Làm Sao Để Đẹp Mặt Hơn Khi Chia Tay? - Chương 5: Vai chính của cốt truyện trong giấc mơ

Làm Sao Để Đẹp Mặt Hơn Khi Chia Tay? Chương 5: Vai chính của cốt truyện trong giấc mơ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Văn Thụy Lâm làm mặt vô cảm vẫn có sức uy hiếp, dù khoảnh khắc này xấu hổ như thế, chỉ cần giả vờ lạnh mặt là có che giấu sự mắc cỡ của hắn.

Hắn cũng không ngờ rằng mình thế mà lại đụng tới người khác, rõ ràng người hắn muốn đá là Tô Thanh Yến!

Từ nhỏ Văn Thụy Lâm đã học phép tắc, không cho bản thân bất lịch sự: "Xin lỗi, duỗi chân một chút, cô không sao chứ."

Nữ sĩ* Dư Hữu Tuệ không ngờ chân lãnh đạo dài như vậy: "Không sao không sao." Khí thế giám đốc Văn quá mạnh mẽ, chân hơi đau, nhưng có thể nhịn.

*Nữ sĩ: Người phụ nữ có đức hạnh của kẻ sĩ, kẻ có tri thức.

Có Văn Thụy Lâm ngắt lời, sự chú ý của Vân Văn Quân chuyển qua người hắn, anh biết hắn luôn dùng các cách khác nhau thu hút sự chú ý của anh, thật ra anh không phớt lờ ý của đối phương, chỉ là cách xã giao của mỗi người không giống nhau mà thôi.

Anh đùa với Dư Hữu Tuệ: "Cô gái nhỏ*, nếu chân bị đá đến ứ máu thì hãy để giám đốc Văn chi trả toàn bộ tiền thuốc men cho cô."

*Tiểu cô nương: mình hơi muốn nó hơi hướng trêu chọc như mấy anh lớn là lạ trêu mấy cô em mà trêu kiểu đùa đùa vui vui chứ không phải bất lịch sự như huýt sáo trên đường. Bạn nào có từ gì hay hơn góp ý cho mình nhé.

Vừa dứt lời đã hóa giải sự lúng túng của Văn Thụy Lâm.

Ashley cuối cùng đã tìm được cơ hội thích hợp để chen vào cuộc trò chuyện: "Giám đốc Vân và giám đốc Văn có quen biết nhau từ trước đúng không? "

Cuối cùng cũng chuyển đề tài, Tô Thanh Yến yên lặng xuống sân khấu, anh bắt đầu lặng im ăn cơm.

Văn Thụy Lâm thấy nửa ánh mắt anh cũng chưa nhìn qua mình, không hiểu sao lửa giận dâng lên trong ngực, giọng điệu có chút lạnh nhạt: "Phải, có biết."

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Nhan sắc Ashley cực kỳ nổi tiếng trong đám đàn ông, âm thanh rất ngọt, thế nên mọi việc đều thuận lợi, lúc này cô bỗng nhiên không biết tiếp lời như thế nào, hỏi sâu thêm thì có vẻ cô muốn hỏi thăm chuyện riêng của người khác, không nói gì lại cảm thấy xấu hổ.

Một lần nữa Vân Văn Quân đã làm tiêu tan không khí đông cứng mà Văn Thụy Lâm tạo ra: "Chúng tôi đã biết nhau rất nhiều năm, tôi và anh trai của cậu ấy là bạn học cao trung."

Ashley cũng không hỏi nữa, sợ bản thân xấu hổ, giám đốc Văn không dễ tính như trong tưởng tượng, kiêu ngạo lạnh lùng quá mức, cô thấy anh bắc thang liền trèo xuống*.

*VVQ chêm vào câu đó kết thúc câu chuyện để đỡ gượng.

Đúng lúc này mấy người Dư Hữu Tuệ, Đinh Hiểu đều tỏ ra no nê, vẻ ngoài của các lãnh đẹp thì đẹp, nhìn nhan sắc ăn cơm rất ngon, nhưng rốt cuộc vẫn là cấp trên, cảm thấy rất áp lực.

Tô Thanh Yến cũng đã ăn vừa no, cùng bọn họ rời khỏi.

Anh đi trả mâm cơm cần phải vòng qua sau lưng Văn Thụy Lâm.

Đương nhiên anh biết vừa rồi thật ra Văn Thụy Lâm muốn đá anh, nhưng anh đề phòng từ trước, khi đi ngang qua phía sau Văn Thụy Lâm, nhịn không được cười phì ra tiếng.

Tiếng cười này chỉ có một mình Văn Thụy Lâm nghe thấy, hắn kiềm chế ý định quay đầu lại.

Đáng ghét, chắc chắn Tô Thanh Yến đang cười nhạo* hành động vừa rồi của hắn, mắc cười lắm sao?

*Cười nhạo: tỏ ý mỉa mai, coi thường.

Sau khi rời khỏi hắn lá gan Tô Thanh Yến càng ngày càng to!

Nhưng trước mặt Vân Văn Quân, Văn Thụy Lâm chỉ có thể nhịn, hắn âm thầm nắm chặt chiếc đũa, cắn chặt răng, không được, vẫn không thể để cậu ta ở lại công ty, phải tìm ra một lý do thích hợp để khiến cậu ta từ chức.

Đề tài của công ty hôm nay chính là chuyện Văn Thụy Lâm dẫn Vân Văn Quân nhậm chức, bùng nổ vào giữa trưa, tất cả nhóm chat đều biến thành chảo lửa.

Tô Thanh Yến đọc một lát liền kéo bịt mắt lên ngủ trưa, lúc này ngày thường làm gì thì làm y vậy.

Vào buổi chiều, ba tổ trưởng gọi bọn họ đến phòng họp để tổ chức một cuộc họp nhỏ.

Đầu tiên tóm tắt các vấn đề về sản phẩm của bọn họ đã được liệt kê trong thời gian gần đây, một là doanh số bán hàng đã công khai, hai là định hình sản phẩm thiết kế mới.

Tổ trưởng Lương Cát Bình: "Báo cáo tháng này đã có, sản phẩm thiết kế quý trước của nhóm chúng ta lại tụt về sau so với hai nhóm khác, mọi người đã suy nghĩ vấn đề ở đâu, vì sao khách hàng không chọn kiểu dáng chúng ta đưa ra chưa? Nếu dữ liệu vẫn không đạt tiêu chuẩn vào tháng tới, nhóm của chúng ta sẽ rất nguy hiểm."

Tất cả mọi người bắt đầu xem xét cẩn thận dữ liệu báo cáo trên máy chiếu, một nhóm dữ liệu được hiển thị rất rõ ràng trước mặt họ.

Tổ một có Ashley, thẳng tay kéo vị trí đầu tiên của tập hợp dữ liệu, cô đã đưa ra kiểu dáng có doanh số bán hàng tương đối cao.

Tổ hai nửa năm qua có một nhà thiết kế nổi tiếng đến, số liệu cũng rất đẹp.

Ngược lại là tổ ba, so sánh tổng thể thì kém tổ một, tổ hai, số liệu đẹp nhất là bộ "Giấc Mộng Đêm Hè" do Tô Thanh Yến thiết kế, đây là tác phẩm đầu tiên chính thức ra thị trường sau khi anh chuyển thành nhà thiết kế chính.

Tổ trưởng tổ ba bọn họ, Lương Cát Bình đã hơn ba mươi tuổi, ngay từ đầu Tô Thanh Yến không vào bộ phận thiết kế hàng xa xỉ, mà là một bộ phận khác, ở bên kia rèn luyện hơn hai năm, anh mới xin chuyển sang bộ phận thiết kế hàng xa xỉ.

Bộ phận thiết kế xa xỉ định kỳ hằng năm đều tuyển người, nhưng tổ một tổ hai rất ít khi chọn nhà thiết kế từ những nhân viên trúng tuyển, chỉ có tổ ba của Lương Cát Bình mới tình nguyện bồi dưỡng người mới từ công ty, Tô Thanh Yến vẫn rất cảm kích gã đã cho mình cơ hội.

Cuộc họp kết thúc, Lương Cát Bình hỏi mọi người: "Tôi có hai vé đi tiệc rượu do công ty chúng ta tổ chức, thời gian là vào tối thứ Sáu, tức là ngày mai, các cô cậu ai muốn đi?"

Đinh Hiểu tỏ ý kiến đầu tiên: "Tôi từ chối, thứ sáu có hẹn rồi."

Các đồng nghiệp khác đều tỏ vẻ không rảnh, cuối cùng chỉ còn lại Dư Hữu Tuệ và Tô Thanh Yến, Lương Cát Bình nhìn hai người bọn họ, nói:"Tối thứ sáu tôi muốn đón con về quê tổ chức sinh nhật cho ông nhà, Tiểu Tô, hay là cậu và Hữu Tuệ đi đi?"

Thật ra Tô Thanh Yến cũng không muốn tham gia loại tiệc rượu này, hơi kháng cự, nhưng trong mắt đồng nghiệp anh lại là một thanh niên bình thường, chỉ có thể đồng ý: "Được rồi."

Sau khi tan họp vừa vặn đến giờ tan làm, Tô Thanh Yến không có thói quen tăng ca ở công ty, anh về thẳng nhà.

Lần đầu tiên sau khi hết giờ làm việc không cần vội vàng về nhà nấu cơm chờ người, cũng không cần bất kỳ lúc nào, nhận được điện thoại phải đến quán bar làm tài xế đón người, thảnh thơi ngoài ý muốn.

Văn phòng của Văn Thụy Lâm cách anh hơn mười tầng, tập đoàn Hoa Thắng có mấy ngàn nhân viên, nếu không cố ý tìm, căn bản không thể tình cờ gặp.

Một mình tan làm, một mình đi siêu thị, chỉ mua những gì mình thích ăn, mình thích uống, sau bữa ăn có thể xem chương trình tạp kỹ ưa thích, tùy ý nằm trên ghế sofa ngẩn ngơ, tất cả đều hoàn hảo.

Một mình Tô Thanh Yến hưởng thụ cuộc sống độc thân đột ngột, không bị người khác chi phối thật là tốt.

Anh cảm thấy bản thân còn có thể trồng một ít cây cỏ, thú cưng thì không nuôi được, anh phải thường xuyên ra ngoài lấy nguyên liệu, không có thời gian chăm sóc chúng nó.

Ngày đầu tiên độc thân của Tô Thanh Yến kết thúc trong một tiếng thở dài thoải mái, anh vùi mặt vào gối đầu mềm mại của mình, tự nói với bản thân: Chúc ngủ ngon, Tô Thanh Yến.

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Văn Thụy Quân đã không cần tình nhân nhỏ đêm nay lại không đi ra ngoài với bạn bè, sau khi đưa Vân Văn Quân đi tụ tập với bạn bè, hắn trực tiếp về nhà, thứ nhất là muốn làm dáng trước mặt Vân Văn Quân rằng mình không phải là người thích chơi bời, thứ hai là bỗng nhiên anh không có hứng thú ra ngoài đi chơi nên từ chối lời hẹn của bạn bè.

Một mình hắn trở về căn hộ, vừa trở về liền ngồi xuống sofa, tiện tay cởi cà vạt ném lên tay vịn sofa, mệt chết đi được.

Văn Thụy Lâm không có tay nghề nấu ăn gì, hắn đành chọn đặt cơm hộp.

Tối hôm qua đã hắn sử dụng phần mềm mang về, biết cái nào đắt hơn cái nào là được rồi, đơn giản biết bao, hắn căn bản không cần Tô Thanh Yến.

Hôm nay khi trở về hắn còn cố ý mua nước từ cửa hàng tiện lợi, vốn không cần nấu nước sôi.

Sau khi giải quyết bữa tối của mình, Văn Thụy Lâm tắm rửa xong bắt đầu xử lý ngón tay bị bỏng của mình.

Lúc chạng vạng lái xe trở về, Vân Văn Quân quan tâm đến chuyện ngón tay hắn bị thương, chẳng qua điều hắn nghĩ đến chính là thuốc bôi Tô Thanh Yến cho hắn vào buổi sáng.

Hắn lấy thuốc bôi từ trong túi áo khoác ra, hai mắt nhìn kỹ, hiệu quả thật sự tốt hơn thuốc tối hôm qua hắn mua ư?

Sau khi bôi lên, ngón tay lành lạnh, mùi bạc hà nhàn nhạt, dùng và ngửi đều rất dễ chịu.

Cơm cũng ăn xong, tắm cũng sạch sẽ, thuốc cũng bôi hết, đúng lúc nhìn giờ, mới chín giờ tối.

Lúc trước hắn tan làm về nhà, đều bận rộn chuyện kia với Tô Thanh Yến đến gần sáng.

Hắn tùy ý ấn điều khiển TV từ xa, không có gì hấp dẫn, trong lòng không hiểu sao hơi buồn phiền, hắn đối mặt với căn nhà trống rỗng, ngay cả tâm trạng xem tin nhắn WeChat cũng không có.

Nếu không phải vì buổi sáng có thể đi làm cùng Vân Văn Quân, hắn mới không ở nơi này.

Cuối cùng hắn quyết định đi ngủ với hy vọng rằng tối nay sẽ không mơ giấc mơ kỳ lạ kia.

Cầu nguyện trước khi đi ngủ quả nhiên có ích, quả nhiên Văn Thụy Lâm không nằm mơ, hắn ngủ đến hừng đông.

Lúc này hắn thức dậy với tinh thần tràn đầy, nhưng kết quả tối hôm qua đi ngủ quá sớm chính là dậy sớm, bây giờ mới sáu giờ.

Lại một ngày không có bữa sáng sau khi thức dậy.

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Hắn quyết định tìm chút sủi cảo đông lạnh gì đó từ trong tủ lạnh, mở cửa ngăn mát tủ lạnh ra xem, bên trong chỉ có một gói ớt đỏ, một chai Lão Can Ma* đã dùng và hai hạt dổi**, ngay cả một cọng rau cũng không sót lại.

*Lão Can Ma: Sa tế ớt, hình như rất nổi tiếng bên Trung.

chapter content



**Hạt dổi: Dổi tẻ có hạt cứng, mùi hắc nên thường không được dùng làm gia vị. Với loại dổi nếp, hạt nó rất thơm, ngay cả khi phơi khô thì thơm hơn nhiều lần nên được dùng làm gia vị với tên gọi thân quen "Vàng Đen Tây Bắc". Người Trung Quốc cũng rất thích sử dụng hạt dổi.

chapter content



Đóng phanh cửa tủ lạnh lại, sáng sớm đã muốn nổi nóng.

Được rồi, đặt đồ ăn đối phó trước đi vậy.

Sau khi đuổi Tô Thanh Yến đi, đây là lần thứ ba Văn Thụy Lâm gọi đồ ăn giao đến, vừa vặn qua tám giờ bốn mươi.

Lịch trình hôm nay của hắn vẫn khá dày đặc, ban ngày phải họp, buổi tối hắn dẫn Vân Văn Quân tham gia tiệc rượu do công ty tổ chức, nghĩ tới có thể ở cạnh Vân Văn Quân, tâm trạng hắn lại tốt hơn một chút.

Thời gian trong lúc bận rộn trôi qua rất nhanh, chớp mắt trời đã nhá nhem tối.

Văn Thụy Lâm có quần áo chuẩn bị sẵn trong phòng làm việc, cũng rất thuận tiện, thay là xong.

Chỉ là sau khi trợ lý Giang giúp hắn lấy bộ quần áo kia ra, Văn Thụy Lâm không hài lòng: "Sao lại là bộ này? Tôi nhớ bộ này lần trước đã mặc rồi."

Trợ lý Giang nói thật: "Giám đốc Văn, lúc trước là do ngài bảo người trong nhà mang tới trước, lần này không có, trước mắt trong phòng làm việc cũng chỉ có một bộ dự phòng này." Hắn cố tình đưa Tô Thanh Yến ra làm cớ.

Văn Thụy Lâm đành phải thay, trang phục chính thức ở những sự kiện quan trọng hắn sẽ không mặc lần hai.

Hắn nhíu mày: "Thôi vậy, mặc bộ này đi, trở về lấy không kịp nữa rồi."

Cũng may lúc Vân Văn Quân xuất hiện, trang phục của hai người khá giống nhau, thoạt nhìn giống như đồ đôi.

Khi còn cấp ba, Văn Thụy Lâm đã thích Vân Văn Quyết, lúc đó hắn mới nhận ra tính hướng của mình, tưởng tượng rất nhiều hình ảnh, trong đó nhiều nhất là mặc đồ đôi, hắn nghĩ mỗi ngày hai người đều mặc đồng phục học sinh trung học, không phải coi như đồ đôi sao.

Hôm nay được mặc như mong ước, Văn Thụy Lâm cũng không để ý chuyện quần áo cũ.

Thời gian bọn họ đến tiệc rượu không quá sớm nhưng cũng không quá muộn, sự xuất hiện của Văn Thụy Lâm đã làm tiệc rượu nhộn nhịp lên không ít, hắn cũng không cần dẫn Vân Văn Quân đi xung quanh thì đã có người tới làm quen với anh, hôm nay xem như thay Vân Văn Quân mở đường ở trong nước, nếu sau này anh rời khỏi công ty tự mình mở phòng làm việc cũng có lợi ích rất lớn, chỉ dựa vào mỗi việc anh là "Bạn học của cậu cả nhà họ Văn" thì không đủ để anh tạo chỗ đứng.

Văn Thụy Lâm giới thiệu người quen cho Vân Văn Quân xong, Vân Văn Quân đi lấy ít đồ ăn cho hắn, đi một hồi lâu cũng chưa quay lại.

Hắn thật sự không muốn bị vây xem, cũng đi theo.

Khi hắn qua, Vân Văn Quân đang đứng chung với một người đàn ông trẻ tuổi, trông anh như bị ức hiếp, gắng gượng cười, mà trong ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi hơi trào phúng nhìn Vân Văn Quân, không biết đang nói gì, có lẽ cũng không phải chuyện gì tốt, nếu không anh sẽ không khó chịu như vậy.

Hắn đi qua muốn làm chỗ dựa cho Vân Văn Quân.

Vân Văn Quân đã thu lại nụ cười miễn cưỡng đó, thoải mái giới thiệu với Văn Thụy Lâm: "Thụy Lâm, anh giới thiệu cho em một chút, đây là em họ anh, Giản Thính Lan."

Cái tên khiến bước chân Văn Thụy Lâm dừng lại, người đàn ông trẻ tuổi chầm chậm quay đầu, khuôn mặt từng chút từng chút hiện ra trước mắt hắn, dáng vẻ cậu ta có sáu bảy phần giống với Vân Văn Quân, thoạt nhìn có thể biết bọn họ là anh em.

Hắn nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi đó và hỏi, "Giản gì?" -

Vân Văn Quân cho rằng hắn không nghe rõ, lặp lại: "Giản Thính Lan. "

Giản, Thính, Lan!?

Cuối cùng cũng nghe rõ hoàn toàn ba chữ này, đầu óc Văn Thụy Lâm như bị sét đánh!

Nhân vật chính trong bộ phim xuyên không mà anh mơ thấy hai ngày nay lại vừa vặn là Giản Thính Lan sao?

Một nhân vật chính không thể chọc giận!

Tác giả có lời muốn nói: Văn Thụy Lâm: Tôi bị hù chết cmnr!

Tô Thanh Yến: Kinh hỉ không, bất ngờ không?

EDITOR: Tặng quà năm mới cho mọi người đây, không biết 3 ngày tiếp theo sẽ có chương mới hay không nữa, các chương mình sẽ beta sau khi hoàn nhé''(((((. Chúc các bạn năm mới bình annnnn bên gia đình!

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận