Câu hỏi của anh lúc đầu rất nhiều, vừa khám phá từng vùng nhạy cảm trên cơ thể cô, vừa dụ dỗ cô nói ra lực độ chính mình thích. Giống như thầy cô trên lớp học, hướng dẫn từng bước, để bạn kéo tơ lột kén mà tìm ra đáp án chính xác.
Đáp án chính xác cho cơ thể cô, có một số thứ ngay cả cô cũng không tìm ra được đáp án.
Sau đó anh đã đối với cô rõ như lòng bàn tay, liền im miệng, chỉ lo động tác dưới tay. Anh đẩy lớp thịt mềm mại đang run rẩy sang một bên, ngón tay thon dài thăm dò đi vào, đốt ngón tay nhẹ nhàng cong cong lại, đè ngay vị trí tử huyệt của cô.
Tiêu Ngọc ôm vai Đàm Triệt, ngồi quỳ ở trên giường, cứ như vậy bị anh dùng hai ngón tay cắm trên dưới phập phồng. Cô bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, móng tay đâm vào giữa da thịt bóng loáng ngay sống lưng anh, dòng nước trơn trượt chảy ra, ướt lòng bàn tay anh.
Mà ngón tay cái dính đầy chất lỏng kia của Đàm Triệt, trong tư thế như vậy, khi anh chà sát lên cánh hoa đang có dòng nước chảy ra của Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc cuối cùng nhịn không được khóc ra tiếng. Trán cô áp chặt vào sườn má anh, run rẩy cắn vành tai anh, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được mà xin tha.
"Chậm một chút... A, tôi, tôi chịu không nổi như vậy..."
"Đàm Triệt, Đàm Triệt, cầu xin anh..."
Giọng nói cô như chú mèo kêu, nhẹ nhàng gãi qua trái tim Đàm Triệt, ngón tay Đàm Triệt bị cô gắt gao cắn mút, nơi đấy của anh đã cứng đến phát đau, vậy mà lại cố gắng ngăn chặn dục vọng đang quấy phá trong cơ thể, gần như si mê quấn quýt mà truy đuổi cô.
Anh lắng nghe những yêu cầu thầm kín nhất của cô, cho dù là lời thì thầm không thể kiểm soát được dưới sự khống chế của dục vọng, cũng là Tiêu Ngọc chân thật nhất.
Tiêu Ngọc chỉ cảm thấy bản thân đã biến thành một con thuyền lênh đênh giữa biển, tứ phía không có bến bờ, cô cứ lang thang nới đây, bị xô đẩy cuốn quanh, lần lượt bị hất tung lên đầu ngọn sóng.
Cô rơi vào bóng tối, rơi vào biển cả vô tận, cứ lên rồi xuống theo chu kỳ tuần hoàn mà lặp đi lặp lại, cố gắng thoát ra, nhưng vĩnh viễn không thể nào thoát ra khỏi niềm vui thích và sự hư không vòng đi vòng lại.
Thẳng đến đầu ngón tay Đàm Triệt thi lực, quyết tâm, nghiền nát hoa hạch của cô.
"A ——" Cô thất thanh thét chói tai.
Cuối cùng cuối cùng, chiếc thuyền nhỏ của cô bị một dòng nước đưa lên đỉnh, nháy mắt xuyên thủng qua tất cả các điểm cao nhất trước mặt, cô trở nên rất nhẹ, nhẹ đến mức trôi nổi lênh đênh. Bóng tối bị một đao vỡ nứt ra, ánh sáng cũng ướt dầm dề mà xông tới, cô mở mắt, toàn thân căng chặt, tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ khuôn miệng khẽ mở.
"Tiểu Ngọc." Anh thở gấp gọi tên cô, đem ngón tay rút ra, Tiêu Ngọc lúc này mới nghe thấy anh gọi nhũ danh của mình.
Cô cuối cùng quỳ không nổi nữa, mềm nhũn mà nhào vào lòng ngực anh, hạ thân ướt dính một mảnh, mẫn cảm đến mức nhẹ nhàng run rẩy. Bàn tay Đàm Triệt giữ lấy gáy cô, dùng lực độ khiến người ta an tâm mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Tiêu Ngọc giảm bớt cảm giác yếu ớt sau cơn cao trào, chạm vào cơ thể đẫm mồ hôi của Đàm Triệt, nhấc chân ngồi khóa trên eo anh. Đôi môi cô hồng nhuận, khóe miệng chứa ý cười, má lúm đồng tiền ẩn hiện.
"Đến lượt tôi." Tiêu Ngọc nói, bàn tay ấn ấn ngực anh, ý bảo anh nằm xuống.
Đàm Triệt không nhúc nhích, anh cực lực khắc chế, lắc đầu nhìn cô nói: "Không cần."
"Đừng giả vờ." Tiêu Ngọc hơi hơi nâng mông lên, đem kẽ mông đã ướt đến không còn gì hướng về nơi cứng như thép của anh, khóe mắt và đuôi lông mày toàn là phong lưu, "Lai nhi bất vãng—— phi lễ dã."
*Lai nhi bất vãng phi lễ dã: có đi mà không có lại, thật quá không phải phép.
Đàm Triệt giữ chặt eo cô, thái dương nhịn đến gân xanh nổi lên, "Không được, không có bao."
"Anh nhịn được sao?" Cửa huyệt chống đỡ vật nóng cứng rắn của anh, Tiêu Ngọc chẳng hề để ý mà cười, "Duyên phận ngắn ngủi, anh quản nhiều như vậy làm cái gì —— yên tâm, tôi không cần anh phụ trách."
Yết hầu Đàm Triệt chuyển động lên xuống, vẫn không có buông tay ra, chỉ thuận thế đem cô đè ở dưới thân, ngậm lấy hạt đậu đỏ thắm trước ngực cô, hạ thân chuyển động, ái dịch chảy ra cửa huyệt của cô, cọ bắp đùi non mềm trơn trượt của cô.
Sau mấy chục cái, Đàm Triệt hừ nhẹ một tiếng, tiết ở trên đùi cô.
Thời điểm anh bắn, thân mình phát run, ánh mắt đen bóng, chăm chú mà nhìn cô, Tiêu Ngọc có một chút thất thần, cơ hồ rơi vào bên trong đôi mắt đa tình dịu dàng của anh.
Chờ cô phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện bản thân đã vươn tay xoa đôi mắt anh.
Tiêu Ngọc nghe thấy chính mình cười.
Giọng nói của anh giống như tế sa xoa tán ở trong gió, mờ ảo nhàn nhạt. Cô gần như thở dốc mà nói: "Đàm Triệt, anh thật tốt."
Đàm Triệt bị tay cô che đi đôi mắt, không có thấy nước mắt trước mặt Tiêu Ngọc.
Anh hỏi: "Vì sao?"
Trong lúc nói chuyện, anh vẫn luôn nhéo cái eo mềm mại của cô, sau khi tình cảm mãnh liệt lui bước, cơ thể dưới lòng bàn tay dần dần mất đi độ ấm, Đàm Triệt kéo chăn bao bọc cô lại.
Tiếng sấm đùng đùng, mưa liên miên không dứt, nuốt sống câu trả lời của Tiêu Ngọc.
Anh thật tốt.
Bởi vì, anh không chọn cô ấy.