Mị Hoặc Vô Hình - Chương 27: Bí mật hương hoa nhài

Mị Hoặc Vô Hình Chương 27: Bí mật hương hoa nhài
Trong Phòng Ngủ Chính.

Theo thường lệ, mỗi buổi sáng Tiểu Âu sẽ đến dọn dẹp phòng ngủ chính nhưng thời gian sau, Dì Quế lại đích thân làm, còn hay mang canh bổ cho Kha Nhi uống.

Việc này liên quan đến chuyện tình cảm hai người bọn họ phát triển lộ rõ trước mặt mọi người trong Dạ thự, Dì Quế thấy vậy cũng không so đo chuyện trước đây, ngay cả việc Kha Nhi từng ra tay ác độc muốn giết Hải Miên cũng quên mất, bà bắt đầu quan tâm Kha Nhi nhiều hơn, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho cô, quan trọng hơn là vì ông chủ đã tìm được bến dừng.

Hiện tại mỗi ngày bà đều thức rất sớm để nấu canh bồi bổ thân thể cho Kha Nhi, bởi biết đêm nào ông chủ cũng lăn qua lăn lại khiến Kha Nhi mệt mỏi, tuy vẻ mặt cô luôn không có cảm xúc gì, nhưng cũng là phụ nữ, bà có thể thấy rõ mỗi buổi sáng Kha Nhi đi xuống lầu đều có chút bất tiện.

Như mọi buổi sáng khác, Dì Quế vui vẻ đi tới cửa phòng ngủ chính gõ vài tiếng, đợi bên trong có người lên tiếng mới bước vào. Trong phòng không có gì thay đổi, vẫn ga giường nhăn nhúm còn vươn không ít dấu vết ám muội, Man Cảnh Ân đã đi từ rất sớm, nên trong phòng chỉ còn lại Kha Nhi.

Dì Quế cầm khay đựng bát canh bổ đi đến trước mặt Kha Nhi, nhẹ giọng. – “Kha tiểu thư, buổi sáng tốt lành,”

Kha Nhi cười nhẹ. – “Buổi sang tốt lành.”

Sau đó nhìn qua bát canh thơm ngon, hếch môi cười lạnh, Dì Quế lại không để ý đến vẻ mặt đã lạnh dần của cô, bà đưa bát canh cho Kha Nhi, thân thiện nói.

“Hôm nay tôi nấu canh ngó sen hầm chân giò, uống còn nóng sẽ ngon hơn, Kha tiểu thư xin mời dùng.”

Kha Nhi nhận lấy bát canh nhưng không uống mà để qua một bên, cô nhìn Dì Quế, hạ giọng.

“Dì Quế, lâu rồi không thấy Tiểu Âu đến dọn phòng, cô ta xin nghỉ rồi sao?”

Dì Quế ngạc nhiên, bà nhớ ngày trước Tiểu Âu hay khinh miệt Kha Nhi, bà nghĩ Kha Nhi sẽ không thích gặp Tiểu Âu nên dời cô ta xuống phòng bếp, bà cũng hiểu rõ tâm tư Tiểu Âu vẫn ấp ủ mộng tưởng xa vời.

Hiểu rõ tâm tư Tiểu Âu, Dì Quế không muốn con bé vì mơ mộng hảo huyền của mình mà thiệt mạng nên mới chặt đứt tơ tình này, đưa con bé xuống nhà bếp, cách xa phòng ngủ chính.

Nhưng đó chỉ là một phần lý do, quan trọng nhất là bà không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này sẽ phá hư tình cảm tốt đẹp của ông chủ cùng Kha Nhi, hiện tại đuổi đi một người, còn phải đề phòng một người là Hải Miên, bà có hơi nhức đầu.

Cứ nghĩ thời gian qua Kha Nhi không hỏi tới Tiểu Âu là vì cô đã quên, giờ lại hỏi chuyện, không lẽ Kha Nhi đã phát hiện điều gì rồi?

Dì Quế thôi không suy nghĩ viễn vong, bà nhìn Kha Nhi giải thích. – “Kha tiểu thư, Tiểu Âu vẫn còn làm ở đây, chuyện là như vầy, vì hiện tại nhà bếp đang thiếu người nên đành đem tiểu Âu sang phòng bếp, nếu Kha tiểu thư muốn Tiểu Âu tiếp tục hầu hạ, tôi sẽ đổi lại, ý tiểu thư ra sao?”

Kha Nhi nghe xong không trả lời ngay chỉ lo đùa nghich ngón tay, Dì Quế có chút lo lắng, cô lại xem như không thấy, thời gian trôi qua khá lâu, thấy Dì Quế đã chịu không được, cô lười biếng lên tiếng.

“Đổi lại đi, tôi đã quen cô ấy hầu hạ rồi.”

Nói xong, cô cầm bát canh lên uống hết rồi đưa cho Dì Quế, cười nhạt. – “Canh rất ngon, cám ơn dì.”

Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Kha Nhi, còn có giọng nói êm tai làm Dì Quế không còn nghĩ sâu xa hơn nữa, có lẽ bà đã nghĩ quá nhiều rồi. Bất đắc dĩ thở dài, bà cười cười nhìn Kha Nhi, sau đó quay người dọn dẹp phòng.

…………………………..

Đến giữa trưa.

Tại hoa viên, bốn bề vắng lặng, chỉ riêng Kha Nhi ôm ZERO ngồi trên thềm đá ngắm mặt nước phẳng lặng, còn có những bông sen màu tím, dưới ánh mặt trời trong nó càng xinh đẹp rực rở biết bao.

Hoa viên này được bày trí khá giống phong cách phương Tây, vừa bước vào hoa viên, phía bên tay phải là những bụi hoa nhài trắng như tuyết, bên phía tay trái là hàng cây xanh có bóng mát đổ xuống, cạnh đó là một cái hồ có đầy hoa sen tím, và đối diện là một cái bàn đá lớn có bốn chiếc ghế đá xếp xung quanh.

Nhưng hiện tại Kha Nhi không ngồi trên ghế đá mà lại ngồi trên bậc thềm đi xuống cạnh cái ao, tầm mắt luôn hướng về những cây hoa nhài đang nở rộ, nhìn những đóa hoa màu trắng tinh khiết cùng mùi hương dễ chịu khiến tâm trạng Kha Nhi thấy thoải mái, rất thích hợp làm nơi tĩnh tâm.

Kha Nhi chợt nhớ đến mùi hương trên người Man Cảnh Ân cũng là hoa nhài, có thể là do ảnh hưởng từ hoa viên này nên mùi hoa trên người hắn mới lâu phai như vậy, bởi dù là nước hoa cũng chỉ giữ được trong thời gian ngắn, về phần sữa tắm, tuy hắn luôn dùng chung với cô là mùi hoa trà nhưng lại không bị ảnh hưởng.

Một người đàn ông mà trên người lại có mùi hương hoa thật khiến người ta lấy làm hứng thú, xem ra cô nên tìm hiểu một chút mới được.

Đang suy nghĩ chuyện làm sao hỏi mùi hương trên người Man Cảnh Ân, bổng có tiếng bước chân đi về phía cô, vì tai Kha Nhi rất thính nên có thể phân biệt được là ai đang đến, đương nhiên là Dì Quế rồi.

Kha Nhi không quay đầu, nhìn khóm hoa nhài, nhe giọng hỏi. – “Dì Quế, Ân rất thích hoa nhài sao?”

Dì Quế đi tới cùng khay trà bánh trên tay, nghe Kha Nhi hỏi vậy, bà cười cười, đi đến đặc tà và bánh dưới thêm gạch, cũng không quên giải thích cho Kha Nhi hiểu.

“Lúc trước nơi này có rất nhiều loại hoa nhưng sau khi Lão gia cưới Lão Phu Nhân, biết bà ấy thích nhất hoa nhài, vì thế bảo người làm vườn bỏ hết các loại hoa kia, chỉ trồng hoa nhài mà thôi.”

Dì thế vừa nói, vừa đặc một phần bánh cho ZERO ăn. – “Không biết có phải ông chủ thừa hưởng tính cách của Lão Phu Nhân hay không, từ nhỏ cũng thích loại hoa này, về sau Lão Phu Nhân hay dùng hoa nhài tắm cho ông chủ, bảo rằng loại hoa này có thể trị nhiều bệnh, vừa tắm, vừa phơi khô làm trà cho ông chủ uống, mới đầu ông chủ không cam nguyện làm theo lời Lão Phu Nhân, nhưng vì Lão Phu Nhân cứ dùng nước mắt dụ dỗ nên ông chủ đành chịu …ông chủ là một người con có hiếu.”

Nói đến đây bà dừng hẳn, đôi mắt đượm buồn. – “Tiếc là năm ông chủ mười tuổi, Lão Phu Nhân bị người đàn ông ấy hại chết, ông chủ cũng không tắm hoa nhài nữa, ngay cả nước trà cũng không uống, tôi nghĩ chắc ông chủ không có thời gian vì sau đó Lão Gia hay bắt ông chủ đi huấn luyện gì đó, thường ngày về Dạ thự trên người đều mang thương tích, tôi thấy mà đau lòng.”

Nhìn mặt hồ phẳng lặng, khóe mắt Dì Quế có chút ướt. – “Thấy ông chủ như vậy, tự nhiên tôi muốn làm một cái gì đó cho ông chủ vui nên tự mình nấu nước hoa nhài cùng làm ít trà nhài cho ông chủ, không ngờ sau đêm đó, ông chủ nhốt mình trong phòng nguyên ngày không chịu ra, ai gọi cũng không trả lời, ngay cả Lão Gia cũng không cho vào, đến ngày thứ ba, ông chủ cũng không chịu ra, Lão Gia đành kêu người phá cửa mới phát hiện ông chủ đã ngất trong bồn tắm hoa nhài.”

Dì Quế dừng lại, lấy hơi nói tiếp, giọng nói có chút khổ sở.– “Không biết ông chủ có phải đã ngâm ba ngày luôn hay không mà da thịt trắng bệch còn nhăn nheo đáng sợ, sau ngày ấy, Lão Gia quyết định đưa ông chủ đi Mỹ, đến khi Lão Gia bị ám sát, ông chủ mới trở về tiếp nhận chức Lão Đại hiện giờ, việc vườn hoa nhài này ông chủ cũng không bảo phá bỏ nhưng chưa bao giờ bước chân đến hoa viên.”

Kha Nhi nghe xong, tim co thắt khó chịu, cô đơn thuần chỉ muốn biết vì sao trên người Man Cảnh Ân lại có hương hoa nhài, thật không nghĩ đến lại có thể nghe được câu chuyện buồn của hắn, còn là nỗi đau hắn đang giấu kín trong tim.

Một đứa trẻ mười tuổi đã mất đi người mẹ sẽ khổ sở đến mức nào cô hiểu rõ, vì cô cũng giống hắn, chỉ khác nhau ở chỗ, lúc đó cô còn có Kiến Ngụy che chở an ủi, tuy mấy năm sau hắn đã mang cô đi huấn luyện nhưng ít ra trong bốn năm đó Kiến Ngụy đối với cô rất tốt, không như Man Cảnh Ân, mẹ vừa chết lại bị cha đẩy đi huấn luyện, hắn ắc phải chịu đả kích cùng tổn thương rất nhiều.

Điều đó cũng chứng minh vì sao Man Cảnh Ân lại hận Kiến Ngụy như vậy, nếu không vì Kiến Ngụy, tuổi thở của Man Cảnh Ân nhất định sẽ rất hạnh phúc và khi trưởng thành, hắn sẽ không lạnh lùng và trở nên tàn nhẫn.

“Kha tiểu thư, Dì Quế.”

Tiếng Tiểu Âu cắt ngang suy nghĩ của Kha Nhi, cô đứng lên đi tới đối diện với hai người, liếc nhẹ Tiểu Âu một cái, tầm mắt hướng về Dì Quế.

“Dì Quế, dì đi làm việc của mình đi, tôi có việc muốn nói với Tiểu Âu.”

Dì Quế do dự chưa muốn rời đi nhưng khi thấy Kha Nhi lạnh lùng nhìn mình, bà nuốt nước bọt, mắt liếc nhẹ Tiểu Âu vẫn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, rồi gật đầu chào Kha Nhi một cái mới rời đi.

Trong hoa viên chỉ còn hai người, Kha Nhi nhìn Tiểu Âu khá lâu, lâu đến mức Tiểu Âu không kiên nhẫn được nữa, cô nàng nhỏ giọng lên tiếng.

“Kha tiểu thư, nếu cô không có gì căn dặn, tôi xin phép xuống phòng bếp trước, ở đó còn rất nhiều việc chờ tôi làm.”

“Cô rất muốn lên giường cùng Ân sao?”

Tiểu Âu còn chưa rời đi, Kha Nhi bổng lạnh giọng nói một câu khiến cả người Tiểu Âu hóa đá tại chỗ nhưng chỉ giây sau cô nàng đã lấy lại bình tĩnh, quay người nhìn Kha Nhi, giọng cung kính.

“Kha tiểu thư, chắc cô đã hiểu lầm gì rồi, tôi chỉ là phận người hầu, nào có vọng tưởng xa vời như thế.”

Kha Nhi thả ZERO xuống để nó tự do chơi đùa, đôi con ngươi màu hổ phách sắc bén nhìn Tiểu Âu, giây sau cô cười nhạt. – “Tôi đồng ý.”

“Sao?” – Tiểu Âu giật mình hỏi lại.

“Chấp nhận cho cô lên giường cùng Ân.”

Kha Nhi dừng một lúc, thấy vẻ mặt lộ rõ vui mừng của Tiểu Âu nhưng còn giả vờ ngơ ngác nhìn cô, cô hếch môi nói tiếp.

“Nhưng tôi có một thử thách dành cho cô, nếu cô có thể vượt qua, tôi sẽ chấp nhận vô điều kiện.”

Mới đầu Tiểu Âu còn khó hiểu việc Kha Nhi đồng ý cho cô cùng ông chủ ân ái, bởi vì không ai tình nguyện chia sẽ người mình yêu cho kẻ khác, mà Kha Nhi lại chấp thuận, không lẽ cô ta sợ mình không đủ năng lực giữ lấy ông chủ nên cần mình giúp đỡ hay sao? Hay trong đó còn có điều mờ ám gì nữa?

Nhưng Tiểu Âu không nghĩ nhiều như vậy, mặc dù không biết trong đầu Kha Nhi đang toan tính điều gì nhưng chỉ cần đạt được mục đích, cho dù có bao nhiêu thử thách, cô cũng chấp nhận.

“Được, tôi đồng ý.”

Nghe Tiểu Âu chấp thuận, Kha Nhi cười lạnh, cô đi ngang qua Tiểu Âu chỉ dừng lại một giây, buông một câu mới đi mất.

“Mong rằng, cô không hối hận … Đi thôi.”

………………………….

Tầng Hầm Ảo Cư.

“….. A … khốn kiếp … A … A … cầm thú … hơ … buông … chúng bây bỏ tao ra … A …. Á …”

Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp tầng hầm Ảo Cư, mà hiện cảnh lại thật tàn khóc khiến người ta thấy được lạnh toát cả sống lưng.

Một cô gái bị một đám đàn ông quay quanh, hai tay hai chân đều bị giữ chặt, tóc tai rối bời còn vươn vài chất dịch màu trắng ám muội, khuôn mặt đã sưng đỏ còn vươn máu tươi be bét, quần áo trên người bị xé rách nát, từng bộ phận trên cơ thể lộ ra, da thịt trắng nõn in hằn vết xanh tím cùng máu tươi loang lỗ, mà hiện tại hạ thể đang bị một tên ghẻ lở ra vào điên cuồng không thương tiếc.

Toàn bộ cảnh tưởng xảy ra cho thấy cô gái đang bị cường bạo tập thể, mà người đó không ai khác là Tiểu Âu.

Tiểu Âu không biết tại sao mình lại ra nông nổi này? Cô chỉ nhớ khi chấp thuận thử thách Kha Nhi dành cho cô, cô đi theo cô ta đến đây, chưa kịp hiểu tình trạng hiện tại ra sao đã bị một đám người không ra gì xông tới cường bạo cô.

Cô chống trả, kêu cứu nhưng vô dụng, khi nhớ đến Kha Nhi thì cô ta đã nhàn nhã ngồi trên sofa đối diện, còn hờ hững nhìn bọn người kia chà đạp cô. Nhục nhã, đau đớn, giận dữ, Tiểu Âu khàn giọng hét về phía Kha Nhi, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ.

“Kha Nhi … mày là con tiện nhân thối tha …đồ rắn độc, đồ phế vật … mày không phải người … tao nguyền rủa mày chết không có đất chôn … nguyền rủa mày sẽ bị hàng trăm tên đàn ông chà đạp … tao nguyền rủa mày … Á … khốn kiếp … bọn cẩu chó chúng bây cút đi... Á … cứu tôi … cứu tôi với …”

Tiếng mắng chửi hòa cùng tiếng kêu đau đớn còn kèm theo tiếng thở dồn dập của đám đàn ông đan xen nghe thật quỷ dị, nhưng nào có ai quan tâm Tiểu Âu là hét cái gì? Bởi bọn họ chỉ biết phát tiết dục vọng đã áp chế bấy lâu nay.

Bọn đàn ông ghê tởm thay phiên nhau hưởng thụ mùi đàn bà còn trinh tiết, bọn họ không ngờ người đàn bà của Lão Đại lại hào phóng như vậy, biết bọn họ cấm dục đã lâu nên đem con mồi ngon dâng cho bọn họ ăn, mùi vị thật ngọn miệng biết bao.

“Dừng lại đi.” – Kha Nhi ra lệnh, bọn người kia không cam tâm tình nguyên buông tha miếng mồi ngon nhưng không dám đắc tội với Kha Nhi vì danh tiếng của cô, còn có năng lực mà bọn họ vô tình nhìn thấy đã khiến bọn họ phải lùi bước.

Kha Nhi đứng dậy đi tới trước mặt Tiểu Âu đã thoi thóp nằm đó. Tình cảnh lúc này thật sự nằm ngoài dự đoán ban đầu, cô chỉ nghĩ Tiểu Âu đã có gan muốn lên giường cùng Man Cảnh Ân thì ắc hẳn phải có chút năng lực, vì thế muốn thử xem cô ta có vượt qua thử thách này không nên mới dẫn Tiểu Âu đến Ảo Cư, để bọn người kia đấm đá một chút.

Cứ nghĩ sẽ được xem cảnh đánh nhau gây cấn, chỉ tiếc khiến cô thất vọng, bởi Tiểu Âu là một bình hoa, vừa vào đã bị đám người kia vật ngã, còn bị hành hạ cho tới mức này, xem ra kẻ có mắt nhìn người rất chuẩn như cô đã lục nghề rồi.

Mặc khác cũng khiến cô thấy xấu hổ, một kẻ trói gà không chặt như Tiểu Âu lại có thể qua mặt được cô, còn mỗi ngày hạ thuốc vào bát thuốc bổ mà cô không hề hay biết, nếu không phải có nghi ngờ bát thuốc bổ có vấn đề, còn cho người điều tra thì có thể cô chết cũng không biết nguyên nhân là do đâu.

Kha Nhi tỏ ra ủ rủ, nếu để người khác biết được một sát thủ cấp độ cao như cô lại thiếu sự đề phòng đối với người khác, chắc cô sẽ bị ám sát ngay lập tức, còn khiến người ta phải chê cười.

“Không phải tôi đã bảo nếu cô vượt qua thử thách thì sẽ thành toàn cho cô hay sao? … Là cô vô năng, không thể trách ai được, có trách thì trách bản thân ngay cả phế vật cũng không bằng.” – Kha Nhi lạnh lùng nói.

Đối với cô, phế vật ở đây không phải người tàn tật mà là không có khả năng chiến đấu, dù có xinh đẹp, có địa vị cùng tài lực lớn bao nhiêu nhưng chỉ là một đóa hoa được ủ trong nhà kính thì coi như là phế vật, mà Tiểu Âu chỉ là một cái bình rỗng, chỉ cần buông tay sẽ vỡ tan tành, loại mỏng manh yếu ớt như vậy nào xứng đáng bên cạnh Man Cảnh Ân, cô không chấp nhận.

Sâu trong con người màu hổ phách là sự lạnh lẽo rét buốt khiến người khác nhìn thấy phải lạnh cả sống lưng nhưng lúc này Tiểu Âu đã không biết sợ là gì, Tiểu Âu trợn mắt ác độc nhìn Kha Nhi, chưa kịp nói gì thì Kha Nhi đã lên tiếng.

“Đáng lý ra cô có thể chết một cách tử tế, nếu không phải dã tâm cô quá lớn, muốn lên giường cùng Ân, còn bỏ thuốc cho tôi không thể sinh con, tôi làm sao có thể để cô chịu cảnh nhục nhã thế này? … Tiểu Âu, đây là bài học dành cho cô, muốn làm bất cứ chuyện gì thì phải suy nghĩ thật kỹ, đừng tùy tiện làm ra những chuyện mà bản thân chỉ là phế vật, đối đầu với tôi, chỉ có thể đi xuống địa ngục mà thôi.”

Kha Nhi đứng dậy muốn đi về Dạ thự, cảnh thối nát này cô không muốn xem nữa, cảm thấy thật buồn nôn, có lẽ sau này nếu chuyện này tái diễn nên bảo bọn người kia đừng kéo dài thời gian nữa, trực tiếp một phát súng hay một nhát dao là được, cô không thích lãng phí thời gian vào những việc vô bổ này.

Còn chưa ra khỏi cửa, giọng khàn khàn của Tiểu Âu vang ngay sau lưng, cô ta cố chống người dậy hét lớn với Kha Nhi, không biết có phải vì bị cường bạo mà thần kinh Tiểu Âu có vấn đề, lời nói ra lộn xộn lung tung cả lên.

“Mày đừng tỏ ra mình là thiên thần lương thiện … tao khinh, mày cũng chỉ là một tên sát thủ máu lạnh mà thôi, mày tưởng mày thanh cao lắm sao? … ha ha, hạng đàn bà hai mặt như mày sẽ chết rất thảm, mày không xứng có con với Ân … người đó nói đúng, mày không xứng, loại tiện nhân như mày không xứng … không xứng … ha ha ha …”

Kha Nhi nhíu mày, xoay người nhìn lại đã thấy Tiểu Âu như kẻ điên dại cười lớn, có thể bị đả kích nên cô ta đâm ra điên loạn, một kẻ ngay cả tinh thần cũng không giữ vững được thì càng không đáng được cô để vào trong mắt.

………………………..

Kha Nhi đi rồi còn mình Tiểu Âu ngồi ngây ngốc tại chỗ, bọn đàn ông kia vẫn chưa phát tiết xong, thấy Kha Nhi đi mà không căn dặn gì, mấy chục cặp mắt dâm đãng nhìn Tiểu Âu đói khác.

Tiểu Âu phát hiện tứ phía đều là những con ngươi dâm dục nhìn mình, thân người chỉ còn trơ vài mảnh vải dính thân, cô co quắp người ôm thân, nước mắt bổng rơi xuống, cô bắt đầu hối hận.

Hối hận không nghe lời Dì Quế rủ bỏ ảo tưởng làm tình nhân Man Cảnh Ân, hối hận bị người khiêu khích đi bỏ thuốc tránh thai cho Kha Nhi uống, giờ kết quả lại khốn khổ như vậy, đều do mình ngu dại gây ra, giờ hiểu ra có phải đã quá muộn?

“Cộp, Cộp, Cộp.”

Tiểu Âu cứ nghĩ sẽ tiếp tục chịu sự trừng phạt khắc nghiệt này thì bổng xung quanh im lặng, mà tiếng giày da gõ xuống nền gạch xi măng lại phá tan sự im lặng đáng sợ ấy.

Tiểu Âu rưng rưng nước mắt ngước nhìn người đi đến, là bộ Tây Âu đen cô vẫn hay ủi, là chiếc Cravat cô đã mua lén để vào tủ, là khuôn mặt quen thuộc mà hằng đêm cô đều mơ thấy. Tiểu Âu nghẹn ngào kêu thất thanh.

“Ông chủ … ông đến cứu Tiểu Âu sao?”

Man Cảnh Ân đi tới trước mặt Tiểu Âu, ngồi xổm xuống, vẻ mặt sắc lạnh cùng khí thế nguy hiểm khiến mọi người xung quanh phải lùi một bước. Man Cảnh Ân không để tâm người xung quanh, chăm chú đánh giá Tiểu Âu, cười âm hiểm, vẻ mặt trở nên u ám, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở chết người.

“Thì ra là cô.”

“Ông chủ?”

Tiểu Âu còn chưa biết mình đã tránh được vỏ dưa nhưng lại đạp trúng vỏ dừa, cô vẫn ngây ngốc nhìn Man Cảnh Ân, trong đầu vẫn nghĩ ông chủ đến cứu mình thoát khỏi địa ngục này.

“Dám động đến người đàn bà của tôi?” – Man Cảnh Ân cười lạnh.

“Hừm … để tôi xem, gan của cô lớn đến mức nào?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận