Lời Khó Diễn Ý - Chương 2: Nóng quá

Lời Khó Diễn Ý Chương 2: Nóng quá
Nóng quá.

Rõ ràng là đêm mưa rét lạnh, quần áo trên người cũng mỏng manh nhưng Từ Duyên vẫn cảm thấy rất nóng.

Không biết Hạ Đình muốn làm nhục cậu hay đây là thú vui ác độc của hắn, hắn tự tay tắm cho Từ Duyên xong lại mặc cho cậu chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn. Chiếc váy khó khăn lắm mới che khuất được cánh mông, thoạt nhìn càng giống như nội y tình thú không đứng đắn.

Hạ Đình vói bàn tay to vào làn váy, cực kỳ hạ lưu xoa nắn cơ thể cậu. Mùi đào nồng đậm che trời lấp đất ập tới theo môi lưỡi ướt mềm bá đạo của Hạ Đình bịt kín khuôn miệng bị cạy mở của Từ Duyên, hút hết không khí trong phổi khiến cậu nghẹt thở tựa như sắp chết đuối.

Từ Duyên vô thức giơ tay vùng vẫy nhưng cổ tay vẫn bị trói chặt, Hạ Đình chỉ dùng một tay đã dễ dàng ngăn cậu lại.

Từ Duyên nghĩ mình nhất định rất chật vật. Hạ Đình mạnh mẽ đùa bỡn môi lưỡi cậu hồi lâu khiến nước dãi cũng không nên thân mà chảy xuống, chiếc cằm ướt nhẹp trơn trượt. Cậu nghẹn đỏ bừng cả mặt Hạ Đình mới chịu thối lui, nhưng hắn lại ngay lập tức chuyển dời đến bờ ngực phẳng của Từ Duyên, vừa dùng ngón tay véo xoa vừa ngậm đầu v* nhỏ nhắn của cậu rồi hung ác dùng răng ma sát.

Hạ Đình hoàn toàn không màng, còn đưa thêm một ngón tay vào hành lang ẩm ướt chật hẹp. Hắn ung dung rủ mắt ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng và trống rỗng vì tình dục của Từ Duyên, hỏi: “Cậu gọi tôi là gì? Sao lại không lễ phép vậy hửm, Từ Duyên?”

Tựa như muốn ăn sâu nuốt chửng.

Lúc Hạ Đình vùi dương v*t cứng phát đau của mình vào sâu trong thân thể Từ Duyên, hắn không kìm được phủ bên tai cậu đánh giá một câu.

Từ Duyên không kìm nổi nữa mà nức nở, chân cẳng cậu không tiện, muốn chạy cũng không có cách gì để chạy, chỉ có thể gọi tên Hạ Đình trong vô vọng, thành khẩn lại thẹn thùng đỏ ửng nhìn hắn cầu xin hắn thương xót. Tựa như muốn ăn sâu nuốt chửng.

“Đừng mà, dừng lại đi Hạ Đình…” Từ Duyên cảm nhận được ngón tay thon dài cắm vào trong thân thể mình bèn hoảng loạn vặn eo, rất nhanh đã bị Hạ Đình mặt mày u ám đè lại. Hốc mắt cậu đầy hơi nước, trước mắt Từ Duyên chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, chỉ biết mềm giọng xin tha: “Xin anh đó, đừng…”

Trong trí nhớ Hạ Đình, Từ Duyên chưa lúc nào hiền lành ngoan ngoãn như hôm nay, hắn cười ác ý với hai mắt đầy mong mỏi của Từ Duyên, rồi sau đó cầm lấy dương v*t cứng ngắc đang nhếch cao của mình, trong tiếng nức nở đáng thương của cậu, chơi cậu ướt át dầm dề từ trước ra sau.

Hạ Đình hoàn toàn không màng, còn đưa thêm một ngón tay vào hành lang ẩm ướt chật hẹp. Hắn ung dung rủ mắt ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng và trống rỗng vì tình dục của Từ Duyên, hỏi: “Cậu gọi tôi là gì? Sao lại không lễ phép vậy hửm, Từ Duyên?”

Cấu tạo cơ thể của Beta không phù hợp với Alpha chút nào, bọn họ không giống với Omega thiên phú dị bẩm, muốn để Alpha tiến vào cũng không kém hơn chịu đựng tra tấn là bao.

Cảm giác tê dại xa lạ nhưng mãnh liệt lan lan tràn khắp thân thể, đầu óc Từ Duyên nóng đến ngất đi. Âm thanh Hạ Đình vừa dứt cậu lại nhớ đến những gì Từ Mính dạy mình trước kia, thế là nhanh chóng sửa miệng gọi Hạ Đình: “Anh Hạ Đình ơi”.

Từ Duyên không kìm nổi nữa mà nức nở, chân cẳng cậu không tiện, muốn chạy cũng không có cách gì để chạy, chỉ có thể gọi tên Hạ Đình trong vô vọng, thành khẩn lại thẹn thùng đỏ ửng nhìn hắn cầu xin hắn thương xót.

Trong trí nhớ Hạ Đình, Từ Duyên chưa lúc nào hiền lành ngoan ngoãn như hôm nay, hắn cười ác ý với hai mắt đầy mong mỏi của Từ Duyên, rồi sau đó cầm lấy dương v*t cứng ngắc đang nhếch cao của mình, trong tiếng nức nở đáng thương của cậu, chơi cậu ướt át dầm dề từ trước ra sau. Cảm xúc đau rát nóng rực mang lý trí và dè dặt của Từ Duyên trở về trong khoảnh khắc, cậu vừa thẹn vừa sợ muốn rụt tay, nhưng Hạ Đình cứng đầu muốn cậu cảm nhận gắn bó thân mật của cả hai. Xấu hổ và sung sướng do dục vọng mãnh liệt mang đến tra tấn Từ Duyên khiến cậu không thể chịu đựng nổi, cậu khóc lóc gọi tên Hạ Đình, xin hắn “Đừng”, van hắn “Chậm một chút”, nhưng Hạ Đình lại ngoảnh mặt làm ngơ.

“Lẳng lơ.” Thân thể nóng rực không kìm được run rẩy, khuôn mặt ửng đỏ ướt nhẹp trong thật đáng thương, không biết Hạ Đình muốn ngăn cậu nói chuyện hay là đã hơi mềm lòng với cậu, hắn bỗng nhiên áp xuống chặn lại đôi môi bị mút sưng đỏ của Từ Duyên, hai tay đang véo eo nhỏ thừa cơ kéo lên, thân dưới hung hãn dập mạnh vào cặp mông non mềm của cậu.

Lúc Hạ Đình vùi dương v*t cứng phát đau của mình vào sâu trong thân thể Từ Duyên, hắn không kìm được phủ bên tai cậu đánh giá một câu.

Từ Duyên bị hắn đâm đến hai mắt tối sầm, đau đớn và ngứa ngáy khó có thể nói rõ từ xương cùng lan ra khắp tứ chi, từng tế bào trong cơ thể dường như dần dần được rót đầy hydro, chẳng mấy chốc Từ Duyên cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, như thể được đám mây nâng bay lên không.

Cấu tạo cơ thể của Beta không phù hợp với Alpha chút nào, bọn họ không giống với Omega thiên phú dị bẩm, muốn để Alpha tiến vào cũng không kém hơn chịu đựng tra tấn là bao. Từ Duyên nghĩ mình nhất định rất chật vật. Hạ Đình mạnh mẽ đùa bỡn môi lưỡi cậu hồi lâu khiến nước dãi cũng không nên thân mà chảy xuống, chiếc cằm ướt nhẹp trơn trượt. Cậu nghẹn đỏ bừng cả mặt Hạ Đình mới chịu thối lui, nhưng hắn lại ngay lập tức chuyển dời đến bờ ngực phẳng của Từ Duyên, vừa dùng ngón tay véo xoa vừa ngậm đầu v* nhỏ nhắn của cậu rồi hung ác dùng răng ma sát.

Mặc dù hiện giờ lâm vào tình cảnh bất kham nhưng cũng không thể xóa nhòa sự thật Từ Duyên đã được nâng niu chiều chuộng từ bé. dương v*t to lớn của Alpha vừa gian nan cắm vào cậu liền gào khóc, không chừa lại một chút thể diện nào. Mà Hạ Đình lại tàn ác nhẫn tâm, thấy cậu khóc lóc thê thảm cũng không chịu dừng lại, càng lúc càng đâm sâu vào lỗ nhỏ chật hẹp.

Cảm giác xé rách khắc sâu khiến eo Từ Duyên căng cứng, cậu cứ như một con cá sắp chết, bị Hạ Đình lòng dạ sắt đá chộp vào lòng bàn tay. Từ Duyên bị cảm giác lấp đầy đáng sợ tra tấn khiến cả người nóng bừng lên, giống như có làn sương mù trắng xoá dày đặc chui vào trong óc làm tê liệt toàn bộ thần kinh suy nghĩ của cậu. Thô ráp mịn mềm cùng tồn tại, cùng ra vào trong lỗ hậu sắp nứt vỡ, mỗi một lần cọ xát là mỗi một lần cậu thét chói tai run rẩy, không biết phải làm sao.

Từ Duyên cảm thấy ngột ngạt không thở nổi, lại như sợ chết mà dồn dập thở hổn hển không ngừng, nước mắt trong suốt cuồn cuộn tràn ra từ đôi mắt cậu, đôi môi hé mở hô hấp không nói được nửa lời.

Từ Duyên lập tức nỗ lực ngừng thút thít, sợ mình lỡ thốt ra âm thanh, dường như tin rằng mình có thể bị chịch chết, nước mắt ầng ậng trên đôi mắt to tròn, vừa sợ hãi vừa lấy lòng nhìn Hạ Đình gần trong gang tấc.

Hạ Đình cúi xuống hôn cậu, cũng cướp mất con đường hô hấp cuối cùng của Từ Duyên. Bờ môi bị Hạ Đình mút hôn đến đau nhức tê dại, Từ Duyên chỉ có thể uổng công rên rỉ mấy tiếng ưm ưm a a. Hạ Đình tựa như coi cậu là Omega, trong nháy mắt phóng ra càng nhiều pheromone để vỗ về cảm xúc và cơ thể của cậu. Hạ Đình ôm cậu vào trong ngực, âu yếm hôn lên chóp mũi và đôi mắt Từ Duyên. Từ Duyên cảm thấy không đủ bèn bĩu môi đòi Hạ Đình hôn, khuôn mặt nhuốm đầy dáng vẻ mê ly chìm trong dục vọng, bất mãn nhỏ giọng hừ hừ, trông cứ như cực kỳ yêu Hạ Đình vậy.

Không có bất cứ thứ gì để tham chiếu nên Từ Duyên không biết được kỹ năng hôn của Hạ Đình giỏi dở như thế nào, chỉ cảm thấy hắn dữ quá. Phía sau bị thứ cứng nóng to đùng phá vỡ, Từ Duyên tưởng chừng như linh hồn mình cũng bị xé làm đôi.

Không có bất cứ thứ gì để tham chiếu nên Từ Duyên không biết được kỹ năng hôn của Hạ Đình giỏi dở như thế nào, chỉ cảm thấy hắn dữ quá. Phía sau bị thứ cứng nóng to đùng phá vỡ, Từ Duyên tưởng chừng như linh hồn mình cũng bị xé làm đôi.

Hạ Đình không còn bao nhiêu kiên nhẫn, không kịp đợi Từ Duyên thích ứng thân dưới đã bắt đầu thong thả đung đưa. Từ Duyên cảm thấy ngột ngạt không thở nổi, lại như sợ chết mà dồn dập thở hổn hển không ngừng, nước mắt trong suốt cuồn cuộn tràn ra từ đôi mắt cậu, đôi môi hé mở hô hấp không nói được nửa lời.

Từ Duyên bị cảm giác lấp đầy đáng sợ tra tấn khiến cả người nóng bừng lên, giống như có làn sương mù trắng xoá dày đặc chui vào trong óc làm tê liệt toàn bộ thần kinh suy nghĩ của cậu. Thô ráp mịn mềm cùng tồn tại, cùng ra vào trong lỗ hậu sắp nứt vỡ, mỗi một lần cọ xát là mỗi một lần cậu thét chói tai run rẩy, không biết phải làm sao.

“Ưm… Không được, không được.” Từ Duyên khóc không ngừng nổi, bị Hạ Đình làm cho rã rời cả người, chỉ có thể mềm như bông tùy hắn xử trí: “Em, em chết mất, Hạ Đình, anh ơi, em chết mất…”

Thân thể nóng rực không kìm được run rẩy, khuôn mặt ửng đỏ ướt nhẹp trong thật đáng thương, không biết Hạ Đình muốn ngăn cậu nói chuyện hay là đã hơi mềm lòng với cậu, hắn bỗng nhiên áp xuống chặn lại đôi môi bị mút sưng đỏ của Từ Duyên, hai tay đang véo eo nhỏ thừa cơ kéo lên, thân dưới hung hãn dập mạnh vào cặp mông non mềm của cậu.

Cảm giác tê dại trải rộng toàn thân, không hề có quy luật gì mà len lỏi khắp tứ chi, lại giống như đã có mục đích từ trước. Lúc khoái cảm đang tứ tán bỗng nhiên dồn lại đồng loạt chảy về bụng nhỏ ấy, Từ Duyên mới biết được loại cảm giác khủng hoảng không rõ đó có nghĩa là gì.

Từ Duyên bị hắn đâm đến hai mắt tối sầm, đau đớn và ngứa ngáy khó có thể nói rõ từ xương cùng lan ra khắp tứ chi, từng tế bào trong cơ thể dường như dần dần được rót đầy hydro, chẳng mấy chốc Từ Duyên cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, như thể được đám mây nâng bay lên không. Dù gì Beta vẫn không thể so với Omega, cơ thể bọn họ không thích hợp với cường độ cao và làm tình không tiết chế. Alpha vốn đã có thể lực mạnh mẽ, một Alpha cấp S như Hạ Đình tính dục càng đáng sợ hơn. Từ Duyên đã sớm bắn không nổi nữa nhưng thứ đồ kia của Hạ Đình vẫn còn cứng rắn cắm sâu bên trong cậu, ngay cả một cử động nhỏ nhất cũng dường như muốn lấy mạng Từ Duyên.

Thời gian bị kéo thật chậm thật lâu, cảm giác đau dần dần biến mất, mà khoái cảm ập đến ồ ạt như thủy triều, dễ dàng nhấn chìm chút lý trí và liêm sỉ còn sót lại của Từ Duyên. Tiếng khóc từ lâu đã đổi vị, ậm ừ không giấu được nhão dính, như rên rỉ mà cũng như làm nũng.

Hạ Đình ôm cậu vào trong ngực, âu yếm hôn lên chóp mũi và đôi mắt Từ Duyên. Từ Duyên cảm thấy không đủ bèn bĩu môi đòi Hạ Đình hôn, khuôn mặt nhuốm đầy dáng vẻ mê ly chìm trong dục vọng, bất mãn nhỏ giọng hừ hừ, trông cứ như cực kỳ yêu Hạ Đình vậy.

“Ưm… Không được, không được.” Từ Duyên khóc không ngừng nổi, bị Hạ Đình làm cho rã rời cả người, chỉ có thể mềm như bông tùy hắn xử trí: “Em, em chết mất, Hạ Đình, anh ơi, em chết mất…”

Bảo cậu kêu anh cậu liền kêu, muốn cậu tự hôn môi Hạ Đình cậu liền thật sự ngẩng mặt lên, đáng tiếc cuối cùng chỉ hôn được cằm của hắn.

Bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo quên mất bản thân này của Từ Duyên lại khiến Hạ Đình trong lòng sinh hận, hắn tàn nhẫn chơi Từ Duyên, cởi bỏ dây trói trên cổ tay sau đó kéo bàn tay Từ Duyên chạm vào chỗ hai người giao hợp, cho cậu tự sờ đến lỗ nhỏ bị hắn chịch cho đỏ bừng ướt át, cũng cho cậu chạm vào cây gậy hung ác hết rút ra lại cắm vào trong lỗ hậu của mình.

Hạ Đình không còn bao nhiêu kiên nhẫn, không kịp đợi Từ Duyên thích ứng thân dưới đã bắt đầu thong thả đung đưa.

“Rốt cuộc em có biết là ai đang làm em không?” Răng nanh sắc nhọn của Hạ Đình ngậm lấy cần cổ thon mịn của Từ Duyên, liếm hôn gặm cắn, không ngừng hỏi người bị hắn chịch không còn tỉnh táo: “Từ Duyên, em có biết hay không?”

Cảm xúc đau rát nóng rực mang lý trí và dè dặt của Từ Duyên trở về trong khoảnh khắc, cậu vừa thẹn vừa sợ muốn rụt tay, nhưng Hạ Đình cứng đầu muốn cậu cảm nhận gắn bó thân mật của cả hai. Xấu hổ và sung sướng do dục vọng mãnh liệt mang đến tra tấn Từ Duyên khiến cậu không thể chịu đựng nổi, cậu khóc lóc gọi tên Hạ Đình, xin hắn “Đừng”, van hắn “Chậm một chút”, nhưng Hạ Đình lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Từ Duyên bị Hạ Đình *** hết lần này đến lần khác, hệt như kỹ nữ rẻ tiền nhất, tùy tiện nhất. Hạ Đình không kiêng nể gì mà bắn tinh bên trong cậu, nói cậu bắn tinh lung tung lộn xộn, hỏi cậu Beta cũng sẽ động dục như Omega sao, lại nói cậu nước non còn nhiều hơn cả Omega, đánh giá cậu dâm đãng không chịu nổi.

Từ Duyên không nói được bất cứ thứ gì, chỉ biết không ngừng thút thít rơi nước mắt. Cậu nâng tay lên định che lại hai mắt, không muốn sự xấu xí của mình phơi bày trần trụi, nhưng Hạ Đình không cho cậu đạt được mục đích, hắn ác liệt kéo tay cậu ấn vào bụng nhỏ của mình, cảm nhận chỗ nho nhỏ bị dương v*t Hạ Đình chịch cho nhô lên.

Muốn thủng rồi. Từ Duyên sợ tới mức nghẹn ngào, bụng cậu sắp bị Hạ Đình chọc thủng rồi. Tiếng khóc nức nở đứt quãng đáng thương bật ra khỏi miệng rồi được nụ hôn bất ngờ của Hạ Đình lấp kín. Hạ Đình ngậm cánh môi dưới ướt của cậu chậm rãi mút, giọng điệu mơ hồ đe dọa: “Còn khóc nữa liền chịch chết em.”

Hạ Đình không còn bao nhiêu kiên nhẫn, không kịp đợi Từ Duyên thích ứng thân dưới đã bắt đầu thong thả đung đưa.

Từ Duyên lập tức nỗ lực ngừng thút thít, sợ mình lỡ thốt ra âm thanh, dường như tin rằng mình có thể bị chịch chết, nước mắt ầng ậng trên đôi mắt to tròn, vừa sợ hãi vừa lấy lòng nhìn Hạ Đình gần trong gang tấc.

Hạ Đình như hưởng thụ mà thong thả chầm chậm thọc vào rút ra, bàn tay đang mơn trớn mặt Từ Duyên chuyển sang ôm lấy cái gáy bị hắn gặm cắn loang lổ. Chim bự thô cứng gần như ra vào lút cán làm Từ Duyên sướng rên rỉ liên tục. Lòng bàn tay to rộng mang theo vết chai mỏng của Hạ Đình khi nặng khi nhẹ vuốt ve làn da sau cổ cậu, như thể cậu là Omega, như thể cậu thật sự có tuyến mùi để tiết ra pheromone xoa dịu Alpha vậy.

“Rốt cuộc em có biết là ai đang làm em không?” Răng nanh sắc nhọn của Hạ Đình ngậm lấy cần cổ thon mịn của Từ Duyên, liếm hôn gặm cắn, không ngừng hỏi người bị hắn chịch không còn tỉnh táo: “Từ Duyên, em có biết hay không?”

Làm tình chậm rãi cũng không nhẹ nhàng hơn làm tình kịch liệt là bao, Từ Duyên thật vất vả thở đều lại bị khoái cảm chồng chất ép ra nước mắt. Giọt nước lóng lánh đọng lại bên khóe đuôi khiến Từ Duyên trông yếu ớt không thôi, cũng khiến cậu gấp gáp cần được yêu thương nhiều hơn nữa. Muốn thủng rồi. Từ Duyên sợ tới mức nghẹn ngào, bụng cậu sắp bị Hạ Đình chọc thủng rồi. Tiếng khóc nức nở đứt quãng đáng thương bật ra khỏi miệng rồi được nụ hôn bất ngờ của Hạ Đình lấp kín. Hạ Đình ngậm cánh môi dưới ướt của cậu chậm rãi mút, giọng điệu mơ hồ đe dọa: “Còn khóc nữa liền chịch chết em.”

Dù gì Beta vẫn không thể so với Omega, cơ thể bọn họ không thích hợp với cường độ cao và làm tình không tiết chế. Alpha vốn đã có thể lực mạnh mẽ, một Alpha cấp S như Hạ Đình tính dục càng đáng sợ hơn. Từ Duyên đã sớm bắn không nổi nữa nhưng thứ đồ kia của Hạ Đình vẫn còn cứng rắn cắm sâu bên trong cậu, ngay cả một cử động nhỏ nhất cũng dường như muốn lấy mạng Từ Duyên. Từ Duyên bị Hạ Đình *** hết lần này đến lần khác, hệt như kỹ nữ rẻ tiền nhất, tùy tiện nhất. Hạ Đình không kiêng nể gì mà bắn tinh bên trong cậu, nói cậu bắn tinh lung tung lộn xộn, hỏi cậu Beta cũng sẽ động dục như Omega sao, lại nói cậu nước non còn nhiều hơn cả Omega, đánh giá cậu dâm đãng không chịu nổi.

Xương hông cứng rắn dính sát vào cặp mông bị đâm sưng đỏ của Từ Duyên, đè vào điểm nhạy cảm của cậu chậm rãi nghiền nát. Vòng eo bủn rủn của Từ Duyên bị Hạ Đình bắt lấy ấn vào dương v*t đang hưng phấn bừng bừng của hắn, dường như muốn nhét luôn cả tinh hoàn nặng trĩu vào cái miệng nhỏ tội nghiệp bị chơi đến đến mức ướt át mềm mại kia.

Cảm giác tê dại trải rộng toàn thân, không hề có quy luật gì mà len lỏi khắp tứ chi, lại giống như đã có mục đích từ trước. Lúc khoái cảm đang tứ tán bỗng nhiên dồn lại đồng loạt chảy về bụng nhỏ ấy, Từ Duyên mới biết được loại cảm giác khủng hoảng không rõ đó có nghĩa là gì.

Từ Duyên hao hết sức lực giãy giụa, nỗ lực quỳ lên muốn bò về phía trước, sợ đến mức liên tục nói “Đừng” nhưng vẫn bị Hạ Đình bắt được mắt cá chân kéo về. Không biết vì bất mãn cậu muốn chạy trốn hay là gì khác, Hạ Đình bỗng nhiên tăng tốc đâm thọc, tiếng da thịt vỗ vào nhau thoáng chốc kinh hãi vang vọng, hắn cúi đầu cắn gáy Từ Duyên mặc cho cậu van nài xin tha, chỉ hung tợn mà dập mạnh dương v*t nóng cháy vào sâu trong thân thể Từ Duyên.

Từ Duyên bị chịch cho không khép được miệng, rên rỉ a a không ngừng, lửa dục sắp thiêu chết cậu, Alpha xấu xa như còn ngại chưa đủ, muốn cậu sung sướng cũng muốn cậu khổ sở. Hạ Đình cắm hàm răng sắc nhọn vào làn da Từ Duyên, mạnh mẽ rót pheromone vào chỗ tuyến mùi mà chỉ Omega mới có——

Khi hương đào nồng đậm xâm nhập vào cơ thể qua miệng vết thương, Từ Duyên bỗng dưng tắt tiếng. Cậu căng cứng như cung đã lên dây, muộn màng há mồm hô hấp, cảm thấy nơi đau nhức đằng trước đột nhiên giựt giựt lên, ngay sau đó trong phòng liền vang lên tiếng nước tí tách tí tách nhỏ giọt.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, tiếng cười khẽ khàng sung sướng của Hạ Đình lọt vào tai. Từ Duyên trố mắt một hồi lâu mới kịp nhận thức chuyện gì đã xảy ra, đôi môi đỏ mọng ươn ướt tủi thân mếu máo, sau đó sụp đổ khóc lớn lên.

——Cậu mất khống chế.

——Cậu bị Hạ Đình chịch cho đái dầm.

—Hết 2—
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận