Họa Quốc - Thức Yến - Quyển 4 - Chương 11: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay ۵
Chương trước- Chương 1: Tiết Tử
- Chương 2: 【QUYỂN 1: Trạch Sơn Hàm】Hồi 1: Đế muội quy tỷ (1)
- Chương 3: ۵ Hồi 1: Đế muội quy tỷ (2) ۵
- Chương 4: ۵ Hồi 1: Đế muội quy tỷ (3) ۵
- Chương 5: ۵ Hồi 1: Đế muội quy tỷ (4) ۵
- Chương 6: ۵ Hồi 1: Đế muội quy tỷ (5) ۵
- Chương 7: ۵ Hồi 2: Dạy học vỡ lòng (1) ۵
- Chương 8: ۵ Hồi 2: Dạy học vỡ lòng (2) ۵
- Chương 9: ۵ Hồi 2: Dạy học vỡ lòng (3) ۵
- Chương 10: ۵ Hồi 2: Dạy học vỡ lòng (4) ۵
- Chương 11: ۵ Hồi 3: Phàm âm khởi (1) ۵
- Chương 12: ۵ Hồi 3: Phàm âm khởi (2) ۵
- Chương 13: ۵ Hồi 3: Phàm âm khởi (3) ۵
- Chương 14: ۵ Hồi 3: Phàm âm khởi (4) ۵
- Chương 15: ۵ Hồi 4: Từ trong trái tim (1) ۵
- Chương 16: ۵ Hồi 4: Từ trong trái tim (2) ۵
- Chương 17: ۵ Hồi 4: Từ trong trái tim (3) ۵
- Chương 18: ۵ Hồi 4: Từ trong trái tim (4) ۵
- Chương 19: ۵ Hồi 5: Động lòng phàm (1) ۵
- Chương 20: ۵ Hồi 5: Động lòng phàm (2) ۵
- Chương 21: ۵ Hồi 5: Động lòng phàm (3) ۵
- Chương 22: ۵ Hồi 5: Động lòng phàm (4) ۵
- Chương 23: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (1) ۵
- Chương 24: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (2) ۵
- Chương 25: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (3) ۵
- Chương 26: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (4) ۵
- Chương 27: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (5) ۵
- Chương 28: ۵ Hồi 7: Được gặp đào nguyên (1) ۵
- Chương 29: ۵ Hồi 7: Được gặp đào nguyên (2) ۵
- Chương 30: ۵ Hồi 7: Được gặp đào nguyên (3) ۵
- Chương 31: ۵ Hồi 7: Được gặp đào nguyên (4) ۵
- Chương 32: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (1) ۵
- Chương 33: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (2) ۵
- Chương 34: Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (3)
- Chương 35: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (4)
- Chương 35: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (4)
- Chương 36: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (5)
- Chương 37: ۵ Hồi 9: Vạn vật như nhau (1) ۵
- Chương 38: ۵ Hồi 9: Vạn vật như nhau (2) ۵
- Chương 39: ۵ Hồi 9: Vạn vật như nhau (3) ۵
- Chương 40: ۵ Hồi 9: Vạn vật như nhau (4) ۵
- Chương 41: ۵ Hồi 10: Chọn lựa lưỡng nan (1) ۵
- Chương 42: ۵ Hồi 10: Chọn lựa lưỡng nan (2) ۵
- Chương 43: ۵ Hồi 10: Chọn lựa lưỡng nan (3) ۵
- Chương 44: ۵ Hồi 10: Chọn lựa lưỡng nan (4) ۵
- Chương 45: 【Quyển 2: Trạch Địa Tuỵ】Hồi 11: Phá băng (1)
- Chương 46: ۵ Hồi 11: Phá băng (2) ۵
- Chương 47: ۵ Hồi 11: Phá băng (3) ۵
- Chương 48: ۵ Hồi 11: Phá băng (4) ۵
- Quyển 2 - Chương 49: ۵ Hồi 12: Tiền đồ khắp chốn (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 50: ۵ Hồi 12: Tiền đồ khắp chốn (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 51: ۵ Hồi 12: Tiền đồ khắp chốn (3) ۵
- Quyển 2 - Chương 52: ۵ Hồi 12: Tiền đồ khắp chốn (4) ۵
- Quyển 2 - Chương 53: ۵ Hồi 13: Triều Hải Mộ Ngô (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 54: ۵ Hồi 13: Triều Hải Mộ Ngô (3) ۵
- Quyển 2 - Chương 55: ۵ Hồi 13: Triều Hải Mộ Ngô (4) ۵
- Quyển 2 - Chương 56: ۵ Hồi 14: Há được như ý (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 57: ۵ Hồi 14: Há được như ý (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 58: ۵ Hồi 14: Há được như ý (3) ۵
- Quyển 2 - Chương 59: ۵ Hồi 14: Há được như ý (4) ۵
- Quyển 2 - Chương 60: ۵ Hồi 14: Há được như ý (5) ۵
- Quyển 2 - Chương 61: ۵ Hồi 15: Ôn lại chuyện xưa (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 62: ۵ Hồi 15: Ôn lại chuyện xưa (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 63: ۵ Hồi 15: Ôn lại chuyện xưa (3)(4) ۵
- Quyển 2 - Chương 64: ۵ Hồi 16: Phù sinh như mộng (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 65: ۵ Hồi 16: Phù sinh như mộng (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 66: ۵ Hồi 16: Phù sinh như mộng (3) ۵
- Quyển 2 - Chương 67: ۵ Hồi 16: Phù sinh như mộng (4) (5) ۵
- Quyển 2 - Chương 68: ۵ Hồi 17: Áo giáp ra trận (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 69: ۵ Hồi 17: Áo giáp ra trận (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 70: ۵ Hồi 17: Áo giáp ra trận (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 1: 【Quyển 3: Phong Thuỷ Hoán 】Hồi 18: Mưa gió mịt mù (1)
- Quyển 3 - Chương 2: ۵ Hồi 18: Mưa gió mịt mù (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 3: ۵ Hồi 18: Mưa gió mịt mù (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 4: ۵ Hồi 18: Mưa gió mịt mù (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 5: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 6: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 7: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 8: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 9: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (5) ۵
- Quyển 3 - Chương 10: ۵ Hồi 20: Sóng to gió lớn (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 10-2: ۵ Hồi 20: Sóng to gió lớn (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 10-3: ۵ Hồi 20: Sóng to gió lớn (3)(4) ۵
- Quyển 3 - Chương 11: ۵ Hồi 21: Thế sự khôn lường (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 11-2: ۵ Hồi 21: Thế sự khôn lường (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 11-3: ۵ Hồi 21: Thế sự khôn lường (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 11-4: ۵ Hồi 21: Thế sự khôn lường (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 12: ۵ Hồi 22: Nhặt cốt thổi hồn (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 12-2: ۵ Hồi 22: Nhặt cốt thổi hồn (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 12-3: ۵ Hồi 22: Nhặt cốt thổi hồn (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 12-4: ۵ Hồi 22: Nhặt cốt thổi hồn (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 13: ۵ Hồi 23: Độc thanh độc tỉnh (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 13-2: ۵ Hồi 23: Độc thanh độc tỉnh (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 13-3: ۵ Hồi 23: Độc thanh độc tỉnh (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 13-4: ۵ Hồi 23: Độc thanh độc tỉnh (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 14: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 14-2: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 14-3: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 14-4: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 14-5: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (5) ۵
- Quyển 3 - Chương 15: ۵ Hồi 25: Cánh lan điêu tàn (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 15-2: ۵ Hồi 25: Cánh lan điêu tàn (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 15-3: ۵ Hồi 25: Cánh lan điêu tàn (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 15-4: ۵ Hồi 25: Cánh lan điêu tàn (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 16: ۵ Hồi 26: Cửu biến thập hoá (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 18: ۵ Hồi 26: Cửu biến thập hoá (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 19: ۵ Hồi 26: Cửu biến thập hoá (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 20: ۵ Hồi 27: Chiến thắng bất ngờ (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 21: ۵ Hồi 27: Chiến thắng bất ngờ (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 22: ۵ Hồi 27: Chiến thắng bất ngờ (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 23: ۵ Hồi 27: Chiến thắng bất ngờ (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 24: ۵ Hồi 28: Thiên la địa võng (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 25: ۵ Hồi 28: Thiên la địa võng (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 26: ۵ Hồi 28: Thiên la địa võng (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 27: ۵ Hồi 28: Thiên la địa võng (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 28: ۵ Hồi 29: Thật thật giả giả (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 29: ۵ Hồi 29: Thật thật giả giả (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 31: ۵ Hồi 29: Thật thật giả giả (3)(4) ۵
- Quyển 4 - Chương 1: 【Quyển 4: Càn Vi Thiên】Hồi 30: Nước cờ đan xen (1)
- Quyển 4 - Chương 2: ۵ Hồi 30: Nước cờ đan xen (2) ۵
- Quyển 4 - Chương 3: ۵ Hồi 30: Nước cờ đan xen (3)(4) ۵
- Quyển 4 - Chương 4: ۵ Hồi 31: Thoát kén hoá bướm (1) ۵
- Quyển 4 - Chương 5: ۵ Hồi 31: Thoát kén hoá bướm (2)(3) ۵
- Quyển 4 - Chương 6: ۵ Hồi 31: Thoát kén hoá bướm (4) ۵
- Quyển 4 - Chương 7: ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (1) ۵
- Quyển 4 - Chương 8: ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (2) ۵
- Quyển 4 - Chương 9: ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (3) ۵
- Quyển 4 - Chương 10: ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (4) ۵
- Quyển 4 - Chương 11: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay ۵
- Quyển 4 - Chương 12: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay (2) ۵
- Quyển 4 - Chương 13: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay (3) ۵
- Quyển 4 - Chương 14: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay (4) ۵
- Quyển 4 - Chương 15: Vĩ thanh + Hậu ký
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Họa Quốc - Thức Yến
Quyển 4 - Chương 11: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay ۵
Bút tích trên mảnh vải là của Hội Uý nhưng kén là của Mạnh Bất Ly?
Chuyện này là sao?
Tạ Trường Yến nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Theo lý mà nói, đêm qua Thái thượng hoàng gặp riêng trưởng công chúa, tuy chưa thể bắt giữ bà ta nhưng có thị vệ canh gác, huống chi còn có Mạnh Bất Ly bên cạnh, Thái thượng hoàng rất an toàn mới phải, nhưng cuối cùng lại chết dưới chuỷ thủ của trưởng công chúa.
Sau khi trưởng công chúa chạy trốn, Mạnh Bất Ly cũng biến mất, hắn đuổi theo trưởng công chúa rồi sao? Nếu là vậy, tự gửi tin về là được tại sao còn có chữ của Hội Uý?
Mang theo một bụng nghi vấn suốt cả quãng đường, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại trước rừng Vạn Dục.
Chương Hoa nói với Tạ Trường Yến: "Trẫm phải lẻn vào, dẫn theo nàng e rằng không tiện."
Tạ Trường Yến hiểu, nàng không biết võ công, tiếng bước chân không giấu được tai mắt của trưởng công chúa.
"Ta ở đây đợi ngài." Tạ Trường Yến đưa bó đuốc cho Chương Hoa, "Hạc Công cũng dẫn một đội quân chờ ngoài rừng rồi, nếu có gì bất trắc, nhớ phải báo tin kịp thời."
Chương Hoa nhận lấy bó đuốc, nhảy xuống xe nhưng chợt quay lại, giữ lấy đầu nàng, hôn một cái lên môi nàng.
Tạ Trường Yến sững sờ giây lát rồi đáp lại nụ hôn của chàng.
Cát Tường và Tiêu Bất Khí ngồi trước đánh xe tự quay mặt đi, vờ như không thấy.
Cây cối trong rừng Vạn Dục nhuộm lên một lớp sương mù, gió đêm đầu mùa thu tháng chín thổi rào rạt như muốn hối thúc hai người.
Thế là Chương Hoa đành phải kết thúc nụ hôn này, nhìn nàng một lát rồi dẫn theo Cát Tường đi vào rừng.
Tạ Trường Yến ngồi trên xe ngựa, nhìn bóng lưng họ dần biến mất trong màn đêm, lòng lo lắng không tả nổi. Nàng hỏi Tiêu Bất Khí: "Ngươi nói xem, bây giờ ta bắt đầu học võ thì có còn kịp không?"
Tiêu Bất Khí ngẫm nghĩ rồi đáp: "Kịp. Nhưng mà, không cách nào luyện giỏi được."
Công phu nửa mùa cũng chỉ thêm loạn mà thôi. Tạ Trường Yến đành thở dài bất lực. Nhưng ngay lúc ấy, lông tơ sau lưng nàng dựng đứng hết cả lên.
Tạ Trường Yến nghiêng người ngã về phía trước, lăn khỏi xe ngựa xuống đất.
"Phựt" một tiếng, một mũi tên xuyên qua thành xe, bắn trúng một thân cây cách xa vài trượng. Nếu nàng còn ngồi đó thì bây giờ đã trúng tên rồi.
Tiêu Bất Khí lập tức nhảy xuống dìu Tạ Trường Yến: "Không sao chứ?"
Không chờ nàng đáp, cây tên thứ hai bắn đến. Tiêu Bất Khí đẩy Tạ Trường Yến ra, vung kiếm chém gãy mũi tên. Đồng thời, một đám người áo đen nhảy ra từ bốn phương tám hướng, bao vây hai người.
Quả nhiên là bẫy! Tạ Trường Yến nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, rất giống sát thủ Ngân Môn của Như Ý Môn. Nhác thấy một tên nhắm về phía nàng, Tạ Trường Yến nhấc chân lên, lưỡi dao dưới giày bắn ra, đâm trúng cánh tay hắn. Người kia la lên, trường đao trong tay rơi leng keng xuống đất.
Nhưng cũng vì vậy mà nàng để lộ cơ quan dưới giày. Tạ Trường Yến thấy không ổn bèn quay người tháo dây một con ngựa chạy đi.
Đám áo đen không dây dưa với Tiêu Bất Khí mà quay đầu đuổi theo nàng.
Tạ Trường Yến chạy đến gần khe suối, một mũi tên bắn trúng chân ngựa, ngựa đau hất Tạ Trường Yến xuống. Nàng vội vàng bò dậy thì phát hiện chân trái bị trẹo, có muốn chạy cũng chạy không được nữa. Nàng vừa thở dốc vừa từ từ đứng vững, nhìn đám người kia nói: "Các ngươi không đi bắt bệ hạ mà đuổi theo ta làm gì?"
Đám áo đen không trả lời, tiếp tục thu nhỏ vòng vây.
Tạ Trường Yến móc một nhánh pháo ra, ném xuống đất, pháo sắp bắn lên phát ra tín hiệu thì một mũi tên bắn gãy nhánh pháo, tia lửa cứ thế chôn vùi trong bụi cỏ.
Đám người áo đen tách ra hai bên, một người cầm cung tên cưỡi ngựa thong thả đi tới.
Mặt hắn bịt khăn đen, nhìn lông vũ trên cung tên thì hẳn là người vừa bắn xe ngựa lúc nãy.
Hắn là kẻ cầm đầu ư?
Tạ Trường Yến híp híp mắt, "Ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Người nọ nâng cung tên lên, mũi tên lạnh giá nhắm thẳng vào mi tâm nàng, loé lên tia sáng chói mắt dưới ánh trăng.
Trái tim Tạ Trường Yến thắt lại, mồ hôi lạnh đầm đìa sau lưng.
Song, sát khí đáng sợ chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, tiếp đó, mũi tên chuyển hướng, người kia bỏ tên xuống, nhảy khỏi ngựa, đi tới trước mặt nàng.
Tạ Trường Yến càng hoảng hơn, bởi vì đôi mắt người nọ khiến nàng có cảm giác mình là con ếch đang bị một con mãng xà nhìn chòng chọc.
Người nọ từng bước đến gần, một bước, hai bước, ba bước... cuối cùng dừng lại ở chỗ cách nàng một bước chân. Sau đó, hắn ngẩng đầu, chìa một tay ra.
Gió thổi qua tấm áo sau lưng nàng, mồ hôi bốc thành hơi trở nên lạnh buốt.
Nàng nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay đó, hét lên: "Chớ có đụng vào ta, Hồ Trí Nhân!"
Bàn tay hắn khựng lại giữa không trung. Sau đó, hắn rụt tay lại, cởi tấm khăn đen trên mặt xuống. Râu ria đã cạo, chiếc cằm sạch sẽ bóng loáng, cả người cũng trẻ hơn vài tuổi. Hắn mỉm cười nho nhã với nàng.
"Lại gặp nhau rồi Trường Yến."
Tạ Trường Yến nghĩ, phải rồi, sao nàng quên mất kẻ này vậy.
Trưởng công chúa mất binh quyền, nay chỉ có thể nương nhờ thế lực của Hồ gia. Nhưng Hồ Trí Nhân mặc phục sức của Như Ý Môn, mắt nàng lướt qua một món đồ treo trên thắt lưng hắn, bất giác ngỡ ngàng.
"Ngươi là... Xích Châu?" Xích Châu... một trong ngũ bảo? Nhân vật mấu chốt của Như Ý Môn, đứng ngang hàng với Thu Khương?!
Nhưng rõ ràng trước kia hắn còn ra vẻ vâng vâng dạ nghe lời Tạ Phồn Y thế kia mà!
Hồ Trí Nhân nhếch môi cười, chìa tay về phía nàng lần nữa.
Lần này, Tạ Trường Yến không tránh.
Bàn tay đó sờ lên mặt nàng như chiếc lưỡi của rắn độc. Tạ Trường Yến nghiến răng, cố nhẫn nhịn.
Ánh mắt Hồ Trí Nhân ra vẻ hài lòng: "Nàng quả nhiên là người thông minh. Người thông minh biết không nên phản kháng vô nghĩa."
"Trưởng công chúa đang ở đâu?"
"Đang gặp bệ hạ của nàng đó."
"Thế nên, đây là cái bẫy?"
Hồ Trí Nhân bật cười, sờ từ gò má xuống cổ nàng rồi từ từ dời xuống: "Ngoan. Nếu nàng ngoan ngoãn thế này ta sẽ từ từ, kể từng chút một cho nàng nghe."
Tạ Trường Yến không dám động đậy.
"Thứ ngu xuẩn như ả Ngọc Thanh đó, biết tình thế không ổn bèn bảo cung nữ tâm phúc viết thư cho ta, cầu xin ta dẫn con gái bà ta đi. Niệm tình bà ta ở trong cung âm thầm giúp đỡ phu nhân nhiều việc nên ta mới lẻn vào điện Lăng Quang, giết thị vệ canh gác, cứu bà ta và con gái bà ta ra. Ai ngờ, bà ta không chịu đi, cứ nhất quyết quay về đâm lão già kia một dao." Hồ Trí Nhân vừa cười vừa thò tay vào vạt áo nàng, "Kết quả bị tên Mạnh Bất Ly phát hiện, suýt chút thì không thoát kịp..."
Người Tạ Trường Yến run rẩy không ngừng nhưng im lìm không nói tiếng nào.
Hồ Trí Nhân nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của nàng, bật cười sảng khoái, cúi xuống nói khẽ vào tai nàng: "Nàng không kêu, trái lại ta càng hưng phấn hơn. Tạ Trường Yến, mỗi lần nghĩ nàng là người của Yên vương, nghĩ tới nàng từng cao ngạo vô tình từ chối ta, bây giờ ta càng hưng phấn, nàng cũng sờ ta thử xem..." Nói rồi, hắn nắm tay nàng sờ mình.
Nước mắt Tạ Trường Yến rơi ra.
Hồ Trí Nhân cười to, thè lưỡi liếm mặt nàng, thở dốc nói: "Nàng khóc, ta cũng hưng phấn lắm... Tạ Trường Yến, Tạ Trường Yến, ta phải có được nàng như thế này..."
Ánh mắt Tạ Trường Yến thay đổi, đột nhiên khóc hăng hơn, như muốn phát tiết tất cả những ấm ức trong lòng ra: "Ngươi không hề thật lòng thích ta! Chỉ vì ta là vị hôn thê của bệ hạ nên muốn sỉ nhục ta mà thôi! Uổng công ta xem ngươi là tri kỷ, cảm thấy ngươi ôn hoà, thân thiện, thú vị, thế mà tất cả đều là giả! Đều là giả!"
Trong mắt Hồ Trí Nhân có chút đau buồn nhưng rất nhanh đã thay bằng sự tàn nhẫn: "Là giả thì sao? Không phải nàng cũng ngoan ngoãn chấp nhận sao? Không chỉ vậy, ta còn muốn đưa nàng về, chơi đùa, chà đạp..."
Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng đắc ý, lập tức dùng sức xé toạc áo ngoài của Tạ Trường Yến.
Tạ Trường Yến hét lên.
Hồ Trí Nhân đẩy ngã nàng, đang định khom xuống thì một thanh dao gác lên cổ hắn.
Hồ Trí Nhân giật mình, thanh dao cứa vào da thịt, hắn bị đau ngay lập tức tỉnh táo lại.
Ánh trăng in bóng người đứng phía sau hệt như u linh đạp trăng mà đến.
Hồ Trí Nhân giận dữ gọi: "Người đâu!" Hắn bất chấp quay đầu nhưng chỉ thấy đám áo đen vây thành một vòng lúc nãy toàn bộ đều ngã rạo dưới đất không biết sống chết.
Mặt hắn thoắt đỏ thoắt trắng, căm hận nhìn Tạ Trường Yến: "Là nàng?!" Nàng cố tình khóc, cố tình kêu gào, vì nàng thấy viện binh đến, mà hắn, quá hưng phấn, quá nóng lòng chiếm hữu nàng mà để kẻ khác lợi dụng sơ hở.
Tạ Trường Yến bò dậy, khoác chiếc áo rách nát của mình lên.
Hồ Trí Nhân định phản kháng thì người kia đạp hắn một phát ngã xuống, sau đó lấy dây xích trói ngược tay hắn lại.
Hồ Trí Nhân giãy giụa nhưng không giằng ra được, chỉ đành nén lửa giận, ngoái đầu hỏi: "Ngươi là kẻ nào?
Người nọ cũng mặc trang phục của đệ tử Ngân Môn, che mặt, trà trộn trong đám người bọn họ nên mới thừa cơ hạ gục những kẻ khác.
Hắn lạnh lùng đáp: "Hồ Trí Nhân, người huyện Nghi Xuân, hai mươi hai tuổi, chi hệ của Hồ gia, ba tuổi cha mẹ mất, được đón về gia tộc nuôi dưỡng. Nhờ có thiên phú về tính toán nên được Hồ Cửu Tiên xem trọng. Bắt đầu theo nghề buôn từ năm sáu tuổi, mười ba tuổi, do ghét hận tộc huynh Hồ Duẫn Chi nên gia nhập Như Ý Môn, mượn tay Như Ý Môn giết Hồ Duẫn Chi, từ đó một bước lên mây, ngày càng được trọng dụng, ba năm sau được phái đến Yên xử lý sự vụ."
Hồ Trí Nhân càng nghe càng hoảng sợ, run run hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao, tại sao..." Biết cả những chuyện từ xa xưa như thế?
Chuyện này là sao?
Tạ Trường Yến nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Theo lý mà nói, đêm qua Thái thượng hoàng gặp riêng trưởng công chúa, tuy chưa thể bắt giữ bà ta nhưng có thị vệ canh gác, huống chi còn có Mạnh Bất Ly bên cạnh, Thái thượng hoàng rất an toàn mới phải, nhưng cuối cùng lại chết dưới chuỷ thủ của trưởng công chúa.
Sau khi trưởng công chúa chạy trốn, Mạnh Bất Ly cũng biến mất, hắn đuổi theo trưởng công chúa rồi sao? Nếu là vậy, tự gửi tin về là được tại sao còn có chữ của Hội Uý?
Mang theo một bụng nghi vấn suốt cả quãng đường, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại trước rừng Vạn Dục.
Chương Hoa nói với Tạ Trường Yến: "Trẫm phải lẻn vào, dẫn theo nàng e rằng không tiện."
Tạ Trường Yến hiểu, nàng không biết võ công, tiếng bước chân không giấu được tai mắt của trưởng công chúa.
"Ta ở đây đợi ngài." Tạ Trường Yến đưa bó đuốc cho Chương Hoa, "Hạc Công cũng dẫn một đội quân chờ ngoài rừng rồi, nếu có gì bất trắc, nhớ phải báo tin kịp thời."
Chương Hoa nhận lấy bó đuốc, nhảy xuống xe nhưng chợt quay lại, giữ lấy đầu nàng, hôn một cái lên môi nàng.
Tạ Trường Yến sững sờ giây lát rồi đáp lại nụ hôn của chàng.
Cát Tường và Tiêu Bất Khí ngồi trước đánh xe tự quay mặt đi, vờ như không thấy.
Cây cối trong rừng Vạn Dục nhuộm lên một lớp sương mù, gió đêm đầu mùa thu tháng chín thổi rào rạt như muốn hối thúc hai người.
Thế là Chương Hoa đành phải kết thúc nụ hôn này, nhìn nàng một lát rồi dẫn theo Cát Tường đi vào rừng.
Tạ Trường Yến ngồi trên xe ngựa, nhìn bóng lưng họ dần biến mất trong màn đêm, lòng lo lắng không tả nổi. Nàng hỏi Tiêu Bất Khí: "Ngươi nói xem, bây giờ ta bắt đầu học võ thì có còn kịp không?"
Tiêu Bất Khí ngẫm nghĩ rồi đáp: "Kịp. Nhưng mà, không cách nào luyện giỏi được."
Công phu nửa mùa cũng chỉ thêm loạn mà thôi. Tạ Trường Yến đành thở dài bất lực. Nhưng ngay lúc ấy, lông tơ sau lưng nàng dựng đứng hết cả lên.
Tạ Trường Yến nghiêng người ngã về phía trước, lăn khỏi xe ngựa xuống đất.
"Phựt" một tiếng, một mũi tên xuyên qua thành xe, bắn trúng một thân cây cách xa vài trượng. Nếu nàng còn ngồi đó thì bây giờ đã trúng tên rồi.
Tiêu Bất Khí lập tức nhảy xuống dìu Tạ Trường Yến: "Không sao chứ?"
Không chờ nàng đáp, cây tên thứ hai bắn đến. Tiêu Bất Khí đẩy Tạ Trường Yến ra, vung kiếm chém gãy mũi tên. Đồng thời, một đám người áo đen nhảy ra từ bốn phương tám hướng, bao vây hai người.
Quả nhiên là bẫy! Tạ Trường Yến nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, rất giống sát thủ Ngân Môn của Như Ý Môn. Nhác thấy một tên nhắm về phía nàng, Tạ Trường Yến nhấc chân lên, lưỡi dao dưới giày bắn ra, đâm trúng cánh tay hắn. Người kia la lên, trường đao trong tay rơi leng keng xuống đất.
Nhưng cũng vì vậy mà nàng để lộ cơ quan dưới giày. Tạ Trường Yến thấy không ổn bèn quay người tháo dây một con ngựa chạy đi.
Đám áo đen không dây dưa với Tiêu Bất Khí mà quay đầu đuổi theo nàng.
Tạ Trường Yến chạy đến gần khe suối, một mũi tên bắn trúng chân ngựa, ngựa đau hất Tạ Trường Yến xuống. Nàng vội vàng bò dậy thì phát hiện chân trái bị trẹo, có muốn chạy cũng chạy không được nữa. Nàng vừa thở dốc vừa từ từ đứng vững, nhìn đám người kia nói: "Các ngươi không đi bắt bệ hạ mà đuổi theo ta làm gì?"
Đám áo đen không trả lời, tiếp tục thu nhỏ vòng vây.
Tạ Trường Yến móc một nhánh pháo ra, ném xuống đất, pháo sắp bắn lên phát ra tín hiệu thì một mũi tên bắn gãy nhánh pháo, tia lửa cứ thế chôn vùi trong bụi cỏ.
Đám người áo đen tách ra hai bên, một người cầm cung tên cưỡi ngựa thong thả đi tới.
Mặt hắn bịt khăn đen, nhìn lông vũ trên cung tên thì hẳn là người vừa bắn xe ngựa lúc nãy.
Hắn là kẻ cầm đầu ư?
Tạ Trường Yến híp híp mắt, "Ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Người nọ nâng cung tên lên, mũi tên lạnh giá nhắm thẳng vào mi tâm nàng, loé lên tia sáng chói mắt dưới ánh trăng.
Trái tim Tạ Trường Yến thắt lại, mồ hôi lạnh đầm đìa sau lưng.
Song, sát khí đáng sợ chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, tiếp đó, mũi tên chuyển hướng, người kia bỏ tên xuống, nhảy khỏi ngựa, đi tới trước mặt nàng.
Tạ Trường Yến càng hoảng hơn, bởi vì đôi mắt người nọ khiến nàng có cảm giác mình là con ếch đang bị một con mãng xà nhìn chòng chọc.
Người nọ từng bước đến gần, một bước, hai bước, ba bước... cuối cùng dừng lại ở chỗ cách nàng một bước chân. Sau đó, hắn ngẩng đầu, chìa một tay ra.
Gió thổi qua tấm áo sau lưng nàng, mồ hôi bốc thành hơi trở nên lạnh buốt.
Nàng nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay đó, hét lên: "Chớ có đụng vào ta, Hồ Trí Nhân!"
Bàn tay hắn khựng lại giữa không trung. Sau đó, hắn rụt tay lại, cởi tấm khăn đen trên mặt xuống. Râu ria đã cạo, chiếc cằm sạch sẽ bóng loáng, cả người cũng trẻ hơn vài tuổi. Hắn mỉm cười nho nhã với nàng.
"Lại gặp nhau rồi Trường Yến."
Tạ Trường Yến nghĩ, phải rồi, sao nàng quên mất kẻ này vậy.
Trưởng công chúa mất binh quyền, nay chỉ có thể nương nhờ thế lực của Hồ gia. Nhưng Hồ Trí Nhân mặc phục sức của Như Ý Môn, mắt nàng lướt qua một món đồ treo trên thắt lưng hắn, bất giác ngỡ ngàng.
"Ngươi là... Xích Châu?" Xích Châu... một trong ngũ bảo? Nhân vật mấu chốt của Như Ý Môn, đứng ngang hàng với Thu Khương?!
Nhưng rõ ràng trước kia hắn còn ra vẻ vâng vâng dạ nghe lời Tạ Phồn Y thế kia mà!
Hồ Trí Nhân nhếch môi cười, chìa tay về phía nàng lần nữa.
Lần này, Tạ Trường Yến không tránh.
Bàn tay đó sờ lên mặt nàng như chiếc lưỡi của rắn độc. Tạ Trường Yến nghiến răng, cố nhẫn nhịn.
Ánh mắt Hồ Trí Nhân ra vẻ hài lòng: "Nàng quả nhiên là người thông minh. Người thông minh biết không nên phản kháng vô nghĩa."
"Trưởng công chúa đang ở đâu?"
"Đang gặp bệ hạ của nàng đó."
"Thế nên, đây là cái bẫy?"
Hồ Trí Nhân bật cười, sờ từ gò má xuống cổ nàng rồi từ từ dời xuống: "Ngoan. Nếu nàng ngoan ngoãn thế này ta sẽ từ từ, kể từng chút một cho nàng nghe."
Tạ Trường Yến không dám động đậy.
"Thứ ngu xuẩn như ả Ngọc Thanh đó, biết tình thế không ổn bèn bảo cung nữ tâm phúc viết thư cho ta, cầu xin ta dẫn con gái bà ta đi. Niệm tình bà ta ở trong cung âm thầm giúp đỡ phu nhân nhiều việc nên ta mới lẻn vào điện Lăng Quang, giết thị vệ canh gác, cứu bà ta và con gái bà ta ra. Ai ngờ, bà ta không chịu đi, cứ nhất quyết quay về đâm lão già kia một dao." Hồ Trí Nhân vừa cười vừa thò tay vào vạt áo nàng, "Kết quả bị tên Mạnh Bất Ly phát hiện, suýt chút thì không thoát kịp..."
Người Tạ Trường Yến run rẩy không ngừng nhưng im lìm không nói tiếng nào.
Hồ Trí Nhân nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của nàng, bật cười sảng khoái, cúi xuống nói khẽ vào tai nàng: "Nàng không kêu, trái lại ta càng hưng phấn hơn. Tạ Trường Yến, mỗi lần nghĩ nàng là người của Yên vương, nghĩ tới nàng từng cao ngạo vô tình từ chối ta, bây giờ ta càng hưng phấn, nàng cũng sờ ta thử xem..." Nói rồi, hắn nắm tay nàng sờ mình.
Nước mắt Tạ Trường Yến rơi ra.
Hồ Trí Nhân cười to, thè lưỡi liếm mặt nàng, thở dốc nói: "Nàng khóc, ta cũng hưng phấn lắm... Tạ Trường Yến, Tạ Trường Yến, ta phải có được nàng như thế này..."
Ánh mắt Tạ Trường Yến thay đổi, đột nhiên khóc hăng hơn, như muốn phát tiết tất cả những ấm ức trong lòng ra: "Ngươi không hề thật lòng thích ta! Chỉ vì ta là vị hôn thê của bệ hạ nên muốn sỉ nhục ta mà thôi! Uổng công ta xem ngươi là tri kỷ, cảm thấy ngươi ôn hoà, thân thiện, thú vị, thế mà tất cả đều là giả! Đều là giả!"
Trong mắt Hồ Trí Nhân có chút đau buồn nhưng rất nhanh đã thay bằng sự tàn nhẫn: "Là giả thì sao? Không phải nàng cũng ngoan ngoãn chấp nhận sao? Không chỉ vậy, ta còn muốn đưa nàng về, chơi đùa, chà đạp..."
Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng đắc ý, lập tức dùng sức xé toạc áo ngoài của Tạ Trường Yến.
Tạ Trường Yến hét lên.
Hồ Trí Nhân đẩy ngã nàng, đang định khom xuống thì một thanh dao gác lên cổ hắn.
Hồ Trí Nhân giật mình, thanh dao cứa vào da thịt, hắn bị đau ngay lập tức tỉnh táo lại.
Ánh trăng in bóng người đứng phía sau hệt như u linh đạp trăng mà đến.
Hồ Trí Nhân giận dữ gọi: "Người đâu!" Hắn bất chấp quay đầu nhưng chỉ thấy đám áo đen vây thành một vòng lúc nãy toàn bộ đều ngã rạo dưới đất không biết sống chết.
Mặt hắn thoắt đỏ thoắt trắng, căm hận nhìn Tạ Trường Yến: "Là nàng?!" Nàng cố tình khóc, cố tình kêu gào, vì nàng thấy viện binh đến, mà hắn, quá hưng phấn, quá nóng lòng chiếm hữu nàng mà để kẻ khác lợi dụng sơ hở.
Tạ Trường Yến bò dậy, khoác chiếc áo rách nát của mình lên.
Hồ Trí Nhân định phản kháng thì người kia đạp hắn một phát ngã xuống, sau đó lấy dây xích trói ngược tay hắn lại.
Hồ Trí Nhân giãy giụa nhưng không giằng ra được, chỉ đành nén lửa giận, ngoái đầu hỏi: "Ngươi là kẻ nào?
Người nọ cũng mặc trang phục của đệ tử Ngân Môn, che mặt, trà trộn trong đám người bọn họ nên mới thừa cơ hạ gục những kẻ khác.
Hắn lạnh lùng đáp: "Hồ Trí Nhân, người huyện Nghi Xuân, hai mươi hai tuổi, chi hệ của Hồ gia, ba tuổi cha mẹ mất, được đón về gia tộc nuôi dưỡng. Nhờ có thiên phú về tính toán nên được Hồ Cửu Tiên xem trọng. Bắt đầu theo nghề buôn từ năm sáu tuổi, mười ba tuổi, do ghét hận tộc huynh Hồ Duẫn Chi nên gia nhập Như Ý Môn, mượn tay Như Ý Môn giết Hồ Duẫn Chi, từ đó một bước lên mây, ngày càng được trọng dụng, ba năm sau được phái đến Yên xử lý sự vụ."
Hồ Trí Nhân càng nghe càng hoảng sợ, run run hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao, tại sao..." Biết cả những chuyện từ xa xưa như thế?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiết Tử
- Chương 2: 【QUYỂN 1: Trạch Sơn Hàm】Hồi 1: Đế muội quy tỷ (1)
- Chương 3: ۵ Hồi 1: Đế muội quy tỷ (2) ۵
- Chương 4: ۵ Hồi 1: Đế muội quy tỷ (3) ۵
- Chương 5: ۵ Hồi 1: Đế muội quy tỷ (4) ۵
- Chương 6: ۵ Hồi 1: Đế muội quy tỷ (5) ۵
- Chương 7: ۵ Hồi 2: Dạy học vỡ lòng (1) ۵
- Chương 8: ۵ Hồi 2: Dạy học vỡ lòng (2) ۵
- Chương 9: ۵ Hồi 2: Dạy học vỡ lòng (3) ۵
- Chương 10: ۵ Hồi 2: Dạy học vỡ lòng (4) ۵
- Chương 11: ۵ Hồi 3: Phàm âm khởi (1) ۵
- Chương 12: ۵ Hồi 3: Phàm âm khởi (2) ۵
- Chương 13: ۵ Hồi 3: Phàm âm khởi (3) ۵
- Chương 14: ۵ Hồi 3: Phàm âm khởi (4) ۵
- Chương 15: ۵ Hồi 4: Từ trong trái tim (1) ۵
- Chương 16: ۵ Hồi 4: Từ trong trái tim (2) ۵
- Chương 17: ۵ Hồi 4: Từ trong trái tim (3) ۵
- Chương 18: ۵ Hồi 4: Từ trong trái tim (4) ۵
- Chương 19: ۵ Hồi 5: Động lòng phàm (1) ۵
- Chương 20: ۵ Hồi 5: Động lòng phàm (2) ۵
- Chương 21: ۵ Hồi 5: Động lòng phàm (3) ۵
- Chương 22: ۵ Hồi 5: Động lòng phàm (4) ۵
- Chương 23: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (1) ۵
- Chương 24: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (2) ۵
- Chương 25: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (3) ۵
- Chương 26: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (4) ۵
- Chương 27: ۵ Hồi 6: Đều là tạo hoá (5) ۵
- Chương 28: ۵ Hồi 7: Được gặp đào nguyên (1) ۵
- Chương 29: ۵ Hồi 7: Được gặp đào nguyên (2) ۵
- Chương 30: ۵ Hồi 7: Được gặp đào nguyên (3) ۵
- Chương 31: ۵ Hồi 7: Được gặp đào nguyên (4) ۵
- Chương 32: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (1) ۵
- Chương 33: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (2) ۵
- Chương 34: Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (3)
- Chương 35: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (4)
- Chương 35: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (4)
- Chương 36: ۵ Hồi 8: Được thấy tuyết nguyệt (5)
- Chương 37: ۵ Hồi 9: Vạn vật như nhau (1) ۵
- Chương 38: ۵ Hồi 9: Vạn vật như nhau (2) ۵
- Chương 39: ۵ Hồi 9: Vạn vật như nhau (3) ۵
- Chương 40: ۵ Hồi 9: Vạn vật như nhau (4) ۵
- Chương 41: ۵ Hồi 10: Chọn lựa lưỡng nan (1) ۵
- Chương 42: ۵ Hồi 10: Chọn lựa lưỡng nan (2) ۵
- Chương 43: ۵ Hồi 10: Chọn lựa lưỡng nan (3) ۵
- Chương 44: ۵ Hồi 10: Chọn lựa lưỡng nan (4) ۵
- Chương 45: 【Quyển 2: Trạch Địa Tuỵ】Hồi 11: Phá băng (1)
- Chương 46: ۵ Hồi 11: Phá băng (2) ۵
- Chương 47: ۵ Hồi 11: Phá băng (3) ۵
- Chương 48: ۵ Hồi 11: Phá băng (4) ۵
- Quyển 2 - Chương 49: ۵ Hồi 12: Tiền đồ khắp chốn (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 50: ۵ Hồi 12: Tiền đồ khắp chốn (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 51: ۵ Hồi 12: Tiền đồ khắp chốn (3) ۵
- Quyển 2 - Chương 52: ۵ Hồi 12: Tiền đồ khắp chốn (4) ۵
- Quyển 2 - Chương 53: ۵ Hồi 13: Triều Hải Mộ Ngô (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 54: ۵ Hồi 13: Triều Hải Mộ Ngô (3) ۵
- Quyển 2 - Chương 55: ۵ Hồi 13: Triều Hải Mộ Ngô (4) ۵
- Quyển 2 - Chương 56: ۵ Hồi 14: Há được như ý (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 57: ۵ Hồi 14: Há được như ý (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 58: ۵ Hồi 14: Há được như ý (3) ۵
- Quyển 2 - Chương 59: ۵ Hồi 14: Há được như ý (4) ۵
- Quyển 2 - Chương 60: ۵ Hồi 14: Há được như ý (5) ۵
- Quyển 2 - Chương 61: ۵ Hồi 15: Ôn lại chuyện xưa (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 62: ۵ Hồi 15: Ôn lại chuyện xưa (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 63: ۵ Hồi 15: Ôn lại chuyện xưa (3)(4) ۵
- Quyển 2 - Chương 64: ۵ Hồi 16: Phù sinh như mộng (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 65: ۵ Hồi 16: Phù sinh như mộng (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 66: ۵ Hồi 16: Phù sinh như mộng (3) ۵
- Quyển 2 - Chương 67: ۵ Hồi 16: Phù sinh như mộng (4) (5) ۵
- Quyển 2 - Chương 68: ۵ Hồi 17: Áo giáp ra trận (1) ۵
- Quyển 2 - Chương 69: ۵ Hồi 17: Áo giáp ra trận (2) ۵
- Quyển 2 - Chương 70: ۵ Hồi 17: Áo giáp ra trận (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 1: 【Quyển 3: Phong Thuỷ Hoán 】Hồi 18: Mưa gió mịt mù (1)
- Quyển 3 - Chương 2: ۵ Hồi 18: Mưa gió mịt mù (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 3: ۵ Hồi 18: Mưa gió mịt mù (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 4: ۵ Hồi 18: Mưa gió mịt mù (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 5: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 6: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 7: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 8: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 9: ۵ Hồi 19: Nhật nguyệt tranh toả (5) ۵
- Quyển 3 - Chương 10: ۵ Hồi 20: Sóng to gió lớn (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 10-2: ۵ Hồi 20: Sóng to gió lớn (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 10-3: ۵ Hồi 20: Sóng to gió lớn (3)(4) ۵
- Quyển 3 - Chương 11: ۵ Hồi 21: Thế sự khôn lường (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 11-2: ۵ Hồi 21: Thế sự khôn lường (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 11-3: ۵ Hồi 21: Thế sự khôn lường (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 11-4: ۵ Hồi 21: Thế sự khôn lường (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 12: ۵ Hồi 22: Nhặt cốt thổi hồn (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 12-2: ۵ Hồi 22: Nhặt cốt thổi hồn (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 12-3: ۵ Hồi 22: Nhặt cốt thổi hồn (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 12-4: ۵ Hồi 22: Nhặt cốt thổi hồn (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 13: ۵ Hồi 23: Độc thanh độc tỉnh (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 13-2: ۵ Hồi 23: Độc thanh độc tỉnh (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 13-3: ۵ Hồi 23: Độc thanh độc tỉnh (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 13-4: ۵ Hồi 23: Độc thanh độc tỉnh (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 14: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 14-2: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 14-3: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 14-4: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 14-5: ۵ Hồi 24: Tình cảnh hiểm nguy (5) ۵
- Quyển 3 - Chương 15: ۵ Hồi 25: Cánh lan điêu tàn (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 15-2: ۵ Hồi 25: Cánh lan điêu tàn (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 15-3: ۵ Hồi 25: Cánh lan điêu tàn (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 15-4: ۵ Hồi 25: Cánh lan điêu tàn (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 16: ۵ Hồi 26: Cửu biến thập hoá (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 18: ۵ Hồi 26: Cửu biến thập hoá (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 19: ۵ Hồi 26: Cửu biến thập hoá (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 20: ۵ Hồi 27: Chiến thắng bất ngờ (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 21: ۵ Hồi 27: Chiến thắng bất ngờ (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 22: ۵ Hồi 27: Chiến thắng bất ngờ (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 23: ۵ Hồi 27: Chiến thắng bất ngờ (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 24: ۵ Hồi 28: Thiên la địa võng (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 25: ۵ Hồi 28: Thiên la địa võng (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 26: ۵ Hồi 28: Thiên la địa võng (3) ۵
- Quyển 3 - Chương 27: ۵ Hồi 28: Thiên la địa võng (4) ۵
- Quyển 3 - Chương 28: ۵ Hồi 29: Thật thật giả giả (1) ۵
- Quyển 3 - Chương 29: ۵ Hồi 29: Thật thật giả giả (2) ۵
- Quyển 3 - Chương 31: ۵ Hồi 29: Thật thật giả giả (3)(4) ۵
- Quyển 4 - Chương 1: 【Quyển 4: Càn Vi Thiên】Hồi 30: Nước cờ đan xen (1)
- Quyển 4 - Chương 2: ۵ Hồi 30: Nước cờ đan xen (2) ۵
- Quyển 4 - Chương 3: ۵ Hồi 30: Nước cờ đan xen (3)(4) ۵
- Quyển 4 - Chương 4: ۵ Hồi 31: Thoát kén hoá bướm (1) ۵
- Quyển 4 - Chương 5: ۵ Hồi 31: Thoát kén hoá bướm (2)(3) ۵
- Quyển 4 - Chương 6: ۵ Hồi 31: Thoát kén hoá bướm (4) ۵
- Quyển 4 - Chương 7: ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (1) ۵
- Quyển 4 - Chương 8: ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (2) ۵
- Quyển 4 - Chương 9: ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (3) ۵
- Quyển 4 - Chương 10: ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (4) ۵
- Quyển 4 - Chương 11: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay ۵
- Quyển 4 - Chương 12: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay (2) ۵
- Quyển 4 - Chương 13: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay (3) ۵
- Quyển 4 - Chương 14: ۵ Hồi 33: Gió thổi mây bay (4) ۵
- Quyển 4 - Chương 15: Vĩ thanh + Hậu ký