Buổi chiều 3 giờ, mẹ Tịch cố ý đến công ti Tịch Tuế đưa cô về nhà.
“Tuế Tuế, đây là lần đầu tiên con tham gia đấu giá với tư cách là người của nhà họ Tịch, con có chuẩn bị gì trước chưa?”
“Có mẹ! Con bảo Trương Húc đi tìm hiểu các tác phẩm, cũng hiểu sơ sơ rồi ạ.”
“… Ý mẹ không phải vậy.” Mẹ Tịch không ngờ rằng con gái nình làm việc mãi nên cũng dần biến thành cái máy móc làm việc rồi.
“Vậy ý mẹ là gì?” Tịch Tuế hỏi.
Mẹ Tịch thở dài, đem đồ mặc đã chuẩn bị ra, “Đây là đồ mà mẹ cho người may theo kích cỡ của con, con xem thử có thích không?”
Tịch Tuế nhận lấy cái hộp hình vuông, có hơi ặng.
Mở hộp ra, trong cái túi trong suốt là một màu đỏ tươi.
Cô mở cái túi trong suốt, lấy váy ra, chiếc váy dài đỏ tươi bắt mắt, tay chạm vào vải dệt có cảm giác mềm mượt, rất thoải mái.
“Đẹp quá mẹ, để con đi mặc thử.”
Phần lớn phụ nữ đều không thể chốn cự lại những thứ đẹp đẽ, Tịch Tuế cũng là một trong số đó, lần đầu tiên cô thấy chiếc váy đỏ là đã rất thích rồi.
Cô cầm chiếc váy vào phòng thay đồ, mẹ Tịch lại lấy ra một cái hộp vuông khác đựng đồ trang sức, “Có thể tham gia lễ đấu giá đó là đã rất vinh dự rồi, bất kể là lời nói hay hành động con đều phải chú ý.”
“Tuế Tuế, nếu con đã quyết định thừa kế nhà họ Tịch thì hôm nay chính là ngày con bước vào ‘chiến trường’”.
Muốn thành công thì phải hoàn thành nhiệm vụ của mình ở công ty.
Nếu muốn tồn tại trong xã hội này thì việc tạo dựng quan hệ với mọi người cũng rất quan trọng!
*
Buổi tối 6 giờ rưỡi, những người được mời bước vào địa điểm với tấm thiệp mời đặc biệt.
“Cô chủ, chúng ta tới rồi ạ.” Tài xế lão Triệu dừng xe lại, quay đầu nói, Tịch Tuế mới lười biếng mở mắt ra.
Gần đây bận công việc nên ngủ không đủ giấc, ngồi trên chiếc xe chuyển động êm êm làm cô buồn ngủ, một tay chống đầu dựa vào ghế xe trong chốc lát.
Một lúc trước mẹ Tịch còn đang lo lắng cho sự nghiệp của con gái, một giây sau Tịch Tuế liền ngủ gà ngủ gật trên xe.
Trong mắt lão Triệu vừa bất lực lại vừa đau lòng.
Rõ ràng là một cô công chúa nhỏ được nuôi dưỡng chăm sóc trong nhà vậy mà bây giờ cả giấc ngủ cũng là thứ xa xỉ đối với cô. Công việc của những người có tiền cũng không thể nào là luôn vừa lòng đẹp ý được.
Tịch Tuế giơ tay muốn dụi mắt, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay mình trang điểm rất kì công, lông mi mảnh mai uốn cong, cho nên không được xoa.
Trương Húc đã sớm chờ ở gần đó, chờ đến khi gặp Tịch Tuế xong anh ta mới cầm thiệp mời vào.
Mẹ Tịch chuẩn bị cho cô trang phục là váy dài ôm sát người, Tịch Tuế thấy nó quá chói mắt nên cô khoác áo choàng bên ngoài, che nửa thân trên của mình.
Lúc trước vì tự do mà cô bỏ đi mấy năm, cho nên trong mắt mọi người ở đây, gương mặt của cô rất đặc biệt. Trên đường đi vào, những người nhìn cô đều có ánh mắt tò mò, bất ngờ.
Tịch Tuế nhìn thoáng qua khu vực chỗ ngồi, từng bước xuống bậc thang, tới chỗ ngồi đã được sắp xếp của mình.
Mời vừa ngồi xuống không bao lâu thì người bên cạnh cũng tới.
Nếu sớm biết rằng đây là chỗ của Quý Hoài Tây thì cô nhất định sẽ không ngồi ở đây!
“Cô Tịch, thật trùng hợp quá, chúng ta rất có duyên với nhau.” Quý Hoài Tây ra vẻ là người đàng hoàng, tươi cười rạng rỡ.
Tịch Tuế ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng mắng chửi: Oan gia ngõ hẹp!
Trương Húc hơi thò người nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, nhớ tới lời dặn dò của Tịch Minh, anh ta rối rắm, lắc đầu từ chối yêu cầu của Tịch Tuế.
Tịch Tuế: “Trợ lí Trương?”
“Tổng giám đốc Tịch, không phải là tôi không muốn đổi, là chủ tịch đã dặn tôi rồi, vị trí đêm nay không được đổi.” Trương Húc cẩn thận ra vẻ bất lực với cô.
Tịch Tuế ở trước mặt anh ta xoa xoa nắm tay, tiếng “rớp rớp” phát ra, “Anh là trợ lí của tôi, việc nhỏ này mà cũng không làm được thì tôi giữ anh lại làm gì nữa.”
“…” Trương Húc rất muốn ôm đầu giả vờ điếc lác!
Anh ta thật khổ sở mà, bên ngoài có boss lớn uy hiếp, bên trong boss nhỏ uy hiếp, cho dù là lớn hay nhỏ thì anh ta cũng đều không đối phó được!
Trương Húc bĩu môi, nhịn cảm giác chấn động trong lòng xuống, đứng dậy đổi chỗ với Tịch Tuế.
Quý Hoài Tây thấy Tịch Tuế định đổi chỗ thì ánh mắt hắn hơi run run.
Hắn vừa mới tới Tịch Tuế liền ra vẻ khó chịu, thậm chí còn bảo trợ lí đổi chỗ, đây không phải là bài xích hắn sao?
Người phụ nữ này thật là… không biết điều!
Quý Hoài Tây gõ lên ghế, kêu một tiếng dài có ẩn ý: “Trợ lí Trương.”
Trương Húc quay đầu với trái tim run rẩy, gương mặt tươi cười nhìn Quý Hoài Tây, “Quý tổng.”
“Trợ lí Trương đừng đổi chỗ nhé?” Quý Hoài Tây cười cười như một con hồ ly đầy mưu mô.
Trương Húc hơi run run, “Không… không được ạ…”
Trương Húc muốn khóc: Tôi thật sự quá con mẹ nó khổ sở!
Tịch Tuế không muốn nhìn thấy Quý Hoài Tây, thậm chí cả cái liếc mắt đều không muốn cho hắn, liền nghiêng người nhìn sang bên trái.
Giữa sân đã ngồi đầy người, bên trái cô là lối đi nhỏ, bên kia là một người đàn ông thu hút ánh mắt của cô.
Cô lặng lẽ đánh giá người nọ, vì ngồi cùng hàng với cô nên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh ta. Người đang ông đó mặc vest, giày da đen, đồng hồ hàng hiệu, cả người toát ra hơi thở của một người đàn ông trưởng thành, thanh tuấn, tự phụ.
Rất nhanh, trong lòng cô hiện ra một cái têm – Tần Tứ.
Lúc trước học dại học, cô và Tần Tứ học cùng trường. Sau khi tốt nghiệp cô mới để ý người đàn ông này. Bởi vì hạng mục cô đang tiến hành trong tay, lại bị cạnh tranh bởi một đối thủ khác chính là tập đoàn Tần thị.
Tuy Tần Tứ còn trẻ nhưng đã tiếp quản nhà họ Tần, là một người đàn ông có năng lực.
Thậm chí nhà họ Tịch còn muốn liên hôn với nhà họ Tần nhưng đời trước đã hứa với nhà họ Quý nên mới lựa chọn Quý Hoài Tây.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, Tịch Tuế bắt đầu tính toán, tìm cơ hội gặp mặt Tần Tứ. Chỉ có thể tự mình tiếp xúc mới biết được.
Tầm mắt Tần Tứ khẽ dời, ánh mắt dừng trên người phụ nữ mặc váy đỏ dài, trong mắt ẩn chứa một tia sâu thẳm.
Ánh mắt của cô ấy cũng không nhìn mình.
Tịch Tuế hơi nghiêng người, nhưng là đang rũ mắt tự hỏi.
Đột nhiên, trước mắt cô xuất hiện một cái bóng.
Cô mới vừa hoàn hồn thì trước mặt đã xuất hiệt một gương mặt tuấn tú.
Quý Vân Tu ngồi xổm bên cạnh cô, đôi tay chống cằm, đang dùng đôi mắt sạch sẽ nìn cô chăm chú, như thể có nước và ánh sáng đang chảy trong mắt anh.
Tịch Tuế chớp chớp mắt, mội giật, trong vài giây cô đứng hình.
“A Tu?”
Quý Vân Tu nghe thấy cô kêu tên anh thì gương mặt anh tươi tắn, xuất hiện một nụ cười, bên khóe miệng là hai lúm đồng tiền bé bé xinh xinh.