Khi Tịch Tuế nói ra lời như muốn cưới Quý Vân Tu, sắc mặt mọi người lập tức trở nên khác nhau.
Mẹ Quý Hoài Tây không thể ngồi yên được, miễn cưỡng giữ nụ cười giả tạo, “Tuế Tuế, con nói sai rồi đó, hôn sự mà chúng ta luôn nói là hôn sự giữa con và Hoài Tây nhà cô mà.”
“Tuế Tuế, con bé này thật là.” Mẹ Tịch kéo nhẹ tay con gái, tỏ ý để cô ngồi xuống.
Họ nhìn Tịch Tuế một lúc, lại nhìn Quý Vân Tu đang ngồi như vô hình ở đó.
Dù là Quý Vân Tu đang đắm chìm trong thế giới của bản thân thì khi nghe thấy có cô gái muốn cưới anh, vẫn không ngẩng đầu, càng không hề trả lời.
Mắt Tịch Tuế không chớp nhìn anh chằm chằm, nhìn động tác vẽ tranh của anh hơi ngừng lại lúc đó, lông mi còn khẽ run.
Chỉ điểm này thôi, cũng đủ cho cô có dũng khí quyết tâm.
Mặc dù cô không biết tại sao ba năm sau, Quý Vân Tu sẽ vì cô mà không hề để ý đến mạng sống, nhưng cô khẳng định, nhân quả của mọi chuyện đều bắt đầu từ xưa đến nay, cũng chẳng phải chỉ là ba năm đó.
Vì đời trước sau ba năm cưới Quý Hoài Tây, cô luôn ở nước ngoài, không hề xuất hiện đồng thời với Quý Vân Tu. Nhưng đã có lúc, khi cô còn nhỏ, thật ra từng sống chung với Qúy Vân Tu một thời gian.
Cho dù khước từ Quý gia, thì có lẽ sau này còn nhà khác, sinh ra trong gia đình như vậy, thì cũng phải gánh vác trách nhiệm. Người thông minh quá khó nhìn thấu, không bằng ngay từ đầu đã chọn người đáng tin cậy.
Như vậy, còn có thể trả ơn, một công đôi việc.
Cằm Tịch Tuế khẽ nhếch lên, dáng đứng thẳng tắp, lộ ra nụ cười khéo léo nhất, ngay cả độ cong ở khóe miệng cũng được khống chế, “Mọi người hiểu lầm rồi, con và anh Quý Hoài Tây đây, không hề quen biết.”
Giọng nói thanh thúy một lần nữa gõ vào lòng mọi người, ông cả nhà họ Quý – Quý Lăng Thành cũng hết sức kinh ngạc.
Hôm nay mang Quý Vân Tu đến cũng chỉ mong con trai tiếp xúc với người ngoài nhiều hơn, không nghĩ rằng người con gái nhà họ Tịch muốn lấy lại là con trai ông?
“Khụ.” Rốt cuộc Quý Lăng Thành không thể yên lặng nữa, “Tuế Tuế, con là một đứa trẻ ngoan. Vân Tu nhà bác có thể cưới cô gái tốt như con, thì đó cũng là phúc của nó.”
“Xin lỗi, chuyện ngày hôm nay là do chúng tôi suy nghĩ không chu đáo.” Sợ Quý Lăng Thành đồng ý liền, ba Tịch cố ý cắt ngang đề tài này, mặt đầy vẻ nghiêm túc mang vợ và con gái rời đi.
Thấy tình huống sai sai, ông ba nhà họ Quý cũng vội vàng chạy ra.
Người ngoài vừa rời đi, mặt của mẹ Quý Hoài Tây, Tần Ngọc Chi lập tức lộ ra sự khó coi, “Anh cả chị cả, chuyện gì vừa xảy ra đây ạ? Tịch Tuế là vợ Hoài Tây nhà chúng em chọn trước, sao đột nhiên lại muốn cưới Vân Tu nhà các anh rồi?”
“Mặc dù nhà anh chị có tiền hơn nhà chúng em, tình huống của Vân Tu nhiều người đều biết, cũng không thể gieo họa cho cô chủ nhà họ Tịch nhà người ta chứ?”
Ý trong lời là, cũng đừng ỷ vào nhà anh cả mấy người có tiền, là có thể cướp người của nhà bọn họ!
” Ầm —— “
Lúc này mặt ông cả Quý Lăng Thành đã xệ hẳn xuống, mang phong thái làm chủ, “Tuế Tuế muốn cưới ai là lựa chọn của con bé, con trai tôi cũng không hề kém hơn bất kỳ ai!”
Thấy nét mặt không tốt của ông, Quý Hoài Tây vội vàng kéo mẹ lại, dặn dò bà không thể phát biểu lung tung nữa.
Tịch Tuế vừa ra, là ra tất cả mọi người dự liệu.
Mẹ kế của Quý Vân Tu, Khương Thụy Vân sờ vào chiếc nhẫn đá quý ngọc lục bảo ở ngón tay giữa, vẻ mặt nhu hòa, giảng hòa giữa không khí ngột ngạt, “Người trẻ bây giờ đều có chủ ý của mình, nhưng kết hôn là chuyện lớn, còn phải phụ thuộc vào chính Vân Tu nữa.”
Nghe câu này, trong lòng Tần Ngọc Chi thoải mái rất nhiều.
Ai cũng biết, tình huống của Quý Vân Tu đặc biệt, thậm chí là không thể mở miệng phát biểu, sao có thể đáp lại Tịch Tuế!
Còn kết hôn à?
Nằm mơ đi nhé!
Quý Hoài Tây đứng lên, bày ra dáng vẻ lễ phép đầy đủ, “Bác cả, bác gái, ngày hôm nay không còn sớm nữa, cháu xin phép đưa ba mẹ về trước.”
Tâm tình của Quý Lăng Thành phiền não khoát tay, để họ đi.
Trước khi đi, Quý Hoài Tây còn cố ý nhìn về phía Qúy Vân Tu ở bên kia.
Anh trai chỉ lớn hơn hắn một tuổi, vẫn còn ngồi đó vẽ, căn bản không hề biết tuồng vui hôm nay có liên quan đến anh.
Mọi người tản đi rồi, chỉ còn lại một nhà Quý Lăng Thành.
Quý Lăng Thành cúi đầu nhìn con trai, ánh mắt sụp xuống, “Vân Tu, ba thật sự nên để cho con kết hôn rồi sao?”
Nhưng mà, Quý Vân Tu cũng không cho ông bất kỳ một câu trả lời nào.
Quý Lăng Thành cảm nhận sự bất lực sâu sắc thở dài.
Năm đó vợ quá cố đang mang thai ở tháng thứ chín thì vô tình ngã xuống, lúc đẻ chảy quá nhiều máu. Mặc dù lúc ấy mẹ con đều bình an, nhưng sau khi sinh cơ thể vợ ông không thể tốt lên được. Mà đứa con trai này ba tuổi cũng chưa biết nói, đi kiểm tra, bác sĩ mới cho biết, con trai bị mắc chứng tự kỉ.
Thông thường thì hội chứng Asperger không ảnh hưởng đến chức năng ngôn ngữ, khi Quý Vân Tu bốn tuổi, rốt cuộc cũng đã mở miệng nói chuyện, khi đó họ vẫn ôm kỳ vọng với con trai.
Khoảng hai năm sau, vợ ông bất ngờ bỏ mạng, từ đó về sau, chứng bệnh của Quý Vân Tu ngày càng tăng thêm, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Bác sĩ nói, anh không có chướng ngại ngôn ngữ, chẳng qua có nguyên nhân trong lòng. Những năm này vẫn luôn suy nghĩ cách tiến hành chữa trị, nhưng rõ ràng lại không có tác dụng.
26 tuổi, vốn nên như Quý Hoài Tây vậy, thành gia lập nghiệp, lấy vợ sinh con, nhưng tất cả mọi thứ với Quý Vân Tu mà nói, quá xa vời.
Một tay Khương Thụy Vân khoác lên đầu vai chồng, vỗ nhè nhẹ, tỏ vẻ trấn an, “Lăng Thành, anh đừng quá lo âu, hai nhà Quý và Tịch có hôn ước, nhưng chỉ không nói rõ là ai. Nói khó nghe nhưng thật sự thì, nhà họ... chắc hẳn sẽ không gả con gái cho Vân Tu.”
“Nhưng lời này của em anh đều biết, nhưng anh cũng cần phải hỏi lại con bé kia, sao lại nói ra như vậy.” Hoặc là câu nói đó của Tịch Tuế đã tạo nên suy nghĩ trong nội tâm ông, Quý Lăng Thành cũng hy vọng con trai trải qua cuộc sống của người bình thường.
Khương Thụy Vân hơi nhíu mày, “Hoặc là cô gái nhỏ đó không muốn nghe lời sự sắp xếp của ba mẹ? Cố ý chăng?”
Quý Lăng Thành kinh ngạc liếc nhìn bà.
Nhận thấy thái độ của ông không tốt, Khương Thụy Vân vứt sang một bên, nhìn về phía Quý Vân Tu, biểu cảm lo lắng, “Như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn xem Vân Tu như con trai ruột, em không muốn người khác lợi dụng nó.”
Quý Lăng Thành nhíu mi suy nghĩ sâu xa, “Yên tâm đi, tất nhiên anh sẽ che chở cho Vân Tu.”
Nhà họ Tịch.
Ba Tịch cho tất cả người giúp việc lui xuống, bầu không khí bên trong vô cùng tế nhị.
“Tuế Tuế, con biết hôm nay con đang làm gì không?”
“Ba à, con tự biết sự lựa chọn của con mà.”
“Con biết? Rõ ràng con còn nói muốn cưới Quý Vân Tu? Con không biết cậu ta...” Sự tu dưỡng hàng ngày ngăn cản ông thốt ra những lời đó, cánh tay ba Tịch đưa lên, rồi nặng nề bỏ xuống, “Tóm lại, con và cậu ta không thích hợp.”
“Con và Quý Hoài Tây càng không thích hợp hơn.” Đối mặt với ba mẹ không có quá nhiều bí mật, Tịch Tuế cũng thẳng thắn nói thẳng, “Con ghét Quý Hoài Tây.”
“Con ghét Quý Hoài Tây?” Ba Tịch thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Con còn muốn nói con thích Quý Vân Tu à?”
“...” Tịch Tuế không đáp lại.
Ba Tịch vỗ một cái lên bàn, “Tuế Tuế, hôn nhân là chuyện lớn, không phải trò đùa, Quý Hoài Tây là người tốt nhất ba và mẹ con chọn ra vì con, con không thể tùy hứng được nữa đâu.”
“Không phải tùy hứng, chuyện này cũng do con sau khi suy nghĩ cặn kẽ lựa chọn.” Tịch Tuế gật đầu, trịnh trọng cam kết, “Không phải ba còn đang lo sản nghiệp trong tương lai không có người tiếp nhận sao? Con không đi nước ngoài nữa, con muốn vào công ty giúp ba.”
“Con nói cái gì?” Ba Tịch kinh ngạc.
Ông cũng chỉ có một cô con gái, nhưng con gái hết lần này đến lần khác thích quay phim, chụp ảnh, thế nào cũng không chịu vào công ty. Ông vừa mới nghĩ đến tìm một người có năng lực, trong tương lai có thể giúp đỡ. Nhưng nếu con gái nguyện ý tự tiếp nhận, thì đó vẫn là điều không thể tốt hơn nữa.
Có một bất ngờ vui sướng làm ba Tịch tách ra khỏi sự không vui trong lòng, “Tốt tốt tốt, ba lập tức sắp xếp cho con.”
Tịch Tuế rũ mắt, lại nhẹ giọng nhắc tới, “Vậy hôn sự giữa con và nhà họ Quý?”
Sắc mặt ba Tịch lại thay đổi, “Nếu như con vẫn muốn cưới Quý Vân Tu, ba không đồng ý!”
“Ba, con đồng ý bỏ lại sự tự do của con rồi, lại không thể để con tự lựa chọn hôn nhân được sao?”
“Tuế Tuế, ba không muốn gây khó khăn cho con, nhưng nếu như người đó là Quý Vân Tu, con còn phải phân tâm chăm sóc cậu ấy, chẳng lẽ con muốn cả đời chăm sóc một người chồng không thể nói chuyện, tâm trí như trẻ con sao?”
“Con...” Tịch Tuế cắn môi, nhưng không thể nào phản bác lại những lời này.
Cô có lòng cảm kích đối với Quý Vân Tu, nhưng lại không có tình cảm vợ chồng.
“Con nhìn đi, ngay cả chính con cũng không xác định được, con nói thế thì nào có muốn cưới cậu ta?”
“Dù sao con cũng sẽ không cưới Quý Hoài Tây, con sẽ chứng minh cho mọi người thấy.”
Hai ba con cô nói chuyện, vẫn chưa giải quyết được vấn đề.
Tịch Tuế trở lại phòng ngủ, nhìn nơi quen thuộc này, trong lòng rất khó dằn lại.
Đời trước, sau khi cô và Quý Hoài Tây kết hôn, Quý Hoài Tây chủ động ủng hộ cô ra nước ngoài để chuyên tâm quay phim, sau đó mới hiểu, chỉ là vì muốn để cô đi.
Lần này nhất định cô phải vững vàng bảo vệ nhà họ Tịch!
——
Nửa đêm tỉnh mộng, cô như đặt mình và biển lửa lần nữa, từ trong ác mộng tỉnh lại, trên người đầm đìa mồ hôi.
Tịch Tuế đè huyệt thái dương, ánh mắt dần dần sâu u.
Sau khi mất đi tất cả, cô mắc chứng mất ngủ, bắt đầu uống thuốc ngủ. Ngày đó xảy ra hỏa hoạn, cửa phòng của cô giống như bị cản trở từ bên ngoài, không mở ra được? Đến cái mức đó rồi, là do có người cố ý hại cô sao?
Rạng sáng năm giờ, Tịch Tuế lăn lộn đến khó ngủ, đến sáng sớm cũng không ngủ được.
Ba Tịch và mẹ Tịch đi tới công ty, ở nhà cô mới ăn xong bữa sáng, lại biết Qúy Lăng Thành muốn gặp cô nói chuyện.
Quan hệ hai nhà cũng không tệ, ngày lễ cũng có tới thăm, Tịch Tuế đối với nhà họ Quý... còn quen thuộc. Trước kia hay đi qua đây, nhưng vào hôm nay thì trong lòng nặng trĩu.
Tịch Tuế được quản gia mời vào, nhưng không thấy Quý Lăng Thành.
Quản gia dâng trà nóng lên cho cô, “Cô Tịch, tạm thời ông chủ nhà chúng tôi có việc gấp cần xử lý, có thể cần phải chờ một chút.”
Tịch Tuế khẽ gật đầu, “Không sao đâu ạ.”
“Ông chủ nói, cô Tịch cũng coi như khách quen, không cần quá thận trọng. Thời tiết hôm nay không tệ, cô Tịch có thể đi ra hậu viện đi dạo một chút.” Quản gia có ý định ám chỉ.
Ban đầu cô không biết.
Cho đến khi cô uống xong một ly trà, đi vào trong sân hóng mát, thì nhìn thấy Quý Vân Tu.
Quý Vân Tu ngồi trước bản vẽ, trong tay anh cầm bút nghiêm túc vẽ.
Tịch Tuế lặng lẽ đến gần, mắt thấy lúc đến gần người anh, vô tình đạp phải đồ gây ra âm thanh.
“Cạch —— “
Trong lòng Tịch Tuế kinh ngạc, lại thấy Quý Vân Tu không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Cô vội vàng vỗ ngực, thở ra một hơi, “Mình làm sao vậy, dù sao anh ấy cũng có nghe được đâu.”
Vừa dứt lời, Quý Vân Tu “không nghe được” bỗng nhiên xoay người nhìn cô, lông mi dài và dày quét lên xuống như chiếc quạt nhỏ, màu nâu trong đôi mắt như đang lấp lánh nước, trong sáng.
Bị cặp mắt đó nhìn chăm chú, Tịch Tuế vô thức cảm thấy căng thẳng.