Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em
Chương 9: Quét hàng hóa ở cửa hàng tổng hợp
Vương thẩm vừa gõ vài cái, cửa liền mở, ba người cùng nhau đi xuống phòng ăn.
Cứ như vậy qua ba ngày, sáu người mấy ngày nay đều nán lại trong biệt thự, điện vừa bị cắt hôm qua, hiện tại biệt thư là dùng điện của máy phát điện năng lượng mặt trời, hệ thống cung cấp nước đến tối thì ngừng, hoàn hảo Diệp Cẩn suy xét chu đáo, bên trong bể bơi ở lầu ba chứa đầy nước, trong nhà cũng có không ít thùng nước. Như vậy, nước dùng để sinh hoạt cùng nước uống đều có, tuy rằng vẫn không quá thuận lợi, nhưng mà lúc này cũng không có gì phải xoi mói.
Vương thẩm dù sao lớn tuổi, kinh nghiệm sống tương đối phong phú, tuy rằng không nghĩ đến tận thế, nhưng vẫn gọi Vương thúc cùng Diệp Đông Diệp Tây, mấy người cùng nhau ở phòng bếp làm bánh nướng áp chảo (pancake?), luộc khoai lang, đều là lương khô thuận tiện mang theo nhưng no bụng.
Hai người Diệp Cẩn mỗi ngày chính là tiến vào không gian chuẩn bị đồ ăn, hai người còn dựa theo sách làm dưa muối cùng những thứ khác ăn với cơm sáng.
Thời gian còn lại đều là ở trong phòng lên mạng xem TV, chặt chẽ chú ý các loại tin tức.
Hiện tại rất nhiều nơi đã cắt mạng cùng thông tin, hai người cho dù dùng mạng wifi thì tốc độ cũng siêu chậm. Nhưng vì thu thập tin tức nên đều nhịn.
Trong TV vẫn là khung cảnh hết sức thái bình, nói là tình hình dịch bệnh đã được khống chế, đảng cùng quốc gia vẫn dẫn dắt nhân dân chiến thắng khó khăn... Tuy rằng hiện tại có ít người tin tưởng đây chỉ là bệnh truyền nhiễm thông thường, nhưng hiệu quả trấn an của luận điệu trên tin tức vẫn rất cao.
Nếu như nói trong TV là chủ nghĩa lý tưởng, như vậy trên internet chính là chủ nghĩa hương thực. Sự thật, cũng ý nghĩa tàn khốc.
Đại bộ phận đã không dám ra khỏi cửa, tang thi bên ngoài du đãng, động một chút là có thể nghe được tiếng người kêu thảm thiết cùng tang thi gầm rú. Mọi người hiện tại chỉ có thể nơm nớp lo sợ trốn ở trong nhà, cùng đợi cứu viện. Không dám bật đèn, không dám lớn tiếng nói chuyện, bởi vì tang thi sẽ bị âm thành cùng ánh sáng hấp dẫn.
Số lượng quân đội dù sao hữu hạn, người được cứu vẫn là số ít. Đại bộ phận người chỉ có thể cùng đợi trong tuyệt vọng.
Hiện tại mọi người còn có thể đợi ở nhà, nhưng nước uống cùng thức ăn dùng hết rồi còn đâu?
Trên internet chỉ còn một mảnh hắc ám, tin tức cầu cứu ùn ùn kéo đến.
Nhưng mà thế giới này không có chúa cứu thế.
Giữa trưa hôm nay, Diệp Thu Diệp Cẩn cùng Diệp Đông Diệp Tây bốn người toàn bộ võ trang, mở ra hai chiếc Hummer đã cải trang ra khỏi biệt thự.
Hiện tại động tác của tang thi còn có chút cứng ngắc, cũng có chút e ngại ánh Mặt Trời, nhưng dựa theo tin tức trên mạng, tang thi rõ ràng tiến hóa, động tác cũng nhanh hơn so với thời điểm vừa mới xuất hiện rất nhiều. Ai biết khi nào chúng có thể không sợ ánh Mặt Trời hay động tác so với loài người còn nhanh hơn không?!
Chúng nó căn bản không có sợ hãi cảm xúc, cũng không sợ đau, nhưng nhân loại liền không giống với, khủng hoảng, đau đớn, thậm chí một cái thật nhỏ miệng vết thương cũng khả năng làm cho mọi người biến thành tang thi. Ở một mình trong quyết đấu, nhân loại rõ ràng bị vây hạ phong.
Đối với mấy người Diệp Cẩn mà nói, bọn họ không có khả năng trốn ở biệt thự mãi, không gian không thể bại lộ, vật tư ở biệt thự một ngày nào đó cũng bị dùng hết, đến lúc đó chẳng lẽ chờ chết?
Còn không bằng thừa dịp thời điểm tang thi còn chưa có tiến hóa đi ra rèn luyện, chỉ có giết tang thi, chiến thắng sợ hãi, khả năng sống còn ở mạt thế của bọn họ mới cao hơn.
Một đường đi tới, số lượng tang thi trên đường không ít, cũng có người giống như bọn họ, tay cầm côn thép đi từ trong nhà ra, mấy người hợp lực đánh tang thi.
Sau khi cải trang, Hummer giống như cự thú sắt thép, hết sức có phong cách. Nhưng hiển nhiên chúng nó hấp dẫn người địa phương vì cảm giác an toàn của nó.
Trong mắt người hai bên đường mang theo hâm mộ, trong cái thế đạo này, có được một chiếc xe như vậy, rất có cảm giác an toàn.
Cũng có người nhìn với ánh mắt khinh thường, Hummer rất tốn xăng?! Mắt thấy mạt thế đến, đến lúc đó xăng hết rồi thì nó cũng thành đống phế liệu thôi. Hummer hả? Còn không bằng xe đạp!
Đám người Diệp Thu không chú ý đến cảm xúc của bọn họ, lập tức lái xe đi đến cửa hàng lớn ở gần đó.
Rèn luyện thôi, thu thập vật tư cũng là rèn luyện!
Xe trên đường ngừng loạn thất bát tao, còn có rất nhiều thi thể tang thi, mặt đường một mảnh bừa bãi.
Hummer ở trong đó dễ dàng đi qua, hết sức vững vàng, Diệp Thu không khỏi có chút tin tưởng Diệp Cẩn khi trước thực sự là một tay đua xe.
Bởi vì khi mạt thế tiến đến đã đi qua vài lần, Diệp Cẩn quen thuộc bỏ qua cửa chính, lái xe đi đến cổng sau của cửa hàng.
Người biết đến cửa sau rất ít, cho nên cho dù hiện tại ngoài cửa lớn đậu đầy xe thì cửa sau chỉ có hai chiếc.
Nhanh chóng đỗ xe, bốn người lập tức xuống xe, đeo kính bảo hộ cùng khẩu trang, tay cầm trường đao, xông về phía đám tang thi bị tiếng động cơ xe hấp dẫn.
Mấy người đều mặc trang phục tác chiến màu đen, chân mang theo giày quân đội, tay mang găng, súng nhét bên hông.
Nhưng bởi vì lần này đi ra chủ yếu để rèn luyện, bốn người đều không rút súng mà dùng đao chém.
Cho dù không phải là lần đầu tiên thấy tang thi, Diệp Thu vẫn cảm thấy khó có thể nhìn thẳng. Càng miễn bàn Diệp Đông Diệp Tây, bọn họ chỉ thấy trên mạng hoặc trên phim, chợt nhìn thấy ở hiện thực, đều khẩn trương trừng lớn hai mắt.
Bọn họ khẩn trương sợ hãi, nhưng nhóm tang thi đói bụng sẽ không bỏ qua "đồ ăn" mỹ vị ngay trước mắt, bọn chúng đều vung móng tay màu tím đen sắc bén, gào thét đánh về phía bọn họ.
Cảm nhận được sinh mệnh bị uy hiếp, đám người Diệp Thu cũng không muốn để cho chúng đạt được mục đích, đều nổi lên dũng khí, cắn răng cầm đao chém giết tang thi.
Nhược điểm của tang thi là ở đầu, điểm này mấy người đã sớm biết rồi, cho nên bọn họ hiện tại cũng không làm việc vô ích, trực tiếp chém ngay cổ tang thi.
Hiện tại tang thi tuy rằng hung ác lại khí lực rất lớn, nhưng hành động chậm chạp, khiến cho lần đầu chém giết tang thi vô cùng tiện lợi. Càng giết càng hăng, thẳng đến khi đem đám tang thi chém giết hầu như không còn, mấy người mới đi đến cửa sau của cửa hàng.
Nhóm tang thi không biết mệt mỏi, nhưng đám người Diệp Thu thì lại mêt a! Hơn nữa mục đích của chuyến đi này là để rèn luyện năng lực cùng thu thập vật tư, giết tang thi thì có thể, nhưng chỉ giết tang thi thì miễn đi, mất nhiều hơn được.
Chạy đến cửa hàng, lúc này Diệp Thu mới phát hiện người có suy nghĩ cùng cậu cũng không ít, trong cửa hàng có không ít người, đều có sắc mặt khẩn trương bỏ thức ăn vào túi xách.
Trong cửa hàng không bật đèn, hoặc có lẽ bởi vì cúp điện. Chắc là do tránh làm tang thi chú ý, mọi người đều thật cẩn thận không nói lời nào, ở trong âm thầm thu thập vật tư cứu mạng.
Cửa hàng có bốn tầng, lầu một là khu chứa thực phẩm, lầu hai là khu đồ dùng hàng ngày cùng quần áo, lầu ba là khu đồ điện cùng thiết bị thể dục, lầu bốn là dãy nhà ăn cùng quán cà phê.
Đại bộ phận người sống sót đều tập trung ở khu thực phẩm, Diệp Thu nháy mắt với Diệp Cẩn, nói: "Chúng ta phân công nhau hành động, một giờ sau tập hợp ở nơi này!"
Diệp Đông Diêp Tây cũng không có dị nghị, lấy ba lô, chạy tới địa phương ít người.
Trong mắt Diệp Thu xẹt qua một chút hưng phấn, không cần tiền mua vật tư, thật là hấp dẫn a!
Hai người chạy tới thang máy, lên lầu hai. Vì cúp điện, thang máy thành thang bộ, hai người trong vòng mấy bước liền chạy đến lầu hai.
Lầu hai chỉ có vài người sống sót, Diệp Thu ở dưới sự che chở của Diệp Cẩn, ở phương hướng không có người, lập tức dùng tay thu đồ vật trên kệ hàng vào không gian.
Đủ loại trang phục, giày dép, đồ dùng trên giường, vội vàng thu rất nhiều. Vì để tránh bị phát hiện, hai người Diệp Thu đem ít quần áo bỏ vào ba lô.
Tiếp theo, hai người chạy lên lầu ba, phát hiện một người cũng không có, Diệp Thu miễn cưỡng đè nén kích động mãnh liệt trong lòng, tay không ngừng thu vào.
Quạt điện, lò vi sóng, nồi cơm điện, máy giặt, máy chạy bộ, các loại vàng bạc ngọc khí, vv, Diệp Thu không để ý nó có hữu ích hay không, chỉ cần cậu thấy thì đều thu vào không gian.
Diệp Cẩn đứng ở ngoài cửa, đề phòng có người chạy đến phát hiện bí mật của Diệp Thu, một bên cảnh giác một bên nhìn Diệp Thu hưng phấn thu thập vật tư, khóe môi gợi lên.
Sau khi thu xong, Diệp Thu thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy Diệp Cẩn thảnh thơi đứng dựa vào tường, bất nhã cho cái xem thường, chính mình mệt muốn chết, người này lại nhàn nhã đến vậy!
Không đi lầu bốn, hai người cùng nhau xuống lầu một.
Ở cửa vào, mỗi người cầm một cái xe đẩy, hai người đi về phía khu gia vị.
Tương, dấm chua, dầu, muối đều là sản phẩm không thể tái sản xuất, mà muốn sống tốt hơn một chút thì những thứ này là không thể thiếu. Nhất là muối.
Người ở khu gia vị rất ít, hai người nhanh chóng đi về phía kệ hàng.
Không có đem kệ gia vị lấy hết, hai người lại đi đến nơi khác.
Từng hàng từng hàng trà sữa, đồ hộp, sữa bột, các loại nồi lẩu, rượu vang đỏ, sô cô la, kẹo bánh bích quy, quả đông, đồ hộp, còn có đồ ăn vặt.
Thể chất Diệp Thu sau khi trải qua cải thiện của nước giếng thì tốt lắm, nhưng khi chạy vẫn thấy mệt.
Đột nhiên, Diệp Cẩn dừng bước, Diệp Thu quay đầu, thở hồng hộc hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Diệp Cẩn vẫn như thường, hắn lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Diệp Cẩn, lúc này mới mở miệng, "Anh nhìn thấy kho hàng".
Diệp Thu trợn to hai mắt, "Ở đâu?!"
Diệp Cẩn kéo tay Diệp Thu, đi về phía góc không có người.
Diệp Thu nhìn bên cạnh không có người, lấy tay đem hai chiếc xe thu vào không gian. Đi theo Diệp Cẩn đến kho hàng.
Cửa kho hàng bị khóa bằng xích, Diệp Cẩn nhìn nhìn, tay lấy súng ra.
Súng lục được lắp ống giảm thanh, âm thanh phát ra cũng không lớn, nhưng Diệp Thu vẫn như củ cận thận đem khóa bị phá hư thu vào không gian, lôi kéo Diệp Cẩn nhanh tiến vào kho hàng, đóng cửa kho hàng lại.
Để Diệp Cẩn canh giữ ở cửa chính, Diệp Thu nhìn kho hàng tràn đầy, nhếch môi không tiếng động cười cười, lo lắng chậm trễ thời gian, Diệp Thu nhanh chóng thu vật tư vào.
Kho hàng rất lớn, bên trong chất đầy bột mì, gạo, các loại đồ uống, mì ăn liền, giấy vệ sinh, dầu gội đầu, sữa tắm, bột giặt, các loại rượu, thuốc lá, còn có rất nhiều bánh trung thu...
Diệp Thu nâng tay đem từng cái từng cái thùng thu vào không gian, một bên uống nước giếng bổ sung tinh thần lực, đau cũng vui vẻ.
Thỏa thích đem toàn bộ kho hàng thu vào không sai biệt lắm, Diệp Thu cũng không có thu hết, còn để lại không ít mì ăn liền cùng nước khoáng,vv, tán loạn trên mặt đất, bố trí thành bộ dáng hỗn độn, lúc này mới đi về phía Diệp Cẩn.
"Bên ngoài có người không?"
Diệp Cẩn lắc lắc đầu, ý bảo không có người, hai người mới cẩn thận đi ra khỏi kho hàng.
Nhìn nhìn thời gian, nhanh hơn lúc ước định một giờ, hai người không dừng lại, lưng mang ba lô tràn đầy, chạy ra khỏi cửa hàng.