Hoàng Hôn - Chương 21

Hoàng Hôn Chương 21
Quán ăn kiểu Quảng Đông này rất gần gũi với người dân, trang trí không quá xa hoa lộng lẫy, vị trí quán cũng gần khu vực dễ dàng lưu thông ở trung tâm. Thời gian vừa đúng giờ tan sở, đã có rất nhiều người ngồi trong nhà hàng. Trước khi Tiêu Chiến đến, anh gọi điện đặt trước một bàn cho ba người. Nhân viên dành cho anh một bàn trên lầu, cạnh cửa sổ, nhìn xuống khung cảnh đường phố đã dần sáng đèn.

Tiêu Chiến nhường chỗ cạnh cửa sổ cho mẹ Vương và ngồi đối diện với Vương Nhất Bác. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tick món và bút chì cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến trải thực đơn lên bàn, đưa bút cho mẹ Vương, nói: “Dì à, trước tiên dì cứ chọn xem muốn ăn món gì ạ.”

Tay mẹ Vương xua giữa không trung từ chối hai lần, sau đó cười cầm lấy bút, chọn vài món hấp vừa nhẹ vừa không làm dạ dày khó chịu. Tiêu Chiến tự nhiên nhận lại bút từ tay mẹ Vương, anh gõ vào menu hai lần rồi mới tập trung lại, đưa menu cho Vương Nhất Bác ở đối diện.

Vương Nhất Bác đang nhìn chăm chăm tay Tiêu Chiến đến mất hồn, mu bàn tay đột nhiên bị gõ hai cái, khoé miệng Tiêu Chiến cong cong mỉm cười, đôi mắt yên lặng nhìn Vương Nhất Bác. Cậu còn chưa kịp định thần, chưa kịp hiểu ý Tiêu Chiến, liền nghe Tiêu Chiến nói: “Em chọn trước đi.”

Mẹ Vương nhìn qua, Vương Nhất Bác chớp mắt một cái, cúi đầu xem thực đơn. Tuy rằng chưa hiểu được ý tứ Tiêu Chiến nhưng cũng không hỏi nhiều, chọn hai món Tiêu Chiến thường ăn, lại chọn thêm cho mẹ Vương một bát canh gà.

Tiêu Chiến không chọn món nữa, trực tiếp cầm thực đơn đến bàn gọi món. Lúc xếp hàng ở quầy thanh toán, anh nhìn thấy mẹ Vương ghé sát lại nói nhỏ gì đó với Vương Nhất Bác, trước khi bọn họ nhìn qua, Tiêu Chiến dời mắt đi không nhìn nữa.

Trong bữa ăn, các bàn xung quanh náo nhiệt không dứt. Mẹ Vương có lẽ bận rộn cả một ngày, không có cảm giác ăn uống, chỉ ăn một chén cháo, thêm một ít canh, các món khác đều chỉ thử một chút cho biết mùi vị.

Lúc về, Vương Nhất Bác nhớ ra phải mua cho mẹ Vương một tí đồ vệ sinh cá nhân, lại vòng về siêu thị. Trên đường, mẹ Vương hỏi thăm công việc cùng với việc học, sinh hoạt trước đây của Tiêu Chiến. Nói một hồi không tránh khỏi vòng đến ba mẹ anh. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác khựng lại một chút. Lúc xe tiến vào bãi đỗ xe, Tiêu Chiến nhìn mé ra ngoài cửa sổ, lại từ khe hở nhìn xuống mẹ Vương ở ghế sau, chân thật trả lời.

Cuối tuần khu thương mại có rất nhiều xe, tầng hầm đỗ kín mít, Vương Nhất Bác xoay hai vòng lại phải trở ra tầng hầm phía khác để đỗ. Khi cậu dừng lại ở lối ra tầng hầm đợi những xe khác ra trước, bàn tay cầm cần điều khiển của Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến nắm nhẹ.

Bàn tay anh hơi lạnh, những đầu ngón tay ướt đẫm mồ hôi chạm vào đốt ngón tay cậu, lưu lại một lúc rồi rời đi, để lại trên mu bàn tay cậu một cảm giác mát rượi. Vương Nhất Bác nhìn sang, ánh mắt dịu dàng trong bóng tối chạm nhau, họ mỉm cười.

Trong nhà đã chuẩn bị không ít, đồ vật mẹ Vương cần mua cũng không nhiều. Nhưng ba người vẫn đẩy xe, dạo qua một vòng, đến khu đồ ăn tầng hai. Tiêu Chiến cùng mẹ Vương đẩy xe phía trước, hai người cùng thảo luận ngày mai nên nấu món gì. Mẹ Vương kéo cánh tay Tiêu Chiến, vui vẻ cười rộ lên. Vương Nhất Bác ở phía sau chậm rãi đi tới.

Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng hai người phía trước đến xuất thần, cố nhớ xem lần gần nhất, không tính lúc đi cùng Tiêu Chiến, ra cửa dạo phố là khi nào. Nghĩ một hồi mới nhớ ra, lần cuối cùng đó là khi cậu tốt nghiệp Cao trung. Khi đó, điểm số vừa có, Vương Nhất Bác làm bài thi tốt, học bạ không tệ, hiếm khi ba Vương vui vẻ. Bọn họ mới cùng nhau đi siêu thị. Sau đó, hạnh phúc gia đình của cậu đã từ từ bị khai tử.

Nhưng hình như nhớ lại thời điểm đó, Vương Nhất Bác cũng không tìm được giây phút ấm áp như ngày hôm nay.

May thay, Vương Nhất Bác không thích nhìn lại quá khứ. Ngay cả khi cậu vào đại học, một vài bạn học quen biết cậu thường thở dài khi nói đến quá khứ của Vương Nhất Bác. Bọn họ buồn cho cậu vì không thể về nhà vào năm mới, cũng không được ăn cơm nhà vào dịp lễ. Vương Nhất Bác lại không cho rằng đó là vấn đề, cậu sẽ thường bận rộn đến quên cả bản thân.

“Vương Nhất Bác?” Vương Nhất Bác nhìn lên, Tiêu Chiến đứng trước kệ trái cây, cầm một quả đào hồng phớt hỏi cậu, “Em muốn ăn cam hay đào?”

Mẹ Vương đã một mình bước qua phía đằng sau để nhìn giá chuối, quay lưng với bọn họ. Vương Nhất Bác nhìn vào khe hồng của quả đào, mỉm cười. Mùi đào thơm ngọt toả ra khiến cậu nhớ đến cảm giác ngọt ngào mỗi khi nhìn Tiêu Chiến cười.

“Em muốn ăn đào.”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt mang theo ý cười, khoé miệng cong cong, trịnh trọng nói: “Vậy anh mua một ít đào.”

Mẹ Vương đi tới, bỏ trái cây đã cân vào giỏ hàng, phàn nàn với Tiêu Chiến giá cả của siêu thị này quá cao. Hộp dâu tây 12 quả đã ngốn hơn 20 tệ. Ở đằng kia, Vương Nhất Bác vừa đẩy xe hàng đến tủ đông lấy thêm hai lốc sữa chua táo tàu.

Một lúc sau về đến nhà, cả ba người ngồi nói chuyện phiếm trogn phòng khách một lúc. Mẹ Vương tâm trạng rất vui vẻ, bà nói nhiều hơn khi ở bệnh viện. Mãi đến lúc trên mặt bà hiện chút mệt mỏi, Tiêu Chiến mới vội vàng giục bà đi tắm rửa. Anh thu dọn phòng lại, Vương Nhất Bác ra ban công gọi điện thoại.

Trời có gió lùa, cửa ban công khép hờ, không biết Vương Nhất Bác nói chuyện với ai, chỉ ngẫu nhiên từ khe cửa luồn vào mấy chữ được mấy chữ mất. Tiêu Chiến đứng sát bàn, nghe được cảm giác không giống như nói với giám đốc hay bạn bè. Tiêu Chiến đưa mắt nhìn ra, không nghĩ đến Vương Nhất Bác cũng đang nhìn anh. Ánh mắt giao nhau giữa không trung, không có ý tứ sâu xa mà cứ thế nhìn đối phương, như thể chỉ cần nhìn như vậy liền sẽ không cảm thấy trong phòng quá đỗi yên tĩnh nữa.

Vương Nhất Bác nói điện thoại xong quay vào giúp Tiêu Chiến dọn dẹp. Mấy hôm nay mọi người đều bận, chưa kịp lau quét đàng hoàng.

Đến lượt Vương Nhất Bác đi tắm, Tiêu Chiến tìm máy sấy mang vào cho mẹ Vương, lại cẩn thận mở điều hoà cho bà. Mẹ Vương tần ngần trước cửa phòng, cuối cùng uống một ngụm nước, nhịn không được hỏi Tiêu Chiến: “Tiểu Chiến này, dì ở chỗ này có phải quấy rầy đến con không?”

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, ôn nhu mỉm cười, anh vịn vai mẹ Vương, dịu dàng trấn an bà: “Làm sao vậy được, dì. Không có đâu. Dì là mẹ Nhất Bác, làm sao phiền bọn con được.”

“Cái bệnh này của dì đột nhiên phát hiện, đã là phiền đến Nhất Bác, không muốn lại liên luỵ con.” Mẹ Vương nắm tay Tiêu Chiến, cúi đầu.

“Dì, dì đừng nói vậy. Không phiền phức đâu.” Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay già nua và lạnh lẽo của mẹ Vương, trấn an bà.

Đêm đó làm tình rất kịch liệt, rõ ràng không phải lâu lắm không gặp được nhau, nhưng Tiêu Chiến lại vô cùng muốn Vương Nhất Bác. Vừa vào phòng đóng cửa lại liền bắt đầu. Hai người một câu cũng không nói, gắt gao ôm nhau trong bóng tối, im lặng hôn môi, im lặng âu yếm.

Vương Nhất Bác gắt gao ôm anh trong lồng ngực, Tiêu Chiến thoải mái nhưng cả người lại run rẩy, lòng tự trọng quấy phá anh, buộc anh cho dù như thế nào cũng không chịu kêu một tiếng. Môi dưới cắn đau trắng bệch mới có thể đè áp hơi thở dồn dập, thậm chí không cam lòng, phải dùng ngón tay bấu chặt vào vai Vương Nhất Bác.

“Tiêu Chiến” Vương Nhất Bác xoa nhẹ vai anh từng chút từng chút, “Anh quên thả lỏng, sẽ khó chịu lắm.” Vương Nhất Bác khống chế hô hấp, từ từ dẫn đường cho Tiêu Chiến.

“Ừm” Tiêu Chiến chôn mặt trong cổ Vương Nhất Bác, há miệng cắn yết hầu căng lên, răng hàm vừa chạm đến liền nhả ra, chôn mặt vào, rên lên một tiếng nhó.

“Tiêu Chiến”

“Tiêu Chiến” Vương Nhất Bác cảm giác được, cậu từng chút gọi tên anh: “Tiêu Chiến”. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nâng phần ót gầy, hôn xuống thái dương mướt mồ hôi của anh.

Cái hôn kia rơi xuống cùng với mồ hôi, lướt qua mặt anh, nhỏ một giọt đậm như cafe trong lòng, như muốn lập tức tiến vào tim Tiêu Chiến. Tâm hồn chấn động, khoái cảm dâng trào, anh gắt gao ôm Vương Nhất Bác, không nhịn được run rẩy. Cuối cùng, dưới bàn tay tuốt lên xuống vững chãi, có nhịp điệu, có ôn nhu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bắn, đạt cao trào. Tinh dịch nóng rẫy tràn khỏi kẽ tay Vương Nhất Bác. Đến khi ngã nằm ra giường, mới phát hiện ra nước mắt không biết từ lúc nào chảy đầy khuôn mặt, ướt cả cánh tay Vương Nhất Bác. Cho nên, khi Vương Nhất Bác nhìn rõ mặt anh, vẻ mặt cậu cũng đầy kinh ngạc.

Nhưng Tiêu Chiến quá mệt mỏi, mấy ngày liên tục họp, làm việc cường độ cao, hơn nữa vừa kịch liệt làm tình. Anh mệt đến mức không mở nổi mắt, càng không có đủ công phu để nghĩ bản thân mình sao vậy, Vương Nhất Bác có phải bị doạ sợ rồi không.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tiêu Chiến bị một loạt thanh âm rổn rảng nồi niêu của phòng bếp đánh thức, mở mắt nhìn Vương Nhất Bác kế bên vẫn còn say sưa ngủ. Anh nhìn di động, đã 9 giờ sáng. Hôm nay không cần đến studio, ngủ được đến muộn thật hạnh phúc.

Đánh răng rửa mặt xong, Tiêu Chiến mới từ từ chậm chạp vào phòng khách, nhìn thấy một bàn bữa sáng đầy ăm ắp, đầu óc tức khắc tỉnh táo.

“Dì, dì lợi hại quá! Một mình làm bữa sáng nhiều như vậy.” Tiêu Chiến vội vàng vào phòng bếp, phụ giúp nồi canh cay ở trên bếp.

Nhìn Tiêu Chiến giành hỗ trợ, mẹ Vương cũng không từ chối, nhẹ nhàng đứng một bên nói: “Có thể dì lạ giường, tối hôm qua mất ngủ. Một lúc thấy trời đã sáng, liền dứt khoát đứng lên làm điểm tâm.”

Không biết mẹ Vương làm trong mấy tiếng, thức ăn trên bàn nhiều đến mức có thể so với bữa sáng nhà hàng. Canh rau củ cay, bánh rán, bánh quẩy, sủi cảo, bánh bao… Điểm tâm đặc sắc của phương Bắc đều có. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn vào gọi Vương Nhất Bác dậy, ba người cùng nhau ăn.

Đối với Tiêu Chiến, bữa sáng này thật sự quá nhiều. Nhưng tay nghề mẹ Vương thật sự tốt, Tiêu Chiến ăn đến no căng. Ăn xong anh lại giành đi rửa chén. Mẹ Vương không cho. Hai người ở trên bàn ăn nhường qua giành lại một hồi. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Vương Nhất Bác buộc mẹ Vương nghỉ ngơi mới xong. Tiêu Chiến đóng cửa phòng bếp, rửa dọn mọi thứ. Anh có chút mơ hồ nhìn dụng cụ nấu ăn, có một cái nồi canh lớn mà anh một chút cũng không nhớ nó nằm ở đâu để cất vào. Rửa dọn gần xong, Tiêu Chiến mới hậu tri hậu giác phát hiện, đồ dùng nấu ăn lẫn chén đũa hôm nay đều do mẹ Vương đi mua mới lúc sáng.

Mẹ Vương nhanh chóng xâm nhập sinh hoạt của anh, vào thời điểm anh không hề chuẩn bị.

Vương Nhất Bác mở cửa phòng bếp đi vào, vào rồi còn trở tay đóng cửa lại. Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ lén lút của cậu bèn trêu: “Ở nhà của mình mà như ăn trộm vậy?”

“Cho kích thích đó.”

Vương Nhất Bác tủm tỉm lại gần, ôm từ sau lưng Tiêu Chiến, tự nhiên nghiêng đầu hôn anh một cái chóc. Tiêu Chiến như bị doạ, quay đầu nhìn lại sau bả vai Vương Nhất Bác, rụt cổ. Vương Nhất Bác sững sốt nhìn anh, tay hơi buông ra nhưng vẫn ôm anh, nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến hai mắt hốt hoảng. Một lát sau, cậu bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng gọi anh: “Tiêu Chiến.”

“Thực xin lỗi” Vương Nhất Bác đột nhiên xin lỗi doạ Tiêu Chiếc ngơ ngác mà nhìn.

Vương Nhất Bác nhìn quanh một lượt. Trong bồn vẫn còn một nửa chén chưa rửa, giá chén có thêm một số chén, tô mới. Trong phòng bếp vô cùng yên ắng, Tiêu Chiến có thể nghe rõ âm thanh TV phòng khách. Vương Nhất Bác hiện giờ biểu tình nghiêm túc. Tay Tiêu Chiến còn dính bọt xà phòng, không thể nhéo má cậu, đành phải mỉm cười giải thích: “Anh chỉ là sợ trưởng bối nhìn thấy thì không tốt lắm.”

Vương Nhất Bác hiểu Tiêu Chiến. Anh vốn quen sống một mình bao nhiêu năm nay, ở cùng với người khác vẫn là có chút bài xích. Cậu dĩ nhiên hiểu rõ anh nói vậy chỉ vì không muốn cho cậu lo lắng mà thôi. Nhưng Vương Nhất Bác không muốn, không muốn tình yêu bởi vì nhân tố tham gia ngoài ý muốn mà trở thành một loại gánh nặng. Kết cục sẽ biến thành không yêu còn tốt hơn.

Cho nên cậu không hy vọng Tiêu Chiến như vậy. Nhưng hiện giờ Vương Nhất Bác không cách nào an ủi anh ngoài nói: “Mẹ em cũng sẽ phải tự mình sinh hoạt. Sau này chỉ có hai chúng ta sống cùng nhau. Anh đừng lo.”

Tiêu Chiến muốn cười một chút. Nhưng phát hiện người trước mặt mình là Vương Nhất Bác. Anh không cần phải lừa gạt cậu, cho nên chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt ở hõm vai Vương Nhất Bác, ngửi thấy mùi hương trên áo quần cậu cùng một loại với mình, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể Vương Nhất Bác, cảm xúc có chút chùng xuống: “Ừm, anh biết rồi.”

Tiêu Chiến tự nói với mình, chỉ cần Vương Nhất Bác vẫn ở đây, anh vẫn sẽ chống đỡ được cảm xúc tiêu cực của mình.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận