Mật Mã Tây Tạng - Chương 203: Đi sứ Yaca
Chương trước- Chương 1: Bắt đầu từ một tấm ảnh
- Chương 2: Truyền thuyết tử kỳ lân
- Chương 3: Hồi ức của ba tang
- Chương 4: Chuyến đi Khả Khả Tây Lý
- Chương 5: Chuyến đi kinh hồn trên sông băng tiền sử
- Chương 6: Bí mật cuốn nhật ký
- Chương 7: Bạc ba la thần miếu có tồn tại hay không?
- Chương 8: Xuất phát rừng amazon
- Chương 9: Nguy hiểm trong rừng
- Chương 10: Lọt vào bộ lạc nguyên thủy người kukuer
- Chương 11: Rừng than thở: mồ chôn của các nhà thám hiểm
- Chương 12: Hồng hoang: bàn tay thượng
- Chương 13: Chúng ta bị bộ lạc ăn thịt người bắt rồi: bàn tay thượng
- Chương 14: Thành phố thần thánh của người maya: bàn tay thượng
- Chương 15: Ký hiệu mật mã: bàn tay thượng
- Chương 16: Ma trận: bàn tay thượng
- Chương 17: Mê cung maya: bàn tay thượng
- Chương 18: ác ma bay lượn: bàn tay thượng
- Chương 19: Bẫy sập
- Chương 20: Lửa địa ngục
- Chương 21: Nước địa ngục
- Chương 22: địa ngục của nước và lửa
- Chương 23: Huyết trì
- Chương 24: Trở lại tây tạng
- Chương 25: Maya: biến chủng chu mỹ của văn minh hoa hạ
- Chương 26: Bí mật về nhà thám hiểm stanley: biến chủng chu mỹ của văn minh hoa hạ
- Chương 27: Mật tu (2): biến chủng chu mỹ của văn minh hoa hạ
- Chương 28: Tây tạng - mặc thoát: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 29: Cánh cửa sinh mệnh: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 30: Cánh cửa địa ngục: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 31: Trưởng lão thôn công bố: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 32: Sói tuyết cao nguyên: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 33: Mối ưu tư của lạt ma á la: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 34: Gặp lại trận đồ đá khổng lồ: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 35: đảo huyền không tự: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 36: Thánh luyện đường: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 37: Thánh luyện đường (2)
- Chương 38: Tòa tháp ngược thứ mười hai
- Chương 39: Mạo hiểm
- Chương 40: Vực su
- Chương 41: Phật điện
- Chương 42: Gặp lại di tích
- Chương 43: Trái tim đang đập
- Chương 44: Cơ quan đơn giản
- Chương 45: Luyện ngục của bậc dũng sĩ
- Chương 46: Huyết trì siêu cấp
- Chương 47: Trùng khốn
- Chương 48: Cái chết của đa cát
- Chương 49: đối đầu quyết chiến
- Chương 50: Gặp lại
- Chương 51: Huyết trì khổng lồ
- Chương 52: Huyết mạch nối liền
- Chương 53: Một đám thương binh
- Chương 54: Thảo luận
- Chương 55: Sắp xếp của ben
- Chương 56: Cổ cách kim thư
- Chương 57: Sự ra đời của đạo quan ánh sáng
- Chương 58: Trận chiến nghìn năm
- Chương 59: Tam đại mật sư truyền
- Chương 60: Lời nguyền thần bí
- Chương 61: đáp án của trí giả
- Chương 62: Tổng kết
- Chương 63: Tâm sự của Trác Mộc Cường Ba
- Chương 64: Núi tuyết
- Chương 65: Kẻ tôi tớ của núi tuyết
- Chương 66: Cương Lạp Mai Đóa
- Chương 67: Tín ngưỡng của người Qua Ba
- Chương 68: Suy đoán về Tử kỳ lân
- Chương 69: Sói
- Chương 70: Thú chiến
- Chương 71: Những con sói chưa thấy bao giờ
- Chương 72: Mưu kế của bầy sói
- Chương 73: Đụng độ
- Chương 74: Lang tiêu
- Chương 75: Thân thế của Cương Lạp
- Chương 76: Hậu duệ Bạch Ngân
- Chương 77: Bình minh núi tuyết
- Chương 78: Cánh cửa Địa ngục
- Chương 79: Khe băng nứt
- Chương 80: Thủy tinh cung
- Chương 81: Mê cung băng
- Chương 82: Thủy tinh cung
- Chương 83: Cực Nam miếu
- Chương 84: Tuyệt vọng
- Chương 85: Dốc băng dựng đứng
- Chương 86: Cái chết của Cương Nhật Phổ Bạc
- Chương 87: Cái chết của Cương Lạp
- Chương 88: Tử vong Tây phong đới
- Chương 89: Hồi ức của Ba Tang
- Chương 90: Tuyết lở
- Chương 91: Trở lại Tây phong đới
- Chương 92: Huynh đệ
- Chương 93: Tình đêm lạnh
- Chương 94: Tái ông mất ngựa
- Chương 95: Rút củi đáy nồi
- Chương 96: Sụp đổ
- Chương 97: Sụp đổ hoàn toàn
- Chương 98: Quán rượu Hẹn Hò
- Chương 99: Niết bàn đẫm máu
- Chương 100: Làm lại từ đầu
- Chương 101: Bí mật của Mật tu giả
- Chương 102: Đội trưởng Trác Mộc Cường Ba
- Chương 103: Hô hấp
- Chương 104: Nghi vấn trong kim thư
- Chương 105: Tin mật của Hitler
- Chương 106: Vị khách bất ngờ
- Chương 107: Tòa thành khắc đá
- Chương 108: Cuộc trùng phùng bất ngờ
- Chương 109: Sự kiên trì của Vương Hựu
- Chương 110: Đêm Moscow
- Chương 111: Cuộc rượt đuổi trong thành phố
- Chương 112: Cạm bẫy
- Chương 113: Tử đấu
- Chương 114: Gặp lại Sean
- Chương 115: Họa phúc khó lường
- Chương 116: Đắp đê và dẫn dòng
- Chương 117: Pháp sư Tháp Tây
- Chương 118: Nguồn gốc đối thủ
- Chương 119: Suy đoán về Merkin
- Chương 120: Gia tộc Bạc Ba La
- Chương 121: Thành viên mới (1)
- Chương 122: Thành viên mới (2)
- Chương 123: Đảng Quốc xã lần đầu tiến vào Tây Tạng
- Chương 124: Suy đoán về 13 Hiệp sĩ Bàn Tròn
- Chương 125: Merkin và Stanley
- Chương 126: Đảng Quốc xã lần thứ hai tiến vào Tây Tạng
- Chương 127: Ba nghi vấn lớn
- Chương 128: Hồi ức của Merkin
- Chương 129: Tập hợp lại
- Chương 130: Hương Ba La Mật Quang Bảo Giám
- Chương 131: Bí mật đằng sau hình ảnh phản chiếu (1)
- Chương 132: Bí mật đằng sau hình ảnh phản chiếu (2)
- Chương 133: Tiền thân của Shangri- la
- Chương 134: Trở lại thôn Công Bố
- Chương 135: Lối vào
- Chương 136: Lần đầu thăm dò
- Chương 137: Thăm dò U Minh hà (1)
- Chương 138: Thăm dò U Minh hà (2)
- Chương 139: Thuyền hình rắn
- Chương 140: Chiến ngao thời nhà Nguyên
- Chương 141: Số trang trên bản đồ
- Chương 142: Những bước chuẩn bị cuối cùng
- Chương 143: Biệt ly
- Chương 144: Hành trình mờ mịt
- Chương 145: Ngày thứ nhất
- Chương 146: Ngày thứ hai
- Chương 147: Xoáy nước đen
- Chương 148: Hồ sơ Thế chiến II
- Chương 149: Bóng đêm không có thời gian
- Chương 150: Cái chết của Chư Nghiêm
- Chương 151: Đại dương cổ Tethys
- Chương 152: Sóng nước thủy triều
- Chương 153: Người khiêu chiến biển
- Chương 154: Cái chết của Nghiêm Dũng
- Chương 155: Gặp lại Mười Ba Kỵ Sĩ Bàn Tròn
- Chương 156: Niềm vui trong khổ đau
- Chương 157: Hy vọng cuối cùng
- Chương 158: Trở lại ánh sáng
- Chương 159: Tiến vào Shangri-la
- Chương 160: Quân đoàn trên cát
- Chương 161: Rừng nguyên sinh (1)
- Chương 162: Rừng nguyên sinh (2)
- Chương 163: Bãi đất dung nham
- Chương 164: Thức ăn khó nuốt
- Chương 165: Loài thực vật biết động đậy
- Chương 166: Làng người Qua Ba (1)
- Chương 167: Làng người Qua Ba(2)
- Chương 168: Thang trời đứt gãy
- Chương 169: Trí tuệ tập trung
- Chương 170: Đêm Shangri-la
- Chương 171: Đá màu
- Chương 172: Đường Shangri-la gập ghềnh
- Chương 173: Thằn lằn tiền sử
- Chương 174: Kẻ địch nhảy dù
- Chương 175: Muỗi
- Chương 176: Trang bị mới
- Chương 177: Núi Tu Di
- Chương 178: Câu chuyện của A Mễ
- Chương 179: Gia tộc thằn lằn
- Chương 180: Cái chết của Sean
- Chương 181: Gián
- Chương 182: Gặp gỡ Mã Cát
- Chương 183: Người Lỗ Mặc
- Chương 184: Thôn Công Nhật Lạp
- Chương 185: Địch ô An Cát Mẫu
- Chương 186: Lịch sử Thánh vực
- Chương 187: Những người trúng cổ độc
- Chương 188: Mã Cát và Trương Lập
- Chương 189: Bài ca của tinh linh tuyết
- Chương 190: Ám chiến
- Chương 191: Chất thông tin của Sean
- Chương 192: Cổ độc tuyệt hậu
- Chương 193: Đường đến Tước Mẫu
- Chương 194: Di tích của người Mục
- Chương 195: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 196: Thực lực của Max
- Chương 197: Quách Nhật Niệm Thanh
- Chương 198: Nhà ngục Tước Mẫu
- Chương 199: Giao dịch
- Chương 200: Tinh linh tuyết
- Chương 201: Bệnh mù sông
- Chương 202: Điều kiện của Tước Mẫu vương
- Chương 203: Đi sứ Yaca
- Chương 204: Kẻ thù của Nhạc Dương
- Chương 205: Gặp lại Ngưu Nhị Oa
- Chương 206: Kẻ bắn lén
- Chương 207: Qua Ba Đại Địch ô
- Chương 208: Trải nghiệm của pháp sư Tháp Tây
- Chương 209: m mưu của Quách Nhật Niệm Thanh
- Chương 210: Thượng vị Cách quả
- Chương 211: Đường hẹp gặp nhau
- Chương 212: Cách chiến đấu của Nhện Xanh
- Chương 213: Lọt lưới
- Chương 214: Nhện Xanh đối đầu
- Chương 215: Cái chết của đội trưởng Hồ Dương
- Chương 216: Bí ẩn linh hồn chuyển thế
- Chương 217: đối đầu thao thú sư
- Chương 218: M mưu và tình yêu
- Chương 219: Cuộc chiến giữa người và sói
- Chương 220: Ba tang hy sinh
- Chương 221: Gặp lại ba anh em sói xám
- Chương 222: Nghìn sói cùng tru
- Chương 223: Lối ra
- Chương 224: Vạn lang chi vương - tử kỳ lân
- Chương 225: Cấm địa của sói
- Chương 226: Cánh cửa chúng sinh
- Chương 227: Dòng sông phù sinh
- Chương 228: Chào mừng đến với bạc ba la thần miếu
- Chương 229: Chúng thần tây tạng
- Chương 230: Tây tạng vạn phật các
- Chương 231: đến trung tâm thần miếu
- Chương 232: Báu vật của nhà phật
- Chương 233: Sự thật đáng sợ - cánh cửa thứ hai
- Chương 234: Cu chuyện nghìn năm trước
- Chương 235: Kết thúc bằng một tấm ảnh - nhìn em một lần đi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mật Mã Tây Tạng
Chương 203: Đi sứ Yaca
Lữ Cánh Nam nói: "Không thể xem thường gã Quách Nhật Niệm Thanh này được, y là người rất am hiểu tâm lý học. Khi chúng ta đàm phán với Tước Mẫu vương, y vẫn luôn quan sát nét mặt và động tác của từng người một trong chúng ta. Kỳ thực, y rất giống một người bán hàng rong bên vỉa hè, nếu chúng ta càng tỏ ra cần món hàng đó, giá y đặt ra sẽ càng cao. Qua lại với hạng người này cần phải vô cùng cẩn thận, sẽ rất khó lòng mà chiếm được lợi ích từ y, nhưng lại rất dễ rơi vào bẫy. Thậm chí, y còn có thể dựa vào vẻ mặt và động tác của chúng ta, để phân tích ra tính cách, thói quen và nhược điểm của từng người nữa đó."
Nhạc Dương ngần ngừ: "Nói vậy là, tôi và Trương Lập càng lớn tiếng, ngược lại càng lộ ra nhược điểm rồi?" Lữ Cánh Nam chỉ hờ hững mỉm cười. Nhạc Dương lấy làm hổ thẹn liếc mắt sang nhìn Trương Lập.
Ba Tang cất giọng khan khan nói: "Dù hắn có nhiều trò đến mấy, chỉ cần một viên đạn là cũng giải quyết xong xuôi."
Pháp sư Á La chậm rãi nói: "Thực ra, từ đầu đến giờ, chúng ta vẫn luôn coi thường vị Quách Nhật Niệm Thanh đại nhân này, vì vậy nên mới mấy lần bị y cho rơi vào thế yếu mà chẳng biết kêu ai. Mỗi lần xuất kích, y đều có thể đánh đúng vào chỗ yếu nhất của chúng ta, làm cho chúng ta không thể không phòng bị, đồng thời cũng có cảm giác không sao chống đỡ nổi. Nếu chúng ta có thể đứng ở lập trường của Quách Nhật Niệm Thanh suy tính vấn đề sớm hơn một chút, có lẽ sẽ không thành ra cục diện như ngày hôm nay rồi. Quách Nhật Niệm Thanh, Quách Nhật Niệm Thanh, bản thân đó đã là một cái tên đáng sợ rồi, chỉ tiếc là chúng ta chỉ được nếm mùi âm mưu thủ đoạn của y, chứ chưa được thấy kiến thức và phong thái đại tướng của con người ấy."
Nhạc Dương chợt hỏi: "À, phải rồi, pháp sư, minh ước thần thánh là như thế nào vậy? Chỉ vỗ tay một cái vậy là xong rồi à?"
Pháp sư Á La lắc đầu đáp: "Đó chỉ là nghi lễ khởi đầu, giống như nghi thức đính hôn vậy, ngày mai mới chính thức kết minh ước, lập đàn làm lễ, dâng tế phẩm, bẩm báo với trời cao lời thề mà hai bên đã ước định. Một khi đã bẩm báo với chư thần trên trời, thì cũng như người ngày nay đã ký hợp đồng rồi vậy, kẻ nào vi phạm, sau khi chết linh hồn sẽ bị đày xuống địa ngục, mãi mãi chịu giày vò khổ sở."
"A! Vậy thì cái minh ước này chẳng phải rất hàm hồ hay sao?" Nhạc Dương ngạc nhiên hỏi.
Pháp sư Á La cười, điềm đạm nói: "Đây là cách làm thời cổ. Có thể nói, đối với những người tôn thờ thần thánh, minh ước này còn hữu hiệu hơn sự ước thúc của pháp luật nhiều."
Ngày hôm sau, họ được đám vệ binh dẫn đến đàn tế của thành Tước Mẫu. Trác Mộc Cường Ba thoáng ngẩn người trong giây lát, đàn tế này thực sự quá giống với một đàn tế trong ký ức của gã. Vô số tảng đá lớn được sắp xếp thành những hình tròn đồng tâm, chính giữa đàn tế là đài cao ba tầng hình tròn giống như Thiên Đàn ở Bắc Kinh, chỉ là bệ đá ở chính giữa đàn tế được thay bằng một trụ đá cao ngất. Giờ đây, xung quanh trụ đá đã bày kín các cống phẩm dùng để tế lễ, Đại Địch ô Thứ Kiệt cũng chống gậy bận rộn sắp xếp mọi việc trên đàn tế. Tước Mẫu vương đã đợi sẵn bên trên, những người khác thì đứng trong vòng tròn đồng tâm phía dưới.
Quách Nhật Niệm Thanh cũng dẫn theo một nhóm người sắp xếp công việc dưới đàn tế, bận tới bận lui, thấy bọn Trác Mộc Cường Ba đi tới, y liền dặn dò thủ hạ mấy câu, rồi bước lại đón tiếp. Quách Nhật Niệm Thanh ngước mắt lên nhìn Trác Mộc Cường Ba, nói: "Các vị đã quyết định chưa? Nếu giờ muốn hối hận thì vẫn còn kịp đấy."
Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh nhìn thẳng vào Quách Nhật Niệm Thanh, chợt thấy thấp thoáng bóng dáng của Đa Cát. Là đối thủ, Quách Nhật Niệm Thanh là loại mà gã ghét nhất; là bạn bè, Đa Cát Điệt Bất lại là dạng người mà gã thích quen biết nhất. Cùng là con người, mà sự khác biệt lại lớn đến vậy sao?
Giờ lành đã đến, pháp sư Á La dặn dò vài câu, rồi để Trác Mộc Cường Ba tự mình ký kết minh ước thần thánh. Sau đó, Đại Địch ô Thứ Kiệt tiến hành một loạt những nghi thức phức tạp, mời đến đủ các vị thần linh trên trời. Trước họa tượng của chư thần, Trác Mộc Cường Ba và Tước Mẫu vương cùng lớn tiếng đọc lên ước định, uống một bát rượu lớn, đập vỡ bát kết minh, lấy đại đao cắt ra một mảng thịt lớn, những người bên ngoài tế đàn bắt đầu nhảy múa hát ca, coi như minh ước đã được thành lập.
Hôm sau, khi bầu trời Thánh vực bắt đầu ánh lên những tia sáng màu sắc rực rỡ, bọn Trác Mộc Cường Ba đứng trên giỏ treo. Đội trưởng Hồ Dương, Mẫn Mẫn và Địch ô An Cát Mẫu đều đứng phía bên ngoài, Quách Nhật Niệm Thanh dẫn theo một đám quân lính canh chừng bọn họ. Những lời cần nói đều đã nói hết từ tối hôm trước, hôm nay, Mẫn Mẫn chỉ kiên cường mỉm cười. Kỳ thực, trên gương mặt mỗi người đều gượng nở ra nụ cười khích lệ. Họ đã cùng trải qua biết bao hiểm nguy sinh tử, giờ đây trong đội lại có hai người phải tạm thời chia tay, ở lại một nơi xa lạ, ngày ngày không biết chuyện gì đang chờ đợi mình phía trước. Vì vậy, họ đều thầm chúc phúc cho nhau, hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt giao nhau, lộ ra những cảm xúc phức tạp. Sau đó, rong rọc từ từ quay, giỏ treo bắt đầu hạ xuống. Ánh mắt hai nhóm người trước sau vẫn xoắn chặt lấy nhau. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Sau khi giỏ treo hạ xuống được hơn chục mét, Nhạc Dương đột nhiên phát hiện trong mắt Quách Nhật Niệm Thanh thoáng lộ sát khí nặng nề. Không thể lầm được, đó là chắc chắn là sát khí. Nhạc Dương biết, trên thế gian này có thể có tình yêu vô duyên vô cớ, nhưng rất khó có nỗi hận vô cớ vô duyên, hơn nữa, còn là nỗi thù hận khắc cốt ghi xương kia nữa. Anh thầm nhủ: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ánh mắt đó là như thế nào? Trước khi đến Tước Mẫu, chúng ta chưa hề gặp mặt tên Quách Nhật Niệm Thanh đó, mà Quách Nhật Niệm Thanh cũng không thể nào là đồng bọn của Merkin được, y có lý do gì để thù hận chúng ta đâu?"
Cho tới khi bóng bọn Trác Mộc Cường Ba khuất hẳn khỏi tầm nhìn, Quách Nhật Niệm Thanh mới gọi một tên thủ hạ đến dặn dò vài câu. Tên thủ hạ nhận lệnh chạy đi, mấy chục phút sau, một con chim câu bay vút lên trời cao, hướng về phía thác nước.
Quách Nhật Niệm Thanh phái một đội hộ vệ đi theo hộ tống bọn Trác Mộc Cường Ba, người đứng đầu tên là Nha Châu, chính là một trong các dũng sĩ đã nghênh tiếp bọn họ hôm trước. Trên đường, Nha Châu nói với bọn Trác Mộc Cường Ba, không thể trực tiếp băng qua biển Sinh Mệnh từ chỗ rìa vách đá được, như vậy sẽ bị những xoáy nước khổng lồ nhấn chìm hết thuyền bè, nếu đi gần mép bình đài quá, lại có nguy cơ bị sóng đánh văng xuống tầng bên dưới. Vì vậy, họ phải mất một ngày đi vòng qua hồ nước lớn đó, đến một nơi tên là Thác Nhật, ở đó chỉ cần nửa ngày là sang được bờ bên kia. Theo như Nha Châu miêu tả, biển Sinh Mệnh hình dáng như cái hồ lô, còn Thác Nhật chính là chỗ thắt nút của cái hồ lô đó, nếu Yaca và Langbu muốn động binh với nhau, nhất thiết phải vượt biển ở nơi này. Vì vậy Langbu dồn trọng binh về trấn thủ ở Thác Nhật, còn Yaca cũng dựng thành Nhật Mã Ca Tùng ở phía bờ bên kia.
Giang Dũng Trát Lỗ cuối cùng cũng được rời khỏi gian nhà lao tối tăm đã giam cầm anh ta suốt ba năm trời, nhưng trên gương mặt hoàn toàn không có vẻ gì là mừng vui. Nhạc Dương thấy anh ta như đang nặng trĩu một bầu tâm sự, bèn hỏi nguyên nhân, có điều Trát Lỗ chỉ ấp a ấp úng không trả lời. Thấy đối phương có điều khó nói, Nhạc Dương bèn chuyển sang chuyện khác, hỏi chức vụ của Trát Lỗ ở Yaca là gì, bấy giờ Trát Lỗ mới đắc ý trả lời: "Phải biết là, những văn sư quốc sự như chúng ta, nhất định phải có tài văn, không chỉ viết chữ đẹp, mà còn cần phải biết sáng tác những vần thơ đẹp đẽ. Dù là tướng mạo hình thể, cũng phải trải qua lựa chọn nghiêm khắc..."
Trát Lỗ còn chưa nói dứt, đã nghe Nha Châu ngắt lời: "Thôi đi, mấy tên được gọi là văn thư các ngươi, ở Yaca làm quái gì có địa vị. Dân tộc trên lưng ngựa các ngươi chỉ nói chuyện đao ai nhanh hơn, thuật cưỡi ngựa của ai giỏi hơn, những người đàn ông uống rượu mạnh, có võ công cao cường mới là dũng sĩ được người người tôn trọng. Hạng người chỉ biết trốn trong trướng viết sơn ca như ngươi, căn bản chẳng có cô nương nào chịu gả cho. Nếu chẳng có chuyện đi sứ sang vương quốc Langbu chúng ta, thì đám người tay chân yếu ớt như các người vốn chẳng có lý do gì để mà tồn tại cả!" Nghe những lời cay nghiệt tức tối của Nha Châu, rõ ràng là y cực kỳ căm ghét kẻ đã làm hại công chúa của mình.
Trát Lỗ bị Nha Châu mỉa mai cho một chặp, không nói được nên lời, chỉ cúi gằm mặt xuống lúng búng gì mà mình là văn thư được vương thân đề bạt, là người xuất sắc nhất so với những kẻ đồng trang lứa, nhưng âm lượng quá nhỏ, rõ ràng là chẳng có lý lẽ gì vặc lại được đối phương. Trác Mộc Cường Ba bèn an ủi: "Chớ nên đau lòng, những vần thơ đẹp đẽ của anh sẽ được người đời ghi nhớ và lưu truyền, đó lẽ nào lại chẳng phải một sự việc rất vĩ đại hay sao?"
Nhạc Dương nghe mà không khỏi giật mình, Nha Châu nói không sai, Yaca là vương quốc theo chế độ tù trưởng, do vô số bộ lạc du mục hợp lại mà thành, vậy thì hẳn là rất giống với đế chế Mông Cổ mà bọn họ đã quá quen thuộc. Bọn họ chỉ sùng bái những dũng sĩ có thể chinh chiến trên lưng ngựa, hạng người như Trát Lỗ chỉ là loại tiểu tốt bị người ta coi khinh. Nếu đại vương của Yaca thực sự coi trọng anh ta, thì cũng đã chẳng để mặc anh ta bị nhốt trong nhà lao ở Langbu suốt mấy năm trời như thế. Vậy thì, cần phải cân nhắc lại việc Trát Lỗ khiến công chúa Lạp Mẫu bị mù rồi. Một con tốt có thể tùy ý bỏ rơi hoặc tiêu diệt như anh ta, liệu có thể đảm nhận trọng trách lớn đến thế không? Vậy thì toàn bộ sự việc liên quan đến công chúa này, sợ rằng không đơn giản như họ vẫn hằng tưởng tượng. Tại sao lại làm cho công chúa bị mù? Kẻ nào mới là người được lợi nhiều nhất? Những dòng suy nghĩ chuyển động nhanh chóng trong đầu Nhạc Dương, chỉ là có một số vấn đề không tiện nói ra trước mặt Nha Châu, anh ngầm ghi nhớ lại, định khi nào tới Thác Nhật, lên thuyền xong mới hỏi Trát Lỗ.
Phần giáp ranh với biển Sinh Mệnh là một vùng đầm lầy, bùn đất và nước biển giao hội với nhau ở đây. Khác hẳn với khu rừng đá trơ trọi kia, nơi này là cả một vùng trời khác, đất đai màu mỡ làm cây cối ở nơi này hết sức to lớn rậm rạp, sức sống hừng hực đó như thể muốn bật tung khỏi vùng đất bùn, bay vút lên trời cao. Để thích ứng với kết cấu đất yếu, rễ cây ở đây đều rất to khỏe, có khi rễ vươn ra từ thân cây, lại có lúc rễ rủ từ trên cành xuống, hệ thống rễ cây phát triển chằng chịt đó như vòi bạch tuộc bám chặt lấy đất bùn, làm cho thân cây to lớn có thể tiếp tục sinh trưởng. Những cây đước, cây vẹt ở đây cao chừng năm chục mét, tán lá sum suê xòe rộng trên diện tích cả trăm mét vuông, rễ cây lại càng chia thành trăm ngàn nhánh nhỏ, một cây mà trông đã như rừng, cảnh tượng thiên nhiên hết sức tráng lệ.
Trong đầm lầy không có đủ dưỡng khí, vì vậy vô số rễ cây đước đã đâm xuống đầm lầy lại ló đầu lên như những đọt măng tre, tựa hồ một thân cây mới đang vươn lên, có rễ cây còn cao gần bằng nửa thân cây, mở ra vô số lỗ hô hấp, tham lam hút oxy trong không khí.
Nhạc Dương ngần ngừ: "Nói vậy là, tôi và Trương Lập càng lớn tiếng, ngược lại càng lộ ra nhược điểm rồi?" Lữ Cánh Nam chỉ hờ hững mỉm cười. Nhạc Dương lấy làm hổ thẹn liếc mắt sang nhìn Trương Lập.
Ba Tang cất giọng khan khan nói: "Dù hắn có nhiều trò đến mấy, chỉ cần một viên đạn là cũng giải quyết xong xuôi."
Pháp sư Á La chậm rãi nói: "Thực ra, từ đầu đến giờ, chúng ta vẫn luôn coi thường vị Quách Nhật Niệm Thanh đại nhân này, vì vậy nên mới mấy lần bị y cho rơi vào thế yếu mà chẳng biết kêu ai. Mỗi lần xuất kích, y đều có thể đánh đúng vào chỗ yếu nhất của chúng ta, làm cho chúng ta không thể không phòng bị, đồng thời cũng có cảm giác không sao chống đỡ nổi. Nếu chúng ta có thể đứng ở lập trường của Quách Nhật Niệm Thanh suy tính vấn đề sớm hơn một chút, có lẽ sẽ không thành ra cục diện như ngày hôm nay rồi. Quách Nhật Niệm Thanh, Quách Nhật Niệm Thanh, bản thân đó đã là một cái tên đáng sợ rồi, chỉ tiếc là chúng ta chỉ được nếm mùi âm mưu thủ đoạn của y, chứ chưa được thấy kiến thức và phong thái đại tướng của con người ấy."
Nhạc Dương chợt hỏi: "À, phải rồi, pháp sư, minh ước thần thánh là như thế nào vậy? Chỉ vỗ tay một cái vậy là xong rồi à?"
Pháp sư Á La lắc đầu đáp: "Đó chỉ là nghi lễ khởi đầu, giống như nghi thức đính hôn vậy, ngày mai mới chính thức kết minh ước, lập đàn làm lễ, dâng tế phẩm, bẩm báo với trời cao lời thề mà hai bên đã ước định. Một khi đã bẩm báo với chư thần trên trời, thì cũng như người ngày nay đã ký hợp đồng rồi vậy, kẻ nào vi phạm, sau khi chết linh hồn sẽ bị đày xuống địa ngục, mãi mãi chịu giày vò khổ sở."
"A! Vậy thì cái minh ước này chẳng phải rất hàm hồ hay sao?" Nhạc Dương ngạc nhiên hỏi.
Pháp sư Á La cười, điềm đạm nói: "Đây là cách làm thời cổ. Có thể nói, đối với những người tôn thờ thần thánh, minh ước này còn hữu hiệu hơn sự ước thúc của pháp luật nhiều."
Ngày hôm sau, họ được đám vệ binh dẫn đến đàn tế của thành Tước Mẫu. Trác Mộc Cường Ba thoáng ngẩn người trong giây lát, đàn tế này thực sự quá giống với một đàn tế trong ký ức của gã. Vô số tảng đá lớn được sắp xếp thành những hình tròn đồng tâm, chính giữa đàn tế là đài cao ba tầng hình tròn giống như Thiên Đàn ở Bắc Kinh, chỉ là bệ đá ở chính giữa đàn tế được thay bằng một trụ đá cao ngất. Giờ đây, xung quanh trụ đá đã bày kín các cống phẩm dùng để tế lễ, Đại Địch ô Thứ Kiệt cũng chống gậy bận rộn sắp xếp mọi việc trên đàn tế. Tước Mẫu vương đã đợi sẵn bên trên, những người khác thì đứng trong vòng tròn đồng tâm phía dưới.
Quách Nhật Niệm Thanh cũng dẫn theo một nhóm người sắp xếp công việc dưới đàn tế, bận tới bận lui, thấy bọn Trác Mộc Cường Ba đi tới, y liền dặn dò thủ hạ mấy câu, rồi bước lại đón tiếp. Quách Nhật Niệm Thanh ngước mắt lên nhìn Trác Mộc Cường Ba, nói: "Các vị đã quyết định chưa? Nếu giờ muốn hối hận thì vẫn còn kịp đấy."
Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh nhìn thẳng vào Quách Nhật Niệm Thanh, chợt thấy thấp thoáng bóng dáng của Đa Cát. Là đối thủ, Quách Nhật Niệm Thanh là loại mà gã ghét nhất; là bạn bè, Đa Cát Điệt Bất lại là dạng người mà gã thích quen biết nhất. Cùng là con người, mà sự khác biệt lại lớn đến vậy sao?
Giờ lành đã đến, pháp sư Á La dặn dò vài câu, rồi để Trác Mộc Cường Ba tự mình ký kết minh ước thần thánh. Sau đó, Đại Địch ô Thứ Kiệt tiến hành một loạt những nghi thức phức tạp, mời đến đủ các vị thần linh trên trời. Trước họa tượng của chư thần, Trác Mộc Cường Ba và Tước Mẫu vương cùng lớn tiếng đọc lên ước định, uống một bát rượu lớn, đập vỡ bát kết minh, lấy đại đao cắt ra một mảng thịt lớn, những người bên ngoài tế đàn bắt đầu nhảy múa hát ca, coi như minh ước đã được thành lập.
Hôm sau, khi bầu trời Thánh vực bắt đầu ánh lên những tia sáng màu sắc rực rỡ, bọn Trác Mộc Cường Ba đứng trên giỏ treo. Đội trưởng Hồ Dương, Mẫn Mẫn và Địch ô An Cát Mẫu đều đứng phía bên ngoài, Quách Nhật Niệm Thanh dẫn theo một đám quân lính canh chừng bọn họ. Những lời cần nói đều đã nói hết từ tối hôm trước, hôm nay, Mẫn Mẫn chỉ kiên cường mỉm cười. Kỳ thực, trên gương mặt mỗi người đều gượng nở ra nụ cười khích lệ. Họ đã cùng trải qua biết bao hiểm nguy sinh tử, giờ đây trong đội lại có hai người phải tạm thời chia tay, ở lại một nơi xa lạ, ngày ngày không biết chuyện gì đang chờ đợi mình phía trước. Vì vậy, họ đều thầm chúc phúc cho nhau, hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt giao nhau, lộ ra những cảm xúc phức tạp. Sau đó, rong rọc từ từ quay, giỏ treo bắt đầu hạ xuống. Ánh mắt hai nhóm người trước sau vẫn xoắn chặt lấy nhau. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Sau khi giỏ treo hạ xuống được hơn chục mét, Nhạc Dương đột nhiên phát hiện trong mắt Quách Nhật Niệm Thanh thoáng lộ sát khí nặng nề. Không thể lầm được, đó là chắc chắn là sát khí. Nhạc Dương biết, trên thế gian này có thể có tình yêu vô duyên vô cớ, nhưng rất khó có nỗi hận vô cớ vô duyên, hơn nữa, còn là nỗi thù hận khắc cốt ghi xương kia nữa. Anh thầm nhủ: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ánh mắt đó là như thế nào? Trước khi đến Tước Mẫu, chúng ta chưa hề gặp mặt tên Quách Nhật Niệm Thanh đó, mà Quách Nhật Niệm Thanh cũng không thể nào là đồng bọn của Merkin được, y có lý do gì để thù hận chúng ta đâu?"
Cho tới khi bóng bọn Trác Mộc Cường Ba khuất hẳn khỏi tầm nhìn, Quách Nhật Niệm Thanh mới gọi một tên thủ hạ đến dặn dò vài câu. Tên thủ hạ nhận lệnh chạy đi, mấy chục phút sau, một con chim câu bay vút lên trời cao, hướng về phía thác nước.
Quách Nhật Niệm Thanh phái một đội hộ vệ đi theo hộ tống bọn Trác Mộc Cường Ba, người đứng đầu tên là Nha Châu, chính là một trong các dũng sĩ đã nghênh tiếp bọn họ hôm trước. Trên đường, Nha Châu nói với bọn Trác Mộc Cường Ba, không thể trực tiếp băng qua biển Sinh Mệnh từ chỗ rìa vách đá được, như vậy sẽ bị những xoáy nước khổng lồ nhấn chìm hết thuyền bè, nếu đi gần mép bình đài quá, lại có nguy cơ bị sóng đánh văng xuống tầng bên dưới. Vì vậy, họ phải mất một ngày đi vòng qua hồ nước lớn đó, đến một nơi tên là Thác Nhật, ở đó chỉ cần nửa ngày là sang được bờ bên kia. Theo như Nha Châu miêu tả, biển Sinh Mệnh hình dáng như cái hồ lô, còn Thác Nhật chính là chỗ thắt nút của cái hồ lô đó, nếu Yaca và Langbu muốn động binh với nhau, nhất thiết phải vượt biển ở nơi này. Vì vậy Langbu dồn trọng binh về trấn thủ ở Thác Nhật, còn Yaca cũng dựng thành Nhật Mã Ca Tùng ở phía bờ bên kia.
Giang Dũng Trát Lỗ cuối cùng cũng được rời khỏi gian nhà lao tối tăm đã giam cầm anh ta suốt ba năm trời, nhưng trên gương mặt hoàn toàn không có vẻ gì là mừng vui. Nhạc Dương thấy anh ta như đang nặng trĩu một bầu tâm sự, bèn hỏi nguyên nhân, có điều Trát Lỗ chỉ ấp a ấp úng không trả lời. Thấy đối phương có điều khó nói, Nhạc Dương bèn chuyển sang chuyện khác, hỏi chức vụ của Trát Lỗ ở Yaca là gì, bấy giờ Trát Lỗ mới đắc ý trả lời: "Phải biết là, những văn sư quốc sự như chúng ta, nhất định phải có tài văn, không chỉ viết chữ đẹp, mà còn cần phải biết sáng tác những vần thơ đẹp đẽ. Dù là tướng mạo hình thể, cũng phải trải qua lựa chọn nghiêm khắc..."
Trát Lỗ còn chưa nói dứt, đã nghe Nha Châu ngắt lời: "Thôi đi, mấy tên được gọi là văn thư các ngươi, ở Yaca làm quái gì có địa vị. Dân tộc trên lưng ngựa các ngươi chỉ nói chuyện đao ai nhanh hơn, thuật cưỡi ngựa của ai giỏi hơn, những người đàn ông uống rượu mạnh, có võ công cao cường mới là dũng sĩ được người người tôn trọng. Hạng người chỉ biết trốn trong trướng viết sơn ca như ngươi, căn bản chẳng có cô nương nào chịu gả cho. Nếu chẳng có chuyện đi sứ sang vương quốc Langbu chúng ta, thì đám người tay chân yếu ớt như các người vốn chẳng có lý do gì để mà tồn tại cả!" Nghe những lời cay nghiệt tức tối của Nha Châu, rõ ràng là y cực kỳ căm ghét kẻ đã làm hại công chúa của mình.
Trát Lỗ bị Nha Châu mỉa mai cho một chặp, không nói được nên lời, chỉ cúi gằm mặt xuống lúng búng gì mà mình là văn thư được vương thân đề bạt, là người xuất sắc nhất so với những kẻ đồng trang lứa, nhưng âm lượng quá nhỏ, rõ ràng là chẳng có lý lẽ gì vặc lại được đối phương. Trác Mộc Cường Ba bèn an ủi: "Chớ nên đau lòng, những vần thơ đẹp đẽ của anh sẽ được người đời ghi nhớ và lưu truyền, đó lẽ nào lại chẳng phải một sự việc rất vĩ đại hay sao?"
Nhạc Dương nghe mà không khỏi giật mình, Nha Châu nói không sai, Yaca là vương quốc theo chế độ tù trưởng, do vô số bộ lạc du mục hợp lại mà thành, vậy thì hẳn là rất giống với đế chế Mông Cổ mà bọn họ đã quá quen thuộc. Bọn họ chỉ sùng bái những dũng sĩ có thể chinh chiến trên lưng ngựa, hạng người như Trát Lỗ chỉ là loại tiểu tốt bị người ta coi khinh. Nếu đại vương của Yaca thực sự coi trọng anh ta, thì cũng đã chẳng để mặc anh ta bị nhốt trong nhà lao ở Langbu suốt mấy năm trời như thế. Vậy thì, cần phải cân nhắc lại việc Trát Lỗ khiến công chúa Lạp Mẫu bị mù rồi. Một con tốt có thể tùy ý bỏ rơi hoặc tiêu diệt như anh ta, liệu có thể đảm nhận trọng trách lớn đến thế không? Vậy thì toàn bộ sự việc liên quan đến công chúa này, sợ rằng không đơn giản như họ vẫn hằng tưởng tượng. Tại sao lại làm cho công chúa bị mù? Kẻ nào mới là người được lợi nhiều nhất? Những dòng suy nghĩ chuyển động nhanh chóng trong đầu Nhạc Dương, chỉ là có một số vấn đề không tiện nói ra trước mặt Nha Châu, anh ngầm ghi nhớ lại, định khi nào tới Thác Nhật, lên thuyền xong mới hỏi Trát Lỗ.
Phần giáp ranh với biển Sinh Mệnh là một vùng đầm lầy, bùn đất và nước biển giao hội với nhau ở đây. Khác hẳn với khu rừng đá trơ trọi kia, nơi này là cả một vùng trời khác, đất đai màu mỡ làm cây cối ở nơi này hết sức to lớn rậm rạp, sức sống hừng hực đó như thể muốn bật tung khỏi vùng đất bùn, bay vút lên trời cao. Để thích ứng với kết cấu đất yếu, rễ cây ở đây đều rất to khỏe, có khi rễ vươn ra từ thân cây, lại có lúc rễ rủ từ trên cành xuống, hệ thống rễ cây phát triển chằng chịt đó như vòi bạch tuộc bám chặt lấy đất bùn, làm cho thân cây to lớn có thể tiếp tục sinh trưởng. Những cây đước, cây vẹt ở đây cao chừng năm chục mét, tán lá sum suê xòe rộng trên diện tích cả trăm mét vuông, rễ cây lại càng chia thành trăm ngàn nhánh nhỏ, một cây mà trông đã như rừng, cảnh tượng thiên nhiên hết sức tráng lệ.
Trong đầm lầy không có đủ dưỡng khí, vì vậy vô số rễ cây đước đã đâm xuống đầm lầy lại ló đầu lên như những đọt măng tre, tựa hồ một thân cây mới đang vươn lên, có rễ cây còn cao gần bằng nửa thân cây, mở ra vô số lỗ hô hấp, tham lam hút oxy trong không khí.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bắt đầu từ một tấm ảnh
- Chương 2: Truyền thuyết tử kỳ lân
- Chương 3: Hồi ức của ba tang
- Chương 4: Chuyến đi Khả Khả Tây Lý
- Chương 5: Chuyến đi kinh hồn trên sông băng tiền sử
- Chương 6: Bí mật cuốn nhật ký
- Chương 7: Bạc ba la thần miếu có tồn tại hay không?
- Chương 8: Xuất phát rừng amazon
- Chương 9: Nguy hiểm trong rừng
- Chương 10: Lọt vào bộ lạc nguyên thủy người kukuer
- Chương 11: Rừng than thở: mồ chôn của các nhà thám hiểm
- Chương 12: Hồng hoang: bàn tay thượng
- Chương 13: Chúng ta bị bộ lạc ăn thịt người bắt rồi: bàn tay thượng
- Chương 14: Thành phố thần thánh của người maya: bàn tay thượng
- Chương 15: Ký hiệu mật mã: bàn tay thượng
- Chương 16: Ma trận: bàn tay thượng
- Chương 17: Mê cung maya: bàn tay thượng
- Chương 18: ác ma bay lượn: bàn tay thượng
- Chương 19: Bẫy sập
- Chương 20: Lửa địa ngục
- Chương 21: Nước địa ngục
- Chương 22: địa ngục của nước và lửa
- Chương 23: Huyết trì
- Chương 24: Trở lại tây tạng
- Chương 25: Maya: biến chủng chu mỹ của văn minh hoa hạ
- Chương 26: Bí mật về nhà thám hiểm stanley: biến chủng chu mỹ của văn minh hoa hạ
- Chương 27: Mật tu (2): biến chủng chu mỹ của văn minh hoa hạ
- Chương 28: Tây tạng - mặc thoát: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 29: Cánh cửa sinh mệnh: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 30: Cánh cửa địa ngục: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 31: Trưởng lão thôn công bố: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 32: Sói tuyết cao nguyên: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 33: Mối ưu tư của lạt ma á la: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 34: Gặp lại trận đồ đá khổng lồ: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 35: đảo huyền không tự: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 36: Thánh luyện đường: vùng đất bí mật cuối cùng
- Chương 37: Thánh luyện đường (2)
- Chương 38: Tòa tháp ngược thứ mười hai
- Chương 39: Mạo hiểm
- Chương 40: Vực su
- Chương 41: Phật điện
- Chương 42: Gặp lại di tích
- Chương 43: Trái tim đang đập
- Chương 44: Cơ quan đơn giản
- Chương 45: Luyện ngục của bậc dũng sĩ
- Chương 46: Huyết trì siêu cấp
- Chương 47: Trùng khốn
- Chương 48: Cái chết của đa cát
- Chương 49: đối đầu quyết chiến
- Chương 50: Gặp lại
- Chương 51: Huyết trì khổng lồ
- Chương 52: Huyết mạch nối liền
- Chương 53: Một đám thương binh
- Chương 54: Thảo luận
- Chương 55: Sắp xếp của ben
- Chương 56: Cổ cách kim thư
- Chương 57: Sự ra đời của đạo quan ánh sáng
- Chương 58: Trận chiến nghìn năm
- Chương 59: Tam đại mật sư truyền
- Chương 60: Lời nguyền thần bí
- Chương 61: đáp án của trí giả
- Chương 62: Tổng kết
- Chương 63: Tâm sự của Trác Mộc Cường Ba
- Chương 64: Núi tuyết
- Chương 65: Kẻ tôi tớ của núi tuyết
- Chương 66: Cương Lạp Mai Đóa
- Chương 67: Tín ngưỡng của người Qua Ba
- Chương 68: Suy đoán về Tử kỳ lân
- Chương 69: Sói
- Chương 70: Thú chiến
- Chương 71: Những con sói chưa thấy bao giờ
- Chương 72: Mưu kế của bầy sói
- Chương 73: Đụng độ
- Chương 74: Lang tiêu
- Chương 75: Thân thế của Cương Lạp
- Chương 76: Hậu duệ Bạch Ngân
- Chương 77: Bình minh núi tuyết
- Chương 78: Cánh cửa Địa ngục
- Chương 79: Khe băng nứt
- Chương 80: Thủy tinh cung
- Chương 81: Mê cung băng
- Chương 82: Thủy tinh cung
- Chương 83: Cực Nam miếu
- Chương 84: Tuyệt vọng
- Chương 85: Dốc băng dựng đứng
- Chương 86: Cái chết của Cương Nhật Phổ Bạc
- Chương 87: Cái chết của Cương Lạp
- Chương 88: Tử vong Tây phong đới
- Chương 89: Hồi ức của Ba Tang
- Chương 90: Tuyết lở
- Chương 91: Trở lại Tây phong đới
- Chương 92: Huynh đệ
- Chương 93: Tình đêm lạnh
- Chương 94: Tái ông mất ngựa
- Chương 95: Rút củi đáy nồi
- Chương 96: Sụp đổ
- Chương 97: Sụp đổ hoàn toàn
- Chương 98: Quán rượu Hẹn Hò
- Chương 99: Niết bàn đẫm máu
- Chương 100: Làm lại từ đầu
- Chương 101: Bí mật của Mật tu giả
- Chương 102: Đội trưởng Trác Mộc Cường Ba
- Chương 103: Hô hấp
- Chương 104: Nghi vấn trong kim thư
- Chương 105: Tin mật của Hitler
- Chương 106: Vị khách bất ngờ
- Chương 107: Tòa thành khắc đá
- Chương 108: Cuộc trùng phùng bất ngờ
- Chương 109: Sự kiên trì của Vương Hựu
- Chương 110: Đêm Moscow
- Chương 111: Cuộc rượt đuổi trong thành phố
- Chương 112: Cạm bẫy
- Chương 113: Tử đấu
- Chương 114: Gặp lại Sean
- Chương 115: Họa phúc khó lường
- Chương 116: Đắp đê và dẫn dòng
- Chương 117: Pháp sư Tháp Tây
- Chương 118: Nguồn gốc đối thủ
- Chương 119: Suy đoán về Merkin
- Chương 120: Gia tộc Bạc Ba La
- Chương 121: Thành viên mới (1)
- Chương 122: Thành viên mới (2)
- Chương 123: Đảng Quốc xã lần đầu tiến vào Tây Tạng
- Chương 124: Suy đoán về 13 Hiệp sĩ Bàn Tròn
- Chương 125: Merkin và Stanley
- Chương 126: Đảng Quốc xã lần thứ hai tiến vào Tây Tạng
- Chương 127: Ba nghi vấn lớn
- Chương 128: Hồi ức của Merkin
- Chương 129: Tập hợp lại
- Chương 130: Hương Ba La Mật Quang Bảo Giám
- Chương 131: Bí mật đằng sau hình ảnh phản chiếu (1)
- Chương 132: Bí mật đằng sau hình ảnh phản chiếu (2)
- Chương 133: Tiền thân của Shangri- la
- Chương 134: Trở lại thôn Công Bố
- Chương 135: Lối vào
- Chương 136: Lần đầu thăm dò
- Chương 137: Thăm dò U Minh hà (1)
- Chương 138: Thăm dò U Minh hà (2)
- Chương 139: Thuyền hình rắn
- Chương 140: Chiến ngao thời nhà Nguyên
- Chương 141: Số trang trên bản đồ
- Chương 142: Những bước chuẩn bị cuối cùng
- Chương 143: Biệt ly
- Chương 144: Hành trình mờ mịt
- Chương 145: Ngày thứ nhất
- Chương 146: Ngày thứ hai
- Chương 147: Xoáy nước đen
- Chương 148: Hồ sơ Thế chiến II
- Chương 149: Bóng đêm không có thời gian
- Chương 150: Cái chết của Chư Nghiêm
- Chương 151: Đại dương cổ Tethys
- Chương 152: Sóng nước thủy triều
- Chương 153: Người khiêu chiến biển
- Chương 154: Cái chết của Nghiêm Dũng
- Chương 155: Gặp lại Mười Ba Kỵ Sĩ Bàn Tròn
- Chương 156: Niềm vui trong khổ đau
- Chương 157: Hy vọng cuối cùng
- Chương 158: Trở lại ánh sáng
- Chương 159: Tiến vào Shangri-la
- Chương 160: Quân đoàn trên cát
- Chương 161: Rừng nguyên sinh (1)
- Chương 162: Rừng nguyên sinh (2)
- Chương 163: Bãi đất dung nham
- Chương 164: Thức ăn khó nuốt
- Chương 165: Loài thực vật biết động đậy
- Chương 166: Làng người Qua Ba (1)
- Chương 167: Làng người Qua Ba(2)
- Chương 168: Thang trời đứt gãy
- Chương 169: Trí tuệ tập trung
- Chương 170: Đêm Shangri-la
- Chương 171: Đá màu
- Chương 172: Đường Shangri-la gập ghềnh
- Chương 173: Thằn lằn tiền sử
- Chương 174: Kẻ địch nhảy dù
- Chương 175: Muỗi
- Chương 176: Trang bị mới
- Chương 177: Núi Tu Di
- Chương 178: Câu chuyện của A Mễ
- Chương 179: Gia tộc thằn lằn
- Chương 180: Cái chết của Sean
- Chương 181: Gián
- Chương 182: Gặp gỡ Mã Cát
- Chương 183: Người Lỗ Mặc
- Chương 184: Thôn Công Nhật Lạp
- Chương 185: Địch ô An Cát Mẫu
- Chương 186: Lịch sử Thánh vực
- Chương 187: Những người trúng cổ độc
- Chương 188: Mã Cát và Trương Lập
- Chương 189: Bài ca của tinh linh tuyết
- Chương 190: Ám chiến
- Chương 191: Chất thông tin của Sean
- Chương 192: Cổ độc tuyệt hậu
- Chương 193: Đường đến Tước Mẫu
- Chương 194: Di tích của người Mục
- Chương 195: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 196: Thực lực của Max
- Chương 197: Quách Nhật Niệm Thanh
- Chương 198: Nhà ngục Tước Mẫu
- Chương 199: Giao dịch
- Chương 200: Tinh linh tuyết
- Chương 201: Bệnh mù sông
- Chương 202: Điều kiện của Tước Mẫu vương
- Chương 203: Đi sứ Yaca
- Chương 204: Kẻ thù của Nhạc Dương
- Chương 205: Gặp lại Ngưu Nhị Oa
- Chương 206: Kẻ bắn lén
- Chương 207: Qua Ba Đại Địch ô
- Chương 208: Trải nghiệm của pháp sư Tháp Tây
- Chương 209: m mưu của Quách Nhật Niệm Thanh
- Chương 210: Thượng vị Cách quả
- Chương 211: Đường hẹp gặp nhau
- Chương 212: Cách chiến đấu của Nhện Xanh
- Chương 213: Lọt lưới
- Chương 214: Nhện Xanh đối đầu
- Chương 215: Cái chết của đội trưởng Hồ Dương
- Chương 216: Bí ẩn linh hồn chuyển thế
- Chương 217: đối đầu thao thú sư
- Chương 218: M mưu và tình yêu
- Chương 219: Cuộc chiến giữa người và sói
- Chương 220: Ba tang hy sinh
- Chương 221: Gặp lại ba anh em sói xám
- Chương 222: Nghìn sói cùng tru
- Chương 223: Lối ra
- Chương 224: Vạn lang chi vương - tử kỳ lân
- Chương 225: Cấm địa của sói
- Chương 226: Cánh cửa chúng sinh
- Chương 227: Dòng sông phù sinh
- Chương 228: Chào mừng đến với bạc ba la thần miếu
- Chương 229: Chúng thần tây tạng
- Chương 230: Tây tạng vạn phật các
- Chương 231: đến trung tâm thần miếu
- Chương 232: Báu vật của nhà phật
- Chương 233: Sự thật đáng sợ - cánh cửa thứ hai
- Chương 234: Cu chuyện nghìn năm trước
- Chương 235: Kết thúc bằng một tấm ảnh - nhìn em một lần đi