_________________________
Trên trời đột nhiên có sấm sét, gió lớn thổi tắt ngọn nến trên bàn, xung quanh đột nhiên tối sầm lại. Lý Thủy mở to hai mắt, ngay sau đó, hắn cảm giác được vải vóc trên người chuyển động, người nọ ôm thật chặt hắn vào trong ngực, ở bên cổ thấp giọng nói: “Từ sau lần trước, ta lúc nào cũng nghĩ đến A Thủy, như là bị ma quỷ mê hoặc... Nếu ở chung giống như trước kia lại không được tự nhiên, chỉ đành phải giả ý lui về mặc dù lúc nào cũng muốn gần gũi em thêm chút nữa”. Nói đến đây, đối phương thử hôn nhẹ vành tai Lý Thủy, trong giọng nói giống như xen lẫn phiền muộn.
Lý Thủy làm sao chống đỡ được, hắn hoàn toàn sững sờ, ngây người đứng ở nơi đó….Thẳng đến khi bị ngậm vành tai, cảm giác tê dại sống lưng, hắn mới hoảng loạn lên. Mà người kia dựa vào sức lực của bản thân, lòng bàn tay không ngừng vuốt ve eo hắn, khiến hắn không còn sức lực, mềm nhũn tựa vào trong ngực: "Ah... tiên sinh làm sao có thể..."
"Có lẽ là nếm thử một chút thôi lại không thể dứt bỏ được, mới luôn chỉ nghĩ đến tư vị của A Thủy". Khuôn mặt Tạ Không Minh ẩn giấu trong bóng tối, không nhận ra được đang có biểu cảm gì, giọng điệu lại trước sau vẫn duy trì trình độ khiến Lý Thủy áy náy: "Nếu có thể nhiều hơn vài lần, ta liền dần dần quen, có thể sẽ không còn nghiện như vậy nữa đâu”
Lý Thủy há miệng, nhưng không biết nên đáp lại cái gì, lỗ tai giống như bị bỏng, trở nên đỏ bừng. Một lúc lâu sau, hắn cố nén cảm giác xấu hổ, theo lời đối phương nói: "... Ta, ta nghe tiên sinh.” Nếu là hắn liên lụy đến tiên sinh, khiến tiên sinh sinh ra hứng thú với chuyện vui vẻ của nam tử, như vậy hắn nên bồi thường.
"Được A Thủy." Đối phương chậm rãi lẩm bẩm, sau đó là một tiếng cười khẽ.
Lý Thủy là người sinh ra và lớn lên ở đây, lại chưa bao giờ biết, mưa mùa hè có thể mãnh liệt như thế, vừa nóng vừa hung dữ, lôi cuốn hắn theo hướng không thể tính toán được. Cửa sổ bị mưa to xối đến từng trận phát ra tiếng động, hắn nhắm mắt lại, cảm giác mình cũng giống như lá cỏ bên ngoài, ở trong gió mạnh lay động run rẩy không ngừng.
Bên ngoài phòng là mưa to lạnh lẽo, trong phòng, hơi thở trao nhau lại nồng đậm nóng rực.
Tạ Không Minh ôm hắn cọ xát, miệng lưỡi quấn lấy nhau, từ lúc đầu thô bạo đến giờ đã thành thục… Lý Thủy tin y giống mình, cái gì cũng không biết. Sống lưng căng thẳng, cánh tay vô thức cọ nhẹ vào eo của đối phương, giống như đang cầu khẩn nhiều hơn. Tạ Không Minh vẫn cảm thấy không đủ, mút hai môi hắn đỏ lên, lại dùng giọng nói trầm thấp nói: "A Thủy, ta thấy những người thừa hoan trong thoại bản kia, sẽ luôn chủ động thè đầu lưỡi..."
Lý Thủy trầm mặc một hồi, mới hiểu được ý của y, trên thái dương đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn là không dám mở mắt ra, run rẩy vươn ra một đoạn lưỡi nhỏ đỏ tươi. Tựa hồ đối với hành động của hắn đã sớm có kế hoạch, người kia không chút do dự kề sát mặt mặt hắn ngậm lấy đầu lưỡi, hơi thở nặng nề chậm rãi mút vào trong miệng. Sau vài lần khuấy động như thế, hai chiếc lưỡi mềm mại triền miên tựa như rắn giao phối khiến hắn xấu hổ chết đi sống lại, tự dưng nghiện luôn.
So với lần trước say rượu mê mê hoặc hoặc, lần này hai người đều là thanh tỉnh, nơi bụng dưới kề sát biến hóa đặc biệt rõ ràng. Tạ Không Minh thoáng lui ra, ôm người vào trong ngực, ép thứ đang cương cứng của mình đặt vào giữa hai chân hắn: "A Thủy... cởi quần áo cho ta đi. Y vừa nói, vừa nắm lấy tay Lý Thủy đặt trên đai lưng.
Hốc mắt Lý Thủy phiếm hồng, nói không nên lời, chỉ biết ngây ngốc nghe theo, chờ cởi bỏ quần áo đối phương, bản thân cũng bất tri bất giác trần trụi hơn phân nửa.
Thấy thế, Tạ Không Minh dục vọng càng sâu, y đưa tay ra vuốt ve đầu v* hơi nhô ra của Lý Thủy, khiến hắn nhất thời không chịu nổi, cả người run lên.. Chờ vuốt ve nhẹ nhàng biến thành nhào nạn nặng nề, Lý Thủy lại càng khó khăn, vừa nghĩ đến tiên sinh đang đùa nghịch hai bầu vú của mình, hai chân hắn đột nhiên mềm nhũn run rẩy, đôi môi mím chặt buông lỏng:"Ưm.. ngứa..."
"Đừng sợ, y thư trên phố có ghi chép, nói nước bọt này, cũng là một phương thuốc chống ngứa." Tạ Không Minh véo ngón tay, giống như đích xác muốn thay hắn trị bệnh này, hai môi khép lại, đem núm vú bao lấy ngậm mút không ngừng. Hết lần này tới lần khác vẻ mặt y còn thập phần đứng đắn, Lý Thủy bị kích động đến mức xấu hổ, phát hoảng.
Theo đối phương liếm láp cuộn quấn, cảm giác tê dại ngứa ngáy kia càng thêm lợi hại, dần dần lan tràn khắp toàn thân. Nhất là ở nơi trải qua khoái cảm phía sau, ngoài sự tê dại còn có một cảm giác trống rỗng kỳ lạ dâng lên, như muốn có thứ gì đó đâm vào ngay lập tức, tiêu tan cảm giác khó chịu này. Lý Thủy bị bức rên rỉ vài tiếng, ngực kịch liệt phập phồng, thở hổn hển hồi lâu như sắp ngất đi.
Ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa to, che đi những âm thanh nhỏ vụn không dừng bên trong.
Không biết từ bao giờ, Lý Thủy đã thất thần nằm trên giường, ánh mắt si luyến vẫn đuổi theo người đang lồng lộn ở phía trên. Người kia thò ngón tay ra, sờ vào lỗ thịt mềm bên trong đùi hắn vuốt ve từng chút một, mỉm cười nói: "Ngày thường hiếm thấy A Thủy lộ ra dáng vẻ này, thật sự là câu người cực kỳ, khó trách đêm ta không ngủ được.” Theo lực vuốt ve, thuốc mỡ vốn có chút dính dính bị nóng lên, ướt át chảy vào chỗ hẹp sâu kia.
Chính mình lại có thể để cho tiên sinh nói ra những lời không quy củ như vậy... Lý Thủy chỉ nghe thôi hai chân đã phát run, cổ và ngực đỏ bừng, trông còn ngon hơn quả mơ chín.
Lúc này, đầu ngón tay Tạ Không Minh cũng thừa dịp hắn thả lỏng thân thể mà tiến vào. Nhào nặn đưa đẩy rồi dần dần chui vào sâu bên trong. Lý Thủy cảm giác được rõ ràng cơ thể đang bị khai phá, theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng chỉ có thể mở rộng hơn nữa dưới sức ép của đối phương, đầu gối cong lên, gần như gập đến trước ngực. Phản kháng rõ ràng nhất của hắn chỉ là cẳng chân của mình cọ vào bên cạnh eo đối phương, dâm mỹ mà run nhẹ.
Vốn tưởng rằng chịu đựng trận bủn rủn này là tốt rồi, đột nhiên, Lý Thủy chấn động mạnh, phía sau bị đụng tới một nơi nào đó, khiến hắn kinh hãi kêu lên.
Mà Tạ Không Minh rụt ngón tay lại, tựa hồ nhớ lại quá trình ấn lên vách thịt vừa rồi của mình, liền xoay chuyển mò mẫm vào nơi đó. Nhìn thấy Lý Thủy thở hổn hển hai mắt mờ mịt, lập tức nhận ra…: "Thì ra không phải đau, là cực kỳ sung sướng——" Y đứng thẳng dậy, miễn cưỡng rút ngón tay bị huyệt thịt mút đến ướt át, thay vào dương v*t mạnh mẽ và nóng bỏng của mình, thuận lợi đâm vào trong, đỉnh đến tận cùng.
"A.. tiên sinh..." Lý Thủy lại một trận sửng sốt rên rỉ, vật trần trụi trước người phun ra tinh dịch.
Thế là Tạ Không Minh càng đẩy mạnh hơn, bởi vì người dưới y vẫn đang trong cơn vui sướng xuất tinh.. Huyệt vừa mềm vừa nóng, y cơ hồ không bị trở ngại chọc thẳng vào chỗ lúc nãy mân mê. Lối giữa nóng ẩm bị đau, muốn đẩy thứ to lớn kia ra ngoài, nhưng không ngờ lại có một cú đâm thật sâu lập tức ập đến, đem hành động kháng cự biến thành nghênh hợp, giống như cái miệng nhỏ nhắn linh hoạt không ngừng mút vào triền miên. Tạ Không Minh cảm thấy vui sướng, còn không quên cúi đầu khẽ cắn vành tai đỏ bừng của đối phương, lại cầm vật nửa mềm của Lý Thủy an ủi.
Nhất thời, tiếng rên rỉ, hổn hển và giao hợp da thịt dường như lấn át tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng một vài tiếng cầu xin thương xót mơ hồ lập tức bị nụ hôn chặn lại ở cổ họng.
Lý Thủy bị *** đến thần trí mê đãng, hắn làm sao có thể nhớ được chính mình muốn đối phương cắt đứt ý thích nam nhân? Ngược lại, dường như đang cố ý dẫn người ta đi càng lúc càng xa trên con đường này, dương v*t của người kia trong cơ thể hắn đang co giật vội vàng đâm thẳng, như thế nào cũng không thấy thỏa mãn. Hắn cố gắng hết sức ổn định hơi thở, sợ mình lộ ra tâm trạng sung sướng quá mức, sẽ khiến tiên sinh tỉnh táo lại, nhưng chỗ trong cơ thể như bị nghiền nát, cảm thụ cực tốt, bên thái dương mồ hôi xếp chồng lên nhau từng tầng, quá khó che đậy.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể duỗi mười ngón tay nắm chặt chăn, hòng kìm chế cơn sướng tê dại kia… nhưng vẫn là vô ích.
Tạ Không Minh để ý tới, tự nhiên đoán ra đối phương đang nghĩ gì, từng ngụm thở dốc, vật thô dưới thân lại to lên một chút, hung ác hướng trong huyệt thịt *** vào kích thích chỗ kia, so với lúc trước mượn say giờ này càng sảng khoái hơn. Tiếng mưa càng ngày càng nhỏ, có thể nghe thấy tiếng Lý Thủy nức nở không ngớt, y không khỏi hít sâu một hơi cố nén xúc động, làm bộ như chính nhân quân tử nhíu mày: "Nếu như không chịu nổi thì dừng ở chỗ này thôi, lần sau thử lại? ”
"Đừng dừng lại..." Lý Thủy thốt ra, giống như là bị bức điên vậy, cố gắng khống chế xúc động muốn cào vai đối phương, "Không... ta có thể chịu đựng được... muốn giúp tiên sinh..."
Vừa dứt lời, Tạ Không Minh lại một lần nữa đem dương v*t đâm vào, kèm theo tiếng rên rỉ vừa vui vẻ vừa đau đớn của bên kia, đâm sâu không ngớt. Ánh nến trong phòng không sáng lắm, chỉ có bóng hai người đan xen, y cúi người xuống, bình tĩnh nhìn Lý Thủy, đôi mắt thâm trầm nóng rực, không lâu sau, lại thu liễm hơn phân nửa, động tác vẫn kịch liệt như cũ.
Nếu như Tạ Không Minh vẫn giữ nguyên hương vị tình yêu đầu đời, chưa từng có bất kỳ nhân tình nào trước đó, thì Lý thủy cũng chỉ là một đứa trẻ thơ dại vừa mới biết ăn mặn ngây ngốc mà thôi. Ký ức sau khi say mông lung lúc đó từ từ biến thành chân thật, khiến hắn sướng muốn chết, trong đầu trống rỗng. Hơn nữa người kia mạnh mẽ va chạm phía dưới, phía trên cũng không nhàn rỗi, miệng ngậm lấy đầu lưỡi, lòng bàn tay xoắn lấy núm vú, khiến cho khắp nơi đều nóng bỏng như châm lửa.
Lý Thủy thở hổn hển liên tục, rốt cuộc hắn cũng chịu không nổi, ôn nhu thuận theo lòng mình hiện rõ mị hoặc, phối hợp với dáng người thợ săn của hắn, chẳng những không mất đi hài hòa mà còn hấp dẫn hơn cả thiếu niên kệch cỡm trong thoại bản.
"Thật muốn chết trong cơ thể em." Tạ Không Minh khó nhịn dục vọng, xuất thần nhìn Lý Thủy, cũng không làm bộ nữa, đâm vào rút ra liên tục, quấy thẳng vào bên trong lòng huyệt thịt. Cái lỗ mềm mại này cũng thật tuyệt vời, như cá hút nước phát ra tiếng bạch bạch, cắn chặt gốc dương v*t của y cơ hồ không nhúc nhích được, toàn bộ khóa ở bên trong. Tạ Không Minh ra sức đùa bỡn, hoàn toàn không giống tiên sinh dạy học văn nhã chút nào, ngược giống như sắc quỷ, khiến Lý Thủy đỏ bừng cả mặt, thứ trước người lại lặng lẽ cương lên.
Trong lúc dây dưa, vui sướng xông thẳng lên đỉnh đầu, hai người đều thẳng lưng, Lý Thủy bắn đầu tiên, hai tay gắt gao ôm lấy đối phương, không bỏ ra được. Tạ Không Minh nhìn thấy, *** hết sức hơn mười cái, truy hỏi vài câu, nhận được tiếng run rẩy đồng ý, mới thống khoái bắn vào bên trong.
Ngoài phòng đã mây đã tan, thỉnh thoảng có sấm chớp, nhưng trong nhà vẫn thắm đượm tình người.. Lý Thủy toàn thân nhớp nháp, sau một hồi uể oải, hắn lại cảm giác được dương v*t người kia tiếp tục nhét vào, áp vào bên trong, chọc vào chỗ mềm mại. Hắn vừa sợ vừa yêu, biết đối phương tạm thời không bỏ được thân thể này, không khỏi sinh ra ý niệm lớn mật trong đầu —— nếu có thể như vậy câu lấy tiên sinh, bảo y không nghĩ đến người khác nữa, không phải tốt hơn sao?
Nhưng hắn lại cho rằng đó chỉ là ý nghĩ vẩn vơ, thầm than một tiếng, bỏ qua tất cả mặc cho Tạ Không Minh tiếp tục làm.