Khi nhìn thấy người gọi điện thoại đến, Hứa Lộ Bạch nháy mắt vui vẻ ra mặt.
“Alo, làm sao thế? Không phải anh nói tối nay có chuyện sao?…Đêm này em đi dạo phố đó…Cái gì, anh cũng ở đây ạ?…Được thôi, phía bên anh tiện là được mà…Chờ em một lúc, em hỏi cô ấy trước đã.” Hứa Lộ Bạch che ống nghe, quay đầu giảm nhỏ âm lượng, hỏi Sở Hòa: “Bạn trai tớ đang ở quán bar E tại lầu một, đến chơi chút nhé? Bạn của anh ấy cũng có ở đó.”
Dĩ nhiên Sở Hòa cũng không ngại: “Không sao cả, đi thôi.”
Hứa Lộ Bạch tiếp tục nghe điện thoại, giọng nói vui sướng: “Bây giờ bọn em đến ngay đây, anh ở đâu vậy?….Ừm, được.”
Lầu một có đến mấy quán bar, nhưng bầu không khí trong quán bar E rất tốt, ban ngày có thể thưởng thức trà, yên tĩnh mà không hề ngột ngạt. Ban đêm lại có thể uống tất cả các loại rượu, nhiều người náo nhiệt nhưng lại không hề ồn ào. Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch đã đến đây uống rượu mấy lần. Hồi đó lúc cô ấy yêu thầm, cứ đau lòng thì sẽ đến đây uống rượu, Sở Hòa sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên đương nhiên mỗi lần như thế đều đi theo cô bạn.
Cửa quán bar E, một người đàn ông cao ráo mặc áo sơ mi trắng vẫy vẫy tay về phía hai cô đang đi bên này.
“Lục Dữ!” Hứa Lộ Bạch cũng vẫy vẫy tay, kéo Sở Hòa tăng tốc độ bước chân.
Giọng nói của Hứa Lộ Bạch rất vui vẻ, Sở Hòa vừa nghe, đã đoán được đây chính là bạn trai của cô ấy.
Biết ra đây đứng chờ, thật sự rất biết quan tâm.
Đợi hai người Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch đến gần, Lục Dữ và Hứa Lộ Bạch hai mắt nhìn nhau đầy dịu dàng một cái, sau đó Hứa Lộ Bạch đã giới thiệu với anh trước:
“Đây là bạn thân của em, Sở Hòa.”
Lục Dữ lịch sự đưa tay đến trước mặt Sở Hòa: “Cô Sở, tôi là bạn trai của Hứa Lộ Bạch, Lục Dữ.”
Sở Hòa nhẹ nhàng bắt tay với anh: “Chào anh, gọi tôi là Sở Hòa là được rồi.”
Sau màn chào hỏi, ba người đi vào bên trong.
Lục Dữ đi phía trước để dẫn đường, Hứa Lộ Bạch rất có tình nghĩa, vẫn tay trong tay, sóng vai đi chung với Sở Hòa.
Đi không bao lâu, ba người dừng lại ở một chiếc bàn.
Một người đàn ông cũng cao gần bằng Lục Dữ đứng lên, Lục Dữ giới thiệu cho Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch:
“Đây là anh em của anh, Kỷ Lâm Phong.”
Lục Dữ ôm chặt bả vai Hứa Lộ Bạch, nói tiếp: “Lâm Phong, đây là bạn gái tớ, Hứa Lộ Bạch. Còn đây là bạn của Hứa Lộ Bạch, Sở Hòa.”
Sở Hòa nhìn người đứng trước mặt mình, trong lòng có hơi mơ hồ.
Chẳng phải mấy tiếng trước anh còn ở gần nhà hàng món Tây lái xe đi sao, tại sao chỉ trong chớp mắt đã đến đây rồi? Không cần ở bên cạnh bạn gái sao?”
Kỷ Lâm Phong vươn tay về phía Sở Hòa: “Xin chào.”
Không biết anh có nhận ra mình không, Sở Hòa lấy lại tinh thần, vẻ mặt không có cảm xúc gì, đưa tay đến: “Xin chào.”
“Xin hỏi tên của cô Sở đây là… ‘Sở hà’ trong ‘Sở hà, Hán giới’ [1] sao?”
“Không phải, là Sở trong nước Sở, Hòa trong cây mạ.”
Lục Dữ nghe vậy, lập tức hiểu rõ: “Ban đầu tôi còn cho rằng đó là ‘hà’.”
Sở Hòa mỉm cười nói: “Là tôi không giải thích.”
“Như vậy thì giới thiệu thêm một lần nữa. Đây là Kỷ Lâm Phong, Kỷ trong kỷ luật, Lâm Phong trong ngọc thụ lâm phong.”
Hứa Lộ Bạch nhìn thử, khen một câu: “Quả nhiên người cũng như tên.”
Lục Dữ lập tức không vui: “Em khen người đàn ông khác, thế mà không bày tỏ gì với anh cả.”
“Được rồi mà.” Hứa Lộ Bạch hờn dỗi nói, “Anh là một người phong độ, dịu dàng, đẹp trai, lịch sự, tao nhã và lịch thiệp, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, là độc nhất vô nhị trên thế thế này…”
“Ho khan…” Lục Dữ được khen ngay trước mặt bạn bè nên có hơi không được tự nhiên, vội vàng cắt lời bạn gái nhà mình: “Đủ rồi đủ rồi.”
Sở Hòa nhịn cười, cả khuôn mặt đều ửng hồng lên.
Khen người cái gì, đối với một người lấy chuyện viết văn để sống như Hứa Lộ Bạch đây, không phải là quá dễ dàng rồi hay sao.
__
Cặp nam nữ chính cẩu độc thân chỉ có thể nhìn bạn mình ân ái.
Nam chính: Như vậy không được, phải sắp xếp thêm chi tiết thân mật mới được.
Tác giả: Ngày mai sẽ để cậu và nữ chính không tiếp xúc với nhau!
Nam chính phụt máu mũi ra ngoài….
__
[1] Sở (河) trong Sở Hà – Sông Sở (楚河). Cụm từ “sông Sở” này xuất phát từ cụm Sở Hà Hán Giới (楚河汉界). Sở hà Hán giới chính là con sông ngăn cách trong bàn cờ tướng. Đây chính là con sông định biên cho nước Sở và Hán Trong lịch sử Trung Hoa xưa.
**
Hết chương 8