng Lục Minh Huy càng lúc càng nôn nóng, anh lo lắng Sư Âm đã xảy ra chuyện.
Giống như vụ tai nạn xe khiến anh không thể nhìn thấy ánh sáng kia. Đó thật sự là một hồi tai bay vạ gió, cũng không biết chuyện ngoài ý muốn ấy có giáng xuống người Sư Âm hay không?
Nghĩ đến khả năng này, trái tim của Lục Minh Huy như bị ai đó bóp nghẹt.
Bởi vì không liên lạc được với cô, anh không ngừng suy nghĩ lung tung, tâm trạng cũng trở nên nóng nảy, khó có thể bình tĩnh được.
Sự tra tấn bởi nỗi lo âu cứ chồng chất theo thời gian, một suy nghĩ bỗng nhiên lóe lên trong đầu Lục Minh Huy, anh nghĩ đến một khả năng khác…..
Có phải Sư Âm đã về nhà rồi không?
Cô đã mua bánh kem, cắt sẵn trái cây, đang chờ anh về nhà rồi cho anh một bất ngờ thật lớn chăng?
Trái tim đang bị siết chặt của Lục Minh Huy nháy mắt buông lỏng, anh đứng lên, không hề do dự mà sải bước ra khỏi bệnh viện.
——-
Mật khẩu của khóa cửa điện tử vẫn không thay đổi.
Anh mở cửa ra, nhìn ngôi nhà sáng sủa sạch sẽ, không dính một hạt bụi nào. Trên mặt bàn đặt một bó hoa tươi thật lớn, màu sắc rực rỡ như đang chúc mừng anh trở về, bên cạnh có một cái bánh kem dâu tây đang đè lên một góc của tấm thiệp chúc mừng.
Lục Minh Huy đi qua, chậm rãi rút tấm thiệp chúc mừng màu hồng nhạt in hình bông hoa lên, nét chữ trên mặt thiệp rất xinh đẹp, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Chúc mỗi một ngày sau này, anh luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.”
Lục Minh Huy nhìn dòng chữ này rất lâu, anh như muốn cố gắng nhìn xuyên qua từng chữ để nhìn thấy chủ nhân của chúng là người như thế nào.
“Sư Âm.” Anh khàn giọng, mở miệng miệng gọi tên cô, rồi sau đó lại lớn tiếng hét lên: “Sư Âm! Em có ở đây không?!”
Căn nhà trống rỗng không có ai đáp lại.
Anh đi vào phòng bếp, kệ bếp sạch sẽ, rác cũng đã được vứt đi. Anh lại đi vào phòng ngủ, giường đệm được bày ngăn nắp chỉnh tề, áo ngủ được đặt trên giường, như thể đã chuẩn bị tốt chờ anh trở về.
Anh không thay áo ngủ mà vội vàng chạy đến thư phòng, ban công, buồng vệ sinh. Chỉ đơn giản có hai phòng một sảnh, anh gấp gáp tìm kiếm cả một vòng nhưng vẫn không thấy ai.
Không tìm được Sư Âm, thậm chí còn không nhìn thấy một chút dấu vết nào mà cô để lại.
Cái ly nước cô đã từng uống, chiếc dép lê cô đã từng mang, quyển thơ quen thuộc mà cô hay đọc, anh không tìm được bất kỳ vật nào!
Thứ duy nhất còn lại chính là chiếc bình hoa bằng thủy tinh trên bàn mà họ đã cùng nhau đi xuống dưới nhà mua và bó hoa tươi thơm ngát, rực rỡ đang cắm trong bình.
Lục Minh Huy lại đi tới bên cạnh cái bàn ăn kia một lần nữa. Anh cũng cầm tấm thiệp chúc mừng kia lên đọc lại, rồi lại đọc thêm một lần nữa……
Anh không khỏi tự hỏi bản thân, anh đã làm sai gì sao?
Tại sao Sư Âm lại bỏ anh mà đi?
——-
Lục Minh Huy ngồi trên ghế sô pha cả đêm. Rõ ràng anh đã hồi phục thị lực, nhưng giờ phút này lại có loại ảo giác mù mịt, tựa như anh đang chìm vào trong bóng tối một lần nữa, không tìm được phương hướng, càng không tìm ra đáp án…..
Sư Âm, tại sao em lại bỏ đi?
Anh làm sai chỗ nào sao?
Lục Minh Huy thậm chí còn mơ thấy một giấc mộng trên ghế sô pha. Trong giấc mơ, Sư Âm vội vã về nhà lúc nửa đêm, vừa vào cửa đã chạy tới xin lỗi anh….
“Xin lỗi, xin lỗi anh, em có việc nên về trễ, không cẩn thận làm mất điện thoại nên không gọi cho anh được, bây giờ em về rồi đây.”
Sự bất mãn của anh nhanh chóng tan thành mây khói sau khi Sư Âm trở về, rồi lại không muốn dễ dàng tha thứ cho cô như thế, anh như một đứa trẻ ấu trĩ oán giận: “Bây giờ mới trở về à? Anh còn tưởng rằng em không cần anh nữa.”
“Làm sao có chuyện đó chứ?” Sư Âm nở nụ cười với anh, sau đó duỗi tay kéo anh dậy, dỗ dành nói: “Đi thôi, về phòng ngủ đi. Là em không tốt, nhất định lần sau em sẽ không như vậy nữa……”
Giấc mơ đó vô cùng chân thực.
Chân thực đến mức anh có thể cảm nhận được nhiệt độ trong hơi thở của cô gần như không khác gì hiện thực, cảm nhận được giọng nói dịu dàng của cô, lòng bàn tay mềm mại của cô, lúc cô dỗ anh thì trong giọng nói luôn tràn đầy ý cười bất đắc dĩ……
Nhưng khi Lục Minh Huy muốn nhớ tới khuôn mặt của cô thì chỉ là một mảnh mơ hồ.
Vì thế anh liền biết đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sư Âm cũng không trở về.
——-
Trong suốt một tuần đầu tiên, Lục Minh Huy không có biểu hiện bất thường nào.
Ngoại trừ đêm đầu tiên ngủ quên trên ghế sô pha thì mấy ngày sau đều sinh hoạt như bình thường. Anh đến công ty xử lý thủ tục từ chức, gọi điện thoại liên lạc với bạn bè người quen để liên hoan chúc mừng, hơn nữa cũng đi làm thẻ tập thể hình, bắt đầu rèn luyện sức khỏe trở lại.
Lục Minh Huy là một người có lòng kiêu ngạo rất cao.
Anh chưa bao giờ chủ động theo đuổi ai, cũng càng không bao giờ hao tâm níu kéo ai ở lại. Ở trong mắt anh, tình yêu giữa hai người quan trọng nhất chính là tự do, nếu có bất kỳ sự miễn cưỡng nào thì sẽ không bao giờ có được hạnh phúc, lòng tự tôn của anh cũng không cho phép bản thân chịu thỏa hiệp.
Trong một tuần này, anh tự thuyết phục chính mình, chờ Sư Âm hồi tâm chuyển ý.
Một tuần sau, lúc anh đi ngang qua cửa hàng bán hoa, nơi anh và cô thường xuyên lui tới trong quá khứ, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đi vào……
Bà chủ cửa hàng bán hoa nhận ra anh, vừa nhìn thấy anh đã cười chào hỏi: “Lâu rồi không thấy cậu đến, lúc trước nghe bạn gái cậu nói cậu phải đi chữa mắt, xem ra bây giờ đã tốt lên rồi hả? Hôm nay cậu muốn mua hoa gì?”
Lục Minh Huy cảm giác có thứ gì đang nhói lên trong lồng ngực mình, đáy lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt không tên. Anh vô thức cố nén hô hấp của mình xuống, nhưng lại phát hiện bản thân đã nhẫn nại đến cực hạn.
Anh không thuyết phục được bản thân!
Anh cũng không thể chờ đến lúc cô trở về!
“Cô ấy……” Lục Minh Huy cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, sắc mặt anh bình tĩnh, nói: “Loài hoa mà cô ấy thường mua, bác giúp cháu gói một bó với ạ.”
“Được.”
Bà chủ cửa hàng cười khanh khách gói cho anh một bó hoa, nhưng không thu tiền.
“Đây coi như là món quà tôi chúc mừng cậu xuất viện.” Bà chủ cửa hàng bán hoa nói.
Lục Minh Huy cảm ơn rồi rời đi.
Trên đường về nhà, anh không khỏi nghĩ: Ngay cả người xa lạ cũng nguyện ý tặng quà cho anh, vậy Sư Âm, còn em thì sao? Em cho anh cái gì? Món quà mà em tặng anh chính là biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh sao?
Anh có đồng ý ư?
Đáy lòng Lục Minh Huy dần bùng lên ngọn lửa giận dữ, xen lẫn sự oán hận.