Khó Thuần - Chương 16

Khó Thuần Chương 16
Nước hồ lắc lư, sau lưng bị ôm mang theo bầu không khí ái muội, cảm giác da thịt dán vào nhau thật rõ ràng chân thật, nàng còn cảm nhật được nhiệt độ trên người của đối phương, cùng với bàn tay như có như không chượt từ éo lên ngực cọ cọ qua. Hai người tựa vào nhau, vẫn là ở dưới những tình huồng như vầy, khó tránh khỏi những tiếp tục xúc da thịt thân mật, đặc biệt là mới bị đụng chạm vào nơi mềm mại kia, động tác của đối phương quá nhanh, một bàn tay trói chặt Minh Thư, không thể tránh thoát ra được, ôm chặt đến mức làm cho Minh Thư cảm giác thấy khó chịu.

Sức lực của người lọ đúng là không nhỏ tý nào, cũng không ôn nhu, thật mạnh mẽ táo bạo.

Bởi vì không nhìn được tình hình ở phía sau ra sao, cũng không biết là ai nâng mình lên khỏi mặt nước, hành động thân mật như vầy quá xa lạ với Minh Thư, cơ hồ chỉ là trong phút chốc, nhưng lại khiến cho Minh Thư cả người đều căng thẳng lên, theo phản xạ có điều kiện muốn thoát ra.

Bỗng chốc nàng dãy dụa, muốn né tránh đi, nhưng ngay sau đó lại bị ôm lại nhanh hơn, giống như đang gây nhau vậy.

Rốt cuộc ở trong hồ bơi, tình hình ở dưới nước cũng không nhìn rõ tình huống gì được, bất chấp cố gắng thoát ra như vậy, người lọ vẫn như cũ vô tâm sờ sờ chạm chạm lung tung khắp nơi.

Người phía sau qua một lát cũng chịu dừng lại một chút, động tác có chút chậm lại,không còn ôm chặt chỗ nào đấy nữa mà thả lỏng ra cho nàng ổn địng lại, sau đó dịch nhẹ lên hai phân, chỉ đặt tay lên eo nàng mà ôm lấy, quy củ thành thật lại.

Bất quá Minh Thư còn chẳng cảm nhận được sự thay đổi ở chỗ nào cả, bản thân còn đang bị đắm chìm trong cái ôm này, vì thế không tự chủ được mà bắt lấy tay đối phương, giằng co lôi kéo ra khỏi.

Càng khẩn trương, chân trái lại càng đau đến lợi hại, hoàn toàn không cử động theo ý mình được.

Nàng lại trầm xuống, bám lại vào vị kia.

Con người khi bị rơi vào tình huống cấp bách ai rồi cũng sẽ bị hoảng loạn, từ trong xương cốt đều muốn bảo vệ lấy bản thân mình, trong tiềm thức kiểu gì cũng làm ra những hành động phản kháng lại, rất khó để không làm gì.

Cũng may người kia rất lý trí bình tĩnh, cho dù làm cái gì cũng chưa có buông Minh Thư ra, không để cho tiếp tục chìm xuống, cũng tận tâm ngăn cản nàng lại.

Cảm giác mơ hồ, Minh Thư tỉnh táo cảm giác có cái gì đó đang cọ cọ trên vành tai của mình, cảm xúc ấm áp ẩm ướt ------- hai nàng dính quá sát vào nhau, trong một khoảng khắc nộn xộn nào đó, cái kia chắc cũng chỉ là vô tâm hay sao.

Minh Thư không nhìn thấy được hình bóng của đối phương ra sao, mọi thứ trước mắt vẫn là mơ hồ.

"Là ta.'' Người lọ trấn an nàng, thanh âm đè thấp.

Minh Thư ngẩn người ra, lập tức nhận ra là ai phía sau mình.

Ninh Tri mặt dính đầy nước đang dán gần đến bên tai nàng, bắt lấy nàng mang đi, làm cho nàng đi về hướng của mình.

''Đừng đẩy, bình tĩnh một chút.....'' Ninh Tri nói, hô hấp đều không ổn định, ôm nàng bơi đến khu vực nước cạn.

Toàn bộ thời gian diễn ra thật mau, trước sau chỉ có vài giây.

Làm như chặt đứt sự giãy dụa của Minh Thư lại, làm cho nàng chở lại bình tĩnh, thẳng cho đến khi hai người bơi vào được thành bậc hồ bơi nàng mới lấy lại được tinh thần của mình.

Cảm giác co rút gân ở chân không có giảm bớt đi, đến duỗi thẳng chân cũng không làm được, đau đến không chịu nổi, da thịt như bị cái gì đó co rút lại đau cự kỳ.

Ninh Tri lên bờ, ngồi ở dưới bậc thang, nửa người cũng không có xuống nước.

Nàng cầm lấy mắt cá chân của Minh Thư, để lên đùi của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, ''Chỗ nào đau vậy? cẳng chân sao?''

Sắc mặt Minh Thư đều đã trắng bệch ra, không biết là do vừa rồi bị sặc nước dọa đến, hay là do cảm giác đau đớn kích thích vừa nãy mới chải qua, kêu lên một tiếng, cắn răng hít vào một hơi lạnh.

''Đừng chạm vào, rất đau......'' Nàng vội vàng nói, nâng tay lên muốn ngăn lại, tính toán để tự mình làm, không cho làm giúp.

Ninh Tri không buông tay, ngay sau đó giúp đỡ xoa xao từ từ đẩy cẳng chân lên vài cái.

Xoa xoa cho tuần hoàn máu lưu thông, giảm bớt cảm giác co rút, như vậy sẽ đỡ đau hơn.

Minh Thư rất mẫn cảm, không có thói quen bị làm như vậy, bị xoa chân nhẹ nhẹ như vậy cảm giác bụng xông lên cảm giác không được tự nhiên, thật sự cảm xúc quá khác biệt.

Ninh Tri động tác làm không được chuyên nghiệp, không nhẹ không nặng, cũng không biết xoa xoa di chuyển vầy có đúng không nữa.

''Ta tự mình làm.'' Minh Thư nói, ''Ngươi buông ra đi.''

Ninh Tri ngoảnh mặt làm ngơ, như là không nghe thấy gì, động tác trên tay cũng chưa từng dừng lại dù chỉ một lần.

''Nhịn lại môt chút.'' Ninh Tri cũng không ngẩng đầu lên, một bộ dáng không bị ảnh hưởng đến việc mình đang làm, ''Ngồi cho vững đừng để rớt xuống nước.''

Hồ bơi còn có những người khác, một ít đã lên bờ, một ít thì ở trong nước, động tĩnh bên này lớn như vậy, không khỏi làm cho người khác chú ý đến.

Tránh không được tiểu quỷ này, Minh Thư cũng không dám làm ra hành động gì phản kháng lại quá lớn, thêm việc chân thật sự đau, chỉ có thể ngồi yên, tận lực chịu đựng cho mau qua đi. Nàng mím mím môi, nghẹn không ra lời, một bàn tay chống về phía sau, một tay khác đỡ lấy chính mình.

Bộ dáng của Ninh tri bây giờ so với mọi ngày khác nhau quá lớn, bộ tóc xoăn tự nhiên ngày thường kia đã bị ướt hoàn toàn, tóc ướt nộn xộn mà dính trên sườn mặt chảy xuống cần cổ, còn lại thì xão xuống dưới, nước trên tóc theo đó mà từ từ chảy xuống. Nàng cũng không để ý bộ dáng của mình bây giờ nhìn ra sao, chỉ cảm thấy không được thoải mái cho lắm tùy ý vuốt qua mặt,đem tóc hất ra sau, lộ ra gương mặt hoàn chỉnh.

Thật ra thì bộ tóc quăn tự nhiên của Ninh tri nhìn không hề xấu, nhìn ra nhìn lại còn cảm thấy cũng thuận mắt, chợt còn nhìn thấy như vậy cũng đẹp hợp với khuôn mặt lai tây đó. Môi của nàng hồng nhuận, bởi vì có chút hơi mệt mà nhấp nháy, nước đang chảy xuống cằm, toàn thân đều ướt.

So về khoản ăn mặc ngày hôm nay thì hai nàng có sự khác biệt thật lớn, Minh Thư áo tắm kiểu dáng bình thường thuần màu trắng, vòng eo để rỗng, lộ ra chỗ thon thả nhất kia, Ninh Tri lại táo bạo hơn, mặc Bikini hai mảnh, eo thon chân dài nhìn không sót cái gì.

Minh Thư cũng không có biết xấu hổ như vậy mà đi nhìn thẳng đánh giá, mắt nàng rũ xuống, chỉ là không cẩn thận nhìn đến hình ảnh phải chiếu trong nước thôi.

Tiểu cô nương tuổi không lớn, nhưng tỉ lệ cơ thể thật chuẩn, phải nói là hoàn mỹ, chỗ nào cần cong thì cong chỗ nào cần đầy thì đầy đều có đủ, người thường không thể so sánh được với nàng ta.

Nhân viên cứu hộ cũng đi lại đây, lo lắng xem Minh Thư bị thương như thế nào, quan tâm mà dò hỏi.

Minh Thư lắc đầu, còn chưa đau tới vậy.

''Không có việc gì.'' Nàng ôn nhu nói, bảo không cần phải xen vào.

Nhân viên cứu hộ cũng không tiếp tục làm phiền hai nàng, hỏi đều tốt liền rời đi, chở lại vị trí cũ, cũng dặn dò thêm: '' Ở trên bờ nghỉ ngơi thêm nhiều một chút, tý nữa đừng đi đến chỗ nước sâu, có chuyện gì tùy lúc có thể kêu chúng ta.''

Dù sao cũng là khu nhà cao cấp, tấc đất tấc vàng, vậy lên bộ phận quản lý vẫn phải tận tâm chăm sóc khách hàng chu đáo hơn chỗ khác.

Ninh Tri không có phản ứng lại nhân viên cứu hộ, chờ người đi xa, lại còn không chê mà muốn giúp Minh Thư vặn chân. Minh Thư lúc này mới kịp thời tránh đi, không cho thực hiện ý đồ, nàng vẫn có chút không tiếp thu được, duỗi tay đẩy nàng ra: ''Có thể, đứng lên rồi.''

Rút gân thì cũng chỉ không đi lại được trong một lát, xoa bóp một lúc cũng đã dễ chịu hơn nhiều rồi.

Ninh Tri lúc này mới chịu buông ra, bất quá lại làm như vô tình mà đặt tay bắt lấy mu bàn chân của Minh Thư xoa xoa vài cái.

Minh Thư giật mình lui về phía sau, không thể chịu được việc này.

''Đến đây từ lúc nào?'' Minh Thư hỏi, đứng dậy, thử đi lại vài bước.

Ninh Tri cũng đi theo bên cạnh, ''Không bao lâu, chỉ sớm hơn ngươi nửa tiếng mà thôi.''

Ghế ngồi ở trên bờ, đều là ghế bành làm bằng gỗ.

Đi được nửa phút, hai nàng chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Minh Thư ngồi xuống trước, chân trái vẫn chưa thể cử động quá nhiều, tùy lúc vẫn còn bị co rút đau đớn.

Ở gần bên cạnh ghế dựa có máy bán hàng tự động, Ninh Tri mua hai lon nước ướp lạnh, đưa cho nàng một lon.

''Vẫn còn đau?'' Ninh Tri nhỏ giọng hỏi, khó có được lúc nào mà ôn tồn nhỏ giọng như vậy.

''Không.'' Minh Thư nói, thuận tay nhận lon nước có ga để sang bên cạnh, ''Không đau, còn tốt.''

Nhẹ nhàng mở ra một lon nước, Ninh Tri mở thay cho nàng, đem đưa tới, lấy đi lon nước để ở bên cạnh.

Minh Thư không thích uống nước có ga, dừng lại một chút, vẫn là đưa tay nhận lấy.

Những chuyện ái muội mới xảy ra lúc nãy còn chưa có tan đi, bầu không khí rơi vào thế không được thích hợp cho nắm, thật không rõ ràng, hai người bên cạnh nhau giống như có một sợi dây ràng buộc vô hình vậy, tùy thời điểm có thể bị đối phương lay động đến.

Minh Thư cố gắng xem nhẹ cảm xúc lúc nãy ở dưới hồ bơi, nghĩ nghĩ, nói: ''Vừa nãy ta không biết là ngươi, xin lỗi.''

Ninh Tri so với ngày thường còn ít nói hơn, cũng không nói theo, chỉ trả lời lại: ''Ân.''

Có những chuyện phải để cho qua một lúc lâu mới quên đi được, hai người không đề cập đến nữa, vừa rồi nàng nói ra nghĩ lại có chút quái dị.

Cảm giác ấm nóng ở lỗ tai còn chưa quên được, Minh Thư cầm lon nước có ga lên uống một ngụm, nhìn về nơi xa xa, ''Ngươi đến một mình?''

Ninh tri chống tay phải lên ghế, thoáng nắm chặt, ''Không phải, còn có bạn.''

Minh Thư lúc đến đây cũng không có chú ý đến mọi người xung quanh,nghe vậy lại để ý đến phía đối diện dưới hồ bơi kia còn có một đám người, trong đó còn có Phương Du Tịnh, mấy nam sinh quen mắt, lần trước có nhìn thấy ở trước khu nhà. Một đám người trẻ tuổi tụ tập với nhau chơi đùa bên kia, vậy mà nàng không có phát hiện ra.

Như vậy mọi hành động của các nàng nãy giờ, có lẽ đã bị đám người kia quan sát thấy.

''Lúc trước ta không nhìn thấy các ngươi.'' Minh Thư nói, uống không quen nước có gas lại thả xuống.

Ninh Tri vẫn đang nhíu mày.

''Lát nữa còn ra ngoài chơi sao?'' Minh Thư kiếm chuyện gì để nói.

''Không đi nữa.'' Ninh Tri trả lời, một lát sau lại nói, ''Muộn một chút bọn họ phải đi.''

Không khí xấu hổ, như thế nào mà mãi không bớt đi.

Nói chuyện câu được câu không cho có, Minh Thư lại nói Cảm ơn, Ninh Tri không đáp lại, trên mặt biểu tình không thay đổi.

Trong bể bơi, đám người Phương Du Tịnh hoàn toàn không để ý tình hình bên này, một lát sau, không biết ai là người quấy rối, một đám người bắt đầu ầm ĩ. Có người gọi tên Ninh Tri, gọi mau xuống nhanh, cũng không bận tâm Minh Thư có ở đó hay không.

Ninh Tri thờ ơ, không quan tâm họ ầm ĩ kiểu gì, vẫn ngồi gần, đến một câu cũng không nói.

Minh Thư nghiêng người thúc giục, ''Ở đấy có người gọi kìa, ngươi qua đi?''

''Đợi một chút đi.'' Ninh Tri nói, cúi đầu xem hai đôi chân dài để song song với nhau, thu đầu gối lại, ''Cũng không có việc gì.''

Minh Thư nhìn Phương Du Tịnh ở trong hồ bơi, đánh giá một lượt tiểu cô lương khuôn mặt dạt dào thanh xuân, không mang theo ý nghĩ gì chỉ đơn giản xem qua vậy, qua một lúc hỏi một câu cho không khí thay đổi, "Các ngươi quan hệ khá tốt, là bạn học lâu năm sao.''

Biết nàng đang nhìn ai, Ninh Tri không lập tức trả lời,duỗi thẳng cặp chân dài ra, mới nói: ''Không phải bạn học, mọi người đều không học cùng một trường.''

''Bạn từ bé.'' Minh Thư hỏi.

''Bạn bè bình thường.'' Ninh Tri thấp giọng nói, ánh mắt đảo qua nhìn xuống mắt cá chân. Ở nơi đó có nguyên một mảng đỏ, hiện tại ta tiêu bớt đi, làn da lại chở lại trắng nõn.

''Như vậy..........'' Minh Thư nói, giọng nói khô cằn, ''Vậy cũng khá tốt.''

Ninh Tri không muốn nói quá nhiều chuyện của người ngoài, thật mau đã đổi sang đề tài khác.

Không có quá nhiều đề tài để nói, hai người lại rơi vào trầm mặc.

Ninh Tri ngửa người ra sau, cũng chống thân mình lên.

Chỉ là tùy tâm hành động, giống như là hoàn toàn không để ý, chớp mắt một cái liền động chạm vào mu bàn tay của Minh Thư.

Hai bên đều dừng lại.

Minh Thư ý thức được liền thu khuỷu tay mình lại, lại không tránh ra được.

Ninh Tri lập tức chạm vào ngón tay giữ lại, chậm nửa nhịp mới chịu thả lỏng, dịch tay ra khỏi.

Vừa chạm vào liền tách ra, nói là vậy nhưng thật mau và dứt khoát không giống như là đang cố tình vậy
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận