Ngưu Nam - Chương 205
Chương trước- Chương 1: Người đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà
- Chương 2: Trên đường đi gặp nghé con
- Chương 3: Nhị Lang cứu mẹ
- Chương 4: Đàm phán ly hôn
- Chương 5: Phải nuôi liền nuôi trâu bản địa
- Chương 6: Nước tiểu trâu là nước thần
- Chương 7: Ông chủ căn tin Quách Đại Oa
- Chương 8: La Mông gặp khó khăn
- Chương 9: Người trẻ tuổi trí nhớ thật kém
- Chương 10: La Mông coi tiền như rác
- Chương 11: Vắt sữa ở chuồng trâu
- Chương 12: Không cha cũng không sao
- Chương 13: Gần đây Tiếu Thụ Lâm có chút phiền muộn
- Chương 14: La Mông không phải dễ chọc
- Chương 15: Tứ lạng bạt thiên cân
- Chương 16: Lúc này La Mông lại có lời rồi
- Chương 17: Chồn ghi thù?
- Chương 18: Tai họa bất ngờ
- Chương 19: Tính toán của Tiếu lão đại
- Chương 20: Mùa xuân sâu mập
- Chương 21: Du xuân?
- Chương 22: Lúc này Tiếu Thụ Lâm mất thể diện quá
- Chương 23: Quan hệ càng tiến thêm một bước?
- Chương 24: Tự mình mang tô đủ phân lượng
- Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
- Chương 26: Không thiếu tiền cũng thịt đau
- Chương 27: Trấn Thủy Ngưu là địa phương tốt a…
- Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…
- Chương 29: Trộm mật ong hợp pháp?…
- Chương 30: Ong mật muốn chuyển nhà…
- Chương 31: Mở rộng việc tuyển người
- Chương 32: Thích một người chính là như vậy……
- Chương 33: Đời người luôn tràn ngập kinh hỉ…
- Chương 34: Đại Hoa là ai?…
- Chương 35: Thay Vương gia trang bày mưu tính kế……
- Chương 36: Cạnh tranh kịch liệt…
- Chương 37: Dâu tây tháng 5 ngon miệng…
- Chương 38: Biết đồ ăn cùng cỏ khác nhau cái gì không?…
- Chương 39: Tri âm và vân vân…
- Chương 40: Trước khoen mũi có gì? . . .
- Chương 41: Đất nước có ngưu nhân* xuất hiện
- Chương 42: Cô gái biết võ…
- Chương 43: Một ít người là bao nhiêu người nha……
- Chương 44: Tiêu chuẩn con dâu của Tiếu lão đại…
- Chương 45: Tuyển công nhân trên mạng…
- Chương 46: Hoàng đại tiên thật hung tàn…
- Chương 47: Một xâu mộc nhĩ xám…
- Chương 48: Chó bự biệt nữu
- Chương 49: Người đàn ông mạnh mẽ tình cảm và vân vân…
- Chương 50: Mấy tên trộm tới đây…
- Chương 51: Người này sao có thể sống thành như vậy chứ…
- Chương 52: Trời mưa sét đánh…
- Chương 53: Lại cho em mượn chút tiền nữa ha…
- Chương 54: Một anh đẹp trai
- Chương 55: Tới lò rèn đi
- Chương 56: Ngày hoàng đạo…
- Chương 57: Chúng ta cùng đi bán dưa…
- Chương 58: Chồng chồng song song hái dưa…
- Chương 59: Viên mãn rồi…
- Chương 60: Thái Hoa xà tìm dược đường sống trong chỗ chết…
- Chương 61: Bụng nó tròn như nắm tay…
- Chương 62: Con rắn này khi dễ tớ!…
- Chương 63: Đi khai hoang thôi người thành phố
- Chương 64: Một nắm hạt dưa…
- Chương 65: Đây cũng rất trâu bò . .
- Chương 66: Chó cha đến đây…
- Chương 67: Nha Nha rất khổ sở…
- Chương 68: Bị ghét bỏ…
- Chương 69: Lần sau thật để cậu ở trên…
- Chương 70: Cậu khác biệt. . .
- Chương 71: Bước tiến mới của Lò rèn…
- Chương 72: Chim chóc thật kiêu ngạo…
- Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
- Chương 74: Lại đi Đồng thành
- Chương 75: Rốt cuộc vẫn thượng hỏa…
- Chương 76: Đậu này chỉ trên trời mới có…
- Chương 77: Lần sau tớ cõng được không?…
- Chương 78: Cảnh giới cao nhất của ăn hàng
- Chương 79: Sự kiện《Bách độc phổ》…
- Chương 80: Phúc họa dựa vào bổn tướng…
- Chương 81: Không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày…
- Chương 82: Nếu cậu thật sự ngượng ngùng…
- Chương 83: Khi giấc mơ trở thành sự thật…
- Chương 84: Bi thương của gà hầm hạt dẻ…
- Chương 85: Mộng tưởng phải kiên trì…
- Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…
- Chương 87: Tiêu chuẩn mới của nhân phẩm thấp kém…
- Chương 88: Tặng quà và được tặng quà…
- Chương 89: Dây khoai lang đổi heo…
- Chương 90: Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt…
- Chương 91: Mừng hụt…
- Chương 92: Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy được không…
- Chương 93: Gió Bắc thổi…
- Chương 94: Nhìn thấy trước và ngửi thấy trước…
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219: Thiếu
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226: Thiếu
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Thiếu
- Chương 231: Thiếu
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Phiên ngoại 1
- Chương 275: Phiên ngoại 2
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ngưu Nam
Chương 205
Bộ dáng con mèo rừng này thoạt nhìn không phải rất tinh thần, buổi sáng lúc đi ra ngoài, Tiếu Thụ Lâm dùng vải bông thấm chút sữa trâu đút cho nó, nhóc con này ăn rồi, liền vẫn ngủ, ước chừng ngủ một buổi sáng, đợi tới lúc ăn cơm trưa, Tiếu Thụ Lâm lại đút cho nó một lần.
“Con trai, đặt tên cho cục lông đi”. Ăn xong cơm trưa, La Mông ôm Bé Khỉ ngồi ở trên sô pha nói với bé.
“Hô……”. Bé Khỉ mới vừa cơm nước xong, có hơi mệt chỉ muốn ngủ, lười biếng cuộn trong lòng ba ba bé.
“Đặt tên gì hay đây?”. La Mông hỏi bé con.
“?”. Bé Khỉ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hướng La Mông.
“Nếu không con đặt cái tên cho nó đi”. La Mông nói.
“…….”. Bé Khỉ nhếch miệng, không lên tiếng.
“Vậy ba đặt cho nó nhé? Kêu gì hay đây…….Nhị sỏa? Ngưu đản?”. Lão Chu đổi cách nói dụ con anh nói chuyện.
“……..”. Bé Khỉ mặt nhăn mày nhíu.
“Không thích? Ai nha, nên gọi gì hay nhỉ…….”.
“Hoa Hoa”.
“Hoa Hoa? Được đó, vậy kêu Hoa Hoa”.
Vì thế, con mèo rừng nhỏ này liền có tên của chính mình, kêu Hoa Hoa, lấy hiện tại tới xem, tên này cùng hình tượng của nó vẫn là khá ăn khớp, nhất là một thân vàng trắng trung gian còn mang theo lông mao hoa màu đen, thoạt nhìn quả thật là có điểm hoa hoa. (loang lổ)
Hoa Hoa vẫn uống sữa cũng không hay, trâu là động vật ăn chay, mèo rừng là động vật ăn thịt, kết cấu dinh dưỡng trong sữa tươi này khẳng định không giống nhau lắm, vì vấn đề đồ ăn của nhóc con này, chiều hôm nay một nhà ba người La Mông liền dẫn nó đi tìm lão Đại.
Phì Muội vợ của lão Đại mới vừa sinh ba con chó con, Phì Muội này ăn được khẩu vị tốt, thân thể vô cùng khỏe, sữa cũng là rất dồi dào, La Mông liền muốn để Hoa Hoa ới chỗ bọn nó uống ké chút sữa.
“Gâu!”. Lão Đại quỷ hẹp hòi này, đều thời gian dài như vậy, như cũ không quá thân hiện đối Bé Khỉ.
“Ngoan”. Tiếu Thụ Lâm vỗ vỗ ót của nó, đút nó ăn mộ cái bánh quy.
“Hôm nay trời đẹp, đi ra phơi nắng mộ chút đi”. La Mông nói xong, vặn eo liền kéo cái rổ từ trong cái ổ chó bọn Phì Muội đang ngủ trong đó ra ngoài, Phì Muội là môkt con chó lòng dạ rộng lượng, mới vừa sinh xong ba con chó con, cũng không giống trước đó Cung Bạch Kì nói tính cách táo bạo đối La Mông, La Mông giơ tay kéo cái rổ nó và các con đang ngủ, cũng chỉ là thản nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
“É é………”. Nhóm chó con đại khái là cảm thấy ánh sáng rất chói mắt, liều mạng trốn dưới cái bụng mẹ bọn nó, Phì Muội nhưng thật ra rất hưởng thụ ánh nắng như vậy, lười biếng ngáp một cái.
“Phì Muội, tới, chúng ta thương lượng chút nha”. La Mông nói xong liền đưa một cái bánh quy qua cho Phì Muội.
“Gâu ô…….”. Nói đi.
“Đút chút sữa cho Hoa Hoa nhà bọn tao, được không?”. La Mông kéo Bé Khỉ, bảo bé ôm Hoa Hoa ngồi xổm bên cạnh ổ chó.
“Ô…….”. Phì Muội dùng hai chân trước chống nửa thân mình, tò mò nhìn về phía con mèo rừng nhỏ này.
“Đút nó ăn no sữa, lát nữa tao cho mày thêm một thố sữa trâu, được không?”. Lão Chu nói ra điều kiện mê người.
“Gâu ô!”. Đút thì đút. Phì Muội vẻ mặt không sao cả.
“Chà, rất ngoan”. La Mông giơ tay sờ sờ đầu của nó, sau đó xách Hoa Hoa thả vào trong rổ.
Con mèo rừng nhỏ này mắt cũng không mở, ngửi mùi liền chui xuống dưới bụng Phì Muội, rất nhanh liền ngậm đầu ti mút sữa tươi thơm ngọt, xem ra sữa này quả thật là càng hợp khẩu vị của nó hơn so với sữa trâu.
“Gâu ô……..Gâu gâu! Ô……”. Phì Muội còn không sao cả, lão Đại liền mặc kệ trước, kéo dài âm điệu, hướng La Mông sủa liên tục, rõ ràng chính là đang kháng nghị.
“Được rồi, đừng keo kiệt như vậy”. La Mông vỗ vỗ đầu chó của nó, kéo con mèo rừng nhỏ đã ăn gần no ra khỏi ổ, nhét trở lại trong lòng Bé Khỉ, sau này còn tới nữa, cũng không phải liền ăn lần này, hôm nay trước hết liền tới đây thôi.
Sau khi đút mèo rửng nhỏ xong rồi, ngẫm lại trên núi hôm nay cũng không chuyện gì, La Mông và Tiếu Thụ lâm liền dẫn Bé Khỉ tới bên Tiếu lão đại gõ cửa, thuận tiện thu bồ câu của tháng này, tháng trước mang về đợt bồ câu đó, bị bọn La Mông chừa lại mấy đôi nuôi, thường thường nhất mấy cái trứng bồ câu cho trẻ con trong nhà ăn, cũng rất là không tồi.
Kế tiếp La Mông định chậm rãi gia tăng số lượng, nếu tình hình cho phép, thuận tiện cũng bán chút trứng bồ câu, mấy người Vương Đại Thắng, Hồ Đàn Phong nghe nói La Mông tự nuôi bồ câu lấy trứng, cũng đều có chút thèm, nói là muốn mua, đáng tiếc hiện tại bồ câu của nhà La Mông ít, chính mình ăn cũng không đủ liễu, làm sao còn có thể có bán chứ.
Ở nông thôn, chỉ cần không phải ngày mùa mùa vụ, ba bốn giờ chiều khá nhàn rỗi, bên Lò Rèn nuôi bồ câu, tuy rằng cũng đều trồng chút hoa màu làm lương thực cho bồ câu, nhưng đều trồng không nhiều lắm, so với nông hộ bình thường đó là nhàn rỗi không ít, chính là phải tốn nhiều chút tâm tư trên người bồ câu.
“Đương đương đương! Đương đương đương!”. Còn chưa vào sân, bọn La Mông từ xa chợt nghe tới một chuỗi tiếng gõ không nặng không nhẹ.
Lát sau cha con ba người vào sân, chỉ thấy dì Vân bày khung thêu đang thêu hoa, Tiếu lão đại ngâm nga hát, vừa hát vừa lặt (=nhặt) một mớ đậu đũa, bác Lâm ngáp ngồi ở một cái ghế tắm nắng, bên kia, An Lập Quân không lâu trước đó mới vừa dọn vào ở đang bày cái bàn nhỏ ở trong sân không biết đinh đinh đang đang gõ cái gì.
“Đay là làm gì vậy?”. La Mông cũng là tò mò.
“Ài, gõ cái vòng tay”. An Lập Quân nghe thanh âm ngẩng đầu nhìn một cái, thấy là chủ nhà, liền cười trả lời.
“Cháu ngoan, sao con tới đây vậy?”. Tiếu lão đại thấy Bé Khỉ, bỏ đậu đũa trong tay xuống, liền đi qua.
“Kêu ông nội”. Tiếu Thụ Lâm vỗ vỗ chân nhỏ của Bé Khỉ thõng xuống tới trước ngực gã.
“Nội”. Bé Khỉ nghe lời kêu một tiếng.
“Ái chà! Rất ngoan! Tới, ông nội ôm một cái”. Tiếu lão đại một cái liền bế Bé Khỉ qua, một bên còn dỗ dành bé nói: “Bé Khỉ muốn ăn gì, ăn đậu phộng hay không? Vừa vặn giữa trưa ông liền luộc một ít, ông nội đi lấy cho con”.
Chất đất của vùng bọn họ dù sao không tơi xốp như bên phương bắc, dân bản xứ ngoại trừ nhà mình ăn, bình thường sẽ không trồng đậu phộng bán, bởi vì thu hoạch rất phiền phức, tốn thời gian tốn công sức, không có lời. Những người bên Lò Rèn nhưng thật ra nguyện ý trồng đậu phộng, trồng ra đều cho bồ câu nhà mình ăn, bồ câu này thích ăn đậu phộng nhất, Tiếu lão đại ở cùng một tòa nhà cùng bọn họ, tự nhiên cũng không thể thiếu được hưởng sái theo.
Lát sau Tiếu lão đại ôm Bé Khỉ đi ra từ trong phòng, trong tay còn cầm một nồi nước luộc đậu phộng, gọi hai người La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng ăn.
“Tới, bây giờ chúng ta không chơi óc chó, ông nội tạm giữ cho con”. Tiếu lão đại cười tủm tỉm lấy hai cái óc chó nhỏ trong tay Bé Khỉ, lại nhét đậu phộng cho bé.
“Bồ câu của tháng này đều chọn xong rồi, chờ buổi tối chúng nó về tổ, lại bắt cho cậu”. Lúc này ông lão Tề cũng đi ra từ sân sau.
“Được ạ”. La Mông cười tủm tỉm đáp.
“Qua mấy ngày nữa một người bạn tôi tới đây ở, tới khi đó để ông ấy ở căn phòng sắt vách, được không?”. Ông lão Tề hỏi La Mông.
“Được ạ, dù sao phòng trống nhiều như vậy, bác ấy thích ở phòng nào liền ở phòng đó”. La Mông cười cười lại hỏi ông ta: “Bác ấy là một mình tới đây hay là cả gia đình tới ạ?”.
“Tình huống y chang tôi, liền một mình mấy đôi bồ câu, vợ phải ở trong thành phố trông cháu giúp con cái, tới không được, nghe nói cũng không bằng lòng tới lắm, ở trong thành phố náo nhiệt quen rồi”.
“Vậy được ạ, cháu để lại chìa khóa trước cho bác, nếu hôm nào bác ấy tới đây, liền ở trước, chuyện hợp đồng, sớm hai ngày muộn hai ngày dù sao đều không sao”.
Đã là người quen giới thiệu tới đây, ông lão Tề này còn sẵn lòng làm hàng xóm cùng người ta, theo lý thuyết hẳn là là không có vấn đề gì mới đúng, La Mông cũng khá yên tâm. Bên Lò Rèn tổng cộng mười chín phòng, hiện tại đều chưa được mười hộ ở, thời gian trước Tôn Mộc Lâm và vợ gã qua loa đãi bàn tiệc rượu, một mình dọn ra ngoài lại chiếm một phòng, hơn nữa An Lập Quân vừa tới, tổng cộng lúc này mới tám hộ gia đình.
“Lập Quân à, cháu cũng đừng gõ nữa, tới đây ăn mấy củ đậu phộng”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm hiếm khi tới đây, dì Vân thời gian này cũng không chạy tiến độ, vì thế liền ngừng việc trong tay, cũng đi qua, miệng còn gọi An Lập quân bên kia, bảo cô ta cũng nghỉ ngơi một chút.
“Ài, không cần ạ, cháu làm nốt cái này đã”. An Lập Quân ngẩng đầu cười cười với bọn họ, lại tiếp tục làm việc.
“Cô ấy bận rộn như vậy?”. La Mông ăn đậu phộng, hỏi mấy người dì Vân.
“Ừ, An Lập Quân tự mỏ tiệm online, làm ăn còn rất tốt”. Dì Vân cười nói: “Hai ngày trước chúng ta còn xem qua, làm tới thật tốt, cái gì cũng có, cô gái này thật khéo tay, nghe nói đều là tự học, thật không dễ dàng”.
“Tốt gì mà tốt ạ? Đều là chút vặt vãnh, so với thêu hoa chuyên nghiệp của nhà dì, kém xa”. An Lập Quân quơ quơ búa nhỏ gõ vật liệu bạc trong cái khuôn, một bên cười tiếp lời cùng dì Vân.
“Dì còn không phải từ nhỏ học cùng người ta, ài, hồi nhỏ thật sự vụng về, học không tốt, bị mắng không ít”.
Dì Vân nói xong, cười mỉm nhé một nhân đậu phộng vào trong miệng Bé Khỉ, bên Lò Rèn đều dùng phân trâu của Ngưu Vương trang bón đất, trồng ra đậu phộng rất là ngọt thơm, dùng nước muối nấu chín vỏ ngoài, bột bột dẻo dẻo, mang theo mùi thơm ngát của đậu phộng, ăn vào khá ngon.
“Có người dạy đều là mệnh tốt, hiện tại cháu tự luyện thật tốt trước, tương lai cũng dạy cho cho con của cháu. Dám không học cho tốt? Cho ăn roi!”. An Lập Quân vừa nói, búa nhỏ trong tay đương đương lập tức gõ tới lưu loát.
“Bạn trai chưa có một mống, còn đòi con cái, mạnh miệng quá”. Bác Lâm nhếch miệng chêu trọc cô.
“Đó là duyên phận còn chưa tới”. An Lập Quân cười cười, hoàn toàn không để ý.
“Bà xem này, cháu ngoan nhà mình xoa đôi óc chó này đẹp chưa này?”. Tiếu lão đại lúc này mượn đôi cóc chó kia của Bé Khỉ đưa cho dì Vân xem.
“Ài, đẹp quá!”. Dù sao dì Vân đã làm công tác nghệ thuật nhiều năm như vậy, mắt thẩm mỹ vẫn là không tồi.
“Bé con nhỏ như vầy còn có thể xoa óc chó sao?”. Bên kia An Lập Quân nhịn không được cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, một cái liếc này cô liền đứng hình.
Trước đó Bé Khỉ từng xoa đôi óc chó này một đoạn thời gian, sau đó bị La Mông tiếp nhận xoa một đoạn thời gian, xoa xong rồi cầm so sánh cùng mấy đôi óc chó trước đó, lên màu hình như còn là hơi nhạt một chút, vì thế lại đưa lạ cho Bé Khỉ xoa tiếp.
Lúc này bị Tiếu lão đại cầm ở trong tay, hai cái óc chó nho nhỏ, chất màu kia, ngọc cũng không phải ngọc, không thông thấu giống ngọc thạch, lại hơn vài phần phong cách cổ xưa phong phú so với ngọc thạch, phối với hoa văn tự nhiên trải dài của óc chó, có một phen tư vị khác.
“Óc chó này……..”. An Lập Quân muốn nói lại thôi.
“Sao?”. Dì Vân hỏi cô ta.
“Cái này, đôi óc chó này, các dì có bán không ạ?”. An Lập Quân có chút ngượng ngùng nhìn về phía La Mông và Tiếu Thụ Lâm, theo cô biết, nhà lão Chu chính là không thiếu tiền.
“Sao? Cô muốn mua à?”. La Mông cười hỏi cô ta.
“Đúng, bán không vậy?”. Bộ dáng An Lập Quân thoạt nhìn thật sự rất muốn mua.
“Óc chó của nhà chúng tôi cũng không rẻ”. Lão Chu nói. Cái này là thật, trước đó đôi óc chó kia tặng đi, ngũ chứng của tòa nhà nhà bọn anh đại thể liền thông, giá trị trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có người chân chính chạy giấy chứng nhận mới biết.
“Phải bao nhiêu tiền?”. An Lập quân cũng không nhiều tiền, tuy rằng trong tay sẽ có một chút vốn lưu động, nhưng đó là phải để dành nhập hàng, không thể đều dùng hết sạch.
“Cô muốn cái này dùng làm gì?”. Lão Chu dù yêu tiền thế nào, cũng không không biết xấu hổ sư tử ngoạm (hét gía cao) đối một cô gái như vậy.
“…….”. An Lập Quân do dự một chút, giống như có hơi không biết nên mở miệng như thế nào, sau đó đứng lên khỏi chỗ ngồi, nói một câu với La Mông: “Anh chờ chút, tôi lấy cái này ra cho anh xem”. Sau đó liền đi vào nhà rồi.
An Lập Quân lấy ra chính là một đôi vòng tay, cái loại vòng tay khá rộng, mỗi bên có một cái khuyên bạc tròn, ở giữa là hoa văn tết từ chỉ bạc, tết rất dày đặc, cũng không có chạm rỗng, cả vòng tay rất nặng có phần lượng cảm, mặt trên còn trang trí thêm một ít ngọc thạch mã não, nhìn một cái, cũng là xa hoa, nhưng mà nếu tỉ mỉ nhìn kỹ, sẽ cảm thấy thiếu cái gì đó.
“Cái này, nếu đặt vào trong vòng tay này, liền hoàn mỹ”. An Lập Quân đón lấy một cái óc chó từ trong tay Tiếu lão đại, đặt vào vị trí ở giữa của vòng tay, cầm trong tay đưa cho mấy người La Mông xem.
“Nhìn như vầy hình như là đẹp hơn một chút”. Lão Chu gẩy gẩy cằm, thứ tác phẩm nghệ thuật này anh cũng không hiểu lắm.
“Là đẹp hơn rất nhiều, vẽ rồng điểm mắt nha, thoáng cái liền có thần rồi”. An Lập Quân nói.
“Cái này là cô tự làm?”. Tiếu Thụ Lâm cầm lấy cái vòng tay của cô ta, cẩn thận lật nhìn, vòng tay này làm tinh tế tỉ mỉ, trong đó không chỉ liên quan tới công việc hàn nối định hình gia công trang sức bạc, còn có tết, điêu khắc, Tiếu Thụ Lâm tốt xấu cũng là từng đan rổ, vừa nhìn hoa văn này liền biết không đơn giản.
“Đúng đó, đồ trong tiệm cháu ấy, mọi thứ đều là tự tay làm, ngay cả dây treo ngọc đều là tự cháu ấy tết, tết tới khá đẹp”. Bên cạnh, dì Vân liền trả lời thay An Lập Quân.
“Đẹp thì đẹp, nhưng mà giá của óc chó này, đối với cô mà nói hẳn là vẫn là hơi cao”. Không phải La Mông muốn lừa cô ta, chẳng qua giá thị trường của óc chó nhà bọn anh bày tại trước mắt mà, cũng không có thể bởi vì cô là khách trọ nhà anh liền bán phá giá lớn.
“Hai vạn?”. An Lập Quân thử đưa ra cái giá tiền.
“Hơn nữa”. La Mông nói.
“Vậy à……”. An Lập Quân vừa nghe, lập tức liền yên lặng, nếu hơn hai vạn, cho dù cô có đủ, cũng không có lời, liền đối giá trị của cái vòng tay này mà nói, giống như đã không xứng với đôi óc chó này.
“Vầy đi, đúng lúc chúng tôi là muốn dùng bảy đôi óc chó nhỏ này làm vòng tay Phật châu, nếu cô có thể làm cái đầu Phật cho cái vòng tay này, chúng tôi liền xoa ra một đôi cho cô”. Óc chó nhỏ của nhà lão Chu vẫn là rất nhiều, lúc trước Lưu Xuân lan chừa lại không ít, vốn đang định xâu một cái đệm ngồi thiền, sau đó thấy bọn La Mông xoa ra óc chó đáng giá như vậy, lại hủy bỏ kế hoạch ban đầu.
“Vừa khớp, chỗ tôi còn có mấy mảnh tài liệu ngọc áp đáy hòm (của quý để dành ấy), anh chờ chút, tôi lấy ra cho anh xem trước chút”. Vừa nghe La Mông nói như vậy, An Lập Quân lại đi vào nhà, mấy năm nay từ lúc cô mở tiệm online, tiền mặt trong tay là không tích cóp được các loại tài liệu ngọc thạch bao nhiêu, nhưng thật ra tích trữ một ít, có một số tiền bạc, đại khái đều là tiêu tốn trên mấy thứ này.
“Ái chà! Cháu cái con bé này, đồ tốt không ít!”. Lát sau An Lập Quân xách cái túi lớn đi ra, lấy từng cái hạt ngọc đá đặt trong túi đặt trên bàn, mấy người dì Vân cũng đều lắp bắp kinh hãi theo.
Bình thường An Lập Quân này gia công một cái vòng tay cho người ta, cũng chính là thu mấy chục tệ tới mấy trăm tệ phí thủ công, ngọc bội, hạt ngọc linh tinh cũng bán, đại khái lợi nhuận đều không là đặc biệt cao, mấy người dì Vân cho rằng thu nhập của cô ta đại khái cũng liền xấp xỉ tộc đi làm, không nghĩ tới còn có thể tích trữ nhiều đồ tốt như vầy.
“Thật vất vả mới vào tay, hết cách, ngứa tay, có đôi khi ngắm trúng một viên đá đẹp, gặm mì gói gặm bánh mỳ chết sống đều phải mua”. An Lập Quân cười tủm tỉm, nhìn đám tài liệu ngọc của chính mình, liền giống như nhìn đứa con.
“Loại ngọc thạch này một miếng phải bao nhiêu tiền vậy?”. La Mông hoàn toàn không hiểu cái này.
“Rẻ nhất mấy trăm, mắc liền mấy ngàn, miếng này, trước đó tôi tốn hơn một vạn hai, mắc nhất, nhưng mà cũng là một miếng giá trị nhất, hiện tại muốn mua, sớm liền không có cái gái này nữa rồi, thế nào, phối vòng tay óc chó của anh hẳn là thích hợp chứ?”. An Lập Quân nói xong mượn hai cái óc chó của bọn La Mông chia ngọc thạch thành hai nửa, quả nhiên rất khớp, một chút cũng không có vẻ chênh.
“Miếng ngọc này hình như là thật sự rất không tồi”. La Mông cầm miếng ngọc thạch kia ở trong tay, trơn trơn bóng bóng, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng anh chính là cảm thấy không tồi.
“Ừm……Miếng ngọc này làm thành đầu Phật đổi cho cô hai cái óc chó, còn giống như là anh hơi lỗ vốn rồi, nếu không, tôi lại…….”.
Mới nãy La Mông nói đôi óc chó này hơn hai vạn, rốt cuộc bao nhiêu tiền, này liền không rõ, tuy rằng An Lập Quân không hiểu óc chó, nhưng cô cũng có thể nhìn ra óc chó này quả thật tốt, mà bản thân miếng ngọc này, mặc dù tốt, thật muốn bàn giá tiền, không hơn ba vạn được, hơn nữa miếng ngọc này cô hiện tại cũng quả thật chưa sử dụng gì, đổi một đôi óc chó tốt lập tức có thể sử dụng, liền bản thân cô mà nói, vẫn là rất có lời, bên La Mông, liền khó nói.
“Nếu không cô liền dạy tôi chút tay nghề đi?’. Tiếu Thụ Lâm đột nhiên nói.
“Anh muốn học cái này?”. An Lập Quân có chút giật mình hỏi.
“Có thể dạy không? Cam đoan không tranh mối làm ăn với cô”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười nói.
“Ài, tôi còn có thể lo lắng cái đó? Được thôi, anh muốn học, khi nào tới đây đều được”. An Lập Quân trái lại rất sảng khoái.
Lão Chu nhìn nhìn Tiếu Thụ Lâm nhà anh, lại nhìn nhìn An Lập Quân, đây là cái tình huống quái gì vậy?
“Con trai, đặt tên cho cục lông đi”. Ăn xong cơm trưa, La Mông ôm Bé Khỉ ngồi ở trên sô pha nói với bé.
“Hô……”. Bé Khỉ mới vừa cơm nước xong, có hơi mệt chỉ muốn ngủ, lười biếng cuộn trong lòng ba ba bé.
“Đặt tên gì hay đây?”. La Mông hỏi bé con.
“?”. Bé Khỉ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hướng La Mông.
“Nếu không con đặt cái tên cho nó đi”. La Mông nói.
“…….”. Bé Khỉ nhếch miệng, không lên tiếng.
“Vậy ba đặt cho nó nhé? Kêu gì hay đây…….Nhị sỏa? Ngưu đản?”. Lão Chu đổi cách nói dụ con anh nói chuyện.
“……..”. Bé Khỉ mặt nhăn mày nhíu.
“Không thích? Ai nha, nên gọi gì hay nhỉ…….”.
“Hoa Hoa”.
“Hoa Hoa? Được đó, vậy kêu Hoa Hoa”.
Vì thế, con mèo rừng nhỏ này liền có tên của chính mình, kêu Hoa Hoa, lấy hiện tại tới xem, tên này cùng hình tượng của nó vẫn là khá ăn khớp, nhất là một thân vàng trắng trung gian còn mang theo lông mao hoa màu đen, thoạt nhìn quả thật là có điểm hoa hoa. (loang lổ)
Hoa Hoa vẫn uống sữa cũng không hay, trâu là động vật ăn chay, mèo rừng là động vật ăn thịt, kết cấu dinh dưỡng trong sữa tươi này khẳng định không giống nhau lắm, vì vấn đề đồ ăn của nhóc con này, chiều hôm nay một nhà ba người La Mông liền dẫn nó đi tìm lão Đại.
Phì Muội vợ của lão Đại mới vừa sinh ba con chó con, Phì Muội này ăn được khẩu vị tốt, thân thể vô cùng khỏe, sữa cũng là rất dồi dào, La Mông liền muốn để Hoa Hoa ới chỗ bọn nó uống ké chút sữa.
“Gâu!”. Lão Đại quỷ hẹp hòi này, đều thời gian dài như vậy, như cũ không quá thân hiện đối Bé Khỉ.
“Ngoan”. Tiếu Thụ Lâm vỗ vỗ ót của nó, đút nó ăn mộ cái bánh quy.
“Hôm nay trời đẹp, đi ra phơi nắng mộ chút đi”. La Mông nói xong, vặn eo liền kéo cái rổ từ trong cái ổ chó bọn Phì Muội đang ngủ trong đó ra ngoài, Phì Muội là môkt con chó lòng dạ rộng lượng, mới vừa sinh xong ba con chó con, cũng không giống trước đó Cung Bạch Kì nói tính cách táo bạo đối La Mông, La Mông giơ tay kéo cái rổ nó và các con đang ngủ, cũng chỉ là thản nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
“É é………”. Nhóm chó con đại khái là cảm thấy ánh sáng rất chói mắt, liều mạng trốn dưới cái bụng mẹ bọn nó, Phì Muội nhưng thật ra rất hưởng thụ ánh nắng như vậy, lười biếng ngáp một cái.
“Phì Muội, tới, chúng ta thương lượng chút nha”. La Mông nói xong liền đưa một cái bánh quy qua cho Phì Muội.
“Gâu ô…….”. Nói đi.
“Đút chút sữa cho Hoa Hoa nhà bọn tao, được không?”. La Mông kéo Bé Khỉ, bảo bé ôm Hoa Hoa ngồi xổm bên cạnh ổ chó.
“Ô…….”. Phì Muội dùng hai chân trước chống nửa thân mình, tò mò nhìn về phía con mèo rừng nhỏ này.
“Đút nó ăn no sữa, lát nữa tao cho mày thêm một thố sữa trâu, được không?”. Lão Chu nói ra điều kiện mê người.
“Gâu ô!”. Đút thì đút. Phì Muội vẻ mặt không sao cả.
“Chà, rất ngoan”. La Mông giơ tay sờ sờ đầu của nó, sau đó xách Hoa Hoa thả vào trong rổ.
Con mèo rừng nhỏ này mắt cũng không mở, ngửi mùi liền chui xuống dưới bụng Phì Muội, rất nhanh liền ngậm đầu ti mút sữa tươi thơm ngọt, xem ra sữa này quả thật là càng hợp khẩu vị của nó hơn so với sữa trâu.
“Gâu ô……..Gâu gâu! Ô……”. Phì Muội còn không sao cả, lão Đại liền mặc kệ trước, kéo dài âm điệu, hướng La Mông sủa liên tục, rõ ràng chính là đang kháng nghị.
“Được rồi, đừng keo kiệt như vậy”. La Mông vỗ vỗ đầu chó của nó, kéo con mèo rừng nhỏ đã ăn gần no ra khỏi ổ, nhét trở lại trong lòng Bé Khỉ, sau này còn tới nữa, cũng không phải liền ăn lần này, hôm nay trước hết liền tới đây thôi.
Sau khi đút mèo rửng nhỏ xong rồi, ngẫm lại trên núi hôm nay cũng không chuyện gì, La Mông và Tiếu Thụ lâm liền dẫn Bé Khỉ tới bên Tiếu lão đại gõ cửa, thuận tiện thu bồ câu của tháng này, tháng trước mang về đợt bồ câu đó, bị bọn La Mông chừa lại mấy đôi nuôi, thường thường nhất mấy cái trứng bồ câu cho trẻ con trong nhà ăn, cũng rất là không tồi.
Kế tiếp La Mông định chậm rãi gia tăng số lượng, nếu tình hình cho phép, thuận tiện cũng bán chút trứng bồ câu, mấy người Vương Đại Thắng, Hồ Đàn Phong nghe nói La Mông tự nuôi bồ câu lấy trứng, cũng đều có chút thèm, nói là muốn mua, đáng tiếc hiện tại bồ câu của nhà La Mông ít, chính mình ăn cũng không đủ liễu, làm sao còn có thể có bán chứ.
Ở nông thôn, chỉ cần không phải ngày mùa mùa vụ, ba bốn giờ chiều khá nhàn rỗi, bên Lò Rèn nuôi bồ câu, tuy rằng cũng đều trồng chút hoa màu làm lương thực cho bồ câu, nhưng đều trồng không nhiều lắm, so với nông hộ bình thường đó là nhàn rỗi không ít, chính là phải tốn nhiều chút tâm tư trên người bồ câu.
“Đương đương đương! Đương đương đương!”. Còn chưa vào sân, bọn La Mông từ xa chợt nghe tới một chuỗi tiếng gõ không nặng không nhẹ.
Lát sau cha con ba người vào sân, chỉ thấy dì Vân bày khung thêu đang thêu hoa, Tiếu lão đại ngâm nga hát, vừa hát vừa lặt (=nhặt) một mớ đậu đũa, bác Lâm ngáp ngồi ở một cái ghế tắm nắng, bên kia, An Lập Quân không lâu trước đó mới vừa dọn vào ở đang bày cái bàn nhỏ ở trong sân không biết đinh đinh đang đang gõ cái gì.
“Đay là làm gì vậy?”. La Mông cũng là tò mò.
“Ài, gõ cái vòng tay”. An Lập Quân nghe thanh âm ngẩng đầu nhìn một cái, thấy là chủ nhà, liền cười trả lời.
“Cháu ngoan, sao con tới đây vậy?”. Tiếu lão đại thấy Bé Khỉ, bỏ đậu đũa trong tay xuống, liền đi qua.
“Kêu ông nội”. Tiếu Thụ Lâm vỗ vỗ chân nhỏ của Bé Khỉ thõng xuống tới trước ngực gã.
“Nội”. Bé Khỉ nghe lời kêu một tiếng.
“Ái chà! Rất ngoan! Tới, ông nội ôm một cái”. Tiếu lão đại một cái liền bế Bé Khỉ qua, một bên còn dỗ dành bé nói: “Bé Khỉ muốn ăn gì, ăn đậu phộng hay không? Vừa vặn giữa trưa ông liền luộc một ít, ông nội đi lấy cho con”.
Chất đất của vùng bọn họ dù sao không tơi xốp như bên phương bắc, dân bản xứ ngoại trừ nhà mình ăn, bình thường sẽ không trồng đậu phộng bán, bởi vì thu hoạch rất phiền phức, tốn thời gian tốn công sức, không có lời. Những người bên Lò Rèn nhưng thật ra nguyện ý trồng đậu phộng, trồng ra đều cho bồ câu nhà mình ăn, bồ câu này thích ăn đậu phộng nhất, Tiếu lão đại ở cùng một tòa nhà cùng bọn họ, tự nhiên cũng không thể thiếu được hưởng sái theo.
Lát sau Tiếu lão đại ôm Bé Khỉ đi ra từ trong phòng, trong tay còn cầm một nồi nước luộc đậu phộng, gọi hai người La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng ăn.
“Tới, bây giờ chúng ta không chơi óc chó, ông nội tạm giữ cho con”. Tiếu lão đại cười tủm tỉm lấy hai cái óc chó nhỏ trong tay Bé Khỉ, lại nhét đậu phộng cho bé.
“Bồ câu của tháng này đều chọn xong rồi, chờ buổi tối chúng nó về tổ, lại bắt cho cậu”. Lúc này ông lão Tề cũng đi ra từ sân sau.
“Được ạ”. La Mông cười tủm tỉm đáp.
“Qua mấy ngày nữa một người bạn tôi tới đây ở, tới khi đó để ông ấy ở căn phòng sắt vách, được không?”. Ông lão Tề hỏi La Mông.
“Được ạ, dù sao phòng trống nhiều như vậy, bác ấy thích ở phòng nào liền ở phòng đó”. La Mông cười cười lại hỏi ông ta: “Bác ấy là một mình tới đây hay là cả gia đình tới ạ?”.
“Tình huống y chang tôi, liền một mình mấy đôi bồ câu, vợ phải ở trong thành phố trông cháu giúp con cái, tới không được, nghe nói cũng không bằng lòng tới lắm, ở trong thành phố náo nhiệt quen rồi”.
“Vậy được ạ, cháu để lại chìa khóa trước cho bác, nếu hôm nào bác ấy tới đây, liền ở trước, chuyện hợp đồng, sớm hai ngày muộn hai ngày dù sao đều không sao”.
Đã là người quen giới thiệu tới đây, ông lão Tề này còn sẵn lòng làm hàng xóm cùng người ta, theo lý thuyết hẳn là là không có vấn đề gì mới đúng, La Mông cũng khá yên tâm. Bên Lò Rèn tổng cộng mười chín phòng, hiện tại đều chưa được mười hộ ở, thời gian trước Tôn Mộc Lâm và vợ gã qua loa đãi bàn tiệc rượu, một mình dọn ra ngoài lại chiếm một phòng, hơn nữa An Lập Quân vừa tới, tổng cộng lúc này mới tám hộ gia đình.
“Lập Quân à, cháu cũng đừng gõ nữa, tới đây ăn mấy củ đậu phộng”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm hiếm khi tới đây, dì Vân thời gian này cũng không chạy tiến độ, vì thế liền ngừng việc trong tay, cũng đi qua, miệng còn gọi An Lập quân bên kia, bảo cô ta cũng nghỉ ngơi một chút.
“Ài, không cần ạ, cháu làm nốt cái này đã”. An Lập Quân ngẩng đầu cười cười với bọn họ, lại tiếp tục làm việc.
“Cô ấy bận rộn như vậy?”. La Mông ăn đậu phộng, hỏi mấy người dì Vân.
“Ừ, An Lập Quân tự mỏ tiệm online, làm ăn còn rất tốt”. Dì Vân cười nói: “Hai ngày trước chúng ta còn xem qua, làm tới thật tốt, cái gì cũng có, cô gái này thật khéo tay, nghe nói đều là tự học, thật không dễ dàng”.
“Tốt gì mà tốt ạ? Đều là chút vặt vãnh, so với thêu hoa chuyên nghiệp của nhà dì, kém xa”. An Lập Quân quơ quơ búa nhỏ gõ vật liệu bạc trong cái khuôn, một bên cười tiếp lời cùng dì Vân.
“Dì còn không phải từ nhỏ học cùng người ta, ài, hồi nhỏ thật sự vụng về, học không tốt, bị mắng không ít”.
Dì Vân nói xong, cười mỉm nhé một nhân đậu phộng vào trong miệng Bé Khỉ, bên Lò Rèn đều dùng phân trâu của Ngưu Vương trang bón đất, trồng ra đậu phộng rất là ngọt thơm, dùng nước muối nấu chín vỏ ngoài, bột bột dẻo dẻo, mang theo mùi thơm ngát của đậu phộng, ăn vào khá ngon.
“Có người dạy đều là mệnh tốt, hiện tại cháu tự luyện thật tốt trước, tương lai cũng dạy cho cho con của cháu. Dám không học cho tốt? Cho ăn roi!”. An Lập Quân vừa nói, búa nhỏ trong tay đương đương lập tức gõ tới lưu loát.
“Bạn trai chưa có một mống, còn đòi con cái, mạnh miệng quá”. Bác Lâm nhếch miệng chêu trọc cô.
“Đó là duyên phận còn chưa tới”. An Lập Quân cười cười, hoàn toàn không để ý.
“Bà xem này, cháu ngoan nhà mình xoa đôi óc chó này đẹp chưa này?”. Tiếu lão đại lúc này mượn đôi cóc chó kia của Bé Khỉ đưa cho dì Vân xem.
“Ài, đẹp quá!”. Dù sao dì Vân đã làm công tác nghệ thuật nhiều năm như vậy, mắt thẩm mỹ vẫn là không tồi.
“Bé con nhỏ như vầy còn có thể xoa óc chó sao?”. Bên kia An Lập Quân nhịn không được cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, một cái liếc này cô liền đứng hình.
Trước đó Bé Khỉ từng xoa đôi óc chó này một đoạn thời gian, sau đó bị La Mông tiếp nhận xoa một đoạn thời gian, xoa xong rồi cầm so sánh cùng mấy đôi óc chó trước đó, lên màu hình như còn là hơi nhạt một chút, vì thế lại đưa lạ cho Bé Khỉ xoa tiếp.
Lúc này bị Tiếu lão đại cầm ở trong tay, hai cái óc chó nho nhỏ, chất màu kia, ngọc cũng không phải ngọc, không thông thấu giống ngọc thạch, lại hơn vài phần phong cách cổ xưa phong phú so với ngọc thạch, phối với hoa văn tự nhiên trải dài của óc chó, có một phen tư vị khác.
“Óc chó này……..”. An Lập Quân muốn nói lại thôi.
“Sao?”. Dì Vân hỏi cô ta.
“Cái này, đôi óc chó này, các dì có bán không ạ?”. An Lập Quân có chút ngượng ngùng nhìn về phía La Mông và Tiếu Thụ Lâm, theo cô biết, nhà lão Chu chính là không thiếu tiền.
“Sao? Cô muốn mua à?”. La Mông cười hỏi cô ta.
“Đúng, bán không vậy?”. Bộ dáng An Lập Quân thoạt nhìn thật sự rất muốn mua.
“Óc chó của nhà chúng tôi cũng không rẻ”. Lão Chu nói. Cái này là thật, trước đó đôi óc chó kia tặng đi, ngũ chứng của tòa nhà nhà bọn anh đại thể liền thông, giá trị trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có người chân chính chạy giấy chứng nhận mới biết.
“Phải bao nhiêu tiền?”. An Lập quân cũng không nhiều tiền, tuy rằng trong tay sẽ có một chút vốn lưu động, nhưng đó là phải để dành nhập hàng, không thể đều dùng hết sạch.
“Cô muốn cái này dùng làm gì?”. Lão Chu dù yêu tiền thế nào, cũng không không biết xấu hổ sư tử ngoạm (hét gía cao) đối một cô gái như vậy.
“…….”. An Lập Quân do dự một chút, giống như có hơi không biết nên mở miệng như thế nào, sau đó đứng lên khỏi chỗ ngồi, nói một câu với La Mông: “Anh chờ chút, tôi lấy cái này ra cho anh xem”. Sau đó liền đi vào nhà rồi.
An Lập Quân lấy ra chính là một đôi vòng tay, cái loại vòng tay khá rộng, mỗi bên có một cái khuyên bạc tròn, ở giữa là hoa văn tết từ chỉ bạc, tết rất dày đặc, cũng không có chạm rỗng, cả vòng tay rất nặng có phần lượng cảm, mặt trên còn trang trí thêm một ít ngọc thạch mã não, nhìn một cái, cũng là xa hoa, nhưng mà nếu tỉ mỉ nhìn kỹ, sẽ cảm thấy thiếu cái gì đó.
“Cái này, nếu đặt vào trong vòng tay này, liền hoàn mỹ”. An Lập Quân đón lấy một cái óc chó từ trong tay Tiếu lão đại, đặt vào vị trí ở giữa của vòng tay, cầm trong tay đưa cho mấy người La Mông xem.
“Nhìn như vầy hình như là đẹp hơn một chút”. Lão Chu gẩy gẩy cằm, thứ tác phẩm nghệ thuật này anh cũng không hiểu lắm.
“Là đẹp hơn rất nhiều, vẽ rồng điểm mắt nha, thoáng cái liền có thần rồi”. An Lập Quân nói.
“Cái này là cô tự làm?”. Tiếu Thụ Lâm cầm lấy cái vòng tay của cô ta, cẩn thận lật nhìn, vòng tay này làm tinh tế tỉ mỉ, trong đó không chỉ liên quan tới công việc hàn nối định hình gia công trang sức bạc, còn có tết, điêu khắc, Tiếu Thụ Lâm tốt xấu cũng là từng đan rổ, vừa nhìn hoa văn này liền biết không đơn giản.
“Đúng đó, đồ trong tiệm cháu ấy, mọi thứ đều là tự tay làm, ngay cả dây treo ngọc đều là tự cháu ấy tết, tết tới khá đẹp”. Bên cạnh, dì Vân liền trả lời thay An Lập Quân.
“Đẹp thì đẹp, nhưng mà giá của óc chó này, đối với cô mà nói hẳn là vẫn là hơi cao”. Không phải La Mông muốn lừa cô ta, chẳng qua giá thị trường của óc chó nhà bọn anh bày tại trước mắt mà, cũng không có thể bởi vì cô là khách trọ nhà anh liền bán phá giá lớn.
“Hai vạn?”. An Lập Quân thử đưa ra cái giá tiền.
“Hơn nữa”. La Mông nói.
“Vậy à……”. An Lập Quân vừa nghe, lập tức liền yên lặng, nếu hơn hai vạn, cho dù cô có đủ, cũng không có lời, liền đối giá trị của cái vòng tay này mà nói, giống như đã không xứng với đôi óc chó này.
“Vầy đi, đúng lúc chúng tôi là muốn dùng bảy đôi óc chó nhỏ này làm vòng tay Phật châu, nếu cô có thể làm cái đầu Phật cho cái vòng tay này, chúng tôi liền xoa ra một đôi cho cô”. Óc chó nhỏ của nhà lão Chu vẫn là rất nhiều, lúc trước Lưu Xuân lan chừa lại không ít, vốn đang định xâu một cái đệm ngồi thiền, sau đó thấy bọn La Mông xoa ra óc chó đáng giá như vậy, lại hủy bỏ kế hoạch ban đầu.
“Vừa khớp, chỗ tôi còn có mấy mảnh tài liệu ngọc áp đáy hòm (của quý để dành ấy), anh chờ chút, tôi lấy ra cho anh xem trước chút”. Vừa nghe La Mông nói như vậy, An Lập Quân lại đi vào nhà, mấy năm nay từ lúc cô mở tiệm online, tiền mặt trong tay là không tích cóp được các loại tài liệu ngọc thạch bao nhiêu, nhưng thật ra tích trữ một ít, có một số tiền bạc, đại khái đều là tiêu tốn trên mấy thứ này.
“Ái chà! Cháu cái con bé này, đồ tốt không ít!”. Lát sau An Lập Quân xách cái túi lớn đi ra, lấy từng cái hạt ngọc đá đặt trong túi đặt trên bàn, mấy người dì Vân cũng đều lắp bắp kinh hãi theo.
Bình thường An Lập Quân này gia công một cái vòng tay cho người ta, cũng chính là thu mấy chục tệ tới mấy trăm tệ phí thủ công, ngọc bội, hạt ngọc linh tinh cũng bán, đại khái lợi nhuận đều không là đặc biệt cao, mấy người dì Vân cho rằng thu nhập của cô ta đại khái cũng liền xấp xỉ tộc đi làm, không nghĩ tới còn có thể tích trữ nhiều đồ tốt như vầy.
“Thật vất vả mới vào tay, hết cách, ngứa tay, có đôi khi ngắm trúng một viên đá đẹp, gặm mì gói gặm bánh mỳ chết sống đều phải mua”. An Lập Quân cười tủm tỉm, nhìn đám tài liệu ngọc của chính mình, liền giống như nhìn đứa con.
“Loại ngọc thạch này một miếng phải bao nhiêu tiền vậy?”. La Mông hoàn toàn không hiểu cái này.
“Rẻ nhất mấy trăm, mắc liền mấy ngàn, miếng này, trước đó tôi tốn hơn một vạn hai, mắc nhất, nhưng mà cũng là một miếng giá trị nhất, hiện tại muốn mua, sớm liền không có cái gái này nữa rồi, thế nào, phối vòng tay óc chó của anh hẳn là thích hợp chứ?”. An Lập Quân nói xong mượn hai cái óc chó của bọn La Mông chia ngọc thạch thành hai nửa, quả nhiên rất khớp, một chút cũng không có vẻ chênh.
“Miếng ngọc này hình như là thật sự rất không tồi”. La Mông cầm miếng ngọc thạch kia ở trong tay, trơn trơn bóng bóng, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng anh chính là cảm thấy không tồi.
“Ừm……Miếng ngọc này làm thành đầu Phật đổi cho cô hai cái óc chó, còn giống như là anh hơi lỗ vốn rồi, nếu không, tôi lại…….”.
Mới nãy La Mông nói đôi óc chó này hơn hai vạn, rốt cuộc bao nhiêu tiền, này liền không rõ, tuy rằng An Lập Quân không hiểu óc chó, nhưng cô cũng có thể nhìn ra óc chó này quả thật tốt, mà bản thân miếng ngọc này, mặc dù tốt, thật muốn bàn giá tiền, không hơn ba vạn được, hơn nữa miếng ngọc này cô hiện tại cũng quả thật chưa sử dụng gì, đổi một đôi óc chó tốt lập tức có thể sử dụng, liền bản thân cô mà nói, vẫn là rất có lời, bên La Mông, liền khó nói.
“Nếu không cô liền dạy tôi chút tay nghề đi?’. Tiếu Thụ Lâm đột nhiên nói.
“Anh muốn học cái này?”. An Lập Quân có chút giật mình hỏi.
“Có thể dạy không? Cam đoan không tranh mối làm ăn với cô”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười nói.
“Ài, tôi còn có thể lo lắng cái đó? Được thôi, anh muốn học, khi nào tới đây đều được”. An Lập Quân trái lại rất sảng khoái.
Lão Chu nhìn nhìn Tiếu Thụ Lâm nhà anh, lại nhìn nhìn An Lập Quân, đây là cái tình huống quái gì vậy?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Người đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà
- Chương 2: Trên đường đi gặp nghé con
- Chương 3: Nhị Lang cứu mẹ
- Chương 4: Đàm phán ly hôn
- Chương 5: Phải nuôi liền nuôi trâu bản địa
- Chương 6: Nước tiểu trâu là nước thần
- Chương 7: Ông chủ căn tin Quách Đại Oa
- Chương 8: La Mông gặp khó khăn
- Chương 9: Người trẻ tuổi trí nhớ thật kém
- Chương 10: La Mông coi tiền như rác
- Chương 11: Vắt sữa ở chuồng trâu
- Chương 12: Không cha cũng không sao
- Chương 13: Gần đây Tiếu Thụ Lâm có chút phiền muộn
- Chương 14: La Mông không phải dễ chọc
- Chương 15: Tứ lạng bạt thiên cân
- Chương 16: Lúc này La Mông lại có lời rồi
- Chương 17: Chồn ghi thù?
- Chương 18: Tai họa bất ngờ
- Chương 19: Tính toán của Tiếu lão đại
- Chương 20: Mùa xuân sâu mập
- Chương 21: Du xuân?
- Chương 22: Lúc này Tiếu Thụ Lâm mất thể diện quá
- Chương 23: Quan hệ càng tiến thêm một bước?
- Chương 24: Tự mình mang tô đủ phân lượng
- Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
- Chương 26: Không thiếu tiền cũng thịt đau
- Chương 27: Trấn Thủy Ngưu là địa phương tốt a…
- Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…
- Chương 29: Trộm mật ong hợp pháp?…
- Chương 30: Ong mật muốn chuyển nhà…
- Chương 31: Mở rộng việc tuyển người
- Chương 32: Thích một người chính là như vậy……
- Chương 33: Đời người luôn tràn ngập kinh hỉ…
- Chương 34: Đại Hoa là ai?…
- Chương 35: Thay Vương gia trang bày mưu tính kế……
- Chương 36: Cạnh tranh kịch liệt…
- Chương 37: Dâu tây tháng 5 ngon miệng…
- Chương 38: Biết đồ ăn cùng cỏ khác nhau cái gì không?…
- Chương 39: Tri âm và vân vân…
- Chương 40: Trước khoen mũi có gì? . . .
- Chương 41: Đất nước có ngưu nhân* xuất hiện
- Chương 42: Cô gái biết võ…
- Chương 43: Một ít người là bao nhiêu người nha……
- Chương 44: Tiêu chuẩn con dâu của Tiếu lão đại…
- Chương 45: Tuyển công nhân trên mạng…
- Chương 46: Hoàng đại tiên thật hung tàn…
- Chương 47: Một xâu mộc nhĩ xám…
- Chương 48: Chó bự biệt nữu
- Chương 49: Người đàn ông mạnh mẽ tình cảm và vân vân…
- Chương 50: Mấy tên trộm tới đây…
- Chương 51: Người này sao có thể sống thành như vậy chứ…
- Chương 52: Trời mưa sét đánh…
- Chương 53: Lại cho em mượn chút tiền nữa ha…
- Chương 54: Một anh đẹp trai
- Chương 55: Tới lò rèn đi
- Chương 56: Ngày hoàng đạo…
- Chương 57: Chúng ta cùng đi bán dưa…
- Chương 58: Chồng chồng song song hái dưa…
- Chương 59: Viên mãn rồi…
- Chương 60: Thái Hoa xà tìm dược đường sống trong chỗ chết…
- Chương 61: Bụng nó tròn như nắm tay…
- Chương 62: Con rắn này khi dễ tớ!…
- Chương 63: Đi khai hoang thôi người thành phố
- Chương 64: Một nắm hạt dưa…
- Chương 65: Đây cũng rất trâu bò . .
- Chương 66: Chó cha đến đây…
- Chương 67: Nha Nha rất khổ sở…
- Chương 68: Bị ghét bỏ…
- Chương 69: Lần sau thật để cậu ở trên…
- Chương 70: Cậu khác biệt. . .
- Chương 71: Bước tiến mới của Lò rèn…
- Chương 72: Chim chóc thật kiêu ngạo…
- Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
- Chương 74: Lại đi Đồng thành
- Chương 75: Rốt cuộc vẫn thượng hỏa…
- Chương 76: Đậu này chỉ trên trời mới có…
- Chương 77: Lần sau tớ cõng được không?…
- Chương 78: Cảnh giới cao nhất của ăn hàng
- Chương 79: Sự kiện《Bách độc phổ》…
- Chương 80: Phúc họa dựa vào bổn tướng…
- Chương 81: Không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày…
- Chương 82: Nếu cậu thật sự ngượng ngùng…
- Chương 83: Khi giấc mơ trở thành sự thật…
- Chương 84: Bi thương của gà hầm hạt dẻ…
- Chương 85: Mộng tưởng phải kiên trì…
- Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…
- Chương 87: Tiêu chuẩn mới của nhân phẩm thấp kém…
- Chương 88: Tặng quà và được tặng quà…
- Chương 89: Dây khoai lang đổi heo…
- Chương 90: Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt…
- Chương 91: Mừng hụt…
- Chương 92: Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy được không…
- Chương 93: Gió Bắc thổi…
- Chương 94: Nhìn thấy trước và ngửi thấy trước…
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219: Thiếu
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226: Thiếu
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Thiếu
- Chương 231: Thiếu
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Phiên ngoại 1
- Chương 275: Phiên ngoại 2