Lãnh Vương Phi - Chương 52: Thật và giả

Lãnh Vương Phi Chương 52: Thật và giả
Tối đến cả hai nằm ôm nhau trên chiếc giường lớn nhỏ giọng tâm tình với nhau. Cũng như lần trước cả hai muốn dành khoản thời gian riêng cho nhau. Lãnh Băng Châu nằm trên người Long Quân Thương tay cô đặt trên ngực y chậm rãi vẽ vòng tròn. Chỉ cần ở bên cạnh người này cô luôn có thể thả lỏng một cách thoải mái.

"nàng làm sao biết tới trận pháp đó?" Long Quân Thương tay đặt trên eo nàng khẽ vuốt ve. Cảm giác như hiện tại thật tốt.

"thiếp tìm kiếm rất lâu cuối cùng cũng được một đại sư chỉ điểm" Lãnh Băng Châu trả lời sau đó có vẻ thấy chán liền đổi qua kéo mấy lọn tóc của y.

"Y Mệnh tiền bối từng nói hai chúng ta có duyên không mệnh! nhưng mà chữ mệnh này đã được hai chúng ta tự tay nối lại" Long Quân Thương kéo đôi tay đang nghịch loạn của nàng hôn một cái.

"đúng vậy! vận mệnh đều nằm trong tay chúng ta" Lãnh Băng Châu chiều ý để Long Quân Thương hôn tới hôn lui. Lòng ngực của y là nơi ấm áp và an toàn nhất với cô.

"Bảo bối! nếu mấy vết sẹo này không xóa được thì phải làm sao?" Long Quân Thương đang hôn nhẹ chợt thấy mấy vết sẹo trên tay nàng liền hỏi.

"Um! vậy thì thiếp xăm một đóa bỉ ngạn lên được không?" Đột nhiên nghe thấy xưng hô người nào đó hay kêu lúc lăn giường Lãnh Băng Châu tai có chút nóng cháy.

"nàng không sợ đau sao? nếu nàng thích thì xăm thôi! sẽ rất xinh đẹp" nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng ngần của Lãnh Băng Châu y nói.

"không sợ! vậy không xóa nữa thiếp xăm một đóa hoa lên" Lãnh Băng Châu lắc đầu rồi nói. Cô muốn giữ đóa hoa đó để đánh dấu cuộc đời kiếp này của cô ở đây.

"Được! trễ rồi mau ngủ đi" Long Quân Thương đáp lời sau đó nhẹ nhàng dỗ người đi ngủ.

Sáng hôm sau hai người vào cung thăm thái hậu rồi lại đến phủ An nguyên soái. Trên đường đi Lãnh Băng Châu kéo rèm xe quan sát thay đổi mấy năm nay. Chợt cô nhìn thấy một bóng dáng bên đường, cô quay ra lên tiếng

"Dừng xe" Lãnh Băng Châu nhìn cô bé với đường nét quen thuộc đó cô liền ấn tượng.

Cô bé Chu Chu giống với Yên Yên năm đó sau mấy tháng cô vào thăm và làm bạn đã không chịu được nữa mà mất đi. Một cô bé đầy ánh sáng kiên cường và nghị lực trước lúc chết còn nói với ba mẹ mình là đừng lo, cô bé đến thiên đường thì sẽ không còn đau khổ nữa. Ngày đưa tang Lãnh Băng Châu đã ngồi rất lâu bên mộ cô bé. Chỉ là bèo nước vô tình gặp nhau, nhưng đó cũng là ánh sáng nhỏ bên cô trong mấy tháng ở bên kia thế giới.

"Tiểu Yên Yên! là muội đúng không?" Lãnh Băng Châu nương theo tay Long Quân Thương xuống xe cất tiếng hỏi tiểu cô đang đứng bên đường.

"Thần tiên tỷ tỷ" Yên Yên hiện tại cũng đã lớn hơn một chút. Cô bé đang đứng chọn một cái chong chóng giấy cho đệ đệ.

"Tham kiến nhị vương gia, nhị vương phi" mẹ của Yên Yên thấy hai người liền lập tức hành lễ, sau đó luống cuống kéo Yên Yên còn đang ngây người để cô bé hành lễ.

"Không cần hành lễ! thật sự là muội rồi" Lãnh Băng Châu đỡ hai người dậy trong mắt là một chút tưởng niệm nhìn Yên Yên.

"Tỷ tỷ là nhị vương phi! vậy đây là nhị vương gia rồi! hai người thật giống trong lời đồn, rất đẹp đôi" Yên Yên vẫn như năm đó mang đầy vô tư hồn nhiên khen ngợi hai người

"Muội vẫn làm người yêu thích như vậy!" Lãnh Băng Châu mỉm cười xoa đầu cô bé

"Tiểu cô nương rất lanh lợi! sau này nếu muốn có thể đến nhị vương phủ bồi vương phi" Long Quân Thương nhìn cô bé đơn thuần khen ngợi hai người họ như vậy liền rất hảo cảm.

"Vâng ạ" Yên Yên rất vui vẻ đồng ý. Hai mẹ con đứng tại đó nhìn Lãnh Băng Châu lên xe rời đi. Thật không ngờ nhị vương phi đã từng cứu họ một mạng năm đó vẫn còn nhớ bọn họ.

"Nàng thích trẻ con à?" Long Quân Thương hỏi. Mỗi khi nói chuyện với trẻ con nàng ấy luôn kiên nhẫn và ôn nhu hơn hẳng.

"Chúng rất trong sáng và ngây thơ" Lãnh Băng Châu mỉm cười gật đầu. Gặp lại Yên Yên làm cô cũng vơi đi phần nào hoài niệm về tiểu Chu Chu.

"Vậy chúng ta liền sinh vài đứa! nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được" Long Quân Thương hai mắt đều mang ánh sáng nhìn nàng. Tuy rằng sinh hài tử thì sẽ có vướng bận, nhưng trong cung và phủ An nguyên soái lớn như vậy cứ đưa đến đó là được.

||||| Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể |||||

"Chàng là thật sự muốn sinh hài tử hay là muốn làm chuyện khác?" đừng cho rằng cô không biết mấy cái suy nghĩ của y

"Thật ra là muốn cả hai!" Long Quân Thương cười cười trả lời sau đó bưng ly trà lên nhấp một ngụm.

"Đó là ly trà của thiếp" Lãnh Băng Châu lên tiếng

"Hai chúng ta mà còn phân biệt sao?" Long Quân Thương nói rồi như để chứng minh liền ôm nàng vào lòng hôn xuống. Hương vị của Ngân Sương quanh quẩn nhè nhẹ trong nụ hôn của hai người.

"Cữu cữu" Lãnh Băng Châu vừa xuống xe ngựa thì bắt gặp An Lăng từ bên ngoài về phủ. Cô gọi một tiếng với bóng người cao lớn đó.

An nguyên soái đang đi nghe tiếng gọi thì sững người lại quay ra nhìn cô. Sau đó ông gọi khẽ hai tiếng

"Châu nhi" nử tử đứng đó thanh lãnh đẹp không gì sánh được. Một tiếng gọi cữu cữu của cô mang theo sự tủi thân ỷ lại đầy tin tưởng giống y như tiếng gọi của người ngồi trong vườn hoa năm đó.

"Cữu cữu vẫn khỏe chứ?" Lãnh Băng Châu tiến lên hỏi ông. Người này tuy rằng không phải cữu cữu máu mủ cô nhưng mãi mãi vẫn là người thân của cô.

"Vẫn tốt! con....hơn hai năm qua đã đi đâu?" An Lăng có chút sững lại hỏi Lãnh Băng Châu.

"Cữu cữu! chúng ta vào nhà nói chuyện tiện hơn" Long Quân Thương lên tiếng sau đó cả ba người tiếng vào nhà.

An Lăng nhìn bóng dáng của Lãnh Băng Châu ông nhớ đến thời gian qua. Lúc Long Quân Thương đột ngột trở nên kì lạ ông đã từng đến gặp Lãnh Băng Châu. Người cháu yếu đuối khiếp nhược đó vừa gặp ông đã gào khóc nói mình bị cướp xác.

Cô nói có một kẻ trộm đã trộm đi thân xác của cô, cô nói cô ta mưu đồ bất chính, cô nói cô ta cướp hết mọi thứ của cô. Cô còn nói rất nhiều, nhưng An Lăng chỉ nhớ ánh mắt đầy ít kỉ tham lam mà đứa cháu mà ông từng yêu thương nhìn mình. Không biết từ lúc nào nó đã trở nên như vậy.

Ông khi đó cuối cùng cũng biết tại sao cháu ông lại thay đổi đột ngột đến vậy. Thì ra đứa cháu mấy năm nay ông yêu thương chỉ là một linh hồn dị giới. Nhưng tình cảm và những việc Lãnh Băng Châu làm có cái nào là giả chứ. Ánh mắt thanh lãnh cao quý khi nhìn ông luôn tràn đầy tin tưởng, khi gặp An lão phu nhân và An phu nhân lại mang chút trẻ con, nhưng đầy ôn nhu kiên nhẫn với trưởng bối.

Tình cảm và sự kính trọng của Lãnh Băng Châu dành cho họ không phải giả. Cô thật sự coi họ là người nhà để đối đãi. Lãnh Băng Châu nói cô cướp hết mọi thứ, nhưng có phải là như vậy. An Lăng ông nhìn được tất cả mọi thứ đó đều là từng bước nàng lấy về, vậy Lãnh Băng Châu có tư cách trách cô không?

Không có! cô ấy chỉ là vô tình chiếm xác, nhưng thiệt thòi đều thay cô đòi lại. Cô chỉ là một người xa lạ, nhưng người thân đều thay cô báo hiếu. Cô không để một người nào bên cạnh Lãnh Băng Châu chịu thiệt. Cũng chính cô dùng tình yêu sâu sắc nhất chờ đợi Long Quân Thương.

Nói đúng ra Lãnh Băng Châu thật sự không có tư cách trách cô. Chỉ trách Lãnh Băng Châu quá khiếp nhược trốn tránh suốt bao năm, vậy khi Lãnh Băng Châu trở lại cô đang truy cầu điều gì? chỉ là muốn chiếm hết tất cả những gì cô ấy có mà thôi.

"Châu nhi" An lão phu nhân và An phu nhân đang ngồi trong đình thấy Lãnh Băng Châu xuất hiện liền kinh hỉ gọi.

"Ngoại tổ mẫu, cữu mẫu" Lãnh Băng Châu tiến đến bên hai người gọi

"Tóc con đã tốt lại rồi sao?" hai người nhìn mái tóc đen óng của cô hỏi

"Ngoại tổ mẫu, cữu cữu, cữu mẫu! Châu nhi có lỗi với mọi người" Lãnh Băng Châu đột ngột quỳ xuống bên cạnh An lão phu nhân bỏ qua câu hỏi của hai người mà nói

"Con làm cái gì? mau mau đứng lên" An lão phu nhân thấy cô quỳ liền đưa tay muốn đỡ người vậy. Long Quân Thương đã nhanh tay hơn đỡ cô dậy, sau đó khẽ gật đầu với hai người.

"Con không phải là Lãnh Băng Châu! mấy năm qua con đã lừa mọi người" Lãnh Băng Châu nói xong nhìn ba vị trưởng bối đầy áy náy. Cô không cố ý nhưng lại được sự yêu thương của ba vị trưởng bối vô điều kiện.

"con thật ngốc! chúng ta đều biết rồi! nhưng con không phải cháu gái của chúng ta thì là ai vào đây?" An lão phu nhân giọng run run trả lời

"ngoại tổ mẫu" Lãnh Băng Châu có chút không thể tin cất giọng

"cho dù con là ai thì vẫn là cháu gái của cữu cữu" An Lăng cũng lên tiếng

"Đúng vậy! nơi này mãi mãi là hậu thuẫn của con" An phu nhân nắm tay cô. Cho dù không phải cháu ruột thì sao, tình cảm luôn là thứ chân thật nhất mà họ không thể chối bỏ.

"Vâng! con đã biết" Lãnh Băng Châu cảm động nhìn ba người trả lời. Thì ra từ lâu cô đã có một gia đình thật sự chứ không phải là gia đình dựa vào thân xác Lãnh Băng Châu mà có được.

"Lâu lắm rồi mới đến đây! vậy ở lại đây ăn bữa cơm đi. Cữu cữu lâu rồi không ai uống rượu cùng vừa hay vương gia liền đến" An Lăng đưa tay vuốt tóc đứa cháu gái của mình nói.

"Được! vậy hôm nay làm phiền cữu mẫu bận rộn" Long Quân Thương thay Lãnh Băng Châu đồng ý. Hai người như vậy ở lại chỗ An nguyên soái ăn một bữa cơm.

Hôm nay ai cũng cao hứng nên để hai nam nhân uống có chút nhiều. An Lăng có vẻ đã say rồi, Long Quân Thương nhìn qua thì vẫn còn bình thường ngồi đó. An tướng quân lâu lâu mới gặp được một kì phùng địch thủ có thể uống rượu cùng ông liền vui vẻ không thôi.

"Vương gia! ngài có biết vì sao ta vẫn còn chưa đánh gãy chân ngài không?" An Lăng có vẻ đã say rồi nên lời nói ra cũng không còn kiêng kị nữa.

"Chàng nói bậy gì đó?" An phu nhân kéo tay muốn ngăn An nguyên soái lại

"Bởi vì cho dù ngài cướp cháu gái của ta đi nhưng vẫn chăm sóc nó rất tốt" An nguyên soái nói xong còn vỗ vai Long Quân Thương

"Vậy thì đa tạ cữu cữu đã không đánh" Long Quân Thương cũng không giận mà thoải mái uống tiếp với ông một bình nữa.

"Chàng đừng uống nữa" Lãnh Băng Châu nhìn số rượu của hai người uống liền kéo tay Long Quân Thương nhắc nhở.

"Được! bảo bối nói không uống thì không uống" Long Quân Thương đột nhiên rất phối hợp không uống nữa. Sau đó còn dùng khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt cưng chiều nói với cô.

"Chàng say rồi à?" Lãnh Băng Châu hỏi. Nghe xưng hô cùng giọng nói như vậy có chút nhịn không được đỏ mặt.

"Thê nô! ngài xem ngài cũng là vương gia sao lại nghe lời thê tử như vậy?" An Lăng thấy Long Quân Thương bỏ bình rượu xuống liền đập bàn lớn tiếng nói.

"Mau vào nghỉ ngơi! đừng làm ồn đến mẫu thân" An phu nhân cũng hết cách với ông. An lão phu nhân vừa vào phòng nghỉ ngơi được một lúc ông lại say rượu hô to gọi nhỏ làm ồn.

"Cữu cữu không phải cũng sợ cữu mẫu hay sao?" Long Quân Thương cho dù say thì vẻ ngoài cũng không thay đổi. Chỉ là khuôn mặt yêu nghiệt lại mang ý cười đầy tà mị, giọng nói cũng tràn ngập từ tính.

"Không thể nào! bổn soái thống lĩnh ba quân sao có thể sợ thê tử chứ" An nguyên soái sau khi nói xong còn uống một bình rượu để chứng minh.

"Vậy tốt! mời ngài" Long Quân Thương cũng cầm bình rượu lên một hơi uống cạn. Lãnh Băng Châu và An phu nhân nhìn nhau sau đó như là hiểu ý đều đứng dậy.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận