Đứng trước ngôi mộ đen, Kha Nhi cứ ngỡ mình vẫn còn trong mộng chưa tỉnh dậy. Ngày trước lập ngôi mộ này là vì Kiến Ngụy nhưng lúc đó hắn chỉ giả chết, còn bây giờ Kiến Ngụy thật sự đã không còn, đây có lẽ là ý trời cũng nên.
Từng đoạn kí ức, từ lúc cô còn nhỏ đến khi trưởng thành, như một đoạn phim ngắn chậm rãi chạy qua não, có vui vẻ, có hạnh phúc, có bi thương, có thống khổ. Tất cả cô đều ghi rõ trong tim nhưng khi nhớ lại, cô không thấy đau như lúc trước nữa, mà chỉ thấy tiếc nuối vì mình không cố gắng nhiều hơn.
Có lẽ số mệnh là thế, mình càng cố thay đổi, nó lại càng không muốn đi lệch quỹ đạo, như vậy, là chỉ có thể chấp nhận, không thể thay đổi hay trốn tránh sao?
Bổng phía sau có tiếng bước chân đi tới, mới đầu còn rất chậm rãi, giây sau là chạy thật nhanh về phía cô, Kha Nhi chưa kịp xoay người nhìn, người chạy tới đã nhào tới ôm cô từ phía sau, mùi hoa nhài bao trùm lấy cơ thể cô, không cần nhìn cũng biết là ai.
“Anh nhớ em.”
Đơn giản ba chữ, Kha Nhi mềm nhũn dựa vào vòm ngực vạm vỡ của Man Cảnh Ân, hai tay ôm lấy tay hắn, cười chua xót, giọng nghẹn ngào.
“Em cũng rất nhớ anh.”
Còn nhớ cái ngày ở Hắc thự, Man Cảnh Ân như kẻ điên đào bới từng tầng đất đá tìm Kha Nhi, may mắn Tuyết Du xuất hiện mới biết cô đã an toàn. Khi hắn muốn gặp cô thì gặp phải chuyện phiền toái, vì thế đành phải xử lý triệt để mới đi tìm cô.
Mà khi đó, Kha Nhi cũng bất lực trước hai vẫn đề nghiêm trọng, đành tạm lánh mặt một thời gian, nên hai người đành tạm xa nhau hơn một tháng, ngoài ra có hai chuyện khiến bọn họ đau đầu không giải quyết được.
Chuyện thứ nhất liên quan đến cái chết của Bradley, ngoài mặt thì bọn người hắc đạo giải quyết trong im lặng, nhưng lại ngầm cho người truy sát Kha Nhi, việc này cũng do Bradley mà ra.
Trước khi Bradley chết, hắn không quên bỏ lại một quả bom cho Kha Nhi hứng chịu, hắn cho thân tính của hắn tung tin rằng, trong tay Kha Nhi đang nắm giữ thuốc bất lão, món đồ béo bở như vậy, đương nhiên bọn hắc đạo nào có thể bỏ qua.
Chuyện thứ hai, là vì cô bị thương, hơn nữa có dấu hiệu sinh non nên Tuyết Du hoàn toàn cấm túc không cho cô xuống giường, mọi việc trên dưới Hỏa Băng Phượng đều do hai chị em bọn họ giải quyết. Bây giờ cô đã khỏi, có thể gặp hắn nhưng …
“Kiến Ngụy thật sự chết rồi.” – Kha Nhi thỏa thẽ.
Man Cảnh Ân ôm chặt cô, nhẹ giọng. –“Ừ … Kha Nhi, chúng ta về nhà thôi.”
Chuyện trước kia, hắn xem như là cơn ác mộng của hai người, sau khi tỉnh mộng, bọn họ vẫn ở bên nhau, hắn nhất định sẽ yêu thương, chăm sóc cô đến cuối đời.
“Không thể.”
Thân thể bị hắn ôm chặt đến phát đau, Kha Nhi biết hắn tức giận nhưng cô không nói sai, cô không thể ở bên hắn được, nhất là lúc này đây.
Nhẹ nhàng cởi bỏ hai tay hắn ra, Kha Nhi xoay người đối mặt với hắn, ánh mắt thâm tình nhưng lời nói kiên định.
“Em muốn … rời khỏi Trung Đông một thời gian.”
“Không cho.” – Man Cảnh Ân nắm chặt bã vai Kha Nhi, gầm nhẹ.
Khó khăn lắm bọn họ mới ở bên nhau, giông tố đã qua, thời gian còn lại là ngày tháng vui vẻ của bọn họ, vì sao cô còn muốn bỏ đi? Không lẽ cô còn để bụng chuyện hắn từng lừa cô hay sao?
Nhìn ra nghi vấn trong mắt hắn, Kha Nhi giải thích. – “Ân, em yêu anh, dù cho ngày trước có chuyện gì xảy ra, lòng em vẫn hướng về anh nhưng tình thế hiện tại không thích hợp cho chúng ta ở bên nhau, điều em muốn là danh chính ngôn thuận bên cạnh anh, em muốn tạo dựng sự nghiệp riêng ình.”
“Em nghĩ anh không đủ sức bảo vệ em sao?” – Hắn nghiến răng nói.
Hắn hiểu, Kha Nhi vì chuyện hắc đạo truy sát nên muốn rời đi, quan trọng hơn, cô lo lời đồn đại bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến thế lực của hắn nhưng hắn nào để tâm.
Hiện tại Trung Đông nằm trong tay hắn, Tam giác vàng bị hắn thâu tóm một nữa, người khác không sợ hắn, hắn cần gì phải để ý người ngoài nói sao. Dù bên ngoài luôn cho rằng Kha Nhi là kẻ phản bội, là người đàn bà rắn rết nhưng trong tim hắn, cô là tâm can bảo bối, là mạng sống của hắn, cô rời đi, chẳng khác nào muốn moi tim hắn ra.
Càng nghĩ càng tức giận, vẻ mặt Man Cảnh Ân như Diêm Vương, Kha Nhi lại chẳng để vào mắt. Cô cúi đầu, nhẹ giọng.
“Em không muốn sống trong bóng tối nữa.”
Man Cảnh Ân sửng sốt, Kha Nhi ôm lấy hắn. –“Từng ấy năm, em luôn sống trong bóng tối, không có ước mơ, không có hoài bảo, chỉ đơn giản sống với mục đích báo thù và tìm Bảo Lan. Em đã hoàn thành một chuyện, còn một chuyện vẫn đợi em đi làm.”
Ngước mặt nhìn hắn. –“Sau khi tìm được Bảo Lan, điều tiếp theo em muốn làm là gây dựng sự nghiệp, tạo nên thế lực riêng ình, em muốn đứng bên cạnh anh trên danh nghĩa Man phu nhân, không muốn đứng sau lưng anh, em không muốn trốn tránh cũng không muốn đem phiền tối đến cho anh … Ân, anh có thể chờ em không?”
Bọn họ đã bỏ qua nhau quá nhiều nhưng muốn cùng nhau đứng chung một chỗ, mỗi người đều phải phấn đấu xây dựng tương lai của riêng mình, nếu bọn họ sinh ra trong gia đình bình thường thì những thứ vật chất cùng quyền lực ấy nào có đáng quan tâm, tiếc rằng, nơi bọn họ sinh ra là hắc đạo, muốn hạnh phúc mãi mãi về sau, chỉ có thể dùng hết năng lực, gây dựng thứ vô nghĩa đó mà thôi.
Man Cảnh Ân siết chặt vòng tay, giây phút sau, hắn mới nới lỏng tay, đôi mắt màu lục nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách, bất chợt cúi xuống, môi hắn phủ lấy môi cô.
Xung quanh bổng nhiên yên tĩnh, đến một cơn gió cũng không cảm nhận được. Cả người Kha Nhi bị Man Cảnh Ân ôm chặt đến nghẹt thở, còn có nụ hôn điên cuồng như muốn cắt nuốt cô vào trong bụng hắn … hắn đang rất tức giận, cô cảm nhận được điều đó qua nụ hôn.
Man Cảnh Ân giống như nắng hạn gặp mưa dầm, hắn cắn mút đôi môi đỏ mọng rất thô bạo, đầu lưỡi của hắn trườn vào trong khoang miệng cô, ngay sau đó mạnh mẽ quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho, hắn muốn mút hết hương vị ngọt ngào trong đó.
Không biết nụ hôn cuồng nhiệt trải qua bao lâu, đến khi không thể thở nổi, hai người mới chịu tách môi nhau ra. Trán Man Cảnh Ân dựa vào trán Kha Nhi, đôi mắt nhuốm đầy tia dục vọng nhìn đôi mắt phủ mờ sương, hắn chợt nhắm mắt, lần đầu tiên khắc chế dục vọng đang kêu gào.
“Ân.”
“Đừng nói gì hết.”
Man Cảnh Ân ôn nhu nói, đợi hơi thở đã ổn định, hắn buông cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô, giọng cô đơn.
“Đừng để anh đợi lâu.”
Đã không xoay chuyển được cô, vậy hắn chỉ có thể cắn răng chấp nhận, ai bảo hắn yêu cô nhiều đến thế nhưng hắn hy vọng đây là lần cuối cùng bọn họ chia xa.
Vừa muốn bước đi, tay đã bị Kha Nhi kéo lại, hắn không xoay người, im lặng đợi cô lên tiếng. Kha Nhi đi đến trước mặt hắn, tháo chiếc nhẫn trên tay xuống đặc vào lòng bàn tay hắn, khó khăn lên tiếng.
“Anh cần được biết.”
…………………………
Dạ Thự.
Giữa trưa, người làm trong Dạ thự bận rộn chuẩn bị cho bữa ăn, sau đó những người đã làm xong việc trong ngày sẽ đi dùng bữa trưa, còn những người có phận sự thì ở lại phòng ăn chờ Man Cảnh Ân trở lại.
Khi Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi xuất hiện, bầu không khí trở nên quái dị, không lạnh cũng không nóng nhưng những người có mặt lại toát mồ hôi hột.
Thứ nhất là vì sự trở lại của Kha Nhi, bên ngoài lời đồn về cô còn nhiều hơn nói về thủ tướng, nhất là việc cô bị hắc đạo truy sát, nay lại xuất hiện ở Dạ thự, rốt cuộc nơi này sẽ xảy ra chuyện kinh thiên gì nữa đây?
Việc thứ hai còn đáng sợ hơn, vẻ mặt ông chủ lúc đen lúc trắng, mọi người đều biết tính ông chủ nắng mưa thất thường nhưng ít nhất bọn họ có thể nhìn ra sắc mặt ông chủ để làm việc, giờ lại chẳng phân biệt được nên mọi người như ngồi trên đống lửa.
Man Cảnh Ân vừa muốn đi lên lầu, bất chợt xoay người đi tới một người làm đang đơ người cầm giẻ lau bình hoa. Hắn do dự giây lát mới lên tiếng.
“Dì …”
Vừa nói được một chữ thì ngừng lại, vẻ mặt phức tạp pha chút lúng túng nhưng rất nhanh đã che giấu đi, Kha Nhi thấy người làm bị vẻ mặt của hắn dọa đến mặt tái mét, cô thay hắn lên tiếng.
“Dì Quế đâu rồi.”
Người làm nghe Kha Nhi hỏi mình, lấy lại tình thần trả lời. –“Ở … ở nhà bếp.”
Nghe được đáp án, Kha Nhi kéo nhẹ góc áo Man Cảnh Ân, hắn nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có chút giãy giụa, tay siết chặt đi về phía phòng bếp, Kha Nhi cũng nhanh bước theo sau.
Vì là giờ ăn trưa, tất cả người làm đều đi ăn hết nên phòng bếp rất trống trải, duy chỉ có hai người đang vây lấy góc bếp, hình như đang nấu cái gì đo, Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi đi tới, bên trong vang ra tiếng nói của cô người làm tên tiểu Thanh.
“Dì Quế, nồi canh hầm này còn bao lâu nữa mới xong.”
“Khoảng nữa tiếng nữa, chắc kịp giờ ông chủ quay về.” –Dì Quế nhẹ giọng nói.
Tiểu Thanh thờ dài. –“Dì Quế à, hay dì tranh thủ ăn chút gì đi, nồi canh này hầm đúng hai tiếng rồi, dì cũng đứng canh đúng hai tiếng, không mệt sao?”
“Con nhóc lười này, canh này để ông chủ tẩm bổ, nếu không canh chừng độ lửa, còn phải cách mười lăm phút khoáy một lần, canh sẽ không ngon còn mất đi vị bổ của nó, ông chủ ăn vào sẽ không tốt cho thân thể.”
“Dì Quế, cháu thấy dì chăm lo cho ông chủ còn hơn con ruột của mình … hazi, cháu thấy còn phải ghen tỵ đó nha.”– Tiểu Thanh ai oán lên tiếng.
Dì Quế xì một tiếng, sau đó đảo nước trong nồi, đôi mắt thoáng tia buồn khó thấy, giọng điệu mang vẻ tịch mịch, nhàn nhạt nói.
“Ông chủ ngày đêm làm việc mệt nhọc, dì chỉ làm tròn bổn phận mà thôi.”
Lại như nhớ ra chuyện gì, Dì Quế xoay sang dặn dò tiểu Thanh. –“Dì quên mất, cháu ra ngoài bảo chú Ngô chạy đi mua mật ong về cho dì ngay, dạo này giọng ông chủ hình như hơi khàn, uống chút mật ong pha chung với nước cam có thể thông họng … cháu đi nhanh lên.”
“Cháu biết rồi, cháu đi ngay … A, ông chủ đã về.”
Tiểu Thanh vừa xoay người đi ra cửa đã thấy Man Cảnh Ân đứng đó, mà vẻ mặt ông chủ rất đáng sợ, giống như ăn phải ruồi nhặng gì đó, còn có người phía sau, tiểu Thanh suýt nữa cắn luôn đầu lưỡi, đó không phải Kha Nhi sao? Tại sao cô ta lại xuất hiện trong biệt thự chứ?
Nghe tiểu Thanh nói ông chủ đã về, dì Quế lật đật chạy ra, tươi cười nói. –“Thật xin lỗi ông chủ, vì hôm nay ông chủ về sớm hơn mọi ngày nên tôi không chuẩn bị kịp bữa trưa, ông chủ chờ một lát, còn món canh hầm là xong ngay, vì thế …”
Nói chưa hết câu, vô tình nhìn đến sau lưng Man Cảnh Ân, dì Quế sửng sốt, Kha Nhi thấy bà nhìn mình, cô cười dịu dàng với bà, dì Quế vô thức cười đáp trả. Phút chốc toàn căn phòng rơi vào im lặng.
Tiểu Thanh đứng nãy giờ thấy không khí không ổn cho lắm, cô nhanh trí lên tiếng phá tan bầu không khí quái dị này.
“Dì Quế, con đi mua mật ong đây, xin phép ông chủ.”
Nói xong, dùng tốc độ kinh người thoát khỏi cái nơi đầy âm u chướng khí này.
Bây giờ trong phòng còn lại ba người, Man Cảnh Ân không lên tiếng, trong mắt chứa tia khó hiểu nhìn dì Quế. Kha Nhi nhìn hắn, lòng nhức nhói, còn dì Quế thì nhìn Kha Nhi, trong lòng đầy mối nghi vấn nhưng không nhiều lời, bà quay sang nhìn Man Cảnh Ân, nhe giọng.
“Ông chủ mới về chắc còn mệt nên lên phòng nghỉ ngơi thì hơn, đợi một chút canh hầm xong, tôi sẽ lên mời ông chủ xuống dùng cơm, hơn nữa nơi đây toàn dầu mỡ sẽ làm bẩn đồ ông chủ mất.”
Dì Quế nói xong, xoay người đi đến vớt bọt trong nồi canh, vẻ mặt tươi cười không che giấu. Bên ngoài đồn đại rất nhiều nhưng bà tin Kha Nhi thật sự yêu ông chủ, nên việc cô quay trở về, bà rất vui.
Man Cảnh Ân bất động, đôi mắt màu lục nhuốm hồng, bàn tay siết chặt run rẩy. Người phụ nữ trước mắt là mẹ ruột của hắn, người mà hắn khi tức giận sẽ quát tháo, khi khó chịu sẽ lạnh mặt với bà, còn có rất nhiều, rất nhiều hành động đối với bà không tốt.
Lúc này đây, Man Cảnh Ân thấy mình làm người hơn ba mươi năm, lại vô dụng đến không tưởng. Người mẹ mà hắn yêu thương bao năm này thì xem hắn như công cụ để bảo vệ địa vị Man phu nhân cùng Vân gia. Còn một người, ngày đêm chăm lo cho hắn, mỗi khi hắn bệnh luôn túc trực bên giường cả đêm, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho hắn, hắn chỉ xem bà như kẻ hầu người hạ.
Hắn cười cay đắng, lòng đau đớn khôn siết. Hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới chỗ Dì Quế, cất giọng khàn khàn.
“Mẹ.”
Dì Quế đang ném thử nước canh, nghe Man Cảnh Ân gọi, người run nhẹ nhưng chỉ trong giây lát, bà xoay người, cười gượng nhìn Man Cảnh Ân.
“Cậu chủ, cậu sao vậy?”
Mặt Man Cảnh Ân tái nhợt, hắn mím chặt môi, đôi mắt phủ một lớp sương mỏng, tiến thêm một bước, ngay sau đó từ từ quỳ gối xuống trước mặt Di Quế, giọng run rẩy vang lên.
“Mẹ … con trai bất hiếu, xin mẹ tha lỗi cho con.”
Chiếc muỗng trên tay rớt xuống nền gạch trắng ngà, dì Quế lảo đảo ngã về phía sau dựa vào bàn bếp, vẻ mặt không thể tin nhìn Man Cảnh Ân, mà hắn, lần thứ hai vì một người đàn bà rơi nước mắt, quan trọng hơn, đây là mẹ của hắn.
Kha Nhi đứng đó, thu hết mọi cử động của bọn họ vào mắt, không biết thời gian qua bao lâu, cô xoay người lặng lẽ rời đi, để lại không gian cho hai mẹ con, mà hai người kia đang ôm nhau khóc rất thê lương.
Từ sau giây phút rời đi, cô không còn biết bọn họ nói những gì, làm những gì, bởi ngay sau đó, cô đã rời khỏi Trung Đông, đi đến một nơi không ai tìm được.