Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em
Chương 56: Quyết định của Trưởng thôn
Beta: Sâu
Vương thúc đi đến phía trước, vỗ vỗ bả vai Trưởng thôn an ủi, nhìn người trước mặt như già đi mười tuổi, Vương thúc thở dài: “Thúc, trước mắt vẫn nên nghĩ biện pháp an ủi bọn họ đi!”
Những nhà bị cướp đi lương thực đều mắng chửi um xùm, cho dù là người tâm tính cứng cỏi cũng không khỏi tuyệt vọng rơi lệ, thời đại bây giờ, không có đồ ăn nghĩa là gì, mỗi người đều rõ ràng.
Trưởng thôn lau mặt, mắt đỏ hồng gật đầu với Vương thúc, đứng lên nói với thôn dân: “Chúng ta đều là người một nhà, lần này là do ta không cẩn thận! Không suy xét kỹ càng đã đưa mọi người lên núi!”
Người trong thôn đều an ủi Trưởng thôn, dù sao bọn họ cũng không phải kẻ không biết điều, Trưởng thôn gọi bọn họ vào núi đi săn cũng là vì cản thiện sinh hoạt của bọn họ, ai lại nghĩ đến sẽ có cướp bóc đâu?
Những nhà bị cướp trong lòng vẫn không thoải mái, nhưng nếu bọn họ không cùng vào núi, làm sao được chia phần?
Bất quá bọn họ cũng không dám mở miệng, Trưởng thôn là người đứng đầu thôn, uy tín rất cao, nhân phẩm cũng rất tốt, nếu chuyện hôm nay bọn họ đổ lên đầu Trưởng thôn, ngay lập tức bị người trong thôn xa lánh!
Trưởng thôn đại khái cũng biết suy nghĩ trong lòng họ, ông dừng một chút, chờ thanh âm nói chuyện bên dưới nhỏ lại, mới nói: “Lão Nhị, hôm nay ông không lên núi, liền kể lại, ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Vương lão nhị đứng lên, hướng đến mọi người, kể: “Tui hôm nay không lên núi, nhìn trời tốt liền nên mang chăn mền cùng thóc lúa ra sân phơi nắng, đang phơi thì nghe thấy tiếng khóc của vợ Đức Đào. Tui hết hồn, liền cầm lấy cây gậy chạy qua, từ xa đã thấy hơn mười tên khiêng lương thực từ nhà cổ đi ra, cổ cũng bị người giữ chặt, không cục cựa được.”
Nuốt nước miếng, Vương lão nhị có chút khẩn trương, tiếp tục kể: “Tui chưa kịp xông lên, Cửu thúc công liền kéo tui lại, bảo tui chạy vô núi báo cho mấy người, tui thấy tụi nó không tấn công người, trong tay còn có súng, người trong thôn chắc chắn không đánh lại bọn chúng, nên nghe theo Cửu thúc công, chạy vô núi thì gặp phải nhóm Đức Đào.”
(Shuri:Cửu thúc công = ông chú thứ Chín =)) dịch ra có vẻ thô, nên tui để nguyên luôn nhe (^_−)−☆
Một đầu râu tóc bạc trắng chống gậy gật gật đầu, “Trong thôn còn lại toàn ông già bà cả, chống lại chỉ khiến tình huống càng tệ hơn, bọn họ không đánh người, coi như may mắn!”
Cửu thúc công trước kia là thầy giáo tiểu học, không ít người trong thôn là học trò của ông, hơn nữa ông lớn tuổi, thứ bậc rất cao, ông đã nói cũng không ai dám phản bác, đều chỉ yên lặng nghe.
Trưởng thôn gật gật đầu, thập phần tôn kính Cửu thúc công, “Cửu thúc công, ngài nói đúng, người không bị gì là được.”
Dừng một chút, hắn lại hỏi vợ Vương Đức Đào là Lý Hồng Mai, “Hồng Mai, mấy tên đến như thế nào?”
Hai mắt Lý Hồng Mai khóc đến sưng húp, mắt trừng trừng nhìn Vương Xuân Thủy đang cúi gằm bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nức nở: “Đều tại Vương Xuân Thủy! Nếu không phải bả dắt người vô thôn, nhà tui làm sao lại bị cướp!”
Người Vương Xuân Thủy run lên, như mèo bị dẫm phải đuôi, cao giọng ngoài mạnh trong yếu phản bác: “Lý Hồng Mai! Bà đừng nói bừa! Tui làm sao biết mấy người đó là cướp?! Hơn nữa, cũng không phải do tui mang vô! Tui như vậy, có thể ngăn chặn bọn họ sao?!”
Lý Hồng Mai phẫn nộ, ném khăn lau nước mắt xuống đất, lớn tiếng quát hỏi: “Còn không phải do bà muốn lấy lương thực của bọn chúng! Cho bọn chúng mượn phòng ngủ lại một đêm đổi lấy lương thực?! Tui nhổ vào!”
Trên mặt Vương Xuân Thủy lúc xanh lúc trắng, “Tui muốn thu lương thực thì làm sao?! Bọn chúng nói chỉ là ở nhờ một ngày, tui làm sao biết bọn họ muốn cái gì? Nhà tui cũng bị cướp đấy thôi!”
“Đáng đời! Đầu óc bà bị heo ăn rồi à?!”
“Bà!…”
“Thôi thôi thôi!” Trưởng thôn thấy không ổn, đành phải lên tiếng ngăn lại, tuy rằng thiếu chút nữa thành ồn ào, nhưng ông cũng nắm được tình huống.
Rất đơn giản, là Vương Xuân Thủy tham tài, chứa chấp những người đó, mà bọn họ nhận ra trong thôn không có đàn ông trẻ tuổi, đơn giản cướp lương thực rồi chạy trốn thôi.
Lại nói, việc này cũng bất ngờ, ông cũng không nghĩ tới tự nhiên lại phát sinh loại chuyện này, chỉ là cho ở nhờ mà thôi, ai có thể nghĩ sẽ rước lấy tai họa như vậy đâu?
Xem ra xã hội bây giờ so với những gì bọn họ nghĩ còn tệ hơn!
Nhăn mày, Trưởng thôn trầm giọng: “Sự tình xem ra so với chúng ta nghĩ còn nghiêm trọng hơn nhiều! Tuy nơi này không có tang thi, nhưng ai biết sẽ không gặp lại cướp? Bọn họ còn có súng!”
Nhìn sắc mặt mọi người lâm vào trầm tư, Trưởng thôn nghĩ nghĩ, lại nói: “Chuyện an toàn của thôn cần được giải quyết, ngày mai chúng ta mở cuộc họp thảo luận, mọi người trở về đều phải suy nghĩ, làm cách nào để bảo vệ thôn chúng ta thật tốt.”
“Mặt khác, những nhà bị cướp cũng rất đáng thương, nay mưa cũng đã ngừng, nói không chừng ruộng đất cũng có thể tiếp tục trồng trọt, mọi người đều là người một nhà, cũng nên đùm bọc lẫn nhau!”
Mặc kệ mọi người nghị luận, Trưởng thôn tiếp tục nói: “Nhà tôi đi đầu, đóng góp một bao thóc, mọi người cùng chung tay, mỗi nhà một bao, cũng không nhiều nhặn gì, ngày mai mọi người đi họp thì mang thóc lại đây, chia ra cho những nhà bị cướp.”
Có một vài người bất mãn trong lòng, nhưng nghĩ đến nhà mình không bị cướp, coi như là may mắn, hơn nữa mấy nhà đó thật sự đáng thương, một bao thóc cũng không nhiều, tóm lại cũng không mở miệng phản đối.
Trưởng thôn cũng thả lỏng một phần, chỉ cần không nhà nào phản đối là được, mọi người đồng tâm hiệp lực, có chướng ngại nào không thể vượt qua?
Nâng tay kêu người mang con mồi hôm nay săn được đi lên, trên mặt Trưởng thôn rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Đây là những gì chúng ta săn bắn được, chờ sau khi phân chia mỗi nhà đều có phần!”
Nhìn số lượng con mồi được đưa ra, rất nhiều người đều không tự giác được nuốt nước miếng, thật là nhiều nha!
Con mồi trước mặt làm tiêu tan không ít khó chịu trong lòng, tuy rằng bị cướp một số ít lương thực, nhưng lượng thịt được phân đến cũng nhiều, nháy mắt, quyết định của Trưởng thôn cũng trở nên không khó tiếp nhận lắm rồi.
Những người có kinh nghiệm đồng loạt ra trận, nước cũng được nấu trong nồi lớn, chờ đủ độ nóng liền làm việc, toàn bộ lợn rừng rất nhanh bị xử lý.
Diệp Thu thấy những nhà bị cướp nhanh chóng thôi tức giận sợ hãi, nội tâm thở ra một hơi dài, vấn đề an toàn rất trọng yếu, nhưng chỉ cần mọi người chú ý hành động là được, lo lắng quá mức là không cần thiết.
Những người không có nhiệm vụ đều tốp năm tốp ba rời đi, Diệp Thu cũng lôi kéo Diệp Cẩn về nhà, đứng ở đây cũng không giúp gì được, cậu cũng không có hứng thú đứng nhìn người ta xẻ thịt, còn không bằng về nhà tắm rửa một cái, chui đến chui đi ở trong rừng một ngày, trên người quả thật rất bẩn.
Vương thúc Vương thẩm cùng Dụ Thụ, Dụ Tiểu Ngư ở lại hỗ trợ, Diệp Tây do dự một lát, tuy hắn rất muốn ở lại nhìn xem bọn họ xử lý con mồi như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được cả người mình lẫn Diệp Đông lấm lem bùn đất, kiên quyết lôi kéo Diệp Đông rời đi, dẫn hắn trở về tắm rửa.
Hắn hiểu rõ thói quen yêu sạch sẽ của Diệp Đông, biết hắn một ngày không tắm thì sẽ khó chịu cỡ nào!
Hắn nhìn cũng khó chịu!
Diệp Đông nhìn vẻ mặt không hài lòng của Diệp Tây khi nhìn mình, yên lặng cười cười, tùy ý hắn thô lỗ lôi kéo cánh tay mình đi về phía trước.
Trong phòng tắm, Diệp Thu đang đứng trong làn nước ấm bỗng đứng hình, kinh ngạc nhìn Diệp Cẩn đang đẩy cửa đi vào, theo bản năng che Tiểu Diệp Thu lại.
Diệp Cẩn cười cười, vừa lòng nhìn người trước mặt bị hơi nóng chưng hồng hồng ngon miệng, không để ý nước ấm làm quần áo ướt sũng dính vào người, vươn tay trực tiếp kéo Diệp Thu vào lòng, một tay ôm tại eo, một tay nhéo nhéo má Diệp Thu, hỏi: “Em có phải quên cái gì rồi không?”
“Cái gì?” Diệp Thu không được tự nhiên giật giật, thân thể trần trụi đứng trước mặt Diệp Cẩn quần áo đầy đủ, thật sự xấu hổ kỳ cục…
“Hử?” Diệp Cẩn ôm sát người trong lòng, cười ngậm lấy vành tai trắng nõn, “Anh đã nói, trở về rồi tính, quên sao?”
Diệp Thu cứng người, nhớ tới hành vi tìm chết của bản thân ngày hôm nay, cười gượng cầu xin tha thứ: “Ca ca~ em lúc đó chỉ nói đùa thôi ~”
“Nói đùa?” Diệp Cẩn nhẹ nhàng cắn cắn vành tai mềm mại, “Vậy còn dấu vết trên cổ anh thì sao?”
Tầm mắt xẹt qua dấu hôn trên cổ Diệp Cẩn, Diệp Thu nghẹn lời.
“Ghen?” Cười cười hôn lên hai má, lại hôn lên trán, lắng nghe hơi thở cậu, trong mắt tràn đầy ý cười thẳng tắp nhìn vào mắt Diệp Thu.
Gãi gãi má ngượng ngùng. Diệp Thu nói: “Không được sao? Có người để ý đến anh! Nhưng anh là của em!”
“Được, đương nhiên được.” Cưng chiều trong mắt Diệp Cẩn như muốn tràn ra ngoài, hiển nhiên là cực kỳ vừa lòng với phản ứng của Diệp Thu.
“Vậy anh còn không buông em ra?” Diệp Thu nghiêng nghiêng đầu, trừng hắn.
“Phần thưởng cho em.” Nói xong không đợi Diệp Thu phản ứng, Diệp Cẩn liền hôn lên môi cậu, mạnh mẽ cuốn cậu vào sóng nhiệt, dần dần điên cuồng.
Thời điểm hai người thật vất vả ra khỏi phòng cũng đã sang ngày mới, Diệp Thu mặc một cái áo cao cổ, vừa uống cháo vừa trừng Diệp Cẩn.
Thoạt nhìn tâm tình Diệp Cẩn rất tốt, tươi cười trên khóe miệng chưa từng tắt.
Chỉ cần nhớ đến chuyện phát sinh ngày hôm qua, Diệp Thu liền nghĩ muốn tìm lỗ để chui vào! Cái gì mà “Ông xã dũng mãnh”! Thật đáng xấu hổ nha!!! Không gọi ông xã sẽ không ngừng nghỉ, Diệp Cẩn quả thực càng ngày càng bệnh!!!
Diệp Đông nhìn bong bóng hường phấn phất phới trong không trung, tốc độ nhanh nhất giải quyết bữa sáng, lôi kéo Diệp Tây bỏ chạy ra ngoài.
Diệp Tây cầm bánh bắp trong tay, mặt đầy khó hiểu: “Làm gì vậy? Tôi còn chưa ăn no mà!”
Nhếch mi nhìn hắn một cái, Diệp Đông nói: “Tôi đây là đang cứu cậu đó! Sao? Muốn quấy rối lão đại bàn chuyện yêu đương?”
“Chuyện yêu đương? Với ai?” Diệp Tây mở to hai mắt nhìn, mặt đầy kinh hoàng.
“…” Không thể nhịn được nữa, Diệp Đông đấm một đấm. “Ngu! Đương nhiên là cùng với Nhị thiếu gia! Không thì cậu cho là với ai?”
“Cái gì?!” Diệp Tây thật sự kinh hoàng. “Đều là đàn ông mà?!”
Diệp Đông chớp mắt, nói: “Đều là đàn ông thì sao? Cậu không biết? Tôi nói cậu, hai người đàn ông ở cùng nhau, rất nhiều chỗ tốt!…”
Nhìn Diệp Tây bị lừa gạt mà sửng sốt, tiểu nhân trong lòng Diệp Đông đắc chí cười to…
Thẳng đến khi ngồi xuống chỗ trong phòng họp, Diệp Tây mới hồi phục tinh thần, ánh mắt có chút tò mò nhìn thoáng qua Diệp Thu cùng Diệp Cẩn, nghĩ thầm trong lòng: Diệp Đông nói không sai, người như hai vị thiếu gia, không cặp với nhau thì cũng không kiếm đâu ra đối tượng xứng đôi với họ nha!
Hơn nữa, hiện tại là mạt thế, có thể vừa là anh em vừa là bạn đời sóng vai chiến đấu cũng thật tốt!
Gãi gãi cằm, Diệp Tây lặng lẽ nhìn nhìn Diệp Đông, trong lòng miên man một ý nghĩ…
Trưởng thôn đứng trên sân khấu, nói: “Tối hôm qua tôi trở về, có suy nghĩ qua, thôn chúng ta quả thật rất hẻo lánh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, người ta đã có ý thì không có gì có thể ngăn chặn được! Tôi thấy, chúng ta có phải hay không nên xây dựng rào chắn? Để người khác không thể vào được thôn?”
Bên dưới có người hỏi: “Trưởng thôn, bác có chủ ý gì? Nói ra cho mọi người nghe một chút!”
Cười ha ha, Trưởng thôn nói: “Tôi nghĩ, thôn chúng ta lưng dựa núi, người khác muốn đi vào chỉ có thể vượt sông, chúng ta chỉ cần làm cho bọn họ không thể vượt qua, là được rồi!”
“Chẳng lẽ muốn hủy cây cầu?” Có người kinh ngạc bật hỏi.
Gật gật đầu, Trưởng thôn nói: “Tôi biết mọi người luyến tiếc cây cầu kia, tôi cũng vậy, dù sao nó cũng đã trải qua nhiều năm, nhưng nếu không làm như vậy, chúng ta có thể làm gì bây giờ?”
Dừng một chút, Trưởng thôn tiếp tục nói: “Không chỉ hủy cây cầu, mà còn phải xây tường vây, đào chiến hào xung quanh thôn, như vậy với kín kẽ, không chỉ có thể phòng trộm cướp, mà còn có thể bảo vệ chúng ta khỏi tang thi, một công đôi việc!”
Mọi người chụm đầu ghé tai, thảo luận sôi nổi.
Diệp Thu nhìn một vòng xung quanh, phát hiện, mọi người tuy bàn luận kịch liệt, nhưng không ai phản đối đề nghị của Trưởng thôn, nghĩ nghĩ, cậu cũng hiểu được quyết định này không sai, ít nhất, trong thời gian ngắn có thể bảo vệ được chính mình.
Vấn đề an toàn, mặc kệ lúc nào cũng đều là việc quan trọng nhất!
Tác giả có chuyện muốn nói:
PS:
k ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-25 21:04:25
Lại rơi xuống một cái tiểu manh vật he he (づ ̄3 ̄)づ cám ơn muội chỉ nột!
Tiểu kịch trường đệ mấy phát tới?
Diệp Tây: ban ngày kề vai chiến đấu buổi tối Diệp Đông ấm giường thần mã, ngẫm lại vẫn là man mang cảm đâu! ~(≧▽≦)/~
Diệp Đông: ha ha