" Lúc trước chúng ta có quen không? " Thẩm Du nhìn về phía Lục Tiêu, nam sinh cao gầy, tóc ngắn gọn gàng rất hợp với đường nét rõ ràng trên khuôn mặt, trông rất sạch sẽ. Nếu cậu không nói chuyện với thái độ kỳ lạ như vậy, Thẩm Du sẽ có ấn tượng rất tốt về cậu.
Nhưng hiện tại cô muốn cậu im miệng.
Người thì đẹp, mà sao miệng lại xấu thế, cứ thích gây chuyện sinh sự.
Lục Tiêu quay đầu, lại là một bộ dáng lười nhác: " Không biết, đi thôi. "
Cậu vừa nói xong, cũng không chờ Sầm Văn Thanh và Trương Ngự trực tiếp nhấc chân dài rời đi.
Sầm Văn Thanh thở dài, lúc đi tới gần Thẩm Du nói: " Tớ khuyên cậu đừng nên xen vào chuyện người khác, chuyện này, cậu căn bản không quản được. "
Trương Ngự giữ cánh tay của Sầm Văn Thanh: " Mày kệ cậu ấy đi, tự tìm đường chết. "
Thẩm Du có thể nhìn ra sự bất mãn của Trương Ngự đối với cô, mím môi dưới. Chờ sau khi bọn họ rời đi, quay đầu nhìn về phía nam sinh đang từ dưới đất đứng lên.
Máu mũi trên mặt người kia đã khô, nhưng nhìn qua còn có chút chật vật, chống lại ánh mắt của Thẩm Du, cười rộ lên: " Cảm ơn cậu, nếu không có cậu hôm nay sẽ bị bọn họ ' chỉnh' thê thảm. "
" Điều bọn họ nói là sự thật à, cậu tự ngã? "
Trên mặt Thẩm Du không có cảm xúc gì, đeo cặp kính,khiến cô trở nên có chút lạnh lùng, cứng nhắc.
Nụ cười trên mặt nam sinh dần nhạt đi, dường như không ngờ cô sẽ hỏi: " Cậu đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu. Nếu bọn họ không bắt nạt tôi, thì sao lại ngã được. Nếu cậu tin bọn họ thì giúp tôi làm gì? "
Cậu ta thực sự không hiểu.
Thẩm Du đưa tay lấy ví tiền túi đồng phục ra, thấp giọng nói: " Mặc kệ bọn họ có bắt nạt không thật hay không, hành động như vừa rồi, dù cho ai nhìn cũng đều nói không rõ. Nhưng tôi nghĩ, bọn họ dám ở đây làm chuyện này, kỳ thật cũng không sợ người khác biết, nếu không sợ thì việc gì phải nói dối. "
Vẻ mặt nam sinh rốt cuộc cũng thay đổi: " Hóa ra cậu không phải vì giúp tôi. "
Thẩm Du không nhìn cậu ta, khi xoay người rời đi nói: " Tôi hy vọng cậu có thể đến chỗ thầy cô thừa nhận lỗi lầm đi. "
Dường như nam sinh không ngờ cô sẽ nói vậy, nhìn cô rời đi, trong mắt đột nhiên hiện lên ý cười.
Bởi vì việc này kéo dài thời gian, nên khi cô thay đồ xong chạy đến sân thể dục thì đã muộn học.
Giáo viên thể dục thấy cô chạy đến, vẻ mặt không hài lòng nói: " Đi muộn phạt chạy ba vòng, đi chạy đi. "
Một vòng của sân thể dục tại cơ sở mới là 400m, ba vòng chính là 1200m.
Bình thường nữ sinh chạy 800m đã tốn sức rồi, chứ đừng nói tới 1200m.
Thẩm Du gật đầu, không phản bác lại, bước chân ra bắt đầu chạy.
Giáo viên thể dục dường như không ngờ học sinh này lại nghe lời, sở di có quy định này, chính là lúc trước có nhiều học sinh đi muộn.
Lần đầu gặp một cô gái nhỏ nghe lời như vậy, giáo viên thể dục đột nhiên có chút mềm lòng, nhưng chót nói ra rồi, không thể rút lại được, không khác gì chính mình đánh mặt mình, che giấu cảm xúc ho nhẹ một tiếng, nói: " Được rồi, tất cả mọi người, tản ra hai phía......... "
Sầm Văn Thanh vừa cử động cổ vừa nhìn Thẩm Du sắp bắt đầu chạy vòng hai, nhịn không được nói: " Anh nói xem sao cậu ấy ngoan vậy, bảo cậu ấy chạy liền chạy, không biết tìm cớ sao. Nữ sinh làm nũng là được mà, lão Cố nhất định sẽ mềm lòng. Bộ dạng tuy hung dữ, nhưng chỉ nói thôi chứ không làm thật, chậc, 1200m, chạy xong sẽ không ngã xỉu ngay chứ, anh Lục? "
Lục Tiêu đứng ở trước cậu ta làm như không nghe thấy, lười nhác lắc cổ tay, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt cậu có chút trống rỗng.
Trương Ngự nghe Sầm Văn Thanh nói, cười một tiếng: " Loại chuyện này hỏi anh Lục làm gì, anh Lục đâu biết gì mà thương hoa tiếc ngọc đâu, nếu biết thì lần trước giáo hoa* đâu có khóc thảm như vậy đâu. "
* người xinh nhất trường, hoa hậu giảng đường.
Sầm Văn Thanh nhớ đến lần đó giáo hoa Hà Văn Văn tỏ tình với Lục Tiêu, kết quả Lục Tiêu nói không thích nữ sinh cao hơn 1m68.
Lúc kiểm tra thể chất, chiều cao của Hà Văn Văn là 1m7, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi 168, có thể nói một chút cơ hội cũng không có.
Kỳ thật đâu chỉ Hà Văn Văn không có cơ hội, tất cả nữ sinh trên 1m68 đều không có cơ hội.
Không đời nào.
Anh Lục của cậu ta tàn nhẫn và cũng không mềm lòng với chính mình.
" Báo cáo! "
Đột nhiên thấy tiếng báo cáo, giáo viên thể dục bất ngờ, đi qua xem: " Lục Tiêu, em có chuyện gì? "
" Đau bụng. " Lục Tiêu nhìn về phía giáo viên thể dục, vẻ mặt lạnh nhạt: " Đau không chịu nổi. "
Giáo viên thể dục: "........... "
Cậu nói dối thì diễn sâu tí được không, ít ra cũng phải diễn như cậu dang đau khố một chút chứ?
" Chạy nhanh đi! " Giáo viên thể dục vẫy vẫy tay, ý mắt không thấy tâm không phiền =)))
Lục Tiêu có được sự đồng ý, trực tiếp chạy đi.
Vẻ mặt Trương Ngự khó hiểu nhìn bóng dáng Lục Tiêu: " Anh Lục làm sao vậy, sao tao cảm thấy hôm nay anh ấy có chút kỳ lạ nhỉ? "
Sầm Văn Thanh giễu cợt một tiếng: " Hôm nay mày mới thấy anh ấy kỳ lạ sao, tao cảm thấy hôm nay anh ấy rất bất thường ấy, mày thấy anh ấy có lúc nào nói chuyện với nữ sinh như thế chưa? "
Trương Ngự nghiêng đầu nhìn cậu ta: " Không có, anh Lục không phải không thích nữ sinh à? "
Khóe miệng Sầm Văn Thanh cong lên: " Tao khuyên mày đừng nói lời này trước mặt anh Lục. "
Tao sợ mày chết không toàn thây.
Thẩm Du chạy xong ba vòng, trên đầu đổ mồ hôi.
Giáo viên thể dục thấy cô quay lại, lướt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ sau khi chạy xong trở nên hồng, thoạt nhìn trở nên sinh động và xinh đẹp hơn nhiều: " Lần sau đừng đến muộn, trở lại hàng đi. "
" Cám ơn thầy giáo ạ. " Thẩm Du hơi cúi người, xoay người muốn trở về hàng phía sau, kết quả nghe thấy Diệp Hoan vui mừng gọi cô " Thẩm Du, bên này. "
Nhìn thấy cô ấy vẫy tay, Thẩm Du vui vẻ chạy đến.
Diệp Hoan thấy cô đi lại đây liền nói: " Thật lợi hại nha, chạy được 1200m, cậu cũng quá khỏe mà, còn cái gì không giỏi đâu chứ. "
Lời của cô ấy khiến Thẩm Du cười: " Không đến mức như cậu nói đâu, có rất nhiều cái tớ không giỏi. "
Diệp Hoan thấy cô cười rộ lên, bên môi vậy mà có hai núm đồng tiền, khiến cô trông rất ngọt ngào: " Oa, tớ nhận ra cậu cười rất xinh nha, về sau nhất định phải cười nhiều nha. "
Đột nhiên được khen, Thẩm Du sửng sốt, sau đó môi cong lên có chút ngượng ngùng.
Cũng may Diệp Hoan không tiếp tục nói về vấn đề này: " Đúng rồi, sao cậu đi muộn vậy, không tìm được phòng thay đồ sao? "
" Không phải, có nhiều người nên phải đợi một lúc. "
" Vậy cậu đợi ở đâu, ra vườn hoa ngắm hoa quên thời gian? "
Thẩm Du cười gật đầu, không giải thích nhiều.
Về cơ bản chương trình học của tiết thể dục hôm nay đã xong, giáo viên thể dục bảo bọn học giải tán tự do hoạt động.
Người Thẩm Du toàn mồ hôi, có chút khó chịu, muốn đi thay quần áo: " Cậu đi chơi đi, tớ đi thay quần áo. "
Diệp Hoan muốn đi đánh cầu lông một lúc, nghe vậy liền nói: " Vậy được rồi. "
Thẩm Du gật đầu, xoay người đi về phía phòng thay đồ.
Bây giờ còn chưa tan học, trong phòng thay đồ không có ai nên trong phòng thay đổi thoải mái và mát hơn bên ngoài.
Thẩm Du khi thay đồ xong, lúc đi ra ngoài thấy hai nữ sinh đi đến, trong đó có một người dáng cao gầy, mặt rất xinh đẹp.
Khi đi qua bên người Thẩm Du, không cận thẩn đụng phải bả vai cô, quay đầu nói với Thẩm Du: " Thật xin lỗi, tớ không thấy được cậu. "
Thẩm Du gật đầu, không nói gì, cầm đồ ra ngoài.
Chờ cô đi rồi, người đứng cạnh nữ sinh cao gầy mở miệng nói: " Hà Văn Văn, cô ấy chính là bạn cùng bàn của Lục Tiêu, buổi sáng hôm nay lão Triệu mới sắp xếp cho bạn họ ngồi cùng. Mới từ cơ sở cũ đến, là vị luôn đứng hạng nhất ấy, không ngờ người cao như vậy, nhưng không thể bằng cậu được. "
Hà Văn Văn cửa tủ của mình ra, nghe vậy nhìn về phía cô ấy: " Sao so cô ấy với tớ làm gì, dù sao Lục Tiêu cũng không thích cô ấy đâu. "
Trong mắt Hà Văn Văn mang theo sự khinh miệt, không hề che dấu.
Cho dù Thẩm Du dưới 1m68, cô ấy cũng không cảm thấy Lục Tiêu sẽ coi trọng Thẩm Du.
Không sợ người ta uy hiếp thì việc phải để trong lòng.
Thẩm Du không biết sau khi mình đi, hai người kia bắt đầu thảo luận về cô.
Cô đang nghĩ giữa trưa nay không đi mau điện thoại, lúc về nhà nên giải thích với mẹ như nào.
Trở lại lớp, Thẩm Du nghĩ muốn đem đồ đã thay bỏ vào trong bàn, liền thấy Lục Tiêu nằm ở đó.
Bởi vì chưa tan học, trong lớp ngoài Lục Tiêu thì không còn ai khác.
Thẩm Du dừng lại, vẫn là đi qua đi, lấy cặp đặt lên mặt bàn, nhét đồ vào bàn, động tác vô tình đụng đến Lục Tiêu. Thẩm Du theo bản năng quay ra xem, không biết nam sinh đã mở mắt lúc nào, nhìn cô.
" Ngại quá, vừa nãy tôi không cận thẩn. "
Lục Tiêu ngồi dậy: " Không sao, tôi không để ý. "
Dường như không ngờ cậu lại nói vậy, Thẩm Du nhìn cậu, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Lục Tiêu nâng mắt nhìn: " Làm sao, cậu không ngờ tôi sẽ nói vậy? "
Thẩm Du thu hồi tầm mắt: " Không phải, chỉ là hơi bất ngờ, dường như cậu rất ghét tôi. "
Khóe môi Lục Tiêu cong lên: " Cậu cũng tự nhận thức được phết. "
Thẩm Du hít một hơi thật sau, cười lạnh: " Ồ, thật khéo, tớ cũng thế. "
Đến đây đi, tổn thương lẫn nhau!
Khóe môi Lục Tiêu đang cong liền hạ xuống, quay đầu nhìn về phía Thẩm Du,
Ngay lúc Thẩm Du nghĩ cậu muốn nói gì đó, nam sinh đột nhiên đứng dậy.
Dọa cô nhảy lên, theo bản năng né sang bên cạnh một chút, cảnh giác nhìn cậu.
Lục Tiêu thấy cô trốn tránh liền cười, đột nhiên cúi người, bên môi nở nụ cười xấu xa: " Sao vậy, sợ tôi đánh cậu ư! "
Sầm Văn Thanh từ bên ngoài vào, một giây trước còn ngâm nga bài hát, giây tiếp theo liền dừng chân lại, sau đó kinh sợ nói: " Holy shit, thật có lỗi, tớ tới không đúng lúc, hai người tiếp tục đi! "
Nói xong vù một cái nhảy lên chuồn ra ngoài.
Thẩm Du: "....... "
Lục Tiêu cử động thân mình, ngón tay thon dài đặt trên bàn gõ nhẹ một chút: " Tránh ra, tôi phải ra ngoài. "
Tác giả có chuyện nói:
Lục Tiêu: Hừ, cô ấy còn dám ghét tôi!
Cầu sưu tầm ~~~~~