Ngưu Nam - Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
Chương trước- Chương 1: Người đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà
- Chương 2: Trên đường đi gặp nghé con
- Chương 3: Nhị Lang cứu mẹ
- Chương 4: Đàm phán ly hôn
- Chương 5: Phải nuôi liền nuôi trâu bản địa
- Chương 6: Nước tiểu trâu là nước thần
- Chương 7: Ông chủ căn tin Quách Đại Oa
- Chương 8: La Mông gặp khó khăn
- Chương 9: Người trẻ tuổi trí nhớ thật kém
- Chương 10: La Mông coi tiền như rác
- Chương 11: Vắt sữa ở chuồng trâu
- Chương 12: Không cha cũng không sao
- Chương 13: Gần đây Tiếu Thụ Lâm có chút phiền muộn
- Chương 14: La Mông không phải dễ chọc
- Chương 15: Tứ lạng bạt thiên cân
- Chương 16: Lúc này La Mông lại có lời rồi
- Chương 17: Chồn ghi thù?
- Chương 18: Tai họa bất ngờ
- Chương 19: Tính toán của Tiếu lão đại
- Chương 20: Mùa xuân sâu mập
- Chương 21: Du xuân?
- Chương 22: Lúc này Tiếu Thụ Lâm mất thể diện quá
- Chương 23: Quan hệ càng tiến thêm một bước?
- Chương 24: Tự mình mang tô đủ phân lượng
- Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
- Chương 26: Không thiếu tiền cũng thịt đau
- Chương 27: Trấn Thủy Ngưu là địa phương tốt a…
- Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…
- Chương 29: Trộm mật ong hợp pháp?…
- Chương 30: Ong mật muốn chuyển nhà…
- Chương 31: Mở rộng việc tuyển người
- Chương 32: Thích một người chính là như vậy……
- Chương 33: Đời người luôn tràn ngập kinh hỉ…
- Chương 34: Đại Hoa là ai?…
- Chương 35: Thay Vương gia trang bày mưu tính kế……
- Chương 36: Cạnh tranh kịch liệt…
- Chương 37: Dâu tây tháng 5 ngon miệng…
- Chương 38: Biết đồ ăn cùng cỏ khác nhau cái gì không?…
- Chương 39: Tri âm và vân vân…
- Chương 40: Trước khoen mũi có gì? . . .
- Chương 41: Đất nước có ngưu nhân* xuất hiện
- Chương 42: Cô gái biết võ…
- Chương 43: Một ít người là bao nhiêu người nha……
- Chương 44: Tiêu chuẩn con dâu của Tiếu lão đại…
- Chương 45: Tuyển công nhân trên mạng…
- Chương 46: Hoàng đại tiên thật hung tàn…
- Chương 47: Một xâu mộc nhĩ xám…
- Chương 48: Chó bự biệt nữu
- Chương 49: Người đàn ông mạnh mẽ tình cảm và vân vân…
- Chương 50: Mấy tên trộm tới đây…
- Chương 51: Người này sao có thể sống thành như vậy chứ…
- Chương 52: Trời mưa sét đánh…
- Chương 53: Lại cho em mượn chút tiền nữa ha…
- Chương 54: Một anh đẹp trai
- Chương 55: Tới lò rèn đi
- Chương 56: Ngày hoàng đạo…
- Chương 57: Chúng ta cùng đi bán dưa…
- Chương 58: Chồng chồng song song hái dưa…
- Chương 59: Viên mãn rồi…
- Chương 60: Thái Hoa xà tìm dược đường sống trong chỗ chết…
- Chương 61: Bụng nó tròn như nắm tay…
- Chương 62: Con rắn này khi dễ tớ!…
- Chương 63: Đi khai hoang thôi người thành phố
- Chương 64: Một nắm hạt dưa…
- Chương 65: Đây cũng rất trâu bò . .
- Chương 66: Chó cha đến đây…
- Chương 67: Nha Nha rất khổ sở…
- Chương 68: Bị ghét bỏ…
- Chương 69: Lần sau thật để cậu ở trên…
- Chương 70: Cậu khác biệt. . .
- Chương 71: Bước tiến mới của Lò rèn…
- Chương 72: Chim chóc thật kiêu ngạo…
- Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
- Chương 74: Lại đi Đồng thành
- Chương 75: Rốt cuộc vẫn thượng hỏa…
- Chương 76: Đậu này chỉ trên trời mới có…
- Chương 77: Lần sau tớ cõng được không?…
- Chương 78: Cảnh giới cao nhất của ăn hàng
- Chương 79: Sự kiện《Bách độc phổ》…
- Chương 80: Phúc họa dựa vào bổn tướng…
- Chương 81: Không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày…
- Chương 82: Nếu cậu thật sự ngượng ngùng…
- Chương 83: Khi giấc mơ trở thành sự thật…
- Chương 84: Bi thương của gà hầm hạt dẻ…
- Chương 85: Mộng tưởng phải kiên trì…
- Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…
- Chương 87: Tiêu chuẩn mới của nhân phẩm thấp kém…
- Chương 88: Tặng quà và được tặng quà…
- Chương 89: Dây khoai lang đổi heo…
- Chương 90: Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt…
- Chương 91: Mừng hụt…
- Chương 92: Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy được không…
- Chương 93: Gió Bắc thổi…
- Chương 94: Nhìn thấy trước và ngửi thấy trước…
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219: Thiếu
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226: Thiếu
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Thiếu
- Chương 231: Thiếu
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Phiên ngoại 1
- Chương 275: Phiên ngoại 2
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ngưu Nam
Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
“Chú La Mông, hiện tại sâu càng ngày càng khó bắt”. Một buổi sáng sớm ngày cuối tuần, La Văn Phong tìm La Mông oán giận gần đây sữa trâu thật sự là càng ngày càng khó lấy rồi.
“Sao lại khó bắt?”. La Mông ngẫm nghĩ, gần đây sâu trên núi hình như là ít một chút.
“Chú không thấy mảnh núi này gần đây không ít chim chóc bay lại đây, chim én chim sẽ gì đó, sâu đều sắp bị chúng nó ăn sạch rồi”. Gần đây La Văn Phong đều vô cùng ghét đám chim nhỏ này, còn kém làm ná đi bắn chúng nó, đáng tiếc thầy cô bọn nó kiên quyết muốn bọn nó bảo vệ loài chim, không cho bắn.
“Chậc, ăn liền ăn đi”. Cứ như vậy, gà nhà La Mông nhưng thật ra thiếu một món ăn ngon.
“Vậy sữa trâu của bọn cháu làm sao đây?”. La Văn Phong nóng nảy.
“Sữa trâu à…….”. La Mông suy nghĩ một chút, “Vậy hái cẩu kỷ đi”.
Gần đây anh nhìn đến cây cẩu kỷ nhà mình, không ít cây đều đã mọc ra trái xanh rồi, còn có chút trái chín sớm một chút, hai ngày nay đều đã muốn chín đỏ rồi. Nhưng mà nó lại be bé, loại giống cẩu kỷ này chính là như vậy, be bé liền chín rồi, một năm có thể hái bảy lần, có thể liền từ mùa xuân hái tới mùa thu.
“Mấy trái cây mới mọc nhà chú ấy hả?”. La Văn Phong vẫn không vui.
“Vậy cháu vẫn là bắt sâu đi”. La Mông cười hắc hắc, căn bản không để ý tới nó.
“Vậy cẩu kỷ, hái về tính như thế nào?’. Nhóc thối này rất nhanh lại thỏa hiệp.
“Hiện tại có ít, cháu hái một cân (=1/2 kg)về, chú liền cho cháu đổi một chai sữa, chờ về sau có nhiều thì chú liền tăng giá”.
“Hứ, ông chú keo kiệt”. La Văn Phong lau mũi một cái, liền lao đầu đi ra ngoài làm việc.
“Đừng làm rụng hoa cẩu kỷ đó”. La Mông hô lớn với bọn nhóc con, không thèm để trong lòng câu nói lúc nãy của thằng nhóc này, keo kiệt liền keo kiệt đi, dù sao keo kiệt cũng không phạm pháp.
Mới đầu La Mông còn tưởng rằng đám cẩu kỷ nhà mình hiện tại chín còn quá ít, tìm cả rừng cẩu kỷ nếu có thể hái hai mươi cân cẩu kỷ liền coi như không tệ rồi.
Không nghĩ tới đám nít ranh này bận việc một ngày, thế nhưng hái về cho anh tràn đầy hai sọt lớn, chập tối La Mông chạy tới mảnh rừng kia vừa nhìn, hái tới sạch sẽ nha, phóng mắt nhìn qua, một trái cây chín đỏ tìm khắp không thấy.
Nói tới đám bé trai bé gái trong làng, gần đây qua ngày cũng rất đắc ý, bắt sâu cho nhà La Mông, chính mình mỗi ngày đều có thể uống sữa trâu không nói, thi thoảng còn có thể mang về nhà một hai chai.
Mỗi ngày uống sữa trâu, nhóm bé con này dinh dưỡng đầy đủ, sắc mặt cũng tốt, ban đầu còn có mấy đứa bộ dạng giống như khỉ ốm, hiện giờ mặt khỉ kia cũng dần dần tròn trịa rồi. Người nhà nhìn thấy cũng là vui mừng, trước đó còn có mấy người không bằng lòng cho con nhà mình chạy rong trên núi lắm, lúc này cũng liền đều không nói gì nữa.
La Mông mang đám cẩu kỷ này về nhà, dùng nước có tính kiềm rửa qua, lại đặt ở sân sau phơi trong bóng mát một ngày, sau đó mới đem phơi nắng dưới mặt trời.
Cẩu kỷ này cũng không dễ hầu hạ, nắng quá nó biến đen, dính mưa, sương sớm nó cũng muốn biến đen. Lúc phơi nắng còn không thể trở tới trở lui, buổi tối không thể quẳng chúng vào trong sọt, chỉ có thể mang một đám mành trúc ra che, thứ này càng phơi nắng càng mềm, nếu như mình lật nó lại,mười có chín trái sẽ hư.
Đúng lúc hai ngày này chính là cuối tháng, ba trường cao trung trong thị trấn cũng đều đúng lúc thanh toán tiền hàng, La Mông lấy tiền, về nhà trước phát lương cho mấy người làm trong nhà.
Thông qua một đoạn thời gian này quan sát, La Mông cảm thấy thằng nhóc La Tiến Hỉ này làm việc quả thật rất được, người cũng thật thà, sẽ không trộm vặt gian trá, giở thủ đoạn, mỗi ngày quét dọn chuồng trâu vắt sữa, cho gà ăn nhặt trứng gà, còn muốn cùng La Mông cùng nhau chọn phân trâu, La Mông không cho làm, đang là thời điểm phát triển thân thể, đừng để lưng bị oằn.
La Mông phát tiền lương hơn mười ngày công cho nó, thông báo cho nó, nói mùng một tháng sau bắt đầu tính lương cho nó, sau này liền ấn một ngàn sáu tính.
Về phần Tào Phượng Liên và Ngô Đông Mai, lúc trước lúc vừa mới bắt đầu làm bánh bao, không nghĩ tới sẽ mệt như vậy, lại chỉ có một lát buổi chiều và mấy giờ làm việc buổi sáng, lại kết hợp mức lương của địa phương bọn họ, tiền công này liền trả có chút thấp.
Hiện giờ mỗi ngày làm bánh bao nhiều, cho dù La Mông mua máy nhào bột giảm bớt lượng lao động chân tay của các cô, nhưng mà công việc vẫn là không nhẹ. Đặc biệt ngày cuối tuần Bao Đại Hoa và Trần Sung Toàn sẽ lấy hàng toàn bộ của một tuần trong một lần, hiện tại hai bên làm ăn của bọn họ đều tốt, số lượng cũng liền lớn, có đôi khi chỉ là hấp bánh bao đều phải hấp tới buổi chiều hôm đó, ngày hôm trước công tác nhào bột cũng không nhẹ, La Mông liền tăng tiền lương của hai người này tới một ngàn sáu.
Còn có một đoạn thời gian trước Ngô Đông Mai và La Toàn Quý đều giúp khai khẩn núi lấy đất trồng trọt, La Mông tự nhiên cũng không có thể không trả công, hai người mỗi người cho một ngàn năm trăm tệ tiền thưởng, chỗ nhà anh nếu thuê người, một ngày cũng chính là 50 tệ, Ngô Đông Mai làm chưa đủ một tháng, La Mông cũng ấn một tháng trả công cho cô.
Tào Tào Phượng Liên, Ngô Đông Mai, còn có cha con La Toàn Quý, nhận được tiền công đều rất cao hứng, bọn họ ở trong làng không cần đi bên ngoài, ở tại nhà mình, còn có thể có thời gian thu dọn một chút ruộng đất nhà mình, ngoài ra còn có thể kiếm hơn một ngàn tệ, cũng đã xem như rất không tồi rồi, cho dù tới lò gạch đi vác gạch, mệt chết mệt sống, một ngày cũng liền năm sáu mươi tệthôi.
Số tiền này cơ bản cũng phù hợp mức lương ở bản địa của bọn họ, cao nữa liền có chút gây chú ý rồi.
Ngoài ra La Mông còn dặn dò riêng cùng La Toàn Quý một chút, tiền lương của La Tiến Hỉ nhà ông ấy, cũng đừng nói cho người khác biết, đặc biệt Tào Phượng Liên và Ngô Đông Mai, nếu hai người này hỏi, phải trả lời không nhiều lắm là được.
La Toàn Quý người này thành thật quá, La Mông lo lắng ông bị người ta vừa hỏi liền phun ra hết, nếu biết anh trả cho đứa con câm điếc của ông một ngàn sáu một tháng, nói không chừng tới lúc đó Tào Phượng Liên và Ngô Đông Mai liền cảm thấy tiền lương của chính mình thấp.
La Mông là cho rằng thời gian một ngày làm việc của cha con bọn họ dài, tuy rằng La Tiến Hỉ tuổi còn nhỏ, nhưng mà làm việc cũng không ít, trả tiền như vậy là đúng, sau này anh còn muốn trả thêm kìa. Nhưng mà người khác không nghĩ như vậy, hơn nữa cũng vì thanh danh bên ngoài của chính anh, có chút lời truyền ra ngoài, liền rất khó nghe rồi, tới lúc đó còn không biết muốn truyền ra lời thô tục bỉ bựa cỡ nào đâu.
Chờ xử lí chuyện tiền lương xong, mấy ngày hôm trước La Mông phơi nắng cẩu kỷ không sai biệt lắm, cũng tốt rồi, một đám cẩu kỷ này phơi nắng xong, tự nhiên vẫn là không thể thiếu phần của Tiếu Thụ Lâm.
Sáng sớm La Mông giúp Tiếu Thụ Lâm bê hàng lên xe, lại đặt một túi lớn rau cải cúc lên xe của Tiếu Thụ Lâm, mới nãy lúc anh vắt sữa xong thuận tiện hái chút, sau đó lại đưa cho Tiếu Thụ Lâm một cái chai bằng nhôm.
“Là gì?”. Gần đây Tiếu Thụ Lâm nhận đồ của La Mông cũng đã thuận tay rồi, cầm lấy cái chai lắc lắc, nghe được bên trong vang lên sàn sạt, hình như là hoa quả khô, có kinh nghiệm phía trước, Tiếu Thụ Lâm biết bên trong đựng thứ gì đó khẳng định cũng kém không được.
“Cẩu kỷ, anh nếm thử một chút”.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, lái xe rời khỏi.
Gã mới vừa chạy xe cách làng Đại Loan không xa lắm, tìm chỗ dừng xe, mở ra cái chai nhôm La Mông đưa cho gã, lấy một trái cẩu kỷ quẳng vô miệng, nhai một chút, miệng đầy mùi trái cây, có chút đắng có chút ngọt, ăn tới khiến người ta không muốn ngừng.
Tiếu Thụ Lâm có thứ tốt, tự nhiên không quên phần Tiếu lão đại cha gã, gã chia nửa chai cẩu kỷ đặt ở trên bàn trà phòng khách của nhà mình, để Tiếu lão đại lúc rãnh rỗi nhai mấy cái, có lợi đối thân thể.
Đại khái qua một tuần, hôm nay Tiếu Thụ Lâm bởi vì quên đồ, ngay tại thời gian đi làm trở về nhà một chuyến, kết quả vừa vào cửa, đã ngửi thấy một mùi rượu, Tiếu Thụ Lâm lục tung khắp nơi, liền từ phía sau góc bếp trong phòng bếp lôi ra một cái chai rượu, rượu trong chai đã vơi hơn phân nửa, bên trong còn ngâm cẩu kỷ đỏ au.
“Gần đây thân thể rất tốt, uống chút cũng không sao”. Tiếu lão đại nhếch miệng, trên mặt rõ ràng mang vẻ lấy lòng.
“Cha ngại chính mình sống rất thoải mái?”. Tiếu Thụ Lâm lúc bé liền dám nổi điên với cha gã, hiện giờ trưởng thành lại càng không sợ.
“Sao lại ăn nói với cha mày như vậy hả?”. Tiếu lão đại ngoài mạnh trong yếu.
“Đi, tới bệnh viện kiểm tra mộtcái”. Tiếu Thụ Lâm không để uy phong của cha gã vào trong mắt.
“Đi bệnh viện gì chứ? Đều nói không sao, không đi”. Tiếu lão đại ghét nhất tới bệnh viện, đời này ông ghét nhất chính là bị người mặc áo blouse trắng, hôm nay nói ông bộ phận này hỏng, ngày mai nói công năng bộ phận kia của ông kém, nói tới thân thể ông giống như lập tức sẽ quá thời hạn báo hỏng.
Đáng tiếc cuối cùng Tiếu lão đại cũng không có thể chống lại con ông, bị kéo đi bệnh viện, mấy bác sĩ chủ nhiệm trong bệnh viện huyện đều quen Tiếu lão đại, người này coi như là khách quen lâu năm của chỗ bọn họ.
“Không tồi, gần đây không uống rượu hả, các phương diện trạng thái thân thể đều rất tốt, tiếp tục duy trì là được”. Một nam bác sĩ gần năm mươi tuổi kiểm tra cho Tiếu lão đại, nói: “Sớm bảo ông cai rượu rồi, ông xem, vừa cai rượu, huyết áp liền xuống rồi này”.
“Con xem, cha đã nói không sao rồi, thân thể của chính mình cha tự biết mà, uống rượu này đối thân thể được không, trong lòng cha còn không biết hay sao?”. Mới vừa ra khỏi bệnh viện, Tiếu lão đại bắt đầu nổ vang trời, vữa nãy trên đường ông tới bệnh viện cũng không có loại tự tin này.
“Dù sao cha nên uống ít thôi”. Tiếu Thụ Lâm qua loa lên tiếng.
Lúc này Tiếu Thụ Lâm cũng không hiểu nỗi, ông già gã trước đó đo huyết áp còn rất cao mà, bây giờ hạ xuống rồi? Chẳng lẽ nửa chai rượu cẩu kỷ kia còn có thể hạ huyết áp sao? Đồ La Mông cho tốt thế nào, cũng chỉ là mùi vị ngon chút thôi, chẳng lẽ còn là thuốc tiên chữa bách bệnh sao?
Tiếu Thụ Lâm hoàn toàn bị làm mơ hồ rồi, vốn gã liền không thông thạo mấy thứ này lắm, nếu không phải hai năm nay thân thể Tiếu lão đại không tốt, bị bất đắc dĩ học một chút, gã mới không quan tâm thứ nào đối thân thể tốt, thứ nào không tốt đối thân thể đâu. Nhưng mà nếu huyết áp không cao, uống rượu kia đại khái chính là không sao, về phần mười vạn câu hỏi vì sao gì đó, gã liền lười đi truy cứu.
Hai cha con về tới nhà, liền nhìn đến cửa nhà mình rộng mở, khẳng định lại là có người nào lại đây rồi. Nhà gã dùng cái chìa khóa để ở dưới chậu hoa ở trong sân, thường xuyên qua lại, có mấy người đều biết việc này, đủ hạng người trong thị trấn đều biết Tiếu lão đại, cũng không ai dám động chạm trên đầu Thái Tuế gia.
Tiếu Thụ Lâm đi vào nhà trước, nhìn đến Cung Bạch Kì đang ngồi ở trên sô pha nhà bọn họ nhâm nhi, trên bàn trà đặt rõ ràng chính là nửa chai rượu cẩu kỷ mà Tiếu lão đại uống còn lại, nhưng mà lúc này cũng không còn tới nửa chai rồi, một bên còn đặt chai mật hoa cẩu kỷ bảo bối của nhà bọn họ.
Cung Bạch Kì thấy hai cha con bọn họ đã trở lại, còn oán giận nói với hai người này, “Hai người cũng quá đáng lắm, có thứ tốt cũng không gọi tôi lại đây thưởng thức”.
“Ông uống bao nhiêu rồi?”. Tiếu lão đại theo sau vào nhà, cũng nhìn đến Cung Bạch Kì đang uống rượu của ông, ánh mắt trừng lớn như chuông đồng.
Lúc này Cung Bạch Kì hình như uống nhiều rồi, chỉ thấy ông ta rung đùi đắc ý nói: “Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ, thật khiến người ta càng uống càng nghĩ muốn”.
“Sao lại khó bắt?”. La Mông ngẫm nghĩ, gần đây sâu trên núi hình như là ít một chút.
“Chú không thấy mảnh núi này gần đây không ít chim chóc bay lại đây, chim én chim sẽ gì đó, sâu đều sắp bị chúng nó ăn sạch rồi”. Gần đây La Văn Phong đều vô cùng ghét đám chim nhỏ này, còn kém làm ná đi bắn chúng nó, đáng tiếc thầy cô bọn nó kiên quyết muốn bọn nó bảo vệ loài chim, không cho bắn.
“Chậc, ăn liền ăn đi”. Cứ như vậy, gà nhà La Mông nhưng thật ra thiếu một món ăn ngon.
“Vậy sữa trâu của bọn cháu làm sao đây?”. La Văn Phong nóng nảy.
“Sữa trâu à…….”. La Mông suy nghĩ một chút, “Vậy hái cẩu kỷ đi”.
Gần đây anh nhìn đến cây cẩu kỷ nhà mình, không ít cây đều đã mọc ra trái xanh rồi, còn có chút trái chín sớm một chút, hai ngày nay đều đã muốn chín đỏ rồi. Nhưng mà nó lại be bé, loại giống cẩu kỷ này chính là như vậy, be bé liền chín rồi, một năm có thể hái bảy lần, có thể liền từ mùa xuân hái tới mùa thu.
“Mấy trái cây mới mọc nhà chú ấy hả?”. La Văn Phong vẫn không vui.
“Vậy cháu vẫn là bắt sâu đi”. La Mông cười hắc hắc, căn bản không để ý tới nó.
“Vậy cẩu kỷ, hái về tính như thế nào?’. Nhóc thối này rất nhanh lại thỏa hiệp.
“Hiện tại có ít, cháu hái một cân (=1/2 kg)về, chú liền cho cháu đổi một chai sữa, chờ về sau có nhiều thì chú liền tăng giá”.
“Hứ, ông chú keo kiệt”. La Văn Phong lau mũi một cái, liền lao đầu đi ra ngoài làm việc.
“Đừng làm rụng hoa cẩu kỷ đó”. La Mông hô lớn với bọn nhóc con, không thèm để trong lòng câu nói lúc nãy của thằng nhóc này, keo kiệt liền keo kiệt đi, dù sao keo kiệt cũng không phạm pháp.
Mới đầu La Mông còn tưởng rằng đám cẩu kỷ nhà mình hiện tại chín còn quá ít, tìm cả rừng cẩu kỷ nếu có thể hái hai mươi cân cẩu kỷ liền coi như không tệ rồi.
Không nghĩ tới đám nít ranh này bận việc một ngày, thế nhưng hái về cho anh tràn đầy hai sọt lớn, chập tối La Mông chạy tới mảnh rừng kia vừa nhìn, hái tới sạch sẽ nha, phóng mắt nhìn qua, một trái cây chín đỏ tìm khắp không thấy.
Nói tới đám bé trai bé gái trong làng, gần đây qua ngày cũng rất đắc ý, bắt sâu cho nhà La Mông, chính mình mỗi ngày đều có thể uống sữa trâu không nói, thi thoảng còn có thể mang về nhà một hai chai.
Mỗi ngày uống sữa trâu, nhóm bé con này dinh dưỡng đầy đủ, sắc mặt cũng tốt, ban đầu còn có mấy đứa bộ dạng giống như khỉ ốm, hiện giờ mặt khỉ kia cũng dần dần tròn trịa rồi. Người nhà nhìn thấy cũng là vui mừng, trước đó còn có mấy người không bằng lòng cho con nhà mình chạy rong trên núi lắm, lúc này cũng liền đều không nói gì nữa.
La Mông mang đám cẩu kỷ này về nhà, dùng nước có tính kiềm rửa qua, lại đặt ở sân sau phơi trong bóng mát một ngày, sau đó mới đem phơi nắng dưới mặt trời.
Cẩu kỷ này cũng không dễ hầu hạ, nắng quá nó biến đen, dính mưa, sương sớm nó cũng muốn biến đen. Lúc phơi nắng còn không thể trở tới trở lui, buổi tối không thể quẳng chúng vào trong sọt, chỉ có thể mang một đám mành trúc ra che, thứ này càng phơi nắng càng mềm, nếu như mình lật nó lại,mười có chín trái sẽ hư.
Đúng lúc hai ngày này chính là cuối tháng, ba trường cao trung trong thị trấn cũng đều đúng lúc thanh toán tiền hàng, La Mông lấy tiền, về nhà trước phát lương cho mấy người làm trong nhà.
Thông qua một đoạn thời gian này quan sát, La Mông cảm thấy thằng nhóc La Tiến Hỉ này làm việc quả thật rất được, người cũng thật thà, sẽ không trộm vặt gian trá, giở thủ đoạn, mỗi ngày quét dọn chuồng trâu vắt sữa, cho gà ăn nhặt trứng gà, còn muốn cùng La Mông cùng nhau chọn phân trâu, La Mông không cho làm, đang là thời điểm phát triển thân thể, đừng để lưng bị oằn.
La Mông phát tiền lương hơn mười ngày công cho nó, thông báo cho nó, nói mùng một tháng sau bắt đầu tính lương cho nó, sau này liền ấn một ngàn sáu tính.
Về phần Tào Phượng Liên và Ngô Đông Mai, lúc trước lúc vừa mới bắt đầu làm bánh bao, không nghĩ tới sẽ mệt như vậy, lại chỉ có một lát buổi chiều và mấy giờ làm việc buổi sáng, lại kết hợp mức lương của địa phương bọn họ, tiền công này liền trả có chút thấp.
Hiện giờ mỗi ngày làm bánh bao nhiều, cho dù La Mông mua máy nhào bột giảm bớt lượng lao động chân tay của các cô, nhưng mà công việc vẫn là không nhẹ. Đặc biệt ngày cuối tuần Bao Đại Hoa và Trần Sung Toàn sẽ lấy hàng toàn bộ của một tuần trong một lần, hiện tại hai bên làm ăn của bọn họ đều tốt, số lượng cũng liền lớn, có đôi khi chỉ là hấp bánh bao đều phải hấp tới buổi chiều hôm đó, ngày hôm trước công tác nhào bột cũng không nhẹ, La Mông liền tăng tiền lương của hai người này tới một ngàn sáu.
Còn có một đoạn thời gian trước Ngô Đông Mai và La Toàn Quý đều giúp khai khẩn núi lấy đất trồng trọt, La Mông tự nhiên cũng không có thể không trả công, hai người mỗi người cho một ngàn năm trăm tệ tiền thưởng, chỗ nhà anh nếu thuê người, một ngày cũng chính là 50 tệ, Ngô Đông Mai làm chưa đủ một tháng, La Mông cũng ấn một tháng trả công cho cô.
Tào Tào Phượng Liên, Ngô Đông Mai, còn có cha con La Toàn Quý, nhận được tiền công đều rất cao hứng, bọn họ ở trong làng không cần đi bên ngoài, ở tại nhà mình, còn có thể có thời gian thu dọn một chút ruộng đất nhà mình, ngoài ra còn có thể kiếm hơn một ngàn tệ, cũng đã xem như rất không tồi rồi, cho dù tới lò gạch đi vác gạch, mệt chết mệt sống, một ngày cũng liền năm sáu mươi tệthôi.
Số tiền này cơ bản cũng phù hợp mức lương ở bản địa của bọn họ, cao nữa liền có chút gây chú ý rồi.
Ngoài ra La Mông còn dặn dò riêng cùng La Toàn Quý một chút, tiền lương của La Tiến Hỉ nhà ông ấy, cũng đừng nói cho người khác biết, đặc biệt Tào Phượng Liên và Ngô Đông Mai, nếu hai người này hỏi, phải trả lời không nhiều lắm là được.
La Toàn Quý người này thành thật quá, La Mông lo lắng ông bị người ta vừa hỏi liền phun ra hết, nếu biết anh trả cho đứa con câm điếc của ông một ngàn sáu một tháng, nói không chừng tới lúc đó Tào Phượng Liên và Ngô Đông Mai liền cảm thấy tiền lương của chính mình thấp.
La Mông là cho rằng thời gian một ngày làm việc của cha con bọn họ dài, tuy rằng La Tiến Hỉ tuổi còn nhỏ, nhưng mà làm việc cũng không ít, trả tiền như vậy là đúng, sau này anh còn muốn trả thêm kìa. Nhưng mà người khác không nghĩ như vậy, hơn nữa cũng vì thanh danh bên ngoài của chính anh, có chút lời truyền ra ngoài, liền rất khó nghe rồi, tới lúc đó còn không biết muốn truyền ra lời thô tục bỉ bựa cỡ nào đâu.
Chờ xử lí chuyện tiền lương xong, mấy ngày hôm trước La Mông phơi nắng cẩu kỷ không sai biệt lắm, cũng tốt rồi, một đám cẩu kỷ này phơi nắng xong, tự nhiên vẫn là không thể thiếu phần của Tiếu Thụ Lâm.
Sáng sớm La Mông giúp Tiếu Thụ Lâm bê hàng lên xe, lại đặt một túi lớn rau cải cúc lên xe của Tiếu Thụ Lâm, mới nãy lúc anh vắt sữa xong thuận tiện hái chút, sau đó lại đưa cho Tiếu Thụ Lâm một cái chai bằng nhôm.
“Là gì?”. Gần đây Tiếu Thụ Lâm nhận đồ của La Mông cũng đã thuận tay rồi, cầm lấy cái chai lắc lắc, nghe được bên trong vang lên sàn sạt, hình như là hoa quả khô, có kinh nghiệm phía trước, Tiếu Thụ Lâm biết bên trong đựng thứ gì đó khẳng định cũng kém không được.
“Cẩu kỷ, anh nếm thử một chút”.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, lái xe rời khỏi.
Gã mới vừa chạy xe cách làng Đại Loan không xa lắm, tìm chỗ dừng xe, mở ra cái chai nhôm La Mông đưa cho gã, lấy một trái cẩu kỷ quẳng vô miệng, nhai một chút, miệng đầy mùi trái cây, có chút đắng có chút ngọt, ăn tới khiến người ta không muốn ngừng.
Tiếu Thụ Lâm có thứ tốt, tự nhiên không quên phần Tiếu lão đại cha gã, gã chia nửa chai cẩu kỷ đặt ở trên bàn trà phòng khách của nhà mình, để Tiếu lão đại lúc rãnh rỗi nhai mấy cái, có lợi đối thân thể.
Đại khái qua một tuần, hôm nay Tiếu Thụ Lâm bởi vì quên đồ, ngay tại thời gian đi làm trở về nhà một chuyến, kết quả vừa vào cửa, đã ngửi thấy một mùi rượu, Tiếu Thụ Lâm lục tung khắp nơi, liền từ phía sau góc bếp trong phòng bếp lôi ra một cái chai rượu, rượu trong chai đã vơi hơn phân nửa, bên trong còn ngâm cẩu kỷ đỏ au.
“Gần đây thân thể rất tốt, uống chút cũng không sao”. Tiếu lão đại nhếch miệng, trên mặt rõ ràng mang vẻ lấy lòng.
“Cha ngại chính mình sống rất thoải mái?”. Tiếu Thụ Lâm lúc bé liền dám nổi điên với cha gã, hiện giờ trưởng thành lại càng không sợ.
“Sao lại ăn nói với cha mày như vậy hả?”. Tiếu lão đại ngoài mạnh trong yếu.
“Đi, tới bệnh viện kiểm tra mộtcái”. Tiếu Thụ Lâm không để uy phong của cha gã vào trong mắt.
“Đi bệnh viện gì chứ? Đều nói không sao, không đi”. Tiếu lão đại ghét nhất tới bệnh viện, đời này ông ghét nhất chính là bị người mặc áo blouse trắng, hôm nay nói ông bộ phận này hỏng, ngày mai nói công năng bộ phận kia của ông kém, nói tới thân thể ông giống như lập tức sẽ quá thời hạn báo hỏng.
Đáng tiếc cuối cùng Tiếu lão đại cũng không có thể chống lại con ông, bị kéo đi bệnh viện, mấy bác sĩ chủ nhiệm trong bệnh viện huyện đều quen Tiếu lão đại, người này coi như là khách quen lâu năm của chỗ bọn họ.
“Không tồi, gần đây không uống rượu hả, các phương diện trạng thái thân thể đều rất tốt, tiếp tục duy trì là được”. Một nam bác sĩ gần năm mươi tuổi kiểm tra cho Tiếu lão đại, nói: “Sớm bảo ông cai rượu rồi, ông xem, vừa cai rượu, huyết áp liền xuống rồi này”.
“Con xem, cha đã nói không sao rồi, thân thể của chính mình cha tự biết mà, uống rượu này đối thân thể được không, trong lòng cha còn không biết hay sao?”. Mới vừa ra khỏi bệnh viện, Tiếu lão đại bắt đầu nổ vang trời, vữa nãy trên đường ông tới bệnh viện cũng không có loại tự tin này.
“Dù sao cha nên uống ít thôi”. Tiếu Thụ Lâm qua loa lên tiếng.
Lúc này Tiếu Thụ Lâm cũng không hiểu nỗi, ông già gã trước đó đo huyết áp còn rất cao mà, bây giờ hạ xuống rồi? Chẳng lẽ nửa chai rượu cẩu kỷ kia còn có thể hạ huyết áp sao? Đồ La Mông cho tốt thế nào, cũng chỉ là mùi vị ngon chút thôi, chẳng lẽ còn là thuốc tiên chữa bách bệnh sao?
Tiếu Thụ Lâm hoàn toàn bị làm mơ hồ rồi, vốn gã liền không thông thạo mấy thứ này lắm, nếu không phải hai năm nay thân thể Tiếu lão đại không tốt, bị bất đắc dĩ học một chút, gã mới không quan tâm thứ nào đối thân thể tốt, thứ nào không tốt đối thân thể đâu. Nhưng mà nếu huyết áp không cao, uống rượu kia đại khái chính là không sao, về phần mười vạn câu hỏi vì sao gì đó, gã liền lười đi truy cứu.
Hai cha con về tới nhà, liền nhìn đến cửa nhà mình rộng mở, khẳng định lại là có người nào lại đây rồi. Nhà gã dùng cái chìa khóa để ở dưới chậu hoa ở trong sân, thường xuyên qua lại, có mấy người đều biết việc này, đủ hạng người trong thị trấn đều biết Tiếu lão đại, cũng không ai dám động chạm trên đầu Thái Tuế gia.
Tiếu Thụ Lâm đi vào nhà trước, nhìn đến Cung Bạch Kì đang ngồi ở trên sô pha nhà bọn họ nhâm nhi, trên bàn trà đặt rõ ràng chính là nửa chai rượu cẩu kỷ mà Tiếu lão đại uống còn lại, nhưng mà lúc này cũng không còn tới nửa chai rồi, một bên còn đặt chai mật hoa cẩu kỷ bảo bối của nhà bọn họ.
Cung Bạch Kì thấy hai cha con bọn họ đã trở lại, còn oán giận nói với hai người này, “Hai người cũng quá đáng lắm, có thứ tốt cũng không gọi tôi lại đây thưởng thức”.
“Ông uống bao nhiêu rồi?”. Tiếu lão đại theo sau vào nhà, cũng nhìn đến Cung Bạch Kì đang uống rượu của ông, ánh mắt trừng lớn như chuông đồng.
Lúc này Cung Bạch Kì hình như uống nhiều rồi, chỉ thấy ông ta rung đùi đắc ý nói: “Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ, thật khiến người ta càng uống càng nghĩ muốn”.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Người đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà
- Chương 2: Trên đường đi gặp nghé con
- Chương 3: Nhị Lang cứu mẹ
- Chương 4: Đàm phán ly hôn
- Chương 5: Phải nuôi liền nuôi trâu bản địa
- Chương 6: Nước tiểu trâu là nước thần
- Chương 7: Ông chủ căn tin Quách Đại Oa
- Chương 8: La Mông gặp khó khăn
- Chương 9: Người trẻ tuổi trí nhớ thật kém
- Chương 10: La Mông coi tiền như rác
- Chương 11: Vắt sữa ở chuồng trâu
- Chương 12: Không cha cũng không sao
- Chương 13: Gần đây Tiếu Thụ Lâm có chút phiền muộn
- Chương 14: La Mông không phải dễ chọc
- Chương 15: Tứ lạng bạt thiên cân
- Chương 16: Lúc này La Mông lại có lời rồi
- Chương 17: Chồn ghi thù?
- Chương 18: Tai họa bất ngờ
- Chương 19: Tính toán của Tiếu lão đại
- Chương 20: Mùa xuân sâu mập
- Chương 21: Du xuân?
- Chương 22: Lúc này Tiếu Thụ Lâm mất thể diện quá
- Chương 23: Quan hệ càng tiến thêm một bước?
- Chương 24: Tự mình mang tô đủ phân lượng
- Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
- Chương 26: Không thiếu tiền cũng thịt đau
- Chương 27: Trấn Thủy Ngưu là địa phương tốt a…
- Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…
- Chương 29: Trộm mật ong hợp pháp?…
- Chương 30: Ong mật muốn chuyển nhà…
- Chương 31: Mở rộng việc tuyển người
- Chương 32: Thích một người chính là như vậy……
- Chương 33: Đời người luôn tràn ngập kinh hỉ…
- Chương 34: Đại Hoa là ai?…
- Chương 35: Thay Vương gia trang bày mưu tính kế……
- Chương 36: Cạnh tranh kịch liệt…
- Chương 37: Dâu tây tháng 5 ngon miệng…
- Chương 38: Biết đồ ăn cùng cỏ khác nhau cái gì không?…
- Chương 39: Tri âm và vân vân…
- Chương 40: Trước khoen mũi có gì? . . .
- Chương 41: Đất nước có ngưu nhân* xuất hiện
- Chương 42: Cô gái biết võ…
- Chương 43: Một ít người là bao nhiêu người nha……
- Chương 44: Tiêu chuẩn con dâu của Tiếu lão đại…
- Chương 45: Tuyển công nhân trên mạng…
- Chương 46: Hoàng đại tiên thật hung tàn…
- Chương 47: Một xâu mộc nhĩ xám…
- Chương 48: Chó bự biệt nữu
- Chương 49: Người đàn ông mạnh mẽ tình cảm và vân vân…
- Chương 50: Mấy tên trộm tới đây…
- Chương 51: Người này sao có thể sống thành như vậy chứ…
- Chương 52: Trời mưa sét đánh…
- Chương 53: Lại cho em mượn chút tiền nữa ha…
- Chương 54: Một anh đẹp trai
- Chương 55: Tới lò rèn đi
- Chương 56: Ngày hoàng đạo…
- Chương 57: Chúng ta cùng đi bán dưa…
- Chương 58: Chồng chồng song song hái dưa…
- Chương 59: Viên mãn rồi…
- Chương 60: Thái Hoa xà tìm dược đường sống trong chỗ chết…
- Chương 61: Bụng nó tròn như nắm tay…
- Chương 62: Con rắn này khi dễ tớ!…
- Chương 63: Đi khai hoang thôi người thành phố
- Chương 64: Một nắm hạt dưa…
- Chương 65: Đây cũng rất trâu bò . .
- Chương 66: Chó cha đến đây…
- Chương 67: Nha Nha rất khổ sở…
- Chương 68: Bị ghét bỏ…
- Chương 69: Lần sau thật để cậu ở trên…
- Chương 70: Cậu khác biệt. . .
- Chương 71: Bước tiến mới của Lò rèn…
- Chương 72: Chim chóc thật kiêu ngạo…
- Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
- Chương 74: Lại đi Đồng thành
- Chương 75: Rốt cuộc vẫn thượng hỏa…
- Chương 76: Đậu này chỉ trên trời mới có…
- Chương 77: Lần sau tớ cõng được không?…
- Chương 78: Cảnh giới cao nhất của ăn hàng
- Chương 79: Sự kiện《Bách độc phổ》…
- Chương 80: Phúc họa dựa vào bổn tướng…
- Chương 81: Không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày…
- Chương 82: Nếu cậu thật sự ngượng ngùng…
- Chương 83: Khi giấc mơ trở thành sự thật…
- Chương 84: Bi thương của gà hầm hạt dẻ…
- Chương 85: Mộng tưởng phải kiên trì…
- Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…
- Chương 87: Tiêu chuẩn mới của nhân phẩm thấp kém…
- Chương 88: Tặng quà và được tặng quà…
- Chương 89: Dây khoai lang đổi heo…
- Chương 90: Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt…
- Chương 91: Mừng hụt…
- Chương 92: Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy được không…
- Chương 93: Gió Bắc thổi…
- Chương 94: Nhìn thấy trước và ngửi thấy trước…
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219: Thiếu
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226: Thiếu
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Thiếu
- Chương 231: Thiếu
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Phiên ngoại 1
- Chương 275: Phiên ngoại 2