Làm Sao Để Đẹp Mặt Hơn Khi Chia Tay? - Chương 11: Tên đàn ông ngu ngốc

Làm Sao Để Đẹp Mặt Hơn Khi Chia Tay? Chương 11: Tên đàn ông ngu ngốc
Không biết Tô Thanh Yến đã nằm xuống phía sau lúc nào, không rên một tiếng, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Thấy dạ dày Tô Thanh Yến thật sự khó chịu, Văn Thụy Lâm không hỏi thêm gì nữa, bị dỗi một câu cũng không đáp lại.

Trước khi có giấc mơ đó, hắn ta rất hiếm khi để mắt đến Tô Thanh Yến, cũng ít quan tâm tình trạng sức khỏe của anh, có lẽ hắn cho rằng anh trẻ tuổi hơn mình, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn, bây giờ nhớ lại, phát hiện bản thân thật ra không biết nhiều về anh lắm.

Nếu không nhờ xem tư liệu cuối tuần kia, có lẽ hắn còn sẽ cảm thấy quan hệ của Tô Thanh Yến với nhà họ Tô rất tốt, xem ra ấn tượng trước đây của hắn với anh là hiểu lầm.

Lúc trước hắn rất ít khi chủ động quan tâm Tô Thanh Yến, biết rõ dạ dày anh đau, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, nghĩ nhiều cũng đều nghẹn trở về, rốt cuộc không hỏi anh ở đâu, trực tiếp lôi người về chung cư.

Hắn bật đèn bên trong xe, quay đầu muốn gọi Tô Thanh Yến dậy, thấy sắc mặt anh tái nhợt, âm thanh vốn dĩ lạnh như băng không khỏi dịu hơn một chút.

Văn Thụy Lâm nhẹ nhàng đẩy cánh tay Tô Thanh Yến: "Cậu có muốn vào bệnh viện không?"

Hắn chưa từng thấy Tô Thanh Yến suy yếu như vậy, lo lắng ngay lập tức, anh có bệnh dạ dày từ khi nào?

Tô Thanh Yến thều thào đáp lại hắn: "Không cần."

Nếu Văn Thụy Lâm không sát lại, hắn gần như nghe không rõ anh đang nói gì.

Văn Thụy Lâm: "Vậy cậu lên trước, tới rồi."

Tô Thanh Yến khó khăn mở mắt, xuống xe, thấy cách bố trí quen thuộc dưới bãi đậu xe, dạ dày đau đớn vô cùng.

Văn Thụy Lâm cũng không nghĩ đến việc sau khi hai người chia tay thì phải hòa hợp như thế nào, thấy anh như sắp chết vì đau, trong đầu Văn Thụy Lâm lại hiện ra gương mặt cương cứng tái nhợt chết chóc trong mơ, bàn tay to lớn duỗi ra, kéo lấy người, nửa ôm anh đi về phía thang máy, động tác thuần thục.

Thế mà hắn lại có ảo giác đã rất lâu.

Tô Thanh Yến cũng không ngờ lăn qua lăn lại một hồi, vừa rồi đau đến nỗi quên nói chỗ mình ở cho Văn Thụy Lâm.

Vào thang máy, Tô Thanh Yến tự chống đỡ bản thân bằng tay vịn bên trong thang máy, dốc hết sức không quá gần gũi với Văn Thụy Lâm, mùi hương trên người hắn rất gần gũi Vân Văn Quân, mặc dù biết trước mắt người này và Vân Văn Quân còn chưa phát triển đến mối quan hệ tình yêu, nhưng anh vẫn theo bản năng mà thấy phản cảm.

Tô Thanh Yến nói: "Tôi có thể tự đi được."

Văn Thụy Lâm thấy anh đau đến vậy, cũng không xét nét thái độ của anh: "Được, cậu tự đi đi."

Sau khi tới cửa, Tô Thanh Yến đi theo Văn Thụy Lâm mặt sau chờ hắn mở khóa, chung cư có thuốc trị dạ dày, anh có thể uống tạm một chút.

Anh nhìn thoáng qua động tác tay của Văn Thụy Lâm, nhận ra hắn không đổi mật khẩu nhà.

Vừa vào cửa, Tô Thanh Yến đã ngửi thấy một mùi hôi thối, bao trùm lên cơn đau thắt dạ dày của anh.

Tô Thanh Yến lười biếng nghiêng người sang một bên quét mắt nhìn phòng khách một vòng, hết thảy đều không quá chênh lệch với dự đoán của anh.

Căn hộ nghiễm nhiên biến thành chuồng chó trong vòng chưa đầy một tuần.

Giày dép ở lối vào vứt lung tung, quần áo và quần đắt tiền chất đống trên ghế sô pha, bụi bặm trên bàn cà phê và những đồ hộp mang đi chất đống trên bàn ăn, tất cả đều nằm rải rác và không được dọn dẹp.

Tô Thanh Yến im lặng nhìn hết thảy, Văn Thụy Lâm đương nhiên ý thức được chỗ nào trong nhà có vấn đề, hắn căng da đầu ném quần áo trên sô pha qua một bên.

Hắn không có gì để phản bác lại tất cả những gì Tô Thanh Yến chứng kiến.

Tô Thanh Yến miễn cưỡng đi qua một bên căn nhà, mở cửa thông ra ban công, không thể để kín gió được, mùi vị quá kinh khủng.

"Văn Thụy Lâm, trong khoảng thời gian này anh vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa đúng không??"

Vẻ mặt Ôn Nhược Lâm có chút xấu hổ: "Đúng thì thế nào." Hắn mới không phải bởi vì Tô Thanh Yến đi mà thành như thế, chỉ là thường ngày bận rộn nên không gọi người giúp việc.

Tô Thanh Nham ngồi xuống chỗ trống trên sô pha vừa dọn ra, ôm bụng dặn dò Văn Thụy Lâm: "Lấy cho tôi vài viên thuốc dạ dày, nó ở trong tủ thuốc." Rồi anh nói tên thuốc.

Văn Thụy Lâm mặc niệm nhủ thầm người tình nhỏ của hắn là bệnh, không thể so đo với anh.

Cầm thuốc, Văn Thụy Lâm phát hiện bản thân đang đưa nước cho Tô Thanh Yến, hắn chưa bao giờ nhìn Tô Thanh Yến từ góc độ này, chuyện đưa nước như này cho anh cũng chưa từng xảy ra.

Tô Thanh Yến uống thuốc xong lười nhác mà dựa vào sô pha: "Có muốn dọn rác không, tôi đoán là có giun."

Văn Thụy Lâm có hơi xấu hổ: "Sao cậu không để lại thông tin liên lạc của người giúp việc cho tôi chứ?."

Mắt Tô Thanh Yến yếu ớt trợn trắng: " Trợ lý Giang biết."

"......" Văn Thụy Lâm thật sự đã quên mất, ban ngày hắn ở công ty, buổi tối sau khi về đến nhà mới nhớ lại quên gọi người người giúp việc, trước kia căn nhà đều sạch sẽ ngăn nắp, có Tô Thanh Yến ở đây hắn chưa từng lo lắng vấn đề nhà cửa, cũng không bao giờ nghĩ đến việc tự mình dọn dẹp, lúc này Tô Thanh Yến hoàn toàn không có khả năng dọn dẹp thay hắn, đành phải tự mình làm.

Văn Thụy Lâm vừa hỏi vừa thu dọn: "Túi rác trong nhà ở đâu?"

Tô Thanh Yến chỉ vào một cái tủ: "Ở đó."

Văn Thụy Lâm gian nan thu dọn rồi ném rác ra cửa, Tô Thanh Yến lại nói với hắn: "Anh phải vứt vào thùng rác bên dưới, hiện giờ không có người tới thu rác vì chưa đến giờ xử lý rác thải, anh đi xuống dưới ném đi."

Sắc mặt Văn Thụy Lâm càng lúc càng kém, hắn cũng không thể đổ lỗi cho Tô Thanh Yến, dù sao cũng là tự hắn làm ra.

Hắn lại xách theo mấy túi rác xuống lầu, vất vả mới tìm được thùng rác, chuẩn bị ném vào, bỗng một bà dì ngăn cản động tác của hắn.

Bà dì công tác xã hội với chiếc găng tay màu đỏ: "Này, anh bạn! Cậu đã phân loại rác của cậu chưa? Hộp cơm và rác nhà bếp phải được tách ra. Việc phân loại rác đã được thực hiện vài năm rồi, tại sao bạn không phân loại, như thế này là không được! Người trẻ tuổi không thể lười biếng như vậy! "

"Cậu xem này, rác phải được phân loại như vậy."

Sắc mặt Văn Thụy Lâm lại càng xấu hơn, bây giờ nơi này là nơi các hộ gia đình đều xuống vứt rác, hắn bị bà dì nhiệt huyết với cộng đồng nhìn chằm chằm, lùi không được đi không xong, phải im lặng lắng nghe bà dì trong mười phút!

Bà dì công tác xã hội: "Cậu nhóc, nghe hiểu chưa đấy? Lần sau đừng không phân loại nữa, cậu làm như thế sẽ gây phiền phức cho mọi người."

Văn Thụy Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã hiểu, cảm ơn dì!"

Trong lòng hắn lại hận không thể lấy điện thoại di động ra chuyển khoản phí bịt miệng người dì này, cuối cùng vì không mang di động mà phải từ bỏ ý định.

Cuối cùng, hắn chạy trối chết về nhà!

Đều tại Tô Thanh Yến, tại sao lúc dọn dẹp lại không bảo anh ta phân loại, tức chết hắn.

Tô Thanh Yến còn vẫn giữ nguyên tư thế lúc Văn Thụy Lâm xuống lầu, nhìn thấy vẻ mặt bí xị của Văn Thụy Lâm liền bật cười.

Nụ cười đầu tiên của anh trong đêm nay dành tặng cho hình ảnh chật vật của Văn Thụy Lâm.

Văn Thụy Lâm lập tức hiểu ra, cả giận nói: "Cậu cố ý!"

Tô Thanh Yến biết rõ cố hỏi: "Cố ý cái gì?"

Văn Thụy Lâm tức giận đằng đằng nói: "Cố ý không nói cho tôi biết rác phải được phân loại."

Tô Thanh Yến cười như không cười mà nhìn về phía hắn: "Văn Thụy Lâm tiên sinh, anh là người trưởng thành, trẻ con đều biết cần phải phân loại rác, tôi cảm thấy không cần tôi nói cho anh biết."

Văn Thụy Lâm phát hiện chính mình không nói thắng được Tô Thanh Yến, khịt mũi ném người vào sô pha, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thanh Yến.

Còn Tô Thanh Yến chấp nhận để cho hắn xem, cái gì mà ngoan ngoãn rũ mắt, khom lưng cúi đầu, bây giờ anh đều không thèm làm.

Anh còn vui vẻ hỏi Văn Thụy Lâm: "Này, dì công tác xã hội đó nói gì với anh vậy?"

Văn Thụy Lâm tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Cậu còn bảo không phải cố ý."

Tô Thanh Yến lúc này thản nhiên thừa nhận, buồn cười nói: "Ồ, là tôi"

Văn Thụy Lâm nhìn vẻ mặt tươi cười của anh, ngồi xuống bên cạnh Tô Thanh Yến, uy hiếp nói: "Tô Thanh Yến, đừng ỷ đang bệnh mà tôi không dám trừng trị cậu."

Tô Thanh Yến chọc chọc ngực hắn: "Anh thích trị thì trị, tránh xa tôi ra, bây giờ tôi không được ngửi mùi nước hoa nồng nặc như vậy, mệt quá, tôi muốn nôn." Thấy hắn không nhúc nhích, Tô Thanh Yến trực tiếp đẩy hắn ra, "Tôi đi ngủ."

Sau khi họ tách ra, đây là lần thứ hai Tô Thanh Yến chủ động đẩy hắn.

Văn Thụy Lâm cũng ngửi thấy mùi quần ảo của mình, sau khi thấy Tô Thanh Yến vào phòng cho khách, mới lầu bầu: "Mùi nước hoa ở đâu ra, hôm nay ra ngoài tôi không xịt."

Không biết tại sao, nhìn căn phòng cho khách đóng chặt cửa, Văn Thụy Lâm cảm thấy kia gian phòng không vừa mắt.

Khi hắn nhìn đến khô mắt thì Tô Thanh Yến bỗng nhiên kéo cửa phòng ra: "Mang quần áo của tôi đi đi, lấy cho tôi một bộ đồ ngủ và đồ ngày mai mặc. "

Văn Thụy Lâm nói: "Quần áo của tôi ở đâu cậu không biết? cậu tự lấy đi."

Tô Thanh Yến cực kỳ nghiêm túc nói với hắn: "Nhưng chúng ta bây giờ không phải là người tình của nhau, nhiều nhất chỉ là nhân viên của anh, tốt hơn hết là nên duy trì mối quan hệ khá hòa hợp với anh. Hơn nữa, hiện giờ bụng tôi đau không muốn di chuyển."

Văn Thụy Lâm biết Tô Thanh Yến nói đúng, câu nào cũng có lý, nhưng lại thấy chói tai.

"Tôi đi tắm trước, lát nữa anh mang quần áo cho tôi." Tô Thanh Yến xoay người trở về phòng cho khách, cửa không khóa, còn sót lại một kẽ hở.

=))) giọng điệu nhân viên ghek

Chẳng qua mới có một tuần, vai trò của bọn họ đã thay đổi, Văn Thụy Lâm nỗ lực tự nhủ, có thể đối xử với người tình nhỏ tốt một chút, sức khỏe anh không tốt.

Đúng rồi, Tô Thanh Yến bây giờ không có vẻ gì là ngoan ngoãn nghe lời, nói năng lung tung, tính tình đã thay đổi rõ rệt sau khi rời khỏi hắn.

Xét đến cùng, vẫn là do hắn, có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa.

Văn Thụy Lâm thuyết phục bản thân không được tức giận, vào phòng thay quần áo lấy đồ ngủ và quần áo bình thường có thể mặc khi đi ra ngoài, những bộ quần áo khác đều đặt may theo kích cỡ của hắn, để Tô Thanh Yến mặc không hợp, nhưng đồ thể dục thì không sao, to rộng một chút lại hợp thời trang.

Sau khi chọn một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn được một bộ thích hợp, mà lúc này Tô Thanh Yến cũng đã tắm rửa xong.

Văn Thụy Lâm đẩy cửa vào thì thấy Tô Thanh Yến ở trần bước ra, chỉ thản nhiên quàng khăn tắm qua eo.

Văn Thụy Lâm mấy ngày không được ăn thịt cũng không dám nhìn, bọn họ đều rất quen thuộc cơ thể của nhau, toàn thân trên dưới của Tô Thanh Yến chưa có chỗ nào hắn chưa chạm tới, vừa nghĩ cả người đều khô nóng.

Văn Thụy Lâm ném quần áo xuống giường nói với Tô Thanh Yến: "Sáng mai tôi không đi với cậu, tự cậu gọi taxi."

"Nghe như anh đuổi tôi đi." Tô Thanh Yến hừ lạnh một tiếng, ngón tay anh khẽ rút, chiếc khăn tắm ở eo trượt xuống sàn dọc theo đôi chân dài thẳng tắp của anh, từ từ nhặt bộ đồ ngủ bằng lụa lên, thay từng cái một.

Tròng mắt đột nhiên bị kích thích, Văn Thụy Lâmsuýt nữa quên thở phản bác lại lời nói châm chọc của Tô Thanh Yến: "....Cậu, buổi tối cậu lại đau dạ dày thì kêu tôi."

Đôi mắt hơi đỏ lên, gượng gạo quay đi, sống chết không dám nhìn ngắm cảnh đẹp sau lưng.

Tô Thanh Yến nhìn cánh cửa bị Văn Thụy Lâm đóng lại nhanh chóng, mặc quần áo nhanh hơn, sau khi xuống giường, khóe môi khẽ cong lên: "Đồ ngốc."

Mà người ngu ngốc từ phòng cho khách đi ra nhìn chằm chằm đũng lều, trong đầu đều là hình ảnh Tô Thanh Yến thả khăn tắm xuống, hắn tức giận xông vào phòng tắm đi tắm.

Lúc này, hắn nhớ rất rõ Tô Thanh Nham đã không còn là người tình nhỏ của hắn nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Giám đốc Văn: Tuần đầu không ăn thịt

Tô Thanh Yến: Còn tuần sau, tuần sau nữa.

Vừa đọc vừa edit, xin vui lòng góp ý nhẹ nhàng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận