Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân - Chương 7
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Phiên ngoại
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân
Chương 7
Đây chính là việc buôn bán không vốn vạn lời.
Tiền cậu mua nguyên liệu do ông chủ cho, quầy bày hàng có sẵn trong nhà ông chủ, nồi niêu chén bát cũng là vật dụng của ông chủ. Ngoại trừ sức lực thì Vệ Tiểu Thảo chẳng phải tốn gì khác, mỗi ngày kiếm ít tiền đều là của mình.
Vệ Tiểu Thảo rất siêng năng chịu khó, mỗi ngày đưa ông chủ đi làm xong thì tiện đường ghé chợ mua nguyên liệu về sơ chế, xâu vào que tre rồi chờ giữa trưa học sinh tan học thì bày quầy bán hàng, cấp tiểu học tan lúc ba giờ rưỡi chiều, cậu nán lại thêm một lát đến khoảng năm giờ thì về nhà trước khi ông chủ tan tầm.
Dì giúp việc trong nhà cũng xúm vào giúp cậu, một ngày của Vệ Tiểu Thảo hết sức bận rộn.
Thật ra bán ở chợ đêm kiếm được nhiều tiền hơn nhưng buổi tối ông chủ về nhà xem như thời gian làm việc của Vệ Tiểu Thảo, cậu không tiện công khai làm hai việc cùng lúc nên đành thôi.
Ông chủ alpha này quả thực rất quấn người, rõ ràng đã lớn như thế mà cả ngày cứ thấp thỏm nhìn cậu, ánh mắt luôn dán chặt vào cậu như sợ bị bỏ rơi.
Mặc dù Vệ Tiểu Thảo không nói cho ông chủ biết việc làm ăn của mình nhưng cũng chẳng cố giấu diếm nên chuyện này nhanh chóng bị ông chủ phát giác.
Trưa hôm đó ông chủ ra ngoài ăn cơm với khách, tình cờ đi ngang qua quầy hàng của Vệ Tiểu Thảo gần cổng trường nên lập tức nhận ra cậu.
Kết quả Vệ Tiểu Thảo đang mải mê đếm tiền thì chợt thấy một quý ngài alpha chất lượng cao ăn mặc chỉn chu với bộ dạng cực kỳ khẩn trương xuất hiện trước mặt cậu.
Anh nói.
"Tiểu Thảo, sao em lại ra đây bán hàng rồi? Em có mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lát không?"
Vệ Tiểu Thảo vừa bán hết xâu gà cuối cùng, cậu vừa dọn quán vừa cười với ông chủ.
"Ban ngày tôi rảnh nên ra đây bán chơi chơi ấy mà, kiếm được đồng nào hay đồng nấy."
Ông chủ nắm bả vai cậu hoảng sợ hỏi: "Em không có tiền xài à?!"
"Hả?" Vệ Tiểu Thảo bị bộ dạng này của ông chủ làm giật mình, sửng sốt giây lát mới trả lời, "Đúng vậy...... Tôi lấy đâu ra tiền chứ, tôi có tiền để xài sao?"
Đúng thế, ông chủ bao ăn bao ở bao buôn bán nhỏ chứ có phát lương cho cậu đâu.
Tiểu Thảo là cỏ nghèo mà.
Tiền cậu mua nguyên liệu do ông chủ cho, quầy bày hàng có sẵn trong nhà ông chủ, nồi niêu chén bát cũng là vật dụng của ông chủ. Ngoại trừ sức lực thì Vệ Tiểu Thảo chẳng phải tốn gì khác, mỗi ngày kiếm ít tiền đều là của mình.
Vệ Tiểu Thảo rất siêng năng chịu khó, mỗi ngày đưa ông chủ đi làm xong thì tiện đường ghé chợ mua nguyên liệu về sơ chế, xâu vào que tre rồi chờ giữa trưa học sinh tan học thì bày quầy bán hàng, cấp tiểu học tan lúc ba giờ rưỡi chiều, cậu nán lại thêm một lát đến khoảng năm giờ thì về nhà trước khi ông chủ tan tầm.
Dì giúp việc trong nhà cũng xúm vào giúp cậu, một ngày của Vệ Tiểu Thảo hết sức bận rộn.
Thật ra bán ở chợ đêm kiếm được nhiều tiền hơn nhưng buổi tối ông chủ về nhà xem như thời gian làm việc của Vệ Tiểu Thảo, cậu không tiện công khai làm hai việc cùng lúc nên đành thôi.
Ông chủ alpha này quả thực rất quấn người, rõ ràng đã lớn như thế mà cả ngày cứ thấp thỏm nhìn cậu, ánh mắt luôn dán chặt vào cậu như sợ bị bỏ rơi.
Mặc dù Vệ Tiểu Thảo không nói cho ông chủ biết việc làm ăn của mình nhưng cũng chẳng cố giấu diếm nên chuyện này nhanh chóng bị ông chủ phát giác.
Trưa hôm đó ông chủ ra ngoài ăn cơm với khách, tình cờ đi ngang qua quầy hàng của Vệ Tiểu Thảo gần cổng trường nên lập tức nhận ra cậu.
Kết quả Vệ Tiểu Thảo đang mải mê đếm tiền thì chợt thấy một quý ngài alpha chất lượng cao ăn mặc chỉn chu với bộ dạng cực kỳ khẩn trương xuất hiện trước mặt cậu.
Anh nói.
"Tiểu Thảo, sao em lại ra đây bán hàng rồi? Em có mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lát không?"
Vệ Tiểu Thảo vừa bán hết xâu gà cuối cùng, cậu vừa dọn quán vừa cười với ông chủ.
"Ban ngày tôi rảnh nên ra đây bán chơi chơi ấy mà, kiếm được đồng nào hay đồng nấy."
Ông chủ nắm bả vai cậu hoảng sợ hỏi: "Em không có tiền xài à?!"
"Hả?" Vệ Tiểu Thảo bị bộ dạng này của ông chủ làm giật mình, sửng sốt giây lát mới trả lời, "Đúng vậy...... Tôi lấy đâu ra tiền chứ, tôi có tiền để xài sao?"
Đúng thế, ông chủ bao ăn bao ở bao buôn bán nhỏ chứ có phát lương cho cậu đâu.
Tiểu Thảo là cỏ nghèo mà.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Phiên ngoại
- bình luận