Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn - Chương 160: Trùng phùng
Chương trước- Chương 1: Xuyên không đầy hài hước
- Chương 2: Dụ dỗ, bắt cóc
- Chương 3: Tìm không thấy
- Chương 4: Đồ Thiên thế giới
- Chương 5: Thẳng thắn đối đãi
- Chương 6: Lẫn nhau tìm hiểu
- Chương 7: Thiên phú dị bẩm
- Chương 8: Trộm lừa thiên đạo
- Chương 9: "Xác" chuột trong hồ Nước
- Chương 10: Không phải không thể trở về
- Chương 11: Kết hạch
- Chương 12: Trẻ nhỏ ham chơi
- Chương 13: Thiên đạo phái tới
- Chương 14: Lôi kiếp cấp hai yêu đan
- Chương 15: Bạch Thương Long Vương
- Chương 16: Lai lịch đáng ngờ
- Chương 17: Vạn vật coi trọng cơ duyên
- Chương 18: Muốn học luyện đan
- Chương 19: Luyện đan là nghề phá của
- Chương 20: Luyện đan sư cấp một
- Chương 21: Rời khỏi Long giới
- Chương 22: Đạo lý khi hành tẩu tu chân giới
- Chương 23: Bắc Giới thành
- Chương 24: Bán đan dược
- Chương 25: Gặp cướp
- Chương 26: Không phải Thế Thú
- Chương 27: Thú triều
- Chương 28: Tắm mát
- Chương 29: Rồng chi mà bá đạo
- Chương 30: Ngươi thấy rồng làm gì?
- Chương 31: Khúc Tử Nhi
- Chương 32: Chặt tay cướp nhẫn
- Chương 33: Không ngừng nhớ thương
- Chương 34: Cầu xin ngươi!
- Chương 35: Tài đại khí thô
- Chương 36: Ta xấu vậy sao?
- Chương 37: Từ trên trời rớt xuống
- Chương 38: Nó oan lắm...
- Chương 39: Lôi kiếp cấp sáu
- Chương 40: Cái giá phải trả... Quá đắc
- Chương 41: Mâu thuẫn
- Chương 42: Xa cách
- Chương 43: Thời gian như thoi đưa
- Chương 44: Tâm tư của Khúc Tử Nhi
- Chương 45: Tai bay vạ gió
- Chương 46: Ngươi quỳ xuống cũng không được!
- Chương 47: Thích ta nhỏ?
- Chương 48: Ngươi sẽ có bạn lữ sao?
- Chương 49: Không thể vãn hồi
- Chương 50: Đại hội luyện đan sư
- Chương 51: Dung hợp Mộc Liên Tâm hỏa diễm
- Chương 52: Muốn tạo phản
- Chương 53: Huy hiệu luyện đan sư cấp năm
- Chương 54: Đan kiếp
- Chương 55: Đại hội bắt đầu
- Chương 56: Nhận biết dược liệu
- Chương 57: Hoàng Âm và Lục Âm
- Chương 58: Khảo nghiệm tinh thần lực
- Chương 59: Thâm tàng bất lộ, ngốc nghếch ngây thơ
- Chương 60: Bọn họ chơi ác lắm...
- Chương 61: Cường Thắng Đan
- Chương 62: Không có đan hương
- Chương 63: Đan dược cực phẩm
- Chương 64: Không thể kiềm chế
- Chương 65: Khế ước song tu đạo lữ
- Chương 66: Muốn, muốn nữa, muốn mãi
- Chương 67: Đại hội ngày cuối
- Chương 68: Đan dược cấp bảy
- Chương 69: Vì nàng là người tốt?
- Chương 70: Rời đi Đan thành
- Chương 71: Í ọ í e mà cũng dẫn đến lôi kiếp?
- Chương 72: Di tích thành cổ trên không
- Chương 73: Cưỡng ép phá hủy kết giới
- Chương 74: Ý nghĩ muốn sống
- Chương 75: Khảo nghiệm
- Chương 76: Ăn gian - Gặp lại
- Chương 77: Đạo Kính Chân Tiên
- Chương 78: Nóc hay trần?
- Chương 79: Bí mật động phủ
- Chương 80: Cái số lận đận
- Chương 81: Đông Thần đại lục
- Chương 82: Ở lại Đông gia
- Chương 83: Thánh nữ Cổ Thiên Điện
- Chương 84: Sống lâu, chuyện gì cũng có thể xảy ra
- Chương 85: Bị bắt nạt
- Chương 86: Ta nhớ ngươi lắm!!
- Chương 87: Bày tỏ với Đông Ninh
- Chương 88: Hai bút cùng vẽ
- Chương 89: Thánh thành
- Chương 90: Nghịch lân
- Chương 91: Chấp niệm
- Chương 92: Thần thần bí bí
- Chương 93: Đệ tử đầu tiên
- Chương 94: Tiểu biệt thắng tân hôn(h)
- Chương 95: Bạch tuột nướng
- Chương 96: Mẫu bằng tử quý
- Chương 97: Đến phá đại điển nhà người ta
- Chương 98: Đẹp cũng thành xấu
- Chương 99: Mục đích thật sự
- Chương 100: Trăm điều cũng là rồng của nó
- Chương 101: Tranh công
- Chương 102: Tìm được cả hai
- Chương 103: Dựng dục tiểu long?
- Chương 104: Ngốc muốn chết
- Chương 105: Còn phải sinh tiểu long cho ngươi
- Chương 106: Dòng sông nham tương
- Chương 107: Không muốn chia tách nữa
- Chương 108: Độc vụ sâm lâm
- Chương 109: Mị Liên Hương(H)
- Chương 110: Tinh thần phân liệt(H)
- Chương 111: Chiến trường thượng cổ
- Chương 112: Phương pháp luyện chế khôi lỗi
- Chương 113: Muốn bại lộ thân phận
- Chương 114: Leo Thiên Thê
- Chương 115: Lỡ chân
- Chương 116: Đỉnh Thiên Thê
- Chương 117: Tranh chấp
- Chương 118: Tìm chỗ kín đáo(H)
- Chương 119: Bồ Đề Tâm
- Chương 120: Cần cố gắng thêm
- Chương 121: Pháp bảo cấp một
- Chương 122: Phiền toái dính lên người
- Chương 123: Lão cũng nghĩ như vậy?
- Chương 124: Giao dịch
- Chương 125: Thiên đạo chứng
- Chương 126: Thiên đạo chứng
- Chương 127: Lừa gạt chặn giết
- Chương 128: Biết sai rồi cũng phải chịu phạt
- Chương 129: Tính toán thiệt hơn
- Chương 130: Cửu Thược Linh tới tay
- Chương 131: Bị trộm?
- Chương 132: Nhà giàu mới nổi
- Chương 133: Đấu giá bắt đầu
- Chương 134: Mọi chuyện thuận lợi
- Chương 135: Vị trí của Tiêm Nha Cốt Đằng
- Chương 136: Đánh ra ngoài
- Chương 137: Mắng chửi đến điên rồi
- Chương 138: Thân phận bại lộ - Độ kiếp Yêu Vương
- Chương 139: Thần hồn ly thể
- Chương 140: Tức chết người không đền mạng
- Chương 141: Song kiếm hợp bích
- Chương 142: Sóng ngầm
- Chương 143: Đại thúc trung niên
- Chương 144: Thiên đạo mở mắt
- Chương 145: Luyện chế Thái Dương Đan
- Chương 146: Nguyên nhân
- Chương 147: Giao dịch - Chữa bệnh
- Chương 148: Tiêm Nha Cốt Đằng
- Chương 149: Giật cả mình
- Chương 150: Lão nhân thần bí
- Chương 151: Trăm năm
- Chương 152: Mạn Đà La Sương
- Chương 153: Tạo Hóa Đan
- Chương 154: Ngụy cấp chín
- Chương 155: Không có phúc hưởng
- Chương 156: Bắt đầu luyện chế khôi lỗi
- Chương 157: Biện pháp trở về
- Chương 158: Bạch Mặc
- Chương 159: Ngủ đông
- Chương 160: Trùng phùng
- Chương 161: Xuất quan
- Chương 162: 30 năm đổi tiểu chuột
- Chương 163: Nhận lầm rồi
- Chương 164: Trước sau gì cũng đi
- Chương 165: Đông gia biến cố(H)
- Chương 166: Rời đi Đông Thần
- Chương 167: Tiểu long... Là ngươi sao?
- Chương 168: Cứu "khỉ"
- Chương 169: Tình trạng Bắc Thần
- Chương 170: Bị trùng nhớ thương
- Chương 171: Lừa dối chạy
- Chương 172: Tiểu tử lỳ lợm
- Chương 173: Người quen cũ
- Chương 174: Là người tốt
- Chương 175: Dốc cạn vốn cũng phải nuôi
- Chương 176: Ngày một hỗn loạn
- Chương 177: Long Môn mở
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184: Thương tâm - Liều mạng.
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191: Cùng nhau độ kiếp
- Chương 192: Mỹ nhân trong hồ
- Chương 193: Ngư ông đắc lợi
- Chương 194: Âm mưu
- Chương 195: Không gây nổi sóng gió
- Chương 196: Nơi tránh gió
- Chương 197: Cố tình gây sự
- Chương 198: Ghen
- Chương 199: Bá đạo như vậy
- Chương 200: Muốn nữa không(H)
- Chương 201: Mỏ tinh thạch cực phẩm?
- Chương 202: Tâm tư Khúc Tử Nhi
- Chương 203: Hợp tác
- Chương 204: Chuẩn bị hành động
- Chương 205: Đi trước một bước
- Chương 206: Tâm mạch
- Chương 207: Rời đi
- Chương 208: Mâu Mân
- Chương 209: Thảm sát - Cứu người
- Chương 210: Chặt đứt ý nghĩ viễn vong(H)
- Chương 211: Chia chát
- Chương 212: Còn sống rất tốt
- Chương 213: Hành động lỗ mãng
- Chương 214: Không thả đi nữa
- Chương 215: Quyết định vậy đi
- Chương 216: Mang thân đến đổi
- Chương 217: Cưỡng ép tạo ra.
- Chương 218: Bị lộ rồi.
- Chương 219: Chơi thật vui.
- Chương 220: Cưỡng ép tạo ra.
- Chương 221: Bị lộ rồi.
- Chương 222: Chơi thật vui.
- Chương 223: Vấn đề chủng tộc
- Chương 224: Khinh bạc
- Chương 225: Mặt sáng mặt tối, chính tà bất phân
- Chương 226: Là may mắn hay xui xẻo?
- Chương 227: Ngươi thật ngon(h)...
- Chương 228: Đánh bậy đánh bạ
- Chương 229: Trả giá thật lớn
- Chương 230: Trở lại Đan thành
- Chương 231: Đòi phúc lợi
- Chương 232: Phá quán
- Chương 233: Làm ăn buôn bán là như vậy
- Chương 234: Đại các chủ
- Chương 235: Cữu cữu
- Chương 236: Đi trước Cốc Sơn
- Chương 237: Nó nháo
- Chương 238: Bỏ con lấy mẹ?
- Chương 239: Chơi theo phong cách đại gia
- Chương 240: Tử Liên Tâm Dực
- Chương 241: Tâm thuật bất chánh
- Chương 242: Làm sao có thể?
- Chương 243: Lợi dụng lẫn nhau
- Chương 244: Cao hơn ngài
- Chương 245: Tiến hành chữa trị
- Chương 246: Đi dạo Cốc gia
- Chương 247: Huyết Thạch Hoa
- Chương 248: Không nói lý lẽ
- Chương 249: Họp gia tộc
- Chương 250: Đoán già đoán non
- Chương 251: Cường thế trấn áp
- Chương 252: Cảnh trong gương
- Chương 253: Không trở lại
- Chương 254: Chuẩn bị bế quan
- Chương 255: Ngủ một giấc thôi...
- Chương 256: Bốn trăm năm - Bình cảnh
- Chương 257: Đi tìm cơ duyên
- Chương 258: Lễ vật đổi linh tửu
- Chương 259: Tùy tiện đi dạo
- Chương 260: Không sơn gặp cố nhân
- Chương 261: Không được đi một mình... Có nghe không?
- Chương 262: Tâm ma kiếp
- Chương 263: Lôi kiếp phi thăng
- Chương 264: Năng lực chưa khống chế được
- Chương 265: Uẩn Thiên thế giới
- Chương 266: Thấy là phải chạy
- Chương 267: Đại Thiên thế lực
- Chương 268: Diễn tinh
- Chương 269: Ngươi lừa ta dối
- Chương 270: Ngươi nói: Ta sinh hay hắn sinh?
- Chương 271: Muốn sinh rồi
- Chương 272: Quả trứng hoàng kim
- Chương 273: Mất chuột
- Chương 274: Phát giận
- Chương 275: Gặp gỡ Bạch Đình
- Chương 276: Là thiên đạo phải không?
- Chương 277: Một ngày bằng một trăm năm
- Chương 278: Cuộc gặp gỡ nơi tận cùng của thế giới
- Chương 279: Cả ánh sáng lẫn bóng tối
- Chương 280: Đều là cái đức hạnh này
- Chương 281: Biết là bị lừa vẫn không thể không nhảy vào
- Chương 282: Một phép thử thật lớn
- Chương 283: Hung địa Diệt Vương
- Chương 284: Loạn thế sinh người tài
- Chương 285: Hổ phụ vô khuyển tử
- Chương 286: Trăm vạn năm???
- Chương 287: Rừng thiên binh
- Chương 288: Sai rồi sao...
- Chương 289: Có đúng hay không?
- Chương 290: Chém hắn là được
- Chương 291: Nuốt chửng - Trở về
- Chương 292: Thế Thú mười ba năm sau
- Chương 293: Nhập gia tùy tục
- Chương 294: Nhìn thấy Bạch Kỳ Thư
- Chương 295: Trải nghiệm nhỏ ở Thế Thú
- Chương 296: Viên mãn(Hoàn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 160: Trùng phùng
Xẹt!
Thanh niên niên kỷ chừng hai mươi ba, ở trên mặt biển diễn luyện kiếm kỹ. Kiếm ảnh cắt qua hư không vang lên tiếng xẹt xẹt chói tai.
Sau khi Bạch Cửu đi, Đông Ninh dùng một năm ròng để lĩnh ngộ công pháp địa cấp nó để lại. Lại dùng mười năm đến diễn luyện một cách thành thuận hai bộ vũ kỹ quyền pháp và kiếm kỹ.
Thiên tài trên đại lục không ngừng xuất hiện, nó lại ở nơi vùng biển hẻo lánh này âm thầm tăng lên năng lực của bản thân. Mười một năm, từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh, tuy chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cũng khiến cho một đám người chạy xúc quần cũng đuổi không kịp.
Đại lục thiên tài thế nào nó không biết, Đông Ninh cũng chưa từng động thủ với ai. Sau khi Bạch Cửu đi, nó cũng tiềm tu trong một động ngầm cách làng chài hai dặm. Trừ lúc ra ngoài đi thăm Đông gia gia, nó cũng không qua lại với ai.
Tiểu thí hài năm nào giờ đã trở thành một nam nhân thân cao thước tám. Năm xưa không thể chọn cho mình pháp bảo để sử dụng, nó cũng đã chọn được.
Xẹt xẹt xẹt!!
Mặt biển bị kiếm khí cắt qua, giống như bị tách rời khỏi đại hải, lơ lửng trong không trung mãi không thể rơi xuống.
Đông Ninh thu kiếm. Nó đứng trên mặt biển nhìn hoàng hôn đang buông xuống đại lục, thật lâu cũng không động đậy.
"Sư phụ tiểu Cửu, ngươi ở nơi nào?"
Âm thanh này theo gió bay đi, tan biến trong hư không.
"Ninh Ninh!!"
Bên cạnh có tiếng gọi của Đông gia gia. Nó phóng mình về hướng đó.
Mặt biển trở lại bình thường, chỉ còn tiếng sóng biển đập vào vách đá, cũng không còn bóng người nào nữa.
...
Ầm ầm ầm!!!
Xẹt xẹt xẹt!!!
Long long long!!!
Bên trên bầu trời Tuyết Lạc Cung quần vũ mây đen, điện quang chớp lóe. Lôi vân dần tích tụ lại, che kín cả đỉnh Tuyết Lạc Sơn.
Vút! Vút! Vút!
Từng bóng người bị kinh động, từ trong những động phủ tiềm tu chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về vị trí trung tâm của lôi vân.
"Là Nguyệt tỷ!"
Lạc Tố Tâm cười thật xinh đẹp, vui vẻ hô lên.
Vụt!
Theo tiếng nói này thoát ra, trong động phủ bên dưới lôi vân cũng bay ra một người.
Đúng là Cốc Mẫn Nguyệt tiềm tu mười năm, tìm kiếm cơ hội đột phá Độ Kiếp kỳ.
Rốt cuộc bà cũng thành công rồi.
Bà bay ra khỏi Tuyết Lạc Cung, lơ lửng trên không trung, ngẩng đầu nhìn lôi kiếp.
"Đã qua bao lâu rồi..."
Cốc Mẫn Nguyệt lẩm bẩm.
Không đợi cho bà tìm hiểu, lôi kiếp đã hạ xuống.
Ầm ầm!
Một lần là hai đạo.
Lôi kiếp cũng ưu ái bà quá.
Nhưng chúng nhanh chóng bị nguyên lực hóa thành tán, chặn lại rồi.
Nhìn bà hóa giải nhẹ nhàng như vậy, đám người Tuyết Lạc Cung cũng trầm trồ không thôi.
Lần đầu độ kiếp, nhưng tâm thái lại vững vàng như vậy, Cốc Mẫn Nguyệt thật sự là một thiên tài.
Ầm ầm long!!!
Từng đạo từng đạo lôi điện đập xuống, Cốc Mẫn Nguyệt tay cầm kiếm bảo, phong tư như họa, nở rộ giữa hư không, xinh đẹp dị thường.
Độ kiếp mà cũng dễ nhìn như vậy.
Bạch Mặc đứng bên ngoài phạm vi lôi kiếp, cách đó ba dặm, trên đỉnh tuyết sơn nhìn xem. Khuôn mặt hao hao giống Bạch Dữ hơi cười, trông càng thêm anh tuấn, bá khí.
Mười năm này Bạch Dữ bế quan, ông cũng âm thầm ở Tuyết Lạc Thành, gần bên Tuyết Lạc Cung mà canh chừng Cốc Mẫn Nguyệt.
Dù đợi có hơi lâu, nhưng ông vẫn mừng cho bà.
Cốc Mẫn Nguyệt thiên phú có khi còn hơn cả ông. Hai người cách nhau cũng hơn năm trăm tuổi, nhưng chẳng mấy chốc thôi, ông sẽ bị bà đuổi kịp.
Trên con đường tu hành này, có đôi có lứa là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Nếu có thể cùng bạn lữ một đường đi tới, phi thăng thành tiên, đó chính là viên mãn.
Rầm long long!!
Cốc Mẫn Nguyệt tay cầm kiếm, mũi kiếm hướng về đạo lôi kiếp cuối cùng kia, bá đạo mà xuyên thủng nó.
"Thành công rồi! Nguyệt tỷ giỏi quá!!
Lạc Tố Tâm vui như bản thân là người vừa độ kiếp thành công vậy, thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Lạc Tuyết cũng gật gù. Phải công nhận, Cốc Mẫn Nguyệt rất có phong thái của Tuyết Lạc Cung họ. Nữ tử cũng có thể bá khí như nam tử, tiêu sái như vân.
Cốc Mẫn Nguyệt độ kiếp xong, đương lúc bà muốn trở lại Tuyết Lạc Cung thì dư quang nhìn về phía tuyết sơn.
Sau đó... Bà đứng hình tại chỗ, có chút không thể tin được nhìn thân ảnh đang bồng bềnh trên tuyết sơn.
Đám người Tuyết Lạc Cung thấy bà kỳ lạ thì cũng đưa mắt nhìn qua.
Nhìn đến Bạch Mặc thì đám người trợn to mắt.
Nói thật, Bạch Mặc so với Bạch Dữ một chút cũng không kém. Ông ra với hắn còn có vẻ lãng tử đa tình hơn.
Năm xưa khi ông gặp Cốc Mẫn Nguyệt cũng là lưu manh theo đuổi bà.
Lúc này ông không có dịch dung, một mái tóc trắng, một bộ áo xanh, phong thái như vân, khí tức như sơn, chói mắt vô cùng.
Đám người Tuyết Lạc Cung không rõ từ đâu toát ra một người như vậy, nhưng ông xuất hiện gần Tuyết Lạc Cung họ, tu vi... Tu vi còn rất cao thâm, trầm trầm không động, là bạn là thù họ không rõ.
Đương lúc Lạc Tuyết muốn lên tiếng hỏi thăm thì... Cốc Mẫn Nguyệt kiếm trong tay đã chực chỉ người kia, đánh tới.
Bạch Mặc thấy vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cười. Trên tay ông cũng xuất hiện một thanh cốt kiếm.
Choong!!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, hỏa hoa tung tóe, khí thế mười phần.
Đám người Tuyết Lạc Cung nhìn nhau, sau đó đồng lượt phóng lên trời. Cốc Mẫn Nguyệt dù mới độ kiếp, tu vi cũng được tính là Độ Kiếp Kỳ. Nhưng đối phương mạnh hơn bà. Họ cũng không muốn bà chịu thiệt.
Nhìn hai người va chạm kịch liệt, họ cho rằng hai người là kẻ thù. Nhưng nhìn một chút, họ đã phát hiện không đúng.
Cốc Mẫn Nguyệt thì dữ dằn đó, nhưng Bạch Mặc lại cứ như đang đùa giỡn với bà vậy. Giống y như một tên hoa hoa công tử biến thái, hay đi trêu ghẹo gái nhà lành.
Giống như lúc này, Bạch Mặc đối với một chiêu đâm tới của Cốc Mẫn Nguyệt lại không hề đỡ, còn giang hai tay ra đón lấy. Đám người thật sự không còn lời nào để nói.
Nhưng khiến họ trố mắt là, chiêu công kích nhìn bá đạo hùng hổ dọa người kia của Cốc Mẫn Nguyệt, vậy mà không tạo ra tình cảnh máu me tung tóe nào.
Ngược lại... Bà còn lao vào lòng người ta, khóc rống.
Này...
Đám người bị làm cho ngớ ngẩn luôn.
Lạc Tuyết vốn đã có nghi hoặc, giờ thì hiểu luôn. Bà xua tay đuổi đám người rời đi hết.
Lạc Tố Tâm bĩu môi, cũng theo sư phụ mình đi xuống.
Lại một bông hoa đẹp bị trâu gặm đi...
Lâu ngày không gặp mà cũng dữ dội vậy đó. Không hổ là Nguyệt tỷ.
Cốc Mẫn Nguyệt không biết trong lòng Lạc Tố Tâm sùng bái bà. Bà lúc này ôm lấy Bạch Mặc khóc như mưa.
Bà không ngờ lại được nhìn thấy Bạch Mặc. Mười năm, bà bỏ lỡ thời gian đoàn tụ cùng đạo lữ, thật sự là tiếc nuối khó lòng bỏ qua.
"Chúc mừng nàng."
Bạch Mặc vỗ lưng bà cười nói.
"Chuyện đã bao lâu?"
Cốc Mẫn Nguyệt vừa cười vừa khóc hỏi.
"Mười năm trước."
Bạch Mặc lôi kéo bà hạ xuống đỉnh tuyết sơn, cùng bà giảng chuyện trong thời gian bà bế quan.
Cốc Mẫn Nguyệt không ngờ thời gian đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhất là, tức phụ của nhi tử lại bị nhốt trong địa phương nguy hiểm kia. Nhi tử lại vì tăng lên thực lực mà bế quan. Bạch Mặc lại một mình nhìn xem Đông Thần, vừa canh chừng bà mười năm.
Ầm ầm...
Gần bí cảnh Chính Môn trong hai năm gần đây, lâu lâu lại vang lên âm thanh này. Tần xuất càng ngày càng tăng. Thời gian đầu nữa năm một lần. Năm nay tăng thêm, một năm ba lần. Kiếp nạn mà nhi tử đã nói, sắp sửa xảy ra rồi.
Thanh niên niên kỷ chừng hai mươi ba, ở trên mặt biển diễn luyện kiếm kỹ. Kiếm ảnh cắt qua hư không vang lên tiếng xẹt xẹt chói tai.
Sau khi Bạch Cửu đi, Đông Ninh dùng một năm ròng để lĩnh ngộ công pháp địa cấp nó để lại. Lại dùng mười năm đến diễn luyện một cách thành thuận hai bộ vũ kỹ quyền pháp và kiếm kỹ.
Thiên tài trên đại lục không ngừng xuất hiện, nó lại ở nơi vùng biển hẻo lánh này âm thầm tăng lên năng lực của bản thân. Mười một năm, từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh, tuy chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cũng khiến cho một đám người chạy xúc quần cũng đuổi không kịp.
Đại lục thiên tài thế nào nó không biết, Đông Ninh cũng chưa từng động thủ với ai. Sau khi Bạch Cửu đi, nó cũng tiềm tu trong một động ngầm cách làng chài hai dặm. Trừ lúc ra ngoài đi thăm Đông gia gia, nó cũng không qua lại với ai.
Tiểu thí hài năm nào giờ đã trở thành một nam nhân thân cao thước tám. Năm xưa không thể chọn cho mình pháp bảo để sử dụng, nó cũng đã chọn được.
Xẹt xẹt xẹt!!
Mặt biển bị kiếm khí cắt qua, giống như bị tách rời khỏi đại hải, lơ lửng trong không trung mãi không thể rơi xuống.
Đông Ninh thu kiếm. Nó đứng trên mặt biển nhìn hoàng hôn đang buông xuống đại lục, thật lâu cũng không động đậy.
"Sư phụ tiểu Cửu, ngươi ở nơi nào?"
Âm thanh này theo gió bay đi, tan biến trong hư không.
"Ninh Ninh!!"
Bên cạnh có tiếng gọi của Đông gia gia. Nó phóng mình về hướng đó.
Mặt biển trở lại bình thường, chỉ còn tiếng sóng biển đập vào vách đá, cũng không còn bóng người nào nữa.
...
Ầm ầm ầm!!!
Xẹt xẹt xẹt!!!
Long long long!!!
Bên trên bầu trời Tuyết Lạc Cung quần vũ mây đen, điện quang chớp lóe. Lôi vân dần tích tụ lại, che kín cả đỉnh Tuyết Lạc Sơn.
Vút! Vút! Vút!
Từng bóng người bị kinh động, từ trong những động phủ tiềm tu chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về vị trí trung tâm của lôi vân.
"Là Nguyệt tỷ!"
Lạc Tố Tâm cười thật xinh đẹp, vui vẻ hô lên.
Vụt!
Theo tiếng nói này thoát ra, trong động phủ bên dưới lôi vân cũng bay ra một người.
Đúng là Cốc Mẫn Nguyệt tiềm tu mười năm, tìm kiếm cơ hội đột phá Độ Kiếp kỳ.
Rốt cuộc bà cũng thành công rồi.
Bà bay ra khỏi Tuyết Lạc Cung, lơ lửng trên không trung, ngẩng đầu nhìn lôi kiếp.
"Đã qua bao lâu rồi..."
Cốc Mẫn Nguyệt lẩm bẩm.
Không đợi cho bà tìm hiểu, lôi kiếp đã hạ xuống.
Ầm ầm!
Một lần là hai đạo.
Lôi kiếp cũng ưu ái bà quá.
Nhưng chúng nhanh chóng bị nguyên lực hóa thành tán, chặn lại rồi.
Nhìn bà hóa giải nhẹ nhàng như vậy, đám người Tuyết Lạc Cung cũng trầm trồ không thôi.
Lần đầu độ kiếp, nhưng tâm thái lại vững vàng như vậy, Cốc Mẫn Nguyệt thật sự là một thiên tài.
Ầm ầm long!!!
Từng đạo từng đạo lôi điện đập xuống, Cốc Mẫn Nguyệt tay cầm kiếm bảo, phong tư như họa, nở rộ giữa hư không, xinh đẹp dị thường.
Độ kiếp mà cũng dễ nhìn như vậy.
Bạch Mặc đứng bên ngoài phạm vi lôi kiếp, cách đó ba dặm, trên đỉnh tuyết sơn nhìn xem. Khuôn mặt hao hao giống Bạch Dữ hơi cười, trông càng thêm anh tuấn, bá khí.
Mười năm này Bạch Dữ bế quan, ông cũng âm thầm ở Tuyết Lạc Thành, gần bên Tuyết Lạc Cung mà canh chừng Cốc Mẫn Nguyệt.
Dù đợi có hơi lâu, nhưng ông vẫn mừng cho bà.
Cốc Mẫn Nguyệt thiên phú có khi còn hơn cả ông. Hai người cách nhau cũng hơn năm trăm tuổi, nhưng chẳng mấy chốc thôi, ông sẽ bị bà đuổi kịp.
Trên con đường tu hành này, có đôi có lứa là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Nếu có thể cùng bạn lữ một đường đi tới, phi thăng thành tiên, đó chính là viên mãn.
Rầm long long!!
Cốc Mẫn Nguyệt tay cầm kiếm, mũi kiếm hướng về đạo lôi kiếp cuối cùng kia, bá đạo mà xuyên thủng nó.
"Thành công rồi! Nguyệt tỷ giỏi quá!!
Lạc Tố Tâm vui như bản thân là người vừa độ kiếp thành công vậy, thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Lạc Tuyết cũng gật gù. Phải công nhận, Cốc Mẫn Nguyệt rất có phong thái của Tuyết Lạc Cung họ. Nữ tử cũng có thể bá khí như nam tử, tiêu sái như vân.
Cốc Mẫn Nguyệt độ kiếp xong, đương lúc bà muốn trở lại Tuyết Lạc Cung thì dư quang nhìn về phía tuyết sơn.
Sau đó... Bà đứng hình tại chỗ, có chút không thể tin được nhìn thân ảnh đang bồng bềnh trên tuyết sơn.
Đám người Tuyết Lạc Cung thấy bà kỳ lạ thì cũng đưa mắt nhìn qua.
Nhìn đến Bạch Mặc thì đám người trợn to mắt.
Nói thật, Bạch Mặc so với Bạch Dữ một chút cũng không kém. Ông ra với hắn còn có vẻ lãng tử đa tình hơn.
Năm xưa khi ông gặp Cốc Mẫn Nguyệt cũng là lưu manh theo đuổi bà.
Lúc này ông không có dịch dung, một mái tóc trắng, một bộ áo xanh, phong thái như vân, khí tức như sơn, chói mắt vô cùng.
Đám người Tuyết Lạc Cung không rõ từ đâu toát ra một người như vậy, nhưng ông xuất hiện gần Tuyết Lạc Cung họ, tu vi... Tu vi còn rất cao thâm, trầm trầm không động, là bạn là thù họ không rõ.
Đương lúc Lạc Tuyết muốn lên tiếng hỏi thăm thì... Cốc Mẫn Nguyệt kiếm trong tay đã chực chỉ người kia, đánh tới.
Bạch Mặc thấy vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cười. Trên tay ông cũng xuất hiện một thanh cốt kiếm.
Choong!!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, hỏa hoa tung tóe, khí thế mười phần.
Đám người Tuyết Lạc Cung nhìn nhau, sau đó đồng lượt phóng lên trời. Cốc Mẫn Nguyệt dù mới độ kiếp, tu vi cũng được tính là Độ Kiếp Kỳ. Nhưng đối phương mạnh hơn bà. Họ cũng không muốn bà chịu thiệt.
Nhìn hai người va chạm kịch liệt, họ cho rằng hai người là kẻ thù. Nhưng nhìn một chút, họ đã phát hiện không đúng.
Cốc Mẫn Nguyệt thì dữ dằn đó, nhưng Bạch Mặc lại cứ như đang đùa giỡn với bà vậy. Giống y như một tên hoa hoa công tử biến thái, hay đi trêu ghẹo gái nhà lành.
Giống như lúc này, Bạch Mặc đối với một chiêu đâm tới của Cốc Mẫn Nguyệt lại không hề đỡ, còn giang hai tay ra đón lấy. Đám người thật sự không còn lời nào để nói.
Nhưng khiến họ trố mắt là, chiêu công kích nhìn bá đạo hùng hổ dọa người kia của Cốc Mẫn Nguyệt, vậy mà không tạo ra tình cảnh máu me tung tóe nào.
Ngược lại... Bà còn lao vào lòng người ta, khóc rống.
Này...
Đám người bị làm cho ngớ ngẩn luôn.
Lạc Tuyết vốn đã có nghi hoặc, giờ thì hiểu luôn. Bà xua tay đuổi đám người rời đi hết.
Lạc Tố Tâm bĩu môi, cũng theo sư phụ mình đi xuống.
Lại một bông hoa đẹp bị trâu gặm đi...
Lâu ngày không gặp mà cũng dữ dội vậy đó. Không hổ là Nguyệt tỷ.
Cốc Mẫn Nguyệt không biết trong lòng Lạc Tố Tâm sùng bái bà. Bà lúc này ôm lấy Bạch Mặc khóc như mưa.
Bà không ngờ lại được nhìn thấy Bạch Mặc. Mười năm, bà bỏ lỡ thời gian đoàn tụ cùng đạo lữ, thật sự là tiếc nuối khó lòng bỏ qua.
"Chúc mừng nàng."
Bạch Mặc vỗ lưng bà cười nói.
"Chuyện đã bao lâu?"
Cốc Mẫn Nguyệt vừa cười vừa khóc hỏi.
"Mười năm trước."
Bạch Mặc lôi kéo bà hạ xuống đỉnh tuyết sơn, cùng bà giảng chuyện trong thời gian bà bế quan.
Cốc Mẫn Nguyệt không ngờ thời gian đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhất là, tức phụ của nhi tử lại bị nhốt trong địa phương nguy hiểm kia. Nhi tử lại vì tăng lên thực lực mà bế quan. Bạch Mặc lại một mình nhìn xem Đông Thần, vừa canh chừng bà mười năm.
Ầm ầm...
Gần bí cảnh Chính Môn trong hai năm gần đây, lâu lâu lại vang lên âm thanh này. Tần xuất càng ngày càng tăng. Thời gian đầu nữa năm một lần. Năm nay tăng thêm, một năm ba lần. Kiếp nạn mà nhi tử đã nói, sắp sửa xảy ra rồi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên không đầy hài hước
- Chương 2: Dụ dỗ, bắt cóc
- Chương 3: Tìm không thấy
- Chương 4: Đồ Thiên thế giới
- Chương 5: Thẳng thắn đối đãi
- Chương 6: Lẫn nhau tìm hiểu
- Chương 7: Thiên phú dị bẩm
- Chương 8: Trộm lừa thiên đạo
- Chương 9: "Xác" chuột trong hồ Nước
- Chương 10: Không phải không thể trở về
- Chương 11: Kết hạch
- Chương 12: Trẻ nhỏ ham chơi
- Chương 13: Thiên đạo phái tới
- Chương 14: Lôi kiếp cấp hai yêu đan
- Chương 15: Bạch Thương Long Vương
- Chương 16: Lai lịch đáng ngờ
- Chương 17: Vạn vật coi trọng cơ duyên
- Chương 18: Muốn học luyện đan
- Chương 19: Luyện đan là nghề phá của
- Chương 20: Luyện đan sư cấp một
- Chương 21: Rời khỏi Long giới
- Chương 22: Đạo lý khi hành tẩu tu chân giới
- Chương 23: Bắc Giới thành
- Chương 24: Bán đan dược
- Chương 25: Gặp cướp
- Chương 26: Không phải Thế Thú
- Chương 27: Thú triều
- Chương 28: Tắm mát
- Chương 29: Rồng chi mà bá đạo
- Chương 30: Ngươi thấy rồng làm gì?
- Chương 31: Khúc Tử Nhi
- Chương 32: Chặt tay cướp nhẫn
- Chương 33: Không ngừng nhớ thương
- Chương 34: Cầu xin ngươi!
- Chương 35: Tài đại khí thô
- Chương 36: Ta xấu vậy sao?
- Chương 37: Từ trên trời rớt xuống
- Chương 38: Nó oan lắm...
- Chương 39: Lôi kiếp cấp sáu
- Chương 40: Cái giá phải trả... Quá đắc
- Chương 41: Mâu thuẫn
- Chương 42: Xa cách
- Chương 43: Thời gian như thoi đưa
- Chương 44: Tâm tư của Khúc Tử Nhi
- Chương 45: Tai bay vạ gió
- Chương 46: Ngươi quỳ xuống cũng không được!
- Chương 47: Thích ta nhỏ?
- Chương 48: Ngươi sẽ có bạn lữ sao?
- Chương 49: Không thể vãn hồi
- Chương 50: Đại hội luyện đan sư
- Chương 51: Dung hợp Mộc Liên Tâm hỏa diễm
- Chương 52: Muốn tạo phản
- Chương 53: Huy hiệu luyện đan sư cấp năm
- Chương 54: Đan kiếp
- Chương 55: Đại hội bắt đầu
- Chương 56: Nhận biết dược liệu
- Chương 57: Hoàng Âm và Lục Âm
- Chương 58: Khảo nghiệm tinh thần lực
- Chương 59: Thâm tàng bất lộ, ngốc nghếch ngây thơ
- Chương 60: Bọn họ chơi ác lắm...
- Chương 61: Cường Thắng Đan
- Chương 62: Không có đan hương
- Chương 63: Đan dược cực phẩm
- Chương 64: Không thể kiềm chế
- Chương 65: Khế ước song tu đạo lữ
- Chương 66: Muốn, muốn nữa, muốn mãi
- Chương 67: Đại hội ngày cuối
- Chương 68: Đan dược cấp bảy
- Chương 69: Vì nàng là người tốt?
- Chương 70: Rời đi Đan thành
- Chương 71: Í ọ í e mà cũng dẫn đến lôi kiếp?
- Chương 72: Di tích thành cổ trên không
- Chương 73: Cưỡng ép phá hủy kết giới
- Chương 74: Ý nghĩ muốn sống
- Chương 75: Khảo nghiệm
- Chương 76: Ăn gian - Gặp lại
- Chương 77: Đạo Kính Chân Tiên
- Chương 78: Nóc hay trần?
- Chương 79: Bí mật động phủ
- Chương 80: Cái số lận đận
- Chương 81: Đông Thần đại lục
- Chương 82: Ở lại Đông gia
- Chương 83: Thánh nữ Cổ Thiên Điện
- Chương 84: Sống lâu, chuyện gì cũng có thể xảy ra
- Chương 85: Bị bắt nạt
- Chương 86: Ta nhớ ngươi lắm!!
- Chương 87: Bày tỏ với Đông Ninh
- Chương 88: Hai bút cùng vẽ
- Chương 89: Thánh thành
- Chương 90: Nghịch lân
- Chương 91: Chấp niệm
- Chương 92: Thần thần bí bí
- Chương 93: Đệ tử đầu tiên
- Chương 94: Tiểu biệt thắng tân hôn(h)
- Chương 95: Bạch tuột nướng
- Chương 96: Mẫu bằng tử quý
- Chương 97: Đến phá đại điển nhà người ta
- Chương 98: Đẹp cũng thành xấu
- Chương 99: Mục đích thật sự
- Chương 100: Trăm điều cũng là rồng của nó
- Chương 101: Tranh công
- Chương 102: Tìm được cả hai
- Chương 103: Dựng dục tiểu long?
- Chương 104: Ngốc muốn chết
- Chương 105: Còn phải sinh tiểu long cho ngươi
- Chương 106: Dòng sông nham tương
- Chương 107: Không muốn chia tách nữa
- Chương 108: Độc vụ sâm lâm
- Chương 109: Mị Liên Hương(H)
- Chương 110: Tinh thần phân liệt(H)
- Chương 111: Chiến trường thượng cổ
- Chương 112: Phương pháp luyện chế khôi lỗi
- Chương 113: Muốn bại lộ thân phận
- Chương 114: Leo Thiên Thê
- Chương 115: Lỡ chân
- Chương 116: Đỉnh Thiên Thê
- Chương 117: Tranh chấp
- Chương 118: Tìm chỗ kín đáo(H)
- Chương 119: Bồ Đề Tâm
- Chương 120: Cần cố gắng thêm
- Chương 121: Pháp bảo cấp một
- Chương 122: Phiền toái dính lên người
- Chương 123: Lão cũng nghĩ như vậy?
- Chương 124: Giao dịch
- Chương 125: Thiên đạo chứng
- Chương 126: Thiên đạo chứng
- Chương 127: Lừa gạt chặn giết
- Chương 128: Biết sai rồi cũng phải chịu phạt
- Chương 129: Tính toán thiệt hơn
- Chương 130: Cửu Thược Linh tới tay
- Chương 131: Bị trộm?
- Chương 132: Nhà giàu mới nổi
- Chương 133: Đấu giá bắt đầu
- Chương 134: Mọi chuyện thuận lợi
- Chương 135: Vị trí của Tiêm Nha Cốt Đằng
- Chương 136: Đánh ra ngoài
- Chương 137: Mắng chửi đến điên rồi
- Chương 138: Thân phận bại lộ - Độ kiếp Yêu Vương
- Chương 139: Thần hồn ly thể
- Chương 140: Tức chết người không đền mạng
- Chương 141: Song kiếm hợp bích
- Chương 142: Sóng ngầm
- Chương 143: Đại thúc trung niên
- Chương 144: Thiên đạo mở mắt
- Chương 145: Luyện chế Thái Dương Đan
- Chương 146: Nguyên nhân
- Chương 147: Giao dịch - Chữa bệnh
- Chương 148: Tiêm Nha Cốt Đằng
- Chương 149: Giật cả mình
- Chương 150: Lão nhân thần bí
- Chương 151: Trăm năm
- Chương 152: Mạn Đà La Sương
- Chương 153: Tạo Hóa Đan
- Chương 154: Ngụy cấp chín
- Chương 155: Không có phúc hưởng
- Chương 156: Bắt đầu luyện chế khôi lỗi
- Chương 157: Biện pháp trở về
- Chương 158: Bạch Mặc
- Chương 159: Ngủ đông
- Chương 160: Trùng phùng
- Chương 161: Xuất quan
- Chương 162: 30 năm đổi tiểu chuột
- Chương 163: Nhận lầm rồi
- Chương 164: Trước sau gì cũng đi
- Chương 165: Đông gia biến cố(H)
- Chương 166: Rời đi Đông Thần
- Chương 167: Tiểu long... Là ngươi sao?
- Chương 168: Cứu "khỉ"
- Chương 169: Tình trạng Bắc Thần
- Chương 170: Bị trùng nhớ thương
- Chương 171: Lừa dối chạy
- Chương 172: Tiểu tử lỳ lợm
- Chương 173: Người quen cũ
- Chương 174: Là người tốt
- Chương 175: Dốc cạn vốn cũng phải nuôi
- Chương 176: Ngày một hỗn loạn
- Chương 177: Long Môn mở
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184: Thương tâm - Liều mạng.
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191: Cùng nhau độ kiếp
- Chương 192: Mỹ nhân trong hồ
- Chương 193: Ngư ông đắc lợi
- Chương 194: Âm mưu
- Chương 195: Không gây nổi sóng gió
- Chương 196: Nơi tránh gió
- Chương 197: Cố tình gây sự
- Chương 198: Ghen
- Chương 199: Bá đạo như vậy
- Chương 200: Muốn nữa không(H)
- Chương 201: Mỏ tinh thạch cực phẩm?
- Chương 202: Tâm tư Khúc Tử Nhi
- Chương 203: Hợp tác
- Chương 204: Chuẩn bị hành động
- Chương 205: Đi trước một bước
- Chương 206: Tâm mạch
- Chương 207: Rời đi
- Chương 208: Mâu Mân
- Chương 209: Thảm sát - Cứu người
- Chương 210: Chặt đứt ý nghĩ viễn vong(H)
- Chương 211: Chia chát
- Chương 212: Còn sống rất tốt
- Chương 213: Hành động lỗ mãng
- Chương 214: Không thả đi nữa
- Chương 215: Quyết định vậy đi
- Chương 216: Mang thân đến đổi
- Chương 217: Cưỡng ép tạo ra.
- Chương 218: Bị lộ rồi.
- Chương 219: Chơi thật vui.
- Chương 220: Cưỡng ép tạo ra.
- Chương 221: Bị lộ rồi.
- Chương 222: Chơi thật vui.
- Chương 223: Vấn đề chủng tộc
- Chương 224: Khinh bạc
- Chương 225: Mặt sáng mặt tối, chính tà bất phân
- Chương 226: Là may mắn hay xui xẻo?
- Chương 227: Ngươi thật ngon(h)...
- Chương 228: Đánh bậy đánh bạ
- Chương 229: Trả giá thật lớn
- Chương 230: Trở lại Đan thành
- Chương 231: Đòi phúc lợi
- Chương 232: Phá quán
- Chương 233: Làm ăn buôn bán là như vậy
- Chương 234: Đại các chủ
- Chương 235: Cữu cữu
- Chương 236: Đi trước Cốc Sơn
- Chương 237: Nó nháo
- Chương 238: Bỏ con lấy mẹ?
- Chương 239: Chơi theo phong cách đại gia
- Chương 240: Tử Liên Tâm Dực
- Chương 241: Tâm thuật bất chánh
- Chương 242: Làm sao có thể?
- Chương 243: Lợi dụng lẫn nhau
- Chương 244: Cao hơn ngài
- Chương 245: Tiến hành chữa trị
- Chương 246: Đi dạo Cốc gia
- Chương 247: Huyết Thạch Hoa
- Chương 248: Không nói lý lẽ
- Chương 249: Họp gia tộc
- Chương 250: Đoán già đoán non
- Chương 251: Cường thế trấn áp
- Chương 252: Cảnh trong gương
- Chương 253: Không trở lại
- Chương 254: Chuẩn bị bế quan
- Chương 255: Ngủ một giấc thôi...
- Chương 256: Bốn trăm năm - Bình cảnh
- Chương 257: Đi tìm cơ duyên
- Chương 258: Lễ vật đổi linh tửu
- Chương 259: Tùy tiện đi dạo
- Chương 260: Không sơn gặp cố nhân
- Chương 261: Không được đi một mình... Có nghe không?
- Chương 262: Tâm ma kiếp
- Chương 263: Lôi kiếp phi thăng
- Chương 264: Năng lực chưa khống chế được
- Chương 265: Uẩn Thiên thế giới
- Chương 266: Thấy là phải chạy
- Chương 267: Đại Thiên thế lực
- Chương 268: Diễn tinh
- Chương 269: Ngươi lừa ta dối
- Chương 270: Ngươi nói: Ta sinh hay hắn sinh?
- Chương 271: Muốn sinh rồi
- Chương 272: Quả trứng hoàng kim
- Chương 273: Mất chuột
- Chương 274: Phát giận
- Chương 275: Gặp gỡ Bạch Đình
- Chương 276: Là thiên đạo phải không?
- Chương 277: Một ngày bằng một trăm năm
- Chương 278: Cuộc gặp gỡ nơi tận cùng của thế giới
- Chương 279: Cả ánh sáng lẫn bóng tối
- Chương 280: Đều là cái đức hạnh này
- Chương 281: Biết là bị lừa vẫn không thể không nhảy vào
- Chương 282: Một phép thử thật lớn
- Chương 283: Hung địa Diệt Vương
- Chương 284: Loạn thế sinh người tài
- Chương 285: Hổ phụ vô khuyển tử
- Chương 286: Trăm vạn năm???
- Chương 287: Rừng thiên binh
- Chương 288: Sai rồi sao...
- Chương 289: Có đúng hay không?
- Chương 290: Chém hắn là được
- Chương 291: Nuốt chửng - Trở về
- Chương 292: Thế Thú mười ba năm sau
- Chương 293: Nhập gia tùy tục
- Chương 294: Nhìn thấy Bạch Kỳ Thư
- Chương 295: Trải nghiệm nhỏ ở Thế Thú
- Chương 296: Viên mãn(Hoàn)