Khó Thuần - Chương 2: Hàng xóm bí ẩn

Khó Thuần Chương 2: Hàng xóm bí ẩn
CHƯƠNG: 2

Hàng xóm bí ẩn...

Qua một đêm dài.

Ngày hôm sau quả nhiên lại là một ngày trời nắng gắt, so với ngày hôm qua lại càng nóng hơn, mới sáng sớm tinh mơ mà mặt trời đã lên cao, hai hàng cây trên phố bị phơi đến lá héo héo ủ rũ, 7 giờ sáng khu tài chính thành liền trở lên dị thường bận rộn, khắp nơi mọi người đều đang đổ về thành trường long, người đi làm tụ lại thành từng top, từng nhóm, mới sáng sớm đã thay phiên nhau đi, một đám đều vội vội vàng vàng.

Văn phòng làm việc F&M có hai cửa hàng, một cửa hàng chính nằm ở khu trung tâm thương nghiệp đầu phố đông, chủ yếu được dùng để triển lãm, kinh doanh, diện tích lớn, được trang hoàng cao cấp, còn lại cửa hàng thứ hai nằm ở một con phố cách không xa nơi này, vị trí ở bên trên phòng làm việc này một chút, đây là nhà tổ của Minh gia để lại, nơi đây là một khu nhà tập trung, có từ những năm 90 rất đặc sắc, tòa nhà có ba tầng, trước đây được dùng để làm trường tiểu học, cao đẳng, cùng nhà tây, cửa hàng này chủ yếu dùng để thiết kế cùng làm công tác hậu kỳ, từ Ngọc Lâm Uyển đến đây chưa tới mười phút lái xe.

Minh Thư thường đi tới cửa hàng này làm việc, một khi nàng đã ở đây thì sẽ ở cho tới hết ngày mới về.

Sáng nay thức dậy có chút muộn, mặt trời đã lên cao, nàng vừa đi vừa ôm một chồng bản vẽ thiết kế ra khỏi cửa, đến được trong tiệm đã gần 10 giờ.

Tổng công ty là một khu triển lãm nghỉ ngơi, hàng ngày tiếp đãi khách hàng ở lầu một, còn lầu hai ba mới là khu làm việc, Minh Thư làm việc ở lầu 3, không gian bên trong vừa rộng mở lại thoáng mát, ước chừng có thể chiếm tới nửa tầng lầu lớn.

Phòng làm việc quy mô không tính là lớn, nhưng nhân viên thiết kế các phòng ban cộng lại cũng được mấy chục người, nhìn thấy nàng tới, tất cả mọi người đứng lên tinh thần sôi nổi kêu " Lão bản." "Sếp khỏe".

Trợ lý cùng thư ký từ sớm đã đứng tại văn phòng,chờ Minh Thư vừa đến liền trước sau thông báo công việc ngày hôm nay, tổng kết đệ trình tư liệu các loại.

Minh Thư luôn đi đến nhanh, tới liền nhập tâm vào công việc, sẽ không đem theo cảm xúc cá nhân vào phòng làm việc.

Thư ký đưa lên thêm mấy phần văn kiện, nhân tiện làm thêm một tách cà phê để lên bàn, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà báo cáo công tác ngày hôm nay đã định, bao gồm cả việc dành chút thời gian đi đến đường thiên hà tây hợp tác làm ăn, buổi chiều còn có một cuộc họp từ từ mở.

" Thiên vân thời thượng Bùi vẫn luôn mong muốn được thấy mặt ngài, buổi sáng có gọi điện thoại hỏi, nói là thời gian bên này có thể định, ngài xem....."

Minh Thư lật một trang giấy, " Không có thời gian, tìm cái lý do từ chối."

Thư ký lập tức sửa lời: "Ta lập tức xử lý."

"Lần sau lại có loại chuyện này thì trực tiếp từ chối, không cần phải lãng phí thời gian, sàng lọc lại rồi đến tìm ta." Minh Thư nói, có chút lãnh đạm.

Thư ký dừng một chút, biết mình không làm tốt, bị khiển trách.

Minh Thư cầm bút máy trên bàn, ở văn kiện góc trái ký tên, " Kế đến là một tuần quan trọng cần chú ý hướng đi,chuẩn bị bàn bạc công việc, thương lượng trọng tâm, việc không quan trọng có thể giao cho tiểu Tưởng làm."

Thư Ký gật đầu, " Đúng vậy."

Buổi sáng là thời điểm bận rộn nhất trong ngày, trong văn phòng không ngừng có nhân viên đi ra đi vào, một hồi vội xong đã là giữa trưa. Truyện chính ở _ TRUМtrцy eИ.VИ _

Minh Thư đi ra ngoài một chuyến, vừa đi chính là ba bốn giờ, trở lại đúng lúc buổi chiều nóng nhất, mặt trời chiếu vào cửa kính, phản chiếu lên đau cả mắt.

Phàm Sở Ngọc đến công ty, tiện đường lại đây nhìn xem, đĩnh đạc mà cầm theo một cái túi đi thẳng lên lầu 3, xông vào văn phòng. Nàng là đối tác làm việc, cũng là bạn của Minh Thư, gặp nhau đã hơn mười năm, ngày thường phụ trách tại cửa hàng trưng bày, năm nay mới 34 tuổi, nhưng trong nhà lại rất có tiền, bản thân cũng có năng lực kiếm tiền, không hơn kém là một phú bà.

Không biết đụng phải chuyện tốt gì, Phàm tổng hôm nay tâm tình rất mỹ mãn, thấy ai đều mặt mày hớn hở, còn chủ động hướng nhóm nhân viên chào hỏi, thân thiện dễ gần.

Nàng không gõ cửa liền đẩy cửa tiến vào văn phòng, đem túi giấy tới trước mặt Minh Thư, thoái mái dễ chịu ngồi xuống trên ghế, nói: "Đừng khách khí."

Minh Thư nhìn liếc mắt một cái, "Thứ gì?."

"Ăn đi, mè đường hạt dẻ thủ công." Phàm Sở Ngọc nói, " Quả nhi nhà ta làm đó, nàng nói đưa đến một phần cho ngươi."

Qủa nhi, là cháu ngoại nhỏ của Phàm Sở Ngọc.

Minh Thư thu hồi tư liệu, cố ý không cho mặt mũi, "Không cần, chính ngươi cầm lại."

"Đừng a," Phàm Sở Ngọc chạy nhanh nói, " Ta lần này chính là muốn chạy tới đây đưa cho ngươi, đừng có tuyệt tình như vậy."

Minh Thư liếc nàng một chút.

Phàm Sở Ngọc da mặt dày, không thèm để ý, đứng đi lên về phía trước mặt Minh Thư, đẩy đẩy cái túi giấy, "Mau nếm thử."

Minh Thư vẫn là thờ ơ, " Có việc gì nói thẳng đi."

Phàm Sở Ngọc pha trò: "Không có việc gì."

Minh Thư để túi giấy sang một bên, quăng một phần hợp đồng cho nàng, "Nhìn xem cái này."

Đối phương lúc này mới đứng đắn, hơi chút thu liễm.

"Làm sao vậy, nơi nào có vấn đề?" Phàm Sở Ngọc hỏi, tùy ý lật lật xem.

"Trước mắt còn không có gì " Minh Thư nói, "Có rảnh thì liền giúp ta kiểm tra lại một chút, sau đó ký tên."

Phàm Sở Ngọc nhướng mày, "Làm gì cần nghiêm túc như vậy, ta đây còn tưởng rằng có chuyện."

Minh Thư không nói tiếp, đem túi giấy cầm lấy lém vào góc bàn, " Bên Phố đông ổn không?."

" Ổn, còn có bọn A Minh ở đó."

"Chu tổng có liên hệ với ngươi không?"

"Đều đã làm thỏa đáng, ngươi yên tâm."

Gặp mặt liền nói chuyện ở cửa hàng, đây là chuyện thường diễn ra, ngày thường chạm mặt nhau thì sẽ nói chuyện này đó, dù sao đôi bên cũng là quan hệ hớp tác.

Hai người phân công quản lý hai cái cửa hàng, đối với một đôi hai bên cùng tiến độ.

Phàm Sở Ngọc vẫn là tương đối đáng tin cậy, người này ngoài miệng hay nói chuyện tào lao, được cái lại không chút cẩu thả, đã sớm đem mọi phương diện xử lý thỏa đáng, căn bản không cần lo lắng.

Mau làm xong rồi, Phàm sở Ngọc bỗng dưng mở miệng " AURORA bên kia thế nào?"

Minh thư ôn thanh nói: " Chẳng ra gì,không có tiến triển."

Đối phương cố ý vô tình hỏi: "Trang Khải Miêu đơn độc đến tìm ngươi có phải hay không?"

Minh Thư không phủ nhận.

Phàm Sở ngọc lại hỏi: " Muốn điều kiện gì?"

Minh Thư cũng không giấu giếm, " Nói ta mang thêm một người mẫu."

Trầm mặc một lát, Phàm Sở Ngọc nói: " Cháu gái của hắn?"

Minh thư rất bình tĩnh, "Có thể thêm vào chức người mẫu."

Vừa nghe liền hiểu câu chuyện, Phàm Sở ngọc trực tiếp vạch trần: "Cho nên muốn đưa đến cho ngươi người xấu, giúp hắn quản giáo tiểu hài nhi."

"Đều hai mươi tuổi không nhỏ, học đại học ở đây." Minh Thư đứng dậy, đổ một ly trà, "Cũng không phải là quản giáo, không tới mức như vậy."

Phàm Sở Ngọc tựa lưng xoay người lại: " Không phải đều giống nhau sao, không thấy khác mấy."

"Hắn đòi yêu cầu này, bằng không không nói chuyện."

"Nói nhảm, ngươi còn tin."

Minh Thư không giải thích, đem trà đưa qua.

Phàm Sở Ngọc tay đều không lấy, ngồi bất động, " Ngươi biết cô bé đấy sao?"

"Chỉ có tư liệu." Minh Thư nói.

" Ta đã thấy vài lần, cao, gầy, bộ dáng thật sự xinh đẹp, là một hạt giống người mẫu tốt, nhưng tính cách thật sự........." Phàm Sở Ngọc châm chước nói tiếp, không ngừng nháy mắt, "Qủa thật, rất khó hầu hạ."

Minh Thư không đặc biệt để ý, "Để đến lúc đó lại xem."

Phàm Sở Ngọc nói: " Năm trước tại tiệc tối của công ty Tây Kinh, chuyện đó ta còn nhớ rõ, hiện trường một mảnh hỗn loạn, còn lên cả tin tức, chính nàng đứng ra gây sự, chỉ là sau đó mọi chuyện liền bị áp xuống."

Minh Thư nhíu mày, nhường như đã rõ ràng mọi chuyện.

"Ngươi không trị được đâu." Phàm sở Ngọc chậm rì rì mở miệng.

Hai người có cái nhìn không giống nhau, có nhiều chỗ băn khoăn.

Minh Thư cũng không cãi lại, đều nghe, nhiều thứ cũng không ủng hộ.

Biết được nàng đã có chủ ý liền sẽ không dễ thay đổi, Phàm Sở Ngọc chỉ là khuyên vài câu, sẽ không cưỡng bách nàng thay đổi ý tưởng.

Đến giờ phải đi, Phàm Sở Ngọc đổi đề tài, nói: " Đêm nay lão Tào làm cái tụ tập, ngươi đi không?"

Minh Thư gật đầu, "Đi"

"Chỗ cũ, 9 giờ."

"Nhớ, đúng giờ trình diện."

Phàm Sở Ngọc sẽ không quá dong dài, đến lúc này liền thôi, " Buổi tối gặp."

Minh Thư nhìn theo nàng ra cửa.

Còn thừa thời gian tương đối nhẹ nhàng, từ từ nghiêng người, ánh chiều tà lọt vào cửa sổ, trên mặt đất hiện ra một đường mơ hồ.

Trong ba tầng nhà đều có nhân viên trên dưới không ngừng đi ra đi vào, sếp còn ở lại, tới gần giờ tan tầm không khí liền trầm xuống, không ai dám lười biếng hoặc chuẩn bị đi về, đều đã thành quy luận, mọi người vẫn như cũ ngồi ở vị trí của mình mà làm việc.

Minh Thư đến lầu hai dạo qua một vòng, nói thẩm trợ lý gọi điện hẹn trước một cấp cao đi ăn cơm, lúc sau ăn với họ.

Trợ lý Thẩm làm việc nhanh nhẹn, tiễn nàng xuống lầu trước sau đó đem công việc làm tốt, rồi lại lái xe đưa người này trở về.

Mới sáu giờ mười năm, Ngọc Lâm Uyển cũng chưa có mấy bóng người, hầm đỗ xe cũng chỉ có bảo an.

Minh Thư một minh tiến vào thang máy, ấn xuống tầng 18.

Từ bãi đỗ xe còn có một người đi vào liền nhìn nàng một cái, cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi lên, tốc độ còn không tăng lên liền dừng lại.

"Đinh------"

Cửa mở.

Lầu một còn có người chờ.

Minh Thư theo bản năng ngước nhìn một cái, liền thấy bên ngoài có người.

Là một nữ sinh với thân mình mảnh khảnh, vóc dáng vất cao, tóc vừa tới ngang vai, cách ăn mặc nhìn thật thoải mái, nàng mặc một chiếc áo thun rộng droptop màu đen, kết hợp với quần jean,đeo một cái balo màu lam, dây đeo bên trái của balo được thả xuống, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, nàng ta còn có đôi chân dài thẳng tắp, mặc dù đã được che lại nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp, phía trên còn đang đeo một cái tai nghe màu lục đậm, đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, vành nón ép tới thấp, nhìn vốn không ra được ai, chỉ có thể nhìn thấy được khóe mắt sắc nét, mặt mày tương đối hoàn chỉnh.

Trời rất nóng, người này làm ra bộ dạng này thật kỳ quái, Minh Thư nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Nữ sinh đang mải mê chơi điện thoại, một lòng một dạ đều để hết trên màn hình, từ lúc bước chân vào đây, cũng không thấy quay đầu lại nhìn xem người trong thang máy, cũng không ấn tầng lầu đi lên.Nàng đang chơi game, ngon tay thon dài chạm màn hình liên tục.

Nghĩ rằng ở khác tầng lầu, Minh Thư có lòng tốt muốn giúp đỡ, nhẹ giọng hỏi: " Ở tầng nào?"

Giống như là không nghe thấy, nữ sinh kia vẫn không trả lời, vẫn như cũ cúi đầu ấn điện thoại, giống kiểu đang đắm chìm vào trong điện thoại không nghe thấy.

Cửa thang máy lần nữa lại khép lại, bắt đầu đi lên.

Minh Thư nghiêng đầu qua lại hỏi. " Lầu mấy?"

Nữ sinh lúc này mới có phản ứng lại, cũng chỉ từ trong trò chơi bớt ra một hai giây, nhấc mí mắt lên nhìn về phía màn hình nơi đó, theo sau lại thu hồi tầm mắt.

Thật quá mức xa cách lạnh nhạt, khó có thể sống chung.

Bị coi thường hoàn toàn, Minh Thư cũng không thèm nói nhiều, mặc kệ.

Có người hờ hững như thế, nàng không cần phải xáp lại gần làm gì.

Thang máy đi lên cũng không có ai tiếp tục đi vào, con số trên màn hình biến đổi liên tục.

7,8,9,.........

Lên tới tầng 15, trò trơi trên di động kết thúc.

Nữ sinh phút chốc quay lại thấp giọng nói: " Tầng 18."

Minh Thư nghiêng đầu nhìn nàng có điểm ngoài ý muốn.

Nữ sinh thu hồi điện thoại, tùy ý ném vào túi xách, thẳng tắp đối diện Minh Thư nhìn, chả sao cả mà nói: " Vừa rồi không rảnh."

"Đinh-------."

Lầu 18 tới rồi, thang máy tự động mở ra.

Không đợi đáp lại, nữ sinh liền nhấc chân dài đi ra

ngoài, vừa đi vừa nói: " Cảm tạ."

Hai hộ phòng ở cùng một tầng thang máy, cũng chính là cùng một hướng.

Minh Thư cũng đi ra ngoài, tới cửa, quay đầu lại thoáng nhìn.

Vẫn là chậm hơn một bước, cửa nhà bên kia vang lên 'Phanh' một tiếng nhỏ, nữ sinh đã vào nhà, ngay cả bóng dáng cũng không còn nhìn thấy.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận