"Nói không nên lời cũng không sao." Tiêu Ngọc ngửa đầu, nhìn anh cười, "Nói không nên lời... thì làm cho tôi xem."
Dứt lời, bàn tay còn lại không bị trói buộc của Tiêu Ngọc chuẩn xác nắm lấy phần thân cứng như đá của Đàm Triệt.
"Đàm Triệt... Anh cứng quá."
Cô nói, dưới tay nhẹ nhàng chuyển động, rất nhanh nghe thấy người đàn ông trên đỉnh đầu khó có thể ức chế mà thấp giọng kêu rên.
Giọng điệu Tiêu Ngọc vui sướng, giống như yêu tinh, nhón chân để sát vào, ở bên tai anh nói: "Làm chính nhân quân tử nhiều lúc sẽ không thú vị, đúng không?"
Chỉ là ở khoảnh khắc, trái tim Đàm Triệt đột nhiên trầm xuống, âm thanh đàn đứt dây khiến anh chấn động, anh đột nhiên trợn mắt, tiếng thở dốc tuôn ra.
Ngoài cửa sổ gió lớn sấm sét liên hồi, tiếng mưa rào rạt rơi, trên kính thủy tinh sương mù dày đặc.
Đàm Triệt bắt lấy bàn tay đang chọc ghẹo của Tiêu Ngọc, nắm hai cổ tay cô vào nhau kéo qua đỉnh đầu, đè ở trên vách tường gạch men, cúi người hôn tới, tỉ mỉ mà liếm láp da thịt tinh tế ấm áp của cô, từ bên trong cánh tay đến đầu vai.
Bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi, vuốt ve cô từ đỉnh đầu đến khóe mắt, cằm, cổ... Vòng quanh bộ ngực, lưu luyến ở trên eo cô.
Tiêu Ngọc bất ngờ trước sự nóng bỏng và triền miên của anh làm cô bị trêu chọc đến ngẩn người, nhưng rất nhanh, cô hưởng thụ mà nheo mắt lại, một chút kì dị đó thay thế có nụ cười tùy ý, "Hóa ra... Đàm tiến sĩ cũng không giống như trong lời đồn cao quý rụt rè như vậy."
Đàm Triệt chui đầu vào hõm vai cô, nghe vậy nghiêng đầu, thở ra hơi nóng chọc đến bên tai cô phát ngứa, "Nghe đồn? Em cũng nghe tin đồn về tôi?"
Tai Tiêu Ngọc nhạy cảm, bị hơi thở của anh trêu chọc nâng nâng cổ lên, người sau tức khắc phát hiện động tác nhỏ này của cô, cúi người mà thượng, đôi môi ngậm lấy vành tai mỏng manh của cô, Tiêu Ngọc ngâm nga ra tiếng, hoàn toàn xem nhẹ từ "cũng" của Đàm Triệt.
Cô vừa thở dốc vừa nhỏ giọng cười nói: "Đương nhiên, đại danh Đàm tiến sĩ... Như sấm bên tai. Có người vấn vương anh, hận không thể đưa anh đến nơi giá lạnh, không cho bất cứ kẻ nào khinh nhờn... A..."
Bàn tay anh cuối cùng cũng đi đến trước ngực cô, nhẹ nhàng chọc vào nơi hơi hơi phồng lên kia, phía trên đầy đặn co giãn, đầu ngón tay nhẹ nhàng bâng quơ mà lướt qua đỉnh. Anh hỏi: "Đây là chỗ nào?"
Anh gậy ông đập lưng ông, Tiêu Ngọc nhấp môi, quật cường mà đem tiếng rên rỉ nhịn xuống, không chịu theo tiếng.
Đàm Triệt từ sớm đã chuyển từ phòng ngự sang công kích, để cơ thể cô và mình dính sát vào nhau, vật nóng bỏng dưới bụng đang áp vào bụng dưới của cô, nước ấm dần dần tích ở chỗ tiếp xúc chặt chẽ của hai người, hơi ấm lấp đầy ngực và bụng. Anh không nhanh không chậm mà uốn cong ngón trỏ, lấy lòng bàn tay liên tục mà xoa nắn đầu vú cô, hôn từ bên tai chạy dài đến khóe môi, mục đích dụ dỗ cô trả lời.
"Là chỗ nào? Tiểu Ngọc."
Tiểu Ngọc và Tiêu Ngọc phát âm quá mức giống nhau, dưới sự cọ rửa của dòng nước, Tiêu Ngọc khó có thể phân biệt rõ ràng, cô khó nhịn mà bật ra tiếng rên nhẹ, gương mặt bị hơi nước làm cho vừa đỏ vừa phỏng, nước trong cơ thể trào ra.
Cô sắp không đứng nổi, lại không chịu nhượng bộ, liền nghiêng đầu cùng anh hôn môi, đầu lưỡi cô linh hoạt, cũng không ngây ngô, rất là thuần thục mà cùng anh dây dưa, giữa lúc trao đổi hơi thở Tiêu Ngọc đột nhiên cảm nhận được một loại rung rẩy xa lạ —— không thuộc về cô, là Đàm Triệt.
Anh hôn môi nóng bỏng lại chân thành tha thiết, ôn nhu, bao dung, kiên định, giống như anh vẫn chưa bị tình dục làm cho đầu óc choáng váng, giống như anh thật sự muốn chính là nụ hôn này. Đàm Triệt buông tay cô ra, cánh tay có lực ôm lấy cơ thể nhũn ra của cô, vừa vuốt ve hai hạt lựu nhỏ càng ngày càng cứng trên ngực cô, vừa cùng cô hôn sâu.
Tiêu Ngọc lần đầu tiên được người khác ôm vào trong ngực chuyên chú hôn môi, cô đột nhiên ý thức được khoe với Đàm Triệt kỹ năng hôn môi cũng không phải một ý kiến hay ho gì —— nhưng đã muộn rồi. Cô không thể không bám lấy cơ thể anh, giọt nước nện vào người hai người, cao cao mà văng ra, toàn thân Tiêu Ngọc, trong ngoài, không có một chỗ nào không ướt.
Cô thở hổn hển tỏ vẻ nhượng bộ, trả lời câu hỏi của anh, lại vẫn cứ không chịu thừa nhận là chính mình thua, giọng điệu cô phong tình vạn chủng phù lãng, nói: "Là... tiểu đậu đỏ của tôi."
"Không phải." Đàm Triệt nói, dưới tay tăng thêm một ít lực đạo cũng đủ khiến Tiêu Ngọc khó nhịn mà khẽ rên, anh sửa lại lời cô nói, "Là đậu tương tư."
Tiêu Ngọc trước lúc bị tình dục nuốt hết lý trí, suy nghĩ cuối cùng còn xót lại là, Tiêu Giác thật sự đã nhìn lầm Đàm Triệt rồi.
Người đàn ông này, quả thực lẳng lơ đến tận xương tủy.